Chương 2
Vương Nhất Bác cảm thấy hơi kỳ quái.
Hắn vừa mới ngửi thấy mùi tin tức tố của Tiêu Chiến cách đây vài giờ, và mùi hương hoa hồng đẫm sương dường như luôn quyện vào mũi hắn, lưu luyến mãi không thôi.
Mùi son phấn từ người phụ nữ dưới thân hắn quá nồng nặc không thể hoà tan, quyện theo mùi rượu tequila, có vẻ rất thích hợp với một cuộc tình say đắm, nhưng nó khiến hắn cảm thấy mất hứng thú một cách vô cớ.
Sau khi làm tình, hắn để cô gái tóc vàng rời đi, không thèm nhìn ánh mắt miễn cưỡng và vẻ say đắm trong đôi mắt xanh đó. Không bao giờ ở lại với người bạn tình nào qua đêm, đây là thói quen của hắn.
Hắn có chút cáu kỉnh, xuống lầu rót cho mình một ly Macallan, châm một điếu thuốc, đôi mắt màu hổ phách khẽ nheo lại. Biệt thự rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ trên bãi biển cách đó không xa. Không gian đêm nay đối với hắn đều quá quen thuộc.
Trong mười năm sau khi Vương Nhất Nguyên chết dưới tay nhà họ Tiêu, từ 14 đến 24 tuổi, hắn lớn lên một mình mà không có ai quan tâm đến. Trái tim trong lồng ngực của hắn giống như đáy biển đen tối đầy xác tàu đắm và xác súc vật, im lìm, hoang vắng.
Vương Nhất Bác hút xong một điếu thuốc, ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, bước lên lầu hai của biệt thự.
Hắn không quay trở lại căn phòng mà hắn đã làm tình cùng cô gái tóc vàng, mà đẩy cửa phòng ngủ chính đối diện.
Sau một đêm dài, Tiêu Chiến tỉnh dậy, kiệt sức bởi những ham muốn đáng xấu hổ và những cơn ác mộng kinh hoàng. Anh cảm thấy như có một đôi tay dài đang ôm lấy mình từ phía sau, và một lồng ngực nóng bỏng áp sát lưng anh.
Miếng dán ngăn mùi lần nữa bị xé mở. Vương Nhất Bác tỉnh dậy rồi.
Hắn vùi mặt vào gáy Tiêu Chiến, hít một hơi thật sâu.
Trên người hắn không có mùi người phụ nữ kia, chỉ có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Tiêu Chiến giữ chặt lấy pheromones của mình, nhưng mùi hoa hồng ẩm ướt vẫn còn thấp thoáng. Anh muốn thoát ra khỏi vòng tay đó, nhưng cánh tay vừa bị đẩy ra đã bị Vương Nhất Bác kéo lại với lực lớn hơn.
Nghĩ đến việc hắn vừa mới quan hệ với người khác xong lại tới ôm mình, Tiêu Chiến cảm thấy tràn đầy nhục nhã và ghê tởm, "Thật bẩn thỉu, đừng có đụng vào tôi."
Giọng nói ngái ngủ sau lưng anh thật trầm và lạnh, "Anh không có quyền nói không."
Tiêu Chiến liều mình giãy dụa, đạp chân, bẻ tay, vặn vẹo cổ thở phì phò, nhưng Vương Nhất Bác không buông ra, ngược lại tức giận gầm gừ, "Đừng nhúc nhích!"
Tiêu Chiến sửng sốt.
Con ngươi đen kịt nhanh chóng bao phủ một tầng hơi nước trong đêm đen như cũ, cho dù chỉ có một chút phản chiếu ánh sáng và bóng tối, hai con mắt vẫn run lên như những ngôi sao đang vỡ vụn.
Những mảnh kí ức hiện lên trong tâm trí anh.
Mọi thứ đã quá quen thuộc.
Kể cả câu "Đừng nhúc nhích" lẫn cái ôm này.
Anh đã từng có tất cả.
***
Năm 13 tuổi, đang trong kỳ huấn luyện quân sự, dù đã là cuối hè, thời tiết vẫn rất nóng. Tiêu Chiến tự nhiên sợ nóng và thèm lạnh.
Ngay sau khi khoá huấn luyện kết thúc, anh đã vã mồ hôi và phải ngồi trước máy luồng gió của máy điều hoà.
Anh bắt đầu phát sốt về đêm, cơ thể và cổ họng như bốc cháy, não biến thành nham thạch. Tiêu Chiến bước ra khỏi giường, cảm thấy rất khát nhưng không tìm được nước, đành loạng choạng gõ cửa phòng Vương Nhất Bác.
Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, chữ "Vương" chưa kịp thốt lên, cơ thể của Tiêu Chiến đã rơi xuống, Vương Nhất Bác đã vô cùng kinh hãi mà đỡ lấy.
Thời điểm này, Tiêu Chiến đã cao hơn Vương Nhất Bác một chút, chỉ là vai không rộng và sức mạnh luôn không thể so sánh được với cậu em trai này.
Vương Nhất Bác bế người vào phòng và đặt lên giường, cho Tiêu Chiến uống thuốc hạ sốt, dán miếng hạ sốt lên trán, cổ và ngực, lâu lâu lại đo thân nhiệt cho anh.
Tiêu Chiến chóng mặt và nóng nực một cách khó chịu. Anh không chịu đắp chăn, kéo miếng dán hạ sốt ra. Vương Nhất Bác buộc phải dùng tay giữ anh lại. Vị thiếu gia thanh tú bắt đầu đẩy người ra một cách mất bình tĩnh.
Vương Nhất Bác lo lắng không chịu nổi, nhìn con người kia mặt mũi đỏ bừng mà vẫn không chịu nghe lời, cậu quyết định đi vào phòng tắm dội nước lạnh. Làn da trắng nõn nhanh chóng bị nước lạnh làm cho đỏ bừng, hai hàm răng lạnh đến mức va vào nhau cành cạch, chân cũng phát run.
Cậu trở về giường, vén chăn lên nằm vào, từ phía sau ôm lấy Tiêu Chiến, bờ vai rộng của cậu có thể dễ dàng quấn lấy toàn bộ cơ thể của người kia.
Một lạnh một nóng, hai thân thể đỏ bừng áp sát vào nhau. Tiêu Chiến bị thân nhiệt mát lạnh ôm vào lòng, cảm thấy rất thoải mái. Anh trầm mặc một hồi cũng không đành lòng, xoay người ôm lấy Vương Nhất Bác. Cậu bé cũng vòng hai tay qua cổ anh, phải vào cơ thể anh một luồng khí mát lạnh.
Thân thể Vương Nhất Bác nhanh chóng được Tiêu Chiến làm ấm, vì vậy cậu lại vào phòng tắm xả nước lạnh, lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng Tiêu Chiến cũng không cảm thấy nóng như vậy nữa.
Vương Nhất Bác quá mệt mỏi, ôm Tiêu Chiến từ phía sau ngủ gật.Cậu ngủ đến gần rạng sáng.
Tiêu Chiến đã hạ sốt và tỉnh dậy từ trước, ngơ ngác mở mắt ra thấy mình đang ở trong phòng Vương Nhất Bác, thân nhiệt cũng đã trở lại bình thường. Cơ thể của người đang ôm anh luôn luôn cao hơn anh.
Tiêu Chiến lại cảm thấy nóng. Anh hơi nghiêng người muốn tách xa ra một chút, nhưng lại bị Vương Nhất Bác ôm vào trong ngực. Cậu vẫn còn chưa tỉnh. Môi Vương Nhất Bác chạm vào gáy Tiêu Chiến, như thể cậu vô tình hay trong tiềm thức vẫn đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh. Giọng nói ngái ngủ vẫn còn chút trẻ con, mang theo hơi sữa mềm mại.
"Đừng nhúc nhích."
"Anh trai."
Tiêu Chiến sững sờ và không nhúc nhích.
Khi ở nhà, Vương Nhất Bác được lệnh của Lâm Hạ phải gọi Tiêu Chiến là anh trai. Cậu chỉ gọi như thế khi ở nhà, còn khi ra ngoài sẽ gọi trực tiếp là Tiêu Chiến.
Lâm Hạ có một nỗi ám ảnh nhàm chán về cách xưng hô, giống như bà ra lệnh cho Tiêu Chiến gọi omega của cha là dì thay vì chú. Có lẽ bà cảm thấy sự ngu ngốc và xấu xa của một người omega là nam giới, ngay cả danh xưng cũng sẽ vô cùng nhục nhã.
***
Trái tim như bị hai ngón tay véo qua lại một đường mềm mại, đau đớn vô hình xuyên thấu cơ thể.
Cùng một tư thế, cùng một con người, cùng những câu chữ đó.
Sau 11 năm dài, mọi thứ đã không còn như xưa.
Người chăm sóc anh, luôn nhẫn nại mà không bao giờ mất bình tĩnh với anh, người mà Tiêu Chiến luôn khao khát đến bên, giờ đây lại bỏ mặc anh, trên người còn mang mùi hương của một omega xa lạ, nhục nhã anh, mặc kệ anh, nhiếc móc anh.
Mỗi một lời nói, mỗi hành động đều khiến anh đau lòng.
Thời điểm Tiêu Chiến tỉnh lại, giường bên kia đã trống không. Anh ngây người ngồi dậy. Người hầu gõ cửa bước vào.
"Thưa ông, mời ông xuống nhà ăn sáng."
Người hầu châu Á nhỏ tuổi nhất trong biệt thự, Tiểu An, đến phòng Tiêu Chiến dọn dẹp, dọn cơm và mang quần áo của anh đi giặt. Tất cả người hầu ở đây đều là beta.
Tiểu An năm nay 19 tuổi, có đôi mắt to tròn luôn mang nét tò mò, ngây thơ của người con gái.
Tiêu Chiến gật đầu trong khi quấn chăn bông và hỏi: "Quần áo của tôi giặt đã khô chưa?"
Tiểu An có chút ngượng ngùng,
"... Chưa."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cô, "Đã hai ngày rồi mà vẫn chưa được sao?"
Cô gái nhìn xuống ngón chân, không dám trả lời.
"Vương Nhất Bác không cho cô đưa cho tôi?"
"Thưa ông... quần áo của ông đã bị vứt đi rồi."
Thì ra là thế.
Tiêu Chiến chế nhạo.
Hắn thậm chí không thể cho anh tự do mặc một bộ quần áo.
"Nói với anh ta rằng tôi không có quần áo để mặc và không thể ra khỏi phòng này."
Tiểu An muốn nói lại thôi. Cô thấy thái độ không thể thuyết phục được của Tiêu Chiến, liền cúi đầu nhắc lại với Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến đang nằm trên giường nghe ngóng, tiếng bước chân quen thuộc tới gần.
Vương Nhất Bác đẩy cánh cửa bước vào bên giường, bế anh vào phòng quần áo, kéo lấy một chiếc áo sơ mi màu đỏ đặt lên người anh, nhéo tay ép anh mặc vào.
Tiêu Chiến cởi ra ném lên người hắn, muốn chạy trốn nhưng bị kéo lại, lưng đập vào cửa tủ quần áo.
Vương Nhất Bác tức giận, "Không mặc đúng không?" Hắn nắm lấy vai Tiêu Chiến, đẩy về phía cửa, "Được rồi, anh có thể khoả thân đi ra ngoài."
"Vương Nhất Bác...." Tiêu Chiến liều mạng lùi về phía sau, giữ chặt cánh tay hắn, "Tại sao em phải làm thế này với tôi?"
Người đàn ông trước mặt mang theo lửa giận nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười, "Tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới hiểu? Anh là tình nhân tôi mua, tôi muốn gì cũng phải chiều. Tôi muốn anh mặc quần áo rồi xuống nhà ăn ngay lập tức!"
Giọng Tiêu Chiến run lên, "Tôi không muốn ăn. Ngay cả tình nhân cũng nên có tự do này."
"Được." Vương Nhất Bác buông tay ra, nhìn chằm chằm vào anh, sau đó chỉ vào người hầu đang đứng ở cửa, "Nếu hôm nay anh không ăn, bọn họ cũng không được ăn. Anh nhịn ăn một ngày, bọn họ sẽ không được ăn ba ngày."
Tiêu Chiến nhìn hắn không thể tin được.
Anh thấy Tiểu An đang liều mạng lắc đầu ngoài cửa, chợt bật cười, nước mắt lưng tròng, tự giễu mình thật ngốc.
Anh đang hỏi cái gì vậy? Vật lộn với cái gì? Anh không thể cố chấp được gì, phải không? Kể từ khi anh ký vào thoả thuận đó, anh đã không có bất cứ thứ gì là của riêng mình.
Anh mặc hay không mặc quan trọng gì? Đó chỉ là một bộ quần áo. Dù sao thì anh không thể chiến đấu chống lại cái gì, tại sao phải quan tâm đến một bộ quần áo?
Tiêu Chiến bước tới, nhặt bộ quần áo dưới đất lên mặc vào, cài cúc từng cái một, sau đó lấy quần tây trong tủ ra mặc vào. Trên người là một bộ quần áo màu đỏ, càng làm cho mày và mắt anh thêm sáng, cũng khiến cho khuôn mặt nhợt nhạt thêm sinh động. Đó là màu sắc ưa thích trước kia của anh.
Tiêu Chiến quay lại nhìn Vương Nhất Bác. Bóng dáng của anh được phản chiếu qua đôi mắt lạnh lùng của người đối diện. Một bông hồng rực lửa nở ra từ đôi đồng tử màu hổ phách của hắn. Và biểu cảm của người đàn ông mặt lạnh kia hầu như không thể nhận ra.
Họ ngồi vào bàn ăn lớn để dùng bữa sáng. Tiêu Chiến lặng lẽ dùng dao nĩa và cúi xuống ăn.
Người hầu rót đầy ly cà phê cho Tiêu Chiến, "Anh Tiêu, ăn từ từ thôi."
Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn anh ta, "Ngươi gọi anh ta là gì?"
Những người hầu nhìn nhau.
Vương Nhất Bác chậm rãi nhếch lên khoé miệng, "Anh Tiêu...". Hắn khẽ cười và nghiêng đầu nhìn anh, nhưng trong nụ cười không hề ẩn chứa sự ấm áp, "Thay đổi cách gọi đi, gọi là Trai Bao."
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác
Hắn đang trả thù.
Ăn gì, mặc gì, tên gì, ngủ thế nào, nói chuyện ra sao, mọi thứ đều là trả thù.
Tiêu Chiến không cho Vương Nhất Bác biểu hiện mà hắn muốn, chỉ cúi đầu xuống và tiếp tục ăn một cách lặng lẽ, nghiêm túc đến nỗi anh thậm chí không phát ra tiếng động khi dao và nĩa chạm vào đĩa.
Vương Nhất Bác đã ở Hawaii được một tuần, thỉnh thoảng ở biệt thự trên bờ biển, có khi đi chơi, nhưng luôn đến phòng của Tiêu Chiến sau nửa đêm, xé miếng dán không chế mùi ra và ôm anh ngủ, thỉnh thoảng có mùi khói thuốc, nhưng không có hương rượu tequila.
Ngoài ra còn có mùi hương thuộc về pheromone của các omega khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro