Chương 16
Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng chán ghét vô hạn, xoay người định rời đi, nhưng lại bị Trần Huy bước tới trước mặt chặn lại, nhếch mép cười, "Vẫn lạnh lùng như vậy."
Tiêu Chiến nhìn hai người đi theo phía sau, khinh thường đáp: "Các người vẫn là đám lưu manh như cũ."
"Tiêu gia của em phá sản rồi, còn có thể kiêu ngạo như vậy." Trần Huy ghé sát vào tai anh, "À đúng rồi, nghe nói em có tình cảm với Vương Nhất Bác. Không phải ngày trước luôn nói đó là em trai sao?"
Tiêu Chiến vốn đã chán ghét không muốn nói lời nào với gã. Anh bước đi về hướng khác, Trần Huy đột nhiên nắm lấy cả hai cánh tay anh bằng vũ lực, kéo anh đến cầu thang thoát hiểm cách đó một bước.
"Muốn làm gì vậy?"
Tiêu Chiến sợ hãi và lùi vào sát tường. Ngay sau đó, một hùi hăng hắc đột nhiên xộc vào mũi, trong lòng Tiêu Chiến xung đột dữ dội, nhín thở nhìn chằm chằm vào gã.
"Việc phát tán tin tức tố nơi công cộng... là vi phạm pháp luật."
Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu khi mùi tin tức tố alpha càng lúc càng nồng, anh cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.
Trần Huy vốn chỉ muốn làm Tiêu Chiên xấu hổ, nhưng lại thấy anh không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào, ngạc nhiên nói, "Alpha của em rất mạnh, tsk tsk tsk, tôi không biết những người bên ngoài có biết quan hệ trước đây của hai người không? Đó thực sự là em trai của em sao? Quan hệ đó không phải là loạn luân chứ?"
Tiêu Chiến run lên vì tức giận. Anh không thể chịu được khi nghe Vương Nhất Bác bị xúc phạm. Anh siết chặt nắm tay muốn đập vào khuôn mặt đểu cáng của Trần Huy. Nắm tay chưa kịp rơi xuống đã bị Trần Huy tóm gọn.
Đúng lúc đó, cánh cửa lối thoát hiểm bị bật ra.
"Cút đi, không được chạm vào em ấy."
"Yo, lại một tình nhân khác sao? Tiêu Chiến, em thật giỏi..."
Nói được nửa câu, Trần Huy đã dừng lại. Gã nhận ra Giang Huyên. Thế lực nhà họ Trần không nhỏ, tự nhiên sẽ không sợ Giang Huyên, chỉ là lúc nhỏ gã luôn căm giận vì bị Vương Nhất Bác đánh, nên cảm thấy muốn làm Tiêu Chiến bẽ mặt.
Alpha kia tức giận đã mất đi dáng vẻ dịu dàng thường ngày, khuôn mặt hằn lên một chút tàn nhẫn. Giang Huyên đột nhiên đẩy Trần Huy ra và nhìn thấy Tiêu Chiến, người đang tái nhợt vì tức giận.
Tiêu Chiến choáng váng đến mức anh không thể nghe thấy Trần Huy đang nói gì sau lưng anh. Được Giang Huyên ôm lấy, mũi anh ngửi thấy mùi tin tức tố nguy hiểm mà anh ta vừa mới phát ra vì tức giận. Đó là một mùi hương tao nhã như trong rừng trúc mùa thu, tuy rằng vẫn sẽ bị hương cây thùa áp chế, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi thấy hai loại tin tức tố của alpha, khiến Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng khó chịu và hoảng sợ, trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Giang Huyên đỡ anh, vượt qua tầng một của khu mua sắm, đi vào thang máy đặc biệt, đưa người trở lại văn phòng ở tầng 23.
Tiêu Chiến yếu ớt cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt vô cùng lo lắng của anh ta. Giang Huyên giải quyết ngắn gọn Trần Huy, sau đó nhanh chóng trở về phòng, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh Tiêu Chiến.
Đưa tách trà ấm vào bàn tay lạnh ngắt của Tiêu Chiến, Giang Huyên chậm rãi nói: "Em thấy thế nào rồi? Anh kêu bác sĩ qua xem cho em nhé? Hay là đưa em tới bệnh viện?"
Tiêu Chiến lắc đầu, hai tay ôm chặt cốc trà nóng, "Em không sao."
Anh đã khôi phục không ít, cảm giác chóng mặt buồn nôn cũng giảm đi, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, ngẩng đầu nhìn Giang Huyên, "Thật may là anh tình cờ đi qua."
"Không sao đâu. Anh vừa đi ngang qua thì đột nhiên ngửi thấy mùi tin tức tố của alpha."
Giang Huyên mỉm cười. Anh ta đã loanh quanh ở đó rất lâu mới tìm được Tiêu Chiến.
"Em có biết những người đó không? Em có muốn gọi cảnh sát không?" Giang Huyên hỏi với giọng ấm áp.
Tiêu Chiến lắc đầu, "Chỉ là một người nhàm chán. Em chỉ tình cờ gặp anh ta thôi. Em không muốn vướng vào loại người đó."
Nghĩ đến ánh mắt đỏ ngầu khi Vương Nhất Bác đánh Trần Huy ngày đó, nếu hắn biết chuyện này, không biết sẽ giận dữ đến mức nào.
Tiêu Chiến có chút lo lắng nói với Giang Huyên, "Đừng nói với Nhất Bác về chuyện của ngày hôm nay."
"Được rồi, anh sẽ cho người giải quyết và đảm bảo rằng chúng sẽ không gây rắc rối gì cho em trong tương lai."
Tiêu Chiến rũ mắt xuống gật đầu. Khuôn mặt xinh đẹp như một đoá hoa trắng yếu ớt, nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn anh."
Bởi vì Tiêu Chiến nhìn xuống, anh không nhận ra trong mắt Giang Huyên hiện lên một tia mềm mại vô hạn.
Nhìn Tiêu Chiến nhấm nháp chén trà trong tay, tâm trạng anh ta có chút trầm xuống, giống như một chú chim bồ câu nhỏ lông trắng bị mưa làm ướt khiến người ta bất giác nổi lên khao khát được bảo vệ từ tận đáy lòng.
Tiêu Chiến đặt cái chén xuống, ngẩng đầu nói lời cảm ơn lần nữa, đứng dậy muốn rời đi.
"Anh đưa em về."
"Không cần đâu. Tài xế đang đợi em ở bãi đậu xe."
Nhìn thấy chim bồ câu nhỏ đi về phía cửa sắp khuất khỏi tầm mắt, Giang Huyên cảm thấy hoảng sợ. Anh ta bước nhanh theo, vẫn giữ khoảng cách, nói nhỏ: "Anh đã giúp em như vậy rồi, có thể mời anh ăn tối không?"
Tiêu Chiến quay đầu lại, hiển nhiên không ngờ Giang Huyên sẽ nói lời này, đôi mắt to của anh chớp chớp.
Giang Huyên như là tuỳ tiện thốt ra, lại dịu dàng cười nói: "Anh chỉ là chưa ăn cơm."
Tiêu Chiến không có lý do gì để từ chối, liền đồng ý.
Giang Huyên bảo tài xế lái xe vào lề đường ở lối vào chính của JA, sau đó hỏi Tiêu Chiến muốn ăn gì. Tiêu Chiến lơ đễnh nói gì cũng được.
Anh xuống thang máy, đi thẳng đến cửa hàng Hermes để lấy chiếc áo sơ mi anh đã mua cho Vương Nhất Bác. Giang Huyên đi ngay cạnh anh. Hai người trong khung cảnh lúc này đặc biệt bắt mắt.
Sau khi rời khỏi JA, Giang Huyên mở cửa cho Tiêu Chiến, đúng lúc này điện thoại của Tiêu Chiến vang lên. Giang Huyên nhìn thấy tên đang hiển thị trên màn hình, Nhất Bác.
"Vâng."
"Hôm nay kết thúc sớm, tối nay anh về nhà ăn cơm."
"Ồ, anh muốn ăn gì vậy?"
Đầu dây bên kia thẳng thắn và ngắn gọn, "Mì trộn đi."
Tiêu Chiến mím môi, nụ cười tươi như lông chim vụt qua.
Vương Nhất Bác không cúp máy ngay mà hỏi tiếp, "Hôm nay em bận cái gì?"
Gần đây, ngày nào hắn cũng có thời gian gọi điện cho Tiêu Chiến giữa giờ làm việc, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là nói chuyện phiếm. Dần dần điều đó dường như đã trở thành thói quen, không cần biết chuyện gì, chỉ cần nhận được cuộc gọi từ Vương Nhất Bác thôi cũng đáp ứng được kỳ vọng hàng ngày của Tiêu Chiến.
"Em đi mua đồ."
Đầu dây bên kia thản nhiên hỏi: "Một mình?"
Tiêu Chiến cầm điện thoại gật đầu, "Ừ!"
"Ừ, vậy em mua thêm đi. Anh cúp máy trước nhé."
"Vâng."
Giang Huyên đã đứng bên cửa xe. Thỉnh thoảng có người ra vào cổng JA, có người đi qua cũng ngoái đầu nhìn lại. Anh ta vẫn đang mặc bộ vest kiểu cách dùng cho buổi phỏng vấn, kiểu tóc rẽ ngôi lệch trông thuần thục gọn gàng.
Đây hẳn là cảnh tượng xấu hổ nhất mà Giang thiếu gặp phải trong 30 năm qua. Anh ta phớt lờ ánh nhìn của những người qua đường, vẻ mặt vẫn thờ ơ, cứ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến đang nói chuyện điện thoại như thể xung quanh không có ai.
Anh ta phát hiện ra Tiêu Chiến chỉ khi nói chuyện với Vương Nhất Bác, khuôn mặt phiền muộn sẽ đột nhiên sáng lên. Mặc dù nụ cười thoáng qua đó rất nhẹ, nhưng lại là nụ cười đầu tiên của Tiêu Chiến trong cả ngày hôm nay. Cả thế giới của anh dường như đều đang chìm đắm trong chiếc điện thoại.
Tiêu Chiến không quan tâm đến thế giới bên ngoài. Anh thậm chí không quan tâm đến sự tổn thương hay lòng tốt đến từ người khác. Anh không muốn cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của bất kỳ ai. Dường như trong thế giới của anh chỉ có Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến cúp điện thoại, nhìn về phía Giang Huyên vẻ áy náy, "Xin lỗi, Vương Nhất Bác hôm nay về nhà ăn cơm. Thực sự cảm ơn anh về chuyện hôm nay, nhưng ngày khác, em mời anh ăn cơm được không?"
Giang Huyên cũng không khó chịu, trong lòng cười khổ. Tiêu Chiến còn không có phương thức liên lạc của anh ta, ngày khác, sẽ không có ngày đó.
Anh ta thừa nhận mình chua ngoa. Người đứng đắn nhất lại làm những chuyện không đứng đắn, cười nhẹ: "Sẽ là ngày nào?"
Tiêu Chiến không nghe thấy giọng điệu tự ti trong câu hỏi đó, vì vậy anh không thể trả lời.
Giang Huyên cầm lấy di động của Tiêu Chiến, nhanh chóng gọi vào số của mình, nói: "Đây là số của anh."
"Nhớ mời anh ăn tối."
Chà, tình huống thực sự không phù hợp.
Tiêu Chiến về nhà, tắm rửa rồi đi vào bếp. Vương Nhất Bác vào cửa ngay khi giờ ăn tối đến, quả thật là sớm hơn mọi khi rất nhiều.
Người hầu đều rời khỏi biệt thự sau một ngày làm việc.
Vương Nhất Bác thay quần áo đi xuống lầu và nhìn thấy Tiêu Chiến bưng đĩa mì mới chuẩn bị xong. Trên bàn là một loạt món ăn ngon lành, một bát nước dùng trong vắt đặt ở vị trí hắn thường ngồi. Tiêu Chiến có lẽ không biết cái tạp dề nhỏ đó có sức sát thương đến mức nào.
Vương Nhất Bác nhìn chiếc nơ buộc như một món quà nhỏ giữa eo và hông của Tiêu Chiến khiến hắn cứng cả người.
Mấy ngày nay Tiêu Chiến không cho hắn đụng vào. Vương Nhất Bác về muộn, Tiêu Chiến cố ý ngủ sớm. Hôm nay rốt cục bắt được người, hắn bước tới ghế ngồi xuống, dùng bàn tay to đặt vào eo thon của người đối diện, kéo vào lòng, không nói một lời mà cúi xuống hôn anh thật mạnh. Tiêu Chiến cố gắng cúi thấp đầu, áp miệng mình vào lưỡi của Vương Nhất Bác, dùng hai tay đẩy đẩy vào ngực hắn.
Vương Nhất Bác trừng mắt, "Nếu như em lại đẩy anh ra, anh sẽ xử lý em đấy."
Tiêu Chiến không nhúc nhích, chỉ dùng một đôi mắt ẩm ướt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác. Tác dụng răn đe của đôi mắt đó với Vương Nhất Bác cơ bản là con số 0.
Vương Nhất Bác đã đối xử dịu dàng với anh nhiều ngày như vậy mà anh vẫn không cho hắn chạm vào người. Hôm nay Tiêu Chiến lại nguyện ý nấu cho hắn món mì dù không ngon, nhưng hắn chắc rằng anh đã mềm lòng.
Tiêu Chiến thực ra chỉ cần được dỗ dành, nhưng Vương Nhất Bác lại không biết làm điều đó. Hắn dỗ người ta được 7 điểm, nhưng rồi lại ép người ta 3 điểm. Tuy nhiên, hắn thấy điều đó thực thú vị.
Vương Nhất Bác không thể bỏ tay ra giống như đang nghịch mấy đồ vật tinh xảo, hôn môi xong lại hôn cổ, hôn lên vai và ngón tay, mỉm cười khi thấy Tiêu Chiến rên rỉ, cuối cùng buông tay anh ra và vỗ nhẹ vào cái mông tròn đầy thịt.
"Ăn xong đã."
Ăn được nửa bữa, điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên. Hắn vừa trả lời điện thoại và sau đó cúp máy sau một hồi ngắn ngủi. Tiêu Chiến nhìn thấy cái tên khiến anh khó chịu. Sau khi Vương Nhất Bác ăn xong, Tiêu Chiến đứng ở cửa phòng ngủ nhìn hắn thay quần áo.
Vương Nhất Bác nhìn anh trong gương, "Sao vậy?"
"Anh đi chơi?"
Vương Nhất Bác gật đầu, mặc áo khoác rồi quay người đi tới trước mặt anh.
"Có trở lại không?"
Vương Nhất Bác mỉm cười, "Đương nhiên là anh sẽ trở lại chứ."
Tiêu Chiến đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích, nhướng mi, "... Bao lâu nữa thì anh trở lại?"
Vương Nhất Bác nhìn anh, nhéo nhéo cằm, nghiêm túc đáp: "Một tiếng."
Vương Nhất Bác mới đi được mười phút, Tiêu Chiến đã cảm thấy trong nhà vắng vẻ, ôm gối ngồi ở trên giường. Anh biết rằng Vương Nhất Bác nhất định sẽ quay lại sau một tiếng nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy rất buồn. Anh có thể cho Vương Nhất Bác nhiều thời gian cho công việc, nhưng nếu hắn ở bên cạnh Giang Nghiêu dù chỉ một phút, anh cũng cảm thấy như đó là một năm.
Mười phút sau, Tiêu Chiến một tay ôm điện thoại, tay kia ôm chặt gối. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Anh vẫn rất buồn về những gì xảy ra trước kia. Mặc dù Vương Nhất Bác rất tốt với anh, cũng đã quan tâm chăm sóc anh nhiều hơn, nhưng vẫn không đủ để lấp đầy những lỗ hổng trong trái tim anh đã nứt ra vì thiếu sự an toàn.
Trong lòng chợt loé lên một ý nghĩ làm Tiêu Chiến cảm thấy chính mình nhất định điên rồi, nhưng lại không nhịn được muốn làm. Anh cầm lấy điện thoại, lập tức bấm số.
"Ừ."
Vương Nhất Bác đang lái xe, điện thoại được nhận ra bluetooth, và giọng nói của hắn cách xa một khoảng.
"..."
"Chiến Chiến?"
"Nhất Bác... anh quay lại... được không...?"
Giọng nói run rẩy dù đã được kìm nén vẫn có thể nghe thấy, qua hiệu ứng âm thanh tuyệt vời của tai nghe có thể nghe rất rõ, bao trùm toàn bộ không gian xe.
"Có chuyện gì vậy?"
"..."
Một tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên bên tai Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác chậm rãi, "Chiến Chiến, nói chuyện nào."
Tiếng thở hổn hển rất nhẹ nhưng lại vang lên rất rõ, "Em..."
Trầm mặc vài giây, Vương Nhất Bác cầm điện thoại, giọng nói từ tính trầm thấp cuối cùng vang lên tai anh, chạm vào trái tim Tiêu Chiến.
"Anh sẽ quay lại ngay bây giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro