Chương 14
"Vương Nhất Bác của cậu đã xảy ra chuyện gì à?" Thẩm Nguy biết Tiêu Chiến đã nói chuyện với ai.
"Không có chuyện gì, chỉ là đi chơi một tuần."
Thẩm Nguy vỗ vỗ vai an ủi anh, "Một tuần trôi qua nhanh lắm. Cậu xem bụng mình lớn cỡ nào rồi mới biết, thời gian trôi qua nhanh như thế nào!"
Tiêu Chiến nhìn Thẩm Nguy thích thú, thấy bụng cô mới chỉ hơi phồng lên, "Mới bốn tháng mà cậu nói đã lớn rồi. Chắc là phải lớn như thế này khi sắp sinh."
Tiêu Chiến dùng tay ra hiệu.
Anh thật ra cũng không có nhiều khái niệm, chỉ là đột nhiên nhớ tới lần trước nhìn thấy Diệp Phán ở bữa tiệc tối của Giang Lâm, lúc đó bụng cô ấy đã rất lớn rồi, chắc là sắp sinh. Tự nhiên nhớ đến Diệp Phán, nhà họ Giang, và Giang Nghiêu. Vương Nhất Bác nhất định sẽ gặp lại Giang Nghiêu khi anh ấy đến Pháp.
Tuy rằng Vương Nhất Bác đã không nhắc đến tên cô ta kể từ bữa tối đó, nhưng Tiêu Chiến không thể nào quên được khuôn mặt của cô ta khi gọi anh Nhất bác, nhắc nhở Tiêu Chiến rằng anh không thể nhổ ra và phải nuốt như bị nhét một cục bông gòn vào cổ họng. Anh cảm thấy rất ngạt thở.
Điện thoại của Thẩm Nguy vang lên, Tiêu Chiến biết là ai, nghe giọng điệu của cô mà không cần hỏi.
Anh cười cười, nghe hai người nói một hồi rồi đứng dậy ra chơi với chiếc máy pha cà phe mà Thẩm Nguy mới mua. Chỉ một chút lơ đễnh, tay của anh bị nước tưới trúng, không cẩn thận làm rơi cốc bột cà phê mới xay.
Thẩm Nguy nghe thấy tiếng vội vàng chạy tới, "Tiêu Tiêu?"
Tiêu Chiến vẫy tay ra hiệu cho cô yên tâm. Thẩm Nguy dập máy sau một hồi nói chuyện với đầu dây bên kia, kêu người hầu đến dọn dẹp, sau đó kéo Tiêu Chiến đến ghế sô pha trong phòng khách và ngồi xuống.
Tiêu Chiến mỉm cười, "Phát huỷ sự dịu dàng của hai người."
Thẩm Nguy nhăn mũi, "Anh ấy không dính vào mình, là dính vào con trai của anh ấy thôi. Từ khi có tiểu tử này, sáng, trưa, tối gọi điện liên tục, giống như kiểm tra vậy. Mình còn phải gọi điện giữa chừng để báo cáo."
Tiêu Chiến cười cười: "Có phải hay không? Anh ấy bận rộn công việc như vậy, vẫn còn luôn nhớ tới cậu."
"Này, anh ấy nên suy nghĩ về điều đó chứ. Mang thai thực sự rất khó! Giờ cũng khá hơn rồi. Mấy tháng đầu tiên thực sự rất vất vả. Cơ địa của mình nhạy cảm, ăn không ngon ngủ không yên. Mong rằng sau 5 tháng có thể ngủ say hơn một chút."
Thẩm Nguy thần sắc mệt mỏi ngã xuống một bên trên sô pha, trên khuôn mặt có lúm đồng tiền thật sâu, cười đến ngọt ngào.
Tiêu Chiến nhẹ vỗ về cô, giễu cợt nói: "Đó không phải là cậu tự nguyện sao."
Thẩm Nguy nằm nghiêng trên ghế sô pha, ánh mắt thật sự có chút mềm mại của người mẹ, "Đúng vậy, cảm giác này thật sự rất kinh ngạc."
Cô lại ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Tiêu Chiến, "Dù sao chúng ta chỉ có thể cưng chiều. Khi mới bắt đầu, mình thật sự khó chịu, nhưng mình cảm thấy rằng đứa nhỏ đang lớn lên trong cơ thể mình từng ngày, cảm nhận được Thành Thành cẩn thận và lo lắng như vậy, thì mình cảm thấy đặc biệt hài lòng và hạnh phúc."
Thẩm Nguy nhếch miệng, nụ cười của cô hiện lên một tia hạnh phúc, cô nhìn Tiêu Chiến và nói: "Ai bảo chúng ta là omega, sinh ra con cái cho alpha của mình, đó có thể là bản năng của mỗi omega."
Thẩm Nguy không cẩn thận nói ra, nhưng những lời này đâm vào lòng Tiêu Chiến. Lông mày thanh tú của anh nhíu lại.
Thẩm nguy lại tiếp tục, "Tiêu Tiêu, sao cậu không thụ thai? Một đứa nhỏ, hai chúng ta có thể là bạn đồng hành, và những đứa bé lớn lên cũng có thể là bạn bè. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi đã khiến mình hạnh phúc rồi!"
Tiêu Chiến bĩu môi, không tự tin đáp: "Chuyện này làm sao có thể được..."
Thẩm Nguy sững người, và sau một tiếng thở dài "A? Vương Nhất Bác mới 24 tuổi... Anh ta sức khoẻ không tốt sao?"
Tiêu Chiến cười cười đẩy cô, "Cậu nghĩ đi đâu thế?" Anh lại cười, hơi cúi đầu, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay đỏ bừng, "Chỉ là... anh ấy... cũng... không bao giờ...."
Thẩm Nguy lúc này mới hiểu ra, lại càng kinh ngạc, "A~ Vậy thì... làm sao mà kìm được?"
Paris, Pháp.
Nghĩa trang trống trải một bầu không khí trầm mặc và trang nghiêm. Thánh lễ an táng được tổ chức vài ngày sau tang lễ. Vị linh mục mặc áo choàng đen đọc kinh với giọng trầm và bình tĩnh. Người nhà họ Giang đứng sát bên nhau, phong thái hoàn toàn khác nhau. Lễ tang Công giáo chủ trương trấn an linh hồn người đã khuất nên hầu hết những người đến tham dự đều là họ hàng nội ngoại hoặc những người gần gũi với nhà họ Giang, ngoài Vương Nhất Bác còn có hai người khác nữa.
Bộ đồ đen khiến khuôn mặt hắn càng thêm lạnh lùng. Sự mệt mỏi vì đi lại mấy ngàyliền phản chiếu những tia máu nhạt nơi khoé mắt. Gò má hắn cũng gầy đi với những vết lõm rất nông, và những đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và thanh tú dường như bị lưỡi dao mỏng bên trong cắt vào không khí.
Sau lễ tang, Vương Nhất Bác trở về biệt thự của nhà họ Giang. Mặc dù phần lớn tài sản của nhà họ Giang đã được giao cho Giang Huyên, nhưng anh ta cũng là người thừa kế hợp lý của toàn bộ gia tộc họ Giang. Tuy nhiên xét về mặt thực tế, lão gia nhà họ Giang rất coi trọng gia đình. Do đó, mối quan hệ giữa bốn anh em ruột thịt vô cùng thân thiết. Giang Huyên cũng rất yêu thương các chị em của mình.
Sau cái chết của cha, chị gái đầu của anh ta, Giang Dĩnh, đương nhiên là người có quyền lên tiếng đầu tiên.
Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Giang Dĩnh, quay mặt về hướng lò sưởi. Ánh sáng và bóng của ngọn lửa rơi vào đồng tử màu hổphách của hắn. Giang Dĩnh mặc một chiếc váy đen sang trọng và lịch sự, mái tóc được vén cao có vẻ dịu dàng, nhưng là trưởng nữ của một gia tộc lớn, cử chỉ của cô lại mang một vẻ kiêu ngạo đáng sợ như Giang Lâm.
Vương Nhất Bác và nhà họ Giang rất thân thiết, đặc biệt là với Giang Huyên và Giang Nghiêu. Giang Lâm và Giang Dĩnh cũng hết lần này đến lần khác gặp mặt. Giang Dĩnh cũng không đối xử với hắn theo kiểu chào hỏi với người ngoài.
Giang Dĩnh đi thẳng vào vấn đề, "Tôi có nghe nói một chút về tình hình gần đây của YIB. Thế nào rồi, Nhất Bác, cậu có muốn hợp lực với nhà họ Giang chúng tôi không?"
Vương Nhất Bác thản nhiên cười, "Họ Giang đúng là họ Giang, cho dù có mệnh lệnh cơ mật cũng không thoát khỏi tai mắt của chị cả."
Giang Dĩnh cũng mỉm cười, "Có một số điều về mối quan hệ của cậu với Giang Huyên và Nghiêu Nghiêu, tôi sẽ không vòng vo. Với tình hình hiện tại của YIB, không thể hoàn thành các điều kiện trong thoả thuận của cậu trước tháng 6 năm sau. Nhà họ Giang cũng làm trong ngành. Mặc dù ngàng công nghệ tham gia không sâu, nhưng theo tôi biết, tiến độ nghiên cứu và phát triển bên ngoài của cậu đã tụt hậu rất nhiều. Dù tình hình thực tế có khả quan hơn thì cậu cũng phải biết rằng chỉ còn một nửa thời gian. Cậu sẽ phải vật lộn rất khó khăn, và đó không phải là dấu hiệu tốt."
Lông mày của Vương Nhất Bác khẽ nhúc nhích. Lời nói của Giang Dĩnh là thật, nhưng trên mặt hắn vẫn thản nhiên, "Chị Dĩnh có ý gì?"
Giang Dĩnh dựa lưng vào ghế sô pha, hai tay chống lên đầu gối, "Dù nhà họ Giang có lớn thế nào, đối với tôi điều quan trọng nhất vẫn là những đứa em của tôi. Tôi rất vui nếu chúng hạnh phúc, và tôi sẽ nói thẳng. Nhất Bác, chúng tôi đều biết Nghiêu Nghiêu thích cậu. Ông già cũng đã biết điều đó khi còn sống. Hai người đã biết nhau từ sớm, và cậu có mối quan hệ rất tốt với Giang Huyên. Vì vậy, nếu kết hôn với Nghiêu Nghiêu, chẳng phải là điều tốt nhất cho cả hai sao?"
"Kết hôn với nhà tôi có thể giải quyết nhu cầu cấp bách của cậu. Tương lai, nhà họ Giang cũng rất muốn phát triển lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Cái gọi là liên minh các thế lực công và tư, YIB và Giang gia chính là một cặp đôi hoàn hảo."
Vương Nhất Bác bình tĩnh lắng nghe, không cần suy nghĩ nhiều đã trả lời với giọng điệu nhàn nhạt, "Tôi đã tự mình ký hợp đồng đánh bạc. Nếu có thể ký, tôi sẽ tự tin mình có thể làm được. Bao nhiêu năm nay, tôi chỉ coi Giang Nghiêu như em gái mình."
Giang Dĩnh kinh ngạc nhướng mày, "Có chuyện gì khó giải quyết sao?"
"Không sao cả, nhưng" Vương Nhất Bác dừng lại, "tôi đã có người yêu rồi, Giang Nghiêu cũng đã gặp."
Giang Dĩnh nhất thời không lên tiếng.
Cô vốn cho rằng cuộc thương lượng này chắc chắn thành công, không ngờ Vương Nhất Bác lại từ chối thẳng thừng như vậy. Nếu vì lý do khác, có lẽ còn có chỗ thảo luận, nhưng lời nói của Vương Nhất Bác đã trực tiếp chặn mọi khả năng.
Có một người yêu, Giang Nghiêu đã gặp. Chỉ với hai điểm này, nếu Giang Dĩnh tiếp tục ép buộc, sẽ biến cuộc đàm phán thân thiết thành thoả hiệp với kẻ yếu thế, không chỉ hạ bệ Giang Nghiêu, mà còn kéo theo cả nhà họ Giang. Điều này cô tuyệt đối không thể làm được.
Vương Nhất Bác chắc chắn cũng hiểu điều này.
Hắn dừng một chút, đứng dậy, nhẹ nhàng cười: "Cảm ơn chị Dĩnh khen ngợi. Nếu không có việc gì khác, tôi đi ra ngoài trước."
Lúc hắn quay lại, ánh lửa trong lò sưởi phản chiếu vào mắt đã bị dập tắt. Vương Nhất Bác vừa mở cửa thì bắt gặp một cặp mắt đáng thương khác.
Giang nghiêu nhìn sang với đôi mắt đẫm lệ của mình, "Anh Nhất Bác..."
***
Vương Nhất Bác hầu như không chợp mắt trong suốt chuyến bay kéo dài mười tiếng đồng hồ. Tất cả những gì diễn ra trong mấy ngày qua đều đổ dồn vào tâm trí hắn, như một cỗ máy quá tải, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng không thể không tiếp tục. Nghe thấy âm thanh nhắc nhở xuống máy bay trong cabin, Vương Nhất Bác xoa lông mày thật mạnh. Hắn nhớ Tiêu Chiến sắp phát điên rồi.
Thân thể mềm mại thơm như hoa hồng đó, dường như đã lâu không được ôm. Lúc bận rộn, thời gian trôi qua nhanh đến nỗi hắn dường như không kịp nhớ anh, nhưng dường như lại lúc nào cũng nghĩ về anh. Hắn nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, bên môi nở một nụ cười.
Máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Vương Nhất Bác về sớm hai ngày, về đến nhà đã gần nửa đêm. Tiêu Chiến chạy xuống lầu, kinh ngạc nhảy vào vòng tay hắn, tay chân quấn quýt lấy như một con gấu túi.
Vương Nhất Bác vùi mặt vào giữa cổ anh hít một hơi thật sâu, thần kinh toàn thân như buông lỏng ra khi hương hoa hồng nhàn nhạt ùa vào trong cơ thể.
Dù bên ngoài mưa to gió lớn đến đâu, chỉ cần có Tiêu Chiến, nơi trú ẩn ấm áp duy nhất của anh là có thể cho hắn che mưa chắn gió.
Hắn ôm một hồi liền muốn đem người cởi quần áo ra nói chuyện. Tiêu Chiến ôm chặt cổ hắn không buông. Vương Nhất Bác vô lực, ném các thứ trong tay rồi bước lên lầu, hai bàn tay to ôm người thật chặt.
Đặt Tiêu Chiến ở trên giường trong phòng ngủ, chính mình cũng ngã xuống theo, "Hôm nay nhiệt tình như vậy, nhớ anh nhiều sao?"
Tiêu Chiến gật đầu với một chút bất bình, và giơ bảy ngón tay lên.
Chúng ta đã không gặp nhau bảy ngày rồi. Những suy nghĩ đó được viết lên trong đôi mắt thẳng thắn và trìu mến của anh.
Nụ hôn càng ngày càng nặng, dịch thể ngọt ngào trào ra khỏi khoé miệng. Tiêu Chiến móc cổ hắn ngâm nga xúc động, ngực khẽ nâng lên. Vương Nhất Bác rốt cục đành lòng buông tha anh, sờ lên mặt anh, cười cười, "Anh đi tắm trước đã."
Tiêu Chiến thò đầu ra khỏi chăn bông khi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, hai tay che đi khuôn mặt đang đỏ bừng và suy nghĩ ngẫu nhiên quay cuồng trong đầu. Anh đợi một lúc, nghe thấy tiếng nước ngừng chạy, lại vùi mình vào chăn bông.
Vương Nhất Bác tóc đã khô một nửa. Hắn để ngực trần chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Khi thấy đèn trong phòng ngủ đã tắt và trên giường cũng đã yên tĩnh, hắn nghĩTiêu Chiến đã ngủ, thở dài và kéo chiếc khăn tắm ra rồi nằm vào.
Sau khi nhắm mắt một lát, hắn lại nghe thấy tiếng sột soạt trong chăn bông. Cơ thể thơm tho và mềm mại nhích lại gần. Bàn tay mềm mại của Tiêu Chiến vuốt ve cơ ngực săn chắc mà gợi cảm. Một lúc sau, đôi chân dài quấn quanh hạ bộ của hắn, và đầu gối cọ nhẹ vào giữa đũng quần, hương hoa hồng sau cơn mưa dần dần đậm đặc.
Vương Nhất Bác cổ họng khát khô, bộ phận sinh dục nóng ran, đột nhiên lật người nhấc bổng Tiêu Chiến lên, đè anh xuống dưới. Phản chiếu dưới ánh trăng tinh khiết, Tiêu Chiến nhìn thấy ánh sáng săn mồi của con thú đực trong đôi mắt lạnh lùng đó. Hơi thở gấp gáp khiến từng lỗ chân lông và từng tấc dây thần kinh trong cơ thể anh run lên dữ dội.
Vương Nhất Bác rõ ràng nhận thấy Tiêu Chiến đêm nay rất khác. Ngoại trừ sự khao khát và dịu dàng thể hiệ sự nhớ nhung, sự hợp tác của anh cũng cao chưa từng có. Tinh dịch chảy dọc theo gốc rễ, Vương Nhất Bác ép tư thế hồi lâu, si mê mà thành kính nhìn khuôn mặt đang cao trào của Tiêu Chiến, nhìn xuống đôi mắt mỏng đỏmọng, hắn không thể hiểu nổi tình cảm trong đôi mắt đẫm lệ kia, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng nghiện.
Tiêu Chiến thở hổn hển đến mức hơi thở khoan khoái đến lỗ tai. Anh đang bám vào vai Vương Nhất Bác, bị đụ di chuyển lên xuống trên ga trải giường, và khi hắn bắt đầu tăng tốc trở lại, anh cảm thấy lỗ nhỏ bị chèn vào và đập điên cuồng, nghẹn ngào nhìn Vương Nhất Bác trìu mến, giọng nói của anh run rẩy đến mức vỡ vụn.
"... Nhất Bác... em muốn... có con... sinh con cho anh..."
Giọng nói đứt quãng lặp đi lặp lại: "... để em sinh cho anh một đứa con... anh có muốn không..."
Anh dựng đứng thân thể, theo bản năng mơ hồ dùng miệng nghênh đón bộ phận sinh dục của Vương Nhất Bác, nơi mà hắn tránh qua mỗi lần làm tình. Anh nhìn alpha lúc này đang điên cuồng cướp đoạt trong cơ thể mình, mỗi lần làm tình, biểu hiện của hắn trực tiếp thâm nhập vào tâm trí mỏng manh của anh.
Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, hắn không ngờ anh lại nói một câu như vậy.
Người mình yêu đang nằm dưới thân, hai mắt long lanh mà say đắm khiến hắn cảm thấy vô cùng thống khổ, đồng thời cũng cảm nhận rõ ràng bộ phận sinh dục đã tiến vào một độ sâu chưa từng có, khoái cảm đang bò lên thần kinh, khoang sinh sản ấm áp và mềm mại, da thịt nóng bỏng với cái miệng khao khát điên cuồng hút lấy côn thịt nhạy cảm, quyến rũ hắn mất kiểm soát.
Trong một giây phút trống rỗng, quai hàm căng thẳng siết chặt đến mức sắp gãy, bản buộc bản thân phải dùng chút ý chí cuối cùng lùi lại, rút khỏi cơ thể Tiêu Chiến, rút ra khỏi bến cảng ấm áp đó.
Nếu hắn có thể chắc chắn về phần còn lại của cuộc đời, dù tốt hay xấu.
Nhưng hắn không thể.
Tiêu Chiến không thể có con vào lúc này.
Vương Nhất Bác vẫn ôm chặt lấy Tiêu Chiến, áp người anh vào ngực hắn, nhưng dường như không còn sưởi ấm được cho người trong vòng tay mình nữa. Dường như lúc trước họ đã cắm vào một con dao hai lưỡi, càng ôm chặt thì lưỡi dao càng đâm sâu vào trái tim mình.
Hắn không dám nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, sợ rằng sẽ bị anh làm chấn động, mà phía bên trong là vực thẳm. Hắn muốn nói với Tiêu Chiến rằng hắn rất sẵn lòng, ngay lúc đó hắn cũng háo hức như anh, mong muốn cùng nhau xây dựng một gia đình. Hắn đã rất lâu rồi không có nhà.
Nhưng hắn không nói được gì, chỉ ôm chặt lấy anh, đưa tay vuốt ve gáy anh, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau gáy, trái tim như sắp tan nát. Hắn cất giọng nói nhẹnhàng nhất có thể, xoa dịu Tiêu Chiến cũng giống như xoa dịu chính mình, vẫn không biết phải nói gì, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.
"Chiến Chiến, em yêu."
"Chiến Chiến."
"Ngoan."
Tiêu Chiến mở mắt ra, trái tim như bị trút vào cơn gió lạnh giá bọc trong băng tuyết, nước mắt từ khoé mắt rơi xuống không giữ được độ ấm, trong bóng đêm chảy xuống gò má.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro