Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Vòi sen rộng rãi đang đổ nước ấm, Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến vào phòng tắm để tắm. Ngay từ lần đầu tiên hắn đã phát hiện ra dù Tiêu Chiến có làm chuyện đó kích thích cỡ nào, sau khi làm xong cũng sẽ ngủ ngay lập tức. Và người trong tay lúc này gần như bị treo trên người hắn. Sau khi trở về từ yến tiệc, lại lăn lộn đến khi trời gần rạng sáng, Vương Nhất Bác cũng không thèm đi tắm, chỉ ôm chặt Tiêu Chiến sau gáy, rửa sạch tât cả các chất lỏng bám trên cơ thể của hai người, rồi ôm anh trở lại giường. 

Tiêu Chiến nhắm chặt hai mắt, hô hấp dần dần ổn định. Vương Nhất Bác nằm ở bên cạnh, khẽ quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang yên lặng ngủ say bên cạnh mình, mùi hoa hồng nhàn nhạt toả ra từ người anh thơm quá. 

Cho đến nay, Vương Nhất Bác vẫn không thể phân biệt được. 

Hận tình đã thành thói quen. Hận hơn mười năm, hắn không khỏi hận cả chính mình lẫn người nhà họ Tiêu. 

Yêu đương rõ ràng cũng đã trở thành thói quen. Hắn sợ yêu, nhưng không thể ngừng yêu Tiêu Chiến mỗi ngày. 

Cuộc đời này của hắn bị giằng co bởi yêu và ghét. 

Đã rất nhiều lần, những người trẻ tuổi từng trải qua gian nan thử thách cũng sẽ ngây thơ nghĩ rằng nếu không có ân oán, hai người họ chỉ là Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, đơn giản là thích nhau mà không cần thêm bất kỳ yếu tố nào khác.... Thật tuyệt vời biết bao khi được ở bên nhau. 

Nhưng nếu không có những chuyện đó thì làm sao họ biết nhau? 

Mọi chuyện giống như một vòng tròn luẩn quẩn không lối thoát, từng chút từng chút ép bản thân phải nghiền nát thù hận thành hình thù của tình yêu. 

Người bên cạnh đã ngủ thiếp đi, lông mi run rẩy, vô thức cuộn tròn lại trong vòng tay hắn, miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó mà anh cứ lặp đi lặp lại trong lúc làm tình. 

Vương Nhất Bác khom lưng đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy anh, hôn lên đỉnh tóc mềm mại của anh, trong con ngươi thoáng qua một tia dịu dàng, những lời nói không nói ra được đã ngàn vạn lần ghi lại trong lòng. 

Anh cũng yêu em. Tiêu Chiến. 

Vương Nhất Bác cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hắn thực sự rất mệt mỏi. Hai tháng nay, thần kinh của hắn ngày nào cũng căng thẳng, áp lực rất lớn và công việc cường độ cao quá sức chịu đựng của cơ thể hắn. Thế nhưng, hắn vẫn về nhà mỗi đêm, ôm Tiêu Chiến và ngửi hơi thở của anh để giúp mình thư giãn và có một giấc ngủ ngon. 

***

Helen đặt thuốc dạ dày và nước ấm lên bàn của Vương Nhất Bác. 

Vương Nhất Bác chỉ vào tập tài liệu bên cạnh, mở nó ra và thấy một bản sao thông tin cá nhân của Tiêu Chiến, cũng như những thông tin cần thiết cho quỹ uỷ thác tài sản. 

"Thu xếp đi. Công ty uỷ thác vẫn như cũ." 

Helen có chút kinh ngạc, "Còn có 10 tháng, anh đã muốn thực hiện sớm như vậy... Có chuyện gì không ổn sao?" 

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nói: "Không! Mọi thứ vẫn bình thường, chỉ là tôi muốn lên kế hoạch trước." 

"Vậy thì điều kiện để bắt đầu làm việc này là gì?" 

Vương Nhất Bác không trả lời. Helen cũng nhận thấy cô đã hỏi quá nhiều, vì vậy khẽ cúi đầu, "Vâng." 

Số tiền để lại cho Tiêu Chiến bắt đầu vào ngày Vương Nhất Bác bị đánh bại. 

Hắn không thể kéo Tiêu Chiến ra khỏi một vòng xoáy này và lại rơi vào một vòng xoáy khác, đó là ý nghĩ trực tiếp nhất của Vương Nhất Bác. 

Helen đã đi cùng với Vương Nhất Bác nhiều năm. Lần đầu tiên cô thấy hắn làm điều gì đó thiếu tự tin là khi hắn ký thoả thuận cờ bạc với Kylin Capital. 

Toàn bộ giá trị thị trường của YIB đã tăng gấp bảy lần trong vòng một năm. Đây là trường hợp hiếm hoi chỉ xuất hiện trên tạp chí Fortune, chưa kể đến những yêu cầu phức tạp và khắc nghiệt đối với việc cải thiện đáng kể trình độ kỹ thuật của hệ điều hành thế hệ thứ sáu của YIB trọng thoả thuận. 

Đây là một canh bạc lớn. 

Con bài mặc cả của Vương Nhất Bác là chính hắn và đế chế YIB mà hắn đã xây dựng sau 6 năm. Nếu thắng cược, hắn sẽ trở thành người đứng đầu ngành. Không ai còn có thể nói hắn chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi. Hắn sẽ là người duy nhất đứng trên đỉnh của kim tự tháp và nhặt được vòng nguyệt quế. Nhưng nếu hắn thua cược, hắn sẽ bị ngập đầu bởi các khoản nợ tăng gấp đôi trong thoả thuận cờ bạc cho đến cuối đời. 

Một năm thực sự quá ngắn, và cơ hội chiến thắng trong một trò chơi mạo hiểm sẽ không vượt quá 20%. 

Helen không biết động cơ của ông chủ khi đưa ra quyết định này là gì. Điều này hoàn toàn không giống với phong cách làm việc của Vương Nhất Bác. Và cô có thể cá bằng tất cả số tiền cô có được là chắc chắn hắn không phải chỉ để theo đuổi sự giàu có. 

Cô đã cố gắng khuyên can Vương Nhất Bác một lần, nhưng thái độ của hắn rất dứt khoát. Sau này, khi Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến vây quanh, cô có thể đoán được rằng ông chủ của cô đang làm tất cả những điều này với omega của hắn. Điều này có thể đã được bắt nguồn từ rất sớm, trước cả khi quyết định đột ngột trở về Trung Quốc của Vương Nhất Bác vào hai năm trước. 

***

Trời mùa thu hơi mát nhưng nươc sông dâng trào vẫn chưa nguội đi chút nào. Tiêu Chiến gọi điện cho Thẩm Nguy vào một buổi chiều nắng và rủ cô đến một quán cà phê có view sông tuyệt đẹp để uống trà chiều. 

"Tiêu Tiêu! Cuối cùng cậu cũng tìm mình!" 

Khi Thẩm Nguy vồ lấy Tiêu Chiến và ôm chặt, Tiêu Chiến một lần nữa cảm thấy mình thật sáng suốt khi chọn vị trí ngoài trời của quán cà phê. Anh thích tính cách thẳng thắn của cô ấy, rất dễ hoà đồng. Đây là người bạn duy nhất anh còn muốn liên lạc sau biến cố của gia đình. 

Thẩm Nguy cũng giống như tên của cô, có hai má lúm đồng tiền to tròn trên khuôn mặt trẻ thơ đặc biệt đáng yêu. 

Tiêu Chiến kéo cô ngồi xuống, khuôn mặt lộ ra chút áy náy, "Thực xin lỗi cậu. Đã lâu như vậy không tìm cậu, nhà của mình..." 

"Mình biết, mình đã nghe hết rồi, Tiêu Tiêu, thật khó cho cậu. Mình muốn tìm cậu, nhưng mình không thể liên lạc được bằng điện thoại. Hơn nữa mình cũng đã đến nhà cậu rồi... Khi cậu biến mất, có đủ loại tin đồn, và mình đã thật sự tuyệt vọng. Bây giờ mình cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy cậu vẫn ổn." 

Thẩm Nguy chớp chớp mắt như sắp khóc. 

Tiêu Chiến nhanh chóng an ủi cô, đồng thời kể lại cho cô nghe những chuyện xảy ra với anh trong những tháng qua. 

Thẩm Nguy kinh ngạc, "A! Tiêu Tiêu, cậu cùng Vương Nhất Bác bây giờ là quan hệ gì? Hắn muốn trả thù cậu sao? Hắn bắt nạt cậu? Có ngược đãi cậu không?" 

"Không, không có. Chỉ là anh ấy rất bận." Tiêu Chiến nhíu mi có chút thất vọng, "Anh ấy thường xuyên không về nhà." 

Thẩm Nguy khó hiểu, "Như vậy cũng tốt, cậu sẽ rảnh rỗi khi hắn không ở đây, muốn làm gì thì làm." 

Tiêu Chiến lắc đầu. Đôi mắt đen của anh phản chiếu ánh sáng đung đưa của dòng sông, "Nhưng mình ước mình có thể dành nhiều thời gian hơn với anh ấy..." 

"Tiêu Tiêu, cậu không... thích hắn đúng không?" 

Thẩm Nguy biết sự tồn tại của Vương Nhất Bác, nhưng cô không biết tâm ý của Tiêu Chiến từ khi còn nhỏ. 

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trẻ thơ của Thẩm Nguy rồi thẳng thắn gật đầu với người bạn thân nhất của mình. 

"Vậy thì hắn có thích cậu không?" 

Tiêu Chiến thành thật trả lời, "Anh ấy thường nóng lạnh đối với mình, đôi lúc rất hung dữ, cộng thêm cái chết của cha ruột năm xưa... Có lẽ hiện tại anh ấy không thích mình." 

Thẩm Nguy suy nghĩ một chút rồi nói: "Mình nghĩ hắn nhất định phải thích cậu." 

"Tại sao?" 

"Nếu hắn chỉ hận cậu, tại sao phải giúp cậu trả nợ? Mặc dù hiện tại có thể coi là giàu có, nhưng hắn bao nhiêu tuổi? Toàn bộ cơ nghiệp của gia tộc nhà, cha cậu đều ném vào đó, món nợ chắc chắn không phải là nhỏ. Cho nên mới nói, hắn muốn giam cầm cậu để trả thù sao? Nhưng cậu lại nói rằng hắn không bỏ tù cậu. Vậy thì, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nếu hắn tống mẹ con cậu vào tù chỉ để trả thù nhà họ Tiêu sao?" 

Tiêu Chiến lắc đầu rồi lại gật đầu. Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Thẩm Nguy, anh đẩy ly đồ uống đã đặt qua cho cô, "Uống đi, đồ uống cậu thích đây này. Đầy đá và rất nhiều đường." 

Omega dễ thương kia đột nhiên có chút thẹn thùng, "Mình hiện tại không uống được cái này. Tiêu Tiêu, mình đang mang thai!" 

Tiêu Chiến chớp mắt ngạc nhiên và lại nhìn vào bụng cô. 

Thẩm Nguy cười cười đẩy anh, "Mới có hai tháng, cái gì cũng không thấy đâu!" 

"Cha của đứa bé là ... Thành Thành?" 

Thẩm Nguy ngọt ngào gật đầu, "Còn ai khác ngoài anh ấy chứ." 

Tiêu Chiến đã gặp Thành Thành vài lần. Họ bắt đầu yêu nhau khi chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Gia đình của Thẩm Nguy đã có mấy đời làm bác sĩ, thế hệ cha anh đã nối dõi tông đường. Một số bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở Modu thuộc gia đình họ Thẩm, và Thành Thành làm việc tại một trong những bệnh viện đó, là một bác sĩ khoa não, trẻ trung và đầy triển vọng, và Thẩm Nguy đã yêu anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. 

Nhưng Tiêu Chiến nhớ rằng cha của Thẩm Nguy luôn phản đối mối quan hệ giữa hai người, cảm thấy cô ấy nên tìm một alpha có địa vị gia tộc cao hơn, "Cha của cậu không phải luôn không đồng ý hai người sao?" 

"Ông ấy không thể làm gì mình." Thẩm Nguy tiến đến gần Tiêu Chiến, thì thầm và cười, "Mình đã cố tình để bị đánh dấu vĩnh viễn. Ba mình bắt buộc phải đồng ý thôi." 

Tiêu Chiến bật cười, đây quả thực là điều mà Thẩm Nguy có thể làm. Tuy nhìn có vẻ vô tư và dễ gần, nhưng cô ấy thực sự rất cứng đầu. Điều mà Thẩm Nguy đã tin tưởng thì dù tám con ngựa cũng không thể kéo lại được. 

"Tiêu Tiêu, mùi trên người cậu..." Ngay khi Thẩm Nguy nhìn thấy Tiêu Chiến, cô đã ngửi thấy mùi một chút mùi rượu tequila, và nó càng rõ ràng hơn khi đến gần. 

Tiêu Chiến sờ gáy, "Mình đã dán miếng dán khống chế mùi rồi. Cậu vẫn ngửi được sao?" 

"Khứu giác của phụ nữ mang thai nhạy hơn bình thường rất nhiều. Cậu... bị Vương Nhất Bác đánh dấu vĩnh viễn sao?" 

Đôi mắt vốn đã to của Thẩm Nguy mởcàng to. 

"Đúng." 

"Mình không biết phải nói gì với cậu. Cậu không rõ hắn có thích cậu hay không, liền để cho hắn đánh dấu. Một khi omega bị đánh dấu vĩnh viễn sẽ nghiêm trọng như thế nào? Cậu không biết để lại một lối thoát cho chính mình sao?" 

Tiêu Chiến nhớ lại lần đầu tiên của mình với Vương Nhất Bác... Khi đó, cả đêm bịhắn không chế, trong lòng anh vừa hoang mang vừa sợ hãi, nhưng ngẫm lại, tất cảmọi thứ đều không thể tránh khỏi. Ngoại trừ Vương Nhất Bác, anh cũng không nguyện ý để ai khác đánh dấu. Kết quả đều giống nhau, chỉ là quá trình sớm hay muộn. Điều đó không quan trọng. 

Cả buổi chiều, tâm trạng của Tiêu Chiến rất thoải mái. Càng nghĩ anh càng cảm thấy những gì Thẩm Nguy nói đều có lý, có lẽ Vương Nhất Bác cũng rất thích anh. 

Cả hai cùng nhau ăn tối và đi mua sắm đồ đùng trẻ con. Khi cửa hàng bán đàn piano gọi điện và nói rằng cây đàn anh đặt đã đến, Tiêu Chiến đi kiểm tra hàng và hẹn ngày giao rồi mới gọi Dương Du, người đang đợi ở bãi đậu xe gần đó để về nhà. 

Đường núi vắng lặng. Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù đã gần 10 giờ tối, nhưng Vương Nhất Bác thường về muộn hơn. 

Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi rượu, Vương Nhất Bác đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách. 

Tiêu Chiến chạy tới, lật hắn nằm thẳng xuống, nhét cái gối ra sau đầu, lấy khăn ấm, lau mặt cho hắn. 

Vương Nhất Bác hơi thở nặng nề, mặt không đỏ sau khi uống rượu, nhưng sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, thậm chí môi cũng tái nhợt. Một tay Tiêu Chiến cầm nước, một tay vỗ nhẹ lên mặt hắn gọi tên hắn. 

Người say dường như tỉnh lại đôi chút, gối đầu lên gối, dụi đi dụi lại lẩm bẩm điều gì đó khó hiểu.

Tiêu Chiến biết rằng Vương Nhất Bác là một người uống rượu giỏi. 

Thấy người kia không có ý thức dậy, Tiêu Chiến đặt cốc nước xuống, muốn dìu Vương Nhất Bác vào phòng ngủ. Anh loạng choạng bước lên hai bước, nhưng Vương Nhất Bác lại đứng không vững, nặng nề ngã xuống bậc thềm, toàn bộ trọng lượng cơ thể hắn cũng dồn vào Tiêu Chiến, khiến anh đổ mồ hôi lạnh trong giây lát khi cơ thể bị mắc kẹt trên bậc thang. 

Vương Nhất Bác tỉnh lại sau khi bị ngã, ngẩng đầu thấy mình đang nằm trên ngực Tiêu Chiến, trong mắt sáng lên tia sáng yếu ớt, chậm rãi chớp mắt. Tiêu Chiến cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng và sắc nét, nhưng vẫn có một tia trẻ con không thể giải thích được. 

Vương Nhất Bác im lặng nhìn anh hai giây, lại vùi đầu vào ngực anh, giọng điệu trầm thấp của hắn vang lên trong lồng ngực của Tiêu Chiến. 

"Anh trai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro