Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Tháng 7, Hawaii chuẩn bị bước vào mùa nóng nhất trong năm. Làn gió biển ấm áp từ Thái Bình Dương thổi vào cuốn lấy làn hơi nóng như thiêu như đốt đang trở nên mặn mòi và ẩm ướt. 

Tiêu Chiến bị tiếng nhạc ầm ĩ đánh thức. Anh mở mắt ra, liền thấy ánh sáng màu phản chiếu trên trần nhà, lắc lư như xuyên qua bóng nước sâu thẳm. Trong một thoáng, anh nghĩ rằng mình vẫn đang nằm mơ. 

Căn biệt thự trống trải này, yên tĩnh đến mức mỗi ngày chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển. Một vài người hầu chỉ xuất hiện khi giao đồ ăn ba bữa một ngày và lấy quần áo của anh đi giặt. Phòng Tiêu Chiến hầu như không cần phải lau dọn. Anh dành phần lớn thời gian trong ngày để nằm trên giường, hoặc ngồi ngoài ban công, lặng lẽ như một bóng ma. 

Tiêu Chiến không nhúc nhích. Khi mở mắt ra lần nữa, phát hiện âm nhạc cùng ánh sáng và bóng đen vẫn ở đó, mọi thứ đều không phải là mơ. Anh ngồi dậy khỏi giường, khoác lên mình bộ khăn trải giường màu trắng và bước ra ban công. 

Quần áo của anh hôm nay mới được người hầu mang đi giặt. Cả nửa tháng nay, anh vẫn mặc bộ quần áo lúc bị bắt đến đây, áo sơ mi đen và quần đen. Trang phục này hoàn toàn không phù hợp với nhiệt độ và phong cách của Hawaii. Nhưng anh ương ngạnh chỉ mặc bộ quần áo này. Người hầu mang đi giặt giũ, anh mặc ga trải giường. Dù sao cũng không thể bước ra khỏi căn phòng. 

Tủ quần áo không cửa trong phòng treo ngay ngắn đầy quần áo. Tất cả đều là của anh. Và tất cả đều là màu đỏ tươi. 

Anh không chạm vào một cái nào. 

Cha anh mới mất, cần phải được để tang. 

Anh chỉ mặc bộ quần áo đen của mình. Sau khi mang đi giặt, anh quấn khăn trải giường màu trắng, tiếp tục để tang cho những người thân yêu của mình. 

Tiêu Chiến đứng trên ban công nhìn xuống. Một nhóm người đang mở tiệc quanh bể bơi của biệt thự. 

Những cô gái mặc bikini hai mảnh bị đuổi theo bởi một người đàn ông tóc vàng. Người này lắc mạnh chai sâm panh trên tay và phát ra âm thanh "boo" khi nút chai bị đẩy ra. Những người phụ nữ tắm trong cơn mưa sâm panh và phấn khích la hét. Một người trực tiếp nhảy xuống bể bơi, mái tóc vàng ướt xoã trên khuôn mặt đầy đặn, bơi qua mỉm cười quyến rũ với người đàn ông đang ngồi uống rượu trên bờ và đưa tay về phía anh ta, ánh mắt háo hức như một nàng tiên cá quyến rũ gặp nạn. 

Trong số rất nhiều nam nữ có mái tóc vàng, mái tóc đen của người đàn ông kia đặc biệt bắt mắt. Anh ta đặt ly rượu xuống, không nắm tay cô gái. Dáng người với bờ vai và lưng rộng đi về phía bể bơi. Người đàn ông tóc vàng đang chuẩn bị mở chai sâm panh thứ hai, hất cằm về phía anh ta và ra hiệu nhìn lên lầu. Người đàn ông tóc đen quay lại, nhìn thấy Tiêu Chiến đang đứng trên ban công. 

Tiêu Chiến nhanh chóng lui vào trong phòng, nắm chặt ga trải giường trong tay có chút ngượng ngùng, thầm cầu mong những ánh mắt lúc nãy không phải nhìn vào anh. 

Cầu nguyện không thành công. 

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đến gần. 

Cánh cửa phòng mởra. 

Người đàn ông tóc đen đi đến chỗ anh đứng yên, nhìn xuống Tiêu Chiến với ánh mắt lạnh lùng. 

Đây là lần thứ hai Tiêu Chiến gặp Vương Nhất Bác sau mười năm ở nhà tang lễ của cha anh. Hắn chỉ mặc một chiếc quần bơi, ngực và thân thể ướt đẫm nước, mái tóc ướt sũng hất ngược lên đầu, khuôn mặt tuấn tú và sắc sảo mang một cảm giác áp chế thuộc về kẻ mạnh, Alpha. 

Khoé miệng hắn nhếch lên một cách khinh bỉ, cả giọng điệu cũng đầy khinh thường, "Nếu không phải Ken nhắc nhở, tôi đã quên mất ở đây có tình nhân mới." 

Nghe thấy hai từ tình nhân, ánh mắt Tiêu Chiến chợt run lên, lông mi dài nhướng lên, trong đôi mắt phượng đều là hận ý. 

Vương Nhất Bác tiến lên một bước lại gần anh, dùng hai ngón tay kéo ga trải giường trên người anh. 

Tiêu Chiến nắm lấy ga trải giường, sợ hãi lùi lại, "Em đang làm gì vậy?" 

Vương Nhất Bác chế nhạo, "Anh có tài làm tình nhân, còn dám không mặc quần áo dụ dỗ người khác, làm sao còn giả vờ từ chối?" 

"Tôi không có." 

"Tôi không cho người chuẩn bị quần áo cho anh?" 

Tiêu Chiến nhớ tới những bộ quần áo màu đỏ tươi trong tủ quần áo, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha tôi vừa mới qua đời." 

Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng, "Đó không phải là một sự kiện vui vẻ sao?" 

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến cau mày nhìn hắn, "Tôi biết em hận cha tôi và nhà họ Tiêu. Nhưng cha tôi đã qua đời, tại sao em còn làm như vậy?" 

Vương Nhất Bác rốt cuộc không kiềm chế nổi, nụ cười vụt tắt, ánh mắt u ám, "Ông ta vì tội lỗi của chính mình mà chết, cha tôi thì sao? Ông ấy vì ai mà bị tra tấn đến chết?" 

"Vậy nên em làm như vậy với tôi, để trả thù?" 

Tiêu Chiến cố gắng hết sức để giọng nói của mình không run rẩy, tay bám chặt vào ga trải giường. Anh giống như một nắm tuyết còn sót lại trên cành, tấm ga trải giường giống như một cành cây đổ nát. 

Người bên kia tiến lại gần hơn. Tiêu Chiến lùi ra phía sau. Tuy rằng vẫn còn cách một chút, nhưng hơi thở lạnh lẽo của Vương Nhất Bác suýt chút nữa đã đẩy anh vào góc tường. 

"Tốt hơn hết anh nên tự xác định lại vị trí của mình. Nếu tôi không trả nợ cho anh, thì bây giờ anh đang phải ngồi tù." 

Ý nghĩa của những lời này không thể rõ ràng hơn. Không cần biết mục đích của Vương Nhất Bác là gì, cậu hiện tại là ân nhân của Tiêu Chiến, đồng thời là chủ nợ của anh. Giữa họ chỉ có quan hệ trên dưới, chưa bao giờ có sự bình đẳng.

Trái tim Tiêu Chiến như bị băng lạnh xuyên qua, "Tôi thà vào tù còn hơn." 

"Anh thà như vậy, còn mẹ anh thì sao?" 

Những cành cây mỏng manh gãy xuống, tuyết còn sót lại cuốn theo gió rơi xào xạc. 

Trước khi được đưa đến Hawaii, anh đã được phép gặp mẹ một lần. Vương Nhất Bác đã không thất hứa và để bà sống trong một viện điều dưỡng với môi trường tốt nhất. 

Người cha vì món nợ khổng lồ, đã xuất huyết não và qua đời sau khi nằm điều trị tại ICU một tháng. Trong tháng này, mẹ anh cũng từ một người phụ nữ giàu có đáng kính nhất trở thành con nợ bị vô số người vây hãm và làm nhục. Bà không thể chịu nổi sự tra tấn về tinh thần, đã nhanh chóng phát điên, ngày nào cũng hát những bài hát thiếu nhi với mái tóc xoã xượi, nhìn Tiêu Chiến như một người xa lạ. 

Tiêu Vĩ Hồng đã chết, Lâm Hạ điên loạn, Vương Nhất Bác không có hứng thú trả thù kẻ mất trí, nhưng Tiêu Chiến, người mà họ coi như báu vật, vẫn còn sống. 

Nam tử cao quý lớn lên trong cảnh vô lo vô nghĩ, như chú chim hoàng yến sống trong tháp ngà ngậm thìa vàng. Thiếu gia xinh đẹp của nhà họ Tiêu, giống như một vì sao hội tụ vô số tia sáng chói lọi. Thậm chí dù là một omega, Tiêu Chiến trời sinh cũng có một loại kiêu ngạo, tự tin không kém alpha. 

Vương Nhất Bác nhớ rõ khi hắn và Vương Thành lần đầu tiên bước chân vào nhà họ Tiêu, cậu bé 12 tuổi Tiêu Chiến còn rất nhỏ, bước xuống từ cầu thang ngoằn ngèo của biệt thự. Anh đẹp một cách chân thực, giống như một con búp bê mỏng manh trong cửa hàng. Tiêu Chiến bước tới trước mặt hắn, chìa ra viên sôcôla trong tay và nói với hắn: 

"Em muốn ăn không? Nếu muốn anh có thể cho em." 

Mười năm sau, Vương Nhất Bác vẫn là đến muộn một bước, không đợi được Tiêu Vũ Hồng quỳ xuống cầu xin, chỉ có thể nắm lấy Tiêu Chiến – ngôi sao trong tay ông ta, bóp nát ánh sáng chói lọi của anh, làm gãy đôi cánh tuyệt đẹp của anh. Cảm giác hồi hộp khi trả thù này khiến Vương Nhất Bác cảm thấy rất hạnh phúc khi nghĩ về nó. 

Sự mất mát của Tiêu Chiến rơi đúng vào mắt Vương Nhất Bác, hắn cười mãn nguyện, đưa tay kéo mạnh tấm ga trải giường.

"A!" Tiêu Chiến hoảng loạn hét lên khi cơ thể của anh đột ngột lộ ra. 

"Tuy rằng tôi không có hứng thú với anh, nhưng tôi đã bỏ tiền ra mua với cái giá lớn như vậy, cũng nên nếm thử xem mùi vị thế nào." 

Miếng dán khống chế sau gáy bị xé ra một cách thô bạo, tin tức tố mà Tiêu Chiến không có thời gian giữ lại cũng tản ra ngay lập tức. 

Hương hoa hồng bay lên đầu mũi, và nó không chỉ là hương hoa. 

Vương Nhất Bác đã ngửi rất nhiều pheromone của omega, dù có gần đến đâu cũng chỉ dừng lại ở khứu giác mà thôi. Nhưng pheromone của Tiêu Chiến rất đặc biệt, là sự kết hợp giữa khứu giác và thị giác, như sương pha lê, chứa đầy ẩm ướt, kéo dài như sương mù. 

Tinh tế và rõ ràng, chính là hoa hồng sau mưa. 

Vương Nhất Bác bất giác hít sâu một hơi, chống tay lên bức tường sau lưng Tiêu Chiến, giọt nước từ trên người trượt từ trên cơ ngực rơi xuống cơ bụng, sắc mặt áp chế lại gần, trầm giọng nói: 

"Thật là quyến rũ." 

Tiêu Chiến bị giam ở trong góc, khó có thể nhúc nhích nửa bước, thân thể hoàn toàn trần truồng, lông mi rung động, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Khuôn mặt hắn quá gần, hai cánh mũi như sắp chạm vào nhau. 

Ngay khi anh nghĩ rằng Vương Nhất Bác sắp sửa hôn mình, hắn đột ngột rút ra và nói với giọng thờ ơ. 

"Nó quả là hợp với hương vị của một tình nhân. Nhưng rất tiếc, tôi không có hứng thú với anh." 

Bữa tiệc ở bể bơi vẫn đang tiếp tục, tiếng nhạc, tiếng nước và tiếng cười nói của phụnữ quyện vào nhau. Tiêu Chiến cuộn mình trong chăn bông, vô số mảnh ký ức lẫn lộn xẹt qua tâm trí của anh. 

Trong hơn một tháng, anh cảm thấy mình đang trong một cơn ác mộng không chân thực. 

Sự sụp đổ của tập đoàn Tiêu thị đã kết thúc cuộc đời hào nhoáng của anh vốn được vô số người ghen tị. 

Tiêu Vĩ Hồng đã kiếm được rất nhiều tiền từ khi còn trẻ. Ông luôn rất thận trọng và quản lý tốt công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng khi theo những người khác đểđầu tư vào thị trường bất động sản nước ngoài, ông đã đăng ký một khoản vay quá mức từ ngân hàng và thế chấp toàn bộ tài sản của gia đình vào đó. Tiền lãi đã được chuyển đến một ngân hàng ngầm khổng lồ. Số tiền quá lớn khiến ông không thể chi trả được. Cuối cùng, dưới một trận đòn lớn, ông không thể chịu nổi và lên cơn xuất huyết não đột ngột, không thể sống được quá một tháng. 

Tất cả những gì có thể bán được chỉ đủ trả cho phần nổi của tảng băng chìm. Ngoài những kẻ cho vay nặng lãi đó, phần lớn số tiền nợ ngân hàng đều do Tiêu Chiến thế chấp tài sản đứng tên mẹ anh. 

Tiêu Chiến không ngờ lại gặp lại Vương Nhất Bác trong hoàn cảnh như vậy. Hắn đã biến mất mười năm và đột ngột xuất hiện trong nhà tang lễ của cha mình, lạnh lùng nhìn Tiêu Chiến. 

Hàng đổi hàng. 

Không có bữa trưa miễn phí trên thế giới này. 

Tiêu Chiến buộc phải trao đổi chính mình. 

Hai chữ không thể hiểu rõ ràng đã được viết rõ trên thoả thuận – tình nhân. 

Vương Nhất Bác đang xúc phạm anh, nói với Tiêu Chiến rằng anh chỉ là thứ mà hắn mua được bằng tiền. Sự vượt trội và tài năng chói lọi của anh đều không có giá trị trong mắt Vương Nhất Bác. Điều mà hắn muốn là để anh trở thành một động vật nguyên thuỷ nhất, không xứng đáng được tôn trọng và tự hào. Chỉ là một công cụ nằm trên giường với đôi chân rộng mở và để cho hắn đụ. 

Tiêu Chiến tức giận đến mức xé bỏ thoả thuận. Anh cảm thấy vừa xấu hổ vừa đau lòng. Đây không phải là Vương Nhất Bác mà anh nhớ tới. Không phải cậu nhóc bướng bỉnh nhưng luôn đối xử nhẹ nhàng mà anh gặp năm mười hai tuổi. Không phải là người em trai chạy nửa vòng thành phố để mua món đồ ăn vặt mà anh tò mò chỉ vì một câu nói. 

Từ 12 đến 15 tuổi, họ ở bên nhau 3 năm, và Tiêu Chiến đã giữ hắn trong lòng 3 năm. 

Từ 15 đến 25 tuổi, hắn biến mất 10 năm, và Tiêu Chiến nhớ hắn 10 năm. 

Đèn trong hồ bơi vụt tắt, âm nhạc ngừng lại. Tiêu Chiến cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ. Lông mày anh nhíu chặt lại, đến ngủ cũng rất buồn. Ký ức bụi bặm đó ập vào giấc mộng. Vương Nhất Bác từ khi còn là đứa trẻ đến lớn lần lượt xuất hiện trong giấc mơ. Nụ cười, đôi lông mày, khuôn mặt bướng bỉnh và bất cần, mỗi cái đều rất chân thực, nhưng cũng giống như ảo ảnh. 

Đêm trên biển yên tĩnh và sâu lắng, âm thanh buồn tẻ và lặp đi lặp lại của sóng là điều khó ngủ nhất. 

Tiêu Chiến bị đánh thức sau một giấc mơ hỗn loạn, và tiếng thảm thiết của người phụ nữ đặc biệt rõ ràng trong tai anh. Lần này không phải ảo giác. Chỉ là trong căn phòng đối diện, Vương Nhất Bác đang làm tình với người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp như tiên cá kia. 

Mùi rượu tequila nặc bay vào phòng từ ban công liền kề, sau đó xâm nhập vào cơ thể anh qua mũi. Tiêu Chiến đột nhiên mở mắt ra, nhịp tim chậm rãi tăng nhanh. Không có một omega nào có thể chống lại một loại pheromone alpha hung hãn như vậy, cho dù là như thế này, cũng phải có một chút phản ứng bản năng. 

Mắt anh run lên, tim anh rỉ máu, và bộ phận sinh dục của anh đang cứng lại. 

Cảm giác tuyệt vọng và khao khát quét qua từng sợi dây thần kinh trong cơ thể. Tiêu Chiến co quắp đau đớn, muốn từ chối nhưng không được. Anh dùng một tay ấn vào miếng dán khống chế sau gáy, không cho phép mình phát ra bất kỳ mùi hương nào. Một bàn tay khác run rẩy thò vào quần lót một cách không kiểm soát được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro