
PN
Chương 193: Phiên ngoại 1
Truyền tống vị diện một chiều.
Có thể truyền tống ký chủ đến bất cứ vị diện tinh cầu sinh mạng nào còn thiếu ký chủ trong ghi chép của hệ thống giao dịch vũ trụ.
Trong đầu Ngô Nặc nghĩ tới đầu tiên chính là trái đất.
Nếu đổi lại là hơn hai mươi năm trước, khi y vừa tới tinh cầu này, chắc chắn y sẽ không chút do dự chọn trở về trái đất, trở lại nơi y sinh ra lớn lên. Có thần khí hệ thống như vậy, y muốn trở thành một người có tiền trên trái đất rất đơn giản, thậm chí trở thành một phú hào siêu cấp cũng không quá khó khăn. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù không có hệ thống, cho dù bắt y trở lại tiếp tục làm người bán hàng bên đường, y khi đó, tuyệt đối cũng không do dự chọn trở về.
Vậy thì, hiện tại sau hơn hai mươi năm thì sao?
Ngô Nặc hỏi rõ hệ thống, phần thưởng này có thể bảo lưu không kỳ hạn, hơn nữa sau khi không cưỡng chế thực hiện, lập tức phần thưởng sẽ được bỏ vào đáy hòm.
Đùa à, y và Bạch đại miêu tốn bao nhiêu tâm huyết, mới phát triển bộ lạc trở thành vương quốc hiện nay. Trở về? Cho dù y buông được tài phú và quyền thế hiện nay, y có thể buông được Bạch đại miêu và thằng con mập không?
Đương nhiên không buông được!
Ở trong vương quốc mới vừa thoát khỏi man hoang nguyên thủy, bước vào văn minh nông canh, tài phú và địa vị y có, hoàn toàn không cách nào sánh được với hưởng thụ vật chất mà tài phú vật chất trên trái đất hiện đại có thể cho y, nhưng, nếu y thật sự trở về, cho dù trở thành người có tiền, trừ tiền ra y còn có gì nữa?
Người thân?
Từ sau khi ông bà ngoại qua đời, Ngô Nặc đã không cho rằng mình còn có người thân gì trên đời. Cha y từ sau khi xây dựng gia đình mới, thì dần coi y là người ngoài, sau khi ông bà ngoại qua đời, một mình y sống ở tỉnh thành khó khăn như thế, cha y chẳng thèm giúp đỡ chút nào, còn sợ bị y liên lụy tới. Từ nhỏ ông nội bà nội cũng coi như đối xử không tồi với y, nhưng cũng chỉ là không tồi mà thôi, sau khi cha y và mẹ kế sinh con, họ làm gì còn nhớ tới y?
Người thân thiết nhất mà còn như thế, thân thích huyết mạch xa hơn, quan hệ đương nhiên cũng nhạt như nước.
Bạn bè?
Khi học tiểu học cơ sở, ngược lại có mấy người bạn rất thân với Ngô Nặc, nhưng khi y bất đắc dĩ phải rời khỏi trường, sớm bước vào xã hội, khi đó những người bạn này ai cũng đều đang học trung học, hoàn cảnh trưởng thành hoàn toàn khác nhau, tất nhiên sẽ dẫn đến mọi người dần đi dần xa.
Sau khi y bước vào xã hội, cũng quen biết vài người bạn, nhưng do mệt mỏi bôn ba, y và những người được gọi là bạn đó phần nhiều chỉ là giao thiệp nhạt, không phải thân thiết gì.
Người yêu?
Từ đầu đến cuối từng khiến y động tâm chỉ có một mình Bạch đại miêu mà thôi.
Ba loại tình của con người không ngoài tình thân tình bạn tình yêu, Bạch cho y không chỉ là tình yêu, còn có tình bạn bầu bạn chăm sóc cho y lúc y sợ hãi khi mới bước vào dị thế, bầu bạn lâu dài lấy tình yêu làm trói buộc, rồi diễn hóa ra tình thân dù không phải huyết thống nhưng còn hơn huyết thống.
Như thế, sao y có thể nỡ bỏ lại Bạch, bỏ lại đứa con một tay nuôi lớn, một mình trở lại trái đất nhìn như quen thuộc thực chất không có bất cứ trói buộc nào, đi truy cầu những hưởng thụ vật chất hư ảo mong manh.
Không có bất cứ do dự nào, Ngô Nặc quyết định xem phần thưởng đó là bí mật, vĩnh viễn mục rữa trong lòng.
Sự luyến tiếc của hệ thống đối với tinh cầu cấp ss này hoàn toàn không thua kém Ngô Nặc, nó rất lo lắng Ngô Nặc chợt nóng đầu lợi dụng phần thưởng này trở về trái đất. Vì thế, lúc tuyên bố phần thưởng, đồng thời hệ thống đã cân nhắc làm sao xua tan ý định trở về của Ngô Nặc. May là, Ngô Nặc căn bản không định ly khai, hệ thống lúc này mới an 'tâm'.
Sau khi Ngô Nặc nhận được phần thưởng, hệ thống và ký chủ ngốc đều rất ăn ý không bao giờ nhắc tới phần thưởng này nữa.
Đợi khi Ngô Nặc nhớ ra sử dụng phần thưởng này, đã là rất nhiều rất nhiều năm sau.
Mà hiện tại, cuộc sống nên thế nào thì vẫn thế nấy.
Sau khi thành lập vương quốc, Ngô Nặc và Bạch cùng với nhóc mập Kala liền dọn đến nhà mới __ vương cung.
Ngô Nặc và Bạch bao gồm Kala, đều quen chuyện mình thì mình làm, không thích bị người hầu cận thân hầu hạ. Vì thế, vương cung tuy lớn hơn nhà cũ của họ rất nhiều, nhưng chân chính phụ trách ăn ở ngủ nghỉ một nhà ba người vẫn là những nô lệ ở nhà lúc trước.
Đương nhiên, họ sớm đã hồi phục thân phận tự do, không còn là nô lệ nữa.
Trước khi dọn vào vương cung, mỗi tháng họ đều có lương không thấp, định kỳ có phép nghỉ thăm nhà, con cái họ sau khi trưởng thành cũng có thể được ưu tiên thay thế công việc của họ, tiếp tục phục vụ Bạch và Ngô Nặc.
Đằng sau đãi ngộ cao, trừ bình thường họ cần phải nghiêm túc tỉ mỉ làm việc, họ còn phải nhất định bỏ ra lòng trung thành tuyệt đối.
Năng lực và lòng trung của những người này không cần phải nghi ngờ, sau khi dọn vào vương cung, rất nhanh họ đã tiếp quản nội vụ của cả vương cung, nhanh chóng khiến vương cung vận chuyển tuần tự.
Việc vặt 'trong nhà' hoàn toàn không cần Ngô Nặc và Bạch lo lắng, tất cả tinh lực của hai người đều dùng trong việc nội chính ngoại giao.
Vương quốc mới xây, cho dù tiền kỳ Bạch và Ngô Nặc đã xây dựng nền móng rất sâu, sau khi quốc gia chân chính thành lập, đủ chuyện gặp phải cũng nhiều hơn họ tưởng tượng rất nhiều.
May mà Bạch có quyền ngôn ngữ và quyền khống chế tuyệt đối đối với vương quốc tân sinh này, xử lý mọi chuyện không hề bị cản trở gì từ nội bộ vương quốc mình, theo từng điều luật pháp được công bố, vương quốc dần bước lên quỹ đạo.
Diện tích quốc thổ thuộc lãnh địa của nước Trường Hà hiện tại đã mở rộng lên lớn cỡ ba lần tỉnh S, tổng số nhân khẩu cũng tăng lên trên dưới một triệu rưỡi, đất rộng người thưa.
Sau khi tin tức Trường Hà dựng nước truyền ra, một vài bộ lạc ở biên giới Trường Hà phần thì chọn trực tiếp quy thuộc Trường Hà, phần có chút thực lực không cam tâm cúi đầu xưng thần thì cũng học theo thành lập vương quốc.
Một quốc gia, đầu tiên phải xác nhận được lãnh thổ của mình, sau đó mới là thủ hộ lãnh thổ của mình.
Tuy Ngô Nặc chưa từng được trải qua giáo dục cấp cao, nhưng yếu tố cơ bản nhất của một quốc gia ít nhiều gì y cũng biết. Cho nên, trước khi Trường Hà dựng nước, đã ở một vài khu vực hiểm yếu xây dựng bia biên giới, xây dựng sở phòng vệ biên giới, phái quân đoàn thường trú.
Bộ lạc xây dựng vương quốc nhiều rồi, có nghĩa nhân loại sẽ dần bước vào văn minh nông canh, văn minh du mục, mọi người dần học được gieo trồng, chăn thả, không còn chỉ dựa vào săn thú hái lượm làm chính. Đất vô chủ, dần bị khai khẩn thành ruộng vườn, hoang nguyên thênh thang dần bị người ta khoanh lại thành nông trường tư nhân, mọi người trước kia từng vì con mồi mà tranh đấu, hiện tại bắt đầu dần phát sinh ma sát xung đột vì đất đai.
Trước kia, quy mô bộ lạc phổ biến không lớn, hôm nay người cướp dê sừng của ta, ngày mai ta cướp bò man của người, mọi người đánh tới đánh lui, đa số cũng chẳng qua là tiểu đánh tiểu nhỏ giữa mấy tiểu đội săn thú mà thôi.
Nhưng hiện tại, bộ lạc ngày dần biến mất, vương quốc dần hưng khởi. Vương quốc ở giai đoạn hiện tại về mặt ý nghĩa nào đó là bộ lạc tụ cư hóa cự đại hóa, tiểu đánh tiểu nháo tranh đoạt thức ăn thời kỳ bộ lạc, đến thời kỳ vương quốc đã biến thành... chiến tranh tranh đoạt lãnh thổ.
Mà trong ma sát và tranh đấu không ngừng, vô số vương quốc hưng khởi lại có vô số vương quốc diệt vong, chiến hỏa trải khắp đại lục hình thành xu thế lửa cháy lan đồng cỏ.
Trường Hà dùng thực lực cường đại giữ được tư thế độc lập nghiễm nhiên, hoàn toàn không để ý tranh đấu của mấy quốc gia này, một lòng một dạ củng cố phát triển vương quốc của mình.
Đương nhiên, trong quá trình này, Ngô Nặc và Bạch đều không để ý phát tài chút nhờ chiến tranh.
Được rồi, họ không chỉ phát tài một chút!
Trường Hà cho đến hiện tại, vẫn là quốc gia duy nhất trên đại lục nắm giữ kỹ thuật luyện sắt luyện đồng, khoảng cách to lớn giữa đồ đá và đồ sắt đồ đồng căn bản không cần phải nói nhiều. Trường Hà khống chế lưu thông đồ sắt đồ đồng cực nghiêm, cư dân bình thường chỉ có thể đến 'tiệm quốc doanh' của mỗi tiểu trấn, dựa vào chứng minh của quan viên tương quan đưa ra, mới có thể mua được nông cụ bằng sắt. Binh khí bằng sắt bằng đồng chỉ lưu thông trong quân đoàn, có người đăng ký quản lý thống nhất.
Người ngoài bộ lạc, ngoài vương quốc muốn mua nông cụ bằng sắt của Trường Hà giá ít nhất cũng gấp ba bốn lần cư dân Trường Hà, giá binh khí thì còn mắc đến khó tin.
Rất nhiều quý tộc thổ hào ngoài bộ lạc, vương quốc đều xem chuyện có được một thanh đao kiếm của Trường Hà là vinh quang.
Khi chiến tranh trên đại lục càng diễn càng hăng, vương quốc không tiếc trả giá đến Trường Hà cầu mua đao kiếm cũng càng lúc càng nhiều.
Trên đại lục còn chưa xuất hiện tiền tệ thông dụng thống nhất, chẳng qua, thương đội từ vương quốc Trường Hà rất nhiều, trực tiếp dẫn đến phạm vi lưu thông của Trường Hà tệ cực rộng, ở rất nhiều bộ lạc, Trường Hà tệ đều có thể đổi được đồ, miễn cưỡng có thể tính là một loại tiền tệ cứng trước mắt. Chẳng qua tiền tệ thông dụng được tất cả mọi người thừa nhận vẫn là mấy thứ trước kia __ muối, thức ăn, nô lệ.
Muối và thức ăn nước Trường Hà đều không thiếu, ngược lại, mấy quốc gia liên tục chinh chiến kia, còn cần muối và thức ăn hơn cả Trường Hà. So ra, nô lệ tù binh tới từ địch quốc càng thích hợp lấy ra đổi tất cả những thứ họ cần.
Một vài người không ham chiến loạn, cũng bắt đầu di chuyển về vương quốc Trường Hà.
Bất luận là nô lệ hay nhân khẩu di dời tới, dực hổ Bạch toàn bộ nhận hết không cự tuyệt, những người này được an trí tuần tự ở khu vực chưa trải qua khai phá tại biên giới nước Trường Hà, do quân đoàn trú đóng tại đó trực tiếp quản lý.
Cứ thế, hòa hoãn được vấn đề thức ăn của quân đoàn đóng giữ biên giới.
Khi phần nhân khẩu này càng lúc càng nhiều, khu vực biên giới dần hình thành thôn xóm, tiểu trấn, rồi tới thành phố.
Bất tri bất giác mấy năm qua đi, vương quốc Trường Hà trước sau thành lập mười một huyện thành, bao gồm của vương đô thành Trường Hà trong đó, vương quốc Trường Hà hiện tại tổng cộng có mười hai thành phố, những thành phố này phân vương quốc Trường Hà thành mười hai khu vực hành chính khác nhau.
Vương quốc Trường Hà dần hoàn thiện thành thục.
Bạch và Ngô Nặc đều thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng đã có thời gian rãnh rồi.
"Đã bao lâu em chưa nấu cơm cho anh rồi?" Bộ dáng mèo mập lười biếng nằm trên giường lớn mềm mại, cái đuôi chốc vẫy chốc vẫy, ngáp một cái thật bự, con mắt xinh đẹp màu băng lam phủ lên một tầng sương mù mong mỏng, đăm đăm nhìn người, cứ như chịu ủy khuất rất lớn.
Nếu đổi lại là Bạch ở hình người lúc bình thường, Ngô Nặc chắc chắn nghĩ cũng không nghĩ đã đá hắn xuống giường rồi__ còn ủy khuất, là tên khốn nào túng dục quá độ tối qua đè y làm hết lần này đến lần khác, không biết liêm sỉ thử luôn mấy tư thế khiêu chiến cực hạn sinh lý của nhân loại, cái eo già đáng thương của y, đến giờ vẫn còn mềm nhũn đây!
Nấu cơm? Đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có!
Ngô tiểu Nặc trong lòng đầy phẫn hận bất bình, nhưng đôi tay lại đang rất thành thật ôm mèo mập 'ủy khuất' vào lòng, gãi cằm sờ vuốt đủ kiểu thuận lông, đợi khi y hoàn hồn lại, quả thật hận không thể chặt cái tay ngốc của mình.
Bạch đại miêu còn giả vờ giả vịt ép giọng kêu 'mieo mieo' mấy tiếng, âm thanh mềm mại, vô cùng đả động người. Chính là cái âm thanh đáng chết này, khiến Ngô tiểu Nặc nghĩ tới những cảnh tượng cấp giới hạn nào đó tối qua, lập tức từ mặt đến cổ đều nóng lên, con mèo khốn kiếp này tuyệt đối là cố ý!
Ngô tiểu Nặc tức ngứa răng, nhưng đối với ánh mắt thuần khiết (?) vô tội của mèo con, một bụng lửa của y không thể bùng phát được.
Miêu nô, đáng thương thế đó ╮(╯▽╰)╭.
Ngô Nặc tức giận vuốt mặt Bạch đại miêu, phẫn hận nói: "Mèo lười, thật hết cách với anh!"
Mèo mập vẻ mặt nghiêm chỉnh vô tội, đuôi lắc đặc biệt vui vẻ, nhìn sao cũng lộ ra vẻ đắc ý.
Vương cung rất lớn, thủ vệ đều ở ngoại vi cung điện, nội cung không có thủ vệ, cũng không có quá nhiều người hầu, rõ ràng có chút trống trải. Xung quanh tẩm cung của Ngô Nặc và Bạch bình thường trừ thời gian cố định sẽ có người tới dọn dẹp thanh lý, lúc khác ngay cả một người cũng không có.
Bạch vui vẻ dùng hình thái miêu thú nghênh ngang dạo phố, lắc mông theo cạnh Ngô Nặc, thỉnh thoảng duỗi đuôi vào trong ống quần Ngô Nặc, móc cổ chân nhỏ của y ăn chút đậu hủ, Ngô Nặc trừng hắn, hắn vẻ mặt vô tội nhìn lại. Bộ mặt đầy lông, mắt miêu nhi băng lam, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.
Mỗi lần nhìn thấy Ngô Nặc nghẹn đến nội thương, lại hết cách với hắn, trong lòng Bạch đại miêu đắc ý vô cùng ︿( ̄︶ ̄)︿, chẳng qua, Bạch đại miêu không đắc ý quá lâu.
"A ba___" Chỉ thấy một thằng nhóc người ba khúc dùng tốc độ và sự linh hoạt vượt khỏi tưởng tượng ào tới.
Mèo mập cứng người lại, còn chưa kịp né tránh, đã bị nhóc con thành công nhào lên, đè chặt dưới da bụng.
Nhóc ngu xuẩn, ăn quá nhiều quá phát tướng!
Nhìn mèo mập và long thú con lăn thành một cục dưới đất, lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên mặt Ngô Nặc.
Hôm nay đúng là ngày đẹp trời gió mát trời trong.
Chương 194: Phiên ngoại 2
Bất tri bất giác, Kala đã tốt nghiệp được mấy năm, mấy đứa bạn cùng học cùng chơi với nó, rất nhiều người đã thành gia rồi, hiệu xuất cao thì ngay cả con cũng đã lớn bằng Kala.
... Đây thật sự là một câu chuyện bi (vui mắt) thương (vui tai).
Nhìn nhóc lùn bụ bẫm trong gương đồng, Kala nhe răng, ảnh chiếu trong gương cũng nhe răng. Yêu đẹp chỉnh lý lại bộ đồ xinh đẹp, lại thỏa mãn nhìn mái tóc đen do bản thân huyễn hóa ra, Kala ưỡn bụng, huênh hoang ra khỏi tẩm cung của mình.
Cuối tuần hiếm được, Kala đự định đi dạo ăn chút đồ ngon.
Không phải là cơm trong vương cung không ngon, mà đồ có ngon, ăn lâu rồi, cũng muốn đổi khẩu vị.
Từ sau khi Kala đi cửa sau lên làm quan bí thư, làm một phát là mấy năm, trước không nói nó làm như thế nào, tiền lương của công việc này quả thật không thấp. Kala và các baba ở trong vương cung, bình thường ăn ở hoàn toàn không cần tự tiêu tiền, nhóc đã gom được tiền xây mấy căn nhà rồi.
Khi Kala đi học, tiền tiêu vặt Ngô Nặc cho nó rất ít, muốn có thêm tiền tiêu, phải dựa vào biểu hiện của mình. Không biết là vì phải chịu qua loại giáo dục đó, hay do thiên tính thôi thúc, Kala có tình yêu khá chấp nhất với Trường Hà tệ long lanh.
Kiếm tiền, trở thành một trong những sở thích lớn nhất của Kala ngoại trừ công việc.
Mà sở thích kia của Kala chính là mứt trái cây.
Sau khi Kala tiêu hết tiền lương, lập tức tìm baba xin chút tiền, dùng số tiền này mở một công phường nhỏ, thuê vài nô lệ đặc biệt làm mứt trái cây.
Ban đầu khi Kala đưa ra quyết định này, kỳ thật ôm tư tâm rất lớn, nó tìm người sản xuất số mứt trái cây này căn bản không dự định bán, chỉ là muốn tìm một lý do quang minh chính đại ăn mứt trái cây đến no đến sướng mới thôi. Kết quả đợi mứt trái cây sản xuất ra rồi, Kala phát hiện mình dù có ăn thế nào cũng ăn không hết, lúc này mới vạn phần không nỡ lấy ra một chút xíu bán trong thành.
Kala từ nhỏ đến lớn chấp mê với mứt trái cây, mứt trái cây loại thường nó căn bản không thèm nhìn. Kala xây dựng tiểu công phường này, vốn là để đặc biệt làm mứt trái cây cho mình, về khẩu vị tự nhiên phải ưu tiên thỏa mãn sở thích yêu cầu của nó. Kala đã dưỡng điêu miệng ăn qua nhiều như thế, vẫn cảm thấy mứt trái cây ăn ngon, đối với người khác mà nói, tự nhiên là mỹ vị hiếm có.
Sau khi mứt trái cây được đưa lên thị trường, lập tức được rất nhiều người, đặc biệt là mấy đứa nhỏ yêu thích và theo đuổi. Không bao lâu, mứt trái cây của tiểu công phường đã nổi tiếng cả thành Trường Hà, đối diện với Trường Hà tệ lóng lánh, Kala gần như ứa nước mắt nhịn đau từ bỏ tình yêu, bán hết vò mứt trái cây mỹ vị chua ngọt này đến vò mứt trái cây mỹ vị chua ngọt khác.
Hiện nay, mứt trái cây sản xuất từ công phường của Kala đã trở thành một trong những mặt hàng bán chạy rất có tiếng trong thành Trường Hà, không chỉ các huyện thành lớn trong nước đều có bán, mà còn tiêu thụ ra nước ngoài, thật sự kiếm không ít Trường Hà tệ cho Kala.
Kala tâm trí thành thục chậm hơn người đồng tuổi rất nhiều, nhưng điều đó không trở ngại sự nhạy bén và ánh mắt của nó trong thương nghiệp.
Sau khi mứt trái cây đưa lên thị trường, Kala lại nhanh chóng mở rộng quy mô công phường, bắt đầu sản xuất một vài đồ ăn vặt có thể để lâu.
Kala rất chú trọng khẩu cảm mùi vị của đồ ăn vặt, đồ ăn vặt công phường của nó sản xuất ra ngon hơn sản phẩm cùng loại không ít, với mức giá ngang nhau, chuyện buôn bán của Kala tốt khỏi phải nói.
Để công phường có nguồn nguyên vật liệu ổn định, Kala trước sau dùng tiền kiếm được, mua lượng lớn ruộng tốt nông trường vườn trái cây. Mấy năm trước, Kala không chỉ ném ra hết toàn bộ tiền riêng của mình, còn tìm baba và a ba mượn không ít. Khi khó khăn nhất, nó là quan bí thư, tiền lương lấy được mỗi tháng gần như đều chỉ mới vào tay chưa kịp nóng đã mất rồi. Khó khăn chịu đựng qua hai ba năm, ruộng tốt, nông trường, vườn trái cây Kala mua được đều bắt đầu lấy lại vốn, đồ ăn vặt trong công phường cũng triệt để mở đường tiêu thụ, lúc này Kala mới chậm rãi trả sạch tiền mượn baba, trong tay dần dần dư dả.
Đại khái vì giai đoạn này, Kala giữ tiền rất chặt, hận không thể tách một đồng thành hai đồng để tiêu, hiện tại có tiền rồi, Kala cũng không nỡ tiêu phí để trả thù chút xíu nào, vẫn là tiết kiệm... không, keo kiệt một chút.
Dạo gần nửa ngày trên phố, Kala cuối cùng đến cuối đường, gặp một quán mì nhỏ.
Một phần ramen lớn, một dĩa thịt bò kho, sau khi Kala ăn xong, nước mì trong chén cũng uống sạch không còn một giọt, ợ một cái vỗ bụng tròn, sau đó vẻ mặt đau thịt lấy ra hai đồng tiền cho chủ tiệm, cất chân ngắn tiếp tục đi dạo.
Một buổi cuối tuần hiếm có Kala không định tiêu pha trong thành, nó đến 'hậu hoa viên' của vương cung, vuốt ngắn mập cong lên thổi, không bao lâu, một con dực long hung hãn cường tráng đáp xuống trước mặt Kala.
Con dực long nhìn thì dị thường hung hãn, thực tế cũng vô cùng hung tàn, nhìn thấy chủ nhân, liền ngoan ngoãn như thú tai dài con, thè lưỡi ra cố sức liếm mặt nhỏ của Kala, cái đầu đen bóng cố sức cọ lên người Kala, thân thiết không thể hơn.
Kala có lực tương tác và lực chấn khiếp trời sinh với long thú, khi nó không thi triển uy áp chủng tộc, các long thú đều đặc biệt muốn thân cận nó, một khi nó thi triển uy áp chủng tộc, các long thú toàn bộ đều câm như hến.
Godzil tốn không ít công phu mới đánh bại được một đám dực long thú, trở thành tọa kỵ chuyên thuộc của Kala.
Godzil vừa làm nũng với chủ nhân, vừa dùng khóe mắt nhìn mấy con dực long ở xung quanh muốn lại gần nhưng không dám, đắc ý cực kỳ.
Kala hôm nay không phải đặc biệt tới đây chơi với Godzil, nó vỗ đầu Godzil, nói: "Được rồi, đừng quậy nữa, mang tôi vào Hắc Sắc Sâm Lâm."
Kala hiện tại bất luận là hình người hay hình thú đều là một nhóc mập lùn, cách thành niên còn xa xôi vô bờ, muốn mọc cánh như Kalamunda thành niên, còn không biết phải đợi đến khi nào.
Cho nên, sau khi Kala tốt nghiệp lên làm quan bí thư, đã sử ra hết bản lĩnh toàn thân, không tiếc làm nũng bán manh giở trò vô lại lăn lộn hứa hẹn một chuỗi điều ước không bình đẳng không dễ gì mới đòi được một con long thú từ chỗ a ba Bạch làm tọa kỵ.
Godzil chính là từ lúc đó bắt đầu theo Kala, thoáng cái mấy năm qua, phần lớn thời gian Godzil đều cuộn mình trong thành, thời gian rời khỏi thành Trường Hà ít đến đáng thương. Vừa nghe được đi Hắc Sắc Sâm Lâm, Godzil lập tức hứng thú, ngoan ngoãn khom người xuống, đợi Kala leo lên lưng nó ngồi vững, nó giang cánh ra, chớp mắt đã biến mất trong không trung.
Theo sự phát triển của vương quốc, Hắc Sắc Sâm Lâm lại thu nhỏ đi rất nhiều, cây xanh chọc trời trong rừng lục tục bị chặt đốn có chọn lựa mang ra khỏi rừng, khu vực viền ngoài rừng đã không còn như ngày trước che phủ mặt trời tối đen một mảnh, không còn chỉ là thiên hạ của cây to nữa, trong rừng lại có thêm rất nhiều cây lớn bằng miệng chén thậm chí nhỏ hơn, số cây này đều là do sức người trồng bù vào.
Còn từ viền trong đi vào khu vực trung tâm Hắc Sắc Sâm Lâm, vẫn giống như trước không có biến hóa quá lớn.
Kala bảo Godzil đậu bên bờ hồ cạnh nhà cây, Kala không chút xấu hổ lột sạch đồ, ừm, ngay cả tóc huyễn hóa ra cũng cùng biến mất, nhóc đầu trọc nhảy vào hồ, bơi rất lâu trong hồ, mới dùng yêu lực mỏng manh của mình khống chế thân thể nổi lên mặt hồ, cái chân ngắn gác kiểu nhị lang, chốc có chốc không đùa nghịch trong hồ.
Ánh mặt trời giữa trưa giữa hạ chiếu vào hồ, rọi lên người, ấm áp đặc biệt thoải mái khỏi nói.
Kala híp mắt lại, thoải mái hưởng thụ kỳ nghỉ hiếm có.
Godzil cũng giống như long thú trên lục địa khác, khá sợ nước, đi dạo mấy vòng bên bờ hồ, sau khi được Kala cho phép, mới tự bay vào rừng chơi.
Sau khi Kala ngâm thoải mái đủ rồi, bơi thẳng xuống đáy nước, một vuốt túm được bốn con cá lớn chất thịt cực ngon, rồi mới nhàn tản lên bờ.
Kala tìm một chút củi, dùng dao nhỏ tùy thân mang theo mổ bụng moi ruột bốn con cá, bôi lên hương liệu ướp chế chuyên dụng nướng thịt để trong nhà cây, chờ một chút, gác lên củi nướng.
Hương thơm thịt nướng rất nhanh đã lan ra, Kala đang chuẩn bị bắt đầu, sau lưng chợt truyền tới một chuỗi tiếng loạt xoạt.
"Ai đang ở đó?" Âm thanh Kala dã không còn nũng nịu như lúc nhỏ (?) nữa, nhưng vừa nghe vẫn nhận ra được đây là âm thanh của con nít.
Âm thanh sau lưng thoáng cái biến mất vô tung, Kala nhìn xung quanh, không thấy bất cứ thứ gì có khả năng tạo ra âm thanh.
Không bình thường!
Trong lòng Kala nổi lên cảnh giác, tuy ngoại hình của nó nhìn vẫn là đậu đinh ba tấc, nhưng dù sao đã là 'người lớn' cao tuổi hơn hai mươi, lại đảm nhiệm quan thư ký bên cạnh Bạch, từng chứng kiến từng xử lý không ít chuyện hóc búa, cho dù tâm trí vẫn chưa đủ thành thục ổn trọng so với người cùng tuổi, nhưng dù sao cũng không phải là ấu đồng ba tuổi chân chính.
Kala lặng yên vận chuyển yêu lực trong người, tay thì vẫn trở cá nướng, theo hương thơm cá nướng càng lúc càng nồng, sau lưng lại lần nữa truyền tới tiếng loạt xoạt.
Thân hình Kala lóe lên, một giây sau chuẩn xác đáp xuống trước nguồn gốc âm thanh.
Trong lùm cỏ rõ ràng là một... thằng nhóc tóc xanh.
"Cậu là ai? Sao lại ở đây?" Cảnh giác trong lòng Kala không vì đối phương là một tiểu đậu đinh trông còn nhỏ hơn mình mà buông lỏng.
Nhóc tóc xanh bẩn thỉu hơi gầy tựa hồ bị kinh sợ rất lớn, lùi về một bước, kết quả không cẩn thận dẫm lên dây mây, ngã bịch một cái, đáy mắt màu nâu đậm nổi lên một tầng hơi nước mỏng, miệng ủy khuất bẹp lại, đôi cánh bán trong suốt trên lưng vỗ nhẹ, cả người thoáng cái đã biến mất vô ảnh vô tung.
Đây là cái thứ gì thế?!
Ăn cá nướng cho hết sợ vậy!
Kala nhét cá nướng vào miệng, vừa nhanh chóng nhai cá, vừa lay lay cái đầu nhỏ cố sức liên hệ thằng nhóc tóc xanh với những chủng người mà nó biết.
Mọc cánh rõ ràng không phải thuần nhân, cũng không phải thú nhân, dực nhân... cánh của dực nhân không phải bán trong suốt, hơn nữa cũng sẽ không lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Kala nghĩ mãi không hiểu, cho đến khi nó ăn sạch bốn con cá nướng, lau sạch mỡ dính trên miệng, nhóc tóc xanh cánh trong suốt cũng không xuất hiện lại nữa.
Quả thật giống như vừa nằm mơ.
Nhưng Kala rất xác định, đó không phải là mơ.
Nhóc đó rốt cuộc là gì? Sao nó lại ở một mình trong Hắc Sắc Sâm Lâm?
Khúc nhạc đệm này Kala không nói cho ai khác biết, nhưng, từ sau khi thấy thằng nhóc tóc xanh kia, Kala bắt đầu nhiều lần đi Hắc Sắc Sâm Lâm. Mỗi lần đi, nó đều mang theo một chút đồ ăn vặt của công phường để trong căn nhà nhỏ của mình.
Không bao lâu, nó đã phát hiện có người động vào thứ trong nhà cây.
Kala giả bộ như không hề phát hiện ra, mang càng nhiều thứ thú vị vào nhà cây, trừ đồ ăn vặt, còn có đồ chơi trẻ em thích như cầu da, ná, vòng sắt các loại, ngoài ra còn mang theo chút quần áo cũ của mình bỏ trong nhà cây.
Công sức không phụ người có lòng, sau mấy tháng, Kala tóm được thằng nhóc tóc xanh đang chơi cầu da mặc đồ cũ của nó trong nhà cây.
Kala trước là chế ngự người, dùng yêu lực trói buộc nhóc tóc xanh.
Nhóc tóc xanh phát hiện bản thân bị bắt, căn bản không chạy thoát, sợ hãi cực kỳ, lập tức xé họng gào khóc, Kala dỗ nó nửa ngày, căn bản không dỗ được.
Kala thật sự hết cách, chỉ đành ủ rũ chán nản mang nó về bộ lạc, giao cho baba.
"Mộc tộc nhân trường sinh nhỏ như thế, Kala con tìm được nó ở chỗ nào vậy?" Ngô Nặc vừa nhìn đã nhận ra thân phận của nhóc tóc xanh, nhìn tiểu nhóc con mộc tộc nhân trường sinh khóc rấm rức, trong lòng y vô cùng quái dị.
"Ở trong Hắc Sắc Sâm Lâm..." Kala thành thật khai hết đầu cua tai nheo chuyện phát hiện nhóc tóc xanh.
Nhóc tóc xanh căn bản không biết nói, tự nhiên không cách nào giải thích mình rốt cuộc tại sao lại xuất hiện trong Hắc Sắc Sâm Lâm, chẳng qua nó tựa hồ rất thích Ngô Nặc, Kala dỗ nửa ngày cũng không dỗ được nó, Ngô Nặc nhẹ nhàng dịu giọng dỗ nó vài câu giúp nó vuốt lưng thuận khí, nó rất nhanh đã ngừng khóc. Đợi sau khi Ngô Nặc giúp nó tắm sạch sẽ, nhóc con thậm chí còn lộ ra nụ cười thẹn thùng lanh lợi.
Thế là, nhóc tóc xanh thành công ở lại trong vương cung.
Sau đó, Kala có thêm một đứa bạn sinh trưởng cực kỳ chậm giống nó.
Chương 195: Phiên ngoại 3
Rất nhiều rất nhiều năm sau.
Nhóc mập Kala cùng tiểu thụ nhân Mộc Mộc cuối cùng từ đậu đinh ba tấc trở thành thanh niên, nước Trường Hà dưới sự lãnh đạo phát triển của dực hổ Bạch và Ngô Nặc phát đạt mấy trăm năm, đã trở thành đế quốc cường đại phì nhiêu nhất trên tinh cầu này, mảnh đại lục của nước Trường Hà, là nơi lớn nhất trên tinh cầu, vì thế, nước Trường Hà cũng là đế quốc có diện tích quốc thổ rộng lớn nhất trên tinh cầu cho đến trước mắt.
Thời gian hơn sáu trăm năm, nếu ở nước Z cổ đại, đã đủ cho một vương triều thọ mạng dài luân hồi một lượt còn thừa, nếu ở thời kỳ vương thọ thọ mạng ngắn, hoàng đế còn có thể đổi qua mấy người, nhưng ở nước Trường Hà, chủ nhân đầu tiên của vương triều mới chỉ vừa quyết định triệt để buông cán cầm quyền.
Sau khi điều kiện ăn uống và trị liệu tăng biên độ lớn, tuổi thọ bình quân của thuần nhân và thú nhân cũng tăng biên độ lớn. Thú nhân và thuần nhân nếu có thể thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, nghiêm túc tu luyện, sống hai ba trăm tuổi không phải là vấn đề lớn gì, thỉnh thoảng có một vài cường giả đặc biệt cường đại, sống đến bốn năm trăm tuổi cũng không phải không có. Thuần nhân và thú nhân chưa thức tỉnh sức mạnh huyết mạch tuổi thọ ngắn hơn rất nhiều, nhưng, chỉ cần điều kiện cho phép, sống hơn một trăm tuổi không phải là chuyện hiếm.
Gen khác nhau, tu luyện công pháp dần xuất hiện và phổ cấp, dẫn đến nước Trường Hà và những vương triều phong kiến trong lịch sử nước Z dần có khác biệt rất lớn.
Vương quyền đương nhiên cực kỳ hấp dẫn người, nhưng khi sức mạnh cá nhân có thể cường đại đến mức uy hiếp vương quyền giẫm đạp vương quyền, quyền lực thế tục so với sức mạnh bản thân, rõ ràng không còn quan trọng lắm.
Dực hổ Bạch trời sinh đam mê quyền lực, chơi trò chơi quyền lực tới mức đắc tâm ứng thủ, nhưng hắn chưa từng trầm mê trong quyền lực, khi vương quốc phát triển thành đế quốc, khi đế quốc phát triển đến trình độ nhất định, hắn chậm rãi giao ra quyền lực trong tay.
Từ trước khi trở thành quân chủ, Bạch đã là một người có lòng phòng bị rất nặng, chưa từng dễ dàng tin ai. Làm đế vương hai ba trăm năm, hắn đã thấy qua quá nhiều người vì quyền lực và tiền tài mà mê mất bản tính, phạm một vài sai lầm không thể vãn hồi. Cho nên khi hắn quyết định dần giao quyền lực trong tay ra, người có thể để cho hắn lựa chọn không nhiều.
Kala được hắn và Ngô Nặc một tay nuôi lớn tự nhiên là chọn lựa đầu tiên.
Nhưng tốc độ trưởng thành của Kala thật sự quá lừa đảo, năng lực làm việc của nhóc mập không cần phải nghi ngờ, nhưng muốn trấn áp quân quan tướng sĩ dưới trướng, bộ mặt búp bê của nó thật sự không làm nổi.
Bất đắc dĩ, Bạch chỉ có thể phân hóa quyền lực trong tay giao vào tay nhiều người, để họ ước thúc lẫn nhau, hắn dần ẩn ra sau màn thao túng hướng đi của cả vương triều.
Nhưng theo thời gian dần trôi, các quan viên tướng sĩ huân quý hào tộc không ngừng đổi mới đổi máu, những quyền lực Bạch giao ra, có vài cái đã đổi chủ, có vài cái vì đủ nguyên nhân mà bị hắn thu hồi.
Thời gian tu luyện càng dài, Bạch càng có thể ý thức được sự quan trọng khi có sức mạnh cường đại, sở dĩ hắn giao ra quyền lực trong tay, chính là vì giành ra càng nhiều thời gian để tu luyện, cùng với bồi tiểu sứ thần của hắn, cho nên, sau khi thu hồi những quyền lực này, hắn cũng không có hứng thú tiếp tục chỉnh đốn, chuyển tay giao chúng cho Kala.
Từng năm từng năm qua, các quan viên tướng sĩ huân quý hào tộc không biết đã đổi máu bao nhiêu lần, quyền lực trong tay Kala càng lúc càng nhiều, chuyện cũng càng lúc càng bận, tới mức nó cũng không có thời gian chơi với Mộc Mộc.
Kala cảm thấy bản thân nhất định phải nói chuyện với a ba.
Sau khi nói xong, Kala trong mơ hồ đã trở thành thái tử giám quốc của đế quốc Trường Hà, sau đó, Bạch đại miêu an tâm giao hết toàn bộ công việc còn thừa trong tay lại cho Kala, cùng Ngô tiểu Nặc trải qua cuộc sống thái thượng hoàng thoải mái sung sướng.
Thái tử giám quốc Kala này một lần làm chính là một hai trăm năm, trong đó không phải không có người muốn giở trò, người muốn chia rẽ quan hệ của nó và các baba không biết có tới tận bao nhiêu, nhưng đều bị Kala dùng đủ loại thủ đoạn hóa giải, cứ thế, Kala chưa hết trẻ con có chút tham chơi căn bản không muốn làm thái tử gì đó, địa vị thái tử ngược lại càng lúc càng ổn định.
Đợi đến khi Kala cuối cùng lớn lên thành bộ dáng thành niên, dực hổ Bạch giao cán cầm quyền lực đế vương vào tay nó, thái tử thành công chuyển chính, trên dưới đế quốc gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh phản đối nào.
Đại đế Kala, đế vương thiết huyết EQ cao nhất kỳ ngủ đông dài nhất kỳ chấp chính dài nhất có quyền thế nhất được hậu thế công nhận, lúc này đang giả bệnh đáng thương, thân cao gần hai mét co lại đến mức còn lùn hơn Ngô Nặc nửa cái đầu, đáng thương cực kỳ ý đồ ngăn cản các baba ly khai.
"Được rồi, chúng ta lại không phải không trở về. Qua thời gian này chúng ta sẽ trở về, con mới vừa lên làm đế vương, có rất nhiều chuyện cần xử lý tốt, đừng để đế quốc phát sinh rối ren biết chưa?"
Kala sau khi trưởng thành, tứ chi thon dài thân hình kiện mỹ, gương mặt kết hợp ưu điểm ngũ quan của Ngô Nặc và Bạch, trong tuấn mỹ ít đi một chút sắc lạnh so với Bạch, có thêm một chút uy nghiêm so với Ngô Nặc, một chút cũng không nhìn ra bóng dáng của thằng nhóc mập ham ăn ham chơi lúc nhỏ. Đồng thời, cũng gương mặt đó, khi giả bộ đáng thương, hiệu quả so với lúc nhỏ đã giảm mạnh, mềm lòng như Ngô Nặc cũng đã từ lâu không còn mắc bẫy nó nữa.
"Baba... hai người không thể bỏ lại một mình con!" Giả đáng thương không có tác dụng, Kala quyết định giở trò vô lại.
Bạch đại miêu lạnh nhạt mở miệng nói: "Không phải còn có Mộc Mộc ở với con sao? Hiện tại nó đang ở giai đoạn quan trọng tấn cấp, con yên tâm để nó lại một mình trong Hắc Sắc sâm lâm sao?" Hắn đã nhịn cái bóng đèn siêu cấp này mấy trăm năm rồi, hiện tại không dễ gì mới có cơ hội thoát khỏi nó, có thể bỏ qua sao? Nhất định không thể rồi!
"Vậy cũng có thể đợi Mộc Mộc tấn cấp xong, chúng ta cùng đi mà!" Kala vẫn đang tranh đấu lần cuối.
"Quốc gia này liền không lo sao? Nếu đế quốc bị loạn, bao nhiêu người sẽ vì thế mà tan nhà nát cửa, lẽ nào con không rõ sao? Hiện tại ba đã giao quốc gia này vào tay con, là một vị vương của quốc gia, con cần phải gánh vác trọng trách của mình."
"A ba con nói không sai, Kala con hiện tại đã là đàn ông rồi, thì nên gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, con không chỉ phải chăm lo tốt quốc gia này, còn phải chăm sóc cho Mộc Mộc. Được rồi, chúng ta đi không bao lâu sẽ về, con làm tốt chuyện con nên làm, đợi ba và a ba con trở về, nếu con muốn cùng Mộc Mộc đi chơi, chúng ta sẽ giúp con coi quản một thời gian."
"Thật sao?!" Mắt Kala lập tức sáng lên.
Bạch đại miêu trừng Kala một cái: "Ba thấy con căn bản chính là đợi câu này của baba con, nhóc thối!"
Kala cười hề hề: "Baba, vậy chúng ta thỏa thuận rồi đó! Đợi hai người trở về, thì phải cho con và Mộc Mộc được nghỉ, hiện tại con sẽ đi báo cho Mộc Mộc tin tốt này."
Đợi Kala cao hứng hưng phấn đi rồi, Ngô Nặc mới nói: "Thằng nhóc này, vừa nhắc đến chơi thì cái gì cũng quên, thật không biết khi nào mới có thể chân chính trưởng thành."
"Cho nên chúng ta càng nên rời đi một thời gian, cho nó không gian trưởng thành." Bạch đại miêu đại ngôn không hề thấy thẹn.
______
Tỉnh S nước Z.
Thành phố tỉnh lị vĩnh viễn đều huyên náo phồn hoa như thế, nhà cao tầng san sát nhau dòng xe cộ nối đuôi không dứt cùng dòng người bước chân vội vã, không ai sẽ chú ý đến trong một con hẻm chật hẹp lảo đà lảo đảo chạy ra một người.
Ngô Nặc: [Hệ thống, mày không thể chọn một điểm đặt chân ổn định chút sao? Vừa rồi suýt nữa đã treo trên rào phơi đồ của người khác rồi, mày biết không?]
Hệ thống: [Năng lượng đã tận, đang trong lúc giữ máy hồi phục.]
Ngô Nặc: [Hệ thống, mày lại chơi chiêu này, lần này mày giả chết cũng vô dụng, vu lực của tao đâu? Sao lại bị yếu đi nhiều như vậy? Ngay cả một phần mười bình thường cũng không tới!]
Hệ thống không biết chết thật hay giả chết, không nói một lời, không đáp lại bất cứ vấn đề nào của Ngô Nặc.
Lúc này, Bạch ngã dưới đất lăn hai vòng run run lông, bước qua, vốn muốn nói chuyện với Ngô Nặc, kết quả lời nói ra toàn là ngôn ngữ thú nhân ngao ngao ngheo ngheo, "Nặc, hình như anh không biến về hình người được, sức mạnh của anh tựa hồ bị cái gì áp chế, sức mạnh huyết mạch căn bản không sử ra được, đây là sao? Nơi này thật sự là quê hương của em sao?"
Ngô Nặc ôm Bạch đại miêu lên, quay nhìn xung quanh, tất cả xung quanh quen thuộc bất ngờ, nơi này hình như chính là con đường bên ngoài khu du lịch y bày sạp trước kia, đối diện có một khách sạn năm sao, tên là gì nhỉ, Ngô Nặc ngẩng đầu nhìn biển hiệu cực lớn của khách sạn.
Không sai, chính là khách sạn này.
Đợi đã, hình như có gì đó không đúng.
"Đây là mèo của anh sao? Đẹp quá đi! Đẹp như vậy, nó là mèo mẫu sao? Có thể cho em chụp hình nó không!" Một cô gái gần hai mươi ăn mặc kiểu học sinh nhìn mèo mập kích động nói, đợi khi cô ngẩng đầu lên thấy chủ nhân chú mèo là một đại soái ca hiếm thấy, vẻ mặt lập tức đỏ bừng.
Ở đế quốc Trường Hà, Ngô Nặc là đại vu cao cao tại thượng không gì không thể làm, tồn tại như thần linh, ai dám nhìn thẳng vào y như thế? Còn dám đỏ mặt! Còn dám tim đập gia tốc! Quả thật quá không cần mặt mũi!
Bạch đại miêu đã làm đế vương mấy trăm năm càng lúc càng bá đạo rất tức giận ngáo một tiếng, nếu không phải Ngô Nặc kịp thời ôm hắn, không chừng hắn có thể nhào lên cào mặt tiểu cô nương nở hoa luôn.
Tiểu cô nương cũng bị động tĩnh Bạch đại miêu gây ra dọa sợ, không biết sao, tim cứ đập thình thịch, nhưng nhìn thấy bộ dáng bá đạo ngạo kiều viết đầy 'tên quan xúc phân này bệ hạ ta đã thầu rồi, điêu dân cút đi' của Bạch đại miêu, tiểu cô nương lại nhịn không được che miệng cười, "Mèo của anh thật thú vị, xem ra nó có dục chiếm hữu với anh rất mạnh, thật sự rất hiếm thấy con mèo nào dính chủ nhân như thế, thật ngoan thật manh mà."
"Nó và tôi sống chung đã rất lâu, tình cảm của chúng tôi rất tốt, vừa rồi Bạch không dọa em chứ?" Ngô Nặc nhéo đệm thịt mềm mại của Bạch đại miêu, ý bảo hắn yên phận chút.
Bạch đại miêu rất không vui quật quật đuôi, rốt cuộc không tiếp tục tính toán với tiểu cô nương nữa.
Tiểu cô nương cười nói: "Có một chút, chẳng qua nể tình nó xinh đẹp như thế em tha thứ cho nó, có thể cho em sờ nó được không?"
"Cái này e rằng không được, vừa rồi em cũng thấy đó, Bạch hơi nhát gan, còn rất sợ người lạ, trừ anh và con trai của anh không ai sờ được." Ngô Nặc mỉm cười, lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.
Tiểu cô nương kinh ngạc nói: "Con trai? Anh đã có con rồi hả? Trông anh cứ như bằng tuổi em, em tưởng anh còn đang đi học chứ!" Chẳng qua, tiểu cô nương tỉ mỉ đánh giá lại y, cảm thấy trên người Ngô Nặc có một cảm giác tang thương khó thể nói rõ, nói không chừng thật sự đã có con rồi.
Đương nhiên, trong lòng tiểu cô nương, cho dù soái ca trước mắt đã có con, tính ra cũng chỉ là trẻ mới sinh mà thôi, cô tuyệt đối không ngờ được, Ngô Nặc đã có thằng con 'lừa đảo' tới hơn sáu trăm tuổi rồi.
Ngô Nặc cười nói: "Tôi chỉ trông khá trẻ tuổi mà thôi, tôi nhớ gần đây hình như có một tiệm thức ăn nhanh, em biết phải đi thế nào không?"
Tiểu cô nương là người bản địa, rất nhiệt tình chỉ đường cho Ngô Nặc.
Ngô Nặc đi theo đường tiểu cô nương chỉ, rất thuận lợi tìm được tiệm thức ăn nhanh trong trí nhớ, y vào tiệm gọi hai phần đùi gà rán, dùng Mao gia gia dùng vu thuật 'thuận' tiện lấy đến để trả, ngày tháng trên phiếu thu, viết rõ là ngày 28 tháng 4 năm 2016.
Y nhớ ban đầu lúc y xuyên việt đến tinh cầu thú nhân, chắc là tháng 7 năm 2015, y sống trên tinh cầu thú nhân đã hơn sáu trăm năm, thời gian trên trái đất mới chỉ qua vài tháng mà thôi.
Thật sự quá thần kỳ.
Có vu lực bên người, cho dù hiện tại vu lực của y chỉ còn lại khoảng một phần mười thời kỳ toàn thịnh, Ngô Nặc vẫn rất nhẹ nhàng lợi dụng vu lực và kim ngân bảo thạch đổi được trong hệ thống giao dịch vị diện, có được một khoản tài phú lớn, xoay người biến thành một thuần thú hào 24k.
Ngô Nặc tốn giá cao gặp khá nhiều trắc trở lại sử thủ đoạn vu thuật, mới lấy được một thân phận hoàn toàn mới sau khi đã trải qua cân nhắc. Y ở tỉnh thành mua một ngôi biệt thự thành phố có được yên tĩnh trong chốn sầm uất, làm xong thủ tục, chưa ở mấy ngày, đã bắt đầu cùng Bạch đại miêu trù tính xem đi đâu chơi.
Trước khi đi du lịch, Ngô Nặc dẫn Bạch đại miêu về quê một chuyến, đặc biệt đến trước phần mộ của ông bà ngoại và mẹ để dọn dẹp tế bái.
Khi ông bà ngoại qua đời, Ngô Nặc mua không nổi chỗ ở nghĩa địa, nên mai táng họ cùng mẹ y ở trên núi của thân thích dưới quê, lúc trước, mỗi năm tết y trở về bái tế, đều sẽ mang chút quà mừng tết cho nhà thân thích quan hệ không tính là quá thân này, cho người già trẻ con nhà đối phương lì xì, Ngô Nặc ra tay hào phóng, quan hệ với đối phương vẫn không tồi.
Đối với người trên trái đất mà nói, thời gian mới qua ngắn ngủi vài tháng, nhưng đối với Ngô Nặc mà nói y đã sinh sống ở thế giới thú nhân mấy trăm năm, rất nhiều ký ức trên trái đất đã bị y chôn sâu vào lòng, dần dần lãng quên, nhưng đợi y một lần nữa bước lên cố thổ, y phát hiện thứ y tưởng rằng mình sớm đã quên, thì ra toàn bộ vẫn sống động trước mắt.
Chẳng qua, trải qua thời gian dài như thế, Ngô Nặc dù sao cũng đã thay đổi rất nhiều.
Những oán hận bất bình trong lòng trước kia, đã bị thời gian mài sạch từng chút, tới mức khi thân thích bên ông ngoại có chút sợ hãi lại có chút hả hê nhắc tới chuyện ba y bị người ta gài bẫy thành con bạc, bán cửa hàng nhà ở, hiện tại đang làm công sống qua ngày, còn cùng bà xã hiện tại ồn ào ly hôn rất dữ...
Y từng cho rằng giả như có một ngày ba y xui xẻo, ít nhất y sẽ đốt chút pháo hoa vui mừng, nhưng hiện tại, nghe những tin tức này, y thế nhưng như đang nghe chuyện của một người xa lạ, không hề liên quan mình, chẳng chút dao động.
Chiều hôm đó, sau khi Ngô Nặc bái tế xong, liền lái chiếc SUV mới mua, chở Bạch đại miêu rời khỏi quê nhà đi du lịch.
Bạch đại miêu thích ứng cuộc sống hiện đại vô cùng nhanh, rất nhanh đã học được lên mạng, cả ngày ôm ipad ngâm trên mạng, sau đó lại trong chuyến du lịch mê mẩn tự sướng và phát weibo.
Đợi khi họ đã đi vòng hơn nửa nước Z, fan weibo của Bạch đại miêu đã vượt qua 5 triệu, mỗi ngày có một đống fan đúng giờ đến thỉnh an bệ hạ.
Thỉnh thoảng có thể biến thành người, lôi tiểu sứ thần ra gặm trong trong ngoài ngoài một lượt.
Bạch đại miêu biểu thị, cuộc sống thế này quá thoải mái nha ngàn vàng không đổi.
Kala còn đang mong ngóng đợi các baba về nhà, nằm mơ cũng không ngờ được hai vị baba đã chơi vui quên đường về, sớm ném thằng con này tới tận chân trời rồi.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro