Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Hương bạc hà nhàn nhạt ( 3 )

Dì Giang trước khi đi, công tâm nói ra ba câu:

"Tiểu Hạ, A Thịnh kỳ thật rất hiền hoà. Về sau các cháu cùng ở trong một căn nhà, chính là người một nhà."

"A Thịnh so với cháu lớn hơn một chút, lại ' rất hiền ', hiểu lễ phép, quy củ."

"Về sau dì bận rộn, không thể về đây thường xuyên. Cho dù ngày thường cháu một mình ở nhà cùng với nó, dì cũng yên tâm."

Úc Tiểu Hạ vô lực đau đầu, sức lực khẽ động khóe miệng đều không có. Lại quay đầu nhìn đứa con trai quy củ trong miệng dì Giang đang nghiêng người nằm trên sopha, góc áo khẽ mở lộ ra một phần cơ bụng.

Úc Tiểu Hạ lắc đầu, cô thật sự bất lực.

Đúng vậy, cô đơn độc một mình ở nhà cùng Phó Thịnh, dì Giang không cần lo lắng.

Dì ấy lo lắng cái gì.

Chẳng lẽ lo lắng cô ăn thịt con trai dì ấy sao?

Thật mệt tâm.
......

Dì Giang cứ như vậy yên tâm rời đi.

Làm sao dì ấy có thể yên tâm như vậy mà rời đi?

Úc Tiểu Hạ không còn cách nào, liếc mắt sang người đang nằm trên sô pha xem xét một chút, cậu vẫn như cũ lộ nửa cơ bụng, cô cảnh giác xoay người muốn chạy trốn lên lầu hai.

"Như thế nào? Mẹ tôi mới vừa đi, bộ dáng bé ngoan liền không giữ nổi nữa?"

Úc Tiểu Hạ dừng lại bước chân, đáy mắt lấp lánh ánh nước.

"Tôi định về phòng."

Cô khẩn trương giống như một con sơn dương đang chờ bị làm thịt, lỗ tai đỏ rực giống như nhỏ máu, ngón tay không ngừng qua lại quấn quanh, như có ai muốn một ngụm ăn sạch mình.

Phó Thịnh hứng thú trỗi dậy, vẫn ung dung mà đánh giá Úc Tiểu Hạ.

Dưới ánh nhìn chăm chú áp bức cường đại của cậu, Úc Tiểu Hạ cảm thấy cả người không có chỗ che.

"Cậu...... cậu đang nhìn cái gì."

Phó Thịnh lời nói hàm chứa ý cười, nhưng giọng nói từ tính của cậu vẫn sắc lạnh như cũ: "Có phải huyện M điều kiện thật sự không tốt?"

Úc Tiểu Hạ trợn mắt há hốc mồm.

"Xem ra thật sự rất nghèo." Phó Thịnh hơi lắc đầu, đột nhiên từ trên sô pha ngồi dậy, Úc Tiểu Hạ sợ tới mức ngơ ngẩn lùi về phía sau một bước.

Phó Thịnh tiếp tục lắc đầu: "Ngực bé, gan cũng bé."

Cậu thì lớn, ngực cũng lớn!

Trong nháy mắt, Úc Tiểu Hạ cảm giác được lửa giận của cô sắp bùng nổ.

Nhưng cô liếc mắt qua ngực Phó Thịnh một cái....

Thiên lý thật bất công!

Cách một lớp áo thun đường cong cơ bắp ẩn hiện, đẹp mắt lại mê người. Rõ ràng chính là dáng người rèn luyện lâu năm, cơ ngực cân xứng hoàn mỹ nhô lên cùng cơ bụng co lại, tỷ lệ cơ thể của cậu kết hợp với nhau vô cùng hoàn hảo.

Đối lập với cô, mấy năm nay sống trong cảnh ngộ nơm nớp lo sợ, bản thân biến thành bộ dáng gầy gò.

Cô nắm tay phẫn hận.

*

Ở cùng một chỗ, cũng không gian nan giống như tưởng tưởng của cô.

Trừ bỏ ngày đó, Phó Thịnh không biết là muốn cố ý gây khó dễ với cô hay là vì tức giận dì Giang mà nhất quyết không cho cô đi lên lầu.

Úc Tiểu Hạ không có biện pháp đành phải tránh vào thư phòng ở lầu một qua buổi trưa, cuối cùng thật sự là quá mắc tiểu, mới chạy vào nhà vệ sinh, kết quả Phó Thịnh dường như đang tắm ở trong đó...

Lúc ấy cô cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhìn đến của toilet đóng lại, không hề nghĩ ngợi liền vặn tay nắm cửa mở ra.

Phó Thịnh cũng không biết là có ý tứ gì, đang tắm trong đó cũng không nói, đi tắm còn không biết khoá cửa.

Phó Thịnh: Mẹ nó có ai ở nhà của chính mình tắm rửa còn phải khóa cửa, trong lòng nhất thời âm u. Thấy cửa phòng vệ sinh đóng lại, ai nói cô ta có thể trực tiếp vặn ra liền tiến vào!

Úc Tiểu Hạ: Ở chỗ này ở hai tháng, đi vệ sinh đều trực tiếp mở cửa đi vào. Ai còn nhớ rõ trong nhà nhiều thêm một người!

Trong nháy mắt, Úc Tiểu Hạ vặn tay nắm cửa, Phó Thịnh chỉ kịp lấy khăn tắm che lại duy nhất bộ vị mẫn cảm của mình...

"Ngượng ngùng, đã quấy rầy."

Úc Tiểu Hạ xoay người, Phó Thịnh phanh một tiếng đóng rầm cửa.

Phó Thịnh tắm rửa xong, nhận một cuộc điện thoại liền đi ra cửa.

Sau lúc đó, qua năm ngày cô cũng không gặp lại cậu.

Năm ngày này, Úc Tiểu Hạ khôi phục trạng thái sinh hoạt ' tự do '.

Ở trong căn nhà tranh hoàng xa hoa, Úc Tiểu Hạ mơ hồ cảm thấy bất an, cô giống như chân chính là nữ chủ nhân của căn nhà này. Nhưng là Úc Tiểu Hạ tuyệt không vượt rào.

Giống như lúc trước, trừ bỏ phòng cô và phòng khách, những địa phương khác, cô chưa từng bước vào một bước.

Này năm ngày, Phó Thịnh đi đâu? Buổi tối ngủ nơi nào?

Úc Tiểu Hạ một câu cũng không hỏi.

Phó gia đối với tình trạng thoắt ẩn thoắt hiện của thiếu gia cũng không có gì kinh ngạc, đối với chuyện này dường như rất bình thường, không hề đề cập tới.

Trừ bỏ lần chạm mặt ngượng ngùng hôm đó, Phó Thịnh giống như một cơn gió không mang theo một chút bụi bặm nào liền biến mất.

Úc Tiểu Hạ căn bản cho rằng, cô có thể an tĩnh mà chờ đến ngày khai giảng.

Trường học mới, giáo viên mới, bạn bè mới ,ở thành phố K, có lẽ sinh hoạt sắp tới của cô sẽ không còn giống như trước.

Có thể giống một thiếu nữ mười sáu tuổi bình thường, mang theo mộng cùng vui sướng đón nhận tương lai.

Thẳng đến hai ngày trước khai giảng, Úc Tiểu Hạ nhận được một cuộc điện thoại, thủ tục nhập học của cô không đầy đủ, cần thiết phải về nhà một chuyến.

Sau khi tới thành phố K, dì Giang liền đưa cho cô một cái di động làm phương tiện liên lạc, cùng dì Giang báo cáo một số tình huống ở nhà. Cô kiên trì cự tuyệt dì Giang cho người đón đưa, tự mình trở lại nơi được gọi là "nhà".

Lại nhìn người đàn bà kia, mợ cô.

"Nhiều năm ăn ở miễn phí ở nhà tao như vậy. Ba năm trước khi mày đến đó vẫn còn thiếu tiền nhà tao."

Đây là lúc cô thu thập xong thủ tục, mợ cô ở đó nói duy nhất câu này.

Cả dọc đường đi từ huyện M đến thành phố K, Úc Tiểu Hạ đều không khó. Nhưng sau khi nhận được tin nhắn của dì Giang, cô oà khóc đến tê tâm liệt phế.

"Tiểu Hạ, ngày mai khai giảng rồi, cùng A Thịnh đi ngủ sớm một chút."

"Dì kêu mẹ Chu làm thêm vài món thức ăn, cháu về nhà ăn nhiều một chút, cháu gầy quá."

Về nhà.

Nhiều năm sau đó, mặc kệ Úc Tiểu Hạ tiếp xúc cùng bao nhiêu người mang đến cảm giác ấm áp, nhưng khi hồi tưởng về năm đó, cô không nơi nương tự, một mình ngồi trên ô tô trở về thành phố K nhận được tin nhắn ấm lòng như vậy, chưa bao giờ cô có thể có cảm giác cảm động như hôm đó.

Có lẽ, cái thiếu niên kia mấy ngày nữa cũng không về......

Cũng không phải bởi vì chán ghét cô.

*

"Nhanh lên tiến vào phòng học ngồi xuống, đứng ở cửa kêu gào cái gì, nhìn xem có ra thể thống gì không!"

Giọng nói nghiêm khắc kéo Úc Tiểu Hạ từ hồi ức về thực tại.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy một giáo viên đeo kính gọng vàng đang đứng ở cửa, quay mặt hướng đuổi học sinh ngồi ngay ngắn trong lớp.

Rất nhanh, một vài bạn học đều trở về vị trí cũ, phòng học trống rỗng náo loạn nhất thời trở về yên tĩnh chỉnh tề.

Người này hẳn là chủ nhiệm lớp cô.

"Hắc hắc, ' Nhãn Kính Trần '......"

Phía dưới có người hô nhanh tên gọi của chủ nhiệm lớp.

Úc Tiểu Hạ bỗng nhiên phát hiện, chỗ ngồi bên cạnh cô trống không. Phương Yến Yến đã sớm ngồi bên cạnh một nữ sinh khác.

Thế nhưng không ai nguyện ý ngồi bên cạnh cô sao?

Trong lòng đột nhiên trái tim như bị xé rách một mảng, có thứ gì đó không kiêng nể đâm vào ngực cô.

"Báo cáo." Một giọng nói trầm thấp nặng nề hô một tiếng.

Ánh mắt cả lớp tức khắc chăm chú nhìn hai người đứng ở cửa phòng học.

Úc Tiểu Hạ trong lòng hít hà một hơi.

Là Phó Thịnh trở lại.

Vừa rồi người nói báo cáo chính là giọng nói của mập mạp, chính là người ngày đó cô gặp mặt khi đi cùng dì Giang. Hopm nay hai người bọn họ đã đem đầu tóc nhuộm đen trở lại, không có điểm quái dị khác người như trước.

Phó Thịnh vẫn bộ dạng lười biếng, mở nửa con mắt, thân mình dựa nghiêng vào cánh của phòng học, uể oải cong chuân. Trên đầu đội mũi lưới trai, vành nón kéo xuống rất thấp, không thấy rõ mặt mày.

Ánh bình minh xuyên thấu, hắt qua vành nón của cậu, chiếu lên sống mũi cao ngất thẳng tắp. Tứ góc độ của Úc Tiểu Hạ, hình ảnh này lại khiến cô nhớ tới một cuốn truyện tranh.

Chẳng qua bởi bình hình thể mập mạp của người bên cạnh chắn nửa thân thể của Phó Thịnh vô cùng huỷ hoại phong cảnh.

Úc Tiểu Hạ nghe thấy trong ban vang lên từng trận xao động, đôi mắt của những nữ sinh đều chăm chú đặt lên trên người Phó Thịnh.

Chỉ có Phó Thịnh, lơ đãng mà co chân, không chút để ý mà nhìn phòng học cửa, ánh mắt nhìn vào khoảng không.

Úc Tiểu Hạ thầm than một tiếng, cũng khó trách, có thể chống đỡ giá trị nhan sắc của cậu, nữ sinh đó phỏng chừng còn chưa có ra đời.

' Nhãn Kính Trần ' lập tức la lớn: "Yên lặng, đều không cần quản sao. Hai người các cậu, tên gọi là gì."

"Lôi Lập Phong."

' Nhãn Kính Trần ' cầm lấy danh sách nhìn qua một chút, chỉ vào Phó Thịnh: "Còn cậu."

Phó Thịnh mở mắt hơn chút, hừ một tiếng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, giống như còn chưa tỉnh ngủ. Toàn bộ nữ sinh bên trong bao gồm cả Úc Tiểu Hạ, bởi vì câu nói của cậu, trong phòng học  vô cùng yên tĩnh.

"Phó Thịnh."

Giọng nói trầm thấp của thiếu niên như tiếng đàn cello, Úc Tiểu Hạ nhịn không được lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía ánh sáng mặt trời rơi trên người thiếu niên rực rỡ. Rất nhiều rất nhiều năm về sau, cô nhìn đến ánh sáng bình minh, còn có thể đủ tinh tường nhớ tới, xuyên qua vết thương loang lổ trong lòng thiếu nữ dường vang lên một chút thanh âm tung động.

Giọng nói của cậu lại khiến cho lớp một mảnh xôn xao.

"Trật tự, trật tự," ' Nhãn Kính Trần ' xụ mặt: "Vừa mới khai giảng đã đến trễ, đây là tác phong gì? Huống chi các cậu lại là học sinh trường trọng điểm, làm sao có thể có bộ dáng thế này?"

"Đến trễ?" Lôi Lập Phong lập tức hô to oan uổng: "Hai người chúngbek, từ nhỏ đến lớn không biết hai chữ đến trễ viết như thế nào."

Lôi Lập Phong biểu tình cùng giọng nói vô cùng khoa trương, giống như đang diễn kịch, chọc đến trong ban mặt một trận cười to.

Khoé môi Phó Thịnh khẽ nhếch lên.

"Trật tự, trật tự, tôi nói cả lớp trật tự." ' Nhãn Kính Trần ' hao tổn tâm trí duy trì kỷ luật trong lớp.

"Báo cáo thầy giáo, là em sai, là em quên nộp giấy xin nghỉ cho thầy." Lôi Lập Phong khoa trương giả bộ nghiêm túc, lập tức từ cặp sách móc ra một tờ giấy, cung kính đưa tới.

' Nhãn Kính Trần ' cau mày tiếp nhận tờ giấy, đẩy mắt kính nhìn qua, mày nhăn đến càng sâu. Đi theo vẫy vẫy tay, không thể nề hà chỉ vào Phó Thịnh: "Đi vào đi vào."

Trong ban mọi người ồ lên: "Như thế nào lại cho đi vào?"

"Tờ giấy viết cái gì?"

Phó Thịnh vác cặp sách, chân dài tiến vào phòng học.

Lôi Lập Phong lập tức tự giác đi theo phía sau, lại bị ' Nhãn Kính Trần ' ngăn lại: "Phó Thịnh tham gia thi đấu lập trình người máy, thời gian có hạn, xin nghỉ một giờ. Còn cậu? Cậu tham gia cái gì?"

Lôi Lập Phong đứng thẳng: "Báo cáo thầy, em chính là tham gia hỗ trợ cậu ấy thi đấu."

Phía dưới lại là cười vang, còn có âm thanh ồn ào theo sau: "Hỗ trợ sao?"

' Nhãn Kính Trần ' tức giận đến mắt kính rơi xuống: "Náo loạn sao? Cậu hỗ trợ cái gì?"

"Là thật, thưa thầy." Lôi Lập Phong cũng thật thà: "Phó Thịnh cậu ấy.... không biết lái xe, sẽ không ngồi xe lửa, yêu cầu em đi theo."

Sao cậu dứt khoát không nói cậu ta không biết đi luôn đi?

Phó Thịnh điềm đạm cười cười, đối với ' Nhãn Kính Trần ' nói: "Cậu ấy nói rất đúng, chính là bồi khảo, giáo vụ cũng đã phê duyệt."

Mọi người trong ban cười ồ cả lên.

' Nhãn Kính Trần ' bất đắc dĩ mà vung tay, thả người đi vào.

Nhưng kỳ thật vừa rồi tất cả mọi người đều thấy, Phó Thịnh đã sớm đến trường học. Còn cô gái bạch liên hoa kia nhặt cặp sách.

Úc Tiểu Hạ lập tức khẩn trương, cô cúi đầu xuống mân mê ngón tay phía dưới hộc bàn.

Chỉ có hai vị trí còn trống, nói cách khác chính là bên cạnh cô sẽ có một đại Phật gia ngồi đó.

Chút vui vẻ từ sáng khi quen được Phương Yến Yến của cô không còn sót lại chút gì, cô cảm thấy có chút xui xẻo.

Bỗng nhiên, hương bạc hà nhàn nhạt thổi qua. Úc Tiểu Hạ nhịn không được ngẩng đầu luền thấy, là Phó Thịnh đi đến chỗ ngồi bên cạnh cô.

Úc Tiểu Hạ sắc mặt giống như đang rơi tự do từ trăm mét, nhất thời trắng bệch.

Đôi mắt lười biếng chăm chú dừng ở trên mặt cô.

Úc Tiểu Hạ không dám ngẩng đầu, cả người căng thẳng khẩn trương.

Thẳng đến lúc nghe được tiếng bước chân không nhanh không chậm bỏ qua chỗ ngồi bên cạnh, Úc Tiểu Hạ mới hơi hơi ngẩng đầu, thấy Phó Thịnh đi về phía sau.

Cậu dừng lại ở bàn cuối cùng buông ba lô, bỏ xuống mũ lưỡi trai, chân dài hơi gấp khúc.

Một chuỗi động tác lại khiến cho cả lớp xôn xao.

"Phiền toái nhường một chút, bạn học."

Bên tai bỗng nhiên truyền giọng nói, Úc Tiểu Hạ hoảng sợ, mới phát hiện là Lôi Lập Phong đứng ở chỗ ngồi bên cạnh cô, bởi vì quá béo nên không thể chen vào.

Úc Tiểu Hạ nhanh chân đứng lên, lưu ra khe hở cho cậu đi vào.

Hai vị đại thần ngồi xuống, phong ba bão táp buổi sáng cuối cùng cũng hạ màn. Úc Tiểu Hạ âm thầm cảm thấy may mắn, vận khí của cô vẫn không tính rất kém cỏi.

Chỉ là hương bạc hà nhàn nhạt quấn quanh hơi thở , suốt một tiết đều chưa tan đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro