Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Váy Cưới

[ Váy cưới ]

"Chị nhìn xem! Họ kết hôn kìa! Trông thích thật!

"Em thích lắm sao?"

"Tất nhiên. Nhìn chiếc váy cưới chị ấy mặc thật xinh!"

"Này! Nghe chị nói!"

"Sao hửm?"

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt em, nhỏ giọng:

"Em có nguyện ý chờ chị vài năm nữa không? Khi công việc của chị ổn định, có thu nhập cao, chị sẽ đưa em sang nước ngoài kết hôn, đến lúc ấy chị sẽ tự tay mặc váy cưới cho em. Em chờ chị được không? Một hoặc hai năm gì nữa thôi...".

Em vội đặt lên môi tôi một nụ hôn mà ngăn lại những câu nói tiếp theo, đôi mắt ấy mang theo một màn sương mỏng, em nhẹ khép mi mà từ từ rời khỏi môi tôi. Em nhìn thẳng vào mắt tôi, đối diện với gương mặt sững sờ, em bảo:

"Không ổn định thì đã sao? Em cũng không cần váy cưới, cũng không cần kết hôn chỉ cần chị là đủ. Dù là cả đời này không khoác lên mình chiếc váy cưới nhưng có chị ở bên em cũng thấy mãn nguyện. Em sẽ không chờ vì em luôn ở đây - trong vòng tay của chị".

Những tia nắng ban mai len lỏi vào phòng làm cho tôi chợt tỉnh giấc, hóa ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ hoài niệm những ngày đã cũ. Tôi vội gạt đi giọt nước mắt còn lưu lại trên mi, cũng nhanh thật, mới đó mà đã hai năm kể từ buổi trò chuyện hôm ấy kết thúc. Và hôm nay, em sẽ khoác lên mình chiếc váy cưới xinh xắn nhưng người nắm tay em đi trên lễ đường chẳng phải tôi. Em đã không còn ở trong vòng tay tôi nữa rồi...Tôi đã mất em...Tôi thật sự đã mất em...

Tôi và em đã bên nhau suốt bảy năm kể từ ngày cả hai còn là sinh viên cho đến khi có công việc và sự nghiệp ổn định, như bây giờ. Hiện tại, tôi đã đủ khả năng mà thực hiện lời hứa với em. Tôi đã tặng cho em một buổi cầu hôn lãng mạn như bao người, tặng hoa cho em, cầm trong tay chiếc nhẫn đắt đỏ, tôi hỏi rằng: “Em đồng ý lấy chị không? Chúng ta sẽ sang nước ngoài kết hôn như những gì chị đã hứa”. Em gật đầu đồng ý, tôi vỡ òa trong vô vàn cảm xúc, ngày hôm ấy là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của tôi từ khi có em.

Vài ngày sau, tôi cùng em về gặp mặt ba mẹ, họ rất thích em và họ luôn ủng hộ mọi sự lựa chọn của tôi. Nhưng khi tôi gặp gia đình em thì lại chẳng dễ dàng. Dù tôi có van xin hay hứa hẹn đến thế nào thì câu trả lời vẫn mãi là “không”. Họ bắt đầu lấy chữ “hiếu” làm sức ép cho cả em và tôi. Em là con một, có lẽ tôi cũng không biết làm gì hơn nên đành ngậm ngùi buông tay để lại sự luyến tiếc, day dứt kéo dài cho cả hai. Thế rồi cuộc tình dang dở đôi bên, ba mẹ em buộc em kết hôn với một đối tượng được sắp đặt. Hôm nay, em sẽ là cô dâu của anh ta, em sẽ chính thức là vợ của người đàn ông ấy. Tôi đã mất em chỉ vì tôi là nữ nhân...

Tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi cũng lựa chọn đến tham dự lễ cưới của em. Nơi buổi lễ diễn ra, trông thấy tôi, ba mẹ em chỉ để lại ánh mắt lạnh lẽo, tôi cũng nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi:"Xin phép hai bác cho cháu tham dự buổi lễ của em, cháu mong em hạnh phúc". Tôi bỏ lại sau lưng ánh nhìn gay gắt mà tiến thẳng vào phòng thay quần áo. Tôi muốn mình giữ lời hứa với em, tôi sẽ là người mặc váy cưới cho em. Tôi nhẹ nhàng đi vào phòng, bên cạnh là nhân viên phục trang, tôi bảo:"Tôi là bạn của cô ấy, hãy để tôi giúp cô ấy mặc váy cưới". Nghe được giọng tôi, em vội vàng quay đầu, đôi mắt  em như mang theo một màn sương mỏng chứa đầy cảm xúc và sự ngạc nhiên. Em  khẽ chấp thuận lời đề nghị mà nhìn người nhân viên. Cô nhân viên cũng dần từng bước rời khỏi phòng để lại một không gian vô tận chỉ tôi và em.

Em như một con mèo nhỏ, chạy thật nhanh đến bên tôi mà nũng nịu, em trao cho tôi một nụ hôn sâu say đắm. Nụ hôn day dứt kéo dài, có lẽ đấy là nụ hôn cuối cùng của cả hai, nụ hôn chất chứa những ngọt ngào suốt bảy năm qua. Nụ hôn của tuổi trẻ, của thanh xuân, của một tình yêu không trọn vẹn. Môi, lưỡi quyến luyến mãi chẳng rời, cho đến khi hơi thở trở nên dồn dập, em mới từ từ buông tha cho tôi. Mắt em đã ngấn lệ, gương mặt ấy đã lấm lem đầy hơi nước. Em vùi đầu vào cổ tôi mà ngọ nguậy, tôi cũng hít lấy hít để hương thơm trên người em. Thời gian ơi! Trôi chậm thôi, để tôi được bên em lâu thêm một chút, để tôi được ôm em vào lòng mà trút hết tâm tư...

Thời gian vẫn cứ trôi, vòng xoay tròn của số phận trái ngang cũng chẳng bao dừng lại. Cả hai vẫn say đắm trong vòng tay của nhau mà chẳng nói lời nào. Có lẽ chỉ cần lặng im cũng đã đủ để diễn tả hết cõi lòng đau đớn của đối phương. Thỉnh thoảng nơi lòng ngực tôi vang lên nhịp tim liên hồi và cả tiếng nức nở của em. Tôi dần cảm thấy một phần áo của mình đã ướt  đẫm bởi nước mắt. Tôi đỡ vai em mà đẩy ra khỏi người, vội vàng mà lau đi những giọt lệ không ngừng tuôn rơi, tôi bảo:

“Không được khóc! Em khóc sẽ xấu lắm đó! Hôm nay là ngày cưới của em, em phải thật xinh đẹp. Nào lại đây, chị giúp em thay áo cưới, sắp đến giờ rồi.”

Nói xong, tôi nhẹ nhàng cầm chiếc váy cưới trên tay, từng bước, từng bước giúp em mặc vào:

“Em nhớ không? Chị đã hứa sẽ tự tay mặc váy cưới cho em và giờ chị đã thực hiện đúng lời hứa. Em mặc nó rất xinh, rất hợp với em. Cười lên xem nào! Trông sẽ xinh hơn đấy”.

Em trầm ngâm một lúc lâu, em dùng ánh mắt chứa đầy hơi nước trông như hai viên pha lê phát sáng giữa không gian mờ ảo mang theo đó một chút hy vọng nhỏ nhoi mà nhìn tôi. Giọng em nghẹn ngào:

“Chị? Chúng ta bỏ đi có được không?”

Tôi như chết lặng trước câu hỏi của em, đôi tay mềm mại này từ từ lướt qua gương mặt quen thuộc chứa đầy sự buồn bã, mỗi một lần da thịt chạm vào nhau cứ như lưu lại một vài điều tiếc nuối, day dứt không nguôi:

“Chị xin lỗi! Chị không muốn vì chị mà em mang trên mình tội danh bất hiếu. Hẹn em ở một thế giới khác, lúc ấy, chúng ta sẽ tiếp tục yêu nhau. Được không?”

Tôi nhẹ nhàng đặt lên môi em một nụ hôn mang theo đó là cảm xúc nghẹn ngào không thể tả thành lời. Hẹn em ở một thới giới bình yên, chẳng ồn ào, chẳng thị phi để đôi ta bên nhau thật trọn vẹn. Hẹn em một kiếp sống nào đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau mà dành cho cả hai tuổi trẻ cuồng nhiệt, thanh xuân ấm áp. Hẹn em năm ấy ta gặp nhau! Một khúc nhạc vô thức mà vang lên trong tâm trí tôi, khiến đôi mắt này chẳng thể ngăn nỗi những giọt lệ đớn đau mà tuôn trào:

"𝐌ộ𝐭 𝐧𝐠à𝐲 𝐦ộ𝐧𝐠 𝐦ơ, 𝐦ơ 𝐜𝐡ú𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐛ê𝐧 𝐧𝐡𝐚𝐮 𝐠ầ𝐧 𝐧𝐡𝐚𝐮.
𝐂𝐡ỉ 𝐥à 𝐤𝐡𝐨ả𝐧𝐡 𝐤𝐡ắ𝐜, 𝐦à 𝐞𝐦 𝐭𝐡ấ𝐲 𝐥â𝐮 𝐭𝐡ậ𝐭 𝐥â𝐮.
𝐂á𝐧𝐡 𝐜𝐡𝐢𝐦 𝐛𝐚𝐲 𝐪𝐮𝐚 𝐤𝐡𝐮𝐧𝐠 𝐭𝐫ờ𝐢 đô𝐧𝐠,
𝐂𝐡𝐢ế𝐜 𝐥á 𝐫ơ𝐢 𝐫ơ𝐢 𝐧𝐠𝐚𝐧𝐠 𝐝ò𝐧𝐠 𝐬ô𝐧𝐠.
𝐌Ì𝐧𝐡 𝐡ẹ𝐧 𝐪𝐮𝐚 𝐬𝐚𝐮 𝐜ơ𝐧 𝐛ã𝐨 𝐠𝐢ô𝐧𝐠 𝐜𝐡ú𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐠ặ𝐩 𝐧𝐡𝐚𝐮.

𝐃ù đã 𝐥ỡ 𝐛𝐚𝐨 𝐧𝐡𝐢ê𝐮 𝐭𝐡ờ𝐢 𝐠𝐢𝐚𝐧,
𝐍𝐡ư𝐧𝐠 𝐠𝐢ấ𝐜 𝐦ơ 𝐯ẫ𝐧 𝐤𝐡ô𝐧𝐠 𝐯ộ𝐢 𝐭à𝐧.
𝐆𝐢ờ 𝐞𝐦 𝐜ố 𝐥ấ𝐩 𝐡ế𝐭 𝐜𝐡𝐞 𝐠𝐢ấ𝐮 đ𝐢 𝐧𝐠à𝐧 𝐧𝐡ớ 𝐦𝐨𝐧𝐠. 𝐊𝐡ắ𝐜 𝐭𝐫𝐨𝐧𝐠 𝐭𝐢𝐦 𝐛𝐚𝐨 𝐧𝐡𝐚𝐮 𝐥ờ𝐢 𝐲ê𝐮.
𝐍𝐠à𝐧 𝐤í ứ𝐜 𝐤𝐡ô𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚𝐢 𝐭à𝐧 𝐭𝐡𝐞𝐨.
𝐌ì𝐧𝐡 𝐡ẹ𝐧 𝐧𝐡𝐚𝐮 𝐧ă𝐦 ấ𝐲 𝐭𝐚 𝐠ặ𝐩 𝐧𝐡𝐚𝐮".
                            (𝐇ẹ𝐧 𝐧𝐡𝐚𝐮 𝐧ă𝐦 ấ𝐲 - 𝐌ỹ 𝐓â𝐦)
 

Buổi lễ được bắt đầu, em kiêu sa, lọng lẫy trong chiếc váy cưới. Em thật đẹp! Sánh bước bên em là người đàn ông ưu tú, trông hai người rất đẹp đôi. Dưới khán đài là vô số những lời hò reo, khen ngợi và chúc mừng. Nếu người đi bên em là tôi, thì liệu hai ta có nghe được lời chúc phúc như thế không? Hay thay vào đó là vô số những lời miệt thị đắng cay? Tôi quên mất, có lẽ em cũng cần một danh phận, em cần là một người vợ hoàn hảo, một người mẹ tuyệt vời. Và anh ta sẽ thay tôi đem đến cho em những điều ấy. Tôi mong người đàn ông bên em sẽ đối xử với em thật dịu dàng, mang lại hạnh phúc cho em và dành cho em những gì tốt đẹp nhất như cách mà tôi đã từng.

Tôi vội cất bước ra khỏi nơi ồn áo, náo nhiệt kia. Tôi không đủ dũng khí để nghe thấy ba từ "con nguyện ý" từ em. Nó sẽ đánh bại lý trí cuối cùng còn sót lại trong tôi. Con tim này bỗng trở nên yếu mềm, nó đau lắm. Những giọt nước mắt lăn dài trên má khiến tim tôi bỗng trở nên thoi thóp như có ai đó đang bóp chặt nó vậy. Tôi ngước mặt nhìn lên trời cao, bầu trời thật bao la, vô tận. Thế giới này thật muôn màu. Nhưng tại sao tất cả lại đối xử như vậy với tôi và em? Cho chúng tôi xin một chút dịu dàng có được không? Một chút thôi, tôi xin đấy! Tôi xin một chút dịu dàng có được không?

“Ngày em đẹp nhất là ngày em khoác lên mình chiếc váy cưới tinh khôi. Nhưng tiếc thay, khi ấy, người bên em chẳng phải tôi...Hẹn em ở một thế giới khác, hai ta...lại yêu nhau".

10 . 9 . 2021

#ÁnhDương
#Geschichtevonsonnenschein

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro