Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23


- Liên Liên, anh có chuyện muốn nói với em!

Tư Liên run rẩy, đôi môi được son đỏ lại mở rộng tới mức có thể nhét được một hột gà, hai cặp mắt hạnh vốn to tròn lại cố banh ra, làm cho điệu bộ cô hiện tại rất buồn cười, nếu để người khác thấy được, chắc chắn sẽ cười cợt bảo hôm nay "đại tiểu thư" sao lại làm ra hành động thô tục như vậy.

Nếu thực sự có người nói như vậy, Tư Liên có lẽ cũng chẳng bận tâm, cô hiện tại đang trong tình huống cực kỳ bối rối, hơi đâu để ý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, vì thế, cô bất chấp đứng giữa hành lang - nơi nhân viên có thể đi qua bất cứ lúc nào, bật khóc.

Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi anh ấy chưa gọi cô như vậy?

Cô đã sẵn sàng cho việc bị A Tư ghét bỏ cả đời, thậm chí còn lên kế hoạch nếu anh ấy tìm được ý trung nhân, sẽ âm thầm giữ tình cảm này đến cuối đời.

Vậy mà...vậy mà anh ấy lại gọi cô là "Liên Liên" !

Là "Liên Liên" ! Là "Liên Liên" đó ! Là...là, đây là tên thân mật của cô!

Ý anh ấy là sao? Có phải anh ấy đã tha thứ cho cô?

Không, không đúng, cô chẳng làm sai gì cả, chuyện năm cô coi làm cũng chỉ vì bảo vệ A Tư, nhưng...nhưng,...

- Em làm sao thế?!

Ngôn Tư bối rối, bàn tay bất giác vươn ra, tính lau đi nước mắt chảy dài trên mặt đối phương, sau đó như vừa nghĩ điều gì, ngượng ngùng thu tay lại.

- Em...em...

Tư Liên luống cuống, nhanh tay gạt thứ nước thừa thãi trên mặt, sợ rằng làm Ngôn Tư cảm thấy chán ghét, nên ngẩng đầu cười tươi, cố gắng điều chỉnh giọng nói, dịu dàng bảo:

- Thế, anh muốn nói chuyện gì với em?

- Là anh hiểu lầm em, thực xin lỗi!

Ngôn Tư cúi gập người, khom lưng đối diện với Tư Liên, hai tay hắn khẽ siết lại, áp chặt vào thân mình, không tự chủ được nhớ về những việc làm trước kia đối với cô ấy, với cũng ân hận.

Nếu như lúc trước hắn có thể tỉnh táo hơn một chút, lý trí hơn một chút, có lẽ đã không tổn thương đến cô ấy.

Nếu như lúc trước biết kiềm chế, biết suy nghĩ, biết mưu tính, có lẽ hắn sẽ không đánh mất Huỳnh An chăng?

Đáng tiếc, thời gian không thể quay lại, trên đời không có nếu như.

- Anh...anh làm gì thế?! Mau ngẩng đầu lên, anh như vậy em không chịu nổi!

Tư Liên ngẩn người, mất thật lâu để nhận ra đây là hiện thực, sau đó hồn phách được đại não kéo về, vừa sợ hãi vừa lấp bấp kéo áo Ngôn Tư, không ngừng kêu anh đừng như vậy.

Ngôn Tư lắc đầu, thoáng gạt bàn tay mảnh khảnh trên người mình ra, khiến đối phương thoáng chốc cứng cả người.

Quả nhiên, anh ấy còn ghét mình.

Cô cắn môi, mặt thoáng chốc trắng bệch, không phải là do cô nghĩ nhiều, nhưng cô thật sự rất sợ rất sợ, khoảng thời gian trước đã được chứng kiến sự lạnh lùng của A Tư đối với người anh ấy không quan tâm, cô cả đời cũng không muốn phải nếm lại tư vị đau lòng đó nữa.

Đôi mắt Tư Liên thoáng chốc ngập sương mù, con ngươi mất tiêu cự, có lẽ chỉ cần một hành động nhỏ thôi, nước mắt sẽ không kiềm được mặc trào đê.

Hơi ấm đột ngột bao phủ lên mái tóc được chải cẩn thận, sau đó, Tư Liên thực sự cảm thấy tim mình ngừng đập, ngơ ngẩn như một con ngốc nhìn chằm chằm Ngôn Tư.

Ngôn Tư bỗng nhiên thấy buồn cười, gương mặt đầy hối lỗi được thay thế bằng nụ cười quen thuộc, nhẹ nhàng xoa đầu Tư Liên như ngày xưa anh hay làm.

- Em biết Vương Giác đúng chứ? Là cậu ta kể hết cho anh nghe, anh biết, em không phải là người xúi giục Viên Thành thực hiện kế hoạch 2210, là anh hiểu lầm, thật sự xin lỗi em!

- Như vậy, em có thể nói rõ cho anh tại sao em lại làm thế được chứ? Anh suy nghĩ mãi vẫn không hiểu, lúc đó em có thể nói mọi chuyện là đó ông ngoại em làm, có thể phủ nhận bản thân không làm thế, tại sao phải làm cho anh hiểu lầm?

Tư Liên như thể nghe được câu chuyện hài hước lắm, trước cái nhìn mù mịt của Ngôn Tư, cười đến chảy nước mắt, dùng giọng điệu mỉa mai bảo:

- Em rất sợ, thật sự rất sợ, A Tư...

- Anh biết đúng chứ? Anh biết rõ tình cảm em dành cho anh không đơn giản chỉ là anh trai em gái. Em đối với anh, là tình yêu nam nữ!

- Vậy mà, cậu ta lại xuất hiện. Đừng giận em, A Tư, đã có lúc em mong muốn cậu ta chết đi! Em luôn tự hỏi, một "người" xấu xí như thế, a, hay cậu ta có khi căn bản chẳng là con người, lại được anh yêu thương đến thế, thật đáng ghen tị!

- Anh nghĩ là em không biết sao?! Anh và cậu ta! Anh và cậu ta quan hệ không hề bình thường! Em từng thấy...thấy anh hôn cậu ta!

Nói đến đây, Tư Liên thoáng im lặng, cực độ chua xót nhìn người đối diện, sự thương tâm cuộn trào trong tâm hồn, lại thêm cảm giác ghen ghét mãnh liệt, làm đôi mắt cô chẳng thể nào che giấu sự thù hận, bộc lộ con quái vật xấu xí mặc cô che giấu thật kỹ trong nội tâm.

Cánh môi mỏng manh, nhẹ nhàng nói ra chân tướng, như rằng cô là người ngoài cuộc, kể lại một câu chuyên xưa.

- Chuyện năm đó em cũng không hẳn là vô tội, bởi vì chính em, là người đã bảo ông ngoại làm thế.

- Em, là người đứng đằng sau, giật giây ông ấy, tổn thương người anh yêu thương nhất!

Thời gian và không gian dừng lại, người con gái mỹ lệ trước mặt, vô tư cười tươi như trước, gương mặt thành thục còn vương vấn nét trẻ con, vặn vẹo thay đổi.

Tư Liên áp hai tay lên mặt người còn đang ngẩn ngơ, bật cười khanh khách như đứa trẻ giành được đồ chơi, cẩn thận vùi mặt vào lòng Ngôn Tư, cuồng loạn thì thầm:

- Cuối cùng em cũng có được anh, Ngôn Tư...

______ RẦM!

______ LOẢNG XOẢNG!

- Trời ơi! Vật thí nghiệm 559 vừa phá vỡ cửa kính rồi!

- Mau! Mang thuốc an thần lại đây!

- 559 hiện tại đang mất lý trí! Yêu cầu mọi người giữ khoảng cách an toàn, tránh làm bản thân bị thương!

- ...........

Ngôn Tư bừng tỉnh, xô người trong ngực ra, nhanh chóng chạy đến nơi xảy ra hỗn loạn, không ngừng cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì.

_________________________________

559 cực kỳ hối hận, đáng lẽ hôm qua nó không nên làm thế với papa, không biết người còn giận nó hay không đây?

559 lắc đầu, tự nhủ papa thương nó như vậy, chỉ cần mình làm nũng xin lỗi một chút, chắc chắn người sẽ tha thứ,

Nó chờ đợi, nhìn ngoài màn kính thủy tinh, mong rằng bóng dáng quen thuộc sẽ xuất hiện.

1 tiếng.

2 tiếng.

3 tiếng.

Có chút lo lắng.

4 tiếng.

5 tiếng.

Nóng vội.

6 tiếng.

7 tiếng.

8 tiếng.

Hốc mắt ửng đỏ, ủy khuất rơi vài hạt đậu trong suốt, 559 thầm oán trách tại sao papa lại lâu đến thế.

9 tiếng.

10 tiếng.

Vui mừng. Rốt cuộc cũng thấy được người đó.

9h45 phút sáng. Vật thí nghiệm 559 phát điên, dùng móng tay đâm vỡ cửa kính cường lực.

Toàn bộ nhân viên đều không biết lý do, cho dù đã kiểm tra camera xung quanh vẫn không phát hiện điều gì kích thích nó.

Đơn giản, hình ảnh chàng trai tuấn tú ôm người phụ nữ kia vào lòng, lọt vào cặp mắt đen kỳ dị.

_________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro