đêm tàn, ngày sang
một đêm tàn rồi rạng sáng
mặt trời lên và vầng trăng lặng
đêm tàn, ngày sang
em vẫn đợi
đợi anh ở mùa thứ năm,
tháng mười ba
giờ hai lăm
ngày mình bên nhau
nhưng làm gì
có tháng mười ba,
mùa thứ năm,
cũng làm gì có giờ nào
thừa thãi đâu anh
em cứ hoài ruổi rong trên các con phố
em đi và em bay
em chờ và em đợi
em đợi và em héo mòn
như bông hoa rụng cuống
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro