i
Cuối cùng thì, Trương Triết Hạn không còn có thể cứu vãn sự nghiệp của mình. Cái thiên thạch mà họ ném xuống để hủy diệt anh là quá nóng, ngọn lửa quá mãnh liệt để có thể dập tắt, cũng như là những mảnh vỡ của nó là quá lớn để tháo dỡ. Anh không còn đủ an toàn để người ta có thể đặt cược trong cái sòng bạc mang tên "giới giải trí" này, một khi xung quanh anh còn nhiều con tốt dễ xơi hơn.
Nhãn hàng quay lưng lại với anh; những đồng nghiệp mà anh từng coi là bạn giờ chỉ còn là đồng nghiệp đơn thuần. Những kẻ tự xưng người của công chúng bỗng hóa những tiếng thì thầm trầm lặng trong giờ phút hỗn loạn, vì họ quá sợ hãi nếu ngọn lửa bắt đầu lây lan. Vài dòng tin nhắn an ủi và động viên được gửi trong sự riêng tư tránh xa cái nhìn của công chúng. Anh sẽ vượt qua thôi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn. Trương Triết Hạn hiểu. Đây có lẽ là cái giá quá đắt phải trả đối với bất kỳ ai.
Trừ một người.
"Trương Lão sư", cậu nói vào ngày đầu tiên, xuất hiện đột ngột tại cửa khách sạn với đôi mắt to thâm quầng, nhìn chằm chằm vào anh trước khi kéo anh vào một cái ôm sâu, vùi mặt vào cổ anh, cứ như thể cậu mới là người sự nghiệp tan thành mây khói chỉ trong vài tiếng đồng hồ.
Anh không nỡ đẩy cậu ra. Anh biết điều này là quá ích kỉ, nhưng Cung Tuấn thực sự đến vì anh, và anh không nỡ buông tay. Anh ghì chặt lấy cậu, và cho phép cậu ở lại.
Trương Triết Hạn không ngờ đến việc Cung Tuấn ngốc đến nỗi tự nhảy vào biển lửa chung với anh.
Anh phải vật lộn để dành lấy điện thoại của mình; một cuộc chiến theo nghĩa đen kết thúc bằng việc hai người họ vật lộn trên giường, điện thoại của Cung Tuấn ném văng ra góc phòng và Triết Hạn thở dốc, cánh tay giằng lấy Tuấn Tuấn, ghì chặt cậu vào giường của mình. Cung Tuấn có thể bắt nạt anh ta với vóc dáng to lớn và tay chân dài, nhưng lão Trương sẵn sàng giở thủ đoạn.
Anh xoay hông đầy vẻ khiêu khích, và Cung Tuấn buộc phải dỡ bỏ lớp phòng thủ cuối cùng của mình. "Chẳng công bằng gì cả", cậu hậm hực.
"Không phàn nàn gì sao?" Triết Hạn hỏi dò, trước khi khóa môi cậu để giữ cậu im lặng. Mọi lời nói đều nhanh chóng bị nhấn chìm bởi những âm thanh rên rỉ, và dường như bản draft biện hộ cho Triết Hạn trên máy của Cung Tuấn cũng đi vào quên lãng.
Sau đó, khi họ đã thực sự đình chiến và cuộn tròn quanh cơ thể của nhau, Cung Tuấn bất ngờ lên tiếng, "Chúng ta phải làm gì tiếp theo?"
Chúng ta.
................................
Trương Triết Hạn khẽ nhắm mắt. "Em sẽ không làm gì cả". Cung Tuấn không liên quan đến lỗi lầm lần này của anh. Thật sự rất ngu xuẩn nếu để cậu làm cảm tử quân lúc này, khi mà sự nghiệp cậu đang trên đà thăng tiến.
Tin tức đến ngay hôm sau. Hiệp hội Nghệ thuật Biểu diễn Trung Quốc đã chính thức trục xuất anh ta. Không thể quay đầu.
Cung Tuấn tức đến nỗi nói không thành tiếng, "Họ làm như thế là quá nhanh. Tất cả số ảnh này được chụp tận ba năm trước! Tại sao lại đến nước này chứ?"
Triết Hạn không còn biết làm gì ngoài việc vùi đầu vào ngực Tuấn tử. Gương mặt cậu đầy vẻ u ám và đau khổ, và chắc chắn rằng anh không thể chịu được khi ngước lên nhìn. Cũng như việc anh không để Tuấn Tuấn thấy anh rơi lệ.
"Bảo, chúng ta đã lường trước được mọi việc khi ta đã quyết không giấu giếm. Sự vươn lên của chúng ta quá nhanh khiến người ta thấy đỏ mắt". Triết Hạn thì thào vào lồng ngực đang thở dốc của Cung Tuấn. Với mọi sự hài hước dí dỏm còn sót lại, anh nói, "Có lẽ họ đã cảm thấy mệt mỏi với việc xóa cái ốc vít rồi ha?"
................................
Thật ra lời nói đùa này mang hàm ý sâu xa hơn, về một sự thật của một chuyện tình xảy ra vào mùa hè năm ấy, ngay sau khi đóng máy Thiên Nhai Khách. Họ đã có thể trộm hôn nhau ở những chỗ vắng người, giấu nhẹm đi chuyện tình này như bao kẻ khác, nhưng cả hai tên điên này đều không muốn che đi một điều gì đó quá đỗi cao quý và thiêng liêng như vậy. Trương Triết Hạn muốn tuyên bố với cả thế giới rằng Cung Tuấn là của anh và bây giờ anh đã phải trả giá.
Anh ấy luôn mọi chuyện đều có thể xảy ra khi họ vượt qua ranh giới: gọi tên thân mật của nhau ngay trước mặt nhà sản xuất và đồng nghiệp, không bao giờ phải xa nhau ngay cả khi đang trong đoàn phim. Nhưng có vẻ như các thế lực lớn hơn đang muốn tiêu diệt anh, và tất cả những gì họ cần, là một bức ảnh tự sướng bồng bột ngày trước.
Cung Tuấn nắm chặt lấy tay anh. Tay còn lại cậu khẽ xoa đầu đối phương.
Cậu thì thầm:
"Họ đã tước hết tất cả thuộc về anh."
Bàn tay của Trương Triết Hạn ôm chặt lấy Cung Tuấn hơn, cho phép các ngón tay của anh sượt qua hơi ấm của của chiếc nhẫn nhãn vẫn tô điểm cho ngón tay của Cung Tuấn.
"Không phải tất cả."
HẾT CHƯƠNG i
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro