Chap 1: Ra tay
Trong phòng khách rộng lớn của một căn biệt thự sang trọng, người đàn ông đưa vào nhà một người đàn bà son phấn đầy mặt bước vào, áo xẻ cao đến bụng lộ ra bầu ngực căng tròn gợi cảm, trên khuôn mặt ông ta là nụ cười đê tiện giả tạo: "Tuyết nhi à, em cứ thoải mái như ở nhà nhé. Anh đã đuổi con vợ đó đi rồi."
Mạn Tuyết Thanh nở nụ cười quyến rũ, quay lại ôm lấy hắn, mập mờ vuốt ve: "Anh thật hư nha~" Đôi mắt hơi híp lại, đôi môi đỏ căng mọng hơi nhếch lên đầy quyến rũ cùng mời gọi.
Người đàn ông không chịu nổi dục vọng, vội vàng ôm lấy cô gái đó mà điên cuồng hôn, người phụ nữ cũng thuận theo. Sau một lúc, bà ta đặt tay lên môi người đàn ông, nói một câu mập mờ: "Đợi tí nữa nha anh~"
Sau đó, bà ta bèn chỉ vào hai đứa bé gái vừa mới bước vào cửa, cất giọng: "Đây là Tuyết Băng và Linh Nhi. Hai đứa, từ nay đây sẽ là nhà mới của các con."
Cô bé tên Linh Nhi mang vẻ cao ngạo, đáng yêu của một tiểu thư giàu có, còn có một tia khinh thường xoẹt qua ánh mắt nhưng rất nhanh biến mất, chạy lại ôm người đàn ông đó, nở một nụ cười vui vẻ: "Papa, con chào cha!"
Cô bé còn lại mang khuôn mặt ngây thơ như thiên sứ, đôi mắt trong veo không chút cặn bẩn, da trắng sáng hồng hào. Khuôn mặt đem cho người ta cảm giác yên bình và nhẹ nhàng đến kỳ lạ.
Chỉ là, cô bé phải dừng một chút, mới híp mắt cười, hàng lông mi dài mảnh che đi đôi con ngươi đang tối dần: "Con chào cha."
Con mắt ngây thơ, khuôn mặt của một tiểu thiên thần vẫn đang nhìn người đàn ông trước mặt không một tia giả dối, khuôn mặt ngây thơ chân thật đến nỗi một kẻ đã từng lăn lội nhiều năm trong thương trường như ông ta cũng không thể nhận ra. Chỉ là, cô bé đó biết mình không như vậy...
***
Tối đó, Tuyết Thanh ôm lấy con gái Linh Nhi vào phòng, dặn dò: "Mẹ đã cho người giết hết những đứa con khác của ông ta rồi, còn con bé Tuyết Băng kia cũng chỉ như ăn kẹo thôi. Cái con bé ngây thơ đấy thì sẽ chẳng làm được gì đâu. Linh Nhi của mẹ nhất định phải giành được quyền thừa kế nghe chưa?"
Bà khó mà tin con bé ngây thơ đến ngu ngốc kia có thể đem lại lợi ích gì cho mình. Mà thứ vô dụng cần được vứt đi trước khi trở thành vật cản, con bé này cũng vậy, mộ khi đã không còn 'hạn sử dụng', bà cần phải lập tức loại trừ.
Trong cái thế giới hoa lệ giả dối này, bà phải luôn hết mực cẩn trọng. Nếu không, chỉ sợ là bà đã bị cái thứ gọi là 'tình thân' dìm xuống từ lâu rồi. Có là con ruột cũng đành chịu vậy. Còn con bé Tuyết Băng càng vô dụng. Vốn dĩ đây chỉ là một quân cờ được bà nhận nuôi phòng khi có ích, nhưng bà làm thế nào nó cũng không biết tính kế, nên vứt thôi.
Ánh mắt Linh Nhi đáy vẻ ngoan độc, không còn hình ảnh thân thiện như trước mà kiêu ngạo nói: "Tất nhiên rồi, con sẽ cho con bé ấy chết thật đau đớn, ai bảo nó xinh đẹp hơn con." Đúng vậy, nếu như thế thì rất có thể nó sẽ được cái tên bẩn thỉu kia yêu quý. Cái nhà này nhất định phải là của cô, Mạc Linh Nhi đây!
Xem xuôi, Mạc Tuyết Thanh đứng lên cầm túi xách hiệu Channel, trên người mặc chiếc váy bằng da màu đen bó sát ngắn đến dùi, để lộ đôi chân dài gợi cảm cùng bầu ngực đẫy đà.
"Được, vậy mẹ đi gặp chú Thượng đây, lão ta có hỏi thì nhớ bảo mẹ ra ngoài có việc mua đồ."
Họ không biết, bên ngoài cửa, một cô bé đang ôm con gấu bông đứng dựa vào tường, cười nhạt. Khuôn mặt ánh lên tia nguy hiểm không lường được rồi không tiếng động đi về phòng mình, mở máy tính rồi rút một cái USB từ con gấu bông ra, nhàn nhạt mỉm cười: "Đến lúc rồi."
***
Vẫn là trong căn phòng khách rộng lớn của căn biệt thự sang trọng đó. Nhưng lần này, khung cảnh hoàn toàn khác.
Một cô gái bé nhỏ đứng trên sàn nhà trắng lạnh lẽo, đôi môi mỉm cười, nhìn rất thánh thiện, cầm trên tay con gấu bông. Đôi mắt long lanh như chứa nước, mang theo ánh vàng hổ phách khẽ linh động.
Nếu không phải là khi trong căn phòng cô bé đang đứng đây ngập tràn máu, họ sẽ nghĩ nụ cười này thật quá đáng yêu, nhưng trong hoàn cảnh này thì có chút ớn lạnh và quỷ dị.
Những vệt máu nhuộm màu cả căn phòng. Mùi tanh ngòm bốc lên khắp không khí khiến người đàn bà đang nằm vật vã run sợ kêu gào: "Băng Băng, mau... mau cứu mẹ đi con! Mau lên!"
Đằng sau lưng bà, tiếng da thịt bị đâm nát vẫn còn rõ ràng như lúc đầu, chỉ là tiếng hét đã không còn. Từng con người cao to mặc áo vest đen chỉnh tề tàn sát từng người một trong căn phòng rộng lớn. Trên sàn nhà là thân thể đã bị chém nát của người đàn ông và một cô gái đã không còn rõ hình thù khuôn mặt, nhìn không còn ra hình thù gì.
Tuyết Băng nhìn người đàn bà trên mặt đất, khuôn mặt bỗng trở nên lo lắng, nhưng đôi mắt vẫn không một tia lay động mà thêm một tầng lạnh lùng, vội hỏi: "Mama! Đau lắm sao?"
Mạc Tuyết Thanh không suy nghĩ được gì lúc này, cũng chẳng biết rằng vì sao con người trước mặt vẫn còn sống, vội cầu cứu quân cờ mình ghét cay ghét đắng: "Đúng vậy, Băng nhi! Mau cứu mẹ đi con!"
Nhưng cảnh tượng sau đó khiến bà ta cực kì hoảng sợ.
Lo lắng sau đó trên khuôn mặt cô bé vụt tắt, thay vào đó là một vẻ hờn dỗi: "Mẹ à, chú Thượng cũng thực xấu quá đi. Không những thế trình độ cũng thực kém nữa. Rõ ràng đây là người con đã chọn cho mẹ, sao có thể xấu như vậy?" Mạn Tuyết Băng nhặt lên cái đầu của Thượng Vũ Mộc nằm lăn lóc bên cạnh. Cái đầu đang mở to hai mắt, tràn đầy vẻ kinh hãi đủ để biết người này đã bị giết dã man như thế nào. Đưa nó lắc lắc trước mặt Mạn Tuyết Thanh như muốn bà nhìn rõ hơn.
"Chọn?" Tuyết Thanh sựng người.
"Uhm, cuộc hẹn của mẹ với chú Thượng con đã làm thật ổn thoả. Còn cho mẹ cả cực phẩm xuân dược cơ mà! Băng nhi đã rất mất thời gian đó mẹ biết không?"
Nghe đến đây, Tuyết Thanh cứng đờ người. Không lẽ, hôm đó... là do con bé sắp đặt.
Vậy... những chuyện này...
"Mẹ à, con thực rất không quan tâm đến những mưu mô quỷ kế của mẹ. Thật mệt mỏi. Con chỉ muốn sống thật thoải mái, như những kẻ khác. Không những thế, mẹ và chị còn định làm con đau. Thật không vui nha." Tuyết Băng nở nụ cười trào phúng, thơm một cái vào con thỏ bông trong tay rồi ôm chặt lấy nó, khẽ cọ cọ đầu, trái hoàn toàn với cảnh sắc đẫm huyết này.
"A! Mày...!" Tuyết Thanh đầy kinh sợ nhìn đứa trẻ này trước mặt. Con bé này... không bình thường. Nó không phải... con người.
Thấy đã xong xuôi hết thảy, Tuyết Băng tiếc nuối nói: "Đến lúc con phải đi rồi. Bai bai, mẹ yêu!"
"Xoẹt–" Một nhát dao xuyên qua cổ Tuyết Thanh. Động mạch chủ bị cắt dứt, máu tuôn ra xối xả, hoà vào màu đỏ của căn phòng.
Tuyết Băng lấy điện thoại ra, giọng nói vẫn như cũ nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn ẩn vài tia phức tạp khó thấy: "Đến dọn dẹp đi."
***
Ba ngày sau nổi lên hai tin tức gây sốt:
"Mạn chủ tịch biến mất không dấu vết."
" Mạn thị bị tin tặc dùng virus xâm nhập, phá sản trong một ngày."
***
Giữa một mảnh đất rộng lớn, không khí lạnh lẽo âm u, hàng trăm những bia mộ xám xịt xếp đều đều. Bầu trời một mảng mù mịt, nhỏ từng giọt mưa lạnh đến thấu xương xuống mặt đất, trút hàn khí lên những tấm bia kia...
Quá âm u, tưởng như có thể khiến con người ta hoảng loạn vì không thể tìm thấy một chút ánh sáng. Thân ảnh ấy, một thân ảnh nhỏ nhắn, ôm lấy mình chiếc váy màu đen dài đến đầu gối, vì mưa mà dính sát vào thân thể, càng tôn lên làn da trắng như tuyết có chút nhợt nhạt vì lạnh. Mái tóc dính bết vào cần cổ xinh đẹp, nhỏ từng giọt nước lạnh buốt xuống cơ thể kia.
Khẽ khàng đặt bó hoa cúc trắng xuống, dường như chả quan tâm đến cái buốt giá xung quanh, đôi mắt hổ phách nhìn vào tấm bia mộ, có chút mờ mịt, có chút trống rỗng, lại như nhìn vào hư vô... Mãi đến khi mưa đã ngớt mới từ từ định thần lại, xoay người đi thẳng, không quay đầu lại.
Nghĩa trang... vẫn là thứ ánh sáng âm u đó, giống như muốn nhốt con người ta vào một vực sâu không đáy. Cô đơn. Sợ hãi. Lạc lõng. Tuyệt vọng. Mãi mãi chẳng thể thoát ra...
------------++++------------
Mint: Cảm ơn nha Miruka_220703, con bạn giỏi văn của tao. Cảm ơn mày đã sửa giúp tao đoạn cuối nha :')))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro