Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3: Học sinh mới

Nếu ai đó hỏi Giang rằng liệu nghỉ hè có chán không, cậu chắc chắn sẽ trả lời: Hơi chán.

Vậy đi học có chán không?

Cũng chán.

Đôi lúc con người thật sự rất mâu thuẫn. Mong muốn được nghỉ hè, để rồi đến kỳ nghỉ dài ngày này thì lại muốn đi học.

Phải không?

"Không! Không đời nào tao muốn đi học!", một cậu trai nằm ngửa trên ghế sofa, giãy nảy lên, nói bằng giọng bực tức: "Nghỉ hè có chán tới đâu thì anh đây vẫn chưa muốn đi học đâu!"

Cái thái độ trẻ con của cậu ta khiến Giang cảm thấy hơi buồn cười. Cậu cầm lon nước lạnh lên, áp vào má của cậu bạn kia. Cậu ta đang nằm thì nhảy dựng đứng, lấy tay ôm lấy má, xuýt xoa: "Sao mày ác thế? Tên hỗn xược nhà ngươi tính ám sát trẫm sao? To g-

Chưa kịp nói hết câu thì một bàn tay vỗ "bép" vào lưng cậu ta một cái. Chủ nhân của bàn tay đó là một cô gái có chiều cao ấn tượng. Cô nói mỉa: "Trẫm hả? Mày là Hoàng Thượng thì anh đây sẽ là Thái Thượng Hoàng, đá đít mày khỏi hoàng cung rồi nắm quyền đất nước. Bớt ảo phim lại!"

Cú đánh khiến An như trở về thực tại phũ phàng. Cậu ta đưa tay ra sau, vuốt vuốt chỗ lưng bị đau. Khuôn mặt của cậu ta nhăn nhúm lại, tưởng như nước mắt có thể chảy ra khỏi đôi mắt uất ức kia bất kỳ lúc nào.

Đây không phải là cảnh tưởng gì lạ lẫm. Giang bật cười, đưa cho cậu ta một gói bim bim coi như an ủi.

Hai người một nam một nữ này là An và Khánh. Đây có thể tính là hai người bạn thân nhất của cậu. Cả ba quen nhau "từ hồi còn đeo tã".

An vừa thấy đồ ăn liền như quên mất cái đau, lấy đi gói bim bim kia nhanh như chớp, cười xoà: "Coi như mi biết lỗi. Trẫm ân xá cho mi."

Cậu ta còn định nói thêm gì đó nữa, thế nhưng bị nhỏ Khánh ném cho một cái liếc mắt sắc lẹm thì không dám ho he thêm một câu nào, chỉ tập trung xử lý gói đồ ăn.

Ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Giang đột nhiên lại dịu xuống rất nhiều. Nhỏ Khánh nhẹ giọng hỏi cậu: "Giang sao rồi? Sau đợt ốm kia thì còn khó chịu chỗ nào nữa không?"

Từ sau hôm đi mua quần áo về, Giang lên cơn sốt. Cậu sốt tận hơn 39 độ, khiến người dù đã chứng kiến nhiều như dì Hương cũng phải hoảng hồn một phen. Từ hôm đó đến nay cũng gần ba tuần rồi. Sau khi khỏi bệnh thì Giang cảm thấy mọi thứ đều ổn, không có bất kỳ di chứng nào.

Cậu mỉm cười, lắc đầu đáp lời Khánh: "Em không sao. Năm nào cũng vậy hà. Anh cũng biết mà, em hồi sức nhanh lắm."

Khánh do tính cách mạnh mẽ và chiều cao đáng ngưỡng mộ- 1m72 nên có danh xưng là "anh cả". Nhỏ cũng không phản đối, mà cái danh xưng này còn lan khắp lớp. Gần như cả lớp đều từng gọi Khánh một tiếng "anh". Còn lí do khác đó là nhỏ sinh vào đầu tháng 1, chỉ cần sớm thêm vài ngày thì có thể lên chức "anh" thật sự.

Thấy cậu vẫn bình thường, Khánh cũng không ở lại vấn đề này nữa. Nhỏ dựa người vào ghế sofa, mặt ngửa lên, thở dài: " Nhoáng cái đã sắp phải đi tập trung rồi. Hầy. Anh vẫn muốn nghỉ thêm một chút nữa."

Câu than thở này nói lên không chỉ nỗi lòng của riêng nhỏ. Giờ đã là đầu tháng tám, cách ngày nhận lớp không xa. Bây giờ cả bọn đã lên 11, cũng bắt đầu học hè. Thế nhưng trong cái thời tiết lửa thiêu này thì hầu như không một học sinh nào muốn đến trường cả.

Cả bọn thở dài. Mặt ai nấy đều hiện lên vẻ chán chường. Không phải không thích đi học, chỉ là trời nóng như này thì bước một chân ra khỏi nhà đã là một cực hình rồi

"À đúng rồi!", An như sực nhớ ra điều gì, bỏ bịch bim bim trên tay xuống bàn, ra vẻ thần bí hỏi: "Anh em có biết lớp mình có học sinh mới chưa?"

Khánh còn đang mong chờ vào điều gì mới mẻ hơn, nghe vậy thì "ài" một tiếng, dẩu môi: "Tưởng gì. Lớp mình chẳng có mấy học sinh lớp xã hội chuyển sang còn gì. Hôm tổng kết cũng đã gặp rồi mà."

An xua tay, lắc đầu nói: "Không phải. Ý của em là học sinh chuyển trường cơ."

Nghe được điều mới lạ, Giang tò mò hỏi: "Sao mày biết? Tin chuẩn chưa?"

"Chuẩn mà!", An gật đầu lia lịa, nói bằng giọng cam đoan: "Anh họ con ông chú bên nội nhà tao nói đấy. Ông chú là bạn của phụ huynh học sinh chuyển trường kia."

Bởi độ hóng chuyện cùng lợi thế về mặt quan hệ, An được mệnh danh là một chiếc "camera chạy bằng cơm". Tin tức của cậu ta luôn luôn gây tò mò, nhưng cũng giống như những câu chuyện của mấy bà hàng xóm, không phải cái nào cũng đúng.

Thấy không có phản hồi gì tiêu cực, cậu ta tiếp tục kể: "Mới mấy hôm trước anh họ về nhà tao chơi. Ổng kể tao nghe rồi hỏi tao có biết gì không. Đương nhiên là tao không biết rồi. Ổng bảo là học sinh chuyển trường là nam. Ổng có quen cậu bạn đấy nhưng mà cũng chỉ là quen thôi, chẳng nói với nhau được mấy câu. Thấy ổng bảo là đẹp trai, học giỏi, ngoan ngoãn, còn gia thế khủng nữa. Bố cậu bạn đó còn có quan hệ siêu rộng, quen toàn mấy ông lớn. Hiệu trưởng của anh em cũng là một trong số ấy."

Nói một tràng, An cảm thấy khát nước, dừng lại uống một hớp lớn. Sau đó cậu ta lại tiếp tục kể: "Nghe bảo cậu bạn kia từ thủ đô chuyển về. Cũng chẳng biết rõ sao cậu ta lại từ thủ đô mà lại về quê làm gì, chỉ biết là hình như là lí do gia đình. Còn một cái này nghe còn hơi không uy tín nên tao không biết có nên nói không?"

Câu chuyện đang tới khúc hay, không ai muốn dừng giữa chừng cả. Cả bọn đều có chút tò mò về cái không uy tín kia. Giang nhẹ giọng khích lệ một hai câu: "Có gì mày cứ kể đi, bọn tao không đi nói lung tung đâu. Coi như kể vui thôi."

Sau đó, nhỏ Khánh cũng gật đầu: "Đúng ấy. Cứ kể tiếp đi, xem như nghe để tham khảo chút. Dù gì bạn đó cũng chuyển vào lớp mình mà."

Nghe vậy, An cũng yên tâm hơn. Cậu ta hít một hơi, sau đó tiếp tục bằng giọng thần bí như trong mấy audio kể chuyện đêm khuya: "Thì là... tao nghe anh họ bảo, chỉ là nghe bảo thôi, là cậu bạn đó hơn anh em một tuổi. Có nghĩa là bây giờ học sinh mới đáng lẽ nên học lớp 12 ấy."

Đây cũng là một thông tin khá thú vị. Hai người kia "ồ" lên một tiếng, thế nhưng cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Nhỏ Khánh phẩy phẩy tay, nói: "Thì cũng bình thường mà. Đây cũng đâu phải trường hợp gì hiếm gặp."

"Ừm.", Giang gật đầu đồng tình: "Nghe anh mày kể cũng là một học sinh tốt đấy. Mày biết thừa thầy hiệu trưởng không phải là người sẽ vì quan hệ mà đồng ý để một học sinh tệ từ trí tuệ đến tính nết vào trường mình mà. Còn cái việc hơn 1 tuổi chẳng phải vấn đề gì to tát cả."

Thấy có vẻ có lý, An cũng gật đầu. Cậu ta suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Cũng đúng. Trường mình ít nhiều cũng là một trường trong top đầu của tỉnh. Lớp anh em cũng là một trong những lớp đầu đoàn. Không đời nào hiệu trưởng lại xếp bừa bãi đâu."

Nghĩ tới đây, An càng mong chờ được gặp mặt học sinh mới. Cậu ta rất tò mò rằng người bạn sắp chuyển tới kia phải đỉnh như nào thì ông anh họ của cậu ta mới dành gần một bữa tối để khen như thế. Đẹp trai, gia thế khủng, học giỏi lại còn ngoan thì thật sự là một người chạm gần tới ngưỡng hoàn hảo rồi.

Khánh dù không biểu hiện quả nhiều nhưng không có nghĩ là nhỏ không để ý. Nhỏ cũng thuộc dạng người sẽ hiếu kỳ một chút chuyện của xã hội. Dù gì cũng học lớp mình, cũng có nghĩa là có ảnh hưởng tới mình rồi.

Ngược lại hoàn toàn so với hai người kia, Giang lại không để tâm đến học sinh mới. Cuộc sống này đầy rẫy những sự mới mẻ, và cậu chẳng hơi đâu để quan tâm hay tò mò về tất thảy những thứ ấy.

Giang là một người hoà đồng và thân thiện, nhưng lại cũng khó đoán, đôi khi hướng nội và xa cách. Cậu vẫn hoà nhập với xung quanh, nhưng thế giới riêng của cậu thì rất khó để có thể bước vào. Cậu gần như bình tĩnh trước mọi thứ, dùng thái độ bình thường hay chuẩn mực nhất để đối mặt với vấn đề. Chẳng ai đoán nổi cậu nghĩ gì hay cảm giác như nào. Đôi khi, có người nói rằng cậu giống như bị vô cảm vậy.

Giang không quá quan tâm đến những lời đó. Thay vì bận lòng về những câu nói ấy, cậu tập trung vào những mục tiêu sống của bản thân hơn. Cậu vẫn sống cuộc sống của cậu, và họ thì cũng có cuộc đời của riêng mình.

Lòng hiếu kỳ của hai người kia cũng được cất giữ lại cho ngày tập trung. Câu chuyện của học sinh mới vô tình bị gạt qua một bên, và chủ đề nói chuyện lại giống như mọi ngày. Cả ba lại tụm đầu vào, bàn xem chiều nay nên làm gì để tận hưởng nốt những nghỉ còn lại.

Nghỉ hè cũng không chán đến vậy. Khi được làm những điều mình thích, ở bên cạnh những người khiến mình thoải mái, đôi lúc ta sẽ cảm thấy thời gian trôi quá nhanh mà trong khi còn chưa tận hưởng hết được niềm vui.

Một cơn gió thổi qua. Bông cẩm tú cầu nặng nề đung đưa. Thời tiết mát mẻ, dấu hiệu của một cơn mưa hè.

___

Trong một quán cà phê được thiết kế theo phong cách của những năm 90, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi nhâm nhi ly trà nóng. Anh ngồi một mình, đôi mắt thất thần nhìn ra ngoài sân. Ở đó, mấy cây trầu bà lá to bằng hai bàn tay che khuất một phần của chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Không gian yên tĩnh và tạo chút cảm giác bình yên xưa cũ, rất thích hợp cho những ai cần thư giãn hay giải quyết công việc.

Chị chủ quán nhìn cậu trai kia, thầm nghĩ thật kỳ lạ. Khuôn mặt anh rất đẹp, ngũ quan hiện lên rõ nét dịu dàng. Người con trai ấy dù trông khá dễ gần nhưng thực tế lại rất khó tiếp cận. Có vài người đã thử tới để làm quen nhưng đều bị anh uyển chuyển từ chối. Mỗi lần như vậy, chàng trai đều cười. Tuy nụ cười của anh rất dịu dàng, cách cư xử cũng nhu hòa nhưng vẫn có chút gì đó khiến người khác cảm thấy không nên tán tỉnh làm quen. Anh treo trên khuôn mặt và từng cử chỉ, hành động sự khách sáo rõ ràng, tinh ý một chút thì biết là đang ngầm đuổi khéo. Những ai da mặt chưa đủ dày thì sẽ biết ý mà nhanh chóng rời đi. Bở vậy dù nụ cười như hoa xuân kia luôn nở trên môi nhưng bầu không khí xung quanh anh có chút kỳ lạ.

Qua khoảng năm phút, anh đứng lên tính tiền rồi mở cửa bước ra ngoài. Trái với không gian yên tĩnh của quán, ra khỏi đoạn đường hẹp ít người qua lại là đường lớn tấp nập xe cộ. Tiếng còi xe, âm thanh người đi đường hòa vào tiếng rao bánh mỳ của mấy cô chú gần đó. Một khung cảnh không quá vội vã, diễn tả vừa đủ nhịp sống của một thành phố nhỏ.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Chàng trai lấy di động từ trong túi đưa lên tai, trả lời một tiếng "dạ".

Đầu bên kia là giọng một người phụ nữ nghe khá già dặn: "Con sống có quen không, Vũ?"

Vũ mỉm cười, vẫn là nụ cười dịu dàng như đóa hoa xuân ấy. Anh trả lời: "Con sống rất ổn. Sống ở quê vui hơn con nghĩ nhiều. Bác cũng rất tốt nữa."

Nghe được phản hồi tích cực của con trai, người phụ nữ thở phào một tiếng. Bà cũng cười, nói: "Vậy thì tốt rồi. Có gì cần thì con cứ nói, ba mẹ và bác sẽ hỗ trợ con. Ngoan, đừng để mình phải chịu thiệt thòi."

"À mà bên phía trường học sắp xếp cũng ổn thỏa rồi. Mẹ nghe ba con bảo là cháu bên đằng nội của chú Lâm cũng học chung lớp với con. Nếu mà hợp thì chơi, còn không thì cũng không cần ép buộc đâu."

Vũ bật cười, bất đắc dĩ đồng ý: "Rõ thưa mẫu hậu. Mẹ yên tâm, con đủ lớn để biết mà. Thôi ba mẹ cứ bận việc đi ạ, giờ con ra bắt xe về."

Sau tiếng chào tạm biệt, Vũ để điện thoại lại vào trong túi. Nụ cười trên môi anh dần tắt. Anh đứng đó khoảng vài giây rồi mới cất bước hòa mình vào dòng người.

---Hết----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1x1#boylove