Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1: Dì Hương

"Giai ơi đâu rồi? Ra đây phụ dì xách đồ nào con!"

Một người phụ nữ đội trên đầu chiếc nón lá đã hơi bạc màu gọi lớn. Cô đứng trước cổng, trên tay là chiếc làn đỏ cũ chứa đầy đồ cùng vài chiếc túi xanh đỏ. Tuy nặng nhưng trông cô không có vẻ gì là chật vật.

Từ trong nhà, một cậu trai trẻ chạy ra. Cậu thay từ đôi dép tổ ong có màu xanh non rất đặc biệt sang một chiếc dép xỏ ngón màu đen, sau đó bước nhanh về phía người phụ nữ, cầm đồ trên tay giúp cô. Cậu trai vừa xách đồ lên vừa cười nói: "Dì à, dì cứ bình tĩnh một chút. Con thừa biết dì rất khoẻ rồi mà. Dì cứ gọi như cháy nhà thế thì con sợ chết mất."

Người phụ nữ phì cười, lấy tay ấn nhẹ vào trán cậu trai. Dì nói bằng giọng thản nhiên: "Mày là con là cháu của dì thì dì muốn làm gì mà chẳng được. Sao, cậu Nhật Giang có ý kiến với tôi à?"

Cậu trai nghe mình bị nhắc tên thì làm ra vẻ giả vờ không vui, hơi méo méo mặt. Cậu thở dài, nói với dì bằng giọng bất lực: "Dạ dạ. Dì là bậc trên, là nhất trên đời. Ai mà chẳng biết dì con giỏi nhất. Con nghe dì hết!"

Hai dì cháu cười cười nói nói xách đồ đi vào trong nhà. Vừa bước được một bước qua cửa thì cả hai nghe một giọng phụ nữ già dặn vang lên từ phía cổng: "Hai dì cháu có chuyện gì mà vui thế! Hôm nay thằng bé Giang trúng xổ số à?"

Chưa để hai dì cháu kịp nói gì thì một người phụ nữ khác đã lên tiếng: "Ôi dào! Hai đứa nhỏ nhà này lúc nào mà chẳng líu lo như chim í. Bà còn lạ gì hai đứa này nữa."

Người dì nghe vậy thì cười phá lên, dồn hết đồ vào tay đứa cháu trai đáng thương, quay lại nói với cụ già: "Cụ Nhâm ơi cụ đừng nói thế. Lời cụ mà truyền tới tai mấy đứa nhân viên của con thì chúng nó cười con chết. Con vẫn mang tiếng là sếp nghiêm cơ mà."

Nói rồi dì biến mất tăm vào nhà trong tiếng mắng nhỏ "Cái con bé này" của bà cụ Nhâm. Mắng xong, bà mới để ý đứa cháu đáng thương vẫn còn đang đứng ở cửa. Cậu lên tiếng lễ phép chào cụ. Người phụ nữ trung niên khi nãy đã đi mất, chỉ còn lại Giang và cụ Nhâm.

Cụ bà thấy Giang thì híp mắt mỉm cười. Nếp nhăn trên mặt theo nụ cười mà dần hiện lên rõ hơn. Tuy vậy, khuôn mặt bà cụ trông vẫn rất hiền hậu. Cụ vẫy vẫy với Giang, nói với cậu: "Tí Giang sang nhà cụ chơi. Cụ có mấy cái bánh, con đem về hai dì cháu ăn."

Giang nghe vậy thì mỉm cười. Cậu nhẹ nhàng cảm ơn cụ, nói cháu tầm chút nữa sẽ sang. Sau đó, hai cụ cháu tạm biệt nhau rồi mỗi người một hướng.

Đặt đống đồ lên mặt bàn bếp, Giang quay sang nhìn người dì đang rất thảnh thơi ngồi uống nước trên bàn ăn, chỉ cười cười lắc đầu. Cuộc sống hai dì cháu vốn đã như vậy kể từ khi Giang lên mười hai. Cậu không còn nhỏ nên dì cũng không cần chăm cậu như con nít nữa. Giờ đây cậu đã mười bảy, đủ sức để chia sẻ công việc với dì rồi.

"Dì ơi, sao dì mua nhiều trứng thế ạ? Nhà mình trong tủ lạnh vẫn còn khối mà.", Giang cầm bịch trứng phải gần hai chục quả, hỏi dì.

Dì Hương nhắm hai mắt lại, một tay đặt trước bụng, tay còn lại phẩy phẩy. Dì ngả người ra ghế, trả lời Giang bằng giọng không mấy vui vẻ: "Dì mày làm kinh tế mấy năm rồi mà vẫn bị mấy bà ngoài chợ lừa mua trứng. Chán thế không biết! Thôi con bỏ một ít vào rổ, tí mang qua cho cụ Nhâm. Cụ thích trứng lắm."

Xong cô lại trở về dáng vẻ lười biếng, không quan tâm mọi sự trần gian. Giang ngoan ngoãn đáp lại, sau đó bỏ khoảng một chục trứng vào rổ. Những thức ăn còn lại thì được cậu sắp xếp gọn gàng vào tủ lạnh. Nhà chỉ có hai người nhưng tủ lạnh rất to, tất cả là vì người dì có đam mê mãnh liệt với đồ ăn.

Tháng 7, trời oi nóng. Thời tiết miền Bắc lúc này có thể nói là cực kỳ khó chịu. Người ta thường đùa nhau rằng ánh nắng trưa có thể rán chín một quả trứng.

Giờ vẫn còn đang trong thời gian nghỉ hè của học sinh. Giang cũng vì vậy mà được thư thái hơn, mặc dù cái thời tiết chết bầm này không dễ chịu là mấy. Vì cậu được nghỉ nên các bữa ăn sẽ do cậu phụ trách, còn dì Hương thì phải đi làm, chỉ may ra cuối tuần mới có dịp xả hơi. Vì sợ dì vất vả nên cuối tuần Giang cũng tranh luôn việc làm bữa. Sự hoà hợp này tiếp diễn được nhiều năm rồi.

Dì Hương gắp một miếng trứng rán bỏ vào miệng, khuôn mặt đầy vẻ thoả mãn. Rồi dì lại gắp thêm một miếng thịt xốt cay, miệng lại nở nụ cười lớn hơn. Sau khi nuốt hết thức ăn, dì cảm thán: "Con càng ngày nấu ăn càng ngon! Ai sau này mà được Giang nhà dì chăm là phúc lắm nha!"

"Giờ dì đang được hưởng phúc rồi mà. Cho nên dì đừng bắt nạt con nữa nha!", Giang cười cười, cũng gắp lên một miếng thịt.

Người dì trẻ tuổi nghe cậu nói thì làu bàu: "Ai nói dì bắt nạt mày." Nhưng như là cảm thấy không cãi được, dì nhận thẳng: "Dì bắt nạt đấy rồi sao nào! Dì nuôi mày mà, phải cho bắt nạt tí chứ. Hồi bé mày dễ thương bao nhiêu, giờ lớn rồi, cao hơn cả dì rồi là muốn làm phản hở?"

Bữa cơm nhỏ chỉ có hai người nhưng tràn ngập không khí hạnh phúc. Giang thầm nghĩ, cậu chính là một đứa trẻ rất may mắn.

Từ khi mới sinh ra, mẹ cậu đã vứt bỏ cậu. Cậu từng nghe kể rằng, mẹ cậu đã mang thai ngoài ý muốn với một người đàn ông đã có gia đình. Bà sinh cậu ra với hi vọng có thể níu giữ được người đàn ông ấy. Thế nhưng, người đó cùng với gia đình của ông rời đi, bỏ lại một mẹ một con bơ vơ. Còn trẻ, bà không thể chấp nhận cuộc đời của mình bị lỡ dở. Vì vậy bà bỏ nhà đi, bỏ lại đứa con thơ chỉ mới vài tháng tuổi cho người em gái mới 20 và người mẹ già. Bà ngoại cậu cũng mất sớm, chỉ có một mình dì nuôi lớn cậu. Bên gia đình người đàn ông kia có một người chú, vì cảm thấy anh trai mình có lỗi nên đã chu cấp tiền để dì nuôi Giang. Thế nhưng dì chỉ lịch sự từ chối, rồi một thân một mình nuôi cậu lớn tới từng này tuổi. Đến hiện tại, dù đã 37 tuổi, dì Hương vẫn độc thân, không có ý định lập gia đình.

Từ lâu, Giang đã rất khác với những đứa trẻ khác. Cậu thay vì buồn bã về chuyện quá khứ hay mong muốn đi tìm lại người mẹ thực sự thì ngược lại, cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại. Giang không hận hay nhung nhớ gì người mẹ kia. Đối với cậu, bà hiện tại chỉ là người xa lạ không hơn không kém. Người nhà thân cận với cậu nhất hiện giờ chính là dì Hương.

Dì cậu là một người phụ nữ thành đạt, làm quản lý cấp cao trong một công ty khá lớn. Dì dù làm ở thành phố nhưng lại thích sống ở quê, cho nên dì mua một chiếc ô tô để tiện đi làm. Ở công ty, dì là một quản lý tài giỏi và có chút nghiêm khắc. Nhưng khi ở nhà, dì Hương lại lộ ra sự vui vẻ và có chút tinh nghịch của trẻ con. Vì vậy nên đôi lúc Giang thường đùa rằng con chăm dì chứ không phải dì chăm con.

Người dì trẻ tuổi lần đầu vai một người mẹ bất đắc dĩ đương nhiên sẽ có chút bỡ ngỡ. Dì từng nói: "Dì chắc là không thể tốt và tâm lý được như những mẹ khác. Có gì con cần thì cứ bảo với dì, dì sẽ cố gắng cho con."

Dì Hương dù không biết thể hiện tình cảm quá nhiều nhưng luôn cố gắng cho Giang cuộc sống đầy đủ và ấm no nhất có thể. Dì không nuông chiều cậu, nhưng lại không để cậu phải thua thiệt bất kỳ đứa trẻ nào cùng xóm. Dì cũng cố gắng học hỏi hơn trong vai trò người chăm sóc và bảo hộ. Đối với Giang, từ lâu dì vốn đã là người quan trọng nhất trong lòng cậu rồi. Cậu vô cùng yêu dì và luôn mong dì được hạnh phúc.

Nhờ có dì, cuộc sống của cậu mới êm đềm như vậy.

Giang mỉm cười, nhìn người dì yêu quý trước mặt bằng cặp mắt tràn đầy yêu thương. Thấy biểu cảm của cậu, dì Hương có hơi chững lại, sau đó lại bật cười, nhẹ giọng hỏi: "Sao trông si mê đắm đuối thế con? Cháu của dì say ai rồi hở?"

Câu nói của dì Hương kéo hồn Giang về với trần thế. Cậu chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của dì.

Người dì thấy cháu mình như vậy thì càng tò mò. Dì đặt đũa xuống, mắt mở to, hỏi với giọng đầy ngạc nhiên: "Cháu thích ai thật hả?"

Lần này thì Giang không im lặng nữa. Cậu cười tươi hơn, nhẹ nhàng nói với dì: "Bây giờ người cháu yêu nhất chỉ có dì thôi."

Nói xong, dường như bị chính câu nói của mình  làm cho nổi da gà, Giang xoa xoa hai bên cánh tay. Người dì của cậu thì như tạm dừng video ngay tại chỗ.

Phải tầm gần một phút sau, dì Hương mới phản ứng lại. Dì cười rộ lên, nụ cười tươi như hoa mùa xuân.

Ngoại hình của dì rất đẹp. Mái tóc ngắn đen tuyền, dày vừa phải. Đôi mắt hai mí với phần đuôi mắt dài tạo nên vẻ sắc xảo. Khuôn miệng của dì cũng rất đẹp, môi dày vừa đủ, màu môi mang màu đỏ hồng tự nhiên. Bình thường dì mặc phong cách rất phóng khoáng như áo sơ mi và quần jeans hay quần âu nên trông dì đã trẻ lại càng trẻ hơn. Mọi người thường nói dì không cười nhiều với người ngoài, nhưng mỗi khi dì cười lên mang lại cảm giác như một đoá hoa hồng xinh đẹp nở rộ. Nói thẳng ra, nụ cười của dì gần như có thể làm rung động cả những người lạnh lùng nhất.

Dì được rất nhiều người theo đuổi. Một người phụ nữ thành đạt, xinh đẹp lại còn độc thân có sức hút rất lớn. Nhưng cho đến giờ, dì vẫn một mình. Dì Hương nói rằng dì không quan tâm đến những chuyện như thế.

Đôi lúc Giang nghĩ rằng, liệu đó có phải là do cậu hay không.

Thế nhưng nụ cười ấy của dì như có phép lạ, quét sạch mọi suy tư trong đầu cậu.

Dì Hương vẫn cười. Một lúc sau, dì mới nói: "Con đừng nịnh dì. Dì miễn dịch rồi."

Mãi đến tận khi rửa bát xong, Giang đang lau tay thì loáng thoáng nghe dì nói: "Tối nghỉ sớm rồi mai dì dẫn con đi sắm đồ mới."

Nghe vậy, Giang mỉm cười.

Hệ miễn dịch của dì kém quá.

Một buổi trưa cứ thế mà nhẹ nhàng trôi qua.

Thông qua ô cửa sổ nhỏ, ở một nơi mà ánh nắng chỉ lọt qua một chiếc khe bé xíu, ánh sáng vàng đượm của trưa hè rụt rè bước tới, hôn nhẹ lên má của cậu trai trẻ tuổi. Đôi môi cậu đang nở một nụ cười hạnh phúc.

—— Hết ——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1x1#boylove