Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8.

"Thằng đó đã làm gì em mà khiến em ra nông nỗi này!"

Tư Lập càng tức giận khi nghĩ đến Khánh Hào, anh thật sự muốn nhân lúc tên đó đang bệnh mà xông vào đó, một phát đấm hắn đến khi nào nhập viện thì thôi.

"Nếu anh làm tổn thương Ngạo Kiều, anh có muốn bù đắp cho cô ấy không?"

Tư Lập ngạc nhiên khi nghe Tư Kỳ hỏi vậy.

"Có!"

"Đó chính là trường hợp của em, em đã làm tổn thương Khánh Hào, vì vậy em phải ở bên cạnh để bù đắp cho anh ấy, nếu anh là em, anh sẽ hiểu được cảm giác này đối với người mình yêu thật lòng, cho nên anh đừng hỏi em là tại sao, và bảo em ngu ngốc nữa, điều đó cũng không giúp gì được cho em mà càng khiến em thấy tội lỗi hơn mà thôi."

"Em..."

"Em biết anh chỉ muốn tốt cho em, nhưng nếu anh thật lòng muốn em sống tốt, thì hãy để em tự xử lý mọi chuyện đi, xin anh!"

"Được rồi! Anh nhân nhượng cho em lần này, nếu lần sau thằng khốn đó lại khiến em tổn thương, thì em phải trở về nhà cùng anh."

"Dạ! Em cám ơn anh hai!"

Tư Lập thở dài, anh căn dặn Tư Kỳ thêm một số chuyện nữa rồi mới đi.

Tư Kỳ trở vào trong nhà, tiếp tục công việc như thường ngày của mình.

•••

Sáng hôm sau, sức khỏe của Khánh Hào đã tốt lên, nhưng anh không còn bài xích Tư Kỳ nữa, bảo ăn là ăn và uống thuốc là uống thuốc khiến cho tâm trạng của Tư Kỳ cảm thấy rất vui.

"Trưa nay anh muốn ăn gì để em nấu!"

"Tại sao cô còn chưa đi? Chẳng phải nói là nếu tôi khỏe lại thì sẽ đi sao?"

"Anh vẫn còn nghĩ đến chuyện đó à?"- Tư Kỳ mỉm cười, sau đó ngồi đối diện với Khánh Hào - "anh thật sự muốn em đi sao? Muốn em nhanh chóng biến khỏi anh ngay lập tức?"

Khánh Hào đột nhiên có chút lưỡng lự, nhưng rồi cũng kiên quyết - "đúng! Cô rất phiền, lại hay tỏ ra yếu đuối khiến tôi cảm thấy vô cùng chán ghét."

"Vậy sao? Nhưng mà..."

"Không có Tịch Ân! Tôi vẫn có thể sống tiếp được!"

"..."

"Cô tưởng rằng chơi trò ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ cảm động với cô à?"

"Ly hôn cũng được, nhưng mà đợi đến tháng sau được không?"

Khánh Hào đưa mắt nhìn cô - "tại sao?"

"Tại vì...tháng sau là sinh nhật anh, em muốn chúng ta vẫn là vợ chồng cho đến lúc đó, em thề, em sẽ ly hôn, không lằng nhằng nữa, nhưng anh cũng phải thỏa hiệp với em một chuyện, anh có thể đừng đối xử như thế này với em nữa được không, anh có thể...vui vẻ với em một chút đi được không?"

Khánh Hào im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng.

"Được! Cô ra ngoài đi!"

Tư Kỳ đứng bật dậy mà rời khỏi phòng, nhưng trước đó còn nói với anh.

"Em cũng đã từng hi vọng là sẽ chơi trò ở bên cạnh anh để khiến anh rung động, nhưng mà...nó không hiệu quả rồi."

•••

Đúng như những gì Khánh Hào đã nói với Tư Kỳ, anh đối xử với cô đã tốt lên một chút, không chửi mắng cô cũng không xỉ vả và hành hạ cô nữa, nhưng có điều...anh không thể nở một nụ cười với cô được.

Dạo gần đây Tư Kỳ cảm thấy rất lạ, cô đã không còn bị hành hạ, thậm chí là làm việc quá sức nữa, nhưng tại sao lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi và chóng mặt, đôi khi chân tay cũng hay bị đau nhức bất thường.

"Khụ khụ..."

"Cảm à?"

Khánh Hào đang ngồi cạnh liền lên tiếng hỏi.

"Chắc là vậy!"

"Nhớ uống thuốc, đừng để bị bệnh, tôi không muốn bản thân bị vạ lây!"

"Em biết rồi!"

Tư Kỳ mỉm cười trả lời anh, tuy đó chẳng phải là lời quan tâm ngọt ngào gì nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.

"Đúng là khó hiểu!"- Khánh Hào phán cho cô một câu, nói như vậy mà cô cũng cười cho được.

Nhưng rồi...anh lại cảm thấy hành động đó của cô rất đáng yêu, chỉ cần mọi thứ anh nói, cô cũng xem như là anh đang thật sự quan tâm đến cô vậy.

•••

Tư Kỳ ra ngoài đi chợ, hôm nay cô muốn nấu một bữa thật hoành tráng cho anh, bởi vì tâm trạng của cô đang rất vui.

"Khụ khụ khụ..."

"Sao lại như vậy nhỉ? Rõ ràng sáng nay còn rất bình thường mà!"

Cô mệt mỏi chống đỡ, không hiểu sao lại thấy cổ họng khô rát, nói không nên lời, chân không bước vững.

"Mình..."

Cả người cô vô thức ngã xuống, không được, cô không thể ngất ở nơi đông người thế này được.

Trong lúc mơ hồ, cô đã nghe thấy ai đó gọi cô.

Người đó...là ai vậy?

•••

Tư Kỳ tỉnh lại, đối diện với cô là trần nhà màu trắng, lại có mùi thuốc quanh quẩn nơi đầu mũi, cô cố gắng ngồi dậy, xác định xem bản thân đang ở đâu.

"Là bệnh viện sao?"

"Tỉnh rồi à?"

Tịch Ân bước đến bên cạnh giường cô mà ngồi xuống.

"Là chị? Chị đã đưa tôi đến đây sao?"

"Lúc đầu thấy cô ở trước cửa siêu thị, tôi không định đến đó chạm mặt với cô đâu, tự nhiên khi không cô lại ngã xuống, người xung quanh hét lên nói cô bị ngất xỉu, tôi mới tốt bụng gọi xe cấp cứu và tự nhận là người thân của cô để làm giấy nhập viện đó."

"Vậy sao? Cảm ơn chị nhé, thật là...không biết tại sao tôi lại ngất đi nữa, có thể là do cơ thể bị suy yếu quá."

Tịch Ân có vẻ ngạc nhiên khi nghe Tư Kỳ nói vậy - "cô không biết bản thân bị bệnh gì luôn à?"

"Không phải là tôi chỉ bị cảm thôi sao?"

"Cảm cái đầu cô, cô đang bị ung thư phổi đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro