Chap 3.
"Cô đang cảm thấy không phục à?"
"Không có!"- Tư Kỳ cúi đầu, sau đó lại mỉm cười - "anh làm rất tốt mà!"
Khánh Hào có chút kinh ngạc, nụ cười đó của cô trông thật chướng mắt.
"Đừng có làm ra vẻ đáng thương đó với tôi!"
"Cảm ơn anh đã cho em một bất ngờ như thế này, nó thật sự rất nhục nhã! Em đã hiểu được cảm giác của chị Tịch Ân rồi!"
Cô vội vàng rời khỏi chỗ đó, bây giờ cô có ở lại thì cũng chẳng làm được gì, hơn nữa còn trở thành trò cười.
"Xin lỗi mẹ! Bản nhạc của mẹ...con không thể hoàn thành được!"
•••
Cô lại tiếp tục tìm một chỗ vắng người để trốn ở đó, thật buồn cười khi chính những trò dơ bẩn lúc trước của cô lại khiến cô nhục nhã đến mức này.
"Thật sự xin lỗi, Tịch Ân!"
"Bạn đây rồi!"
Tư Kỳ hoảng hốt khi trông thấy Ngạo Kiều tiến đến gần mình.
"Bạn làm gì ở đây? Đến để chế giễu tôi à? Vậy thì làm nhanh đi! Tôi không muốn thấy ai nữa!"
"Mình đem khăn bông đến cho bạn nè, bạn mau lau khô người đi!"
"Không cần! Tôi bị vậy cũng đáng mà!"
"Cái người con trai nói chuyện với bạn lúc nãy là người quen của bạn hả?"
"Không cần bạn quan tâm! Đi đi!"
"Hung dữ quá! Giống Tư Lập thật đấy!"
Ngạo Kiều bật cười, cô ngồi xuống đối diện với Tư Kỳ mà lau khô tóc cho cô ấy.
"Mình biết bạn là em gái của Tư Lập mà, là Tư Lập nhờ mình đem khăn bông đến lau khô người cho bạn đấy."
"Là anh hai sao?"
"Mà cũng kì nha, tự nhiên ai đó lại giở trò này với bạn, ghen ăn tức ở với người ta hay gì mà chơi trò dơ bẩn như vậy."
"Đúng vậy! Người chủ mưu việc này đầu tiên đã ghen ăn tức ở, người đó khốn nạn lắm."
"Không lẽ còn có một người khác cũng bị như thế à?"
"Ừ! Được rồi! Bạn đi đi! Đừng thương hại tôi nữa!"
Tư Kỳ giật lấy cái khăn trong tay của Ngạo Kiều rồi lại bỏ đi.
"Nhắn lại với anh hai giúp tôi là anh ấy không cần phải làm những chuyện dư thừa này, nó không đáng đâu."
"Sao vậy nè?"
Ngạo Kiều khó hiểu, mặc cho Tư Kỳ bỏ đi mất, Tư Lập mới từ phía bên kia tường bước ra.
"Anh em hai người xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm sao? Sao bạn ấy lại né tránh anh quá vậy?"
"Ừ!"
•••
Tư Kỳ mệt mỏi trở về nhà, giờ đây cô chẳng còn gì cả, không thể nhờ cuộc thi đó để liên lạc với Tịch Ân nữa, cô còn sống trên đời này để làm được gì đây.
Cô đi đến phòng tắm, sau đó ngâm cả người mình vào bồn nước ấm, cô phải bình tĩnh lại, nghĩ cách giải quyết mọi chuyện.
Vậy mà chưa được bao lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân của ai đó, tiếng bước chân ngày một gần mang theo sự bực tức muốn giải tỏa.
RẦM...!
"Tống Tư Kỳ!"
Khánh Hào từng bước xông vào phòng tắm, anh thô bạo lôi cô từ trong bồn tắm ra.
"Cô tưởng như vậy là xong rồi à? Làm như vậy thì tôi sẽ thương hại cô à? Tôi nói cho cô biết, cô chưa xong với tôi đâu."
"Em biết! Từ trước tới nay anh chưa từng thương hại em!"
"Lúc đó tôi hỏi cô có cảm thấy nhục nhã không? Tại sao cô không trả lời? Cô xem lời tôi nói như gió thoảng qua tai à?"
"Nhục nhã!"
"Bây giờ cô trả lời tôi thì còn có ích gì nữa!"
"Nếu lúc đó anh để em thi, anh đã có thể gặp lại chị Tịch Ân rồi!"
"Đừng có nhắc đến Tịch Ân trước mặt tôi, cô không xứng!"
Khán Hào đẩy cô xuống, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng tắm, cứ như nếu ở gần cô thêm chút nữa anh sợ bản thân anh sẽ bẩn giống như vậy.
"Nếu 2 năm vẫn chưa đủ, em sẽ dành cả đời để anh mặc sức mà làm, đến khi nào anh cảm thấy đủ cho Tịch Ân thì thôi."
Cô không cần ai yêu thương cô nữa, bởi vì từ trước đến nay chẳng ai yêu thương cô.
•••
Mấy ngày sau, Khánh Hào cũng không trở về nhà, không biết là anh đang chuẩn bị gì cho những việc trả thù kế tiếp, hay là anh thật sự đang bận, cô sẽ không bao giờ biết được.
Hôm nay lại là một ngày vô cùng đặc biệt đối với cô, chính là ngày sinh nhật của cô, thậm chí lại là ngày đau thương đối với cả nhà họ Tống, là ngày mẹ đã mất.
Theo như cô nhớ, cả nhà sẽ đến để thăm mộ của mẹ vào buổi chiều, bởi vì mẹ rất thích ngắm cảnh hoàng hôn, nên ba đã luôn đến thăm mẹ vào buổi hoàng hôn đó, để cùng mẹ ngắm khung cảnh mà lúc trước hai người họ vẫn còn ở bên nhau.
Trong 2 năm này, cô đã tự biết được giá trị của bản thân nên thường hay đến thăm mẹ một mình, thậm chí là trái buổi để không bị chạm mặt với ba và anh hai.
Cô mua hoa đến, lẳng lặng ngồi trước mộ của mẹ, bức hình của mẹ vẫn như vậy, luôn cười rất tươi mỗi khi cô đến thăm.
"Mẹ là người duy nhất yêu thương con, đã mang con đến với thế giới này nhưng rồi chính mẹ lại biến mất."
"Đáng ra lúc đó mẹ không nên sinh ra con, bởi vì con đã phụ sự hi sinh của mẹ, con chẳng làm được việc tốt gì, lại còn chia cắt người khác."
"Con đang cố gắng từng ngày để trả giá lại những tội lỗi mà lúc trước con đã làm, mẹ có thấy vui không? Có tự hào khi con gái mẹ có trách nhiệm như thế không?"
"Sinh nhật năm nào con cũng luôn ước mình sẽ có được người yêu thương con thật lòng, nhưng nó khó quá mẹ à."
"Con muốn được đi theo mẹ!"
Ngồi ở đó thêm một lúc, Tư Kỳ mới đứng dậy, nhưng sau đó lại bị ai đó quát lên.
"Lại là mày?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro