Chương 6: Đánh lén
Tô Du lau nước mắt, nghẹn lời rời khỏi nhà bà Vương. Cửa bị cô đá hỏng rồi, không đóng chặt như trước được nữa.
Chút ánh trăng chiếu lên hành lang tối tăm, đột nhiên, Tô Du dừng bước. Đuôi Mê Tài cúp sát mông, nhe răng nhìn chằm chằm về phía lối cầu thang.
Có cái gì ở đó à?
Con chó vàng lớn mặc dù nhe răng, nhưng trên thực tế không hề phát ra âm thanh nào, bàn châm mập mạp của nó giẫm lên giày của Tô Du, đây là có ý ngăn cản Tô Du tiếp tục đi về phía trước.
Tô Du nhẹ nhàng đút tay vào túi, rút dùi cui điện ra. Vài con ruồi vo ve bay từ nhà bà Vương ra ngoài, đậu trên vết bẩn nơi sàn hành lang.
Một lúc sau, bóng người ở lối cầu thang di chuyển, nhờ ánh trăng sáng, Tô Du nhận ra có người đang trốn sau cửa thoát hiểm.
Là ai? Tại sao người đó lại lên tầng 12? Tại sao phải trốn sau cửa thoát hiểm?
Lưng Tô Du ướt đẫm mồ hôi lạnh, áo trong dính chặt vào người cô.
Bóng đen đó động đậy, người đó chậm rãi bước ra từ sau cánh cửa thoát hiểm, nhìn dáng vẻ có lẽ là một người đàn ông, cả người hắn ta che kín không hở ra chỗ nào, chỉ lộ ra đôi mắt sắc lạnh.
Mà khiến Tô Du cảm thấy sợ hãi chính là, người đàn ông này trên tay đang cầm lưỡi lê ba cạnh.
Tô Du rất quen thuộc với thứ này, nhà cô sưu tầm mấy cái lưỡi lê ba cạnh quân dụng. Cô còn từng nghịch thử, nhưng vì cô lén lút nghịch vũ khí nguy hiểm nên cha cô còn đánh cô một trận.
Ngón tay Tô Du bắt đầu run rẩy, người đàn ông đó chậm rãi tới gần cô, Mê Tài chắn trước mặt Tô Du bắt đầu sủa.
"Anh Hứa."
Tô Du gọi một tiếng.
Bước chân người đàn ông đột nhiên dừng lại, nhưng ánh mắt lại thêm phần lạnh lùng, hắn ta chuyển từ đi chậm sang bước nhanh, lưỡi lê ba cạnh trong tay hắn ta phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.
Tô Du hét lên: "Mê Tài chạy mau!" sau đó cô quay người bỏ chạy không chút do dự.
Mục tiêu của Tô Du chính là căn nhà của cô, lao tới trước cửa, tay phải ấn nút khởi động của dùi cui điện, đồng thời dùng ngón tay cái của tay trái ấn lên khóa cửa.
Hứa Mạnh vốn dĩ cách Tô Du không bao xa, gần như trong khoảnh khắc, hắn ta lao tới phía sau Tô Du, Tô Du nhanh chóng vung dùi cui điện lên, người đàn ông phản ứng cực nhanh, hắn ta né ra sau đồng thời dùng tay phải đâm lưỡi lê quân dụng về phía gáy Tô Du.
Tia điện sượt qua cằm người đàn ông trong gang tấc, lần này Tô Du không hề đánh trúng.
"Ting, mở khóa vân tay thành công, chào mừng về nhà."
Thấy lưỡi lê quân dụng sắp đâm vào gáy Tô Du, chú chó đột nhiên nhảy lên, cắn mạnh vào tay phải đang cầm lưỡi lê của Hứa Mạnh, Hứa Mạnh kêu lên một tiếng, nhưng hắn ta không hề buông lưỡi lê ba cạnh ra dù đau đớn.
Người đàn ông gằn nhẹ, vung tay quăng con chó vàng đang cắn cổ tay hắn không chịu buông kia vào tường, đồng thời nhanh chóng đổi tay, tay trái cầm lưỡi lên quân dụng tiếp tục đâm về phía Tô Du.
Khoảng cách quá gần, Tô Du lập tức lùi lại, cửa sau lưng bị Tô Du đụng vào bật mở, Tô Du rút lui vào sảnh trước nhà.
Tô Du tranh thủ đổi từ dùi cui điện sang dao dài chuyên dùng gọt dưa hấu. Lưỡi lê của Hứa Mạnh vẫn chưa làm Tô Du bị thương.
Cùng lúc đó, chú chó bị đập vào tường phát ra một tiếng nặng nề. Con chó lớn run rẩy, nhưng vẫn cắn cổ tay Hứa Mạnh không chịu buông ra. Mắt Hứa Mạnh đỏ lên, tay trái cầm lưỡi lê quân dụng lập tức đâm vào con chó vàng.
Keng
Lưỡi lê quân dụng và dao bổ dưa hấu va chạm dữ dội, lực mạnh tới mức suýt chút nữa Tô Du giữ không nổi con dao.
Chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ đau đơn tê dại, nhưng ít ra vẫn chặn được lưỡi lê định đâm vào người Mê Tài.
Tiếc thay, chất lượng của dao bổ dưa không thể so sánh được với lưỡi lê ba cạnh, lưỡi dao mỏng lập tức bị sứt mẻ, thậm chí bắt đầu cong lưỡi.
Tô Du sợ tới mức toàn thân run rẩy, vô thức theo bản năng mà chảy nước mắt.
Xoẹt
Tay trái Tô Du cầm dùi cui điện đâm về hướng Hứa Mạnh, cơ thể hắn lập tức đâm bổ vào cô.
Hứa Mạnh bất ngờ bị Tô Du đánh trúng, liền bị giật tức thì, hai mắt hắn ta đỏ ngầu, một luồng điện xẹt qua bụng, sau đó lan khắp cơ thể, hắn không chịu được mà co quắp người.
Trong khoảnh khắc, Tô Du nhanh chóng dùng dao bổ dưa phía tay phải đâm về phía người đàn ông.
Đồng tử Hứa Mạnh co rút, đột nhiên vung ném con chó lớn đang ngoạm chặt cổ tay ném về phía dao bổ dưa của Tô Du.
Keng.
Con dao bổ dưa lưỡi cong bị Tô Du ném sang một bên, con dao dưa hấu lóe lên ánh sang lạnh lẽo rơi xuống sàn hành lang. Con chó vàng bị ném tới đụng vào Tô Du.
Bịch.
Âm thanh nặng nề kèm tiếng da thịt bị xé rách, máu nóng bắn ra. Tô Du đập vào tường phát ra tiếng nặng nè va chạm. Trong lòng cô đang ôm chặt là con chó lớn màu vàng bất động cùng với miếng thịt bị xé rách đang ngậm trong miệng.
Mắt Hứa Mạnh lóe lên, rồi phát hiện ra trong tay Tô Du vẫn đang cầm dùi cui điện, rồi lại nhìn cổ tay bị cắn rách không ngừng chảy máu, lảo đảo chạy về phía lối cầu thang.
Lúc Tô Du ôm con chó vàng đứng dậy, hắn đã chạy mất dạng, chỉ để lại những vệt máu trên sàn.
Nước mắt lạnh lẽo từng giọt rơi xuống, thân thể run rẩy của Tô Du dần bình tĩnh lại, nỗi hoảng loạn dần dần giảm đi.
"Mê Tài?"
Tô Du run rẩy nhìn con chó lớn trong lòng.
Ánh mắt con chó lớn rời rạc, khóe miệng và răng đều là máu, bụng nó tuy vẫn đang phập phồng, nhưng thở dốc nhiều, hít vào thì thưa thớt.
Tô Du vất vả bế chó lớn vào phòng, đóng cửa lại, đặt con chó lớn lên thảm, không biết phải làm gì.
Tô Du dùng tay áo lau những giọt nước mắt không ngừng rơi một cách mất kiểm soát, vội vàng lấy viên amoxicillin trong áo gile ra, nghiền thành bột định đút cho nó, lúc này mới phát hiện con chó vàng vẫn cắn chặt miếng thịt trong miệng.
Tô Du xoa đầu nó, dùng tay nhẹ nhàng mở miệng nó ra: "Mê Tài ngoan nào, há miệng ra..."
Đôi mắt rã rời của Mê Tài dường như có chuyển động, nó thở dốc, đôi mắt không tập trung nhìn về hướng Tô Du, lúc này hàm răng đang nghiến chặt mới lới lỏng.
Tô Du khóc lóc rút miếng thịt trong miệng nó ra, sau đó nhét bột amoxicillin vào miệng nó.
"Mê Tài ngoan, nuốt xuống, nuốt xuống đi..."
Lưỡi con chó lớn chỉ cử động một chút, sau đó yếu ớt dừng lại, nó hết sức rồi.
Máu trào ra từ khóe miệng, Tô Du hiểu rằng, đây không phải máu của Hứa Mạnh, mà là máu của con chó vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro