Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Chuột

“Ây dà, không biết các cô đã nghe chuyện này chưa…”

Liễu Xuân Hoa vừa nhổ cỏ, vừa tán dóc.
“Chuyện gì?”

Người ở phòng 402 người nào người nấy mắt hấp háy.

Liễu Xuân Hoa nhìn quanh, phát hiện ở đây chỉ có 11 người, lúc này mới nói: “Ông nhà tôi ở bên ký túc xá nam!”

“Ký túc xá nam sao vậy?”

Ngô Thuần cúi người tiến lại gần hơn.

“Nghe nói vài ngày trước có thanh niên bên ký túc xá nam đột nhiên sốt cao không rõ nguyên nhân, làm cách nào cũng không đỡ sốt!”

“Bên trên liền cử người tới, sau đó đem người đó đi rồi!”

Tô Du ngây người, sốt cao? Làm cách nào cũng không dứt cơn sốt? Những miêu tả này khiến Tô Du liên tưởng tới Tiết Ngộ.

“A! Sao lại bị bên quân đội đem đi rồi? liệu có phải…mắc bệnh truyền nhiễm không?”

Một người phụ nữ khác nhanh chóng hỏi, nhìn vẻ mặt cô ấy mang theo chút sợ hãi.

Liễu Xuân Hoa lắc đầu: “Lúc người đó bị đưa đi, mọi người đều nghĩ như thế! Nhưng người đó và người cùng phòng thực ra chả có vấn đề gì cả!”

“Nghe nói chẳng bao lâu sau, mấy người cùng phòng với cậu ta nhìn thấy cậu ta ở tòa nhà trung tâm!”

Tô Du đón lấy mấy nhành cỏ mà con chó vàng nhặt về, ném vào trong giỏ, hỏi: “Tòa trung tâm? Đấy chẳng phải chỗ ở của bên quân đội à? Người thường như chúng ta vào đấy kiểu gì?”

Liễu Xuân Hoa gật đầu: “Đúng vậy! Vấn đề chính ở chỗ đó! Người đó mặt mũi hồng hào, bộ dạng vui vẻ và chả có vấn đề gì cả”

Mọi người im lặng một lát, sau đó mới bắt đầu thảo luận tiếp.

Đột nhiên, Ngô Thuần đảo mắt: “A? Nhắc mới nhớ, bà Mặt đẹp phòng bên cạnh sáng nay cũng ở lại phòng, tôi dò hỏi một lúc, bạn cùng phòng cô ấy nói hình như cô ấy đang sốt, không làm việc được!”

Mọi sửng sốt một hồi, sau đó lại bắt đầu thảo luận sôi nổi.

Tô Du bịt mồm con chó lớn, vứt nhành cỏ trong mồm nó ra ngoài: “Mê Tài!Tao không cần mày giúp tao nhổ cỏ đâu, cái con chó này! Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, làm cho bãi cỏ chỗ tao ngắn tủn, tao còn phải đào lên nhổ rễ đi…”

Tô Du đang lến lớp con chó. Đột nhiên, cách đó không xa truyền tới tiếng hét.

Con chó vàng nhổ cỏ trong miệng ra, nhìn chằm chằm về hướng truyền tới tiếng hét.

Mọi người phòng 402 lập tức im lặng, Liễu Xuân Hoa hạ giọng nói: “Đó chẳng phải mảnh đất mà bên 401 phụ trách à? Chuyện gì xảy ra vậy…”

Mê Tài au một tiếng, đuôi ép chặt sau mông.

Âm thanh bên kia càng lúc càng lớn, không chỉ có tiếng hô hoán, còn kèm cả thêm tiếng la hét.

Mọi người không đợi được nữa, Liễu Xuân Hoa nuốt nước bọt, nắm chặt chiếc cuốc trong tay.

“Chúng ta qua đó xem thử xảy ra chuyện gì…” Liễu Xuân Hoa ra hiệu cho mọi người theo sau.

Con chó đột nhiên kéo ống quần Tô Du về sau, lo lắng rên rỉ.

Tô Du theo bản năng lùi về sau vài bước, nói với những người phía trước: “Chúng ta nên nhanh chóng rời đi thôi, nghĩ sao đi nữa thì phía trước chắc chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy ra đâu.”

Liễu Xuân Hoa quay đầu nhìn Tô Du một cái: “Nếu không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, vậy chúng ta ở đây cũng không có biện pháp đối phó, huống chi là hàng xóm, nếu có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng nên qua đó giúp đỡ. Thôi được rồi, Tiểu Du, chúng ta qua đó xem thử.”

Nói xong, bà ấy ra hiệu mọi người theo sau.

Tô Du nghĩ thầm, biện pháp đối phó gì chứ, lẽ nào còn phải còn phải nghĩ phương án đối phó nữa? Chạy mới là thượng sách chứ!

Con chó vàng cứ kéo ống quần Tô Du, Tô Du nghiến răng nghiến lợi: “Mấy người muốn đi thì tự mà đi, tôi chạy trước đây.”

Dứt lời, Tô Du co giò lên chạy về nơi có tầm nhìn rộng hơn, con chó lập tức chạy theo sau.

Liễu Xuân Hoa sững người, vừa định kêu Tô Du đừng có chạy linh tinh, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen chạy về phía bà ấy. Bà ấy nhìn kỹ hơn, mẹ ơi, đó là con chuột to bằng cái chậu!

Đôi mắt con chuột đỏ rực, lông bóng loáng, Liễu Xuân Hoa vừa nhìn mà sợ tới nhũn cả chân.

“Chạy mau!” Liễu Xuân Hoa dùng hết sức hét lên với đội ngũ đằng sau, mấy người Ngô Thuần lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng chạy về hướng Tô Du.

Con chuột ngẩng cao đầu, nhưng đôi mắt nó từ đầu tới cuối vẫn không rời mấy người đang bỏ chạy kia.

Liễu Xuân Hoa là người lớn tuổi nhất ở phòng 402. Lúc này khi tất cả bỏ chạy, nhược điểm của bà ấy liền lộ ra, thể lực của bà ấy dần không theo kịp.

“Chít…chít…chít…”

Hai bên râu của con chuột đen giật giật, nó đang gửi tín hiệu tới đồng bọn của nó một cách có nhịp điệu.

Bụi cây lay động, mười mấy con chuột to như cái chậu lao ra, động tác nhanh nhẹn tới kinh người. Con chuột đầu tiên nhảy lên không trung, miệng há to, lộ ra mấy cái răng vàng khè sắc lẹm.

Mắt thấy Liễu Xuân Hoa sắp bị chúng tấn công, chính vào lúc này Ngô Thuần hét một tiếng, vấp phải gốc cây nên ngã mạnh xuống nền đất.

Đàn chuột lập tức thay đổi mục tiêu, lao về hướng Ngô Thuần.

Ngô Thuần sợ hãi tới mức nhất thời không đứng dậy nổi.

“Cứu tôi…”

Ngô Thuần rên rỉ, cố gắng đứng dậy. Liễu Xuân Hoa nhìn đàn chuột, nhất thời sững sờ, nhưng nghe thấy tiếng kêu cứu của Ngô Thuần, Liễu Xuân Hoa vẫn nghiến răng chạy qua.

Bà ấy vung chiếc cuốc trong tay đánh về con chuột sau lưng Ngô Thuần. Đàn chuột lao tới quá nhanh, nhất thời không tránh được cái cuốc, bịch một tiếng, con chuột bị cuốc đập bay ra cách đó không xa.

Chỗ giữa hai ngón tay Liễu Xuân Hoa tê dại, trong lòng kinh hãi, vội vàng kéo Ngô Thuần vẫn đang ngồi trên đất.

Ngô Thuần dồn sức đứng dậy.

“Chít!” Đám chuột thấy đồng bọn bị đánh, đột nhiên nổi khùng lên, hai con chuột bắt đầu cắn xé con chuột bị đánh bay. Con chuột bị cắn xé lập tức giãy giụa vặn vẹo, tiếc là vô dụng, bị xé xác bởi hai con chuột to lớn, ngay sau đó ngừng giãy giụa. 

Những con chuột khác ngửi thấy mùi máu của đồng loại dường như càng thêm khát máu, chúng nó nhìn chằm chằm hai người Ngô Thuần và Liễu Xuân Hoa, ánh mắt cực kỳ hung tợn.

Liễu Xuân Hoa bị cảnh tượng này làm sợ tới mức toàn thân nổi da gà.

“Chạy mau!”

Liễu Xuân Hoa kêu thất thanh, kéo Ngô Thuần chạy, hai người loạng choạng, chạy không hề nhanh.

………………………

Tô Du chạy về phía căn cứ, vừa chạy vừa hét lên với các đội đang dọn cỏ xung quanh: “Chạy mau! Khu đất của phòng 401 xảy ra chuyện rồi! Chạy đi!”

Vài đội gần đó ngây người chốc lát, không lập tức bỏ chạy, mà tụ tập lại thì thầm nói chuyện.

Đột nhiên, Tô Du nghe thấy tiếng hét của Liễu Xuân Hoa, cô do dự trong phút chốc, sau đó quay đầu lại chạy về hướng đó

Con chó thấy chủ nhân quay đầu, cũng không do dự mà chạy theo sau.

Các thành viên khác ở 402 đều lướt qua Tô Du, nhưng trong những người đó không hề thấy bóng Liễu Xuân Hoa và Ngô Thuần.

Ngô Thuần bị Liễu Xuân Hoa kéo chạy về phía trước một đoạn, tiếc thay tốc độ của đàn chuột quá nhanh, một tiếng rít vang lên, một con chuột nhảy bổ về phía hai người.

Ngô Thuần thoáng thấy bóng con chuột. Tim cô ta đập nhanh điên cuồng, trong tiềm thức cô ta bộc phát ra khát vọng sống mạnh mẽ, cô ta gạt tay Liễu Xuân Hoa ra rồi đẩy mạnh bà về sau….

Một tiếng phập vang lên.

Động tác chạy trốn của Liễu Xuân Hoa dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc lẫn không thể tin nổi. Mà sau gáy bà ấy lúc này đang bị chuột cắn chặt, máu tươi bắn ra, Liễu Xuân Hoa phát ra tiếng thét bị đè nén cực điểm.

Vừa chạy tới gần đó thì Tô Du dừng bước, chỉ thấy Liễu Xuân Hoa ngã về sau. Cùng lúc đó, máu bắn ra vẽ một đường đỏ sẫm trên không trung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro