Phố tiễn mùa đi
Gió chớm đông đã vội về rồi
Phố dài ra theo chiều sâu nỗi nhớ
Hà Nội buồn nhưng không hề than thở
Lặng lẽ tiễn mùa bằng chút lá rơi.
Sau bao nhiêu xa lạ của cuộc đời
Vụt mất yêu thương là điều ta tiếc nhất
Bởi có ai ngờ những lời yêu tưởng rằng chân thật
Lại chỉ là lời chót lưỡi đầu môi.
Lâu lắm rồi nhỉ phố của ta ơi
Tiếng cười ai đánh rơi đột nhiên vỡ vụn
Chàng trai của ngày xưa chẳng còn thơ thẩn
Nhặt những mảnh buồn kí ức không tên.
Ai đó vẫn nói rằng nhớ để mà quên
Lại cũng có người bảo quên đi là thôi nhớ
Làm cách nào cũng đâm thành dang dở
Nên ta chọn cho mình cách thờ ơ.
Phố lại dắt ta qua những chuyện xưa
Qua cả cơn mưa buổi chiều chưa ướt áo
Qua đi thời yêu đương, qua đi thời mê ảo
Sống trọn vẹn cho mình với những vui riêng.
Quá khứ vô vàn, quá khứ thiêng liêng
Cả tình yêu ngày xưa cũng là điều quý giá
Nhưng vẫn cần bước đi,sau khi vấp ngã
Vẫn cần bỏ sau mình chuyện cũ đã qua...
Phỗ tiễn mùa đi bằng niềm kiêu sa
Phố đón mùa về bằng tình yêu mới chớm...Phố dài ra theo chiều sâu nỗi nhớ
Hà Nội buồn nhưng không hề than thở
Lặng lẽ tiễn mùa bằng chút lá rơi.
Sau bao nhiêu xa lạ của cuộc đời
Vụt mất yêu thương là điều ta tiếc nhất
Bởi có ai ngờ những lời yêu tưởng rằng chân thật
Lại chỉ là lời chót lưỡi đầu môi.
Lâu lắm rồi nhỉ phố của ta ơi
Tiếng cười ai đánh rơi đột nhiên vỡ vụn
Chàng trai của ngày xưa chẳng còn thơ thẩn
Nhặt những mảnh buồn kí ức không tên.
Ai đó vẫn nói rằng nhớ để mà quên
Lại cũng có người bảo quên đi là thôi nhớ
Làm cách nào cũng đâm thành dang dở
Nên ta chọn cho mình cách thờ ơ.
Phố lại dắt ta qua những chuyện xưa
Qua cả cơn mưa buổi chiều chưa ướt áo
Qua đi thời yêu đương, qua đi thời mê ảo
Sống trọn vẹn cho mình với những vui riêng.
Quá khứ vô vàn, quá khứ thiêng liêng
Cả tình yêu ngày xưa cũng là điều quý giá
Nhưng vẫn cần bước đi,sau khi vấp ngã
Vẫn cần bỏ sau mình chuyện cũ đã qua...
Phỗ tiễn mùa đi bằng niềm kiêu sa
Phố đón mùa về bằng tình yêu mới chớm...
{Trần Việt Anh}
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro