Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Khu du lịch núi tuyết 5

Quái vật lấy đà bật lên một cái vồ về phía hai người, Đường Như hô lên một tiếng nhắm mắt lại, Cổ Khiêm mặt lạnh, không biết hắn rút đâu ra con thủy chủ xông lên chiến đấu với con quái vật.

Đường Như chỉ nghe thấy tiếng dao cắm vào da thịt, cô rùng mình, dưới chân bị thứ gì đó lăn tới đụng phải, theo bản năng cô mở mắt ra xem.

"Aa!"

Đường Như ngã bịch xuống đất, sắc mặt như người chết nhìn chằm chằm vào thứ dưới đất, cô muốn lùi ra sau nhưng chân tay mềm nhũn không làm gì được.

Đ-đầu!!

Con quái vật bị Cổ Khiêm chém phăng đầu ngã xuống bên kia, còn cái đầu thì lăn tới chỗ Đường Như.

Chất lỏng màu đỏ thẫm chảy ra từ chỗ bị cắt, Đường Như cả người run rẩy, hai mắt trợn ngược liền bất tỉnh nhân sự.

5656: !!!!

Cổ Khiêm thấy vậy vội chạy lại ôm cô lên, nhìn khuôn mặt cô khi bất tỉnh vẫn nhăn dúm dó, hắn thương tiếc hôn lên trán cô một cái.

"Xin lỗi bảo bối, là anh làm em sợ, an toàn rồi."

Hắn nhanh chóng xử lí cái xác, lau sạch vết máu dưới sàn, hắn lật chiếc khăn phủ trên xe đẩy ra, rơi vào trầm tư.

Nhìn một xe đẩy toàn tim gan phèo phổi, chân tay bị cắt ra, còn có cả một cái đầu bị khoét lỗ trên đỉnh lộ ra não bên trong, Cổ Khiêm bị kinh tởm nặng.

Có món óc khỉ rồi giờ có cả món óc người??

Quá kinh tởm, may mắn bảo bối của hắn không thấy thứ này.

Hắn phủ lại chiếc khăn lên xe đẩy, muốn mang nó đi ra xa nhưng chợt nhớ tới điều gì đó, hắn quay đầu nhìn căn phòng của mình.

Cửa bị đạp tung, có thể thấy được trên giường nằm một trân bảo hiếm có, Cổ Khiêm thấy không ổn.

Hắn kéo xe đẩy vào phòng mình, thu dọn chút đồ để ké vào vali của cô rồi ôm cô lên, tay còn lại kéo lấy vali.

Qua phòng bảo bối ở!

Vì Đường Như chưa kịp trả lại thẻ phòng cho tiếp tân thì đã bị Cổ Khiêm tóm lấy, rất nhanh hắn đã tìm được thẻ phòng trong túi áo của cô, quét thẻ, đi vào trong, đóng cửa.

Hắn đặt Đường Như xuống giường, đắp chăn, ánh mắt liếc quanh phòng một cái, hắn thấy một tờ giấy nhỏ được đặt trên bàn.

Cổ Khiêm đi lại cầm tờ giấy lên, sửng sốt.

Hắn ánh mắt không rõ nhìn chằm chằm Đường Như, khóe miệng khẽ cong, "Thật là kinh hỉ."

-

Đường Như bị mùi hương trong không khí gọi dậy, chưa kịp ngồi dậy thì Cổ Khiêm đi tới bế cô lên, còn tranh thủ hôn má cô một cái.

"Buổi sáng tốt lành."

Đường Như đói sắp chết rồi, không rảnh rep lại hắn nhanh chóng phi xuống đất, lao vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, xong xuôi đi ra ngoài ngồi vào ghế, chưa kịp nhìn rõ nay ăn gì thì một thìa cháo xuất hiện trước mặt.

"Nào bảo bối, há miệng, aa."

Đường Như: thật vô nghĩa.

Cô nhăn mặt, vươn tay muốn cầm lấy cái thìa thì Cổ Khiêm không cho, "Một là ăn hai là đói."

Đường Như: quân tử trả thù mười năm không muộn!

Vậy là Cổ Khiêm thành công đút cho bảo bối của hắn ăn.

-

Cổ Khiêm muốn đi ra ngoài thăm dò một chút, Đường Như ước gì hắn biến đi ngay lập tức.

Nhìn Đường Như vẻ mặt nhanh chóng cút đi, Cổ Khiêm dừng lại.

Đường Như cảm giác không ổn, ngay lúc này Cổ Khiêm bỗng vồ tới phác gục cô trên giường, không nói hai lời lại bắt đầu mút hôn cổ của cô.

Đường Như sợ hãi hô lên một tiếng, cảm giác được Cổ Khiêm lấy ra một chiếc vòng mặc cô phản kháng tròng vào cổ tay cô.

Xong việc hắn ta cười biến thái, bàn tay vuốt nhẹ gương mặt cô, "Ngoan ngoãn ở trong phòng đi, anh sẽ về sớm, bảo bối không sợ."

Nói xong hắn ta rời đi, còn khóa trái cửa.

Đường Như ngốc ngốc ngồi trên giường, cổ áo rộng mở lộ ra những vết ấn kí loang lổ.

5656 vừa online liền thấy cảnh này...con mẹ nó quá mê người!

Nó sắp ngăn không được máu mũi của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro