TG1: Chương 1
Mới gặp công một, công hai. Đêm bị công một khai bao.
_______________________________
Vào một ngày rất bình thường, Kiều An đang đi trên đường, thì bị một hệ thống tên là vạn nhân mê bắt đi, chờ cậu mở mắt ra, thì đã ở một thế giới khác.
"Đã trói định với hệ thống vạn nhân mê thì không có cách nào tháo gỡ được, cho nên yêu cầu ký chủ đi đến các tiểu thế giới hoàn thành nhiệm vụ được giao, cần thu thập độ hảo cảm cùng với độ hắc hóa của các mục tiêu lên mức 100%. Nghiêm cấm OOC, hiện tại là thế giới thứ nhất, khi gặp được mục tiêu công lược, hệ thống sẽ nhắc nhở, thỉnh ký chủ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ."
Bị bắt tiếp nhận ký ức của nguyên chủ rồi lại nghe hệ thống nói một phen, Kiều An không thể không tiếp thu sự thật mình đã chết, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là cô nhi với hai bàn tay trắng, nên chết đi cũng không có gì phải lưu luyến.
Hơn nữa bởi vì lớn lên đẹp, học biểu diễn, nhưng đáng tiếc còn chưa có diễn, đã bị hệ thống vạn nhân mê này bắt đi.
Nguyên chủ của thân thể này tên là Thẩm Kiều An, từ khi sinh ra đã bị bệnh tự kỷ vì cha mẹ ly hôn, nên vẫn luôn sống cùng ông bà ngoại, cho đến khi ông ngoại bà ngoại lần lượt qua đời, mẹ mới đem cậu về, nhưng mẹ lại không nghĩ muốn nuôi một cái có bệnh tự kỷ, cho nên liền đem Thẩm Kiều An đưa đến nhà của ba ba cậu.
Nhìn lại mười bảy năm bình đạm của nguyên chủ, Kiều An thở dài, giờ phút này cậu, không giống cô nhi, mà hơn hẳn cô nhi.
"Kiều An, đến nhà ba ba rồi, xuống xe đi." Bên ngoài vang lên thanh âm vũ mị dễ nghe của người phụ nữ, là mẹ của nguyên chủ.
Kiều An học nguyên chủ, không nói một lời xuống xe, đi theo người phụ nữ vào biệt thự.
Lúc sau chính là một trận *binh hoang mã loạn, Kiều Ti ném xuống hành lí của Kiều An, liền vội vã không màng quản gia ngăn trở mà đi.
*兵荒马乱 : binh hoang mã loạn:
rối loạn, loạn lạc, hoảng loạn.
Ý thức được bản thân bị ném xuống, Kiều An cũng không nói cái gì, tiếp tục ngồi ở trên sô pha, an an tĩnh tĩnh.
Quản gia nhìn thiếu niên ngồi ở trên sô pha, đành phải bất đắc dĩ gọi điện thoại cho tiên sinh, sau đó lên lầu gọi thiếu gia xuống dàn xếp cho vị tiểu thiếu gia này.
Thẩm Du từ trên lầu đi xuống, nhìn đứa em trai cùng cha khác mẹ, trong mắt tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.
"Việc nhỏ như vậy mà cũng phải hỏi ta? Trực tiếp đưa tới phòng cho khách là được, dù sao cũng là cái bệnh tự kỷ, cần gì phải để ý."
Nghe được thanh âm vang lên, Kiều An sợ hãi ngẩng đầu nhìn lại, hai người đối diện trong nháy mắt, hệ thống vang lên.
" Hệ thống vạn nhân mê hoàn thành dữ liệu, kiểm tra đo lường mục tiêu công lược 1: Thẩm Du: Độ hảo cảm 60%, độ hắc hoá 0%"
Chỉ liếc mắt một cái, Thẩm Du liền cảm thấy bản thân như rơi vào bẫy rập, lông mi màu đen, bởi vì nhút nhát mà rũ xuống, cái mũi tú khí, đôi môi phấn nộn, chỉ chớp mắt một cái, đã khiến tim hắn đập nhanh vài nhịp.
Đây giống như, nhất kiến chung tình.
Đi đến trước mặt thiếu niên, Thẩm Du mạnh mẽ duỗi tay nâng cằm cậu lên, khuôn mặt xinh đẹp đến câu nhân hiện lên rõ ràng.
Kiều An bị hành động của đối phương kinh hách đến, định giơ tay muốn đẩy đối phương ra, nhưng cậu sức lực quá nhỏ, chỉ có thể bất lực đỏ hốc mắt.
Nhìn mắt Kiều An hồng hồng, Thẩm Du ác niệm lan tràn.
Thật muốn đem em ấy thao khóc.
"Thẩm Du: Độ hảo cảm 70%, độ hắc hóa 20%."
Quản gia ở một bên nhìn thiếu gia khi dễ tiểu thiếu gia cũng chỉ có thể lo lắng suông, nhưng thực mau Thẩm Du liền buông lỏng tay ra.
"Bên cạnh phòng ta không phải còn phòng sao, dàn xếp đến phòng bên cạnh ta đi." Thẩm Du vuốt ve tay, hồi tưởng lại xúc cảm vừa rồi, như suy tư gì đó mà đi lên lầu.
Mà Kiều An xoa hai mắt đỏ bừng, rồi đi theo quản gia lên lầu.
Lúc Kiều An đang lẳng lặng sửa sang lại đồ vật trong phòng, thì Thẩm Thời Lan trở lại, quản gia gõ cửa phòng Kiều An, gọi cậu tới thư phòng.
Nhìn tiểu nhi tử trước mặt, Thẩm Thời Lan nhàn nhạt hút điếu thuốc, đơn giản chính là trong nhà nhiều thêm một miệng ăn thôi mà, cũng không phải là nuôi không nổi, bệnh tự kỷ cũng sẽ không gây chuyện.
"Về sau ở lại đây, chờ mấy ngày nữa thì đi theo Thẩm Du đi học."
Nghe thấy tên của Thẩm Du, lại nghĩ đến hành vi ác liệt của hắn, Kiều An bất lực nắm chặt vạt áo, mở miệng nhỏ giọng nói "Con không muốn cùng Thẩm Du......"
Thẩm Thời Lan không thích người không nghe lời, không kiên nhẫn nói "Ngẩng đầu lên nói chuyện với ta, hơn nữa đó là anh trai của ngươi."
Như bị ngữ khí nghiêm khắc này dọa đến, Kiều An không tự giác run lên một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thời Lan.
Nhìn Kiều An ngẩng đầu, Thẩm Thời Lan cảm thấy trái tim đang đập dừng lại một chút.
Kiều An cùng hắn không giống, giống mẹ của cậu, đáng tiếc phong tình trên mặt đều bị sự khiếp đảm che đậy, đuôi mắt còn mang theo vết đỏ vì khóc, trên cằm cũng có vệt đỏ, làm hắn có cảm giác hơi đau lòng.
"Kiểm tra đo lường mục tiêu công lược 2: Thẩm Thời Lan: Độ hảo cảm 40%, độ hắc hóa 0%."
"Thẩm Du khi dễ con?" Thẩm Thời Lan áp xuống rung động trong lòng mà dò hỏi.
Kiều An tuy rằng rất muốn cúi đầu xuống, nhưng vẫn cố nén, gật gật đầu.
Biết Kiều An có bệnh tự kỷ, Thẩm Thời Lan cũng không muốn nhiều lời làm gì, bảo Kiều An đi ra ngoài, một lát sau, Thẩm Du đi vào thư phòng.
Từ thư phòng đi ra, Thẩm Du khó chịu nhìn cửa phòng Kiều An, tiểu người câm không nói lời nào kia, cư nhiên dám cáo trạng.
Thẩm Du vốn đang muốn kiên nhẫn chờ cơ hội, quyết định buổi tối hôm nay liền hành động.
____________________________
Vì dài quá nên tui cắt ra chương 1.2 nha.Ủng hộ truyện của tui đi mò🥺
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro