Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Một

1

Ở bên trong một nhà đấu giá, tác phẩm nghệ thuật cuối cùng được mang lên trưng bày.

Đây là một bức tranh kỳ lạ. Trong bức tranh là một con sói trắng đang đứng trên mép vách đá cõng một con mèo đen trên lưng. Chúng cùng nhau nhìn về phía mặt trăng và mặt trăng ấy thực sự có màu đỏ.

Đó chính là trăng máu, tương truyền rằng khi trăng máu xuất hiện, một số tinh linh được tu luyện tốt có thể biến thành hình người. Vậy bức tranh này đang diễn tả quá trình tu luyện hình hài của con người sao?

"Bức tranh này là một bức tranh cổ được lưu truyền trong dân gian. Không rõ người vẽ nó là ai và ý nghĩa của bức tranh cũng chưa được xác định."

Sau khi người bán đấu giá giới thiệu xong lai lịch của bức tranh, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.

Một bức tranh kỳ lạ như vậy đã khơi dậy trí tò mò của giới nhà giàu, nhưng dù sao nó cũng không phải là bức tranh nổi tiếng nên giá khởi điểm không cao.

"Năm vạn!"

"Bảy vạn!"

"Một trăm vạn." Một giọng nói trầm thấp xen lẫn chút lười biếng vang lên, tất cả mọi người đều sửng sốt, đối với một bức tranh bình thường thế này mà lại vung tiền như rác, người này nhiều tiền đến mức không có chỗ để tiêu sao?

Người bán đấu giá kích động nhìn thiếu niên đang ngồi trong góc, nói: "Một trăm vạn, lần một, lần hai, thành giao."

Vừa bước ra khỏi phòng đấu giá, một nhóm phóng viên lập tức vây quanh, bảy mồm tám lưỡi tranh nhau hỏi: "Xin hỏi vì sao ngài lại mua bức tranh này với giá một trăm vạn?"

Thiếu niên vừa mới vung tiền như rác nâng mắt, lạnh nhạt nói: "Bức tranh này làm tôi nhớ đến một người bạn cũ."

Hả? Câu trả lời như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược khiến các phóng viên có mặt không biết phải làm sao, nhưng cậu thiếu niên không muốn nói gì thêm nữa, xua tay rồi rời đi, ánh đèn flash chớp chớp liên hồi, chiếu vào đôi mắt xanh đen của cậu.

2

Một triều đại khác đã được thành lập ở kinh đô gần đây, song điều này cũng không ảnh hưởng nhiều đến những người dưới đáy, triều đại hưng khởi, triều đại hủy diệt, miễn là sinh kế của họ không bị ảnh hưởng, thì làm thần dân của ai mà không được?

Tuy nhiên, tên của triều đại mới này rất lạ - Dạ Lang quốc, thử hỏi trong lịch sử liệu có quốc gia nào sẽ lấy động vật làm tên quốc hiệu?

Nhưng rất nhanh sau đó, cái tên kỳ lạ này đã bị lu mờ bởi những lời bàn tán rằng tân thái tử điện hạ rất đẹp trai.

Mà thái tử điện hạ trong lời đồn đại, hiện tại đang chán đến chết ở trong Đông cung.

Lưu Diệu Văn vẫn không biết rằng ở ngoài kia có một nhóm nhỏ người mê muội hắn. Kỳ thật, thân là một thái tử nhưng thật ra hắn chỉ là một quân cờ. Phụ hoàng càng cưng chiều ngũ đệ của hắn hơn, đoán chừng không bao lâu nữa, cái danh thái tử này của hắn cũng sẽ bị phế. Hiện tại hắn chỉ có thể giả vờ ngoan ngoãn, mong chờ tương lai trở thành vương gia nhàn rỗi, không đánh mất cái mạng nhỏ này là tốt rồi.

Rõ ràng chính là một chỉ yêu, ấy vậy mà vẫn có những phiền não của con người, Lưu Diệu Văn tự cười nhạo bản thân.

"Điện hạ." Tiểu Lý Tử hào hứng chạy vào Tây Vực vừa cống nạp một con mèo, Hoàng Thượng nói là tặng cho người, người xem đi ạ.

Lưu Diệu Văn định thần lại, nhìn vào chiếc lồng trong tay Tiểu Lý Tử, bên trong là một con mèo đen gầy trơ cả xương, lúc này đôi mắt to xanh lam đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Lưu Diệu Văn mỉm cười, gầy như thế này, nói là nhặt được ở trên đường hắn cũng tin.

Hắn mở chiếc lồng ra, mèo đen nhỏ ngược lại rất vui mừng, chủ động cọ cọ vào tay của hắn, Tiểu Lý Tử cười: "Nhìn con mèo này nó rất thích điện hạ!"

Lưu Diệu Văn gật đầu, dù sao đi nữa thì hắn cũng đang rảnh đến phát chán, chi bằng nuôi mèo cho bớt buồn chán, không đến mấy tháng, chú mèo nhỏ này được hắn nuôi với bộ lông sáng màu, trông rất đáng yêu.

Mèo đen nhỏ này rất thông minh, khi không có chuyện gì sẽ nằm phơi bụng cho Lưu Diệu Văn xoa xoa, Lưu Diệu Văn rất thích, ra ngoài ở đâu cũng có bẫy, chẳng thà ở nhà xoa mèo cho sướng.

Không biết từ lúc nào trong dân gian lưu truyền tin đồn rằng hoàng thất nhất tộc của Dạ Lang quốc đều là yêu vật, rất nhanh liền ngày càng nghiêm trọng, dân chúng tự phát tổ chức đội quân lớn để bắt yêu, rần rộ kéo đến Kinh Đô.

Có tin tức là lúc này Hoàng Đế và các phi tần hoàng tử đều đang ở trong cung, nhưng khi đến nơi rồi dân chúng đều choáng váng, cả cung điện to lớn thế này ấy vậy mà chỉ còn lại một mình Thái Tử.

Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên mang theo sát khí, một tay cầm kiếm, một tay ôm mèo, từng bước xông ra khỏi vòng vây. Hắn cứ nghĩ phụ thân không muốn hắn làm Thái Tử, nhưng hắn không thể ngờ người có thể tuyệt tình đến như vậy, giữ hắn lại để làm mồi nhử.

Công phu của Lưu Diệu Văn không yếu nhưng chung quy song quyền cũng không địch lại bốn tay, lúc hắn không chú ý, một thanh kiếm lạnh lẽo từ phía sau âm thầm lao đến.

Điều khiến mọi người không ngờ đến chính là mèo đen trong tay Lưu Diệu Văn đột nhiên nhảy xuống, trong nháy mắt đã biến thành một thiếu niên gầy gò, một phát ngăn cản thanh kiếm kia.

Đội quân bắt yêu đều bị cảnh tượng trước mắt dọa đến đứng sững cả người, cùng lùi về một bước, mà người đánh lén kia bị hù đến mức rơi cả kiếm.

Thiếu niên mèo yêu kia chẳng nói một lời, chỉ nhặt thanh kiếm lên, quay đầu, nhìn thật sâu Lưu Diệu Văn đang đứng sững tại chỗ một lúc, sau đó xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.

Thân là đội quân bắt yêu lại đang đi "bắt yêu", sao có thể bỏ qua yêu vật đang ở trước mắt, thoáng chốc liền có một nhóm lớn người đuổi theo thiếu niên mèo yêu kia ra khỏi cung điện, tạo cho Lưu Diệu Văn một cơ hội để thở, chỉ là nhờ một cơ hội như vậy mà Lưu Diệu Văn thuận lợi trốn thoát.

Câu chuyện đằng sau vừa đơn giản lại sáo rỗng. Hoàng đế đã quy tất cả những lời đồn đại kỳ quái cho mèo yêu biến thành người trước mặt mọi người, cuộc náo loạn cứ như vậy mà đơn giản lắng xuống.

Lưu Diệu Văn cũng không còn giả ngu nữa, thành công trở thành tân vương, Lang tộc chủ trương sức mạnh, một khi có Lang Vương mới sinh ra, bọn họ sẽ trung thành với Lang Vương mới, xem như lão Lang Vương có quyết tâm nhưng cũng không có sức xoay chuyển trời đất.

Chỉ là, Lưu Diệu Văn cuối cùng vẫn không thể tìm thấy thiếu niên kia nữa.

Hắn không biết là thiếu niên kia đã sớm tu luyện thành người nhưng vẫn một mực giữ nguyên hình ẩn nấp bên cạnh hắn, hay là bởi vì tình cờ hôm đó là đêm trăng máu nên mới có cơ hội hóa thành người. Hắn không biết liệu cậu ấy có khả năng trốn thoát không, không biết lúc này cậu ấy có khỏe không?

.

Lưu Diệu Văn 12 tuổi từ trong mơ giật mình tỉnh dậy, hắn lại mơ giấc mơ này, trong mơ hắn nuôi một con mèo, mèo là yêu, hắn cũng là yêu, khà khà yêu nuôi yêu?

Lưu Diệu Văn mỉm cười sờ đầu của mình, không ngờ đến lại đụng phải một đôi tai đầy lông.

Hắn bị dọa đến mức nhảy vụt lên trước gương, người trong gương không chỉ có một đôi tai sói, mà còn có thêm một cái đuôi sói.

Tiêu rồi tiêu rồi, lần này biến thành yêu thật rồi, Lưu Diệu Văn người đang khóc thút thít nhanh tay lấy điện thoại di động ra tìm kiếm biện pháp giải quyết:

Mọc tai sói thì nên làm sao bây giờ?

Người có đột nhiên biến thành yêu không?

Biến thành yêu sẽ còn biến trở lại thành người không?

Baidu đương nhiên sẽ không giải quyết được vấn đề của hắn, thậm chí còn tri kỷ biểu hiện: Ngài có cần tư vấn tâm lý không?

Áu! Triệt để xong rồi! Lưu Diệu Văn ngồi yên trên giường, giơ tay sờ vào đôi tai trên đầu, hả? Biến mất rồi! Hắn ngay lập tức vui vẻ trở lại, nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, đồng hồ báo thức liền vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro