Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Mất Kiểm Soát

Khi mục tiêu cách xa mười mét, người bình thường sẽ chú tâm hơn vào tỷ lệ bắn trúng đích, bỏ qua sức nổ của hỏa dược và tiếng vang của đạn khi bắn trúng mục tiêu. Nhưng Từ Trì không phải người thường, anh mười tuổi đã bắt đầu giết người, mười sáu tuổi lãnh đạo nhiệm vụ ám sát, là một quân nhân có kinh nghiệm giết chóc phong phú, khi viên đạn còn bay, anh đã khẳng định quỹ đạo của đạn sẽ chếch đi, không thể bắn trúng mục tiêu.

Vì thế, anh trước tiên cúi xuống, kéo chốt và nhắm mục tiêu lại lần nữa.

Viên đạn bắn vào cái miệng hẹp và cứng của nó, va chạm với nhau tạo thành tiếng kêu, trên miệng cũng để lại lỗ thủng.

Cú bắn này khiến bướm dị hình có chút choáng váng đầu, nhưng khúc nhạc đệm ấy cũng không thể ngăn cản nó tiếp tục đâm chi trước vào ngực mục tiêu của nó.

Xung quanh như bị nhấn nút yên tĩnh, mọi tiếng động như sóng thủy triều mà rút đi, chỉ còn đôi cánh của bướm dị hình vẫn đang vỗ ở tần số cao tạo ra cơn lốc. Không khí lạnh ẩm ướt như ngưng tụ trong phổi, ma xát với khí quản.

Tầm mắt mờ mịt, tràn ngập sương trắng, Chu Kỳ đứng thẳng trong tuyết, theo góc độ này có thể thấy, hai lưỡi lê đâm vào ngực hắn, xuyên ra khỏi ngực.

Chu Kỳ không phải đứng yên, hắn chính là bị đóng đinh ở đó.

Trái tim ở xương sườn trong lúc đó kịch liệt nhảy lên, máu nóng dồn lên não như núi lửa phun trào. Hô hấp Từ Trì trước đây luôn vững vàng bỗng trở nên dồn dập.

Anh để khẩu súng xuống, nghe thấy xương bánh chè phát ra tiếng răng rắc nhỏ. Anh nhìn chằm chằm thân ảnh đang đứng bất động ở đó, con ngươi rung động.

"Haiz---- bệnh nhân mà cũng không buông tha sao?"

"Vậy đi, sau này tôi làm anh của anh."

"Nhân sinh ở đâu, chính là khoảng cách giữa say và không say, mà đâu là nhân sinh chân chính, tôi con mẹ nó nghiên cứu cũng không ra."

"Còn anh? Muốn thử trải nghiệm cảm nhận chết đông cứng hả?"

Kiêu ngạo, mạnh miệng nhưng mềm lòng. Đủ loại Chu Kỳ hiện lên trước mắt anh như đèn kéo quân.

Bông tuyết đang quay cuồng vẫn không ngừng tàn nhẫn đập vào mặt, hạt tuyết tan thành chất lỏng dưới mí mắt. Từ Trì bỗng ý thức được, công sự này không chỉ của bướm dị hình mà còn là của anh.

Vì thế anh không nhắm bắn nữa, súng săn này còn đúng bảy viên đạn.

Kéo cài, kèo cò súng xuống, lấy đạn khỏi nồng, sau đó lại đóng cài.

Bị chi phối bởi cơn giận dữ không biết tên, cả người anh bao trùm sự tiêu điều, xơ xác cùng với múi khói súng, một tâm cầm súng, thân hình thẳng tắp như trường kiếm, bước đi tao nhã, từng bước tới gần, như quỷ Tu La trồi lên từ địa ngục.

Sau khi bắn xong bảy phát súng, anh ném súng săn đã hết đất dụng võ xuống, rút đao khỏi thắt lưng.

Mũi đao lê trên tuyết, hằn lên một vết dài trên nền tuyết trắng.

Từ từ, có chỗ nào không đúng.

Ngay lúc anh đang tự hỏi làm sao để chém cái con quái vật to lớn thành tám khúc, anh cuối cùng cũng lấy lại được lý trí, phát hiện ra chỗ khác thường.

Không có máu.

Hai cái chi trước xuyên qua thân thể Chu Kỳ không có máu tươi.

Anh dừng lại, chóp mũi bị kích thích, ngoại trừ mùi nọc độc ôi thiu, mùi khói thuốc súng, hơi thở lạnh thấu xương của sương tuyết, không có mùi máu tươi. Không có, nghĩa là......

"Này!" Lúc này tiếng nói bất cần đời quen thuộc xuất hiện, "Đánh chết là đủ rồi, anh còn muốn đập nó ra bã à? Viên đạn cần thiết lắm đó, nó với anh không có tác dụng sao?"

Từ Trì chậm rãi quay đầu lại, khẽ chớp mắt, có người đang đi về phía mình trong tuyết rơi dày đặc, âm thanh giòn tan khi giẫm đạp lên băng tuyết như đang xướng lên bài thơ hòa bình. Ngọn lửa đang hửng hực thiêu đốt cùng sát ý trong đôi mắt dần lặng xuống, anh cúi đầu, bỏ đao vào vỏ, cất đi.

Cùng lúc đó, thân thể to lớn của bướm dị hình ngã ầm ầm xuống đất.

"Anh." Anh muốn tìm lại giọng nói của mình, nhưng bị đánh gãy.

"Vừa rồi nguy hiểm thật đó, nếu tôi không nhanh tay lấy đao kẹp hai chi trước sắc bén của nó lại thì tôi bị chém thành hai nửa rồi." Chu Kỳ đem sự việc kinh tâm động phách này miêu tả nhẹ nhàng, bâng quơ, "Mà anh cũng ghê đó nha, bắn đại mà cũng bắn trúng đầu, thật không hổ là Từ Kiều Kiều."

Một trận im lặng thật dài.

Từ Trì sắc mặt tái nhợt, con ngươi đen tối. Anh đánh giá qua lại Chu Kỳ, xác nhận không có việc gì mới quay trở lại nhặt súng, đi vòng qua thi thể con bướm.

Chu Kỳ đuổi theo, nhắm mắt theo đuôi.

"Anh có phải....." Sau lưng truyền đến tiếng nói cẩn thận, nói chuyện vẫn còn chút thở hổn hển, "Giống như tức giận, có phải vì tôi mới khẩn trương, căng thẳng?"

Từ Trì gục cằm xuống cổ, không hé răng.

Tựa hồ cam chịu.

Không biết lấy ra đâu dũng khí, Chu Kỳ bước nhanh lên về phía trước, không còn giữ nguyên tốc độ ban đầu.

Từ Trì không thể không dừng lại, ngước mắt lên.

"Tôi với Lãnh Tưu, anh khẩn trương ai hơn?" Chu Kỳ nâng cầm, được một tấc lại muốn tiến một bước.

Từ Trì không hiểu tại sao anh lại dính với tiểu Tưu, lại càng không hiểu được, sao hắn lại hỏi vấn đề này, động cơ là gì? Hắn muốn nghe câu trả lời nào? Có điều so sánh như vậy có ý nghĩa ra sao?

Hai người nhìn nhau, một người mạc danh kỳ diệu trở nên nghiêm túc, một người đem lý tính phát huy đến tận cùng, tiến hành phân tích sâu.

Tư thế hai người vẫn giằng co với nhau cho đến khi tiếng vỗ cánh từ phía sau truyền đến, giống như có đàn chim đang bay qua.

Chu Kỳ nheo mắt nhìn về phía xa, sắc mặt bất chợt đại biến.

Từ Trì khó hiểu: "Cái gì-----"

"Chạy!"

Dưới tình thế cấp bách, Chu Kỳ kéo mạnh tay Từ Trì, liều mạng chạy về khe núi.

Từ Trì quay đầu, chỉ thấy đại quân bướm dị hình đông nghìn ngịt che lấp mặt trời, hiển nhiên là chúng nó tới vì yêu cầu trợ giúp của hai con bướm dị hình đang canh gác hồi nãy.

Những con quái vật này nhanh hơn con người chỉ biết chạy bằng hai chân gấp mấy lần, trong nháy mắt liền như mây đen phủ lên đầu họ.

Con mồi đối chúng nó mà nói, dễ như trở bàn tay.

Mà khe sâu đối Chu Kỳ, Từ Trì mà nói cũng chỉ có vài bước chân.

Đây là vận khí cạnh tranh.

Một lượng nọc độc lớn như mưa to đổ xuống, giống như những tia laser hồng ngoại dày đặc. Ngay cả mặt đất đầy tuyết cũng bị ăn mòn, mấy con bướm dị hình lao xuống cùng lúc, cái miệng dài và sắc nhọn của nó đang muốn đâm xuyên tim.

Cánh tay của Chu Kỳ bị nọc độc bắn vào, tay áo nhanh chóng đốt ra lỗ thủng lớn, làn da bên trông trở nên thối rữa chảy mủ. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc Từ Trì lên, tốc độ tăng lên thay vì giảm, dùng sức bình sinh trong đời chạy với tốc độ nước rút.

Đối với vấn đề bị nhấc lên vai, trước lạ sau quen, đến lần ba, Từ Trì dĩ nhiên đã chết lặng.

Lần này, nữ thần may mắn đứng về phía nhân loại.

Chu Kỳ thành công tiến vào khe sâu, cùng lúc đó, truyền đến một tiếng nổ -- có con bướm dị hình không kịp phanh, một đầu đâm vào vách đá.

Cả núi kịch liệt chấn động, sau đó là một loạt cú va chạm.

Chu Kỳ một đoạn chạy đến giữa khe núi, cảm thấy an toàn mới dừng lại, đặt Từ Trì xuống.

Sức lực hắn như vô tận, tiêu hoài không hết, bây giờ còn có tâm tình ngồi trên mặt đất kêu gào: "Ngon đến đi! Có bản lĩnh thì lăn vào đây với ông nội mày! Không vào chính là sợ ông nội mày đó nha! Mẹ nó, nhanh đi, thừa dịp hôm nay, tổ tiên tao nảy lòng từ bi, sẽ không cùng loại súc sinh như mày so đo! Ha ha ha ha!"

Một câu ông nội, hai câu tổ tông, Từ Trì mặt không thay đổi nghe, nghĩ thầm, cái người này nhất định không phải là điện hạ.

Tiếng cười sảng khoái quanh quẩn trong khư núi, bướm dị hình như nghe hiểu được, bị một kích trí mạng, càng đâm ác hơn.

Núi đá đổ rào rào, Chu Kỳ bỗng nhiên thấy xấu hổ, sờ sờ mũi: "Này, anh xem núi đá này có rắn chắc không? Không có lở đất hay mấy thứ......."

Lông mày Từ Trì nhảy lên: "Câm miệng."

Chu Kỳ nghiêng đầu, khéo léo làm động tác khóa miệng.

Tiếng đâm vẫn liên tục vang lên cho đến khi buổi đêm, bướm dị hình mới tản đi.

Cơ thể buộc chặt của hai người cuối cũng cũng được thả lỏng, Từ Trì băng bó vết thương đơn giản cho Chu Kỳ, không biết đầu hỏng hay gì mà khóe miệng của anh cong lên. Sau khi hồi phục thể lực, anh đứng dậy dọn đống tuyết nhỏ, nhặt củi coi như hơi khô lên, ở chỗ cản gió đốt lửa.

Ngọn lửa nho nhỏ che kín bụi thực vật bên vách đá, gió thoang thoảng thổi vào làm ngọn lửa bùng lên như dã thú.

Tộc dân làm bánh bột bắp khá thô sơ. Chu Kỳ gặm hai cái, Từ Trì còn một chiếc bẻ ra một nửa, rồi lại bẻ một miếng, nhìn chằm chằm nó, một lần nữa lạnh mặt đưa vào miệng. Anh ở thời điểm ăn cơm tựa hồ rất tự hỏi, vẻ mặt chuyên chú, nghiêm túc, đối với ánh mắt của người khác cũng không phản ứng.

Anh nhìn chằm chằm chiếc bánh, Chu Kỳ dựa vào vách đá theo dõi anh.

Người đã đẹp thì làm gì cũng có cảnh đẹp ý vui, cho dù là việc thường ngày là ăn cơm. Chỉ thấy đôi má kia phồng lên, cơ hàm thong thả nhai nuốt, tai sau liên kết với cổ, những đường gân xanh nổi lên, đường cong sắc bén tuyệt đẹp. Thỉnh thoảng hầu kết rung lên, đem đồ ăn vụn nuốt xuống. Thì ra, anh ta có hầu kết tinh xảo, đẹp đẽ như vậy, thoạt nhìn có điểm...Trong đầu nhảy ra hai chữ gợi cảm, trong lòng như bị đốt cháy, Chu Kỳ hoảng loạn mở to mắt.

Điên rồi điên rồi, độc thân lâu, bây giờ nhìn nam nhân cũng thấy người ta *mi thanh mục tú.

*Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.

"Mấy con bướm dị hình này đến ban đêm lại lặng lẽ hành quân, chắc chắn bên trong có nội tình, phá giải nó, đó có thể là mấu chốt để giúp chúng ta phản kháng."

Từ Trì tự hỏi rồi tự cho kết quả.

Chu Kỳ nhìn chằm chằm ngọn lửa không chớp mắt: "Ân, chúng ta thừa dịp bầu trời tối đen thì thăm dò mặt nhếch lên."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Từ Trì lại bẻ thêm một miếng bánh, lần này anh thật lâu không bỏ vào miệng, chính là niết ở đầu ngón tay, nhìn trái nhìn phải như thể lên án, hoài nghi làm sao trên đời lại có đồ khó nuốt như vậy.

"Đúng rồi." Anh ném bánh mì vào lửa, lơ đãng khơi mào đề tài, "Anh ở bên ngoài thường xuyên có mấy ngày này à?''

"Ngày nào?"

"Chính là...loại ngày này. Anh chạy trốn rất nhanh, tôi còn chưa gặp qua người chạy nhanh như vậy. Bình thường anh có bị đuổi chạy không?"

"Anh muốn nói là tôi bị đuổi giết hả?" Một làn sương xẹt qua đôi mắt Chu Kỳ, "Kỳ thật không có."

Từ Trì ôm hai cánh tay, làm tư thế chăm chú lắng nghe.

"Chính là luyện ra đó. Gia đình tôi sống trong khu ổ chuột, mấy đứa trẻ ở đây chạy trốn rất nhanh." Chu Kỳ cười khổ nói, "Từ nhỏ đánh thắng được thì đánh, còn không được thì bỏ chạy, nếu chạy không nhanh, kết cục rất thảm, nhẹ thì gãy tay, gãy chân, nặng thì chết. Ở nơi này, mạng người như chuyện vặt. Người lớn đối với con họ chỉ muốn con đánh thắng, bị đánh thì nhất định phải đánh lại, ăn miếng trả miếng, đừng có mà đứng ngu ở đó rồi bị khi dễ."

Từ Trì không biết khu ổ chuột này là gì, trước khi qnh ngủ say, trong nước không có mấy thứ này. Nhưng anh cũng có thể tưởng tượng ra sống ở đó có bao nhiêu khổ cực, ác liệt.

"Cha mẹ anh cũng dạy anh như vậy à?"

"Không." Chu Kỳ lắc đầu, "Mẹ tôi năm mười tuổi mất vì bệnh, sau đó, ba tôi trở thành tửu quỷ. Ông ấy mỗi ngày đều say khướt nhưng tinh thần ông vẫn vững vàng, liều mạng đem tôi dưỡng thành một bộ dáng cao quý, tao nhã. Tôi đương nhiên không phụ kỳ vọng, trước mặt ông đã trở thành y quan chỉnh tề, thân sĩ lễ phép. Nhưng chỉ khi trước mắt ông ấy, còn phía sau, tôi đã sớm giống với mấy đứa trẻ khác, đánh nhau khắp nơi, trốn học, chửi thề, đi theo cái đám tiểu tử hư hỏng cùng nhau sa đọa, vô pháp vô thiên*. Sau đó lại có thành tựu, chúng tôi trở thành một nhóm nổi danh trong khu."

*Vô pháp vô thiên: không có phép tắc.

Hắn cười cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Hơn nữa, tôi còn kế thừa sự nghiệp của ba tôi, tôi học tập để trở thành tửu quỷ."

"Sau đó anh lại trà trộn vào ngục giam?" Từ Trì tinh tế đánh giá cảm xúc của hắn.

"Ừ." Chu Kỳ trầm ngâm, "Thật ra là vì có một cơ hội khác."

"Cơ hội gì?"

Chu Kỳ cúi đầu, không biết ở cân nhắc cái gì, sau đó hắn thở ra một hơi, ngẩng đầu: "Anh muốn biết về tôi sao?"

Từ Trì biết chính mình đã hỏi nhiều.

"Vì sao" Chu Kỳ làm vẻ sâu sắc hỏi, "Nhìn anh là người không muốn tìm hiểu riêng tư của người khác, vì sao lại muốn tìm hiểu tôi?"

Đối phương dựng lên lá chắn phòng thủ, Từ Trì đành từ bỏ: "Không có gì, chính là đơn thuần có điểm tò mò."

"Chỉ tò mò?" Chu Kỳ không hề cợt nhả, tính tình thu liễm, khí chất hoàn toàn bất đồng, như lần đầu gặp mặt, tàn bạo lãnh khốc.

"Tôi cũng đối với anh vô cùng, vô cùng, vô cùng hiếu kì nha."

Mỗi từ vô cùng lại tăng thêm ngữ khí.

Đến lần vô cùng cuối cùng, Chu Kỳ cách mặt anh chỉ còn một đốt tay.

Con ngươi Từ Trì co lại, ngón tay hơn cuộn, anh bỗng nhiên cảm giác được trong bầu không khí đang dần kì lạ.

Khí tràng này đối đầu nhau, nhưng địch ý không quá nhiều, tràn ngập dã tính và những điều cậu không hiểu được. Làn da tiếp xúc với không khí bỗng run rẫy. Anh cảm thấy không được tự nhiên, phá lệ lui xuống.

"Anh hiếu kì cái gì?" Từ Trì nghe thấy chính mình bình tĩnh hỏi ra tiếng.

-----

Editor: Yêu luôn rồi mà còn chưa nhận ra 😞, hai người làm phu phu với nhau hợp lắm đấy .-.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro