Chương 025: Bức Màn Cách Mây Xanh - Ước Định Khó Thành
Đô Mã khẽ nhíu mày, cuối cùng buông một tiếng thở dài: "Công chúa Kiều Sở, người nói xem vì sao công chúa Kiều Dung lại xuất hiện một mình ở chỗ này?"
Kiều Sở khép mi nghĩ nghĩ rồi nói: "Sắp tới thời gian thi đấu, lại không thấy bóng dáng của một vị tiểu thư nào, chắc hẳn có lối khác để xa giá đi vào phủ. Kiều Mi muốn muội muội ruột của nàng ấy đi trước người khác một bước, không những để cho Kiều Dung lộ mặt, mà còn thỉnh Thái tử đi cùng. Nếu không, dù có đi vào phủ bằng cửa trước, cỗ kiệu cũng sẽ không dừng lại ở trước cửa mà sẽ đi thẳng vào trong."
Đô Mã gật đầu: "Công chúa khéo hiểu lòng người! Người đã nhận ra được điểm ấy thì chắc cũng biết được trận đấu này còn chưa bắt đầu, người đã thua rồi. Những vị tiểu thư trong kia đều chỗ dựa, còn người lấy gì để tranh với các nàng?"
Kiều Sở cười cười: "Tứ Đại vừa rồi cũng đã nói, sư phó, Kiều Sở chỉ muốn một cơ hội. Ta chưa bao giờ cầu xin người chuyện gì, lần này chỉ mong người vì chút tình xưa mà cho ta vào phủ."
Ánh mắt xẹt qua cỗ kiệu của Thái tử, sau đó nàng nghiêng người, nhìn chằm chằm Đô Mã.
Đô Mã nhìn thoáng qua bàn tay cuộn chặt rồi lại thả ra của Kiều Sở, lọt vào mắt hắn là vết chai trong lòng bàn tay nàng. Chăn thả gia súc, trồng trọt nấu nướng, có việc nào mà vị công chúa cao quý này chưa từng làm qua.
Lòng hắn đau sót. Kiều Mi phái hắn đến đây để cản Kiều Sở là đã đoán chắc hắn không dám phản bội, cũng muốn dựa vào điều này để khiến Kiều Sở đau lòng. Bởi vì trừ bỏ cái hư danh công chúa, Kiều Sở ở Bắc Địa cũng chỉ có mẫu thân, hai nha đầu Tứ Đại Mỹ Nhân và hắn là sư phó dạy cưỡi ngựa bắn cung cho nàng.
Hắn nhớ đã từng hỏi Kiều Sở, vì sao lại ban ban cho Tứ Đại Mỹ Nhân hai cái tên kỳ quái như vậy, nàng chỉ thản nhiên nói, hai người thì rất cô đơn lạnh lẽo, bốn người nghe có vẻ lại náo nhiệt hơn một chút.
Hắn cắn chặt răng, nói: "Sở nhi, thả ngươi, không hoàn thành nhiệm vụ, là sư phó bất trung; còn không thả ngươi, ngươi năm đó từng có ân cứu mạng với ta, là sư phó bất nghĩa."
"Sư phó muốn cùng ngươi lập một điều kiện, nếu ngươi không dùng tục danh của Tam công chúa Bắc Địa Kiều Sở, mà có thể đi vào Duệ vương phủ dưới mí mắt của Thái tử và mọi người, sư phó sẽ coi như hôm nay không nhìn thấy ngươi."
Nghe vậy, Tứ Đại, Mỹ Nhân nhất thời vui mừng, nhưng ngay sau đó Tứ Đại lập tức hiểu ra, cả giận nói: "Đô Mã, cái gì mà trung nghi khó toàn nói dễ nghe. Ngươi rõ ràng cố ý làm khó chủ tử ta. Tuyển phi đại hội, tất cả hoàng thân quốc thích đều có mặt trong Duệ vương phủ, liên quan đến an nguy của hoàng đế, ai dám để một người lai lịch không rõ ràng đi vào chứ?"
Mỹ Nhân cho Tứ Đại một ánh mắt, Tứ Đại thầm mắng chính mình ngu ngốc, bởi vì chỉ cần Kiều Sở thoát khỏi kiềm chế của Đô Mã, tới cửa phủ rồi, ai còn quản chuyện cùng Đô Mã ra điều kiện gì nữa, đưa ra tín vật, báo lên thân phận là có thể vào rồi.
Hoàng đế Đông Lăng từng ban cho Lãnh chúa năm miếng mĩ ngọc, tặng cho năm vị công chúa. Mặc dù hiện tại không có thân binh của Lãnh chúa hộ tống, nhưng vật này cũng có thể trở thành vật vô cùng hữu hiệu chứng minh thân phận của Kiều Sở.
Hai người đang vui mừng, lại thấy Đô Mã nhìn chằm chằm Kiều Sở, lạnh lùng nói: "Sở nhi, nếu ngươi không làm như đã hứa..."
Kiều Sở liếc nhìn hai nha hoàn của mình một cái, nhẹ giọng nói: "Sư phó đã ra điều kiện, tất nhiên sẽ có cách ngăn cản chúng ta giở trò gian trá."
Lúc này sắc mặt của Đô Mã mới hơi dịu lại, nói: "Ta sẽ ở chỗ tối gần đó giương cung, nếu ngươi giở trò, đừng trách sư phó bất nghĩa."
Tứ Đại cùng Mỹ Nhân kinh hãi, Đô Mã là một cao thủ bắn cung bách phát bách trúng. Ngay cả lúc trước, khi Mỹ Nhân có võ nghệ cao cường chưa bị trúng độc còn chưa chắc có thể cản lại mũi tên của hắn! Huống chi bây giờ, trong thân thể vẫn còn kịch độc.
Không theo ước định, Kiều Sở sẽ bị Đô Mã bắn chết, còn nếu làm theo ước định, các nàng căn bản không có khả năng tiến vào phủ!
Rõ ràng Thái tử đã ở trong gang tấc!
--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro