Chap 3: Nếu có kiếp sau xin anh đừng yêu em
Kỳ Anh, là em gì mà em ngẩn người ra vậy?
- Không có gì, tự nhiên em nhớ lại ngày bé thôi.
- ... mà nãy em vừa nói cái gì ấy nhỉ?
- À không có gì đâu anh.
Kỳ Anh quen với việc đi bộ cùng Vĩ Thần mỗi sáng thay vì chạy bộ,đi siêu thị mua đồ cùng anh thay vì 1 mình, nấu ăn cùng anh thay vì tự làm từ A tới Z, và hàng ngày cùng nhau chăm sóc từng chậu cây nho nhỏ. Thi thoảng họ lại đi xa 1 chút,thăm thú nơi này nơi kia, những nơi mà trước đây họ đã từng đi cả hàng chục lần nhưng cảm giác thì không như thế. Bệnh tình của Kỳ Anh cũng ngày 1 nặng hơn, cô gầy đi trông thấy, khuôn mặt kém sắc nhiều, hay ngất xỉu hơn và có những cơn đau đầu khủng khiếp, nhưng cô vẫn cương quyết thà chết chứ không trở lại bệnh viện, cũng may có bác sĩ Quang ở bên cạnh nên mỗi khi bệnh của cô trở xấu cũng có thể tạm kiểm soát được.
- Hôm nay anh dọn tủ đi nhé,em thấy cái gì anh cũng quăng vào đấy,lung tung hết cả lên rồi.
- Tuân lệnh vợ yêu!
...
- Ơ tấm hình này...
- Hình nào vậy anh?
- Hình của em hồi bé hả?
- Em đang dở tay không ra xem được, chắc là hình của em đấy, trong nhà mình có mỗi hình của vợ chồng mình chứ làm gì có hình của ai nữa.
Vĩ Thần nhìn trân trân vào tấm hình, bỗng dưng có 1 cảm giác gì đó rất lạ...
...
- Anh à, hôm nay mình đi ngắm biển anh nhé!
- Ngắm biển á? Sao tự nhiên em đòi đi xa thế?
- Em thích, em muốn ngắm hoàng hôn trên biển
- Nhưng mặt em hôm nay xanh lắm, hình như là em không được khỏe ấy, để mai đi!
- Không, nhất định phải là hôm nay!
Đắn đo 1 hồi,cuối cùng Vĩ Thần cũng đồng ý
- Thôi được rồi, anh cũng có 1 bất ngờ dành cho em đó!
Kỳ Anh khẽ mỉm cười
- Vợ ơi dậy đi, tới biển rồi em -Vĩ Thần lay Kỳ Anh đã ngủ thiếp từ lúc nào dậy
- Ủa tới rồi hả? Sao nhanh vậy? - Kỳ Anh dụi mắt
- Nhanh gì nữa em, em ngủ lâu lắm rồi đấy.
- Em vẫn muốn ngủ nữa.
- Em mệt à?
- Ơ mà không sao, em không ngủ nữa đâu - Kỳ Anh mở tròn mắt rồi đẩy cửa xe bước ra ngoài, để mặc Vĩ Thần với vô vàn thắc mắc
Kỳ Anh bước trên cát, sóng dạt vào bờ,cuốn cát trôi đi, tạt nước vào chân cô,dáng cô mảnh khảnh, liêu xiêu như chỉ đợi 1 cơn sóng to hay gió mạnh thổi bay được. Cô tựa vai Vĩ Thần hàng giờ ngồi ngắm mặt trời từ từ lặn xuống.
Tối, họ trở về khách sạn
- Em thay đồ đi rồi xuống đây với anh, em sắp thấy bất ngờ anh tặng em rồi đấy
Vĩ Thần đưa Kỳ Anh tới hồ bơi khách sạn, cô ngẩn người trước khung cảnh được trang trí vô cùng lộng lẫy, khắp hồ bơi trang trí đầy những bóng bay, nến và hoa, giữa hồ bơi có 1 bàn ăn sang trọng được bố trí cao lên hẳn so với mặt nước và có 1 cây cầu dẫn ra bàn ăn,câu cầu nhỏ trải đầy cánh hồng. Nhạc vang lên 1 bản nhạc du dương, Kỳ Anh nhìn quanh, Vĩ Thần đã không còn ở đó nữa
- Vĩ Thần, anh đâu rồi?
Vĩ Thần bỗng từ đâu bước ra, ôm theo 1 khung hình rất to được che giấy hoa kín mít.
- Anh làm gì thế?
- Đây là món quà anh tặng cho em, em mở ra đi.
Kỳ Anh mở lớp giấy hoa ra,cô giật mình khi nhìn thấy cậu bé 9 tuổi của 18 năm trước trong bức ảnh
- Ở đâu ra, ở đâu ra anh có bức ảnh này?
- Đây là ảnh của anh cách đây 18 năm, khi anh mới có 9 tuổi.
Kỳ Anh sửng sốt nhìn Vĩ Thần không nói nên lời. Khang bước tới gần, đưa miếng ghép hình trên sợi dây chuyền của Kỳ Anh lên cầm trên tay
- Đây là miếng ghép hình hồi nhỏ anh đã tặng cho cô bé bán vé số 6 tuổi hay chơi bắn bi cùng anh, đằng sau còn có chữ VT là tên anh này.
Kỳ Anh bật khóc:
- Sao anh bỏ đi mà không nói 1 tiếng nào hết vậy? Anh có biết 18 năm qua em vẫn mong nhận được tin gì của anh không?
- Anh xin lỗi, vì gia đình anh chuyển đi gấp quá nên anh không kịp nói lời tạm biệt em, cuộc sống bon chen đã làm anh quên mất cô bé ngày nào,anh không ngờ em vẫn giữ miếng ghép hình nhỏ này và vẫn nhớ anh suốt ngần ấy thời gian. Nếu không phải hôm qua dọn nhà tình cờ thấy tấm ảnh hồi nhỏ của em và rồi nghĩ tới miếng ghép hình em luôn đeo trên cổ không rời mà nói với anh đó là kỉ vật thì có lẽ anh sẽ không nhớ cô bé năm nào mất rồi. Mình đúng là có duyên phải không em?
Kỳ Anh ôm chầm lấy Vĩ Thần:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh vì tất cả, cảm ơn anh vì đã khiến con bé 6 tuổi biết yêu cuộc sống và tìm niềm vui giữa dòng đời, cảm ơn anh đã là chồng em, đã chăm sóc em suốt bao lâu nay, vậy là em đã hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mình rồi.
- Ngốc ạ, em nói gì lạ thế!
Bất chợt bàn tay của Kỳ Anh lỏng dần, cô ngã xuống
- Kỳ Anh, em sao vậy? Bác sĩ Quang!
Bác sĩ Quang chạy tới, lấy thuốc cho cô uống, tiến hành sơ cứu.
- Phải đưa tới bệnh viện ngay thôi, cô ấy yếu quá rồi, tim và mạch đập rất yếu.
- Không... đừng đưa em rời khỏi đây - Kỳ Anh thều thào
- Sao lại không rời khỏi đây chứ? - Vĩ Thần hét lên trong nước mắt
Kỳ Anh dùng chút sức lực yếu ớt nắm chặt tay Vĩ Thần và giữ anh lại:
- Em biết mình không chịu nổi nữa đâu, hãy cho em ở lại đây, chết trong không gian này, bên cạnh anh.
- Kỳ Anh!
- Sáng nay tỉnh dậy,thấy trong người không ổn, em biết mình không trụ nổi nữa rồi, nên em mới muốn cùng anh đi ngắm biển,biển đẹp phải không anh?
- Đẹp, biển rất đẹp em à! - Vĩ Thần khóc
- Không biết mình có duyên hay nợ anh nhỉ, sao lúc nào anh cũng bảo vệ cho em và chăm sóc em? ... Nếu... nếu có kiếp sau... đừng yêu em anh nhé! Yêu em sao thấy anh khổ lắm.
- Em nói gì lạ thế? Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ yêu em, vẫn sẽ bảo vệ và chăm sóc cho em, em phải là vợ của anh...mãi mãi
- Không....nếu có kiếp sau... đừng yêu em!
Bày tay Kỳ Anh đang đặt trên má Vĩ Thần bỗng chốc tuột đi,mắt cô nhắm nghiền lại
- Kỳ Anh! - Vĩ Thần hét lên, ôm chặt cô trong tuyệt vọng, vậy là cô đã ra đi mãi mãi, đã biến mất khỏi cuộc đời anh như thế.
Tấm di ảnh với nụ cười tươi rói của cô gái trẻ khiến ai cũng phải chạnh lòng. Cô đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, khi cuộc sống vẫn còn bao điều tươi đẹp cô chưa hề chạm đến.
- Nếu có kiếp sau, nhất định anh sẽ vẫn yêu em
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro