Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Kí Ức

1 tuần sau...

-Kỳ Anh , chúng ta về nhà thôi!

- Thật sao? -Kỳ Anh nhảy cẫng lên như đứa trẻ sắp được dẫn đi mua quà

- Nhưng từ giờ,bên cạnh chúng ta sẽ có bác sĩ Quang theo cùng.

- Sao lại thế? - mặt Kỳ Anh xị xuống

- Ngoan nào! Bác sĩ Quang là người trực tiếp điều trị cho em từ đầu tới giờ, bệnh tình của em ngoài bác sĩ Quang không ai hiểu hơn cả, nếu không làm vậy thì em sẽ không được về nhà đâu.

- Thôi được rồi, chỉ cần được về nhà là được.

Kỳ Anh vui sướng sắp xếp đồ đạc trở về nhà. Cô đâu biết rằng đưa cô rời khỏi bệnh viện là quá mạo hiểm. Nếu không phải vì là bạn thân với bố của Vĩ Thần, làm sao bác sĩ Quang chấp nhận ngừng mọi việc để theo cô làm 1 bác sĩ riêng kè kè bên cô gần như 24/24 để có thể xử lí kịp thời khi bệnh của cô bất ngờ trở xấu, và cũng không phải vì cảm thương cho 1 cô gái còn quá trẻ mà đã sắp phải lìa xa cõi đời, làm sao bác sĩ dám để cô trở về nhà như thể đó là tâm nguyện cuối cùng của cô gái trẻ.

Trở về nhà, mỗi sáng họ cùng nhau đi bộ trên con đường mà ngày ngày 2 người thường cùng nhau chạy bộ tập thể dục.

- Anh còn nhớ chỗ này không? Đây là chỗ lần đầu mình gặp nhau này, hôm ấy em bị đập vào mảnh kính, máu chảy lênh láng mà em không biết làm sao cả,may mà có anh sơ cứu rồi đưa em tới bệnh viện.

- Anh nhớ chứ, em sợ máu tới nỗi tái mét cả mặt mày.

- Nếu không có cuộc gặp gỡ ấy làm sao mình nên vợ nên chồng chứ.

- Ý em là em lấy anh để trả ơn đấy hả -Vĩ Thần nhăn mặt.

- Làm gì có chứ... nếu lấy 1 người để trả ơn thì em không lấy anh đâu... - Kỳ Anh khẽ nhìn xuống cổ, chiếc dây chuyền mà cô đã đeo rất lâu rồi, chiếc dây chuyền có mặt là 1 miếng ghép hình bằng gỗ nhỏ.

...

*******

18 năm trước...

- Cút hết đi,lũ sâu bọ,4 5 thằng con trai lớn thế kia mà xúm vào bắt nạt 1 đứa con gái không thấy ngại à?

- Á cái thằng này... mày ở đâu chui ra vậy?

Cô bé lặng thinh, ngước đôi mắt còn ươn ướt lên nhìn cậu bé. Cậu bé có vóc người nhỏ nhỏ, nước da ngăm đen, trông 1 trời 1 vực với mấy gã du côn to con kia, duy chỉ có đôi mắt sáng lấp lánh của cậu bé là thu hút ánh nhìn của người đối diện - đôi mắt đen láy và sáng như vì sao đêm.

Lũ du côn lao vào cậu bé, nhanh như cắt, cậu luồn bên này, lách bên kia, né được những nắm đấm chỉ chực chờ đấm vào mặt cậu, những cánh tay chắc nịch đưa ra mà tưởng chừng chỉ chạm vào thôi cũng thấy đau,cậu chạy tới chỗ cô bé đang ngồi ở góc tường,nắm tay cô bé đứng dậy. Lúc này thì cả 2 đều bị dồn vào góc tường, tim cô bé đập càng lúc càng mạnh hơn,người cô run lẩy bẩy. Dường như cảm nhận được sự sợ hãi đang lớn dần lên trong cô,cậu bé nắm chặt tay cô hơn, thì thầm: "Cố lên,1 chút nữa thôi,họ sắp tới rồi". Cô bé ngơ ngác không hiểu cậu bé nói gì, lũ du côn tiến lại gần, tên cầm đầu nhếch mép cười nhạt:

- Tính làm anh hùng à nhóc? Vắt mũi chưa sạch mà đòi làm anh hùng cứu mĩ nhân à? Haha hài hước thật đấy, để tao cho mày biết thế nào là lễ độ.

- Này... mấy cậu kia, làm gì thế hả? - tiếng nói của 3 anh dân phòng làm lũ du côn giật mình, cậu bé mỉm cười nhẹ nhõm, giờ thì cô bé đã hiểu "họ" mà cậu bé nói là ai.

- Vừa mới rời trại giáo dưỡng mấy hôm là lại làm loạn rồi,nếu không phải các cậu mới có 13 14 tuổi thì vào tù hết rồi đấy,đi theo tôi!

Họ đưa lũ du côn đi, cậu bé liền nhìn cô bé, mỉm cười:

- Ổn rồi!

- Làm sao... làm sao... họ biết?

- Nãy đi qua đây anh thấy tụi nó bắt nạt em nên chạy nhanh tới gọi họ, nhưng họ đang bận không tới nhanh được nên anh chạy tới trước kéo dài thời gian chờ họ tới - cậu bé liếc nhìn xấp vé số trên tay cô bé - Chắc tụi nó trấn lột tiền bán vé số của em hả?

Cô bé gật đầu.

- Thôi giờ thì không sao rồi, về nhà đi em! Anh đi nhé, anh có việc phải đi ngay bây giờ!

Cậu bé chạy nhanh đi, chỉ kịp để lại cho cô bé 1 nụ cười.

Ngày hôm sau, đang lang thang đi bán vé số, cô bất chợt gặp lại cậu bé đang ngồi chơi bắn bi trước 1 ngôi nhà to, sang trọng. Cô liền tiến lại gần để chắc chắn mình không nhìn nhầm, bất ngờ cậu bé ngẩng lên:

- Ơ, là cô bé hôm qua đây mà,em đi bán cả ở bên đây nữa hả?... À mà chỗ này cũng không xa chỗ hôm qua cho lắm...

- ...

- Em có biết chơi bắn bi không? Ngồi xuống đây chơi với anh.

- Em không biết chơi.

- Ngồi xuống đây anh chỉ cho rồi chơi với anh, chơi 1 mình cũng chán.

- Vâng.

- Mà em bao nhiêu tuổi rồi?

- 6 tuổi ạ.

- Vậy kém anh 3 tuổi đấy, đây, chơi như vậy này...

Sinh ra trong 1 gia đình nghèo, từ nhỏ không có bạn, phải đi bán vé số mang tiền về cho bà dì ghẻ cay độc và ông bố nát rượu sau mỗi giờ học, cuộc sống của cô gái nhỏ vốn là 1 chuỗi ngày tháng u ám. Nhưng từ ngày có cậu bé, cô cảm nhận được thế nào là niềm vui thật sự. Cậu bé thường rủ cô chơi bắn bi cùng, mang đồ chơi ra cho cô chơi cùng, đôi khi lại dắt cô đi lang thang và kể chuyện cho cô nghe, cùng cô ăn 1 cây kem mát lạnh.

Cho đến 1 ngày... khi cô tới căn nhà đó thì không còn thấy cậu ngồi chơi bi trước nhà chờ cô nữa... 1 ngày...2 ngày... rồi 1 tuần....2 tuần... Gia đình cậu đã chuyển đi nơi khác, 1 người ở gần đó bảo thế, vậy là hết, sẽ chẳng còn ai chơi cùng cô nữa, chẳng còn ai cho cô những niềm vui nữa... Cậu bé đã biến mất khỏi cuộc đời cô như thế... thứ duy nhất cô còn giữ được của cậu là 1 mành ghép hình bằng gỗ mà lúc chơi chung cậu đã đưa cho cô.

Cô bé năm đó đã trở thành Kỳ Anh bây giờ... đó là kỉ vật mà cô giữ mãi suốt mười mấy năm trời, dù đã trưởng thành nhưng chưa bao giờ cô quên cậu bé đó.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: