Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Sơ Khai - Hồi Ức. Đường vào sương đen

Chap 10 – Hồi 1: Sơ Khai – Hồi Ức. Đường Vào Sương Đen

Cơn gió buổi sáng dần chuyển lạnh khi Kantajii và Hina rời xa khuôn viên đội 2.
Con đường dẫn họ đến vùng ngoại biên phía Bắc nhanh chóng biến đổi — những hàng cây xanh biến mất, chỉ còn lại những thân gỗ khô quắt, như thể sự sống đã bị rút cạn từ lâu.

Kantajii vừa đi vừa liếc nhìn xung quanh, bàn tay đặt hờ lên chuôi vũ khí.
— "Mục tiêu lần này là Điểm Giao Sương Đen... nghe thôi đã thấy không lành."

Hina khẽ nhíu mày.
— "Sương Đen... tôi từng nghe Hanbi nói, đó là vùng cấm."

— "Đúng. Một khi đã bước vào, la bàn loạn hướng, linh lực bị nén lại... và thứ nguy hiểm nhất — là những sinh vật không thuộc bất kỳ giới nào."
Kantajii dừng bước, ánh mắt lạnh hẳn.
— "Nhưng mệnh lệnh... vẫn là mệnh lệnh."

Khi họ tiến sâu hơn, màn sương mỏng bắt đầu trườn đến, bám lấy từng tấc đất. Tiếng bước chân dường như bị nuốt mất, chỉ còn hơi thở đều đặn vang lên giữa khoảng trắng đặc quánh.

Đột ngột, Hina khựng lại.
— "Kantajii... anh cảm thấy không?"

Từ trong sương, một luồng khí lạnh lẽo len lỏi. Không giống Hư Linh thông thường — nó lặng, nhưng dai dẳng, như thể đang quan sát từng nhịp thở của họ.
Kantajii rút vũ khí, giọng khẽ mà cứng rắn:
— "Giữ chặt vị trí. Không được tách nhau nửa bước."

Nhưng dù cả hai cảnh giác, bóng tối trong màn sương vẫn như đang khép lại, đẩy họ dần đến tâm điểm của một cái bẫy... chưa rõ kẻ giăng.

Càng tiến sâu, bầu không khí càng đặc quánh. Sương dày như chất lỏng, bên trong len lỏi một thứ sát khí âm u khiến mỗi bước chân như bị kéo xuống.
Rồi — một tiếng đập chân khủng khiếp vang lên. Mặt đất rung bần bật.

Cả hai lập tức quay phắt lại.
Hina sững sờ, giọng run rẩy:
— "Không thể nào... Là Giao Long sao!?"

Kantajii trấn tĩnh lại tức khắc:
— "Bình tĩnh, Hina! Nhớ lời đội trưởng — không được bộc phát Long Dạng, rõ chưa!?"

— "Tôi... hiểu rồi. Nhưng... Giao Long đã tuyệt diệt hàng trăm năm rồi mà..."

Kantajii nheo mắt, cảm nhận linh khí khổng lồ đang cuộn trào:
— "Không nhầm được. Đúng là Giao Long — nhưng bị Thao Linh của Tousen điều khiển."

Anh rút kiếm, giọng sắc như thép:
— "Giữ vị trí. Điểm yếu nằm ở gốc đuôi. Tôi dụ nó, cô kết liễu."

— "Được. Anh cẩn thận đấy!" — Hina đáp, siết chặt pháp khí.

Trận chiến nổ ra.
Kantajii lao lên, chặn từng cú vung móng khổng lồ, vừa né vừa tìm cơ hội áp sát.
Hina giữ khoảng cách, phóng độc, chữa trị kịp lúc khi Kantajii dính đòn.
Tiếng rống của quái thú dội vang khắp vùng, xé rách màn sương thành từng mảnh bạc xám.

Cuối cùng, một kẽ hở.
— "Bây giờ, Hina!" — Kantajii quát.

Làn độc xoáy tròn, cuốn lấy vết thương anh vừa mở.
Giao Long gầm lên, ngã quỵ, cơ thể khổng lồ đổ sập xuống, hơi thở tắt lịm.

Họ thở dốc, tưởng như đã xong.
Nhưng rồi — một luồng sát khí lạnh buốt ập đến.
Từ sâu trong màn sương, một bóng người bước ra.

Kantajii lập tức nhận ra.
— "Tousen...!? Ngươi... chẳng phải đang yết kiến Linh Đế sao!?"

Tousen im lặng, ánh mắt dừng lại trên xác Giao Long.
Nụ cười nhếch nhẹ.
— "Ra là vậy..."

Kantajii nghiến răng.
— "Ngươi dám dùng " Huyễn giới U minh " khi đang yết kiến Linh để đến đây ư?? Chết tiệt nhà ngươi

Tousen khẽ giơ tay. Bóng tối tuôn ra, quấn lấy xác Giao Long.
— "Giao Long — Hồi sinh."

Xác chết rung lên, vết thương liền lại, đôi mắt mở bừng đỏ rực.
Tiếng rống vang dội, xé toạc cả tầng sương. Sát khí cuộn trào dữ dội.

Tousen đứng đó, tay khoanh trước ngực, ánh mắt hờ hững như kẻ đang xem trò tiêu khiển.
Kantajii nghiến răng, hét:
— "Chuẩn bị!"

Giao Long lao đến. Móng vuốt vung xuống, đất nứt toác. Kantajii chặn đòn, nhưng lực va chạm đẩy anh trượt dài, để lại rãnh sâu trên đất.
Chưa kịp thở, chiếc đuôi quái thú quét ngang — rồi bóng đen ập đến từ phía đối diện.

Phập!
Máu bắn tung. Răng nanh Giao Long xuyên thủng vai và ngực Kantajii, nhấc bổng anh lên rồi quăng mạnh xuống.

— "KANTAJII!!" — Hina hét lên, đôi mắt hoảng loạn.

Kantajii cố thở, máu trào nơi khóe môi:
— "Nhớ... lời đội trưởng... Không... được..."

Lời chưa dứt, quái thú lao đến, sát khí phả sát mặt Hina.
Tiếng tim cô đập loạn, nỗi sợ và bản năng hòa làm một.
Một luồng áp lực vỡ tung.

Không gian nổ tung trong tiếng rít.
Vảy bạc phủ khắp cơ thể, mắt hóa vàng rực, chiếc sừng nhọn mọc dài.
Long Dạng — Hina không còn kìm được.

Tiếng rống của cô hòa với Giao Long, vang lên như hai luồng long khí giao chiến.
Tousen khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhạt nở ra:
— "Tốt... cuối cùng cũng chịu bộc phát."

Gió lạnh cuốn qua, sương tan thành những luồng xoáy bạc.

Giao Long khựng lại một thoáng — bản năng cổ xưa của nó nhận ra trước mặt không còn là con mồi yếu đuối.
Tiếng rống của nó và Hina vang vọng khắp khu rừng mù sương, hòa vào nhau như hai dòng linh khí chạm trán trong cùng một khúc ca dữ dội.

Kantajii gục bên vũng máu, hơi thở nặng nhọc, mỗi cử động đều khiến vết thương rách toạc thêm. Anh cố mở mắt, nhìn bóng Hina giờ đây đã hoàn toàn hóa Long Dạng — vảy bạc phủ khắp người, ánh sáng từ đôi mắt vàng rực đâm xuyên màn sương.

Hina lao đến như tia chớp, móng vuốt xé toạc lớp vảy dày của Giao Long.
Con quái thú gầm lên đau đớn, quật đuôi phản công — nhưng bị cô chặn đứng bằng một cú hất mạnh khiến đất đá tung trời.

Chỉ trong vài chiêu, sức mạnh áp đảo của Hina đã đè bẹp Giao Long.
Với một cú chém cuối cùng, cô bổ thẳng vào cổ quái thú. Máu nóng phun ra như thác đỏ, thân hình khổng lồ gục xuống, rung chuyển cả mặt đất.

Khói bụi chưa kịp tan, ánh mắt Hina lập tức hướng về phía Tousen — kẻ vẫn đứng đó từ đầu, bình thản như đang thưởng thức một màn trình diễn.

Hắn khẽ nhếch môi, giọng lạnh lẽo nhưng nhẹ như gió thoảng:
— "Một con rồng tức giận... Ta không có hứng tự chuốc rắc rối với Hanbi bây giờ."

Hina không đáp. Cô đạp mạnh xuống đất, thân hình lao vút đến như mũi tên bạc.
Ngay khoảnh khắc ấy, Tousen chỉ khẽ phất tay. Không gian phía sau hắn rạn ra, Huyễn Giới U Minh mở rộng — từ đó, hàng trăm Thao Linh tuôn ra ào ạt, mỗi con mang hình dạng vặn vẹo của những Hư Linh từng bị hắn tiêu diệt.

Chúng tràn ra như bức tường sống, chắn giữa Hina và chủ nhân.
Những móng vuốt, hàm răng va chạm loạn xạ, tiếng kim loại và linh lực hòa vào nhau thành một bản giao hưởng hỗn loạn.

Trước khi Hina kịp phá vỡ vòng vây, Tousen đã lùi dần vào màn sương.
Giọng hắn vọng lại, mờ xa nhưng đầy ẩn ý:
— "Vậy là... ta đã thấy đủ thứ mình cần."

Bóng hắn tan biến, để lại bầu trời nặng trĩu và dư âm của một kẻ vừa đạt được chiến thắng mà không cần rút kiếm.

Kantajii thều thào, máu tràn bên khóe môi:
— "Hina... đủ rồi... quay lại..."

Cô khựng lại, nhìn xuống đồng đội đang nguy kịch.
Ánh sáng bạc dần tắt khỏi đôi mắt, lớp vảy rút về, để lộ khuôn mặt thất thần và mệt mỏi đến kiệt quệ.

Gió trong rừng vẫn thổi, kéo theo mùi máu và tàn linh lẩn trong sương — chứng tích cho một tội lỗi vừa được đánh thức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro