Ngọc Lạc Long thức tỉnh
Ngưu Yêu lao tới với tốc độ kinh hoàng, móng vuốt của nó cào xuống mặt đất, tạo thành những vệt sâu hoắm. Dân làng bỏ chạy tán loạn. Nhưng Lạc An, mặc dù sợ hãi, vẫn không rời đi. Viên ngọc trong tay cậu bừng sáng dữ dội, như muốn nói rằng cậu không được trốn tránh.
"Ta phải làm gì đây?" – cậu hét lên trong đầu.
Ngay khi Ngưu Yêu sắp lao vào cậu, viên ngọc phát ra một luồng sáng chói mắt. Từ trong ánh sáng ấy, một hình bóng rồng uy nghi xuất hiện. Đó là Ngọc Lạc Long, một linh thú huyền thoại trong truyền thuyết Lạc Việt, thân rồng xanh biếc uốn lượn, ánh mắt lạnh lùng đầy uy lực.
Ngọc Lạc Long xoay mình, phun một luồng khí xanh cuộn tròn quanh Ngưu Yêu. Tiếng gầm rú của con quái vật vang lên đau đớn. Tà khí từ cơ thể nó tan biến dần, trả lại hình dạng một con trâu bình thường. Con trâu quay đầu chạy về rừng sâu.
Trưởng làng cùng dân làng, dù khiếp sợ nhưng không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng vừa xảy ra. Trưởng làng tiến đến, ánh mắt đầy phức tạp nhìn Lạc An:
"Ngươi... chính là người mà lời tiên tri đã nhắc đến. Nhưng vận mệnh này không phải là phước lành... Hãy chuẩn bị cho một hành trình đầy gian nan, Lạc An."
Lạc An nhìn xuống viên ngọc trong tay, giờ đây đã mất đi ánh sáng chói lòa mà chỉ còn lại màu xanh dịu nhẹ. Cậu không khỏi băn khoăn, không biết chuyện gì đang chờ đợi mình phía trước. Nhưng trước khi cậu kịp suy nghĩ nhiều hơn, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
"Lạc An, cậu có sao không?" – Mai Nhi, cô bạn đồng trang lứa, chạy tới. Mắt cô vẫn còn ánh lên sự lo lắng. Mai Nhi là con gái của Lạc Hiển, trưởng làng, và là người bạn thân duy nhất của Lạc An từ nhỏ.
"Tớ... không sao," – Lạc An đáp, nhưng đôi mắt vẫn không thể rời khỏi viên ngọc. Mai Nhi nhìn viên ngọc, rồi nhìn Lạc An, ánh mắt như đang cố đoán xem điều gì đang diễn ra.
"Cậu đã triệu hồi rồng... Ngọc Lạc Long. Đó là điều mà cha tớ và các vị trưởng lão luôn nhắc đến trong những truyền thuyết," – Mai Nhi nói, giọng đầy kinh ngạc và cả sự kính sợ.
Trưởng làng Lạc Hiển bước đến gần hơn, giọng ông trầm hẳn lại, đầy sự lo âu và trách nhiệm:
"Lạc An, ngươi không còn là một đứa trẻ bình thường nữa. Ngọc Sơn – nơi được thần linh chỉ định – là nơi ngươi phải đến. Nhưng hành trình đó không hề dễ dàng, và có những thế lực tà ác sẽ săn đuổi ngươi vì viên ngọc này."
Ông ra hiệu cho Mai Nhi và Lạc An đi theo mình. Họ cùng bước vào nhà trưởng làng – một căn nhà lớn với mái lợp bằng lá cọ, bên trong treo đầy những pháp khí cổ xưa. Ông Lạc Hiển lấy ra một chiếc bùa chú màu đỏ, đặt nó vào tay Lạc An:
"Đây là Linh Hộ Bùa, một pháp bảo có thể giúp ngươi chống lại tà khí. Nó sẽ bảo vệ ngươi khỏi những nguy hiểm nhỏ, nhưng điều quan trọng hơn là ngươi phải học cách tự bảo vệ mình."
Lạc An cầm lấy bùa chú, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ nó. Trong lòng cậu bắt đầu nhen nhóm một ý chí mạnh mẽ – cậu không muốn chỉ đứng yên và chờ đợi sự giúp đỡ từ người khác. Cậu muốn tự mình trở nên mạnh mẽ, bảo vệ dân làng và khám phá bí ẩn đằng sau viên ngọc này.
"Con sẽ đi, trưởng làng. Con sẽ đến Ngọc Sơn," – Lạc An nói, giọng đầy kiên quyết.
Mai Nhi bất ngờ nắm lấy tay Lạc An:
"Nếu cậu đi, tớ cũng sẽ đi. Tớ không để cậu một mình đối đầu với tất cả những thứ này đâu."
Trưởng làng Lạc Hiển nhìn hai đứa trẻ, trong ánh mắt có phần tự hào nhưng cũng đầy lo lắng. Ông biết rằng vận mệnh của chúng đã bị cuốn vào một dòng chảy lớn hơn rất nhiều so với những gì mà tuổi thơ chúng từng biết. Ông đặt tay lên vai cả hai:
"Hãy cẩn thận, và hãy luôn nhớ rằng sức mạnh thực sự không chỉ nằm trong viên ngọc, mà nằm trong trái tim các con."
Ngoài trời, bóng đêm bắt đầu buông xuống, nhưng ngọn lửa trong lòng Lạc An đã được thắp lên. Đây mới chỉ là khởi đầu của hành trình gian nan mà cậu và Mai Nhi sắp đối mặt – một hành trình đưa họ đến những nơi đầy bí ẩn, gặp những thế lực mạnh mẽ, và khám phá những điều tưởng như đã mất trong dòng chảy của thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro