Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Có phải tớ quá ích kỷ?

"Không." Giọng nói của cô vẫn còn nghèn nghẹn vì nước mũi, nếu cô tha thứ cho mấy người kia quá dễ dàng thì chắc chắn lần sau họ lại kiếm chuyện, còn nếu cô khăng khăng không chấp nhận lời xin lỗi thì phải chăng cô quá ích kỉ?

Duy im lặng dọn sách vở quan sát sự việc trước mắt.

"Duy, mày bảo nó cho bọn tao xin lỗi đi mà. Nó mà mách cô thì chết bọn tao." Đám con trai chuyển hướng sang kì kèo với Duy, có người còn ngăn lối ra của cậu ấy mong cậu ấy giúp họ khuyên bảo Hân.

"Tránh ra cho tôi về, cậu ấy chẳng phải nói rất rõ ràng rồi hay sao mà còn hỏi tôi?"

Duy không muốn dính dáng tới chuyện này càng không muốn dung túng cho những kẻ xấu nhưng lại không nhận ra được những gì họ gây ra. Cậu thấy Hân quá hiền vì Duy để ý nhiều lần họ đã trêu cô ấy nhưng chẳng lần nào Hân thưa chuyện với giáo viên.

"Đi mà." Mấy bạn nam kéo tay Duy năn nỉ cậu mong cậu có thể suy nghĩ lại giúp họ.

Nhưng quay ra đã chẳng còn thấy Hân ở đây nữa, chắc hẳn cậu ấy cũng ra về rồi.

"Chết rồi chúng mày ơi, mai Trung thu được nghỉ nếu mình không xin lỗi kịp thì chắc chắn toi đời rồi." Tiếng kêu la làng chạy bay vút ra ngoài lán xe của mấy bạn nam, thu hút tất cả sự chú ý của cả trường vì tiếng la thất thanh, ai cũng ngoảnh mặt lại nhìn.

Lúc này Hân đang lấy xe chuẩn bị ra về, bên cạnh cô còn có mấy bạn nữ đang dỗ dành cô.

"Mày mau nín khóc đi ngày mai về nói với cô giáo đến xử lý chúng nó, chuyện gì cũng lôi ra bỡn cợt được." Người thì cầm cặp giúp Hân, người thì cầm giấy lau nước mắt.

Hân cố gắng nặn ra nụ cười để cho mọi người yên tâm không cần phải lo lắng cho cô.

Cô cũng không có ý định sẽ mách với cô giáo, chuyện bé xé ra to dù sao nếu các bạn kia không cảm thấy hối lỗi cô cũng sẽ mặc kệ. Chẳng qua các bạn ấy không nhận thức được việc trêu đùa quá đà mà thôi chứ không hề có ý nghĩ gì xấu xa.

Về đến nhà Hân vội chào bố mẹ rồi chạy đi rửa mặt, nhìn gương mặt mình trong gương với đôi mắt sưng vù. Cô sợ rằng đi vào ăn cơm bố mẹ sẽ phát hiện ra cô khóc ở trường.

Cô phân vân mãi cuối cùng chọn cách bảo bố mẹ ăn cơm trước còn bản thân phải làm bài tập nộp cho cô giáo gấp. "Bố mẹ cứ ăn cơm trước đi ạ, con còn phải làm bài tập rồi nộp cho cô giáo luôn từ trưa nay."

"Sao mới đi học về đã phải nộp bài tập vậy con, làm nhanh lên rồi còn ăn cơm không đói." Bố mẹ Hân quan tâm hỏi cô.

"Dạ."

Cô rảo bước vào phòng rồi đóng chặt cửa, nếu để lộ ra sở hở bố mẹ cô sẽ nhận ra ngay lập tức. Cô ngồi cạnh bàn học ngẩn ngơ như mất hồn, hình như cô đang suy nghĩ điều gì đó mà chưa tìm ra được câu trả lời.

Bất giác nước mắt lại lăn dài trên má, đều là vì sự tủi thân và vì áp lực hôm sau đến lớp gặp lại các bạn sẽ như thế nào. Những suy nghĩ mường tượng về cảnh hôm sau chạm mặt lại tất cả mọi người. Cảm thấy xấu hổ vì một chuyện nhỏ bé lại khóc như mưa ngay tại lớp học, phải trách bản thân cô quá tự ti vì sao trước đó không thẳng thắn mà từ chối Huy?

Nếu như từ chối một cách thẳng thắn thì sẽ không có chuyện xảy ra như ngày hôm nay.

Phải chăng bản thân Hân quá ích kỷ, quá tự ti. Thứ Hân sợ nhất là không dám đối diện với sự thật, không làm bạn nữa thì sao? Không thể nhìn mặt nhau thì sao? Chẳng sao cả, chưa đầy một năm nữa họ không còn gặp lại nhau vì ai cũng đều có cuộc sống riêng của mình.

Đâu phải Huy thích mình Hân đâu? Trước đó cậu ta đã thích rất nhiều cô gái rồi, đây chẳng phải điểu cậu ta quan tâm lắm. Không thích cô nữa thì cậu ta sẽ thích người khác thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro