Chương 5 - Tam a ca (2)
Đêm đến, Hoàng đế khẽ nhắm mắt, biếng nhác nói: "Có mùi cam phật thủ, thật là dễ ngửi".
Hắn vươn tay hướng về phía nàng, cười như không cười: "Đến đây đi, đến gần chút, cho trẫm ngửi xem nào, phảng phất còn có mùi hương ngọt ngào của đậu khấu nữa"
Một đêm đầy mộng, nàng luôn mơ về những chuyện trước kia, lúc còn ở Vương phủ, lần đầu tiên nàng bị thất sủng, không ai để ý đến nàng mà giờ phút này thì người bên ngoài lại hâm mộ nàng.
Nàng tỉnh lại khi sắc trời vẫn còn đen, nàng lặng yên đứng dậy phủ thêm áo khoác, uống một chén trà để giảm bớt cái mệt mỏi đêm qua, nàng chậm rãi uống xong, liền quay đầu nhìn nam nhân đang ngủ say trên gường, nàng nghĩ cả đời này của nàng sẽ không vì cái gương mặt tuấn mỹ nam tử này mà thương tâm rơi lệ.
Nàng ngưng thần suy nghĩ, nhịn không được dùng thay vuốt ve khuôn mặt Hoàng đế, bình tĩnh mà xem xét, hắn đúng là một nam tử trong sáng, khó trách trong cung từ hậu phi cho đến cung nữ yêu thích hắn.
Nàng đang suy nghĩ thêm bỗng nhiên có tiếng khóc thê lương vang đến, Nguyệt My hoảng hốt, còn tưởng rằng ở nơi nào có tiếng mèo hoang thê tuyệt kêu rống.
Nhưng tiếng khóc kia như muốn xé rách đêm dài ở Tử Cấm thành đang an bình, một tiếng lại một tiếng, tiếng khóc càng phát ta nặng nề thảm thiết, xa xa truyền tới. Hoàng đế có chút mê man tỉnh lại hỏi nàng: "Âm thanh gì vậy?"
Nguyệt My lẳng lặng cười, đi đến trước đôi nến, đang muốn thổi tắt nến thì nghe bên ngoài có tiếng chạy bộ gấp gáp vang lên, sau đó liền nghe thấy tiếng gõ cửa liên hồi, Hoàng đế nhíu mày nói: "Càng ngày càng không biết quy tắc! Mau vào bẩm báo đi"
Nguyệt My vội khoác thêm chiếc áo cửu ra mở cửa điện, dưới chân thái giám mềm nhũn, cơ hồ bò đến trước mặt Hoàng đế, khóc nói: 'Hoàng thượng, Hoàng thượng... Chuyện lớn rồi..."
Hoàng đế cảnh giác ngồi dậy: "Tiếng khóc bên ngoài là sao vậy?"
Thái giám nằm trên mặt đất gào khóc nói: "Là Thừa Càn cung... Là Thừa Càn cung..."
Hoàng đế có chút sợ hãi liền đứng lên, theo bản năng chạy đến bên cửa sổ, đẩy mạnh cửa sổ ra nhìn về hướng Thừa Càn cung.
Bên ngoài cửa số gió lạnh sắc bén xuyên vào, Hoàng đế liền rùng mình một cái, Nguyệt My vội thay hắn choàng thêm chiếc áo nói: "Hoàng thượng bảo trọng, kẻo bị phong hàn"
Hoàng đế dường như đang khóc, bả vai run run, thanh âm mang theo sự hoài nghi: "Có phải Tam a ca đã xảy ra chuyện gì hay không? là Tam a ca đúng không?"
Thái giám quỳ trên mặt đất, khóc rống thất thanh: "Hoàng thượng, Hoàng thượng nén bi thương. Là Tam a ca, Tam a ca tạ thế rồi."
Hoàng đế không tin liền từng bước lảo đảo đi ra ngoài, cơ hồ chịu không nổi liền ngã xuống giường, thì thào hỏi: "Sao lại là Tam a ca? Sao lại như vậy?"
Hắn ngửa mặt lên trời nói: "Tam a ca là đích tử của trẫm! Là đứa con trời ban của trẫm, ông trời sẽ không lấy đi đích tử của trẫm như vậy! Nó mới 3 tháng tuổi thôi, về sau nó còn phải kế thừa đế nghiệp của trẫm, nó..." Hoàng đế nghẹn ngào mà thở hồn hển không nói nên lời.
Hoàng đế không kịp lau nước mắt, giận dữ hét: "Thay quần áo cho trẫm! Trẫm không tin, trẫm không tin!"
Nguyệt My đứng một bên canh giữ, nghiêng tai lắng nghe tiếng khóc bên trong bi ai muốn chết, trên mặt Hoàng đế cũng lộ ra thần sắc bi thương.
Năm Gia Thuận thứ 2, ngày 20 tháng 1 giờ Tỵ, Tam a ca mất vào lúc 3 tháng tuổi. Đế hậu đau thương muốn chết, truy phong làm Hoàng thái tử.
—
Di Hoà nâng niu ngắm nhìn đôi khuyên tai trên tay. Một thị tì đứng cạnh nàng nói: "Đôi bông tai này thật là đẹp, người xem có cần nô tì đeo lên cho chủ tử không"
Tinh Túc từng bước vội đến chỗ nàng, sắc mặt hoảng loạn xen lẫn mừng rỡ: "Chủ tử, Thừa Càn cung có chuyện rồi"
Di Hoà chậm rãi nói: "Vậy sao, lại có quý tử chết yểu?" Nàng ta đặt đôi khuyên tai xuống hộp trang sức: "Đi, chúng ta tới đó xem thử"
Trong người nàng có chút khó chịu mà buồn nôn, Tinh Túc thấy vậy đôi mắt sáng mừng rỡ: "Chủ tử, người không phải đã có rồi chứ. Nô tì còn nhớ kì kinh của người đã trễ lắm rồi, bây giờ lại khó chịu nôn mửa như vậy"
Di Hoà vỗ nhẹ lồng ngực, nước mắt cứ thế mà chảy ra, nàng cười như khóc: "Chắc chắn là phải, cảm giác này thật là quen thuộc, chắc chắn là như vậy"
Tinh Túc cười nói: "Nô tì lập tức đi hồi bẩm"
Di Hoà nắm lấy cổ tay Tinh Túc: "Không, bây giờ không phải lúc, bổn cung vừa mới mang thai, thai khí chưa ổn định..."
Di Hoà ngập ngừng rồi nói tiếp: "Chưa vội đối phó với Hoàng hậu mà làm tổn long thai, hoàng hậu xem ta là cái gai trong mắt phải nhổ bỏ đi, bổn cung tạm thời nhẫn nhịn trước, đợi thai nhi trong bụng lớn hơn một chút, rồi ta mới đi bẩm báo với hoàng thượng"
Tinh Túc nói: "Chủ Tử chịu cực rồi"
Di Hoà nghiến răng, đôi mắt đã đẫm lệ bây giờ tràn đầy căm phẫn: "Nhất định phải giữ đứa bé này thật cẩn thận"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro