Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Văn án - Tiết tử


Văn án

Kỹ nữ, tháng năm trôi qua, chờ đợi phía trước là thê lương lúc tuổi già.

Nàng biết, nhưng ngoại trừ dùng hết sức lực để sống, nàng không còn sức để chống cự tất cả những thứ vận mệnh gia tăng trên người.

Hắn, là vương gia cao cao tại thượng, tồn tại như một vị thần.

Lại bởi vì yêu phải một nam nhân yếu đuối ích kỷ thiếu chút nữa bị hủy hoại.

Nàng xem hắn là ánh trăng trên bầu trời, chỉ cần có thể xa xa ngắm nhìn, đã là một loại hạnh phúc.

Hắn lại coi nàng như bùn dính trên người, như cái gai cắm trong lòng, không trừ bỏ không thể ngủ yên.

Sau khi trừ đi, hắn mới biết được, không phải nàng không rời được hắn, là hắn không rời được nàng.

Lời mở đầu

Kỹ nữ, xưa nay luôn bị thế nhân khinh thường. Không phải hoa khôi tài nữ, tất cả đều là những người giãy giụa sinh tồn trong gian khổ.

Kỳ thật chuyện xưa này viết ra có vẻ đã cố hết sức, dù sao nam chủ vô luận dung mạo, địa vị cùng tâm tính, nữ chủ thật sự kém quá xa. Muốn đem hai người buộc lại cùng nhau, ngay cả chính tôi cũng có chướng ngại tâm lý. Nhưng câu chuyện này tôi quả thật rất muốn viết, huống chi, trên cõi đời này, có chuyện gì không thể xảy ra?

Tiết tử

Mưa xối ẩm ướt hoa đào, trong rừng sương mù tầng tầng lớp lớp.

Mấy gian nhà tranh đơn sơ lẳng lặng nằm trong rừng đào, giống như một ẩn sĩ, trong vẻ tịch liêu lộ ra vài phần khoan thai.

"Ngươi...thực sự phải trở về?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngữ khí ôn nhu, mang theo thản nhiên u buồn, tản mát ra theo động tác mở cửa sổ gỗ. Bóng người lóe lên, nam tử áo xanh đi tới phía trước cửa sổ, ánh mắt âm u xa xăm lạc vào sâu trong rừng đào.

Mắt dài mi rậm, nam nhân như ánh trăng thanh nhuận động lòng người, chu sa chí giữa mi tâm đỏ thắm như lửa, lại không lộ ra vẻ quyến rũ, chỉ làm cho dung nhan tinh thuần ôn nhã điểm thêm một tia mị sắc.

"Ngươi cũng biết, ta không thể không đi." Giọng nam trầm thấp dày mạnh ở phòng trong vang lên, mang theo nồng đậm bất đắc dĩ.

Khóe môi nam tử áo xanh hơi cong lên, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ dâng lên một chút chua xót. "Một khi đã như vậy, lúc trước cần gì đến trêu chọc ta?"

"Nhạn Bắc..." Trong tiếng thở dài tang thương mỏi mệt, nam nhân áo đen đi đến bên cửa sổ, từ phía sau gắt gao ôm lấy nam tử áo xanh, gương mặt tuấn mỹ cương nghị tựa như điêu khắc, bất lực cúi đầu vào gáy người trước mặt. "Ngươi phải nhớ rõ, cho dù như thế nào, trừ ngươi ra, ta sẽ không đem người khác nhìn vào trong mắt, để vào trong lòng."

Thờ ơ với cái ôm cùng lời lẽ yêu thương của người phía sau, nam tử áo xanh lạnh lùng cười, "Có nhớ rõ, ngươi cũng đã từng nói qua, cả đời này, ngoại trừ ta, ai ngươi cũng không cần?"

Nam nhân áo đen cứng đờ, ngẩng đầu, cảm xúc thống khổ cùng mâu thuẫn đan xen trên mặt, nhưng cuối cùng vẫn trở về biểu tình kiên quyết cứng rắn.

"Thực xin lỗi, Nhạn Bắc, thực xin lỗi..." Dường như biết mình sắp mất đi một thứ rất quan trọng, hắn lại bất lực, vì thế chỉ có thể bối rối hôn người trong lòng, mặt, gáy, môi... Khát vọng lưu lại chút gì đó, "...Ta không thể nào trơ mắt nhìn nương ta buồn bực mà chết, không có cách nào..." Cho nên chỉ có thể lựa chọn hy sinh người hắn yêu nhất, hy sinh tình cảm giữa bọn họ.

Đờ đẫn chịu đựng ý đồ khơi mào thân thể của nam nhân, nam tử áo xanh mặt không cảm xúc nhìn cành hoa đào ướt sũng nhỏ từng giọt ngoài cửa sổ, hồi ức từng màn trôi qua trước mắt...

Có lẽ bởi vì kí ức quá mức tốt đẹp, cho nên càng làm nổi bật thêm thống khổ hiện tại của hắn.

"Đủ rồi! Yến Tử Kỷ." Trên mặt hắn ngưng tụ băng sương, một phen đẩy nam nhân phía sau ra, nhanh chóng di chuyển đến nơi đối phương không đụng chạm tới. Nghĩ đến khối thân thể này từng ôm mình rất nhanh sẽ đi ôm một nữ nhân, hơn nữa nhất sinh nhất thế, hắn liền cảm thấy trong lòng dâng lên oán giận khó có thể bình ổn.

"Nhạn Bắc..." Yến Tử Kỷ vươn tay, lại phát hiện rốt cục không bắt được người trước mắt.

Phượng Nhạn Bắc cười lạnh."Yến Tử Kỷ, ngươi cho Phượng Nhạn Bắc ta là một tên "đĩ điếm" bảo đến thì đến, bảo đi thì đi sao?" Hai chữ "đĩ điếm" dường như thoát ra từ trong kẽ răng. Nói xong, hắn bỗng nhiên xoay người kéo mở cửa gỗ rồi đi mất, không để ý tới lời hô gọi của Yến Tử Kỷ.

Thẫn thờ nhìn thân ảnh thon dài tuấn lãng biến mất sâu trong rừng đào ướt đẫm, hồi lâu...Yến Tử Kỷ vô lực buông tay.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn bay tán loạn, thỉnh thoảng làm rơi rụng mấy cánh hoa đào phấn hồng.

Ai ngờ, mùa xuân vừa tới, mà tình cũng đã tan...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro