Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 9

Phượng Nhạn Bắc đang ở trong sân, nhìn thấy Hương Quế, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức ngưng tụ thành sương.

"Ngươi đi đâu?"

Hương Quế cúi đầu, trầm mặc quỳ xuống, bình tĩnh chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của hắn.

"Ngươi..." Phượng Nhạn Bắc đình trệ, bỗng nhiên bước nhanh về phía trước, một phen bóp lấy cổ Hương Quế, tái mặt nói: "Chớ chọc giận ta!" Hành động phân biệt khoảng cách chủ tớ với hắn kia, khiến hắn nóng nảy khó hiểu.

Cổ họng đau nhức, cho thấy hắn không khống chế được lực đạo. Hương Quế cười khổ, nhắm mắt lại không nhìn hắn, vì thế cảm giác hít thở không thông kia càng thêm rõ ràng. Bản năng muốn sống, khiến nàng nắm lấy tay hắn, muốn đẩy ra nhưng vô lực.

"Phượng Nhạn Bắc, huynh điên rồi, muốn bóp chết nàng có phải không?" Mạc Thương đứng một bên bị phương thức ở chung kỳ quái của hai người khiến cho một đầu mờ mịt, nhưng vẫn kịp thời nhận thấy sắc mặt Hương Quế trở nên hồng tím, vội kêu lên.

Phượng Nhạn Bắc cả kinh, phút chốc thu tay lại, giống như bị cái gì làm phỏng. Nhìn Hương Quế dùng một bàn tay vuốt vuốt yết hầu, bộ dáng ho sặc dồn dập, một tia ảo não nhanh chóng lóe lên trong con ngươi đen của hắn, nhanh đến mức khiến người khác không thể nắm bắt được.

"Cút!" Hắn cứng ngắc xoay người, không để bản thân tiếp tục nhìn nàng.

Hương Quế vẫn đang trầm mặc, tay nhanh chóng cầm lấy bánh bao rời đi, ánh mắt bình tĩnh như trước.

Cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất ở ngoài cửa, Mạc Thương mới lên tiếng: "Có phải huynh có thành kiến với Hương Quế hay không? Nói như thế nào nàng cũng từng cùng huynh đồng cam cộng khổ, đừng đối với nàng quá đáng." Nàng thật sự khó hiểu Phượng Nhạn Bắc đối với hạ nhân luôn luôn ôn hòa khoan dung vì sao đối với Hương Quế lại khắt khe như vậy.

"Tiểu Thương, ngươi đừng quản nhiều việc của người khác." Phượng Nhạn Bắc rũ mắt, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, ngày hôm nay thiên hạ này có người dám nói với hắn như vậy, sợ cũng chỉ có muội muội bảo bối này của hắn.

Mạc Thương nghiêng đầu, đột nhiên cười hì hì, chắp tay sau lưng đi vòng quanh Phượng Nhạn Bắc.

"Ngươi đang làm cái gì?" Bị coi là khỉ cảm giác cũng không tốt, Phượng Nhạn Bắc nhíu mày.

Mạc Thương chậc chậc lắc lắc đầu, thở dài nói: "Quả nhiên a...Thật sự là ánh trăng, đáng tiếc hay bị chọc cho nổi giận."

Trái tim Phượng Nhạn Bắc lỡ mất một nhịp, "Ngươi lại hồ nháo!" Hắn giả vờ tức giận, trong lòng lại giống như ẩn ẩn chờ đợi cái gì.

Mạc Thương nhún vai, "Ta mới không hồ nháo. Vừa rồi ta nghe được Hương Quế cùng người ta nói huynh lớn lên rất đẹp, giống như ánh trăng trên bầu trời..." Nàng nói rất thuận miệng, nếu Hương Quế nghe được, nhất định sẽ nhìn trời không nói gì. Lời đồn, cứ như vậy sinh ra.

Phượng Nhạn Bắc giật mình, trên mặt hiện lên một chút choáng váng, định quay đầu che giấu đi, cả giận nói: "Nàng ta hồ ngôn loạn ngữ cái gì. Cũng không nhìn xem bản thân là thân phận gì..." Nhưng lửa giận vốn vẫn ở trong lòng lại trôi đi không còn bóng dáng, một cỗ cảm xúc hân hoan khó hiểu bắt đầu âm thầm lưu chuyển trong huyết mạch.

Phát hiện Phượng Nhạn Bắc dị thường, Mạc Thương hí mắt, định nghiên cứu thăm dò vẻ mặt của hắn.

"Ngươi cũng theo nàng ta hồ nháo. Lần sau nếu lại nghe được các ngươi lấy ta làm trò tiêu khiển, nhất định không để yên." Không được tự nhiên xoay người, Phượng Nhạn Bắc ném lại một câu như giận như không, liền quay trở về, hoàn toàn quên mất ý đồ ban đầu của mình, đương nhiên cũng không thấy được Mạc Thương sau lưng vì phản ứng của hắn mà ánh mắt trở nên kỳ lạ.

"Uy, Phượng Nhạn Bắc, nếu huynh không quen nhìn Hương Quế tỷ tỷ, liền tặng nàng cho ta đi. Ta rất thích nàng." Đột nhiên, vào lúc hắn đi lên bậc thang, phía sau truyền đến thanh âm cất cao của Mạc Thương.

Phượng Nhạn Bắc dừng lại, nhưng không quay đầu, cách một hồi mới nói: "Nếu muội muốn thị nữ, lựa chọn trong bốn người Tuyết Cầm bọn họ được rồi. Hương Quế không thích hợp, đừng đánh chủ ý lên nàng..." Hắn lời còn chưa nói hết, người đã đi vào phòng.

"Uy ..." Mạc Thương nhíu mày, vì ẩn ý bóng gió trong lời nói của hắn: nàng muốn ai cũng được, chỉ có Hương Quế là không được. Đây đến tột cùng là xem thường, hay là dục vọng chiếm hữu?

Trở lại nội thất, Phượng Nhạn Bắc mới đột nhiên nhớ tới, chính mình tìm Hương Quế đến, hình như là có chuyện gì, không nghĩ tới vừa nhìn thấy nàng, liền quên hết.

"Nô tài này thực làm càn!" Hắn thì thầm tự nói, đối với chuyện không quá quan trọng kia, cũng không để trong lòng.

Đi đến trước chậu nước, chuẩn bị rửa mặt, vào lúc cúi đầu lại ngây người.

Trên mặt nước trong suốt, phản chiếu bóng của hắn. Trên khuôn mặt kia, không chỉ không có chút tức giận nào do bị mạo phạm, khóe môi thế nhưng còn đang giương lên cao.

Hắn mà lại vì lời nói của nô tài kia tự mình cười ngây ngô.

Nhận thức này làm cho Phượng Nhạn Bắc không khỏi toát một thân mồ hôi lạnh!

******

Hương Quế mơ một giấc mơ thực cổ quái. Trong mơ lại nhớ tới địa lao hắc ám kia, Phượng Nhạn Bắc lạnh như băng nằm bên cạnh người nàng, cho dù nàng gọi thế nào cũng không tỉnh. Tỉnh lại tim đập kịch liệt, hai bên má lạnh ngắc, lệ ướt đẫm chiếu.

Đưa tay đặt trên ngực, áp chế nỗi sợ hãi khác thường nơi đó.

Hắn không có làm sao. Hắn không có làm sao. Hắn đang hảo hảo ở trong Bắc Uyển, hiện tại không ai có thể thương hại đến hắn...Một lần lại một lần, nàng trấn an cảm xúc hoảng loạn của chính mình.

Đột nhiên chú ý tới hành động của bản thân, Hương Quế không khỏi cười chua xót, yết hầu còn lưu lại vết tích nắm bóp buổi chiều hắn vô tình để lại, không ngờ được, ở trong mộng nàng vẫn vì hắn mà bi thương rơi lệ.

Từ đầu tới cuối, nàng chưa từng lựa chọn.

Khoác áo bước xuống giường, đi đến trong viện. Trong bầu không khí đêm lạnh, mùi hoa quế thơm ngát phiêu đãng, cảm xúc hỗn loạn của Hương Quế dần dần bình ổn.

Dựa vào trụ hành lang, ngồi trên lan can, nàng nhìn ánh trăng đang lên cao gần như tròn trịa trên bầu trời. Ngày kia, chính là mười lăm .

Mười lăm...Những năm gần đây, nàng dường như quên mất ngày này.

Liễu nhi, ngươi xem cha nấu cái gì ngon cho ngươi a.

Đến đây, đem bát mỳ trường thọ này ăn, Liễu nhi nhà chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi.

Hương Quế vẫn tinh tường nhớ rõ, một bát mỳ kia, sợi trắng mà dài, phía trên có một quả trứng trần màu hoàng kim, tỏa ra mùi thơm mê người.

Nàng không nhớ nổi trước đó có từng ăn qua thứ ngon hơn hay không. Nhưng từ đó về sau, nàng chưa từng ăn qua.

Hương Quế mỉm cười.

Nàng không cần sống lâu trăm tuổi. Bát mỳ trường thọ cùng quả trứng gà kia, nàng chia làm hai phần, chia sẻ cùng người thân nhất của mình. Có điều, khi đó nàng không hiểu rõ, vì sao cha vừa ăn vừa nghiêng đầu vụng trộm gạt lệ.

Nếu không ăn bát mỳ kia, mọi chuyện có thể thay đổi hay không? Thực hiển nhiên, sẽ không.

Bởi vì đó là một ngày người cha ham bài bạc lại yêu rượu kia hiếm khi thanh tỉnh...

Một hồi thanh âm tỳ bà bị gió đêm mang theo đến đây, khi được khi mất, thê oán mà trống vắng. Hương Quế hồi thần, không tự chủ bị thanh âm này hấp dẫn, theo âm thanh tìm kiếm. Biết rõ không nên chạy loạn trong vương phủ, nhưng vào đêm khuya mộng hồi tỉnh lại này, năng lực khống chế của nàng cũng trở nên yếu ớt.

Vạn vật yên tĩnh, chỉ có từng tiếng oán thán sâu kín trong gió của đàn tỳ bà tràn ngập bóng đêm. Hành lang vòng vèo, thơm ngát hương hoa, Hương Quế cũng không biết chính mình đã đi bao xa, tiếng tỳ bà rốt cục dần dần trở nên rõ ràng, còn phụ họa thêm tiếng suối róc rách.

Một hồ sen dưới ánh trăng, một nữ tử áo trắng đang ngồi trong đình ở đối diện cầu đá, lần lượt lần lượt gãy đàn tỳ bà. Không thành khúc, giống như cõi lòng nữ tử đầy tâm tư không biết nên trút ra như thế nào.

Nữ tử vẻ ngoài thanh tú, thân thể mềm mại, ở dưới bóng liễu, rất dễ làm cho người ta sinh ra ảo giác giống với tinh linh trong hồ sen.

Thanh Song cô nương. Hương Quế dừng lại sau một gốc liễu, nhớ tới ngày đó Phượng Nhạn Bắc cùng nàng vô cùng thân mật, ngực hơi thắt lại, cảm giác cũng giống như lúc đó.

Không cần quấy nhiễu nàng. Hương Quế nghĩ như thế, dưới chân lại không động đậy được.

Leng keng leng keng, chỉ thấy bàn tay trắng nõn của Thanh Song lướt nhẹ trên dây đàn, một chuỗi nhạc thanh cô tịch tuôn trào ra.

"Một khúc ca, ca không thành lời. Một điệu múa, múa không thành bước. Tiếng nhạc phập phồng, tâm nơi nào tỏ..." Âm thanh dừng lại, Thanh Song thì thào nói, còn chưa dứt, đột nhiên đập bể tỳ bà, nằm xuống khóc lớn.

Hương Quế kinh sợ, thấy nàng khóc bi thương, cảm thấy xót xa, không biết nên làm thế nào cho phải.

Gió đêm nổi lên, nhẹ lướt qua lá sen. Đang vào lúc Hương Quế khó xử, Thanh Song đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về hướng nàng đang đứng, sợ tới mức nàng phản xạ định lui vào sau gốc cây, không nghĩ tới lại ngã vào một lồng ngực ấm áp.

Một bàn tay nhanh chóng che đi tiếng kinh hô của nàng, mùi xạ hương quen thuộc theo gió thổi vào trong mũi, nói cho nàng người phía sau là ai.

Hắn sao cũng ở chỗ này? Hương Quế không giãy giụa, chỉ là nghi hoặc trong lòng. Chẳng lẽ bọn họ ước hẹn, chính mình xuất hiện quấy nhiễu đến họ?

Loại ý tưởng này tuy rằng hoang đường, nhưng cũng không phải không có khả năng. Dù sao cách bọn họ hành sự ở trong mắt nàng xưa nay đều không thể lý giải và nắm bắt. Vì suy đoán này, Hương Quế âm thầm kêu khổ, nếu là như vậy, người phía sau không biết muốn nổi giận với nàng thế nào.

"Không cho phép lên tiếng." Hơi thở nóng rực phun ở sau gáy, người phía sau ở bên tai nàng lặng lẽ ra lệnh.

Hương Quế gật đầu, nào dám không theo.

Cho đến khi Thanh Song thu hồi ánh mắt, tiếp tục nằm khóc, bàn tay che ở môi nàng mới buông ra, chuyển sang giữ chặt nàng, lặng yên không một tiếng động lui ra khỏi nơi bọn họ ẩn nấp, lui tới đường đi.

Ra khỏi sân vườn kia, Phượng Nhạn Bắc buông bàn tay đang lôi kéo Hương Quế ra, trầm mặc đi ở phía trước.

Hương Quế thành thành thật thật theo sau, chuẩn bị nhận thêm một lần trừng phạt.

Nhưng bước chân Phượng Nhạn Bắc không nhanh không chậm, ung dung thong dong, tóc dài buông xõa tùy ý phủ trên áo khoác ngoài, vừa nhìn liền biết là mới từ giường thức dậy, không phải là dáng vẻ chuẩn bị đi hẹn hò như Hương Quế nghĩ, cũng không có tức giận muốn trừng phạt nàng.

Mấu chốt nhất ——

Hương Quế giật mình nhìn hắn theo hai tay áo tiêu sái đong đưa mà bước về phía trước, sở dĩ giẫm trên mặt đất không một tiếng động, hoàn toàn bởi vì hắn căn bản không có đi giày.

Là quá bất ngờ vội vàng, nên quên mất đi. Nàng đoán như thế, cũng không thể không nhớ tới đêm hôm đó, hắn cũng đi chân trần xõa tóc cùng nàng uống rượu.

Có lẽ, nam nhân này, cơ bản không thích đi giày.

******

Phượng Nhạn Bắc không trở về Bắc Uyển, mà lập tức đi thẳng về hướng sườn viện, vào phòng Hương Quế.

"Đóng cửa lại." Đi đến bên giường ngồi xuống, hắn phân phó Hương Quế đang theo vào phía sau.

Hương Quế ngẩn ra, làm theo, sau đó đi đến trước bàn mò mẫm tìm đá đánh lửa và ngòi lấy lửa, chuẩn bị đốt nến lên.

"Không cần đốt nến." Trong bóng đêm, thanh âm Phượng Nhạn Bắc từ sau bình phong truyền tới, có chút trầm, còn có chút chần chờ. "Cửa sổ... đều đóng cả chưa."

Đột nhiên ý thức được dụng ý hắn tới đây, tim Hương Quế bỗng nhiên đập nhanh hơn. "Vâng." Một lát sau, nàng mới nhẹ nhàng đáp lời, có chút khó hiểu, rõ ràng hắn chán ghét nàng, vì sao lại muốn tìm nàng, huống chi, bên người hắn còn có nhiều nữ tử mỹ mạo thuần khiết như vậy.

"Lại đây." Phượng Nhạn Bắc trầm giọng ra lệnh. Trên thực tế, ngay cả chính hắn cũng không rõ, vì sao nhất định không phải thân thể của nàng thì không được. Chán ghét chính mình ỷ lại vào thân thể nàng, lại không thể nào khắc chế được loại dục niệm kia, cảm giác mâu thuẫn cùng suy sụp dường như đem hắn tra tấn đến phát điên.

Hương Quế chậm rãi đi đến bên người hắn, trong lòng có chút kháng cự chuyện đó, cảm giác kia giống như trước đây ở trong quân doanh bị người khác coi thành công cụ phát tiết.

"Nửa đêm ngươi không ngủ chạy loạn khắp nơi làm gì?" Vươn tay đem nàng kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình, Phượng Nhạn Bắc vừa hỏi, vừa cởi vạt áo của nàng. Thanh âm hắn thấp nhẹ tao nhã, thế nhưng đầu ngón tay lại đang nhẹ nhàng run run. May mắn là, trong bóng tối, nữ nhân kia không nhìn thấy.

Hương Quế bị sự khác thường của hắn khiến cho nàng mất tự nhiên mà trở nên căng thẳng, nâng tay lên định tự mình động thủ cởi áo, lại vào lúc đụng phải tay hắn thì lại rụt trở về.

"Chủ tử..." Nàng há miệng, ngoại trừ hai chữ này, lại không biết nên nói cái gì.

"Có phải không ngủ được hay không? Ta cũng không ngủ được...Giúp ta cởi áo..." Phượng Nhạn Bắc không chờ nàng tiếp tục nói, thay nàng tìm lý do, có điều khi cởi y phục của nàng ra, thanh âm đã không còn trầm ổn như lúc đầu.

Từ lần trước rõ ràng buồn bực nàng không đem mình để vào mắt, nhưng lại không nhịn được áp bức muốn nàng bị quất roi, sau đó hắn đã bị khát vọng mãnh liệt cùng ý muốn chiếm hữu của mình đối với nàng dọa sợ. Mấy ngày nay hắn gần như có ý tránh nàng.

Nhưng mà, đêm nay, hắn làm thế nào cũng không áp chế được ý niệm muốn ôm nàng. Lưỡng lự đi tới bên ngoài sườn viện, lại nhìn thấy nàng mở cửa đi ra, ngồi dưới hiên ngẩn người. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên mặt nàng lộ ra biểu tình như vậy, ưu thương, bất đắc dĩ, còn có nụ cười kiên cường khiến lòng người chua xót.

Tiếng tỳ bà của Thanh Song cất lên, nàng đi ra, hắn vẫn đi theo phía sau nàng. Nhìn bóng dáng nàng gầy yếu cô linh linh đứng dưới tàng cây liễu ven bờ hồ, gió thổi loạn mái tóc, một khắc kia, hắn đột nhiên trở nên sợ hãi. Sợ hãi nàng càng ngày càng bình tĩnh, càng ngày càng trầm mặc, vậy nên sẽ không bao giờ ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời nữa...

Ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối, ánh trăng tờ mờ cách một lớp màn cửa sổ rọi vào cũng có tác dụng chiếu sáng đồ vật.

Khoảng cách quá gần, hơi thở nóng rực của hắn phun trên mặt Hương Quế, mùi xạ hương nam tính nồng đậm bao lấy nàng, một cỗ ái muội khó nói lặng lẽ ngập tràn trong căn phòng tối tăm.

Tay Hương Quế đặt lên cổ áo hắn, đột nhiên miệng lưỡi có chút khô, trên trán hơi hơi lấm tấm mồ hôi.

"Quế..." Phượng Nhạn Bắc thấp giọng gọi, nắm tay nàng chậm rãi cởi bỏ quần áo của chính mình, con ngươi như hắc diên thạch (đá vỏ chai) chăm chăm nhìn khuôn mặt bình thường trước mắt, nóng bỏng mà chuyên chú.

Hương Quế thở hổn hển, giương mắt nhìn về phía nam nhân trước mặt. Trong ánh sáng tờ mờ, mái tóc dài của hắn phân tán, tinh lượng trong mắt như có sóng nước dập dờn, khuôn mặt vốn tuyệt mỹ bị che kín bởi một tầng bóng đêm, lộ ra vẻ mị hoặc kinh người.

Tim nàng đập loạn.

Đôi môi ôn nhuận nhẹ nhàng dừng ở môi nàng, ngậm lấy, xoay vờn hút vào... sự dịu dàng cực kì cùng cẩn thận làm cho hai mắt Hương Quế dần dần ướt át. Đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng, cũng là lần đầu tiên lấy tư thái quý trọng như vậy ôm nàng, giống như nàng là nữ tử trong một gia đình bình thường lương thiện...

Đến tột cùng, bản thân là lưu luyến dung mạo của hắn, hay là lưu luyến sự ôn nhu ngẫu nhiên xuất hiện của hắn? Một khắc kia khi bị đặt ngã lên trên giường, trong đầu Hương Quế đột nhiên toát ra ý nghĩ này.

Có điều, khi thân thể nóng rực kia dán vào nàng, nàng rốt cục không có cách nào nghĩ tiếp.

Độ ấm trong phòng liên tục tăng lên, tiếng rên rỉ nhỏ vụn cùng tiếng hít thở ồ ồ đan vào nhau, đem bóng đêm nhiễm một tầng ái muội rực rỡ.

Ngoài phòng ánh trăng sáng tỏ, một bóng dáng yểu điệu cô đơn đứng bên cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe tiếng động nam nữ hoan ái bên trong truyền ra, hai tay buông xuống bên người gắt gao nắm chặt. Một giọt chất lỏng sẫm màu theo kẽ tay thoát ra, 'ba' một tiếng rơi trên mặt đất, vẩy ướt ánh trăng thủy ngân, tiếp theo lại một giọt...

Thật lâu sau, kích tình trong phòng bình ổn xuống.

"Ta sợ lạnh, ngươi ôm ta ngủ." Đột nhiên vang lên thanh âm nam nhân làm cho người vốn định lặng lẽ rời đi bỗng nhiên cứng đờ, ánh trăng chiếu vào gương mặt mĩ lệ của nàng, hiện lên chính là kinh ngạc, là không dám tin, cũng là nồng đậm ghen tị.

Sao hắn có thể dùng ngữ điệu bá đạo lại gần như làm nũng như vậy nói cùng người kia? Hắn sao có thể sợ lạnh?

"Ân." Thanh âm nữ nhân trả lời rất đơn giản, ngoại trừ một chút lười biếng mang theo hương vị hoan ái, cũng không có đặc biệt vui sướng, như sớm đã quen với yêu cầu của hắn. Nhưng mà, một lát sau, nàng lại lúng ta lúng túng mở miệng: "Thời tiết thực nóng..." Thực nóng, hai người ôm ấp một chỗ sẽ phi thường nóng, hơn nữa lại là lúc vừa làm xong vận động kịch liệt.

Vốn dĩ không nên cười nàng, nhưng mà, khóe môi lại không khống chế được vì ngữ khí có chút nghi hoặc của nữ nhân kia mà cong lên.

"Dong dài ít thôi, cho ngươi ôm thì ôm đi." Nam nhân hạ giọng rống, ra vẻ có chút xấu hổ.

Thực hiển nhiên, nữ nhân ở địa vị yếu hơn, nghe vậy liền không thèm đáp lại, giống như dung túng cũng giống như ủy khuất.

Nàng tình nguyện bị hắn bắt bạt như vậy. Thân ảnh kia chuyển động một chút, nhẹ nhàng tựa vào tường, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Trong phòng lại yên tĩnh, từ tiếng hít thở có thể nghe ra hai người đều đã ngủ sâu. Nàng cứ như vậy đứng ở nơi đó, động cũng không động, thẳng đến khi phía đông ửng hồng.

******

"Ngươi cũng từ quân doanh tây bắc đi ra ?"

Vòng qua hành lang, Hương Quế nhìn thấy Thanh Song đứng dựa vào tường. Áo xanh, tóc vấn hai bên, tơ lụa như mây rũ xuống, nhìn qua nàng hao gầy đi nhiều, nhưng cũng càng thêm thanh nhã động lòng người.

Hương Quế cười cười, có chút kinh ngạc Thanh Song lại ở chỗ này chờ nàng.

"Cùng nhau đi một chút, được không?" Tuy rằng là hỏi, nhưng bàn tay mềm mại kia đã vươn lại đây, dắt tay Hương Quế.

Có chút thụ sủng nhược kinh, cảm giác tiếp xúc với sự mềm mịn kia làm cho cả người Hương Quế không được tự nhiên, sợ bàn tay thô ráp của mình làm bị thương bàn tay nhỏ bé kia, có điều lại không dám rút về, chỉ có thể cứng ngắc đi theo bên cạnh Thanh Song.

"Chân của ngươi xảy ra chuyện gì?" Tựa hồ giờ phút này mới chú ý tới nàng tập tễnh, Thanh Song lo lắng hỏi.

Thật sự không quá quen thuộc với việc bất thình lình thân thiết, phản ứng của Hương Quế so với bình thường càng trở nên chậm chạp, qua một hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: "Bị ngã." Nói ra hai chữ này, ngực nàng đột nhiên căng cứng, khó chịu thiếu chút nữa không thở nổi.

Cũng không phát hiện mặt nàng trắng bệch, sau khi xuyên qua một rặng liễu, Thanh Song ngừng lại. Đường mòn dưới chân chạy về phía trước kéo dài tới một sân khác, hai bên hoa cỏ nở rộ, phiến lá phản xạ ánh mặt trời lấp lánh, xanh tươi mơn mởn.

"Xuyên qua cánh rừng cây hạnh kia, chính là tường viện của vương phủ...Ngươi ở hạ doanh phải không, sao có thể quen biết chủ tử?" Thực hiển nhiên, Thanh Song so với Hương Quế càng quen thuộc vương phủ.

Định rút tay về, kết quả cũng không gặp phải cản trở, đem bàn tay được tự do nặng nề rút lại phía sau, lặng lẽ trên quần áo lau lau mồ hôi ở lòng bàn tay, Hương Quế âm thầm thở ra, lại đối với câu hỏi của Thanh Song cảm thấy khó xử. Nàng biết nếu thành thật trả lời, sẽ mang đến hậu quả thực đáng sợ, nhưng nàng cũng không quen nói dối.

"Ta... Ở trong quân doanh từng gặp hắn một lần." Cân nhắc nửa ngày, nàng nhả ra một câu như vậy. Đó là lần đầu tiên nàng thấy hắn, có điều hắn lại không để nàng vào mắt, cho nên vào ngày tuyết lớn kia, ở trong nhà của nàng cùng Hà Bình Qúy, hai người mới quen biết.

Thực hiển nhiên đây cũng không phải đáp án Thanh Song muốn, nhưng nàng cũng không hề truy hỏi, cười cười, nói: "Ngươi cũng thích chủ tử đi." Một câu trần thuật, cho thấy sự khẳng định của nàng.

Lần này, Hương Quế không trả lời. Thích hay không thích, đều không phải chuyện của người khác, chỉ là chuyện của một mình nàng.

"Ta thích hắn. Rất thích rất thích..." Thanh Song hạ liễm đôi mắt long lanh, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ bao phủ một tầng ai oán mỏng manh."...Thích đến mức nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì..."

Vì sao nói những điều này với nàng? Hương Quế khó hiểu, không tiếp lời, sự thực là không biết nên tiếp lời như thế nào.

"Ngươi có thể vì hắn làm cái gì?" Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, Thanh Song đột nhiên giương đôi mi, yên lặng nhìn chằm chằm Hương Quế, nâng thanh âm hơi cao chất vấn.

Không chờ Hương Quế trả lời, nàng đã tiếp tục nói: "Dung mạo ngươi không xuất sắc, chân lại tàn tật, còn ở hạ doanh...Đến tột cùng vì sao hắn giữ ngươi ở lại bên người?" Khó hiểu, lòng chua xót, không cam lòng... Nàng không thể nào hiểu được, vì sao hắn thà rằng muốn một nữ nhân đã sớm không còn sạch sẽ, cũng không nguyện ý chạm vào nàng.

Bị người khác ở trước mặt kể lể mình như vậy, Hương Quế không tức giận, lại có chút dở khóc dở cười.

"Đáng tiếc, cho dù là dạng người nào, chúng ta đều từng là doanh kỹ. Hắn sẽ không cần một doanh kỹ làm thê tử của hắn... Hắn sẽ không cần... ngày mai hắn sẽ cùng công chúa Tây Ngô thành thân." Phảng phất như quên mất bên cạnh còn có người khác, Thanh Song thất thần thấp giọng nói, hai hàng lệ trong suốt theo gò má lặng yên không tiếng động rơi xuống.

Hắn muốn thành hôn! Hương Quế giật mình, trong lòng có chút mờ mịt.

Nói vậy, nói vậy... không liên quan gì đến nàng đi. Trừng mắt nhìn, nàng đột nhiên tỉnh ra.

"Ngươi đừng khổ sở." Dung mạo xinh đẹp, ngay cả khóc cũng chọc người yêu thương, Hương Quế thở dài, vụng về an ủi nữ tử nhu tình tràn đầy không có nơi giải bày. "Vì sao ngươi không khổ sở?" Trừng đôi mắt sương mù đầy nước, Thanh Song vì sự bình tĩnh của Hương Quế cảm thấy không thể tin được.

"Ta, ta có khổ sở..." Hương Quế có chút thẹn thùng thừa nhận, nhưng cũng không hơn. Nàng không phải cô gái ấp ủ mối tình đầu, ngây thơ khát khao đối với tình yêu còn chưa bắt đầu dưới hiện thực tàn khốc sớm đã tiêu tan. Nàng có thể đem tất cả mọi thứ đi bảo vệ những thứ tốt đẹp nàng muốn bảo vệ, dường như chấp nhận gia tăng bất bình trên người, cũng không cho phép bản thân khát cầu hồi báo. Bởi vì nàng biết, bắt đầu từ lúc nàng khát cầu hồi báo, mới là giây phút bất hạnh chân chính bắt đầu.

Thanh Song nhíu mi, đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu nữ nhân trước mắt, đến tột cùng là tâm cơ nàng quá sâu, hay là quá ngu xuẩn?

Nâng tay, lấy khăn tay lau sạch nước mắt trên mặt, nàng nói ra mục đích chân chính đến tìm Hương Quế lần này: "Ta không thể chịu đựng được về sau hắn thuộc về một nữ nhân khác... Ta phải rời khỏi nơi này, ngươi đi cùng ta đi."

Không nghĩ tới nàng tìm mình vì việc này, Hương Quế có chút kinh ngạc. Sau một lúc lâu, mới lúng ta lúng túng nói: "Ta không thể đi." Trừ phi chính miệng Phượng Nhạn Bắc nói với nàng, nàng có thể rời đi, nếu không nàng không thể đi. Nói cách khác, đi đến đâu cũng chỉ có một con đường chết, còn liên luỵ người khác.

Thanh Song nghe vậy sắc mặt khẽ biến, cười lạnh, "Không chấp nhận ngươi nói không." Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên đưa tay điểm vào thắt lưng Hương Quế, trước khi nàng mềm nhũn ngã xuống nhẹ nhàng đỡ lấy, sau đó vác nàng vận công phóng người chạy về hướng rừng hạnh.

Nếu ngươi mang Hương Quế rời khỏi hắn, ta sẽ nghĩ biện pháp để hắn nạp ngươi làm trắc phi.

Hứa hẹn của người đó vang lên bên tai Thanh Song, dù cho chỉ có một chút hy vọng, nàng cũng phải vì bản thân cố gắng một phen.

******


"Biến mất?" Bước chân Phượng Nhạn Bắc đang đi nhanh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc bén quét về phía đại tổng quản đang theo sát phía sau. "Có ý gì?"

"Bẩm chủ tử, đã tìm khắp toàn bộ vương phủ, cũng không thấy tung tích Hương Quế cô nương." Đại tổng quản bình tĩnh trả lời, ai cũng không biết trên lưng hắn mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo.

Biểu tình Phượng Nhạn Bắc cứng đờ trong nháy mắt, sau đó khôi phục như thường, "Lệnh Lãnh Úy đến sườn viện gặp ta."

Lãnh Úy, đứng đầu "Ngự phong thập tam kỵ", chỉ huy một tổ chức tình báo khổng lồ thần bí, chuyên dụng của Phượng Nhạn Bắc, dò hỏi tình báo, tìm người cùng truy tung, khắp thiên hạ không có tổ chức nào có thể sánh bằng.

"Vâng." Cho dù trong lòng đại tổng quản có rất nhiều nghi hoặc, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, vội an bài người đi tìm Lãnh Úy.

Sao có thể đột nhiên biến mất? Đứng tại chỗ một lúc lâu, Phượng Nhạn Bắc mới đi về phía sườn viện.

Tối hôm qua còn hoàn hảo, chỉ nửa ngày không gặp, đã không còn thấy bóng dáng? Hắn đương nhiên biết nàng ngốc thế nào, không có khả năng rời khỏi vương phủ mà không bị người phát hiện.

Vào sườn viện, các thị nữ vốn dĩ đang nghỉ ngơi nhìn thấy hắn đều có chút kinh ngạc, vội lên tiếp đón, lại bị hắn vẫy lui, sau đó trong ánh mắt không thể tin được của các nàng đi vào trong phòng Hương Quế.

Đệm chăn gấp gọn gàng nhìn không ra đêm qua nổi loạn, tay hắn nhẹ nhàng xoa xoa chiếc gối đầu vẫn lưu lại mùi hương của hai người, nghĩ đến bộ dáng nàng bị khi dễ, tức giận cũng không ảo não không âm thầm hờn dỗi đáng thương, khóe môi không tự giác nhếch lên.

Chưa từng thấy nữ nhân nào ngốc hơn nàng. Hắn thở dài, tùy tiện nhìn trong phòng, phát hiện quần áo của nàng vẫn còn ở đây, hiển nhiên không phải nàng vụng trộm trốn đi, nếu muốn chạy trốn nàng sớm đã chạy mất, chứ không phải đợi tới lúc nàng đến nơi này. Như vậy, nàng đi nơi nào? Hay là...

Nghĩ đến phỏng đoán phía sau, đôi mi thanh tú của Phượng Nhạn Bắc nhíu chặt lại. Ai sẽ gây bất lợi cho nàng? Nhìn tính nết của nàng, sao có thể đắc tội với người khác.

"Chủ tử!" Thanh âm Lãnh Úy ở ngoài cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của hắn.

Đi đến trước bàn trang điểm, cầm lấy lược, rút xuống sợi tóc dài còn quấn ở răng lược, nắm trong lòng bàn tay. "Vào đi." Cảm nhận được cảm giác rất nhỏ khó có thể phát hiện, hắn không khỏi nhớ tới đêm qua, tóc của nàng từng vòng quấn vào gáy hắn, cùng hắn dây dưa một chỗ.

"Chủ tử." Lãnh Úy đi đến, lại vẫn đứng ở cạnh cửa, cung kính chờ đợi mệnh lệnh.

"Trước ngày mai, đem Hương Quế đưa đến trước mặt ta." Phượng Nhạn Bắc chậm rãi nói, "Sống phải thấy người, chết..." Chữ "chết" vừa phun ra, yết hầu hắn giống như bị một thứ gì đó chặn lại, rốt cuộc không có cách nào nói tiếp. Sau một lát, mới trầm giọng nói: "Ta muốn nàng còn sống." Lúc này, hắn không cho Lãnh Úy lựa chọn.

Lãnh Úy vẫn luôn theo Phượng Nhạn Bắc vào sinh ra tử, đương nhiên từng gặp qua Hương Quế, không dám kéo dài, lập tức lĩnh mệnh rời đi. Hắn biết, dù chỉ một khoảnh khắc hô hấp, cũng có thể quyết định sinh tử của một người.

Trừ bỏ ta, không ai có thể muốn mạng của nàng. Nhìn bên ngoài cửa sổ, bầu trời xanh thẳm vài gợn mây bay, bàn tay Phượng Nhạn Bắc đang nắm sợi tóc dần dần siết chặt.

******

Ra khỏi Linh Xa Các của Phượng Khuynh Đông, nhìn lên bầu trời trăng tỏ, Phượng Nhạn Bắc chậm rãi phun ra một hơi.

Nửa ngày hôm nay, dài đằng đẵng như cuốn sạch tính nhẫn nại của hắn. Ngày mai là ngày đại hôn của tiểu Thập Tam, tất nhiên tổ chức trong vương phủ của hắn, đương nhiên muốn bảo đảm không có chuyện gì xảy ra.

Có điều, Lãnh Úy vẫn không có tin tức truyền lại...

Đến tột cùng là không tìm được người, hay là... không dám báo lại? Biết rõ thuộc hạ của mình không phải người trốn tránh trách nhiệm, nhưng hắn lại không khống chế được sợ hãi trong lòng.

Cho tới nay, chỉ cần là việc hắn đã phân phó, sẽ luôn bình tĩnh chờ đợi kết quả, chưa một lần, không yên bất an giống như lúc này.

"Phượng Nhạn Bắc."

Khắp thiên hạ chỉ có một người sẽ gọi thẳng tên hắn như vậy, không cần nhìn, Phượng Nhạn Bắc cũng biết là ai. Bất đắc dĩ thở dài, hắn giương mắt nhìn cô gái đang lao về phía hắn, theo bản năng giang hai tay đón được nàng.

"Hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy, nha đầu?" Đè nén hoảng loạn trong lòng, hắn trêu chọc Mạc Thương.

Mạc Thương cười hì hì ôm lấy cổ hắn, "Huynh đoán?"

Phượng Nhạn Bắc híp mắt, vì sự vô cùng thân thiết khác thường của nàng, tay vẫn ôn nhu đỡ lấy eo nhỏ ỷ ôi trong ngực, "Ngươi định nhận thức người ca ca này?" Khi Mạc Thương ba tuổi bị một thế ngoại cao nhân mang đi, cho đến năm mười bốn tuổi mới trở về. Nhưng cho tới bây giờ nàng đều gọi thẳng tên hắn, mà không chịu giống tiểu Thập Tam gọi hắn là Ngũ Ca. Hắn cũng không quá để ý, liền tùy ý nàng .

Nghe vậy, Mạc Thương bĩu môi nhỏ, một quyền đấm vào ngực Phượng Nhạn Bắc: "Kiếp sau đi."

Phượng Nhạn Bắc cười, một phen đón được tay nàng, thuận thế kéo ra phía trước, "Nói đi, có chuyện gì vui vẻ?" Cho dù hiện tại hắn không có tâm tình, cũng không muốn vắng vẻ vị muội muội vẫn đặt trong lòng bàn tay mà thương yêu.

Không ngờ Mạc Thương thở nhẹ một tiếng, rút tay về.

Phượng Nhạn Bắc hơi giật mình, đột nhiên vươn tay túm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, mở ra. Chỉ thấy trong lòng bàn tay non mềm, rõ ràng có một vết thương hình ba cái móng tay thật sâu.

"Đây là có chuyện gì?" Thần sắc hắn nghiêm khắc hỏi.

Tươi cười trên mặt Mạc Thương biến mất, rút tay về. "Không có gì, tự ta không cẩn thận... Không cần huynh lo." Nàng nhanh chóng quay đầu, lại vẫn bị Phượng Nhạn Bắc bắt được một chút lệ quang lóe ra trong mắt.

"Tiểu Thương..." Phượng Nhạn Bắc thở dài, cảm thấy đầu ẩn ẩn đau. "Ngoan, đừng náo loạn như tiểu hài tử, nói cho ta biết làm sao vậy?" Một khắc trước còn đang tốt đẹp, đảo mắt liền thay đổi sắc mặt, nữ nhân thật khó hầu hạ!

"Ta tức giận, tự mình cấu ." Mạc Thương không quay đầu lại, lạnh lùng nói.

"Vẫn tùy hứng như vậy." Phượng Nhạn Bắc lắc đầu, trong lòng hắn lo lắng an nguy của Hương Quế, cũng lười tiếp tục truy hỏi. "Ngươi ngoan ngoãn đi tìm tiểu Thập Tam chơi, ta có chút việc muốn đi ra ngoài một chút." Còn chờ đợi như vậy, hắn nhất định sẽ điên mất.

Ai ngờ hắn vừa chuẩn bị rời đi, đã bị Mạc Thương xoay người túm lấy tay, "Huynh muốn đi đâu?" Trong mắt nàng có bối rối cùng bất mãn thấy rõ.

"Hương Quế biến mất, ta đi tìm xem." Ngữ khí Phượng Nhạn Bắc vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong lòng đã bắt đầu trở nên phiền chán. Hắn hẳn nên đi cùng Lãnh Úy, lại trì hoãn đến bây giờ, nữ nhân kia ngốc như vậy, không biết lại phải ăn bao nhiêu đau khổ.

"Huynh muốn đích thân đi tìm một nô tài?" Mạc Thương không dám tin trừng mắt nhìn hắn, lần đầu tiên khi nói đến Hương Quế trong giọng nói tràn ngập khinh thường, "Nàng là một doanh kỹ a, từng có nhiều nam nhân như vậy..."

'Ba' một tiếng thanh thúy vang lên, lời nói của Mạc Thương bị Phượng Nhạn Bắc giơ tay đánh gãy.

"Hiện tại, nàng chỉ có một người nam nhân là ta." Nghiêng người, Phượng Nhạn Bắc hướng về phía nàng ôn hòa mà thong thả tuyên bố, "Đừng để ta lại nghe được những lời vũ nhục nàng." Trong lời cảnh cáo có sự tàn nhẫn mà những người thân cận với hắn cũng không xa lạ gì.

Mạc Thương che mặt, nước mắt trong đôi mắt to sáng ngời lăn qua lăn lại, không dám rơi xuống.

"Phượng Nhạn Bắc, ta sẽ khiến huynh phải hối hận." Cố gắng duy trì bình tĩnh nói xong câu đó, nàng xoay người thẳng lưng bước nhanh đi.

Nhìn bóng dáng nàng kiên cường mà ủy khuất, trong mắt Phượng Nhạn Bắc hiện lên một tia hối hận, nhưng lập tức giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt khẽ biến, lập tức gọi tới thị vệ vẫn nấp ở chỗ tối bảo hộ mình, thấp giọng dặn dò vài câu, rồi mới vội vàng rời đi.

******

Hương Quế bị quăng lên một con thuyền chạy về hướng bắc, trơ mắt nhìn Hoài An càng ngày càng xa, lại bất lực.

Có lẽ từ nay về sau không bao giờ có thể gặp lại. Nghĩ đến Phượng Nhạn Bắc, trong lòng nàng đúng là ngũ vị tạp trần. Đầu tiên là ngưỡng mộ, sau lại sợ hãi cùng bất đắc dĩ, còn có thương tâm, nhưng mà, nhiều nhất vẫn là nuối tiếc đi. Mỗi khi hắn đối với nàng hơi ôn nhu một chút, nàng sẽ lập tức quên mất hắn đã từng trách phạt trên người nàng một cách khó hiểu, toàn tâm toàn ý thương hắn.

Chung quy là nàng quá ngu ngốc, mới có thể chọc giận hắn. Bằng không, vì sao hắn đối với người khác đều ôn hòa, cố tình ở trước mặt nàng liền trở nên như thế.

Nhưng là, hắn cũng từng có lúc đối với nàng thật ôn nhu. Giống như tối hôm đó, hắn uống rượu, ở bên ngoài nằm ở trong lòng nàng ngủ một đêm; giống như đêm qua...

Nghĩ đến đêm qua, mặt Hương Quế có chút nóng lên, ngực căng cứng, như là có cái gì muốn phun trào ra.

Thuyền xuôi dòng, chạy thật nhanh. Xuyên qua cửa sổ trên khoang thuyền, có thể nhìn thấy quan đạo trên bờ cách đó không xa lúc ẩn lúc hiện. Hương Quế bị điểm huyệt đặt trên ghế, không thể nhúc nhích.

Cách hắn càng ngày càng xa. Thở dài, nàng nghĩ ngày mai Phượng Nhạn Bắc liền thành thân cùng công chúa Tây Ngô, không thoải mái từng trải qua đều hóa thành hư ảo, cuối cùng còn lại chỉ có nồng đậm tiếc nuối. Nếu không rời đi, nàng tất nhiên sẽ không biết được mình lại luyến tiếc như vậy. Cho dù ở trong vương phủ, bị mọi người khinh thường, cũng không nhìn thấy hắn, nhưng chỉ cần biết rằng hắn ở ngay gần bên cạnh, trong lòng cũng cảm thấy an ổn, nay đã cách khá xa.

Mặt trời dần dần lặn xuống, ánh trăng từ bên kia bờ sông nhô lên, trong khoang thuyền không đốt đèn, nhưng lại không thấy tối. Hương Quế vẫn chỉ có thể ngồi bất động.

Chiếc thuyền này sẽ mang nàng đi nơi nào? Tới khi nào hắn mới có thể phát hiện không nhìn thấy nàng?

Nghĩ đến điều này, nàng đột nhiên nở nụ cười, vì chờ mong trong lòng, cũng vì sự việc chuyển biến quá đột ngột.

Chuyện trên đời quả nhiên thực huyền diệu, khi đến không phải là điều nàng muốn, khi đi cũng không phải là điều nàng mong. Dường như, cuộc đời của nàng, vẫn đều là người khác giúp nàng quyết định.

Có điều có thể khẳng định, hắn tuyệt đối sẽ không quên nàng, chỉ vì...

Tiếng vó ngựa đột nhiên ẩn ẩn truyền đến từ bên kia bờ sông, đạp phá ánh trăng, xuyên thấu màn đêm yên tĩnh.

Người nào buổi tối còn chạy đến? Hương Quế tò mò nhìn về phía bờ, chỉ thấy trên quan đạo một con ngựa phi nhanh đến, cách thuyền càng ngày càng gần.

"Dừng thuyền lại!" Ở thời khắc vạn vật tĩnh lặng, một tiếng hô to đủ để khiến cho tất cả con thuyền đang lướt trên sóng nước chú ý.

Mạc Thương cô nương. Hương Quế nghe âm thanh, đột nhiên có chút kích động. Là tới tìm nàng sao? Nhanh như vậy hắn đã phát hiện nàng biến mất?

Đang suy nghĩ, chỉ thấy ngựa đã tiến đến bên bờ, Mạc Thương đột nhiên tung người, mũi chân đạp trên lưng ngựa, lướt qua mặt sông, nhẹ nhàng rơi trên thuyền.

Rất nhanh, Mạc Thương liền tìm được khoang thuyền của nàng, bởi vì không đốt đèn, Hương Quế không thể nhìn thấy rõ biểu tình của cô gái xuất hiện ở cửa. Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện không thích hợp.

Mạc Thương chỉ đứng ở nơi đó, không tiến vào, cũng không nói gì. Hương Quế bị điểm á huyệt, cho dù trong lòng có nghi vấn, cũng không có cách nào nói ra.

Không biết trải qua bao lâu, cho đến khi thân thuyền chấn động mạnh, con thuyền vẫn bình tĩnh đi về phía trước đột nhiên ngừng lại, Mạc Thương như mới hồi thần, bước vào trong khoang.

"Đừng trách ta..." Một câu nói trầm thấp không hiểu ra sao, nàng đi đến trước mặt Hương Quế, một phen nắm lấy cằm nàng, nhanh chóng nhét thứ gì đó vào miệng nàng. Sau đó ở yết hầu xoa bóp nhấn một cái, Hương Quế không tự chủ nuốt xuống, thứ đó trôi vào dạ dày.

Đang vào lúc Hương Quế nghi hoặc khó hiểu, trên hành lang ngoài khoang thuyền vang lên tiếng bước chân dồn dập, trong khoảnh khắc đèn đuốc sáng trưng, đoàn người tiến vào. Mà lúc này Mạc Thương như muốn bóp cổ nàng, lui đến bên cửa sổ đang rộng mở.

Người dẫn đầu là Phượng Nhạn Bắc. Hắn vẫn như cũ một thân áo bào trắng, vẫn thong dong tao nhã như trước, nhưng mà, Hương Quế lại nhìn thấy trong đôi mắt hắn hướng về phía mình lộ ra thân thiết. Bởi vì hắn là người đứng đầu, cho nên, Hương Quế không thể lại đi chú ý những người khác.

Hắn cũng đến đây. Hắn có thể nghĩ rằng nàng chạy trốn hay không? Một khắc đó, trong lòng nàng lại bắt đầu trở nên không yên, hoàn toàn quên mất tình cảnh của bản thân.

"Quế." Phượng Nhạn Bắc nhẹ nhàng gọi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười ôn nhu, chỉ vì nàng vẫn bình an. Về phần có phải bởi vậy mà chọc giận Mạc Thương hay không, hắn căn bản không để trong lòng, lúc này, từ giờ khắc này trở đi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Lại là dịu dàng như vậy...nhịp tim Hương Quế kịch liệt gia tăng, cảm thấy có chút khó thở, đột nhiên hiểu được, hóa ra sự dịu dàng thật sự có thể nhấn chìm người khác.

"Phượng Nhạn Bắc!" Hiển nhiên rất không hài lòng mình hoàn toàn bị bỏ qua, giọng nói của Mạc Thương có chút sắc nhọn, còn mang theo nồng đậm chua xót cùng không cam lòng.

Hương Quế có chút kinh ngạc, vì địch ý qua lại giữa hai người. Làm sao có thể, buổi sáng ngày hôm qua bọn họ còn đang tốt đẹp a.

"Tiểu Thương, ngươi cũng biết Phượng Nhạn Bắc ta bình sinh hận nhất là phản bội." Chầm chậm, Phượng Nhạn Bắc thở dài, trong con ngươi tối đen xẹt qua một chút bi thương không thể nào che giấu.

Hương Quế cảm giác được cô gái sau lưng run lên, nàng rất muốn mở miệng nói chuyện, lại không có biện pháp phát ra âm thanh, cho dù nàng có thể phát ra âm thanh, nàng cũng không biết dưới tình huống như vậy nên nói điều gì mới tốt. Nàng căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Ta không phản bội huynh. Là huynh...Là huynh, thế nhưng sẽ thích nàng!" Hiển nhiên nàng thực kích động, gần như mang theo tiếng khóc không thể khống chế mà quát to. "Nếu là công chúa Tây Ngô, ta sẽ chấp nhận. Nhưng nàng là một doanh kỹ đê tiện! có phải mắt huynh bị mù hay không, thà rằng trao trái tim cho nàng, cũng không liếc nhìn ta một cái?"

"Tiểu Thương..." Phượng Nhạn Bắc dường như có chút kinh ngạc, vì nàng không hề giấu diếm tình cảm, "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?" Hắn như thế nào cũng không thể ngờ tới, muội muội mà hắn vẫn thương yêu sẽ đối với hắn sinh ra cảm tình không nên có, rốt cục cũng hiểu được vì sao nàng vẫn không chịu gọi hắn là ca ca.

"Ta đương nhiên biết... Ta đương nhiên biết..." Mạc Thương vừa khóc vừa cười, gần như điên cuồng."Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy huynh trở đi, trái tim ta đã không còn là của mình. Suốt bốn năm, ta nhìn huynh cùng Yến Tử Kỷ ở cùng một chỗ, nhìn những nữ nhân đó vây quanh bên cạnh huynh...Huynh có biết ta hận bao nhiêu không?"

Hương Quế đối với nàng vẫn rất có hảo cảm, lúc này thấy nàng khổ sở như thế, trong lòng không khỏi buồn bã. Trên đời này, chuyện đả thương người nhất là tình, mà khó miễn cưỡng nhất cũng là tình. Không nhìn thấu, chỉ có thể tự mình đau khổ, không thể trách ai.

"Yến Tử Kỷ đối với huynh không tốt, ta liền nghĩ cả đời này, huynh không cưới vợ, ta không lấy chồng, chúng ta hảo hảo ở cùng một chỗ..." Nghĩ đến tương lai tốt đẹp chính mình từng mộng tưởng, ngữ khí của Mạc Thương dần dần ôn nhu, nhưng đây chỉ là chuyện trong phút chốc, giây lát lại chuyển sang thê lương. "Nhưng, huynh thế nhưng lại thích nàng!"

Hương Quế chỉ cảm thấy da đầu đau xót, không tự chủ được ngẩng mặt lên, lúc này dường như hiểu được một chút, "nàng" trong miệng Mạc Thương, hình như là chỉ chính mình. Nhưng mà, điều này sao có thể?

Nàng theo bản năng nhìn về phía Phượng Nhạn Bắc vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

Có lẽ sớm quen với sự ái mộ của người khác, cho dù người kia là muội muội của hắn, Phượng Nhạn Bắc cũng chỉ biến sắc trong nháy mắt mà thôi.

"Nàng tốt lắm." Khi nói những lời này, ánh mắt hắn dừng lại trên mặt Hương Quế. Ôn nhu như vậy, như đang dùng bàn tay thương tiếc vỗ về mặt nàng.

Ánh mắt Hương Quế bị hắn hút lấy, không thể rời đi, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu trống rỗng.

Phượng Nhạn Bắc không có được phản ứng vui sướng như mong muốn, có chút thất bại thở dài, "Nàng còn rất ngốc." Hắn thì thào oán giận.

"Tiểu Thương, ngươi thả nàng, chuyện cũ ta sẽ bỏ qua." Đây là sự khoan dung cuối cùng của hắn đối với người mà hắn từng thương yêu hết mực.

Mạc Thương bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cười lạnh nói: "Không kịp rồi, ta đã cho nàng ăn 'hủ tràng hoàn', nếu huynh muốn giải dược, hãy đáp ứng ta một việc."

Phượng Nhạn Bắc híp mắt phượng, bắn ra hàn quang. "Ngươi muốn ta đáp ứng chuyện gì?" Cho tới bây giờ, chưa ai có thể cùng hắn nói điều kiện.

"Lấy ta làm vợ." Đôi mắt vốn dĩ to tròn sáng ngời của Mạc Thương lóe ra điên cuồng mà hưng phấn, giống như giấc mộng của nàng lập tức sẽ thành hiện thực.

Khóe môi Phượng Nhạn Bắc cong lên ý cười quỷ dị, dưới đèn đuốc chiếu rọi, có vẻ yêu mị dị thường.

"Ngươi đã bỏ lỡ cơ hội, Mạc Thương."

Mở miệng, ai cũng không thể ngờ hắn nói lại là một câu như vậy. Lời còn chưa dứt, hắn đã như mũi tên thoát cung bắn về phía hai người.

Mạc Thương cả kinh, phản ứng của nàng cũng cực nhanh, lập tức không hề nghĩ nhiều, giơ tay quăng thứ gì đó đang cầm trong tay ra cửa sổ.

Ngay sau đó, Hương Quế lọt vào trong lòng Phượng Nhạn Bắc, mà Mạc Thương, vẫn đang đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn bàn tay trống không. Cho đến khi Phượng Nhạn Bắc động đậy, nàng mới biết, mình trúng vô sắc vô vị 'Tán công hương', công lực bất tri bất giác bị hóa giải hoàn toàn, ban đầu Phượng Nhạn Bắc cùng nàng nói nhiều như vậy, chẳng qua là kéo dài thời gian mà thôi.

Nhưng nàng cũng không phải không có phần thắng. Nghĩ đến điều này, nàng vốn có chút nản lòng tinh thần lại thoáng phấn chấn lên.

"Giải dược đã bị ta ném vào sông, gặp nước sẽ tan, huynh đoạt nàng lại có ích lợi gì chứ?" Nàng cười, lúc này, Hương Quế thấy rõ trong mắt nàng nồng đậm ghen tị cùng oán hận.

Phượng Nhạn Bắc không tiếp tục để ý tới Mạc Thương, mà ôm chặt Hương Quế, đem nàng mang ra khỏi khoang thuyền. Chuyện còn lại, tự nhiên sẽ có người xử lý.

"Phượng Nhạn Bắc, ngươi mặc kệ sống chết của nàng thật sao... Buông..." Phía sau truyền đến tiếng thét chói tai của Mạc Thương, Phượng Nhạn Bắc ngoảnh mặt làm ngơ.

******

Không biết từ khi nào toàn bộ người trên thuyền đã chuyển sang một chiếc thuyền khác, bọn họ áp chế thuyền ở một ngã ba rộng lớn, quay đầu thuyền đi trở về.

"Có sợ không?" Đứng ở đầu thuyền, Phượng Nhạn Bắc ôn nhu hỏi Hương Quế.

Hương Quế đã được cởi bỏ huyệt đạo, lại vẫn giống như ở trong mộng, nhìn hai bên bờ sông chậm rãi lùi dần dưới ánh trăng, nàng lắc lắc đầu.

"Nàng không có gì muốn hỏi ta sao?" Dừng lại, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Nhạn Bắc ửng đỏ, không quá tự nhiên hỏi.

Nàng hẳn nên hỏi điều gì? Hương Quế nghe vậy đem ánh mắt chuyển lên người hắn, có chút nghi hoặc.

Lúc này, hai hắc y nhân đi tới, cắt ngang Phượng Nhạn Bắc đang đầy bụng thất bại. Hai người thi lễ với hắn, một người lập tức đi về phía Hương Quế, "Đắc tội, Hương Quế cô nương." Tiếng nói thuần hậu chưa dứt, mạch cổ tay của Hương Quế đã bị bắt lấy.

Một lát sau, hắn hướng Phượng Nhạn Bắc gật gật đầu, "Chủ tử, giải dược không thành vấn đề." Phối hợp ăn ý, một nam nhân khác đột nhiên chìa bàn tay cung kính đưa tới trước mặt Phượng Nhạn Bắc, phía trên bỗng nhiên có một bình sứ nhỏ.

Hóa ra, từ lúc Phượng Nhạn Bắc tiến vào khoang thuyền, không chỉ đồng thời phóng thích 'Tán công hương', đáy khoang thuyền dưới nước cũng có người mai phục, phòng ngừa Mạc Thương trước khi dược tính phát tác mang người bỏ chạy, giải dược bị quăng ra từ cửa sổ đương nhiên là thuận tay bắt được. Phượng Nhạn Bắc tính trước mọi việc, làm sao chịu để Mạc Thương uy hiếp. Huống chi, trong 'Ngự phong thập tam kỵ', còn có cao thủ dùng độc giải độc hàng đầu.

Nhìn Hương Quế ăn giải dược, lại đợi nửa nén hương, thấy nàng không có chuyện gì, hai người kia mới lui ra.

"Quế..." lúc này tâm tình Phượng Nhạn Bắc mới được thả lỏng, thấp giọng gọi tên Hương Quế, tiến đến gần nàng một chút.

Hương Quế phát hiện nhịp tim lại bắt đầu gia tăng, mặt nóng hừng hực, trở nên khó thở. Nhẹ nhàng lên tiếng, nàng gục đầu xuống không dám nhìn hắn.

"Nếu ta không đuổi theo, nàng còn có thể trở về tìm ta không?" Phượng Nhạn Bắc vươn tay nâng mặt Hương Quế lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời hỏi ra bất an trong lòng. Hắn đương nhiên biết mình đối với nàng không tốt, từng hại nàng, cũng vô cớ trách phạt nàng, hắn sợ hãi nàng nhớ kỹ những chuyện đó, muốn né tránh hắn thật xa. Cho nên, một đường đuổi theo, hắn sợ không phải là đối mặt với sự uy hiếp của Thanh Song hay Mạc Thương, mà là nàng thực sự không muốn ở lại bên cạnh hắn.

Hương Quế giật mình, trong lòng lại vì hắn nhẹ nhàng vuốt ve mà mềm thành nước, theo bản năng nâng tay lên đặt trên mu bàn tay hắn.

"Ta, ta không biết..." Nàng lúng ta lúng túng nói, nhìn đến mất mát trong mắt hắn, nhịn không được lại ngại ngùng bổ sung: "Nhưng mà, trong lòng ta rất luyến tiếc ngươi." Nói điều này, mặt nàng giống như bị lửa đốt nóng lên, lại vẫn yên lặng nhìn thẳng hắn.

Có lẽ... Có lẽ nàng không xứng với hắn, nhưng, thích là thích, nàng không thể phủ nhận.

Luyến tiếc... khóe môi Phượng Nhạn Bắc cong lên, con ngươi như đá cẩm thạch đen bởi vì câu nói này của nàng mà lóe ra quang mang tinh lượng chói mắt.

"Ta cũng luyến tiếc nàng." Hắn ôm thân mình nhỏ gầy của nữ nhân vào trong lòng, cằm gác trên đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng cọ cọ. "Về sau, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau, được không?" Hắn không cần những người khác. Trên thực tế, bắt đầu từ ngày đẩy nàng xuống sườn núi, hắn vốn chưa từng có người khác.

Hắn thích nàng, có điều sự tự tôn cùng kiêu ngạo khiến cho hắn không bỏ xuống được tư thái của mình, vì thế làm hại hai người ăn đủ đau khổ. Nếu không phải lúc này suýt chút nữa mất đi nàng, chỉ sợ hắn còn cứng rắn chống đỡ một đoạn thời gian, có lẽ đến lúc đó, hắn sẽ tự tay ác liệt đẩy nàng ra khỏi cuộc đời mình.

Không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, Hương Quế ngửi mùi hương trên người hắn truyền tới, lại có chút hoảng hốt.

"Ngươi không chê ta?" Túm lấy quần áo bên hông hắn, nàng hỏi, thanh âm run run mơ hồ để lộ ra thấp thỏm lo âu. Không có nam nhân nào không ngại xuất thân của nàng, huống chi là người có thân phận như hắn.

Phượng Nhạn Bắc cười, ở vết sẹo trên thái dương nàng nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, "Chẳng phải nàng cũng không ghét bỏ ta..." Những lời này vừa bật thốt lên, hắn lập tức phát hiện mình lỡ miệng, sắc mặt khẽ biến, không khỏi rũ mắt lén dò xét vẻ mặt Hương Quế. Hắn thiếu chút nữa quên mất mình từng dùng nhiếp hồn thuật xóa đi một phần trí nhớ của nàng. Nếu nàng nhớ lại, nếu nàng nhớ lại... Hắn không dám nghĩ đến hậu quả kia.

Dường như Hương Quế cũng không chú ý tới sự kì lạ trong lời nói của hắn, nhàn nhạt cười, dán mặt vào ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập hữu lực mà vững vàng, không tiếp tục nói nữa.

Hóa ra, ánh trăng trên bầu trời cũng có thể chiếu đến cọng cỏ trên mặt đất...

******

Ngược dòng so với xuôi dòng chậm hơn gấp đôi, hai người cũng không nôn nóng, nương theo ánh trăng ôm nhau ngồi ở đầu thuyền uống rượu nói chuyện phiếm, sau lại không biết là ai khởi đầu, cứ như vậy ở khoang thuyền triền miên.

Ánh trăng như nước, mọi người lánh đi, cả chiến thuyền lớn dường như chỉ có hai người bọn họ.

Một đêm này, có lẽ là say rượu, Phượng Nhạn Bắc từ đầu tới cuối ôm chặt Hương Quế, không chịu buông ra. Gió đêm mang theo hơi nước thổi tới trên người, ngoại trừ mát mẻ thoải mái, hắn không còn cảm thấy ớn lạnh nữa. Hắn nói rất nhiều, vì thế Hương Quế biết được, bọn họ là từ chỗ Thanh Song thăm dò được tung tích của nàng, Mạc Thương phản bội, cùng quan hệ thật sự của Mạc Thương với hắn. Sự tình giải quyết thuận lợi, chỉ là hắn cũng không vui vẻ gì.

"Quế, nếu có một ngày nàng phát hiện trước kia ta từng làm chuyện thực có lỗi với nàng, nàng có không cần ta nữa hay không?" Sau khi uống rượu Phượng Nhạn Bắc luôn mang theo chút tính trẻ con.

Hương Quế cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt mông lung say lờ đờ của hắn, "Sẽ không." Nàng tự nhiên biết hắn ám chỉ cái gì, có điều hắn không muốn để nàng nhớ lại, nàng đành thuận theo.

Là khi nào thì nhớ lại? Nàng giương mắt nhìn về phía mặt sông phản xạ ánh trăng, trí nhớ chậm rãi ùa về.

Nàng thiếu chút nữa chết đuối trong bể... Đúng, chính là lần đó, sau khi mới tới vương phủ có một đoạn thời gian rất dài không gặp hắn, khi gặp lại không hiểu tại sao hắn lại tức giận, còn quăng nàng vào bể tắm. Lần đó trí nhớ của nàng liền khôi phục, có điều nàng vẫn chưa nói ra mà thôi.

Vì sao hắn luôn giận nàng chứ? Vuốt ve khuôn mặt Phượng Nhạn Bắc trong lòng, Hương Quế đối với điểm này có chút khó hiểu.

"Ta muốn xin chàng một việc." Nàng nói.

"Ân?" Dường như rất hưởng thụ sự vuốt ve của nàng, Phượng Nhạn Bắc lười biếng, từ từ nhắm hai mắt vẻ mặt thích ý, trong lòng vì câu trả lời của nàng mà yên ổn.

"Không cần khó xử Thanh Song cô nương cùng Mạc Thương cô nương."

Lời ấy lọt vào tai, Phượng Nhạn Bắc lập tức xoay người, từ trong lòng nàng ngồi dậy, cảm giác say hoàn toàn biến mất."Không được." Thần sắc hắn khôi phục lạnh như băng, hắn có thể nào dễ dàng tha thứ cho người có ý đồ thương tổn nàng.

Đối diện ánh mắt lạnh lùng của hắn một lúc lâu, Hương Quế thở dài, quay đầu nhìn về phía ngọn núi mơ hồ nơi tận cùng mặt sông, không thèm nhắc lại. Nàng cũng không muốn cố gắng thay đổi suy nghĩ của hắn, có điều nàng biết, trừng phạt Mạc Thương, hắn sẽ không dễ chịu gì. Nàng không muốn hắn thương tâm.

"Không cho phép bày sắc mặt đó cho ta xem..." Phượng Nhạn Bắc chán ghét nàng bình tĩnh như vậy, muốn phát giận giống như trước đây, lại nhìn thấy động tác nàng vô thức khẽ xoa chân phải mà cứng đờ, ngực chua xót, bỗng dưng nhào qua đè nàng ngã xuống đất.

"Được. Ta đáp ứng nàng, không khó xử các nàng." Trong ánh mắt kinh ngạc lại kinh hỉ của Hương Quế, hắn như muốn đem thứ gì đó đè nén trong lồng ngực phát tiết ra, hung hăng hôn nàng.

Kích tình bùng nổ trong nháy mắt, ấm áp ái muội xóa tan đêm lạnh, gió sông lướt qua, mang đi âm thanh thì thầm trầm thấp giống như oán hận lại như thương tiếc, một lần lại một lần.

Nữ nhân ngốc...

Nữ nhân ngốc...

Hương Quế trợn mắt, một vòm trăng sáng ánh vào mắt nàng, khóe môi nàng hiện lên nụ cười ôn nhu .

Đúng vậy, nàng là một nữ nhân ngốc.

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro