CHƯƠNG 8
Khi nào thì ngất xỉu, Hương Quế đã không còn nhớ nổi. Chờ tỉnh lại, đêm đã lạnh như nước.
Trong gió có mùi vãn hương ngọc, có tiếng côn trùng kêu rả rích. Nhưng không có tiếng động của bất kỳ ai, tất cả đều quên nàng. Chân hoàn toàn mất đi tri giác, dịch chuyển một chút cũng là việc khó khăn.
Thở dài. Nàng miễn cưỡng chống đỡ thân trên, giương mắt, phát hiện rõ ràng dưới hành lang có người.
Phượng Nhạn Bắc khoác áo bào trắng, tóc buông xõa, đi chân trần. Hắn ngồi ở trên thềm đá dưới hành lang, tay cầm một cái bầu, đang một mình uống rượu. Ánh trăng màu bạc chiếu lên chu sa chí đỏ thắm trên mi tâm của hắn, đúng là đặc biệt kiều diễm.
Vẫn đẹp mắt giống như thần tiên. Hương Quế si ngốc nhìn hắn, biết rõ lòng hắn cũng không có nhân từ như thần tiên, nhưng chung quy vẫn không thể dời mắt.
"Biết uống rượu không? ... Lại đây uống rượu cùng ta." Thanh âm hắn thực ôn nhu, giống như lúc mới quen nói với nàng không cần sợ hãi như vậy.
Không cần sợ hãi. Chỉ cần rửa sạch vết thương, bôi thuốc, lại dùng băng vải sạch băng bó là được.
Ngươi lại đây... Đem thuốc kia bôi lên mặt, lập tức sẽ tiêu sưng.
Dịu dàng như vậy luôn luôn là thứ Hương Quế không kháng cự được. Nàng đã quên cái đau ở ngực, đã quên miệng vết thương khô cạn vết máu trên trán, chậm chạp chống đỡ bản thân, dịch đến bên cạnh hắn.
Vừa ngồi xuống, một bầu rượu liền quăng vào trong tay nàng.
Hương Quế từng uống rượu, là rượu tây bắc, bởi vì sinh bệnh, Hương Ngọc tìm về cho nàng làm ấm thân. Rượu kia thực mạnh, uống xong, theo yết hầu đốt tới bụng, thân thể nháy mắt trở nên ấm áp dễ chịu.
Mà rượu Phượng Nhạn Bắc đưa cho không giống như thế. Bật mở nút, xông vào mũi là một cỗ thuần hương nồng đậm, ôn nhu giống như người Giang Nam. Hương Quế chưa từng uống qua rượu ngon như vậy.
"Hương Quế, trong lòng ngươi có người để tưởng niệm đi." Đột nhiên, Phượng Nhạn Bắc mở miệng, trong thanh âm có men say.
Hương Quế có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, lại phát hiện ánh mắt hắn không dừng trên người mình. Câu hỏi vừa rồi, như là ảo giác của nàng.
Người để tưởng niệm...
"Vâng." Nàng nhẹ nhàng đáp lại. Kỳ thật, nàng không có người để tưởng niệm, tựa như không có người nào tưởng niệm nàng. Nàng chỉ là, chỉ là không muốn để hắn cảm thấy nàng thực đáng thương.
Phượng Nhạn Bắc dừng một chút, mắt phượng mông lung từ ánh trăng tròn đầy chuyển tới trên mặt Hương Quế.
"Quên hắn đi." Hắn chậm rãi nói, ngữ khí nhu hòa, lại bá đạo.
Hương Quế ngơ ngác.
Quên? Nếu thực sự có một người như vậy, sao nàng có thể nỡ quên? Nàng cơ bản là một người không có bất cứ thứ gì, ngay cả chiếc vòng cỏ bấc một văn tiền cũng luyến tiếc không nỡ bỏ đi, sao lại có thể tùy tiện đem người khắc ở trong tim mình vứt bỏ.
'Ừng ực ừng ực' uống hai ngụm rượu, Phượng Nhạn Bắc lúc này không tiếp tục truy cứu, giống như khẳng định Hương Quế sẽ theo mệnh lệnh của hắn mà làm.
"Ta đã lâu không uống rượu ." Hắn nói, khóe môi cong lên một nụ cười, có chút ưu thương, còn có chút trào phúng. Từng uống rượu, là cùng người kia. Cuối cùng một lần đối ẩm, gần như hủy diệt hắn! Lúc này nhớ tới, chuyện cũ trải qua giống như một hồi mộng mị, nửa trước là giấc mộng đẹp, nửa sau là một tràng ác mộng. Lại đều vì một người.
Hương Quế không buồn hé răng, chỉ lẳng lặng uống rượu, lẳng lặng nhìn hắn.
Tuy rằng quyền khuynh thiên hạ, Phượng Nhạn Bắc cuối cùng cũng là một con người. Là con người thì luôn có phiền não cùng tâm sự, muốn có một đối tượng để thổ lộ. Có lẽ hắn cũng không chờ mong được an ủi gì, chỉ muốn tìm một người, nghe hắn nói chuyện, uống chút rượu cùng hắn.
"Không biết rượu tang lạc, năm nay ai cùng khuynh..." Hắn thấp giọng thì thầm, thần sắc phiền muộn, thanh âm lại như rượu ngon say lòng người.
Ánh trăng rơi đầy sân, vãn hương ngọc ở trong gió nhẹ nhàng lay động, mùi thơm ngào ngạt trong bóng đêm lặng lẽ ngập tràn. Hương Quế không thể tiếp lời, nàng không hiểu rượu, lại càng không biết thơ. Cho nên, cho dù tìm nàng nói chuyện, hắn cũng tịch mịch đi.
Phượng Nhạn Bắc cúi đầu nở nụ cười. Có lẽ bóng đêm rất mê người, có lẽ rượu tang lạc thật ngon, tính tình hắn cũng trở nên tốt lên.
"Hương Quế, ngươi có thích ta hay không?" Đột nhiên, hắn hỏi một vấn đề kỳ quái.
Hương Quế giật mình, đối diện ánh mắt chờ mong của hắn, nơi đó dĩ nhiên phủ kín men say. Thì ra là thế, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười: "Thích." Nếu nàng nói không thích, tất nhiên hắn sẽ không vừa lòng. Nếu hắn thanh tỉnh, tất nhiên nàng không dám nói chữ này. Có lẽ, cả đời này, cũng chỉ một lần như vậy có cơ hội nói với hắn chữ này đi.
Phượng Nhạn Bắc cong mắt, cười đến vui vẻ."Ta biết." Hắn tự nhiên biết nàng thích hắn, rất nhiều người đều nói thích hắn, thích quyền thế của hắn, thích dung mạo của hắn, thích hắn trên cao không thể với tới. Nhưng chỉ có một mình nàng, đối với hắn từ đầu đến cuối không rời không bỏ.
"Hương Quế... để ta dựa vào dựa vào..." Không đợi Hương Quế có phản ứng, hắn đã đổ vào trong lòng nàng.
Không phải lần đầu tiên hắn ngủ ở trong lòng nàng như vậy. Hương Quế rũ mắt, nhìn mắt hắn khẽ nhắm, khuôn mặt tuyệt mỹ, nhớ tới chuyện cũ đã qua, không khỏi cầm lấy rượu, ngửa đầu uống một ngụm, giữa mi tâm nhất thời nhiễm một tầng choáng váng.
Nàng cho dù ngốc cũng biết khi thanh tỉnh hắn xem thường nàng. Kỳ thật vậy cũng không có quan hệ gì, người xem thường nàng nhiều lắm.
"Chủ tử?" Hương Quế nhẹ giọng gọi, vì bản thân không kháng cự được sự ôn nhu của nam nhân trong lòng mà thở dài. Ngực bị hắn đá trúng còn đang ẩn ẩn đau, nàng lại không tranh đua mà đau lòng cho sự tịch mịch của hắn. Hương Ngọc nói nàng ngốc, quả thật đúng như vậy .
Phượng Nhạn Bắc ngủ sâu, gương mặt ôn nhuận như ngọc nhàn nhạt ửng đỏ, mùi rượu cùng mùi xạ hương nam tính trên người hắn, ùa vào trong mũi Hương Quế, làm cho nàng tâm thần đại loạn, không tự chủ được cúi đầu xuống.
Nụ hôn nhẹ như cánh chim lặng lẽ dừng ở khóe mắt nam nhân trong lòng, rồi sau đó không dám lỗ mãng, luống cuống rút lui.
Chỉ như vậy, Hương Quế cũng đã cười thực thỏa mãn.
******
Chuyện đêm đó, giống như một giấc mộng, mộng tỉnh, ngày vẫn cứ trôi qua.
Có điều ngay ngày kế tiếp, Phượng Nhạn Bắc rời khỏi vương phủ, nghe nói là muốn đến Tây Ngô nghênh đón vương phi tương lai của hắn, quay lại đại khái cần một tháng. Lời này là Tuyết Cầm truyền ra, trong tứ đại thị nữ có Hồng Mạt cùng Lãnh Kha đi theo, nàng cùng Lục Đề bị để lại trong phủ, vì điều này, nàng ta nhiều ngày hờn dỗi. Chỉ vì tứ đại thị nữ luôn đi cùng nhau, chưa từng giống như lần này chỉ đi hai người. Nàng lo lắng vì chuyện lần trước, mình ở trước mặt chủ tử bị thất sủng .
Phượng Nhạn Bắc đi rồi, công việc trong vương phủ bắt đầu trở nên bận rộn, cho dù là người luôn bị để đó không dùng ở sườn viện như Hương Quế, cũng bị an bài chút việc vặt. Giám sát tu sửa đình đài, sửa sang lại lâm viên, đặt mua đồ vật, khắp nơi đều biểu hiện vương phủ rất nhanh sẽ có một việc vui không nhỏ.
Mỗi ngày Hương Quế đều giúp đỡ Trần Hòa sửa sang lại hoa viên, đổi thành các loại hoa cỏ, từ sáng sớm đến tối muộn, gần như không có thời gian cho nàng miên man suy nghĩ.
Thẳng đến ngày đó, nàng đang cùng Trần Hòa cẳt tỉa bồn hoa xum xuê trong hoa viên, kết quả đại quản gia ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều bị gọi tới ngoài cửa lớn vương phủ.
Mơ hồ đi theo bọn họ xếp thành hàng, Hương Quế mới biết được hóa ra Phượng Nhạn Bắc đã trở lại, mang theo công chúa Tây Ngô. Bọn họ đây là ra đón tiếp chủ nhân.
Tiếng vó ngựa từ từ vang lên từ đầu đường cái ngoài vương phủ.
"Đến." Đại tổng quản kêu một tiếng, vài quản gia khác lập tức nghiêm nghị mà đứng, đám người vốn còn có chút ồn ào lập tức im lặng.
Đứng trước nhất là một loạt đại quản gia cùng phó dịch cao cấp trong phủ, như Tuyết Cầm Lục Đề. Bởi vì cả tháng nay Hương Quế đều làm tạp dịch, cho nên chỉ có thể đi theo Trần Hòa đứng chung một chỗ, bị chôn vùi trong đám người.
Men theo ánh mắt những người khác, nàng cũng nhìn về phía tiếng vó ngựa truyền đến. Không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì, có lẽ có chút chờ đợi.
Đầu tiên là mười con tuấn mã cao lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hai con dẫn đầu một đỏ một đen, đang từ từ thong thả đi đến. Sau tiếng ngựa ầm ầm, còn có mười cỗ xe ngựa hoa lệ theo sau.
Một nam tử mặc cẩm bào màu trắng đang ngồi trên hồng mã, mà trên lưng hắc mã lại là Mạc Thương đã rất lâu không gặp. Hương Quế nhìn nụ cười ôn nhã bình thản trên gương mặt nam tử áo bào trắng kia, không khỏi có chút xuất thần, trong đầu hiện lên tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Nhạn Bắc. Khi đó, hắn cũng ôn nhuận tao nhã như vậy, khiến nàng nghĩ tới ánh trăng trên bầu trời. Nam tử này lại cùng hắn có bảy tám phần tương tự, chỉ là giữa trán không có mi tâm chí, ngược lại dễ phân biệt.
Ngay tại thời điểm Hương Quế nghĩ đến ngây ngốc, kỵ sĩ cùng những xe ngựa phía sau đã tới gần trước mắt, trừ bỏ hạ nhân tiến lên đỡ lấy ngựa, tất cả gia phó lẫn tổng quản dẫn đầu đều cúi đầu cung nghênh, chỉ có một mình nàng vẫn ngây ngốc nhìn kỵ sĩ áo trắng kia.
Kỵ sĩ kia hiển nhiên cũng chú ý tới nàng nhìn chăm chú dị thường, không khỏi hướng về phía nàng gật gật đầu, cười hiền lành.
Hương Quế còn chưa kịp có phản ứng, màn che màu trắng của cỗ xe ngựa đầu tiên đột nhiên bị nhấc lên, một bóng trắng như tên bắn ra, quét một chưởng về phía nàng.
"Ba!" Tiếng vang thanh thúy ở trên đường cái yên tĩnh xuất hiện dị thường vang dội cũng dị thường đột ngột.
Theo tiếng vang kia Hương Quế bay ra khỏi hàng người, ngã trên đất trống phía trước ngựa.
"Tiện nô, ai cho phép ngươi làm càn như vậy!" Tiếng Phượng Nhạn Bắc hung ác nham hiểm mắng chửi truyền tới, mọi người giật nảy mình, không nghĩ Hương Quế đang yên đang lành đứng trong đám người, như thế nào trêu chọc đến hắn .
Hương Quế ngã đến đầu óc choáng váng, miễn cưỡng chống đỡ thân mình, mờ mịt đáp lại cơn thịnh nộ trên mặt Phượng Nhạn Bắc, một đầu mờ mịt. Dường như nàng luôn khiến hắn tức giận! Lâu như vậy không gặp, vẫn không thay đổi. Nàng đã lười không muốn suy nghĩ nguyên nhân vì sao hắn tức giận.
Nhìn thấy bình tĩnh trong mắt nàng, cơn giận dữ của Phượng Nhạn Bắc càng thêm cuồng bạo. Chỉ vào nàng chửi ầm lên, "Chẳng qua là một doanh kỹ hạ lưu mà thôi, dám vô lễ với thập tam vương gia. Người đâu, lôi xuống cho ta, ba mươi roi." Nàng vậy mà dám dùng ánh mắt nhu tình như nước như vậy nhìn một nam nhân khác, nàng vậy mà cũng dám không thèm nhìn đến sự hiện diện của hắn! Tiểu thập tam có gì tốt? Ai chẳng biết ở Hán Nam vô luận dung mạo hay quyền thế tài hoa không ai có thể so với Phượng Nhạn Bắc hắn. Mà nữ nhân hèn mọn này lại dùng ánh mắt si mê như vậy nhìn một người nam nhân khác!
Trong đám người truyền đến thanh âm hút khí lạnh, ai cũng không nghĩ tới Hương Quế lại là một doanh kỹ. Lúc này nghe nói, giật mình, đồng thời trong lòng không khỏi cảm thấy khinh thường.
"Phượng Nhạn Bắc, tính tình của huynh trở nên thật xấu." Mạc Thương đột nhiên mở miệng, nàng tự nhiên nhận ra Hương Quế, lúc này nhịn không được bênh vực kẻ yếu.
"Ngũ ca, không có gì, không đáng tức giận như vậy." Thập tam vương gia nhìn Hương Quế thân mình đơn bạc, có chút không đành lòng.
Ai ngờ hắn bênh vực, không nghi ngờ gì nữa chính là lửa cháy đổ thêm dầu, Phượng Nhạn Bắc lạnh lùng cười, "Loại tiện nô này, không giáo huấn cho tốt một chút, nàng liền cho rằng chính mình cũng là một con người."
Lời này vừa nói ra, những người khác đều không dám ngắt lời. Hắn giáo huấn gia nô, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai dám lắm miệng.
Giai cấp ở Hán Nam phân chia cực kỳ rõ ràng, giai cấp quý tộc căn bản không coi nô bộc như con người. Lời nói của hắn, là điều đương nhiên, mà người nghe cũng tập mãi thành thói quen, cho dù thị nữ hạ nhân hầu hạ bên cạnh, cũng không cảm thấy không ổn hay phẫn nộ gì. Chỉ có Hương Quế bị kéo lê qua một bên bắt đầu bị quất roi khi nghe thấy câu nói đó, tâm nháy mắt trở nên trống rỗng.
Sau lưng đau chết lặng, cũng liên đới ảnh hưởng đến mắt trái nhìn mọi vật đều có chút mơ hồ. Một chưởng kia của hắn ra tay không một chút khoan dung a. Nàng nghĩ nghĩ, cười chính mình ngu xuẩn. Nàng sao có thể chờ mong hắn xem nàng như con người?
Roi ngựa dừng ở trên lưng, cuồn cuộn nổi lên đau đớn như thiêu như đốt. Hương Quế nhắm mắt lại, cắn chặt răng, không cho chính mình phát ra một chút thanh âm. Hắn không cho nàng là người, tất cả mọi người không cho nàng là người, vậy cũng... vậy cũng không có gì! Nàng phải tìm kiếm điều gì đó cho bản thân mình a.
Đám người khi nào thì tan, Hương Quế không biết, dĩ nhiên cũng không thể nhìn thấy vương phi trong truyền thuyết. Chờ nàng cảm giác được roi da đã ngừng, bản thân đã nằm ở trong phòng mình.
Đưa nàng trở về là Trần Hòa, hắn cái gì cũng không nói, trước khi đi ánh mắt muốn nói lại thôi, làm nàng đau đớn.
******
Hắn ở trong đám người nghênh đón tìm kiếm bóng dáng của nàng, mà nàng lại dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn huynh đệ hắn...
Phượng Nhạn Bắc trầm mắt, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, ánh mắt quỷ dị đánh giá thập tam vương gia Phượng Khuynh Đông ngồi đối diện, muốn tìm ra đến tột cùng hắn có chỗ nào hấp dẫn nữ nhân kia.
Phượng Khuynh Đông bị hắn nhìn sởn tóc gáy, nâng chén, "Ngũ ca, đi đường lâu như vậy, đệ còn ở nơi này uống rượu cùng huynh, huynh đừng dùng loại ánh mắt này nhìn đệ. Làm cho người ta cảm thấy cứ như thể đệ nợ huynh mấy trăm vạn lạng bạc."
Phượng Nhạn Bắc lạnh lùng liếc hắn một cái, "Ngươi không nợ ta?"
"Ách..." Phượng Khuynh Đông đổ một thân mồ hôi lạnh, nhanh chóng đứng dậy cúi đầu một cái thật sâu, "Cái kia, cái kia đa tạ ngũ ca thành toàn đệ cùng Lam nhi." Hắn trộm vương phi của ngũ ca hắn, món nợ này xem như phải trả cả đời.
Phượng Nhạn Bắc hừ một tiếng, thản nhiên nói: "Vậy còn không sai biệt lắm. Còn chưa cút đi nhìn vương phi tương lai của ngươi, đừng ở trong này phiền ta."
Phượng Khuynh Đông nhếch miệng cười, "Vâng. Tiểu đệ cút. Đi đường mệt nhọc, ngũ ca cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Nhìn bóng dáng hắn biến mất ở đình giữa hồ, Phượng Nhạn Bắc bỗng nhiên cầm lấy bầu rượu ngửa đầu uống. Nếu hắn ngủ được, cũng không cần tiếp tục ngồi ở chỗ này. Xuất môn một tháng, hắn không một ngày ngủ ngon, đối với công chúa Tây Ngô không có một chút hứng thú. Thập tam thích, đưa hắn cũng chẳng sao.
Trăng động, bóng hoa thay đổi, gió chầm chậm đưa đến hương sen. Đảo mắt, trên bàn đá đã đếm được mấy bầu rượu không.
Nên nghỉ ngơi. Khẽ nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, Phượng Nhạn Bắc nói với chính mình. Sau một lúc lâu, mới động thân dứng dậy mang theo vài phần mệt mỏi, đi về phòng ngủ.
Đẩy cửa ra, long tiên hương tràn ngập xoang mũi, hắn cho thị nữ lui xuống, đi đến giường mình. Giường kia rộng thùng thình, hoa lệ, ấm áp, nhưng một chút tác dụng với hắn cũng không có.
Bên cạnh giường đứng một lúc lâu, Phượng Nhạn Bắc lại đi ra ngoài, chân giống như tự có ý thức đi về hướng sườn viện.
Lặng yên không tiếng động đẩy cửa phòng Hương Quế ra, lại nhẹ nhàng khép lại.
Vòng qua bình phong, lọt vào trong tầm mắt là dung nhan Hương Quế đang say ngủ. Nàng ghé vào trên giường, hai má sưng, khóe môi xước da, trên người vẫn mặc bộ quần áo bị roi quất rách tơi tả.
Khuôn mặt này không xinh đẹp, cũng không phải đang tuổi xuân, thậm chí không có gì đặc biệt hấp dẫn người khác. Hắn nhất định là say, mới có thể nhìn một nữ nhân như vậy tới mức nhập thần.
Đáy lòng có thanh âm thúc giục hắn nhanh nhanh rời khỏi nơi này, nhưng chân hắn lại không nghe sai bảo. Thật lâu sau, hắn rốt cục không khống chế được lặng yên vén chăn của nàng lên, lộ ra vết roi cùng máu che kín sau lưng.
Hắn thế nhưng khao khát thân mình này, khao khát suốt một tháng. Tay Phượng Nhạn Bắc xoa xoa tấm lưng đầy vết thương, run nhè nhẹ, vì dục niệm đan xen trong lòng mà chán ghét, còn có một chút đau đớn khó hiểu tra tấn hắn.
Kéo tầng vải rách trên người nàng xuống, đầu ngón tay truyền đến cảm giác làn da nàng nóng rực như lửa, hắn nhắm mắt, nhưng cuối cùng lại không đè nén được ý niệm tà ác trong đầu, nhẹ nhàng lên giường, nằm bên cạnh thân thể của nàng.
Trong lúc ngủ mơ cảm giác bị người mạnh mẽ xâm nhập làm cho Hương Quế không thích ứng được mà tỉnh lại, nàng mờ mịt cảm thụ được phía sau một lần lại một lần va chạm thô bạo, hoảng hốt tưởng rằng bản thân còn đang ở trong quân doanh. Cho đến khi cành mai trên bình phong đập vào tầm mắt, mới đột nhiên ngộ ra, mình đang ở trong vương phủ của Phượng Nhạn Bắc. Như vậy người phía sau ...
Theo bản năng bắt đầu giãy dụa, nhưng dưới sự kiềm chế như sắt thép của nam nhân, điều duy nhất có thể làm là tựa đầu thoáng chuyển động về phía sau, tuy rằng vẫn không thể nhìn thấy người, nhưng hỗn hợp mùi rượu cùng mùi xạ hương quen thuộc ùa vào trong mũi, khiến nàng buông tha ý nghĩ giãy dụa.
Là hắn. Vì sao hắn...
Nàng không rõ Phượng Nhạn Bắc trước đó còn bị nàng chọc cho nổi giận đùng đùng sao lại xuất hiện trong phòng nàng, mà đầu óc nặng trĩu như chì cũng không cho phép nàng nghĩ nhiều. Vết thương trên lưng bị tác động, đau đến mức trên trán nàng ứa ra mồ hôi lạnh. Nhưng nàng lại không mở miệng xin tha, cũng không để chính mình phát ra thanh âm gì. Đối với nàng mà nói, cái gì cũng không còn, còn lại duy nhất cũng chỉ là một hơi thở.
Ép buộc qua lại, rốt cuộc Hương Quế không chống đỡ nổi, ngất xỉu.
Lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, người phía sau đã không còn ở đó, trong phòng vừa tối vừa yên tĩnh . Nếu không phải giữa hai chân còn dinh dính, nàng nhất định sẽ nghĩ đó là một giấc mộng cổ quái.
Một người cao cao tại thượng như vậy, làm sao có thể để ý tới thân thể không toàn vẹn của nàng, hắn nhất định là say rượu hồ đồ, tựa như đêm đó.
Nghĩ đến đêm đó hắn dịu dàng hiếm thấy, ánh mắt Hương Quế nóng lên, trong lòng nhanh chóng tự chửi mình. Chẳng qua là say, làm như thật. Nhắm mắt lại, nàng không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man.
Trong bóng đêm chỉ có tiếng hít thở ồ ồ của bản thân nàng, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, lúc này nàng mới đột nhiên cảm giác được cả người đau tan nát, yết hầu khát khô như bị hỏa thiêu. Vì thế cố hết sức muốn gượng thân mình dậy đi rót chút nước uống, lại phát hiện ngay cả ngón tay động một chút cũng khó khăn, cuối cùng đành phải vô lực nằm úp sấp ở nơi đó.
Nóng... Toàn thân đều nóng hừng hực, giống như có một mặt trời rất lớn chiếu vào nàng. Nàng biết mình đang phát sốt, nhưng đã không còn sức để ý.
Những chuyện đã qua. Nàng nghĩ. Mệnh của nàng rất tiện, ngay cả lão thiên gia cũng không chịu thu.
******
Qua vài ngày, không ai đến thăm Hương Quế. Nàng cứ như vậy nằm sấp trên giường, hỗn loạn, lúc ngủ lúc tỉnh.
Có lẽ cứ như vậy rời đi. Thỉnh thoảng, trong đầu nàng còn lại chút ý thức sẽ toát ra một ý tưởng như vậy. Kết cục như vậy cũng không có gì lạ, thời điểm ở trong quân doanh tây bắc, nàng cùng bọn tỷ muội đã biết rõ loại kết cục này.
Kỹ nữ già đi theo thời gian, nếu không xuất gia làm ni cô, vậy thì tìm một người gả cho, nhưng cho dù là lựa chọn nào, cuối cùng cũng rơi vào kết cục sống thê lương suốt quãng đời còn lại. Khi chết, chính là giống như nàng bây giờ, bên cạnh không có một ai, có lẽ thẳng đến khi bốc mùi thối mới có thể bị phát hiện, sau đó cuốn chiếu, quăng đến bãi tha ma.
Nhưng mà, buổi sáng một ngày nào đó, nàng đột nhiên tỉnh táo lại. Cho dù môi đã bị tróc vẩy, cho dù đói đến chân đứng không nổi, thế nhưng lại hoàn toàn khôi phục thần chí. Miễn cưỡng xuống giường, trên bàn tìm được nước uống đã để nhiều ngày, uống một mạch.
Không chết được. Vô lực nằm úp sấp trên bàn, nàng cười có chút bất đắc dĩ.
Không chết được vậy thì sống cho tốt. Cắn răng chấn chỉnh lại tinh thần, Hương Quế tìm bộ quần áo mặc vào, muốn búi một kiểu tóc, nhưng tay thật sự vô lực, chỉ có thể từ bỏ.
Mở cửa ra, bên ngoài đã qua buổi trưa, mặt trời chiếu chói lọi, làm cho người choáng váng.
Trong sườn viện có một giếng nước, lăn qua lăn lại như muốn ngất đi, Hương Quế mới múc được chút nước lên rửa mặt. Gương mặt soi ở trong nước đã tiêu sưng, trừ bỏ hốc mắt lõm xuống, mặt không có chút máu, cũng không tính là quá tệ.
Đến phòng bếp tìm chút canh cặn cơm thừa để ăn linh tinh, tinh thần thoáng tốt lên một chút. Trên đường gặp phải vài người, thấy nàng đều tránh xa xa, buông xuống ánh mắt quỷ dị mà khinh thường.
Hương Quế cũng không để trong lòng.
Mặc kệ thế nào, còn sống là tốt rồi. Nàng nói với chính mình như thế. Đến tột cùng cuộc sống trước đây đỡ hơn, hay là hiện tại đỡ hơn, nàng không thể nói rõ, chỉ cảm thấy dường như đều không phải do bản thân làm chủ. Nhưng là, nhưng là ít nhất còn có thể nhìn thấy thái dương sáng ngời, cho dù ánh mặt trời kia đâm vào làm đau mắt nàng. Mọi người đều nói dưới đất vừa tối vừa lạnh, nàng kỳ thực rất sợ. Nàng chung quy cũng là con người, làm sao có thể không sợ.
Nếu có thể rời khỏi vương phủ, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Nàng có tay có chân, có thể tự mình kiếm miếng cơm ăn. Đôi khi, trong đầu Hương Quế sẽ toát ra ý niệm này. Nhưng nàng biết chuyện đó không có khả năng, Phượng Nhạn Bắc sẽ không thả nàng đi.
Hắn sẽ không thả nàng đi...Một chút u buồn nổi lên trong mắt Hương Quế, nàng khẽ thở dài.
Từ đó về sau, nàng cực kỳ trầm mặc, giống như lúc ở Mạch Dương.
Khi vết thương trên người hoàn toàn khỏi hẳn, đã gần đến Trung thu, vương phủ đang chuẩn bị tổ chức một hôn lễ long trọng, mở tiệc lớn chiêu đãi tân khách một tháng.
Có điều thời gian qua Hương Quế ít khi ra khỏi phòng nên cũng không biết, nàng không bị đuổi khỏi sườn viện, nhưng cũng thật lâu chưa gặp lại Phượng Nhạn Bắc. Điều này đối với nàng mà nói, có lẽ là một chuyện tốt. Có điều, ban đêm, nàng vẫn sẽ không tự chủ được nhìn ánh trăng càng ngày càng tròn, càng ngày càng oánh nhuận trên bầu trời, nhớ tới niệm tưởng từng tốt đẹp trong lòng.
Cây liễu Giang Nam, ánh trăng trên bầu trời... Nàng đều từng gần như chạm tới được, sau đó mới phát hiện, đồ càng đẹp sẽ càng yếu ớt, nhẹ nhàng chạm vào, liền vỡ tan.
"A Quế..." Vương phủ quá lớn, người lại nhiều. Cho dù cố hết sức tới phòng bếp vào lúc thời gian ăn cơm đã trôi qua từ lâu, Hương Quế vẫn không thể tránh gặp phải người khác.
Nàng đứng lại, nhìn về phía nam nhân duy nhất trong vương phủ đối tốt với nàng.
Trần Hòa đỏ mặt, gãi gãi đầu, dường như có chút xấu hổ. "A Quế, ta để lại bánh bao cho ngươi..." Nhiều ngày tránh né không gặp, cuối cùng hắn vẫn cảm thấy băn khoăn, dù sao người cùng Hương Quế tiếp xúc nhiều nhất là hắn, nàng là loại người nào, sao hắn có thể không rõ. Mấy ngày này không nhìn đến nàng, chính là sợ hãi những lời khó nghe trong phủ. Mỗi ngày trốn ở một bên, thấy Hương Quế cô đơn một mình, hắn cũng khổ sở theo.
Bánh bao dùng giấy dầu bao lại đưa tới trong tay vẫn còn nóng. Ánh mắt Hương Quế có chút mông lung, khóe môi lại nhịn không được cong lên. Cuối cùng, vẫn có một người thoáng nhớ tới nàng.
"A Quế, ta cảm thấy tốt nhất ngươi nên tránh xa chủ tử một chút." Lời này nghẹn ở trong bụng Trần Hòa đã lâu, chính là băn khoăn nói chủ tử sau lưng cũng không tốt lắm, cho nên vẫn nhịn xuống. Nhưng Hương Quế rất thành thật, nếu không nhắc nhở nàng, chỉ sợ về sau càng thêm phiền toái.
Hương Quế giật mình.
"Ta biết chủ tử rất đẹp, cho dù nam nhân nhìn thấy cũng sẽ nhịn không được đỏ mặt... Nhưng, chúng ta dù sao cũng là hạ nhân...Chủ tử tựa như, tựa như ánh trăng trên bầu trời... Xa xa nhìn, đừng lại gần."
Tựa như ánh trăng trên bầu trời... Hóa ra ý tưởng của hắn cũng giống nàng, Hương Quế gật đầu, cười có chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ, nàng cũng chỉ định xa xa ngắm nhìn.
Thấy nàng đồng ý với mình, tinh thần Trần Hòa rung lên, "A Quế, ta, ta..." Đột nhiên mặt hắn đỏ bừng, muốn nói lại thôi.
Mặc dù Hương Quế có chút nghi hoặc, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi lời nói kế tiếp của hắn.
Hít thật sâu thở ra, vẻ mặt Trần Hòa giống như bất chấp bất cứ giá nào, "Để ta chăm..."
"Hương Quế tỷ tỷ, ngươi ở chỗ này a." Một thanh âm ngây thơ đột nhiên toát ra đánh gãy lời nói chứa đựng dũng khí thật lớn của Trần Hòa, lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng. Nhìn theo Mạc Thương đang đi tới từ bên kia hành lang, gương mặt mỉm cười trong trẻo, hắn có chút ủ rũ.
Tựa hồ đột nhiên trong lúc đó tất cả mọi người đều nhớ đến nàng, Hương Quế có chút kinh ngạc nhìn Mạc Thương vẻ mặt hồn nhiên rực rỡ, cũng không quên xoay người hành lễ.
"Tỷ tỷ, Phượng Nhạn Bắc sai người tìm ngươi khắp nơi, chúng ta cùng nhau đi qua đi." Không để ý Hương Quế xa cách, Mạc Thương một phen nắm lấy cánh tay nàng mà đi.
"Ách..." Hương Quế chỉ kịp liếc mắt nhìn Trần Hòa một cái, liền bị kéo đi rồi.
Trần Hòa đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng các nàng biến mất ở chỗ rẽ, lời chưa nói ra khỏi miệng luôn quanh quẩn trong ngực, lòng có chút chát, có chút chua.
Để ta chăm sóc ngươi đi.
Một câu này, đến tột cùng lúc nào mới có cơ hội nói ra.
******
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro