Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6


Lại đánh giặc .

Khi tin tức Yến Tử Kỷ chết trên bụng một kỹ nữ truyền khắp thiên hạ, Hán Nam đột nhiên cử binh tiến về phía bắc, hai quốc gia Trạch Vệ cùng Mạc Thị tương ứng ở phía tây nam cùng đông bắc đồng thời hưởng ứng, tấn công Bắc quốc, ý định đem miếng bánh phân chia.

Ngay giữa lúc quyền lực cũ mới ở Bắc quốc đang luân chuyển, lòng người tan rã, gặp phải biến động đột ngột, lập tức náo loạn, tay chân lúng túng.

Có lẽ là giận lây, Phượng Nhạn Bắc đối với toàn bộ Bắc quốc đều tràn ngập hận ý, một khắc nọ khi thoát ra khỏi ranh giới kia đã từng quay đầu phát thệ, phải đem nơi này san bằng. Vì thế trước tiên thiết kế lợi dụng hoàng đế Bắc quốc loại bỏ Yến Tử Kỷ, sau đó lấy lợi ích dụ dỗ hai nước Trạch Vệ Mạc Thị, cùng nhau thảo phạt vùng đất này.

Bởi vậy, phàm là nơi Phượng Nhạn Bắc giẫm gót sắt qua, gần như hoang tàn. Người Bắc nghe tin đã sợ mất mật, dìu già dắt trẻ liều mạng mà chạy.

Mất đi Yến Tử Kỷ, thiên hạ đã mất đi người Phượng Nhạn Bắc e ngại, quân uy rực rỡ như mặt trời ban trưa, một đường như thế chẻ tre, thẳng đến Yến đô Bắc quốc.

******

Mỗi ngày trời còn chưa sáng, A Thủy liền phải thức dậy, mang theo dụng cụ sơ sài, mất hơn hơn nửa canh giờ đi vào trong thành bán bánh rán dầu. Tuy rằng đang ở tại thiện đường, nhưng bọn họ vẫn dựa vào đôi tay của mình để kiếm cơm ăn, đồng thời nuôi sống một ít cụ già cùng trẻ nhỏ không có khả năng lao động trong đó.

Thành Mạch Dương không lớn, có điều bởi vì gần sát quốc đô, thương nhân vào nam ra bắc rất nhiều, cho nên làm ăn nhỏ cũng miễn cưỡng có thể sống tạm qua ngày.

Sáng sớm ngày hôm nay, chân trời vậy mà không còn sự âm u ngày trước, lộ ra ánh hào quang đã rất lâu không thấy.

A Thủy đỡ đôi chân đau nhức cả một đêm, vừa mới đốt bếp lò, liền có người đến mua bữa sáng. Nàng lưu loát đun nước, đổ dầu, chia bột, trong khoảng thời gian ngắn, mùi bánh rán dầu nức mũi lập tức tỏa ra khắp phố.

Có lẽ vì thời tiết tốt, sáng sớm nhiều người, việc làm ăn của nàng cũng tốt hơn những ngày qua nhiều lắm. Thái dương còn đang treo trên đỉnh núi ngoài thành, bột và nguyên liệu làm nhân mang đến cũng đã bán gần hết.

Vào lúc ít người, nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, để cho đôi chân đau đớn nghỉ ngơi một chút. Nhìn người đi đường qua lại, liền nghĩ cứ như vậy ở nơi tha hương sống hết một đời.

"A Thủy, đem số bột còn lại làm hết đi, mang lại đây cho ta." Trương đồ tể đang bán thịt ở đối diện, vừa chặt thịt cho người ta vừa gọi với qua bên này. Mỗi ngày hắn đều là người cuối cùng, cho dù A Thủy còn thừa lại bao nhiêu, hắn đều sẽ mua hết.

Tất cả mọi người đều nói Trương đồ tể coi trọng A Thủy, bằng không ai lại bữa sáng mỗi ngày đều ăn bánh rán dầu. Lại nói, A Thủy thật ra là một nữ nhân chịu khó, chỉ là không hay nói chuyện, giống như người câm. Lấy nữ nhân như vậy về nhà, không buồn cũng buồn chết mất. Bất quá Trương đồ tể thích, ai quản được.

Từ sạp bánh rán của A Thủy đến sạp thịt đối diện cũng chỉ cách năm mươi bước, khi A Thủy đem nguyên liệu còn lại làm thành bốn chiếc bánh rán, dùng giấy dầu bao lại đi qua đường cái, tiếng vó ngựa gấp gáp đột nhiên từ cửa Đông truyền tới.

Buổi sớm mai yên tĩnh kinh tâm động phách bị phá vỡ, sống những ngày thái bình đã lâu, mọi người ngay cả một chút nguy cơ cũng không ý thức được, chỉ theo thói quen tản ra hai bên ngã tư đường, tò mò nhìn lại về hướng tiếng vó ngựa truyền đến. Bọn họ biết đang chiến tranh, nhưng, việc đó đối với bọn họ mà nói dường như là chuyện thực xa xôi, cuộc sống bình thản mà sung túc sẽ vẫn theo bọn họ, cho dù có chết chóc thì cũng là chuyện xa xôi, giống như vĩnh viễn sẽ không đến đây.

A Thủy không tự giác đứng lại, đờ đẫn nhìn về phía đầu phố. Nàng không giống bọn họ, nàng ở trong quân doanh ngây ngốc sáu năm, có thể ngửi ra mùi chiến tranh trong không khí.

Vầng dương chiếu rọi xuống, mấy ngàn chiến kỵ như thủy triều dũng mãnh tiến vào cửa thành, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai khống chế toàn bộ thành Mạch Dương. Không ai có thể ngờ tới, thành thủ ngay cả ra vẻ phản kháng cũng không có, đã đem thành Mạch Dương chắp tay nhường cho Hán Nam.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn quân đội đột nhiên nhô ra, mờ mịt không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Gần trăm chiến kỵ thẳng tắp xuyên qua đám đông trên đường cái, nhanh chóng chạy về phía cửa Tây, áo giáp phản chiếu ánh nắng, lóa mắt người xem. Dẫn đầu chỉ độc có một người mặc áo bào trắng cưỡi hồng mã, tóc đen tung bay, cao ngạo như thần, quỷ diễm như yêu.

Hô hấp A Thủy cứng lại, vội vàng quay đầu chạy khỏi đường cái. Ai ngờ tật chân lại vào lúc này phát tác, đau đớn kịch liệt lảo đảo một cái, bỗng nhiên gục về phía trước, bánh rán trong tay rơi khắp cả mặt đất. Mọi người vây xem kinh hô ra tiếng, mắt thấy kỵ mã sẽ tới gần, lại không ai dám đưa tay kéo nàng một phen.

Không mong chờ người khác sẽ giúp mình, A Thủy cắn chặt răng vật vã bò về phía lề đường. Nàng không chút nghi ngờ, nếu nàng không tránh, gót sắt kia chắc chắn sẽ giẫm lên thân thể nàng.

"A Thủy..." Ngay tại thời điểm tâm hoảng ý loạn, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, Trương đồ tể lao ra từ đám người, gần như vừa ôm vừa lôi mà mang nàng ra khỏi đường cái, khiến nàng may mắn tránh được một kiếp.

Trận gió mang theo mùi nước tiểu ngựa quét qua khuôn mặt mọi người, tuấn mã cao lớn, binh sĩ nhanh nhẹn dũng mãnh hình thành khí thế cường đại ép người gần như không thể thở nổi.

Ngoài dự kiến của mọi người, khi phi đến cách một đoạn, người dẫn đầu đột nhiên nâng tay làm thủ thế dừng lại, tất cả kỵ sĩ lập tức nhanh chóng ghìm dây cương trên tay cường ngạnh khống chế chiến mã đang chạy nước rút. Nhất thời, chiến mã cất vó dựng lên, tiếng ngựa hí vang vọng khắp khu phố dài.

Những người vốn đang đứng hai bên phố xem nào nhiệt trong lòng cũng trở nên thấp thỏm lo lắng không sao nói rõ được, cho dù trì độn, cũng biết những chiến kỵ đó đến đây là việc không bình thường. Bọn họ đã sớm nghe qua chiến sự ở những nơi khác, nghe qua những đồn đại làm cho người ta tim gan lạnh lẽo, chẳng qua vẫn cho rằng đó chỉ là chiến sự ở biên cương bình thường mà thôi, sẽ không liên lụy đến dưới chân thiên tử. Cho nên khi những binh sĩ khác xa với binh lính bình thường trong thành đột nhiên cứng rắn xông vào cuộc sống bình thản của bọn họ, trong cảm giác hư vô như đang nằm mơ, một sự sợ hãi xa lạ rốt cục bắt đầu lan sâu trong tận đáy lòng.

Chỉ thấy người cầm đầu mặc áo bào trắng như thần kia quay đầu ngựa lại, chiến kỵ phía sau lập tức nhường ra một con đường. Xuyên qua đó, hắn nhẹ nhàng chậm rãi đi thong thả đến trước mặt Trương đồ tể vẻ mặt căng thẳng vẫn ôm chặt A Thủy, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

"Hương Quế." Sau một lúc lâu, hắn thản nhiên ngâm nga, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn sắc mặt trong nháy mắt trở nên như tro tàn của nữ nhân.

Không chết. Tốt lắm, lão thiên gia chơi đùa thật lớn.

******

A Thủy, cũng chính là Hương Quế tìm được đường sống trong chỗ chết đang đứng ở chính giữa soái trướng của Phượng Nhạn Bắc, cúi rũ đầu, nhìn thảm dày dưới chân, trong lòng một mảnh mờ mịt.

Có những chuyện không nghĩ tới, ngày sẽ bình thản trôi qua. Nghĩ tới, chính là bức bản thân đi tìm chết. Nàng không muốn chết, cho nên chưa bao giờ để mình suy nghĩ nhiều. Mọi người đều nói, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Có phải nàng đã làm sai cái gì hay không?

"Mạng của ngươi rất lớn." Phượng Nhạn Bắc híp mắt đánh giá nàng một lúc lâu, mới từ từ nói. Hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được tại dạng điều kiện ác liệt kia, nàng vẫn có thể sống sót. Không thể không nói, người sống càng tiện, mệnh càng cứng rắn.

Hương Quế không trả lời, cũng không nhìn hắn. Từ khi được ông cụ trong thiện đường cứu lên, nàng vốn không nói nhiều đã gần như không còn nói chuyện.

"Chuyện ở phủ Yến Nam Hầu, ngươi đã nói với người nào?" Ôn nhu vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón cái, Phượng Nhạn Bắc nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng giống như đang tùy ý hỏi.

Hương Quế nghe thấy, mất một hồi lâu, ngay vào lúc tính nhẫn nại của Phượng Nhạn Bắc sắp biến mất, mới có phản ứng. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, từ lúc gặp mặt tới nay lần đầu tiên nhìn thẳng vào nam nhân đang ngồi trên ghế. Người mà sự tồn tại của hắn từng được nàng xem như ánh trăng trên trời mà ngưỡng vọng. Có điều, trong ánh mắt lại không còn ấm áp ngày trước.

Lắc lắc đầu, nàng lại cúi xuống. Ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ, làm sao có thể nói với người khác.

"Vì sao..." Nàng tưởng rằng chính mình sẽ không hỏi, sẽ không nói, ai ngờ vẫn không tự chủ được mở miệng. Hai chữ "vì sao" này, ở trong đầu nàng xoay quanh hơn nửa năm, đè ép khiến nàng gần như không thở nổi, lúc này phun ra, đáp án là gì, dường như cũng không quan trọng.

Ngực Phượng Nhạn Bắc cứng lại, hắn đương nhiên biết nàng hỏi vì sao là chỉ cái gì. "Ngươi còn sống, ta không thể yên lòng." Hắn không nhất thiết phải trả lời. Nghĩ vậy, hắn có chút ảo não.

Hóa ra là như vậy. Đầu Hương Quế cúi càng thấp, tay theo bản năng chạm vào chiếc vòng đã biến dạng, trong lòng thở dài.

"Có phải rất hối hận vì đã cứu ta hay không?" Thấy nàng không giận không mắng không trách, Phượng Nhạn Bắc ngược lại càng ảo não, đứng dậy đi đến trước mặt Hương Quế, đưa tay nâng cằm nàng lên.

Hương Quế trầm mặc cùng hắn đối mặt, thoáng lắc đầu biểu thị ý tứ của nàng, không có tránh khỏi tay hắn, cũng không tránh ánh mắt sắc bén của hắn.

Hối hận? Không, nàng chưa từng nghĩ qua. Nàng biết, nếu như mọi thứ vẫn như vậy, nàng vẫn sẽ như cũ không bỏ rơi hắn. Nàng không phải thánh nhân vì người khác quên mình, chỉ là, ở trong lòng nàng, dù sao hắn không giống với người khác.

Từ sau khi trải qua trường kiếp nạn kia, không ai có thể giống như Hương Quế cùng hắn đối mặt mà không sợ hãi. Sự bằng phẳng trong mắt nàng, giống như một cây roi hung hăng đánh vào lòng Phượng Nhạn Bắc, giống như dính phải một thứ dơ bẩn gì đó, hắn giơ bàn tay to lên, đem Hương Quế ném ra ngoài.

Chân Hương Quế vốn đã không tốt, theo cách này, ngay cả đứng vững cũng khó, oành một tiếng, ngã lăn quay trên đất. May mà thảm dày, ngã không quá đau. Chỉ là chân có vấn đề, một lúc lâu sau cũng không đứng dậy nổi.

Trong mắt Phượng Nhạn Bắc hiện lên tia sáng hung ác, tiến lên trước một bước, ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống. Cúi xuống nhìn gương mặt không có chút huyết sắc kia, "Ngươi sống ở đâu?" Nếu như có thể, hắn dự định đem tất cả những người cùng nàng tiếp xúc nửa năm qua diệt trừ sạch sẽ, tránh lưu lại mầm móng tai họa.

Nhận thấy sát khí trong mắt hắn, trong lòng Hương Quế căng thẳng, mơ hồ đoán được ý đồ của hắn. Cắn chặt răng, nàng biết cho dù mình không nói, hắn cũng có bản lĩnh tra ra. Nửa năm qua, cuộc sống của nàng tuy rằng trải qua không tốt, nhưng nhìn chung vẫn có một vài người đối tốt với nàng, sao nàng có thể liên luỵ bọn họ?

"Ta không nói với bất kì người nào...Cầu xin ngươi đừng đi tìm bọn họ..." Nàng không thể tiếp tục băn khoăn có chọc giận hắn hay không, bỗng dưng đưa tay bắt lấy tay áo hắn, vội vàng giải thích.

Một tràn cười khinh bỉ dâng lên khóe môi, "Cầu xin ta, ngươi dựa vào cái gì..." Lời nói của Phượng Nhạn Bắc khi nhìn thấy vết sẹo đi sâu vào mép tóc trên thái dương của nàng quàng quạc ngừng lại.

"Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?" Hắn sửa miệng, biết chính mình rốt cục cũng không thể thờ ơ chuyện nàng đã từng cứu hắn, không thể quên ánh mắt mờ mịt khi nàng rơi xuống vách núi. Những chuyện đó nửa năm qua tựa như ác mộng thời khắc quấy nhiễu hắn, khiến hắn không cách nào ngủ yên.

Hương Quế há miệng, lại không nói một chữ. Hắn dựa vào cái gì tin tưởng nàng? Dựa vào cái gì...

Phượng Nhạn Bắc cười, lại bóp cằm nàng nâng lên, nhìn ánh mắt vẫn trầm mặc kia mất đi bình tĩnh.

"Ta thật ra có biện pháp..." Thanh âm hắn đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu dịu dàng, như đang thì thầm với tình nhân.

Hương Quế không tự chủ được đáp lại ánh mắt đang lóe ra hào quang kỳ lạ của hắn, trong lòng bỗng dưng trở nên một mảnh mờ mịt.

******

Khi Hương Quế tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong một quân trướng, trên người đắp chăn. Đã gần tháng năm, trong trướng vẫn đặt một chậu than, nóng như mùa hạ. Trong đầu nháy mắt trống rỗng, nàng lập tức nhớ ra mình đang ở trong soái trướng của Phượng Nhạn Bắc.

Từ lần trước cùng hắn chạy trốn khỏi phủ Yến Nam Hầu thì rơi xuống sườn núi, đến nay đã hơn nửa năm, không nghĩ tới hai người còn có cơ hội gặp lại. Theo lý, nhìn thấy hắn, nàng hẳn nên rất vui vẻ mới đúng, nhưng là...

Đưa tay xoa ngực, nơi đó bình tĩnh dị thường làm cho nàng cảm thấy bản thân giống như quên đi điều gì, nhưng nghĩ lại nghĩ không ra.

Trong trướng quá nóng, Hương Quế lắc đầu, bỏ đi ý tưởng không thể hiểu nổi kia, vén chăn ngồi dậy. Cho đến khi tiếp xúc với không khí, nàng mới phát hiện trên trán cùng lòng bàn tay đều tuôn ra một tầng mồ hôi.

Tại sao lại mơ hồ ngủ ở nơi này? Nàng có chút nghi hoặc, đánh giá lều trại không một bóng người, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không thỏa đáng lắm. Đứng ngồi không yên ngây ngốc ước chừng nửa canh giờ, vẫn không thấy ai đến, nàng không tự chủ được đi về phía cửa trướng.

Phượng gia đem nàng đưa tới quân doanh ngoài thành của hắn để làm gì? Lúc này Hương Quế mới nghĩ đến vấn đề này, nhưng kí ức trước khi ngủ mơ mơ hồ hồ, nàng thế nào cũng không nắm bắt được. Trong lúc còn đang mơ hồ không rõ, nàng phát hiện suy nghĩ của mình về Phượng Nhạn Bắc, ngoại trừ si mê trong dĩ vãng, dường như còn có một loại sợ hãi nói không nên lời.

Có lẽ bởi vì một màn hắn giết chết gác ngục trong địa lao để lại trong nàng ấn tượng quá sâu. Nàng giải thích với chính mình như thế. Nhưng mặc kệ nàng có từng cùng hắn trải qua hoạn nạn hay không, nàng đều không có lý do gì lại ở nơi này không đi.

"Cô nương, thỉnh dừng lại." Bên ngoài trướng có sắp xếp hai binh lính cầm trường thương trong tay, Hương Quế vừa ló đầu ra, liền bị chặn lại.

Trước kia đều ở trong doanh trại dành cho doanh kỹ, Hương Quế chưa từng chân chính chứng kiến doanh trận trong quân doanh, vừa bị khí thế như vậy quát, lập tức sợ tới mức rụt trở về, quy quy củ củ ngồi ở nơi lúc nãy ngủ, tim đập thình thịch.

Ước chừng hơn một canh giờ, ngoài trướng rốt cục truyền đến tiếng bước chân, khi màn đêm buông xuống, trong trướng không đốt đèn hoàn toàn bị bóng tối bao phủ, chỉ có than trong chậu tản mát ra ánh đỏ sáng tối bất định, không giúp được gì cho việc nhìn rõ mọi vật xung quanh.

Bị hơi nóng làm cho buồn ngủ, Hương Quế nghe thấy tiếng bước chân, tinh thần rung lên, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Màn trướng bị nhấc lên, ánh lửa sáng ngời lập tức tiến vào, Hương Quế vẫn bị vây trong bóng đêm không kịp thích ứng lấy tay che mắt. Vài binh sĩ đi đến, đốt đèn, bưng nước vào, trải giường chiếu, làm mọi chuyện, cũng không ai ngó ngàng tới nữ nhân ngồi ở trong góc không dám thở mạnh.

Chờ bọn hắn đi rồi, Hương Quế mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nhìn thùng tắm lớn tỏa khói trắng, nàng có thể đoán được nước kia chuẩn bị cho Phượng Nhạn Bắc, xem ra hắn sẽ nhanh chóng đến đây. Nghĩ đến đây, không hiểu sao lại có chút khẩn trương, cả một ngày chưa ăn cơm dạ dày đói đến co rút đau đớn.

Quả nhiên, một lát sau, tiếng bước chân lại vang lên, Phượng Nhạn Bắc một thân áo bào trắng vén màn trướng đi đến.

Nhìn thấy hắn, Hương Quế vô thố đứng lên."Phượng gia..." Nàng muốn hỏi hắn, có phải mình có thể rời đi hay không, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn, đột ngột đem lời nói ra đến miệng nuốt xuống.

"Về sau ngươi đi theo ta." Phượng Nhạn Bắc vừa đi về phía thùng tắm, vừa cởi đai lưng, không tiếp tục nhìn nàng. "Có cái gì quan trọng để lại không? Ta phái người tới lấy cho ngươi."

Hương Quế há miệng thở dốc, kết quả chỉ phun ra một chữ, "Không." Trong lòng nàng kỳ thật rất bất an, chính là, trong tiềm thức biết được nếu cự tuyệt sẽ chọc giận hắn, dẫn tới hậu quả thực đáng sợ.

Phượng Nhạn Bắc không nói tiếp. Hiển nhiên cũng không ngại sự tồn tại của Hương Quế, cởi sạch chính mình, sau đó bước vào thùng tắm.

Từ lúc hắn bắt đầu cởi áo bào, Hương Quế liền xoay người.

Tiếng nước vang lên, bên tai nàng có chút nóng, cố gắng khống chế để cho bản thân không suy nghĩ miên man. Không phải chưa thấy qua thân thể nam nhân, có điều, có điều...Hương Quế cắn môi, vì một ít hình ảnh vụn vặt kỳ quái đột nhiên hiện lên trong đầu mà cảm thấy cả người nóng lên.

Cúi đầu, nàng nhìn đôi bàn tay vì bị giá rét làm tê cóng mà rạn nứt xấu xí, khóe môi hiện lên một tia cười khổ gượng gạo. Cũng không nhìn xem chính mình sinh ra thế nào, thế nhưng nảy sinh ảo tưởng như vậy, hắn...một Vương gia cao quý như hắn sao có thể để nàng chạm vào, làm sao có thể ôm nàng?

Có điều...Vì sao hình ảnh này lại chân thật như vậy, thậm chí nàng có thể cảm thấy tiếng thở dốc dồn dập của hắn quanh quẩn bên tai, cảm thấy trên người vẫn lưu lại cảm giác tiếp xúc với làn da lạnh như băng kia.

Huyết sắc trên mặt biến mất, thân thể Hương Quế không thể khống chế trở nên run rẩy, nàng sợ hãi sự lưu luyến si mê đại bất kính trong đầu, sợ hãi chính mình trở nên kỳ quái, không biết sau lưng có một đôi con ngươi sắc bén có chút đăm chiêu nhìn nàng.

******

Thân thể nữ nhân đó gầy hơn trước. Chân trái từng bị gãy, không có đại phu chuyên nghiệp xử lý, chỉ là ông cụ ở thiện đường dùng tấm vải thô cùng thảo dược bao lại, tuy khỏi, nhưng để lại dị dạng. Trừ bỏ những từ ngữ "vâng dạ" đơn giản, cũng không từng nói những lời khác, mọi người đều xem nàng như người câm.

Nàng không nói dối.

Phượng Nhạn Bắc nhắm mắt ngửa đầu tựa vào vách thùng tắm, chậm rãi phun ra một hơi.

Hắn nên lấy mạng của nàng, để tránh lưu lại hậu hoạn, nhưng lại chỉ lấy đi một phần trí nhớ của nàng. Là vì hắn trở nên mềm lòng, hay là vì một câu kia...

Phượng gia là ánh trăng trên bầu trời, là ánh trăng trung thu xinh đẹp nhất trong năm.

Cho dù đã bị khống chế thần chí, khi nữ nhân đó nói những lời này, khóe môi vẫn lộ ra một loại tươi cười dường như chạm tới hạnh phúc.

Là hạnh phúc kia như kim châm vào mắt hắn đi. Hắn giải thích cho hành vi buông tay xưa nay không hợp với mình.

Để nàng lại, giống như ở trong lòng đặt một cây đao, không biết khi nào sẽ bị cắm vào. Chuyện ngu xuẩn như vậy, Phượng Nhạn Bắc hắn thế nhưng cũng sẽ làm.

Thở dài, hắn đứng dậy từ trong nước, phủ thêm nhuyễn bào màu trắng, đi về hướng thảm nằm đã trải tốt.

"Ngươi cũng tắm rửa đi, ta không thích người bên cạnh bẩn thỉu." Trước khi nằm xuống, hắn thuận miệng nói. Bởi vì xác định toàn bộ chiến cục nắm trong tay, hiện nay chỉ chờ thư đầu hàng của hoàng đế Bắc quốc, cho nên hắn mới có thể thả lỏng như thế.

Sắc mặt Hương Quế ửng đỏ, xoay người, bước chân đi đến bên cạnh thùng tắm. Nước bên trong vẫn bốc lên hơi nóng, cũng vẫn trong vắt, chứng tỏ Phượng Nhạn Bắc rất thích sạch sẽ.

Chần chờ quay đầu nhìn, phát hiện hắn nghiêng người tựa mình vào gối, mái tóc ẩm ướt buông xõa xuống áo trắng, đang nhắm hờ mắt, dường như còn chưa định đi ngủ. Biết hắn không nhìn mình, nàng mới thoáng thả lỏng một chút.

Tất nhiên hắn cũng chẳng thèm nhìn thân thể xấu xí của nàng đi. Nàng cười nhạo chính mình, nhưng bàn tay cởi áo vẫn không nhịn được run rẩy.

Thùng tắm rất cao, đối với người chân không tiện như nàng.

Cho dù có cái đôn để dẫm lên, Hương Quế vẫn bị ngã vào, thực chật vật uống mấy ngụm nước vào bụng. Thật vất vả ho khan từ trong nước ló đầu ra, lại liếc mắt một cái đối diện với Phượng Nhạn Bắc đang cau mày xem xét tình huống. Không kịp nghĩ nhiều, nàng theo bản năng cuộn lại thành một đoàn lùi vào trong nước, trên mặt hiện lên nụ cười xấu hổ.

Phượng Nhạn Bắc phản ứng rất lãnh đạm, thấy không có chuyện gì, lại xoay người đi, hiển nhiên đối với thân thể nữ nhân trước mắt không có hứng thú.

Hương Quế mặt đỏ tai hồng rụt người lại, lần đầu tiên vì thân thể không trọn vẹn của mình cảm thấy tự ti.

Vì cú ngã vừa rồi, chân trái ngâm trong nước ấm truyền đến đến đau đớn, nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt sương mù mông lung hiện lên nồng đậm thê lương.

******

Ban đêm, Hương Quế ngủ ở trong trướng Phượng Nhạn Bắc. Có lẽ là quên, có lẽ căn bản không thèm để ý, Phượng Nhạn Bắc không cho người đưa thức ăn đến cho nàng, nàng tự nhiên cũng sẽ không mở miệng yêu cầu.

Ôm chăn, nàng cuộn mình ở một góc, bởi vì đói cùng đau chân, thật lâu cũng khó mà đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Phượng Nhạn Bắc lại bị lạnh tỉnh, trong đầu hiện lên đầu tiên chính là thân mình ấm ấp mềm mại của Hương Quế.

"Hương Quế, ngươi lại đây." Lúc này, hắn không cần cố gắng dựa vào ảo tưởng để khiến bản thân ấm áp.

Hương Quế vốn ngủ không an ổn, nghe tiếng bừng tỉnh, mờ mịt mặc quần áo sờ soạng đi qua, cũng không suy nghĩ hơn nửa đêm hắn gọi nàng làm gì.

"Vào đây ngủ, ôm ta." Nhìn bóng người đi đến trước giường, trong ngữ điệu ra lệnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Phượng Nhạn Bắc có một tia ảo não không thể nhận ra.

Hương Quế bỗng nhiên thanh tỉnh lại, nghĩ mình nghe lầm, do dự không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Còn muốn ta lặp lại lần nữa?" Thấy nàng thật lâu không có hành động, lại lên tiếng, trong thanh âm Phượng Nhạn Bắc như có thêm sự hờn giận.

Hương Quế không dám tiếp tục chần chờ, nghe lời chui vào trong chăn hắn.

Có lẽ trí nhớ từng ấp ôm xâm nhập cốt tủy, khi tay nàng đụng tới thân thể quen thuộc kia, thực tự nhiên lấy tư thế quen thuộc ôm chặt hắn.

Đúng rồi, chính là loại cảm giác này. Đêm khuya mộng tỉnh thường nhớ tới thân thể mềm mại kề sát sau lưng, Phượng Nhạn Bắc nhắm mắt, thở dài thoải mái, thân thể vốn cứng ngắc vì cơn ớn lạnh xâm nhập tận xương chầm chậm trầm tĩnh lại.

Mùi long tiên hương thiêu đốt tràn ngập trong trướng, thân thể sạch sẽ, đệm chăn ấm áp, cùng mùi hương dễ ngửi...

Hương Quế vốn tưởng rằng mình sẽ khẩn trương không ngủ được, ai ngờ cảm giác ỷ lại lẫn nhau giống như đã từng trải qua kia khiến nàng ngủ một giấc sâu nồng nhất trong nửa năm qua.

****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro