Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Cuối cùng không ngoài sở liệu của Phượng Nhạn Bắc, bọn họ ngay cả phủ Yến Nam Hầu cũng không ra được.

Yến Tử Kỷ nổi danh cùng hắn, đương nhiên không phải chỉ có hư danh, bên trong phủ cao thủ nhiều như mây, cho dù võ công Mạc Thương thiên hạ đệ nhất, muốn từ nơi này đơn thương độc mã bình yên thoát thân cũng là việc khó, huống chi còn phải mang theo hắn gần giống như một phế nhân.

Vì thế, trước khi Yến Tử Kỷ nghe tin quay về, hắn đuổi Mạc Thương đi, chính mình như lão thần ung dung ngồi ở hoa viên Hề Đình Cư, chờ Yến Tử Kỷ giá lâm.

"Nhạn Bắc." Yến Tử Kỷ vốn đang xử lý công vụ chồng chất như núi, vội vã trở về, nhìn thấy Phượng Nhạn Bắc vẫn đang ở đây, hắn nhẹ nhàng thở ra, vồn vã đi nhanh về phía trước, đối với thi thể thủ hạ tứ phía chỉ xem như không nhìn thấy.

Phượng Nhạn Bắc cười, "Ngươi định nhốt ta như vậy cả đời?" Giữa bọn họ tựa như một trò khôi hài, hắn ta ngàn dặm xa xôi chạy đến quân doanh tây bắc, chẳng lẽ chỉ vì mang mình về đây để đem cẩm y ngọc thực phụng dưỡng? Hắn ta cho rằng hắn sẽ không làm to chuyện này, cho nên không thèm sợ hãi?

Vẫy lui thủ hạ, cũng ra lệnh mang người chết trên mặt đất đi, Yến Tử Kỷ bởi vì nụ cười không mang theo địch ý hiếm có của Phượng Nhạn Bắc mà có chút kích động."Ta chỉ là..." Ánh mắt hắn quét đến gương mặt tái nhợt bị nâng đi qua sát bên người hắn, không tự giác dừng lại một chút, "...Muốn mời ngươi ở đây làm khách một thời gian. Ta...Ta rất nhớ ngươi." Không dám lỗ mãng, hắn cách một quãng nói, thâm tình trong mắt khiến người xúc động.

Trong lòng Phượng Nhạn Bắc hơi chấn động, cảm nhận được rung động quen thuộc kia, nhưng nghĩ lại lại nhớ tới sự phản bội của hắn ta, biểu tình vốn hơi hòa hoãn lập tức đông lạnh, "Phải không? Vậy tại hạ thật sự cảm thấy vinh hạnh a, Yến Nam Hầu tôn quý."

Trên mặt Yến Tử Kỷ lộ ra một chút bất đắc dĩ, "Nhạn Bắc, không thể tạm thời ném những chuyện không vui sang một bên sao, cùng ta uống chén rượu?". Đường đường Yến Nam Hầu lại ăn nói nhún nhường như thế, những hạ nhân chưa rời đi đều cảm thấy khó hiểu, đối với Phượng Nhạn Bắc quá đáng sinh ra bất mãn cực độ, huống chi hắn còn nợ Hầu phủ rất nhiều mạng người.

Lần này, Phượng Nhạn Bắc không cự tuyệt. Bởi vì... Không muốn cự tuyệt.

Vì thế ở bên trong Noãn các, bày lên rượu ấm, cùng món nhắm rượu. Ba năm qua, trong đêm lạnh này hai người rốt cục lại ngồi đối mặt, cho dù trong mắt trầm ngâm về đối phương, nhưng không hề có tâm hồn tương thông như năm đó.

Khi rượu bắt đầu bốc lên hơi nóng, trong Noãn các bắt đầu tràn ngập hương rượu nồng đậm, hai người ngồi đối diện không nói gì, chung quy cũng không thể nào tìm lại sự ăn ý từng có.

Rượu nóng chảy xuống yết hầu, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Phượng Nhạn Bắc bắt đầu hiện lên sự không kiên nhẫn, "Không cần uổng phí tâm cơ ..." Cho dù trong lòng oán hận, hắn cũng không biểu hiện ra ngoài.

Yến Tử Kỷ cười khổ, "Chúng ta... Thật sự ngay cả bằng hữu cũng không thể làm sao?" Hắn đương nhiên biết tính tình Phượng Nhạn Bắc ương ngạnh, không chấp nhận dù chỉ một chút tỳ vết, lời này hỏi ra bất quá là chút hy vọng cuối cùng trong lòng mà thôi.

"Bằng hữu?" Phượng Nhạn Bắc nghiến răng mà cười, đột nhiên đứng lên, chỉ cảm thấy trong đầu một trận choáng váng, tưởng là bị lạnh."Ngươi hẳn nên may mắn vì ta xem ngươi là người lạ!" Tính hắn nóng như lửa, đối với người từng phản bội mình chưa bao giờ nương tay, nhưng đối với Yến Tử Kỷ trước sau vẫn không nỡ xuống tay, chỉ có thể lấy vị hôn thê của hắn ta ra trút giận.

Yến Tử Kỷ cúi đầu im lặng không nói. Thật lâu sau, lại ngẩng đầu lên, đã là vẻ mặt lãnh khốc.

"Ta cho ngươi cơ hội, là chính ngươi bỏ qua..." Hắn thì thào nói những lời không ai hiểu, một chút mờ mịt chợt lóe qua trong con ngươi đen láy sắc nhọn.

"Ngươi..." Trong lòng Phượng Nhạn Bắc ẩn ẩn có chút bất an, "Ngươi hạ dược trong rượu!" Choáng váng qua đi, là khô nóng khó nhịn. Sinh ra trong gia đình đế vương, từng chứng kiến các loại thủ đoạn tranh sủng hắn lập tức liền biết mình bị hạ dược, còn là xuân dược cực mạnh.

"Nhạn Bắc, trong tay ngươi nắm toàn bộ binh quyền Hán Nam! Công cao chấn chủ, hoàng huynh ngươi đối với ngươi kiêng kị còn hơn Bắc Quốc chúng ta. Bằng không, ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng đem ngươi từ Hán Nam về Bắc quốc sao?" Yến Tử Kỷ lắc đầu thở dài, thần sắc đã mất đi nhu tình trước đó.

"Ngươi khiến vị hôn thê của ta tự sát, lại hại chết nam nhân ta sủng ái nhất." Hắn nhắm mắt, nhớ tới gương mặt tái nhợt giống như Phượng Nhạn Bắc, hắn đương nhiên biết đứa nhỏ kia vì đố kị, mới bất chấp mệnh lệnh của hắn ngăn cản Phượng Nhạn Bắc, ý đồ nhân lúc hỗn loạn làm hại, coi như gieo gió gặt bão. Nhưng khi nhìn đến gương mặt mất đi sinh cơ kia, vẫn khiến lòng hắn có chút đau đớn.

Tiếng thở dốc dồn dập truyền vào trong tai hắn, hắn giương mắt, trên khuôn mặt Phượng Nhạn Bắc bị dục vọng thiêu cháy đỏ bừng tràn đầy hận ý mãnh liệt cùng hối hận, nhưng cũng vì vậy lộ ra vẻ mị hoặc, dục vọng từ lâu trong cơ thể đột nhiên bộc phát. Hắn đứng dậy, túm tóc Phượng Nhạn Bắc.

"Tất cả những điều này, ta đều phải đòi lại trên người ngươi. Huống chi... hoàng huynh ngươi còn nói, không hy vọng ngươi quá mức vẻ vang..." Tiếng ngâm nga có chút đăm chiêu vì bị Phượng Nhạn Bắc không lưu tình phất tay mà gián đoạn.

"Vô nghĩa!" Sự đau đớn vì bị phản bội lần nữa tập kích trong lòng, cường ngạnh rạch lên vết sẹo cũ lâu năm, bước chân Phượng Nhạn Bắc gần như không còn vững. "Hóa ra ngươi cùng tên ngu xuẩn kia thông đồng với nhau, mắt ta thật sự bị mù, coi trọng cái loại chó ngươi thấy người liền động dục..." Trong lòng phẫn uất, trừ bỏ dùng ngôn từ độc ác, cũng không tìm được cách nào phát tiết.

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ngươi cho rằng ngươi vẫn là Vương gia cao cao tại thượng sao?" Yến Tử Kỷ đột nhiên bóp cằm Phượng Nhạn Bắc thanh âm ôn nhu nói, trong đôi mắt ưng nổi lên dục vọng rõ rệt cùng cuồng bạo, như biến thành một người khác. "Như vậy, ngươi sẽ cầu con chó này thượng ngươi."

"Người đâu." Hắn quay đầu ra ngoài cửa hét lớn, "Đem nữ nhân kia mang lại đây cho ta."

Nghe được lời này, sắc mặt Phượng Nhạn Bắc nháy mắt đại biến. Tính tình hắn cao ngạo, sao có thể chịu được ở trước mặt một nữ nhân bị một nam nhân khác cường bạo.

Nhưng mọi thứ lúc này, sớm đã không ở trong lòng bàn tay hắn.

******

Hương Quế bị đẩy mạnh vào trong địa lao, trên đầu vang lên tiếng cười tàn khốc vô tình của Yến Tử Kỷ.

"Ngươi thích nàng, ta liền để nàng làm bạn với ngươi.", "Ầm" một tiếng, cửa địa lao bị đóng lại, sau đó là âm thanh khóa lại.

Hương Quế ngã sấp trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, một hồi lâu cũng không dậy nổi. Trong đầu nàng không ngừng hiện lên một màn, nghĩ đến những nhục nhã Phượng Nhạn Bắc phải chịu, một cỗ khí nghẹn ở trong ngực, như thế nào cũng phun không ra.

Trong địa lao thực tối, gần như không nhìn thấy gì xung quanh, vì thế thính giác trở nên dị thường nhạy bén. Tiếng chuột chạy, tiếng người hít thở, thậm chí là tiếng tim đập của chính mình, đều như dán bên tai.

Hương Quế ép bản thân bình tâm lại, muốn giúp Phượng Nhạn Bắc xem xét thương thế, nàng không quên nội bào trước ngực hắn ướt sũng một mảnh đỏ tươi.

"Phượng gia... Phượng gia..." Nàng thấp giọng gọi. Nhưng không được đáp lại, bóng tối chôn vùi mọi thứ, giọng nàng phát ra càng giống như ảo giác của bản thân.

Trước mặt nữ nhân bị một nam nhân khác ở trên thân mà vũ nhục, chỉ cần là nam nhân, sợ đều không chịu nổi. Hương Quế có thể hiểu được tâm tình hiện tại của Phượng Nhạn Bắc, bởi vậy với sự trầm mặc của hắn cũng không có gì bất mãn.

"Phượng gia, ta giúp ngươi xem miệng vết thương, được không?" Nàng vừa trưng cầu ý hắn, vừa dựa vào tiếng hít thở yếu ớt lần mò tới chỗ hắn.

Địa lao không lớn, trước khi Phượng Nhạn Bắc lên tiếng, Hương Quế đã chạm được đến hắn.

Hắn vẫn đang nằm úp sấp trên đất không nhúc nhích, hô hấp gián đoạn, đối với sự đụng chạm của nàng không có chút phản ứng, hóa ra sớm đã ngất đi.

Cúi đầu thở dài, Hương Quế cắn răng không để chính mình rơi lệ, mà vững vàng cẩn thận lật thân mình hắn lại, sờ sờ ngực hắn, phát hiện quần áo dính máu đã khô cứng, máu đã ngừng chảy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lại đột nhiên nghĩ đến thân thể hắn còn chưa được rửa sạch, nhướng mày, do dự có nên giúp hắn làm sạch hay không. Nếu không làm, phỏng chừng không được bao lâu, hắn sẽ lại phát sốt, nhưng nếu làm, nghĩ đến những chuyện kế tiếp nên làm cho hắn, không khỏi mất tự nhiên. Thân phận hắn cao quý, mà nàng lại xuất thân thấp hèn, nghĩ đến chính mình dùng tay chạm vào thân thể tôn quý của hắn, liền khiến nàng cảm thấy đó là một loại lăng mạ đối với hắn. Nhưng sự việc cấp bách, không cho phép nàng suy nghĩ nhiều như vậy.

Nàng tuy rằng kinh nghiệm phong trần, nhưng khi trong bóng đêm sờ soạng đụng tới chỗ nam tính tư mật nhất kia, vẫn không khống chế được trở nên khẩn trương, mặt tai đều nóng bừng lên. Gần như nín thở, động tác lưu loát hoàn thành những việc nên làm, lại nhanh chóng giúp hắn sửa sang lại y phục cho tốt. Trong lúc này, Phượng Nhạn Bắc gần như không có phản kháng, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ khó chịu, làm cho lòng của nàng cũng thắt lại theo.

"Lạnh... Lạnh..." Nửa đêm, dược hiệu qua đi, Phượng Nhạn Bắc cuộn mình mơ mơ màng màng nói sảng, cả người run rẩy như lá rụng trong gió.

Bên cạnh hắn, Hương Quế vốn ngủ không an ổn, lập tức bị bừng tỉnh, nghĩ tới hắn hiện tại khốn đốn, lại nhớ tới tư thế oai hùng toả sáng của hắn trước kia, rốt cuộc nhịn không được đau lòng rơi lệ, không thể không giang hai cánh tay đem hắn gắt gao ôm vào trong ngực, hy vọng có thể mượn cơ thể của mình cho hắn một chút ấm áp.

Trong địa lao vừa ẩm ướt vừa lạnh, hai người cho dù chen chúc cùng một chỗ, vẫn như cũ lạnh đến mức làm cho răng va vào nhau cầm cập. Vì không để Phượng Nhạn Bắc đông lạnh đến mức mất đi tri giác, Hương Quế chỉ có thể không ngừng lấy tay cọ xát mặt và tay hắn, cho đến khi hắn khôi phục ý thức, ôm lại nàng.

Ban ngày, trong địa lao có thể nhìn thấy lờ mờ. Phượng Nhạn Bắc tỉnh lại, lại không nói lời nào kéo ra khoảng cách với Hương Quế, ngồi dựa tường trong góc, đồ ăn gác ngục đưa tới một chút cũng không động vào. Hương Quế biết hắn để ý chuyện hôm trước, ngoại trừ đem đồ ăn đưa đến trước mặt hắn, cũng không nói nhiều.

Ai ngờ buổi tối, Yến Tử Kỷ lại mang hai người ra ngoài giở lại trò cũ, đối với Phượng Nhạn Bắc đang cực kỳ suy yếu tùy ý vũ nhục, tuyệt nhiên không niệm chút tình cũ nào.

Trải qua nhiều phen ép buộc như vậy, Phượng Nhạn Bắc rốt cục không thể chống đỡ, thương thế kịch liệt chuyển biến xấu, mấy ngày liền đều không có tỉnh lại, càng không cần nói đến ăn cơm. Kỳ quái là, sau ngày thứ hai Yến Tử Kỷ không tiếp tục xuất hiện, bất luận Hương Quế cầu xin quản ngục đi tìm đại phu đến khám cho Phượng Nhạn Bắc thế nào, cũng không có ai để ý tới. Có lẽ Yến Tử Kỷ định quăng bọn họ ở trong lao tự sinh tự diệt.

Nhìn mẩu bánh bao lạnh lẽo cứng ngắc chặn ở hai cánh môi khô nứt của hắn, theo động tác hô hấp mà rơi xuống, một chút cũng không ăn vào, tình hình mấy ngày qua đều như vậy, Hương Quế không khống chế được cúi đầu khóc nức nở, sinh mệnh của hắn từng chút từng chút trôi đi trước mắt, cảm giác vô lực cùng tuyệt vọng trong lòng nàng lặng lẽ lan ra, gần như muốn chôn vùi cả ý chí sống của nàng.

Nhưng nàng còn chưa muốn chết, càng không hi vọng hắn chết.

Bình thường càng là người xuất thân thấp hèn, năng lực muốn sống càng mạnh. Hương Quế sau khi suy sụp chốc lát lại trở nên phấn chấn, nghĩ nghĩ, cúi đầu cắn một miếng bánh bao, trộn với nước bọt nhai nhuyễn, lại giống như mớm cho trẻ sơ sinh, đưa đến cho Phượng Nhạn Bắc còn đang hôn mê. Tại thời điểm này, đã không có cách nào lại đi so đo thân phận hai người cách biệt thật lớn, nàng thầm nghĩ làm sao có thể để hắn qua được một ải này.

"Chúng ta phải sống sót, sau đó thoát khỏi nơi này." Mỗi ngày mỗi ngày, thời điểm không cần đút thức ăn, Hương Quế liền ôm người nam nhân đang sốt cao lạnh đến phát run, ghé vào lỗ tai hắn không ngừng lặp lại những lời này, đồng thời dùng hòn đá ở trên tường khắc một gạch, để đếm những ngày ở trong địa lao.

Cứ như vậy, ban ngày dựa vào đút thức ăn, ban đêm dựa vào nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm, Hương Quế kéo Phượng Nhạn Bắc trải qua từng đêm lại từng đêm rét lạnh. Khi ở trên tường khắc đến vạch thứ sáu, nhiệt độ cơ thể vẫn biến hóa cao thấp bất ổn của Phượng Nhạn Bắc rốt cục khôi phục bình thường.

******

Khoảnh khắc Phượng Nhạn Bắc chính thức tỉnh táo lại kia, hắn liền ý thức được chính mình lần này sai lầm đến dường nào. Bắt đầu một khắc kia khi hắn tự mình thế chỗ cho Mạc Thương đang bị Yến Tử Kỷ bắt giữ, hắn chưa từng nhận thức thật nghiêm túc đối với toàn bộ sự việc. Hoặc có lẽ trong nội tâm hắn, cũng không cho rằng Yến Tử Kỷ sẽ thật sự thương tổn hắn.

Hắn lặng yên cười. Cao ngạo như hắn, bạc tình như hắn, không nghĩ tới bởi vì yêu một người mà rơi đến bước đường này. Báo ứng, ai bảo hắn luôn không coi ai ra gì, lại chỉ coi trọng một nam nhân nhu nhược.

"Phượng gia?" Nữ nhân gọi. Một bàn tay sờ lên trán hắn, có chút thô ráp cùng dịu dàng hắn sớm đã quen thuộc.

Là chủ nhân bàn tay này, vào lúc hắn bồi hồi trước quỷ môn quan đem hắn kéo trở về, cũng là nàng, không ngừng ghé vào tai hắn nói cho hắn, phải sống sót, sau đó thoát khỏi nơi này.

Đúng vậy, hắn phải sống sót, sau đó đem những nhục nhã trên người mình trả lại gấp trăm ngàn lần.

"Hương Quế, ngươi không oán ta?" Hắn hiển nhiên không quên đêm đó, bọn hắn bỏ nàng lại một mình chạy trốn.

Hương Quế cười cười, tuy rằng trong địa lao rất tối, nhưng Phượng Nhạn Bắc vẫn có thể cảm giác được nàng đang cười. Đó là nụ cười chỉ người tâm địa thuần lương mới có, thuần phác, khoan dung, không có tâm cơ.

"... Không có gì." Hương Quế nhớ tới mấy ngày nay cùng hắn thân cận, mặt có chút hồng, chuyện đêm đó bị bỏ lại, nàng căn bản không để ở trong lòng. "Phượng gia, ngươi cảm thấy khỏe lên chút nào không ?"

Phượng Nhạn Bắc thở dài. "Không chết được. Có lẽ, ngươi...sẽ hối hận vì đã cứu ta..." Hắn bỏ lại một câu khó hiểu, miễn cưỡng ngồi xuống, khoanh chân vận công.

Hương Quế gãi đầu, không hiểu được ý của hắn. Nàng ước gì hắn khỏe mạnh như trước kia, làm sao có thể hối hận vì cứu hắn?

Âm thanh "Sột soạt sột soạt" đột nhiên vang lên, một con vật nhỏ lông xù kéo cỏ khô đi ngang qua chân nàng, thu hút sự chú ý của nàng.

Chuột đang đào ổ, chắc là muốn sinh sản, nàng nghĩ. Đột nhiên lúc đó có chút hâm mộ những con vật này, nàng cũng muốn có đứa nhỏ, có một gia đình nhỏ ấm áp, bình an qua ngày, nhưng cả đời này chỉ sợ khả năng đó không lớn.

Vốn dĩ Phượng Nhạn Bắc hô hấp dần dần trở nên ổn định, đột nhiên rên thành tiếng, sau đó vô lực ngửa người tựa vào trên tường.

"Phượng gia, ngươi làm sao vậy?" Hương Quế nghĩ cũng không nghĩ liền xông qua, mấy ngày nay nàng như chim sợ cành cong, hắn có một chút dị thường đều làm cho nàng khiếp đảm kinh hồn.

Phượng Nhạn Bắc để mặc nàng ôm, không hề động. Chỉ mở to mắt, nhìn gương mặt vì ánh sáng không đủ mà có chút mơ hồ kia, trong mắt nàng để lộ ra lo lắng cùng quan tâm rõ ràng như vậy, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Trên đời này làm sao có thể có người không có lý do đối tốt với một người khác? Phải biết hắn hiện tại, sống chết còn chưa biết, đương nhiên không thể cho nàng cái gì, càng không hứa hẹn điều kiện sẽ cho nàng ích lợi gì. Vậy thì nàng là vì cái gì?

Hắn sinh ra trong gia đình đế vương, căn bản vốn không tin có người sẽ trả giá mà không cần hồi báo. Nếu như nói hắn từng cho rằng yêu say đắm thì cũng có thể, vậy thì vào lúc này tất cả những điều Yến Tử Kỷ làm hoàn toàn biến thành trò cười.

"Tác dụng của tán công hoàn còn lưu lại trong máu, chân khí của ta không đề lên được." Hắn lên tiếng, đột nhiên rất muốn biết nàng có thể vì hắn làm được tới mức nào.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hương Quế vô phương hỏi, kỳ thật nàng cũng không rõ chân khí đề được hay không đề được có ảnh hưởng gì đến bọn họ, nhưng nếu hắn đã nói, vậy nhất định là chuyện cực kỳ quan trọng.

Phượng Nhạn Bắc không nói gì. Trong địa lao mùi hủ bại ẩm ướt lượn lờ, nếu là trước kia, hắn một khắc cũng không thể chịu được, hiện giờ lại đã thành thói quen, có thể thấy được năng lực thích ứng của con người cường đại cỡ nào.

Từ trong miệng Mạc Thương, hắn biết nữ nhân trước mắt từng là doanh kỹ, như vậy phương pháp hắn sắp nói ra, đối với nàng mà nói, có lẽ cũng không đến mức quá khó xử.

"Làm cho ta ra mồ hôi, thông qua mồ hôi đem dược lực còn sót lại tống ra ngoài."

Hương Quế giật mình, đầu óc nhất thời không xoay chuyển được. Phải biết rằng lúc này là mùa lạnh nhất trong năm, nhiệt độ trong địa lao rất thấp, ngay cả chăn đệm rách cũng không có. Những ngày vừa rồi, hai người vẫn dựa sát vào nhau sưởi ấm, ngay cả nàng cũng không ra nổi mồ hôi, càng không nói đến người thân thể cực kỳ suy yếu như hắn.

"Ra mồ hôi...ra mồ hôi..." Phải làm sao bây giờ? Hương Quế thì thầm tự mình nói, cố gắng đào bới trong trí nhớ những biện pháp có thể làm cho người ta nóng lên.

Phượng Nhạn Bắc thở dài, vì nữ nhân đần độn này. Lười giải thích, hắn đơn giản làm mẫu trực tiếp đưa tay vói vào quần áo nữ nhân, da thịt ấm áp tiếp xúc với bàn tay lạnh như băng, vô cùng hiển nhiên co rúm lại một chút, lông tơ dựng thẳng lên. "Làm cho cơ thể của ta trở nên kích động." Trước mắt, ngoại trừ kích thích dục vọng của hắn, căn bản không có biện pháp nào khác. Có điều, hắn thực hoài nghi nữ nhân trước mắt có thể khơi lên dục vọng của hắn hay không.

"Đúng a." Hương Quế đột nhiên tỉnh ngộ. "Nhưng là..." Như vậy liền đại biểu là nàng phải cùng hắn làm chuyện đó, hắn...Hắn không ngại? Ý tưởng này khiến nàng trong nháy mắt trở nên căng thẳng. Hoàn toàn không ý thức được bàn tay lạnh như băng của hắn vẫn áp sát lướt trên da thịt nàng, hấp thụ nhiệt lượng trên người nàng.

"Không nhưng gì cả, nếu không làm cho ta khôi phục công lực trước khi Yến Tử Kỷ xuất hiện, chúng ta đều phải chết ở chỗ này." Phượng Nhạn Bắc bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn, hắn còn không ngại, nàng lề mề cái gì, cũng không phải nữ tử đàng hoàng, trinh tiết liệt phụ gì.

"Vâng... vâng, ách, được... Chúng ta phải nhanh một chút..." Nghĩ đến chuyện sắp phải làm, thời tiết lạnh như vậy, thế nhưng chóp mũi cùng thái dương Hương Quế lại bắt đầu chảy mồ hôi, tay chân không biết nên để ở đâu.

Không phải nàng thẹn thùng... không phải nàng xấu hổ, nàng chính là, chính là khẩn trương!

******

Bàn tay thô ráp, môi nóng ẩm ướt ở trên người khơi lên từng đợt run rẩy kì lạ, Phượng Nhạn Bắc hít sâu một hơi, nhắm mắt ngửa người tựa vào tường, bởi vì nữ nhân này thế nhưng có thể khơi lên dục hỏa của hắn mà kinh ngạc không thôi.

Không đúng người, không đúng nơi, cùng với thân thể cực kỳ suy yếu, nữ nhân này vượt qua tất cả khó khăn, tuy rằng quá trình vất vả, nhưng cuối cùng lại có hiệu quả.

Một khắc kia khi bị sự ấm áp của nàng bao vây, hắn đột nhiên nhớ tới, mấy đêm kia nàng chính mắt nhìn thấy tình cảnh chính mình giống như dâm phụ dưới thân Yến Tử Kỷ cầu hoan, một cỗ hận ý mãnh liệt cùng sỉ nhục lập tức lấp đầy trong suy nghĩ của hắn, hơn nữa cảm giác thân thể như sắp bùng nổ, như muốn tìm một nơi phát tiết, hắn đột nhiên đem nàng đẩy ngã xuống đất, lấy sức mạnh kì lạ do dục hỏa tạo ra chống đỡ bản thân, ở trên người nàng cuồng dã rong ruổi.

Mồ hôi, theo thái dương hắn chảy xuống cằm, nhỏ giọt trên khuôn mặt nữ nhân dưới thân, cùng mồ hôi của nàng hòa cùng một chỗ. Hương Quế thuận theo hắn, thừa nhận hắn đột ngột cuồng bạo.

Một trận thở gấp, Phượng Nhạn Bắc cắn răng nhắm mắt, một đạo bạch quang xẹt qua tâm trí, bùng nổ ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc. Không để cho chính mình không khống chế được mà kêu lên, nhưng thân thể lại giống như trong nháy mắt bị rút đi, mệt mỏi trống rỗng ngã xuống trên người nữ nhân. Chậm rãi hồi thần một lúc lâu, hắn mới nhớ tới, từ đầu tới cuối, nữ nhân cũng giống như hắn, không hề phát ra một âm thanh nào.

Nữ nhân như vậy, sao có thể lấy lòng nam nhân? Trong đầu hắn không hiểu tại sao lại toát ra ý nghĩ này, hoàn toàn quên mất chính mình mới ở trên người nàng đạt được thỏa mãn.

Mồ hôi cùng miệng vết thương rỉ máu ướt sũng áo trong, lạnh như băng dán vào người, khô nóng rút đi, hắn bắt đầu không thể khống chế run rẩy. Theo bản năng ôm chặt nữ nhân dưới thân, khát vọng có thể từ trên người nàng chia sẻ thêm một ít nhiệt lượng.

"Đỡ ta đứng lên..." Hắn nói. Vừa mở miệng, hàm răng liền không thể khống chế va vào nhau. Nhưng hắn cũng biết, bất luận sẽ suy yếu thế nào, hiện tại phải bắt đầu vận công, nếu không vì bị lạnh mà phát sốt, tất cả những gì vừa làm liền uổng phí.

Lúc này Hương Quế có chung suy nghĩ với hắn. Nga một tiếng, nhanh chóng vùng vẫy đi ra từ tình cảnh hai người tay chân giao triền, cố hết sức dìu hắn dậy.

Phượng Nhạn Bắc ngồi khoanh chân, điều tức ngưng thần, lần này ngồi xuống liền mất ba ngày. Hương Quế không dám quấy rầy hắn, lại lo lắng hắn có mệnh hệ gì, chỉ có thể cách một canh giờ lại đưa tay thăm dò dưới mũi hắn, xác định hắn còn sống, mới yên tâm.

Trong lúc đó có ba lần người đến đưa cơm, mỗi lần đều đem đồ ăn để ở bên ngoài, sau đó thu hồi bát đĩa rời đi. Cũng không nhận thấy tình huống trong lao.

Hương Quế yên lặng ngồi ở một bên, ngoại trừ vào lúc người tới đưa cơm thì che trước người Phượng Nhạn Bắc, liền không còn việc gì để làm. Rảnh rỗi, trong đầu liền không tự chủ suy nghĩ miên man.

Nàng luôn không cho là việc nam nữ kia đối với nữ nhân có khoái hoạt gì đáng nói, hán tử trong quân đều thô lỗ vồn vã, chỉ biết tự mình hưởng thụ, chưa bao giờ bận tâm đến cảm giác của các nàng. Nhưng mà, lần này... Lần này có chút không giống...

Mặt của nàng tự dưng nóng lên, như bị lửa đốt, mỗi lần Phượng Nhạn Bắc hít thở trong tai nàng đều trở nên vô cùng rõ ràng, mị hoặc, kích thích từng dây thần kinh của nàng, sợ tới mức nàng vội vàng dời đi suy nghĩ vui vẻ trong đầu, mất một hồi lâu mới bình ổn được nóng nảy trong người.

Nàng biết xuất thân của mình, tuyệt không dám si tâm vọng tưởng, chẳng qua thời điểm thân thể nóng như lửa kia áp lên người nàng, làm cho nàng cảm thấy có một loại cảm giác thực ấm áp tràn đầy trong ngực, đó là cảm giác cực kỳ xa lạ, lại làm cho nàng cầm lòng không được mà tham luyến.

Không nên. Nàng nói với chính mình, ngón tay theo bản năng chạm vào chiếc vòng cỏ bấc trên cổ tay phải.

Vật này vốn dĩ là nàng mua, định tặng cho Mạc cô nương, nhưng Mạc cô nương không cần. Đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ lời nói của Mạc cô nương lúc ấy.

Tuy rằng thích, nhưng không có nghĩa là muốn chiếm cho bản thân.

Lúc ấy Hương Quế kỳ thật không hiểu những lời này cho lắm, nàng cái gì cũng đều không có, nếu thích một vật gì đó, đương nhiên muốn lúc nào cũng mang theo trên người, hảo hảo quý trọng nó.

Ta thích rất nhiều thứ, nếu đều muốn, chẳng lẽ dùng rất nhiều xe ngựa cả ngày mang theo sao? Cho nên, thích là thích, nhưng chỉ cần chọn thứ thích hợp nhất với mình, như vậy là đủ rồi.

Thứ thích hợp nhất với mình...ánh mắt Hương Quế hướng về Phượng Nhạn Bắc vẫn đang ngồi yên không nhúc nhích, dường như lưng hắn thẳng hơn nhiều, hô hấp cũng trầm ổn hơn.

Nàng ngu ngốc, rất nhiều việc đều phải suy nghĩ rất lâu mới hiểu được, đối với lời nói của Mạc cô nương cũng như thế.

Cho nên hiện tại nàng đã hiểu, thích hợp với Mạc cô nương chỉ có chiếc vòng tay màu xanh lam giá trị đủ cho người nghèo như các nàng sung túc cả đời, mà chính nàng, chỉ xứng có một chiếc vòng cỏ bấc như vậy.

"Trên tay ngươi đeo cái gì?" Thanh âm thấp nhẹ của Phượng Nhạn Bắc đột nhiên vang lên trong bóng tối, trầm ổn mà hữu lực.

"Vòng tay bằng cỏ bấc..." Hương Quế theo phản xạ trả lời, ngữ âm còn chưa dứt, bất ngờ phản ứng lại. "Ngươi, ngươi...Phượng gia ngươi..." Nàng muốn nói hắn tỉnh lại khi nào, muốn hỏi hắn làm sao biết trên tay nàng đeo đồ vật này nọ, còn muốn hỏi chân khí của hắn có thể đề lên hay chưa. Hay là muốn nói muốn hỏi nhiều thứ khác, lại có lẽ vì hắn thanh tỉnh lại mà tâm tình quá mức kích động, kết quả lắp ba lắp bắp, thế nhưng một câu đầy đủ cũng nói không xong.

Phượng Nhạn Bắc mỉm cười, đứng lên, chỉ cảm thấy chân khí dồi dào trong cơ thể. Nghĩ đến tất cả mọi thứ lại trở về trong lòng bàn tay mình, từ khi bị bắt tới nay, tâm tình của hắn lần đầu tiên trở nên tốt.

"Hương Quế, kế tiếp phải xem ngươi." Hắn nói, trong mắt tràn ngập tinh quang, thị huyết trong cơ thể bắt đầu trở nên mạnh mẽ.

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro