CHƯƠNG 2
Bởi vì quanh năm suốt tháng bị cát bụi cùng chiến hỏa xâm nhập, bức tường thành bằng đất bị đục khoét loang lổ tàn khuyết, dưới ánh hoàng hôn, có một cỗ thê lương cùng bi tráng không nói nên lời.
Đường lớn trong thành nổi lên bụi đất, người đi đường rất nhiều, liền bị bay đầy mắt, mũi, miệng. Biên thành cằn cỗi, cuộc sống dân chúng kham khổ, mọi người cho dù cười nói cùng nhau, nhưng trong nếp nhăn đuôi mắt khóe môi tựa hồ cũng mang theo vẻ sầu khổ.
Nhưng cho dù là ở nơi như vậy, Mạc Thương đang bị bức bối khó chịu vẫn mang vẻ mặt hưng trí bừng bừng, đôi mắt to sáng ngời linh động càng không ngừng nhìn đông nhìn tây.
Ven đường cũng có một vài nơi buôn bán làm ăn nhỏ, bán một ít đồ chơi vật dụng, nàng giống như bình thường chưa từng thấy qua bao giờ, đối với mỗi một loại đều cảm thấy mới mẻ không thôi.
Châu chấu bện cỏ, giá rỗ đan bằng cành liễu hồng, đồ sắt được mài sáng bóng, thảm lông thủ công thô ráp...
"Di, cái này thật đẹp mắt!" Ngồi xổm trước một sạp nhỏ bán đồ chơi, Mạc Thương cầm lấy một chiếc vòng tay làm bằng cỏ bấc, ngạc nhiên kêu lên.
Hương Quế cùng Hương Ngọc hai mặt ngơ ngác nhìn nhau, không rõ vật nhỏ cho đứa nhỏ chơi đùa sao có thể lọt vào mắt nàng, phải biết rằng chỉ có nữ tử nhà nghèo mới có thể dùng cỏ bấc đèn đầy rẫy nơi sơn dã này làm thành đồ trang sức để mang, bình thường mọi người rất ít mua. Mà trên người Mạc Thương tùy ý lấy một vật nhỏ, cho dù về chất liệu hay chế tác, so với chút đồ chơi này cũng tốt hơn biết bao nhiêu lần.
"Cái này cũng rất đẹp..." Nàng buông vòng tay xuống, lại cầm lấy một cái làm từ cỏ bấc khác tỉ mỉ nhìn, khiến cho hai nàng cũng nhịn không được ở bên cạnh nàng ấy ngồi xổm xuống, tò mò đánh giá những vật nhỏ bình thường ngay cả các nàng cũng không để vào mắt, muốn biết nó có chỗ nào đặc biệt, lại có thể hấp dẫn Mạc Thương quen nhìn thế giới bình thường như thế.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa chợt vang lên, từ cửa thành nổi lên cuồn cuộn bụi đất, hướng trong thành mà xoáy nhanh đến, người qua đường đều bịt mũi che miệng tránh đi.
Ba người cũng bị quấy nhiễu, đứng dậy tránh sang một bên.
"Người nào cuồng vọng như thế..." Mạc Thương thấp giọng tự nói, nheo mắt nhìn ra hướng hoàng thành. Ngoại trừ nhìn thấy mười nam tử cao lớn cưỡi ngựa ra, khuôn mặt họ đều bị bụi đất che khuất, rất mờ nhạt.
"Nha..." Hương Quế kinh hô, chỉ vì nhìn thấy một tiểu hài tử ở trên đường lớn chơi đùa khi đang tránh đi thì bị vấp ngã một cái, mắt thấy sẽ bị vó ngựa đạp thành thịt nát, trái tim không khỏi nhảy tới cổ họng.
Mạc Thương hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đột ngột từ mặt đất lao lên, một phen túm lấy đứa nhỏ đang quỳ rạp trên đất nhanh chóng thụt lùi. Tất cả phát sinh trong phút chốc, khi đứa nhỏ phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa, mọi người đang chấn kinh mới bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Mạc Thương bị tiểu hài tử khóc nước mắt nước mũi tèm lem ôm chặt đùi, trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ sùng bái cùng cảm kích.
Mạc Thương để mặc tiểu hài tử ôm, hào sảng đứng giữa đường ngăn người tới, sắc mặt cực kì khó coi. Thấy rõ người tới là vài hán tử che mặt, Hương Quế Hương Ngọc sợ tới mức chạy nhanh tới một trái một phải kéo lấy Mạc Thương, muốn túm nàng ra khỏi tâm đường, nhưng lại phát hiện kéo cũng không động đậy.
"Các ngươi đem hắn sang một bên." Mạc Thương đem tiểu hài tử bị kinh hách vẫn khóc không ngừng giao cho hai người, trong giọng nói có một cỗ uy nghiêm khiến người phục tùng, hoàn toàn không còn tính tình trẻ con như bình thường.
Một khắc kia, Hương Quế mới biết, hóa ra Mạc Thương cũng không phải ngây thơ trong sáng như biểu hiện bình thường bên ngoài.
"Thật là uy phong a, Yến Tử Kỷ!" Vừa đem tiểu hài tử giao cho mẫu thân, Hương Quế chưa kịp xoay người, bên kia đã truyền đến tiếng trào phúng lạnh như băng của Mạc Thương, không khỏi ngẩn ra, hóa ra bọn họ quen biết.
Nam nhân dẫn đầu, một thân trường bào màu đen, tuấn dung cương nghị, mặt như đao khắc, bên trong lộ ra một cỗ khí phách vô hình.
"Tiểu Thương?" Giọng nam trầm thấp thuần hậu, âm cuối hơi hơi cất cao, nhưng lại ẩn chứa loại tâm tình vui sướng, hiển nhiên không đoán trước được sẽ gặp cố nhân ở nơi này.
Mạc Thương cười lạnh, nhìn Yến Tử Kỷ xoay người xuống ngựa.
"Nơi này không phải Bắc quốc của ngươi, Yến Nam Hầu kiêu ngạo nhầm chỗ rồi." Ngược lại với sự thân thiện của nam nhân, sự phản cảm rõ rệt của nàng khiến người khác có chút không thể lý giải.
Nhìn ra những người trước mắt đều không phải người bình thường, Hương Quế không khỏi vì Mạc Thương lau một phen mồ hôi. Nhưng ngược lại, đôi mắt Hương Ngọc lại sáng lấp lánh, trong lòng ẩn ẩn hiểu được thân phận nha đầu đi cùng các nàng nãy giờ so với chính mình cao hơn rất nhiều.
Yến Tử Kỷ cũng không tức giận, mỉm cười, nói: "Bởi vì muốn lập tức có thể nhìn thấy Nhạn Bắc, cho nên hơi nôn nóng một chút, là ta không đúng."
Người này cách cư xử vô cùng tốt, hơn nữa dáng vẻ khí vũ hiên ngang, làm cho người qua đường vốn tức giận bất bình cũng vô thức quên đi bất mãn ban đầu mà nghiêng về phía hắn, hy vọng Mạc Thương không tiếp tục truy cứu.
Mạc Thương cười lạnh, "Thiếu chút nữa là một mạng người, ngươi chỉ dùng mấy chữ "hơi nôn nóng" liền muốn bỏ qua?" Hiển nhiên, nàng cũng không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy.
"Cô nương, thôi bỏ đi, vị gia này cũng không cố ý."
"Đúng vậy, cũng không xảy ra chuyện gì."
"Đúng rồi, đúng rồi..."
Yến Tử Kỷ không nói chuyện, đã có người qua đường miệng năm miệng bảy hát đệm thay hắn, mẫu thân của đứa nhỏ thiếu chút nữa táng thân dưới vó ngựa cũng ở trong số đó.
Mạc Thương liếc mắt nhìn mọi người chung quanh một cái, giận dữ cười, bỗng nhiên phủi tay bỏ đi, không để ý tới Yến Tử Kỷ ở phía sau kêu gọi ầm ĩ, cũng quên lưu tâm đến hai người Hương Quế.
Hương Quế Hương Ngọc nghĩ đến không có nàng đi cùng, trở về quân doanh chỉ sợ sẽ bị trừng phạt, vội vàng đuổi theo cho kịp.
Đi được hai bước, Hương Quế đột nhiên quay đầu, nhìn về phía sạp đồ chơi ban nãy ba người cùng xem, hơi hơi do dự, liền vội vàng quay lại, lấy một văn tiền, mua chiếc vòng cỏ bấc kia.
******
Trở lại doanh địa, Hương Ngọc vẫn luôn ngẩn ngơ xuất thần. Hương Quế đi bưng đồ ăn đến, châm ngọn đèn, lúc này mới gọi nàng ăn cùng.
"Ai, nếu có thể bồi vị gia kia một đêm, thật sự là chết cũng đáng." Trên mặt Hương Ngọc hiện lên khát khao mơ mộng, ngữ khí có chút ngẩn ngơ.
Hương Quế kinh ngạc dừng đũa, vì một người khôn khéo lõi đời như Hương Ngọc lại nói ra lời này mà kinh ngạc không thôi. Yến Tử Kỷ là loại người nào? Ánh trăng trên bầu trời cùng cỏ dại trong bùn đất có thể nào đặt cùng một chỗ. Trong lòng nàng cũng có người để mình tưởng niệm, có điều với nàng mà nói, có thể nhìn thấy người kia, đã là ông trời ban ân. Những thứ khác, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
"A Ngọc, hắn không phải người bình thường." Nàng mở miệng nhắc nhở, cốc đầu Hương Ngọc đang miên man suy nghĩ. Lấy thân phận của vị gia kia, muốn dạng cô nương như thế nào chẳng có, làm sao có thể chạm vào loại kỹ nữ hạ đẳng nhất như các nàng. Có điều lại nói tiếp, có lẽ bởi vì Mạc Thương cô nương không ưa hắn, cho nên nàng đối với Yến Tử Kỷ cũng không có hảo cảm.
Hương Ngọc trắng mắt liếc nàng một cái, vẻ mặt mất hứng."Ta biết".
Hương Quế cười cười, lại cầm đũa, vùi đầu ăn cơm.
"Ngươi cùng Mạc cô nương kia quen biết như thế nào?" Hương Ngọc cắn miếng củ cải, một ngụm cơm, mơ hồ khó hiểu hỏi. Nhìn chằm chằm Hương Quế, ánh mắt sáng rỡ như con chuột, mang theo đố kỵ không chút che giấu.
Gió lùa vào từ khe cửa, ngọn đèn dầu lờ mờ lay lắc, bóng đen lắc lư trên tường.
Hương Quế nghĩ đến tình cảnh hôm trước gặp Mạc Thương, nhếch miệng vui vẻ nở nụ cười. "Buổi sáng hôm trước đi giặt y phục bên suối thì gặp được nàng". Nàng không thích nói nhiều, chỉ nói một câu như vậy, lại trầm mặc, nhưng trong đầu cũng vô thức lặp lại chuyện sáng hôm đó. Cô gái xinh đẹp động lòng người, nam tử tôn quý đẹp như tiên nhân...
Trong cuộc đời chua xót không có gì tốt của nàng, sợ cũng chỉ có một chuyện này đáng để nhớ lại .
Hương Ngọc tự nhiên bất mãn với chút ít nội dung như vậy, lập tức không ngừng truy vấn, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi được gì. Nàng biết tính tình Hương Quế, mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ.
"Ai, A Quế, không bằng ngươi đi tìm Mạc cô nương, nhờ nàng tìm giúp chúng ta công việc sai vặt, thoát ly thân phận ti tiện này." Đầu óc Hương Ngọc xoay chuyển thật nhanh, tỉnh táo lại, lập tức nghĩ đến chuyện đó. "Lấy thân phận của nàng, thực dễ dàng có thể làm được." Có cơ hội phải nắm lấy, Hương Ngọc từ rất sớm đã học được điều này.
Hương Quế lại có chút do dự, "Ta cùng Mạc cô nương cũng chỉ gặp qua hai lần..." Đi tìm người ta giúp đỡ, người ta sẽ nghĩ như thế nào?
"Ngốc muốn chết, ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu cơ hội quen biết một người giống Mạc cô nương?" Hương Ngọc trở đầu đũa, ở trên đầu Hương Quế gõ nhẹ xuống, mắng: "Ngươi còn muốn ngủ cùng những nam nhân thối tha ở đây qua ngày? Chúng ta sớm đã không có mặt mũi, còn sợ mất mặt cái gì?"
Hương Quế giật mình, nhìn chiếc bát đen thô trong tay, nghĩ lại quả thực là như thế. Hiện tại còn gì cốt khí hay thể diện nữa, không khỏi buồn cười. Được, phải thử một chút, cho dù bị người ta khinh thường, cũng sẽ không tệ hơn so với tình cảnh hiện tại của các nàng. Nàng đã chịu đủ những ngày này!
"Được." Mơ hồ đáp ứng, nàng cũng không hứa hẹn gì nhiều.
Dù sao chuyện ngày mai, ai cũng khó nói trước, trước mắt, nàng chỉ có thể đáp ứng, không thể làm gì hơn.
******
Hương Quế cùng Hương Ngọc như thế nào cũng không nghĩ tới, chưa kịp gặp Mạc Thương, vận mệnh của các nàng đã phát sinh chuyển biến lớn.
Bởi vì chuyện Thanh Song ám sát Ngũ Vương gia, tất cả doanh kỹ đều cùng chịu nạn. Vì tránh xuất hiện chuyện tương tự, cùng với phòng ngừa gian tế ẩn nấp bên trong, tất cả doanh kỹ trong quân tây bắc đều bị đưa về biên giới phía nam. Lúc này, nếu có ai nguyện ý gả cho quân sĩ tàn tật trong chiến tranh, sẽ ban cho nửa mẫu đất, hai gian phòng đất, an cư ngay tại biên cương. Hương Quế Hương Ngọc không thể không lập tức tính toán tốt cho tuổi già của bản thân.
Cuối cùng, Hương Ngọc cầm tiền phân phát, trở về phía nam. Mà Hương Quế, phân phối cho một quân sĩ mất đi một chân trong chiến tranh. Không ai biết lựa chọn nào là tốt nhất, tóm lại, đối với các nàng mà nói, đều có ý nghĩa mở ra một đoạn nhân sinh mới.
Hương Quế cùng nam nhân kia tên gọi Hà Bình Quý, từng là pháo binh, trong trận chiến gần đây cùng Tây Di bị mất đi đùi phải, nhưng vẫn còn sống. Hương Quế về sau mới biết hắn không chỉ mất đi chân, còn bị thương đến giống nòi, không thể sinh hoạt vợ chồng.
Hà Bình Quý từ đầu đến chân là một mãng phu, tính tình nóng nảy, hơn nữa uất ức tàn phế, làm cho hắn...mỗi khi không hài lòng liền đối với Hương Quế vừa đánh vừa mắng. Hương Quế không danh không phận theo một nam nhân mất sức lao động nhà chỉ có bốn bức tường, vốn thực ủy khuất, nhưng nàng nghĩ nếu hai người ở chung hòa khí, cũng có thể dìu nhau chống đỡ hết nửa đời còn lại, không nghĩ lại gặp phải một người như vậy. Tính tình nàng tuy rằng nguội lạnh, nhưng cũng không im lặng chịu đựng. Thời gian dài, liền tự mình chuyển đến ngủ ở phòng củi, mỗi ngày chỉ phụ trách chiếu cố hắn ba bữa cơm, còn lại hờ hững. Hà Bình Quý cũng không thể làm gì nàng, dù sao còn phải dựa vào nàng nuôi sống mình. Như vậy, hai người thế mà cũng trôi qua được mấy tháng.
Mỗi đêm, khi Hương Quế kết thúc một ngày lao động nằm ở trên chiếc giường đơn sơ mà lạnh như băng kia trong phòng củi, nàng đều không kiềm chế được nhớ tới cố hương, nhớ tới hồ nước cùng cây liễu, còn có Phượng Nhạn Bắc giống như tiên nhân và Mạc Thương. Kí ức tốt đẹp này giống như xảy ra ở kiếp trước, kiếp này đối với nàng mà nói, cũng chỉ là phòng củi u ám trước mắt cùng ván giường dưới thân khiến người đau cả xương cốt .
Những ngày như thế đến tột cùng muốn kéo dài tới khi nào, nàng không thèm nghĩ nữa, chỉ thực cố gắng thực cố gắng mà sống, làm hết khả năng để nuôi sống nam nhân ỷ lại vào mình.
Những ngày ấm áp nơi biên cương luôn thực ngắn ngủi, mà rét lạnh lại kéo thật dài. Tuyết đầu mùa qua đi, liên tiếp mấy tháng đều có tuyết lớn.
Ngày đó, trong tiếng bước chân dẫm lên tuyết kẽo kẹt, phòng đất nhỏ như ngôi mộ đơn độc giữa gió tuyết mịt mờ, nghênh đón hai vị khách không mời mà đến. Áo khoác lông cừu màu đen, áo choàng chồn bạc, hiển nhiên đều là người phú quý.
Khi đó, Hương Quế đang cùng Hà Bình Quý hòa khí hiếm có ngồi cùng một chỗ ăn cơm trưa. Trên bàn có một rổ bánh thô đen, hai bát cháo nóng loãng đến mức có thể phản chiếu bóng người, chính giữa là một đĩa rau tương.
Bông tuyết trên người chấn động rớt xuống, nam nhân áo trắng đưa tay cởi mũ áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ đẹp như tiên nhân, có điều sắc mặt tái nhợt, giống như có bệnh trong người.
Hương Quế liếc mắt nhìn một cái, thiếu chút nữa kinh hô thành tiếng. Hóa ra người nọ đúng là Phượng Nhạn Bắc nàng luôn nhớ tới. Chẳng qua nhìn vẻ mặt hắn hờ hững, hiển nhiên sớm đã quên nàng, đương nhiên, có thể ngay từ đầu hắn chưa từng đem nàng để vào mắt.
Trái tim Hương Quế thùng thùng đập loạn, không dám liếc nhìn hắn thêm một cái, cúi đầu tiếp đón mời hai người ngồi xuống. Ngay cả chính nàng cũng không rõ, vì sao tự đáy lòng không hy vọng hắn nhận ra mình.
Một người nam nhân anh vĩ hiên ngang khác, vô hình khiến người ta cảm thấy một cỗ áp bách cường đại, lại là người ngày ấy ở trong thành cưỡi ngựa trên đường cái lao thẳng về phía trước thiếu chút nữa đâm vào tiểu hài tử - Yến Tử Kỷ.
Đột nhiên có hai người khí độ bất phàm như vậy đến đây, ngay cả Hà Bình Quý luôn luôn kiêu ngạo cũng không tự giác trở nên kinh sợ rụt mình lại.
"Đông" một tiếng, Yến Tử Kỷ đem một thỏi bạc hơn mười hai lượng quăng ở trên bàn, "Nấu cho ta một chút nước nóng, lại làm chút đồ ăn." Hắn lạnh lùng phân phó, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, ánh mắt lộ ra thần sắc chán ghét, cùng người ngày ấy khiêm tốn đối mặt với Mạc Thương ở trên đường lớn hoàn toàn khác nhau.
Hà Bình Quý nhìn thấy bạc, hai mắt không khỏi tỏa sáng, vừa thúc giục Hương Quế đi làm việc, vừa đưa tay ra lấy bạc.
Yến Tử Kỷ cũng không để ý tới, xoay về phía Phượng Nhạn Bắc đã ngồi xuống, vẻ mặt lập tức trở nên nhu hòa.
"Nhạn Bắc, để ta xem thương thế của ngươi."
Phượng Nhạn Bắc khóe môi hiện lên một tia trào phúng, rũ mắt, "Không cần."
Yến Tử Kỷ có chút ảo não, "Đến tột cùng ngươi muốn giận ta tới khi nào?"
Thanh âm nhai nuốt "Bẹp bẹp" trong căn phòng đơn sơ vang lên, hắn nhướng mày, quay đầu, nhìn thấy Hà Bình Quý một tay cầm bạc, một tay bưng bát, cong môi theo miệng bát khò khè uống cháo. Bộ dáng như ở nơi không người kia, làm cho một ngọn lửa không tên trong lồng ngực hắn nổi lên.
"Cút ra ngoài!" Trong tiếng quát lạnh, hắn nhấc tay áo lên không trung quạt bay chiếc bát trong tay Hà Bình Quý.
Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên, Hà Bình Quý bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, không dám nói nửa câu, răng run run chống gậy lê ra cửa.
"Yến Tử Kỷ, ngươi đây là làm cho ta xem?" Phượng Nhạn Bắc hơi nhếch môi, cười nhẹ, có điều thanh âm rõ ràng có chút suy yếu.
Yến Tử Kỷ hừ lạnh một tiếng, nổi giận một tay đem bát đũa trên bàn toàn bộ quét xuống đất. "Nếu không vì xú nha đầu kia, ngươi sao lại chịu theo ta... Nay lại tìm mọi cách lạnh nhạt, ngươi đến cùng... Ngươi đến cùng chưa từng để ta trong lòng!"
Phượng Nhạn Bắc cong mắt cười, "Đúng vậy. Ta căn bản không để ngươi trong lòng." Thanh âm ôn nhuận, ngữ khí bình tĩnh, lại khiến người khác cảm thấy hờ hững, lạnh giá trong lòng.
Yến Tử Kỷ nghe vậy trên trán gân xanh bạo phát, nhắm mắt lại, mất thật lớn sức lực mới khống chế được bản thân.
Đúng lúc này, Hương Quế bưng nước nóng đi đến, nhìn mặt đất một mảnh hỗn độn, hoảng sợ.
"Ta muốn nàng giúp ta rửa sạch miệng vết thương." Chỉ vào Hương Quế, Phượng Nhạn Bắc không nhìn đến bộ dáng Yến Tử Kỷ cố nén tức giận, thản nhiên nói, ngữ khí kiên định không cho phép cự tuyệt.
Hương Quế mờ mịt nhìn hai người, không biết là tình huống gì.
Yến Tử Kỷ trừng mắt nhìn Phượng Nhạn Bắc, sau một lúc lâu, mới oán hận phun ra một hơi, thỏa hiệp.
******
Hương Quế run run bắt tay cởi bỏ áo trong nhiễm máu của Phượng Nhạn Bắc, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc. Chỉ thấy trên bộ ngực vốn trắng nõn bằng phẳng kia, một miệng vết thương dài một tấc từ vai phải thẳng đến ngực trái, da thịt lộ ra, cực kỳ dữ tợn, máu đã ngừng chảy, không thương tổn đến xương cốt.
"Không cần sợ hãi." Phượng Nhạn Bắc nhìn Hương Quế sắc mặt trắng bệch, ôn nhu an ủi nói. "Chỉ cần rửa sạch chỗ bị thương, bôi thuốc, lại dùng băng vải sạch băng lại là được." Hắn luôn như vậy, đối với ai cũng đều ôn nhu, nhưng với ai cũng đều vô tâm.
Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nàng, tim Hương Quế đập vừa nhanh vừa vội, căng thẳng gần như không thở nổi. Cho đến khi một tiếng rên đau truyền vào trong tai, nàng còn chưa kịp phản ứng, liền bị một cỗ lực đạo sắc bén hất té sang một bên.
"Cút ngay! Chân tay vụng về ..." Thanh âm tức giận của Yến Tử Kỷ trong phòng nhỏ vang lên, Hương Quế còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy má phải đau nhức nóng rát, đầu ong ong.
"Nếu ngươi chạm vào ta, thì chờ nhặt xác đi." Vào lúc nàng cố hết sức từ mặt đất bò dậy, bên tai truyền đến thanh âm nói chuyện thản nhiên của Phượng Nhạn Bắc. Không vội, không giận, lại làm cho người khác không dám khinh thường lỗ mãng.
Đứng vững, Hương Quế mới nhìn rõ khuôn mặt lúc xanh lúc hồng của Yến Tử Kỷ, chẳng qua mắt phải có chút mơ hồ, mặt nàng trướng đau.
"Ngươi lại đây... Đem thuốc kia bôi lên mặt, lập tức sẽ hết sưng." Phượng Nhạn Bắc không hề để ý tới Yến Tử Kỷ ngượng ngùng đứng thẳng sát bên người, hướng Hương Quế ôn nhu nói, đồng thời hất cằm về phía cái chai xanh biếc trên bàn.
"Đó là thuốc trị thương cho ngươi..." Yến Tử Kỷ khẩn trương, vọt miệng nói, lại bị ánh mắt lãnh đạm của Phượng Nhạn Bắc bức trở về.
"Ta không sao, không có việc gì..." Hương Quế lại nghe hiểu được, cuống quít đưa tay, vội vàng mà vụng về cự tuyệt. Thấp kém như nàng sao có thể dùng thuốc trị thương của hắn?
Phượng Nhạn Bắc khẽ cười, cũng không miễn cưỡng, "Vậy ngươi lại đây bôi thuốc giúp ta."
Hương Quế do dự nhìn Yến Tử Kỷ hung thần ác sát, lại phát hiện đôi môi Phượng Nhạn Bắc tái nhợt không thể khống chế run nhẹ, liền đánh mất tất cả băn khoăn.
Lần này, nàng hết sức cẩn thận, hơn nữa toàn bộ thời gian tay chân đều lưu loát, rất nhanh liền giúp Phượng Nhạn Bắc xử lý tốt miệng vết thương.
Thu dọn phòng ở sạch sẽ, Hương Quế đi làm cơm cho hai người, Hà Bình Quý đang làm ổ trước phòng bếp, trong tay cầm một thứ gì đó đen ngòm gặm cắn. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương uất ức của hắn, trong lòng nàng lại có chút không đành lòng, vì thế lấy một chén cháo nóng còn lại trong nồi đưa cho hắn.
Ngoại trừ một túi bột mì trắng nhỏ để dành cho lễ mừng năm mới, trong nhà cũng không có cái gì tốt hơn. Hương Quế tìm chiếc túi kia, hòa vào nước, nấu một nồi mỳ. Thả chút gia vị đồ ăn vào, còn chưa múc ra, mùi thơm đập vào mũi đã làm Hà Bình Quý ngồi ở một bên thiếu chút nữa chảy nước miếng. Có điều chứng kiến sự lợi hại của hai người kia, lòng còn sợ hãi không dám làm càn.
Khi Hương Quế bưng hai chén mỳ nóng hôi hổi đi vào nhà chính, Phượng Nhạn Bắc đang mệt mỏi tựa vào cạnh bàn, một tay đỡ trán, nhắm mắt dưỡng thần. Yến Tử Kỷ ngồi ở đối diện, mắt không chớp nhìn hắn. Nghe thấy tiếng bước chân, hai người ai cũng không nhúc nhích. Cho đến khi Hương Quế đem bát đặt ở trên bàn, Phượng Nhạn Bắc mới chậm rãi mở mắt, khi nhìn đến đồ ăn trong chén, khó có thể nhận ra mà nhíu mày.
"Đây là đồ ăn tốt nhất trong nhà có thể mang ra rồi." Trước khi Yến Tử Kỷ phát tác, Hương Quế đã đi trước giải thích. Nàng biết thân phận hai người tôn quý, quen ăn thịt cá, tất nhiên không thể nhìn nổi những thứ người nghèo bọn họ bình thường đều không nỡ ăn này. Chẳng qua bên ngoài băng thiên tuyết địa, lại cách thị trấn rất xa, cho dù có tiền cũng không mua được thịt cá, có thể thế nào?
Biết nàng nói lời thật, cho dù là Yến Tử Kỷ cũng không thể làm gì. Nhưng đối với dạ dày kén chọn của hai người mà nói, hai chén mì này thật sự khó có thể nuốt xuống, đều chỉ ăn qua loa hai miếng liền buông đũa. Tiện nghi cho Hà Bình Quý vẫn chảy nước miếng canh giữ ở phòng bếp.
******
Hai người vốn tính nghỉ ngơi một chút liền tiếp tục lộ trình, không ngờ Phượng Nhạn Bắc đột nhiên phát sốt, bất đắc dĩ, đành phải ngủ lại. Hà Bình Quý tất nhiên ngủ ở phòng củi, Hương Quế không muốn ngủ cùng hắn, vì thế ngủ ngay trên đống củi.
Nửa đêm, Hà Bình Quý đột nhiên đau xoắn bụng, bất đắc dĩ phải rời khỏi ổ chăn ấm áp, ra bên ngoài giải quyết. Khi trở về đi qua phòng chính, nghe được bên trong có động tĩnh, không tự giác lặng lẽ tiến lên xuyên qua khe cửa nhìn trộm.
Trong phòng vẫn đốt đèn, trong ánh sáng tù mù, có thể nhìn thấy Yến Tử Kỷ cùng Phượng Nhạn Bắc làm cái gì, Hà Bình Quý xem lén hồi lâu, mới đột ngột phản ứng "a" một tiếng kêu lên, chờ ý thức được chính mình gây họa, cũng đã không kịp ngậm miệng.
Khi Hà Bình Quý rời đi, Hương Quế liền tỉnh, mơ mơ màng màng thật lâu, nhưng vẫn không nghe thấy tiếng hắn quay lại, không khỏi có chút kỳ quái. Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, sau đó lại ngủ tiếp. Cho đến sáng sớm, mới bất ngờ phát hiện, trên giường gỗ nhỏ trống trơn, lạnh ngắt, Hà Bình Quý thế nhưng cả một đêm không có quay lại, lúc này nàng mới bắt đầu trở nên bất an.
Ngay cả rửa mặt chải đầu cũng không làm, nàng liền muốn đi tìm, lại vào lúc mở cửa phòng củi, trong nháy mắt cứng đờ, tay chân vốn không ấm áp nháy mắt liền lạnh băng. Chỉ thấy phía trước phòng chính một người lấy tư thế cực kỳ cổ quái nằm đó, gần như bị tuyết đêm che lấp hoàn toàn.
Không cần đến gần, Hương Quế đã đoán được là ai. Nàng theo bản năng nhìn cánh cửa phòng chính đóng chặt, lúc này mới do dự bước lên phía trước.
Hà Bình Quý. Đã tắt thở từ lâu, thân thể cứng ngắc lạnh như băng...
Ngày hôm qua còn tốt lắm, sao cứ như vậy chết đi? Hương Quế chỉ ngây ngốc ngồi xổm ở đó, nói không ra trong lòng là tư vị gì. Nàng là doanh kỹ, tự nhiên không ít lần nhìn thấy chiến tranh, thường thường một khắc trước còn là một người sống sờ sờ, ngay sau đó liền không bao giờ có thể nói chuyện nữa. Theo lý sớm nên thành thói quen, nhưng mà...
"Nữ nhân, mang nước nóng lại đây." Cánh cửa "chi nha" một tiếng hé ra một khe hở, thanh âm Yến Tử Kỷ từ bên trong truyền đến, sau đó oành một tiếng, lại bị đóng lại.
Hương Quế giật mình một lúc, mới lật thi thể lạnh lẽo cứng ngắc của Hà Bình Quý lại, định kéo tới phòng củi. Không ngờ lại nhìn thấy trên khuôn mặt hắn là biểu cảm kinh hãi gần chết, cùng vết máu đọng lại bên khóe môi.
Thở ra một ngụm khí lạnh, nàng buông tay lui ra vài bước, rồi sau đó bỗng nhiên quay đầu chạy về phía phòng củi, luống cuống tay chân thu dọn quần áo của mình. Hà Bình Quý là bị người hại chết, ngoại trừ hắc y nhân trong phòng chính, nàng nghĩ không ra còn có ai. Nàng chưa muốn chết, hiện tại không đi còn đợi đến khi nào.
"Nước nóng của ta đâu?" Không biết từ khi nào, Yến Tử Kỷ đã đi tới cửa phòng củi, ánh mắt âm lãnh nhìn Hương Quế.
Tay Hương Quế run lên, bọc nặng trên tay chưa buộc tốt đã bung ra, vài bộ quần áo cũ nát rơi xuống.
Yến Tử Kỷ tuấn mâu híp lại, cười lạnh nói: "Muốn đi cũng không cần gấp gáp lúc này, chờ bằng hữu của ta khỏe lên, muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường cũng không có vấn đề gì."
Mặt Hương Quế xám trắng, biết chính mình không còn lựa chọn nào khác. Nàng thậm chí nghĩ không ra, đang tốt lành vì sao đưa tới họa sát thân.
Thi thể Hà Bình Quý bị kéo lê đến sau nhà, Hương Quế tận mắt nhìn thấy Yến Tử Kỷ dùng chưởng phong đảo bùn tuyết lên che lấp, liền ngay cả một chút may mắn chỉ còn lại trong lòng kia cũng hoàn toàn biến mất.
Khi nàng đem nước nóng đến phòng chính, Phượng Nhạn Bắc vẫn đang ngủ mê man, sắc mặt so với hôm qua càng kém hơn. Xem ra cái chết của Hà Bình Quý cùng hắn không có quan hệ, nghĩ đến điều này, Hương Quế không thể giải thích được nhẹ nhàng thở ra.
Dưới sự giám sát của Yến Tử Kỷ, nàng cẩn thận từng li từng tí thay thuốc cùng băng vải cho miệng vết thương không hiểu vì sao lại bị nứt toác ra của Phượng Nhạn Bắc. Không thể tránh khỏi đụng chạm, phát hiện da thịt hắn nóng đến dọa người, nàng không khỏi trở nên lo lắng.
"Vị gia này cần xem đại phu..." Cố lấy dũng khí, dưới ánh mắt lạnh như băng của Yến Tử Kỷ, Hương Quế đơn giản thốt ra một câu.
Khóe môi Yến Tử Kỷ run rẩy hai cái, lại không để ý tới nàng.
Nhưng đến giữa trưa, hắn cõng Phượng Nhạn Bắc chạy về hướng thị trấn gần nhất, thuận tay mang theo Hương Quế lên đường.
******
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro