Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 1


Ánh mặt trời ảm đạm, gió gào thét thổi qua nổi lên cát bụi đầy trời, sương mù từng lớp mỏng manh bao phủ toàn bộ cảnh vật.

Phòng ốc đơn sơ dựng lên từ đầm trúc cùng bùn đất an tĩnh nằm dưới chân núi trụi lủi, xa xa nhìn về một tòa thành đất hoang lương (hoang vắng+lạnh lẽo). Cây bạch dương cành lá lưa thưa, cằn cỗi, xiêu vẹo đứng cạnh gian phòng, gió động, lá sàn sạt rơi, càng tăng thêm vẻ tịch liêu.

"A Quế, ngươi dậy rồi sao? Sao không ngủ thêm chút nữa?" Một thanh âm nữ tử mang theo buồn ngủ từ bên trong gian phòng thấp truyền đến, quấy nhiễu không khí mênh mang tĩnh lặng.

"Ừm... Ngủ không được..." tiếng thay y phục cùng với thanh âm mềm mại của một nữ tử khác vang lên "Ta đi giặt y phục, ngươi có muốn giặt cái gì hay không?"

"Ở đầu giường gần lò sưởi... Không được, mệt chết... Thắt lưng ta đau quá..."

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chờ ta trở lại xoa bóp cho ngươi."

"Ai... Những ngày này khi nào mới qua đi..."

Tĩnh lặng. Ánh dương giống như bị che bởi một lớp lụa mỏng màu vàng chiếu vào phòng ốc bằng đất thấp bé hủi lậu, chẳng những không khiến người ta cảm thấy có chút lo lắng, ngược lại càng làm cho gió Bắc rét lạnh thêm đáng sợ .

Tiếng bước chân rất nhỏ đi đến gần cạnh cửa, màn cửa dày nặng bị nhấc lên, từ trong phòng, một nữ tử mặc áo vải hoa chui ra, bưng chậu gỗ, bên trong chứa đầy y phục bẩn. Khuôn mặt trắng nõn, có chút dịu dàng của vùng Giang Nam, mắt hẹp mi dài, cũng không xuất chúng. Đang lứa tuổi hoa, khóe mắt rũ xuống nhàn nhạt mệt mỏi.

Men theo khoảng trống giữa gian phòng đất mà đi, trên đường ngẫu nhiên gặp phải những nữ tử ăn mặc tương tự, nhưng cũng không chào hỏi lẫn nhau, chỉ lướt qua, giống như những người qua đường không quen biết.

Ra khỏi khu phòng đất, lọt vào trong tầm mắt là đất bằng trống trải cùng cát vàng và cỏ trắng, hơn mười doanh trướng đóng thành một cụm giống như những đóa hoa trắng noãn dày đặc mặt đất. Thanh âm binh sĩ huấn luyện cùng với tiếng ngựa hí bị gió thổi vang tới, tràn ngập mùi vị tiêu điều xơ xác.

Nàng sớm đã tê liệt không có chút cảm xúc dư thừa, chỉ tùy ý quét mắt, liền theo con đường nhỏ có các bụi cỏ dại đan chéo giăng khắp nơi mà đi thẳng xuống. Thời gian nửa nén hương, phía trước xuất hiện một dòng suối nhỏ uốn khúc chảy xuôi giữa hàng cây thưa thớt.

Dừng lại bên tảng đá thường ngày giặt y phục, còn chưa chạm vào dòng nước trong vắt, lấp lánh đang chảy kia, nàng đã không tự chủ được rùng mình. Quê ở phía nam, cho dù đã qua nhiều năm, vẫn như cũ không thể thích ứng được với cái rét lạnh của nơi này.

Hít sâu một hơi, nàng xắn ống tay áo, cầm toàn bộ y phục dầm ướt, ngâm mình trong dòng nước cạn bên cạnh tảng đá.

Tiếng cười trong vắt giống như tiếng phong linh treo trước hiên nhà, hấp dẫn tâm trí nàng. Chân nhỏ xinh đẹp, trong suốt như tuyết trắng lội nước lại đây, dừng lại trước mặt nàng.

"Trong quân doanh không thể có nữ nhân, sao ngươi lại ở chỗ này?" Thanh âm lanh lảnh từ đỉnh đầu rơi xuống, mang theo khoái hoạt.

Nàng ngẩng đầu.

Thiếu nữ xinh xắn đang lứa tuổi hoa, hàng mi cong lên, mắt long lanh, lúm đồng tiền ở khóe môi không cẩn thận một chút liền ngọt say lòng người.

"Ta... gọi là Hương Quế..." Nàng không biết phải làm sao. Mắt nhìn từ dưới lên, càng khiến nàng cảm thấy bản thân hèn mọn cùng nhỏ bé.

Cô gái khanh khách cười, chân nhỏ giơ lên, nước văng lên cả mặt nàng. "Ngươi đừng sợ, ta cũng là nữ nhân. Ta gọi là Mạc Thương."

Nụ cười cuốn hút người. Hương Quế tưởng mình như đang nhìn thấy cành liễu bên hồ nhẹ lay theo gió ở cố hương, hoa sen hồng đón ánh mặt trời trong hồ bích thủy, nàng không phải cô gái đầy bụng thi thơ, cảm thấy suy nghĩ của mình chưa bao giờ tình thơ ý hoạ như lúc này, trong lòng cũng có chút đắc ý, thậm chí đã quên lau đi bọt nước trên mặt.

"Ngươi mau lên đây đi, nước lạnh, sẽ bị bệnh." Nàng từng bị bệnh, thiếu chút nữa đã không dậy nổi, đến nay nhớ tới vẫn còn sợ hãi.

"Hì hì..." Mạc Thương cười ngây ngô trong sáng, chẳng những không lên bờ, ngược lại còn cố ý ở trong nước chạy qua chạy lại, chân ngọc khéo léo dẫm nát đá cuội dưới lòng suối, dòng nước trong suốt phản xạ ánh mặt trời chậm rãi lướt qua bắp chân trắng nõn của nàng, cảm xúc huyễn hoặc. "Không sao đâu, rất thoải mái a, không tin ngươi cũng xuống thử xem."

Hương Quế cảm thấy da đầu đều nổi lên gai ốc, lắc đầu. "Trước kia ta chưa từng thấy ngươi, ngươi ở thượng doanh?" Ngoại trừ cũng là doanh kỹ giống nàng, nàng không nghĩ ra cô gái trước mắt có lý do gì công khai ở đây nghịch nước. Ngoại trừ thượng doanh, nàng càng nghĩ không ra nơi nào có thể chứa được nữ tử xinh đẹp như vậy.

"Thượng doanh?" Mạc Thương có chút kinh ngạc, đúng vào lúc này một tiếng kêu to từ không trung truyền đến, nàng bị thu hút chú ý, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng vững chãi tự do trong khoảng trời rộng lớn, hơn nửa ngày mới hồi thần, "Đó là chỗ nào?"

Sam váy tuy kiểu dáng đơn giản, nhưng là chất liệu tốt nhất, ngay cả thúy trúc thêu ở cổ tay cũng không phải vật bình thường, hơn nữa trên tóc có hai vật trang sức, chiếc vòng màu lam đeo ở cổ tay, cùng ngọc bội bên hông, không phải thứ nữ nhân trong doanh có thể có được, cho dù là nữ nhân ở thượng doanh. Hương Quế đột nhiên tỉnh ngộ, không hề nói lời nào, cúi người bắt đầu giặt y phục.

Đợi lâu không thấy trả lời, Mạc Thương không kiên nhẫn đá đá nước, "Uy, tại sao ngươi không trả lời?"

Nước lại bắn lên mặt Hương Quế, nàng nâng cánh tay dùng tay áo lau đi, như cũ không buồn hé răng giặt quần áo của mình.

Mạc Thương thấy không thú vị, lên bờ, kỳ thật cũng có chút hồ đồ, không hiểu sao đang tốt đẹp lại đột nhiên không cùng nàng nói chuyện. Nhưng nàng không phải người mặt dày, không miễn cưỡng cũng không tức giận, hai tay ôm gối ngồi ở bên bờ, cằm gác trên đầu gối, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nữ nhân kia từng chút từng chút giã quần áo, đôi mắt trong suốt tràn đầy hứng thú.

******

"Uy, tỷ tỷ, nhà của ngươi ở đâu? Ta có thể đến chơi không?...Đi chỗ nào cũng đều là nam nhân, buồn chết mất." Nhìn Hương Quế giặt xong quần áo, bưng chậu gỗ lên chuẩn bị rời đi, Mạc Thương đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt xin xỏ đáng thương.

Cho dù là biểu tình như vậy, cũng so với vẻ mặt lạnh lùng của Thanh Song cô nương ở thượng doanh cao quý hơn rất nhiều. Ngay cả cầu xin người khác cũng không có chút cảm giác hèn mọn, chỉ có người mang dòng máu cao quý chân chính mới có thể làm được. Hương Quế lắc đầu, không cho rằng hạ doanh là nơi nữ tử trước mắt có thể đi.

"Không buồn, làm sao có thể không buồn?" Mạc Thương cao giọng nói, hoàn toàn xuyên tạc sự cự tuyệt của Hương Quế, "Buổi chiều ta mang ngươi đi quân doanh dạo một vòng ngươi sẽ biết ta phiền phức bao nhiêu..."

"Ta ở hạ doanh." Hương Quế nghiêm túc nhìn cô gái, kiên nhẫn giải thích, "Ở nơi đó đều là tiện nô hạ đẳng nhất, ngươi đừng đi, không tốt." Hơn nữa quân doanh cũng không phải nơi nàng có thể tùy tiện đi dạo.

Mạc Thương trừng mắt nhìn, đang muốn nói gì đó, tiếng vó ngựa cất lên, bên ngoài rừng thưa con ngựa từ hướng quân doanh đang đuổi tới bên này. Bất đắc dĩ thở dài, nàng cười khổ, "Chẳng phải là đi dạo thôi sao, có cần làm quá như vậy không? Sớm biết thế đã vụng trộm đi theo hắn còn tự do một chút." Vừa nói vừa nhanh chóng đi giày vào.

Mười hai đại hán áo xanh lưng hùm vai gấu như chúng tinh phủng nguyệt vây quanh một nam tử mặc hoa phục trắng, giống như một đám báo săn nhanh nhẹn dũng mãnh hướng về phía hai người, từ xa, Hương Quế đã bị khí thế kia làm cho không thể thở nổi, dưới chân không tự giác bước lui, giống như muốn trốn vào trong bụi cỏ. Không ít lần nhìn thấy cảnh đánh giặc, lá gan của nàng vẫn không lớn hơn được chút nào.

Mẫn cảm phát hiện sự sợ hãi của nàng, Mạc Thương an ủi nói: "Đừng sợ, những người đó tới tìm ta." Lời còn chưa dứt, người đã chui ra khỏi rừng cây, hướng về phía người tới vẫy tay.

Diện mạo đám người dần dần rõ nét có thể nhìn thấy được. Khí phách tràn đầy, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác là sự bình thản thong dong. Nam nhân áo trắng dẫn đầu dung nhan thanh dật, phiêu sái, mắt dài mi dày, chu sa chí đỏ tươi ở mi tâm càng khiến hắn nhu nhuận ôn nhã như trăng mùa thu.

Hương Quế cơ hồ nhìn đến ngây ngốc, bình sinh chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy, hoảng hốt cảm thấy chính mình như đang nằm mơ.

Một tiếng hô lên, mười hai con ngựa đột nhiên dừng lại, đứng nghiêm cách xa hơn mười bước, chỉ có nam nhân áo trắng tiến thẳng lên.

"Tiểu Thương." Thanh âm trầm thấp ôn nhu phảng phất trong không trung.

Mạc Thương bắt lấy bàn tay to dài đang vươn về phía mình, tung người nhảy lên, nhẹ nhàng ngồi ở trước ngực nam nhân. Tuấn mã cả thân mình màu đỏ thường chở hai người, giống như tia chớp ở trước mặt Hương Quế vẽ ra một đường cong xinh đẹp, xoay người chạy trở về, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, không có một tia đình trệ.

"Phượng Nhạn Bắc, mang bằng hữu của ta cùng đi." Trong gió, để lại một cái yêu cầu ngây thơ ngốc nghếch.

"Trên chiến mã không mang theo doanh kỹ." Thanh âm ôn nhu, không có xem thường, lại có một cỗ quý khí cao cao tại thượng.

"Doanh kỹ..." Nghi hoặc than nhẹ, Mạc Thương quay đầu, lướt qua bờ vai nam nhân, để lại vẻ mặt thoáng qua tiếc hận cùng có lỗi.

Hương Quế chớp mắt, cười, sau đó hướng về phía Mạc Thương ra sức vẫy tay. Không phải không nghe thấy hai người đối đáp, nhưng nàng cũng không tức giận, có lý do gì để tức giận đâu?

Hai người một ngựa lướt qua một loạt tuấn mã phi về phía trước, thanh âm hô quát vang lên, mười hai đại hán áo xanh liền ở tại chỗ quay đầu ngựa theo đuôi phía sau. Tiếng vó ngựa rầm rầm dần dần đi xa.

"Phượng Nhạn Bắc." Ngây ngốc cười, Hương Quế lấy thanh âm không thể nghe thấy thì thào cái tên mình nghe được, giống như sợ thanh âm lớn hơn một chút liền như xúc phạm chủ nhân cái tên.

Là ánh trăng trên bầu trời đi. Sờ cũng sờ không được, chạm cũng chạm không tới, chỉ có thể ngẩng đầu xa xa ngắm nhìn, nhưng chỉ cần như vậy, cũng khiến người ta cảm thấy thực vui vẻ.

Là ánh trăng xinh đẹp nhất trong một năm kia...Hương Quế tự nói với chính mình, cười đến thực thỏa mãn, bưng chậu đi ra khỏi rừng cây nhỏ.

******

Trở lại hạ doanh, Hương Ngọc đã ngủ dậy, đang chải đầu. Dáng vẻ Hương Ngọc so với Hương Quế đẹp hơn một chút, cũng khôn khéo một chút, cho nên luôn mắng Hương Quế là ngốc tử. Hương Quế chỉ cười nghe, không giận, nàng cảm thấy bản thân xác thực rất ngốc, vì thế luôn vùi đầu không buồn hé răng làm rất nhiều việc. Người ngốc thì tay chân chịu khó một chút mới tốt, bằng không sẽ thật sự không có gì.

"A Quế, ngươi nhìn ta có đẹp không?" Hương Ngọc quay đầu. Nàng vấn một búi tóc rất khác biệt, lại cài một cây phượng sai ánh vàng rực rỡ không biết là ai tặng, nhìn qua cũng thật xinh đẹp động lòng người, có điều dung mạo không thể giấu đi chút phong trần tang thương.

"Đẹp." Hương Quế thành thật trả lời. Hương Ngọc xinh đẹp, cho nên tìm đến nàng đều là một ít binh sĩ nhìn có vẻ kha khá, thỉnh thoảng có người cho nàng một vài thứ trang sức linh tinh. Không giống mình... Bất quá, kỳ thật cũng không sao, đại đa số đều là cảnh tối lửa tắt đèn, đẹp hay không đẹp lại có gì quan trọng?

Hương Ngọc hài lòng cười, trầm mặc một hồi, "A Quế, ta muốn thoát khỏi xướng tịch."

Hương Quế đang ở cửa phơi y phục nghe vậy, động tác dừng lại.

"Hai ta đều lớn tuổi...Thân mình này dần dần rồi cũng không có ai..." Hương Ngọc luôn luôn nghĩ nhiều so với Hương Quế.

"Rời khỏi nơi này, có thể làm gì?" Hương Quế vô lực chùn vai, trong đầu không hiểu sao hiện lên ánh trăng cao cao tại thượng kia, tâm tư có chút lười. Nàng không phải không nghĩ, có điều từ khi mười lăm tuổi đã bị mang đến quân doanh, cái gì cũng không có gặp qua, cuộc sống của người bình thường đối với nàng mà nói là một thế giới không chạm tới được, xa lạ khiến cho người ta sợ hãi. "Hơn nữa... tịch này cũng không phải muốn thoát là có thể thoát được, lần trước Thu Hải Đường chẳng phải không được chấp thuận hay sao?" Thu Hải Đường là danh kỹ thượng doanh, rất được các tướng lĩnh yêu thích.

"Trở về phía nam...nơi ấm áp, tìm một nam nhân thành thật gả cho." Hương Ngọc sớm đã tính toán tốt, nàng đã chịu đủ khí hậu nơi này. "Chúng ta không tài năng không diện mạo, không thể so với Thu Hải Đường, không thể khiến đàn ông yêu thương. Lại thêm vài năm nữa khó mà nói, lúc ấy, sợ rằng bọn họ ước gì chúng ta mau mau rời đi, mang vài đứa trẻ tuổi về đây."

Nghe lời này, Hương Quế không có tâm tư phơi y phục, theo khung cửa ngồi xuống, nhìn đất vàng loang lổ dưới chân, có chút lo sợ không yên. Không giống A Ngọc, nàng không có tiền để dành, rời khỏi nơi này, không cần nói tới lập gia đình, có thể trở lại phía nam hay không cũng là một vấn đề. Nhưng A Ngọc nói đúng, tuổi lớn, sớm muộn gì đều phải rời đi, so với việc chờ đợi đến khi vô dụng bị phân phát đi, còn không bằng thừa dịp thanh xuân còn chưa hoàn toàn vứt bỏ các nàng lựa chọn rời đi. Lập gia đình cũng tốt, xuất gia làm ni cũng tốt, còn hơn qua ngày ở trong này.

"A Ngọc, ngươi đã gặp qua người nào như ánh trăng trên bầu trời hay chưa?" Mạc danh kỳ diệu hỏi một câu hoàn toàn không liên quan, Hương Quế khẽ cắn môi dưới, lại nghĩ tới Phượng Nhạn Bắc cùng Mạc Thương. Là loại người nào, có thể sống tốt như vậy?

"Lại làm chuyện ngốc nghếch." Hương Ngọc lắc đầu thở dài, "Nơi nào có người như vậy? Mau phơi xong quần áo rồi nghỉ ngơi một chút đi, sợ lát nữa lão mụ tử lại đến sai sử." Nàng tuy rằng luôn mạnh mẽ, phần lớn mọi việc đều đẩy cho Hương Quế làm, nhưng trong lòng kỳ thật không xấu.

Hương Quế thở dài một tiếng, từ dưới đất bò lên. Nghĩ đến chính mình nhìn thấy được một người A Ngọc cũng chưa từng gặp qua, hơn nữa một người còn cùng mình nói chuyện, trong lòng giống như ẩn giấu một bí mật lớn, vừa phơi quần áo, vừa vụng trộm cười.

******

"Lão khứ tương như quyện, hướng văn quân, thuyết tự nhi kim, chẩm sinh tiêu khiển? Y mệ kinh trần tằng nhiễm xử, không hữu hương hồng thượng nhuyễn. Liêu bỉ thử hồn tiêu tràng đoạn. Nhất chẩm tân lương miên khách xá, thính ngô đồng sơ vũ thu phong chiến. Đăng vựng lãnh, kí sơ kiến.

Lâu đê bất phóng châu liêm quyển. Vãn trang tàn, thúy nga lang tạ, lệ ngân lưu kiểm. Nhân đạo sầu lai tu tửu, vô nại sầu thâm tửu thiển. Đãn thác ý tiêu cầm hoàn phiến. Mạc cổ tỳ bà giang thượng khúc, phạ địch hoa phong diệp câu thê oán. Vân vạn điệp, thốn tâm viễn."

Khóe môi Phượng Nhạn Bắc mang theo nụ cười nhàn nhạt không rõ ý tứ hàm xúc nhìn mỹ cơ lục y đánh đàn ca hát, ngón tay thon dài như có như không gõ lên án kỉ trước mặt. Bên cạnh hắn là Mạc Thương đang ngâm nga mặt đầy ý cười, hai đại hán áo xanh ấn kiếm ngồi chồm hỗm phía sau bọn họ, dù không trừng mắt lạnh lùng, nhưng lại có một cỗ khí thế áp bức người khác.

Tiếng đàn ca chấm dứt, Mạc Thương dẫn đầu vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, làm cho tướng lãnh quan viên hai bên rối rít phụ họa theo. Lục y mỹ cơ lui ra, một viên tướng lãnh đang ngồi đứng lên, vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía Phượng Nhạn Bắc nói: "Ngũ Vương gia, Thanh Song đã chuẩn bị tốt, có cho nàng đến vì ngài rót rượu hay không?"

Ý cười nơi khóe môi Phượng Nhạn Bắc càng thêm sâu, bưng chén rượu đồng lên, ngón tay dịu dàng vuốt ve miệng chén, nhưng không đưa đến bên miệng.

"Đã sớm nghe nói doanh kỹ trong quân doanh tây bắc có một tiểu mỹ nhân băng tuyết tên gọi Thanh Song, hóa ra thực sự có người này..." Trong mắt Mạc Thương phóng ra ánh sáng tinh lượng, vỗ tay cười nói, sau đó nghiêng mặt đáng thương nhìn Phượng Nhạn Bắc, "Ta rất muốn nhìn thấy mặt nàng."

Không ai biết Mạc Thương là người phương nào, cũng không ai dám lén lút dò xét nàng. Dù sao có thể cùng Ngũ vương gia quyền khuynh hướng dã sánh vai mà ngồi, cũng không phải lá gan người bình thường có thể có.

Con ngươi hẹp dài của Phượng Nhạn Bắc trầm xuống, rượu ngon đến trên môi, khẽ hướng tướng lãnh kia gật đầu xem như chấp thuận.

"Đừng trông mong hỏi ta câu hỏi ngu xuẩn ai xinh đẹp hơn." Sau khi tướng lãnh đi xuống, Phượng Nhạn Bắc ghé về phía người Mạc Thương, lấy thanh âm chỉ hai người mới nghe được thì thầm thản nhiên nói.

Mạc Thương khẽ hừ một tiếng, còn đang muốn nói, trước mắt đột nhiên sáng lóa.

Giống như cuồng phong cuốn đại tuyết, một bóng trắng từ ngoài cửa lấy tốc độ cực nhanh xoay tròn tiến vào đại sảnh, nhiều tia ngân quang từ tâm ảnh truyền đến, khiến người xem hoa mắt mê thần.

"Kiếm vũ!" Mạc Thương ôm cánh tay Phượng Nhạn Bắc, kinh hỉ kêu lên.

Tiếng trống nhịp đột nhiên bắt đầu, hòa cùng tiết tấu của người múa, từng chút từng chút giống như đập vào lòng người xem.

Quang ảnh chớp động, tất cả mọi người không khỏi nín thở, vì bị điệu nhảy nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ kia đè nén.

Đến như sấm sét cuồng phong, lại kết thúc như thanh quang tụ lại nơi giang hải.

Khi nào thì bắt đầu, khi nào thì dừng lại, không ai nắm bắt được, chỉ là sau khi hồi thần, đã lượn lờ một nữ tử đang đứng giữa phòng, hai tay cầm kiếm, khoan thai, thong thả.

Diễm lệ loá mắt, nhưng cũng lãnh ngạo bức người. Ánh mắt Phượng Nhạn Bắc chợt lóe, nghênh đón đôi mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh kia, rồi sau đó mỉm cười.

"Nô tỳ Thanh Song gặp qua Ngũ Vương gia." Thu ánh mắt lại, nữ tử cầm kiếm uyển chuyển quỳ xuống hành lễ.

"Cây kiếm trong tay Thanh Song cô nương khí thế bức người, nhất định là vật phi phàm, không biết có tên gọi là gì?" Ngoài dự kiến của mọi người, Phượng Nhạn Bắc không chỉ không xông về phía trước nâng tiểu mỹ nhân lên, thậm chí còn không cho nàng đứng dậy.

Thanh Song gục đầu xuống, khóe môi hiện lên một tia cười lạnh như băng, thong dong nói: "Hồi bẩm Ngũ Vương gia, cây kiếm trên tay trái là Tình Trảm, cây kiếm trên tay phải là Hận Đoạn, hai cây kiếm này không phải sở hữu của Thanh Song, chính là di vật của gia tỷ..." Nói đến đây, nàng đột nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn đôi mắt thâm sâu của Phượng Nhạn Bắc, trên mặt hiện lên hận ý nồng đậm. "Gia tỷ bị người phụ bạc, lấy Tình Trảm tự vẫn, hai thanh kiếm này dính máu của nàng, mới phong hàn như thế."

Người dự hội hai bên đều nhận thấy có điểm không đúng, lại không có ai dám lên tiếng quát Thanh Song đang có vẻ cổ quái lui xuống trước khi Ngũ Vương gia mở lời, chỉ có thể chặt chẽ chú ý hành động của nàng, phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

"Phải không? Kiếm này thật ra là kiếm tốt, đáng tiếc..." Phượng Nhạn Bắc than nhẹ, không phải không có tiếc hận.

Thanh Song mặt biến sắc, hiện lên tức giận, "Không biết Vương gia là đáng tiếc kiếm hay đáng tiếc người? Gia tỷ, gia tỷ...khuê danh Khả Nhi, Vương gia còn nhớ rõ có một người như thế?" Trong thanh âm chất vấn ẩn chứa lệ ý, đôi môi phong nhuận no đủ không cách nào khống chế khẽ run run .

"Làm càn, dám cùng Vương gia..." Tướng lãnh trung niên ban đầu phân phó Thanh Song tiến lên rót rượu mặt biến sắc, từ chỗ ngồi đứng lên, muốn Thanh Song không hiểu vì sao lại trở nên vô lễ lui xuống, không nghĩ tới bị ánh mắt đạm mạc lại uy nghiêm của Phượng Nhạn Bắc quét qua.

Ánh mắt chuyển về chỗ cũ, Phượng Nhạn Bắc vẻ mặt hứng thú nhìn khuôn mặt vì cừu hận mà trở nên hết sức minh diễm, ôn hòa nói: "Không nhớ rõ." Trong trí nhớ của hắn, ít có ai có thể lưu lại.

Gương mặt cười của Thanh Song nháy mắt trắng bệch, tay nắm chặt chuôi kiếm, lạnh căm căm nở nụ cười, "Phụ tình bạc bẽo! Khả Nhi, tỷ hãy nhìn cho rõ ..." Ngữ âm còn chưa rơi xuống, nàng đã từ mặt đất bắn lên, như mũi tên đã ra khỏi cung bắn về phía Phượng Nhạn Bắc.

Những võ tướng đang ngồi từ khi thấy biểu tình của Thanh Song không đúng đều đề cao cảnh giác, lúc này thấy nàng đột nhiên gây rối, đều nhảy ra, có điều tốc độ của nàng quá nhanh, không kịp ngăn chặn.

Mắt thấy song kiếm lao đến người, Phượng Nhạn Bắc lại dường như không có chuyện gì ngửa đầu, uống cạn ngụm rượu trong chén, đồng thời cũng đem yết hầu yếu ớt của mình để lộ ra.

Nét mặt Thanh Song khẽ động, vì động tác giống như vô ý của hắn ẩn ẩn cảm thấy bất an, có điều kiếm thế đã ra, không có cửa lại thu về, mà nàng cũng không có ý định thu lại.

Mũi kiếm chỉ kém hai phân là có thể chạm được tới da thịt Phượng Nhạn Bắc.

Một lão tướng hét lớn một tiếng ném chén rượu trong tay ra muốn cản nàng lại, bên cạnh đột nhiên duỗi ra một bàn tay nhỏ gầy xinh như hoa lan, bắn ra một chén rượu khác, cùng nhau bắn vào thân kiếm cách mũi kiếm hai tấc.

Hai luồng lực đạo cổ quái từ thân kiếm truyền tới tay người cầm, giống như có một loại ma lực dễ dàng hóa giải lực đạo mà Thanh Song truyền vào thân kiếm, lưỡng kiếm như lông chim nhẹ nhàng bị đánh bật ra. Ngay sau đó, hai chân nàng mềm nhũn, ngã nhào về phía trước, lọt vào trong lòng Phượng Nhạn Bắc.

"A... A... Thế nhưng dùng phương thức này để sà vào lòng!" Mạc Thương không bỏ qua kêu lên, túm lấy cánh tay Phượng Nhạn Bắc không chịu buông.

Phượng Nhạn Bắc không biết nên khóc hay cười trừng mắt nhìn nàng một cái, rõ ràng là chuyện tốt nàng làm, còn dám ở đây hô to gọi nhỏ. Rũ mắt, nữ nhân trong lòng không biết là do tức giận hay nhục nhã, làn da như tuyết nhiễm thắm sắc hồng, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Thật là một tiểu mỹ nhân a. Hắn mỉm cười, giương mắt, nhìn về phía các quan viên có liên quan mặt đang tái như màu đất. Mà phía sau hắn, hai thị vệ áo xanh từ đầu tới cuối ngay cả lông mi một chút cũng không động.

******

Có thể nói tai bay vạ gió, ngay trong đêm tất cả doanh kỹ trong thượng – trung – hạ doanh đều bị giám sát, không chỉ nghiêm cấm binh sĩ đi tìm vui, ngay cả ra vào cũng bị hạn chế. Nữ nhân ở hạ doanh bị đứt đoạn thông tin, không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng đại họa lâm đầu, làm cho lòng người hoảng sợ.

Thời điểm Mạc Thương tìm được Hương Quế, nàng đang cùng Hương Ngọc bất an chờ đợi tai họa trên trời rơi xuống. Phản ứng khủng hoảng của hai người hoàn toàn không giống nhau, Hương Ngọc tinh thần khá sa sút, suốt ngày nằm trên giường, trang điểm cũng lười, Hương Quế lại càng trở nên cần mẫn, đem trong phòng ngoài phòng quét tước một lượt đến không còn một hạt bụi, ngay cả đồ dùng linh tinh cũng lau sạch sẽ sáng loáng.

"Cũng không biết có sống qua tới ngày mai hay không, ngươi làm sạch sẽ như vậy cho ai xem ... Đồ ngốc!" Uể oải nhìn Hương Quế bận rộn, Hương Ngọc bọc chăn bông ngồi dựa vào tường, thỉnh thoảng thầm chửi rủa hai câu.

Hương Quế vốn chất phác, hiện tại càng trở nên không thích nói chuyện, chỉ làm việc của mình, cũng không tiếp lời. Một tay bưng chậu nước bẩn lên, một tay nhấc màn cửa chuẩn bị hắt ra ngoài, không ngờ lại đối diện khuôn mặt tươi cười so với hoa xuân còn kiều diễm hơn.

"Tỷ tỷ!" Mạc Thương nhảy đến trước mặt Hương Quế, hưng phấn kêu lên.

Hương Quế cả kinh lắp bắp, vội đem chậu nước đang cầm trong tay để xuống đất, kéo Mạc Thương vào phòng. "Sao ngươi lại tới đây? Hai ngày nay không yên ổn cho lắm...Ngươi đừng xông loạn."

"Ta đến thăm ngươi." Mạc Thương cười hì hì nói, một chút cũng không bị nhiễm không khí căng thẳng bốn phía. "Hì... Ta có chút phiền toái, muốn nhờ tỷ tỷ giúp."

Phiền toái? Nhìn nàng như vậy làm sao giống như có phiền toái, thật giống như đang hỏi ngươi có ăn cơm hay không. Hương Quế có chút buồn cười, kéo nàng ngồi lên kháng mình vừa thu dọn sạch sẽ, "Ta có thể giúp được sao?" Nàng tuy rằng lù đù, lại không quên được cô gái có lai lịch không tầm thường này.

Hương Ngọc ngồi trên giường ngây ngốc, nàng thế nào cũng không nghĩ tới Hương Quế sẽ quen biết một người như vậy, không tự giác chui ra từ trong chăn, "Ách... A Quế, vị cô nương này là..." Nếu nàng nhớ không lầm, cô gái này hình như là người chạng vạng hôm kia tới quân doanh, thân phận dường như không thấp.

Mạc Thương nhìn về phía Hương Ngọc đầu tóc rối tung, quần áo không chỉnh tề, lễ phép hướng nàng cười cười, "Ta gọi là Mạc Thương, quấy rầy tỷ tỷ." Nói xong, không đợi Hương Ngọc đáp lời, lại chuyển hướng về phía Hương Quế."Ta buồn chán, muốn đi chung quanh một chút, tỷ tỷ đi cùng ta được không."

Cái này gọi là phiền toái? Hương Quế sợ run, còn chưa trả lời, Hương Ngọc đã vứt chăn ra nhảy xuống khỏi kháng, "A Quế bận, ta đi cùng cô nương đi." Vừa nói vừa bắt đầu chuẩn bị.

Hương Quế sớm đã quen với sự bá đạo của Hương Ngọc, thật cũng không nghĩ gì, lộ ra một nụ cười thật thà chất phác, "Ừm, Hương Ngọc biết nói chuyện, có nàng đi cùng ngươi sẽ không buồn chán..." Đột nhiên nhớ tới cái gì, trong mắt nàng hiện lên lo lắng, "Có điều không biết có thể ra ngoài hay không?" Phải biết rằng hai ngày nay các nàng không thể đi đâu.

Hương Ngọc đảo cặp mắt trắng dã, cảm thấy Hương Quế quả thực ngốc hết thuốc chữa.

Mạc Thương mặc dù cũng không nói gì, nhưng biểu tình vốn đang tung tăng lại ảm đạm xuống, rầu rĩ không vui ngồi ở chỗ kia, túm ống tay áo Hương Quế không buông. Hương Quế trì độn, không nhận ra, chỉ ngồi cùng ở chỗ kia chờ Hương Ngọc rửa mặt chải đầu, cũng không góp một hai câu giải buồn.

Một lát sau, Hương Ngọc rửa mặt chải đầu xong xuôi, đi tới trước mặt hai người, cười đến có chút nịnh nọt lấy lòng. "Cô nương, chúng ta đi thôi."

Mạc Thương cắn môi dưới không hé răng, cũng không đứng dậy. Hương Quế khó hiểu, đang muốn mở miệng thúc giục, Hương Ngọc dù sao cũng là người khôn khéo, lập tức nhìn ra manh mối, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ với Hương Quế, ngoài miệng lại vội nói: "Hương Quế cùng đi đi, nhiều người càng náo nhiệt." Nàng biết nếu chọc cô nương trước mắt mất hứng, ai cũng sẽ không được tốt lành.

Nghe vậy, Hương Quế có chút kinh ngạc, u ám trên mặt Mạc Thương lại tan đi, lộ ra lúm đồng tiền xán lạn như ánh mặt trời.

******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro