Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46 (1): Khát vọng

Chương 46 (1): Khát vọng

Editor: Linh Linh

Beta: Yến Phi Ly

.

Dọc theo đường đi không gặp thêm người nào đặc biệt, Lục Diễn lặng lẽ nắm tay Tô Mạc không buông, cứ nắm mãi như thế cho đến khi ra đến xe.

Đi bộ hơi lâu, chân của Lục Diễn bắt đầu có chút không chịu nổi, Tô Mạc đỡ hắn vào trong xe, ngồi xổm xuống thay hắn nắn bóp bắp chân bên trái có chút đau nhức.

Lực đạo của Tô Mạc nặng nhẹ vừa phải, Lục Diễn cảm thấy chỗ được anh nắn bóp căng đến ê ẩm, một cảm giác thoải mái xuất hiện rất nhanh làm dịu cơn đau nhức.

Lục Diễn cúi đầu một chút là có thể thấy đôi mắt rũ xuống cùng vẻ mặt chuyên chú vào động tác trên tay của Tô Mạc, trong lòng khẽ động, đưa tay ra đè lại tay của Tô Mạc.

Tô Mạc ngẩng đầu, có chút khó hiểu, "Sao thế, quá mạnh sao, làm đau anh?"

"Không", Lục Diễn cười cười, "Được rồi, đã đỡ hơn nhiều." Vừa nói tay đã chuyển qua trên vai đối phương, chậm rãi đè xuống, làm chuyện vừa rồi ở dưới tàng cây nhân duyên đã nghĩ muốn làm.

Môi mềm mại chạm vào nhau, bởi vì thời tiết quá lạnh nên còn vài phần lạnh lẽo, nhưng rất nhanh liền ấm lên. Ngay từ đầu chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng cọ sát qua lại, rất nhanh nước bọt liền thấm ướt đôi môi hơi khô nứt của cả hai, đầu lưỡi Lục Diễn nhẹ nhàng liếm một chút, đối phương liền thuận thế hơi hé môi, đầu lưỡi liền nhân cơ hội luồn vào trong, quấn quýt cùng một chỗ, mút vào ngậm lấy rất tự nhiên.

Là một cái hôn nhẹ nhàng mà triền miên.

Tuy rằng xe đỗ ở một góc khá vắng vẻ, chung quy vẫn là ở nơi công cộng, Lục Diễn hơi phóng túng trong chốc lát, nhanh chóng kết thúc nụ hôn này.

Sau khi được buông ra, Tô Mạc hơi lung lay suýt ngã, vô ý liếm liếm môi, cảm thấy có chút chưa thỏa mãn. Lục Diễn bị động tác của anh quyến rũ ánh mắt chợt tối sầm, hận không thể hôn thêm lần nữa. Tô Mạc đã lấy lại tinh thần, hướng Lục Diễn cười cười, vòng qua đầu xe ngồi vào chỗ lái xe.

Rất nhanh về tới bệnh viện, Tô Mạc vẫn có chút lo lắng gọi bác sĩ tới, sau khi xem qua bác sĩ bảo không có việc gì mới thực sự yên tâm.

Buổi tối hôm đó Lục Diễn đăng lên weibo một tấm hình, trong hình là một cái cây nhân duyên, xa xa còn có thể thấy góc mái của đại điện, khiến cho người xem rất dễ nhìn ra là nơi nào, tấm hình còn kèm theo dòng chữ, "Mùng một đi lễ chùa đầu năm. Chưa tới một tuần nữa sẽ xuất viện, cảm ơn mọi người luôn bên cạnh không rời, mong rằng sớm gặp lại nhau."

Weibo vừa đăng lên, nháy mắt được hàng loạt người chia sẻ, fan hâm mộ và bạn bè đều gửi tới lời chúc phúc.

Ngày hôm nay fan nữ ngẫu nhiên đụng phải kia quả nhiên cũng đăng trên weibo, trong bức ảnh là hình của Lục Diễn cùng với dòng chữ chú thích rất có ý tứ, "Gào khóc, đầu năm mùng một cùng bạn trai đi cầu duyên, tình cờ gặp được thần tượng, may mắn! Đã mua xổ số, chờ trúng thưởng!"

Vừa đăng lên bạn bè trên mạng liền biểu hiện đủ loại hậm mộ ghen tỵ oán hận, rất nhiều fan hâm mộ oán giận rằng nếu biết trước liền theo ông bà nội hoặc là ông bà ngoại đi lễ chùa, nói không chừng cũng có thể gặp được thần tượng.

Lục Diễn âm thầm mỉm cười, hắn chính là đoán được fan hâm mộ nọ sẽ đăng lên weibo, cho nên cũng dứt khoát tự đăng hình trước, tránh cho có người hỏi tới.

Đầu tháng ba Tống Huy trở về, đáng lẽ còn được nghỉ thêm mấy ngày, nhưng mà ông chủ còn đang nằm viện, cậu không thể ngồi yên được, hơn nữa về nhà vài ngày lại đột nhiên nhớ tới đồ ăn ngon của thím Phương, nghĩ chờ đến lúc Lục Diễn xuất viện liền không được ăn nữa, thật hận không thể về sớm thêm hai ngày.

Sau khi Tống Huy trở về, Tô Mạc cũng sớm trở lại công ty bắt đầu công việc hằng ngày, làm cả ngày lẫn đêm. Khiến cho Lục Diễn không khỏi cảm khái, người thành công có lẽ đều có phẩm chất riêng biệt, thế nhưng trong đó chăm chỉ và nỗ lực nhất định không thể thiếu.

Ba ngày nay hai người cả ngày lẫn đêm đều ở cùng một chỗ, bởi vì vừa thổ lộ tâm tình, quan hệ lập tức nhảy vọt. Cũng may hai người đều là người thẳng thắn, cũng không có trải qua ngại ngùng lúng túng lằng nhằng, khi ở chung ngoại trừ thân thiết hơn so với trước kia, cũng không có gì khác biệt gì quá lớn.

Chỉ là hai người dù sao đều đang ở độ tuổi tràn đầy tinh lực, cũng đều là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, khó tránh khỏi muốn có thêm nhiều thời gian dính cùng một chỗ, làm một ít chuyện thân mật. Hôn môi ôm nhau, thậm chí ngủ cùng một giường cũng đã có, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa làm chuyện muốn làm nhất kia, thứ nhất chân của Lục Diễn vẫn chưa hoàn toàn bình phục như cũ, thứ hai bệnh viện thực sự không phải chỗ tốt để làm loại chuyện đó, mặc dù phòng bệnh tư nhân hạng sang có tính riêng tư nhất định, nhưng vẫn là không được.

Có đôi khi càng không được lại càng muốn, thỉnh thoảng hai người trong lúc vô ý đầu ngón tay chạm vào nhau, hoặc là ngay khoảnh khắc vừa ngẩng đầu một cái ánh mắt liền tương giao, đều giống như có một dòng điện truyền vào cơ thể, toàn thân tê dại, hết lần này tới lần khác phải kiềm chế. Có khi kìm nén đến mức, ánh mắt của hai bên đều đỏ lên, trần trụi, ánh nhìn giống như mang theo dã tính.

Lục Diễn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có thời điểm khát khao một người như vậy. Ở phương diện này, hắn gần như lý trí đến mức lãnh khốc, chưa bao giờ có khao khát đặc biệt mãnh liệt, thỉnh thoảng hưng phấn lên, cũng bất quá là tự mình xử lý một chút hoặc tắm nước lạnh là giải quyết được. Trước khi tâm ý sáng tỏ, Tô Mạc ở trong mắt của hắn cùng những người khác không có gì khác biệt, cũng không có sức hấp dẫn đặc biệt gì, mà lúc xác định quan hệ rồi, toàn bộ thế giới cũng đổi thay, mỗi một hành động cử chỉ của đối phương trong mắt hắn đều tràn ngập mê hoặc, vô cùng gợi cảm. Quả nhiên ở Lục Diễn, dục vọng cùng tình yêu là không thể tách rời.

Tống Huy vừa mới trở về cảm nhận rõ ràng sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt giữa hai ông chủ của mình, xem ra trong mấy ngày này khi cậu không có ở đây, đã xảy ra chuyện vô cùng kinh khủng nha.

Khi Lục Diễn lại một lần nữa ẩn tình mà nhìn theo Tô Mạc lưu luyến không rời, Tống Huy rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Lục ca, anh và Tô đổng, các anh không phải là...." Vừa nói vừa cong cong hai ngón cái chạm vào nhau.

Lục Diễn mỉm cười, gật đầu, "Không sai, chính là điều mà cậu đang nghĩ."

"....." Tống Huy khó có được lúc nói không ra lời.

Lục Diễn nhìn cậu vẻ mặt ngây ngô liền cảm thấy có chút buồn cười, "Thế nào, cậu giống như rất kinh ngạc, cậu không phải là vẫn luôn thúc đẩy sao?"

"Ai, Lục ca, em không phải là...." Tống Huy khoát tay một cái, suy nghĩ một chút vẫn là nói, "Ừm, em cảm thấy Tô đổng thật ra vô cùng tốt, nhất là anh ấy đối với anh đặc biệt tốt."

Lục Diễn liếc mắt nhìn cậu, "Cậu sợ cái gì, em ấy tốt tôi tự nhiên hiểu rõ hơn người khác."

Tống Huy cười nói, "Đó là đương nhiên."

"Có điều, chuyện của chúng tôi, trước tiên không nên để lộ ra ngoài, nhất là chỗ Phong ca, nếu như anh ta không tự mình phát hiện, cũng không được nói trước."

Tống Huy làm một cử chỉ kéo khóa miệng, nghiêm túc nói, "Lục ca yên tâm, miệng của em rất kín."

"Được rồi, theo anh đi làm động tác phục hồi đi, anh muốn mau chóng xuất viện."

Đến ngày thứ bảy, bác sĩ rốt cuộc tuyên bố Lục Diễn đã hoàn toàn bình phục, có thể xuất viện, Lục Diễn nhất thời có một loại cảm giác được giải phóng.

Thủ tục xuất viện là Tần Phong tới làm, sau đó Lục Diễn không được về nhà ngay lập tức, mà là đi tới một buổi dạ tiệc.

Cao Hi Triết mấy ngày nay nghe nói Lục Diễn xuất viện, đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Bởi vì Lục Diễn đột nhiên ra ngoài, phim <<Ván cờ>> cũng chưa làm tiệc mừng đóng máy, đúng lúc Lục Diễn xuất viện, bởi vì còn đang trong mấy ngày nghỉ tết âm lịch, phần lớn nhân viên đoàn làm phim đều rảnh rỗi, Cao Hi Triết đơn giản đem mọi người triệu tập lại cùng một chỗ, mở tiệc ăn mừng, thuận tiện chúc mừng Lục Diễn xuất viện.

Cho nên Lục Diễn vừa ra khỏi bệnh viện đã bị kéo đến nơi tổ chức tiệc.

Lục Diễn vốn nhân duyên rất tốt, hơn nữa lần này hắn nhập viện là vì cứu người, mọi người đối với hắn lại càng thêm khâm phục, biết là để ăn mừng hắn xuất viện, gần như mọi người đều tới, Tưởng Bội Văn cùng con trai của bà Khúc Song Hoa cũng tới.

Lục Diễn nhìn thấy Khúc Song Hoa trước tiên trò chuyện đôi câu, sau đó liền nói thẳng: "Thời gian trước cũng may nhờ Khúc tiên sinh nói giúp tôi."

Khúc Song Hoa khoát tay, "Việc này không tính là gì. Lục tiên sinh là vì cứu mẹ tôi mà bị thương, Khúc tôi sao có thể ngồi nhìn Lục tiên sinh bị người khác nói xấu, đây là chuyện Khúc tôi phải làm."

Lục Diễn cười cười, "Khúc tiên sinh khách khí quá. Bất quá lại nói tiếp, Khúc tiên sinh thực sự là văn chương lai láng, lúc tôi xem cũng nhịn không được vỗ bàn ca ngợi."

"Chút tài mọn, không đáng nhắc đến". Khúc Song Hoa mặc dù miệng nói tùy ý, thế nhưng đáy mắt lại lộ ra vẻ kiêu ngạo.

Lục Diễn đang muốn xin phép rời đi, Khúc Song Hoa đột nhiên lộ ra vẻ muốn nói lại thôi, "Có chuyện này không biết có thể nhờ Lục tiên sinh giúp đỡ hay không?"

"Chuyện gì?"

"Là thế này, tôi có một người bạn, mặc dù là người có chút quái dị, thế nhưng rất có tài năng. Anh ta vẫn luôn say mê với việc sáng tác kịch bản phim, nhưng bởi vì không có danh tiếng gì mà người lại lập dị, không có đạo diễn nào coi trọng kịch bản của hắn. Sau đó anh ta liền thề rằng nhất định phải viết ra một kịch bản gây chấn động nhất từ trước đến nay, mấy năm nay vẫn luôn chuyên tâm sáng tác, hiện tại kịch bản cuối cùng cũng có chút nội dung. Tôi nghĩ Lục tiên sinh danh tiếng lớn, biết cũng nhiều đạo diễn, có thể giúp một tay giới thiệu mấy vị đạo diễn xem kịch bản của anh ta hay không, nếu như thực sự không được, để anh ta sớm từ bỏ cũng tốt."

"Đương nhiên không thành vấn đề, đây chỉ là một việc nhỏ. Bất quá tôi có thể gặp bạn của anh trước hay không, xem kịch bản của anh ta, cũng có chút hiểu biết nhất định, dù sao phong cách và sở trường quay phim của mỗi đạo diễn cũng không giống nhau." Lục Diễn nghe Khúc Song Hoa nói như thế, đối với người bạn kia của hắn rất có hứng thú.

"Việc này đương nhiên có thể. Lục tiên sinh lúc nào rảnh rỗi, tôi gọi bạn tới, anh ta hiện tại mỗi ngày đều ở nhà sửa lại kịch bản, lúc nào cũng có thời gian rảnh."

"Thời gian cụ thể tôi sẽ sắp xếp, đến lúc đó sẽ lại liên lạc với Khúc tiên sinh."

Lúc này Lục Diễn căn bản không nghĩ đến, lần gặp gỡ này sẽ làm cho giấc mộng của hắn thêm sáng chói rực rỡ.

Bởi vì Lục Diễn vừa xuất viện, không người nào dám rót rượu cho hắn, chỉ là mời uống mấy ly, đối với Lục Diễn tửu lượng cao mà nói, căn bản không đáng kể.

Nhưng mà, đợi đến lúc buổi tiệc kết thúc, Lục Diễn nhận được điện thoại, tách khỏi mọi người, khi một mình đi tới bãi đỗ xe thấy người kia đang lặng lẽ đợi hắn, đột nhiên cảm thấy mình dường như có chút say.

Dọc theo đường đi, Lục Diễn cầm tay Tô Mạc không chịu buông, nhìn anh cười không ngừng.

Tô Mạc không lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác hơn là lái xe bằng một tay, "Anh làm sao vậy, uống rất nhiều sao?"

Lục Diễn lắc đầu, như trước nhìn chằm chằm anh, trong mắt lộ rõ khát vọng, "Uống không nhiều lắm, thế nhưng anh hình như thật sự có chút say."

Tô Mạc nhất thời cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, không tự chủ được tăng nhanh tốc độ xe.

Xe rất nhanh đi tới cửa tiểu khu, ngày trước mỗi một lần, Lexus đều dừng lại ở chỗ này, thế nhưng đêm nay không cần. Tô Mạc gần như không giảm tốc độ mà chạy thẳng vào, cũng may bảo vệ nhận ra được chiếc xe này nên không ngăn cản, vòng vo mấy vòng, xe dừng lại trước biệt thự của Lục Diễn.

Nhanh chóng tắt máy, cũng không quản chỗ này đậu xe có đúng hay không, hai người đỡ nhau vài bước đã đi tới cửa. Không bị chỗ ngồi trong xe ngăn cản, thân thể càng thêm khát vọng được đụng chạm, Lục Diễn kích động đến mức có chút không cầm được chìa khóa, tay run run mở cửa, gần như là cùng nhau đi vào.

Hai cỗ thân thể vừa chen vào cửa, Lục Diễn liền trở tay đóng sầm cửa lại, sau đó quay người lại đem Tô Mạc đè ở trên cửa, vội vã dán môi của mình lên đôi môi nóng rực của đối phương.

Hoàn chương 46

.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xin lỗi "hàng" còn đang ninh nhừ, để bảo đảm mọi người có được "món ngon" tốt nhất, trước tiên khởi động đã, cho nên phần còn lại chưa thể đăng. Thuận tiện nghiên cứu một chút xem nên làm thế nào để mọi người có thể đọc được.

Trước tiên xem qua chương này nhớ lưu ý thông báo ở chương sau, nếu như đối món này không có hứng thú, bỏ qua là tốt rồi ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #danmei