Chương 35-36
Chương 35. Hơi đau một chút
Tòa nhà giảng dạy cũ, một phòng học đã được bỏ không từ rất lâu, hiện đang được dùng làm nhà kho, bên trong bày rất nhiều bàn ghế lung ta lung tung.
Vừa đẩy cửa, ập vào là mùi ẩm mốc cũ kỹ, rất khó ngửi.
Trong góc tường kết mạng nhện, bụi bẩn dày nặng.
"A, Từ ca, nó tới rồi."
Ngồi trên bàn có ba đứa con trai cao to, chính là những người ngày đầu khai giảng đã tìm Tống Á Hiên kiếm chuyện. Áo phông đen, đầu trọc, khuyên tai đính ba hàng, tên là Tương Hưu.
Vương Từ đang chơi điện thoại, nghe nói như thế thì thả điện thoại xuống, cà lơ phất phơ mà xoay người lại.
Mặt mày gã tối tăm, giữa hàng lông mày mang theo ý cười quyết liệt, tà ác âm u: "Ồ, hotboy đến rồi à."
Hai chữ 'hotboy' nghe ám muội đến cực điểm, tầm mắt hận không thể dính vào người Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn bước vào, còn phi thường lễ phép mà tiện thể đóng cửa lại, cười: "Ừ, đợi lâu rồi."
Phản ứng không giống người bình thường của hắn khiến đám người trong phòng sững sờ.
Vương Từ híp mắt, đứng dậy: "Cậu có biết tôi gọi cậu đến đây làm gì không."
Vẻ mặt Lưu Diệu Văn không thay đổi, cười: "Cậu nói đi, tôi nghe."
Vương Từ quan sát hắn nửa ngày, ám muội bảo: "Lưu Diệu Văn, tôi còn rất thích cậu."
Lưu Diệu Văn thong dong, ưu nhã đáp: "Cảm ơn."
Con ngươi của Vương Từ trầm mặc theo dõi hắn.
Tương Hưu đã lui sang một bên, mở điện thoại di động bắt đầu quay video.
Bọn chúng cùng Vương Từ lăn lộn lâu như vậy, làm sao có thể không biết trong đầu gã nghĩ gì. Chỉ cần thu hình lại, tối nay tự tôn của Lưu Diệu Văn sẽ bị phá hoại sạch sẽ.
Bọn chúng cầm lợi thế ở trong tay, sau đó muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế đó.
Ai có thể nghĩ tới chứ?
Tương Hưu chỉnh góc độ, khóe miệng nhếch lên, hotboy lạnh lùng cao không thể với tới của Nhất Trung thành phố C, sau lưng lại dễ dàng bị người bắt bí như vậy. Không được, trò vui như thế, y cũng muốn được ké một miếng.
Vương Từ cười, "Tôi biết ngay tấm hình kia sẽ khiến cậu tới. Tôi mấy ngày nay chẳng muốn đến trường, ở nhà tẻ nhạt, nên điều tra thân thế của cậu một chút."
Gã tiến đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, thấp giọng: "Nghe nói mẹ cậu là gái điếm?"
Gã cười: "Chẳng trách cậu lớn lên câu nhân như vậy, tràn đầy sức sống."
Lưu Diệu Văn nghe những lời này, cụp mắt, thần sắc cũng nhàn nhạt, ngũ quan đẹp không điểm bắt bẻ, khí chất thanh lãnh cấm dục.
Vương Từ cảm thấy đầu óc mình nóng lên: "Cậu phải biết, bà cậu đã lớn tuổi rồi, tùy tiện một chút sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, coi chừng mạng cũng chẳng còn. Lần trước cậu theo Tống Á Hiên đối nghịch với tôi, tôi cũng không giận. Nó chỉ là một thân thích nghèo của Mạnh gia, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, tôi giết nó cũng rất đơn giản."
Gã đưa tay, muốn sờ lên mặt Lưu Diệu Văn, nụ cười kinh tởm cực điểm: "Muốn để bạn cùng bàn và bà nội cậu an toàn cũng được, cậu để cho tôi chơi một tháng, tôi liền – "
Câu kế tiếp Vương Từ không nói ra được. Gã trợn to mắt.
Bàn tay của gã đã bị một con dao gọt hoa quả đâm vào.
Khóe môi Lưu Diệu Văn mang ý cười, vẻ mặt lương bạc lạ thường, đáy mắt là một mảnh lạnh lẽo.
Ngón tay hắn thon dài, động tác rút dao gọn gàng lại tiêu sái.
"A a a a a —"
Trong tíc tắc, trong phòng học vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Vương Từ.
Lưu Diệu Văn ném con dao đi, tiện tay nhấc cái bàn nhỏ bên cạnh lên, đập vào đầu Vương Từ đang lớn tiếng rít gào, khiến gã ngã lăn ra mặt đất.
Vương Từ nắm tay, khóe mắt trừng tới sắp nứt, đau đến thần trí không rõ, lăn lộn trên sàn, nói chuyện cũng đứt quãng.
"Lưu Diệu Văn, mày, mày, muốn chết."
Lưu Diệu Văn lạnh nhạt nói: "Cậu nên cảm thấy may mắn là trong tay tôi bây giờ không có súng."
Tình hình phát triển quá nhanh, mấy người khác đều chưa kịp phản ứng.
Lưu Diệu Văn đã nhanh chân bước về phía trước, đoạt lấy điện thoại di động từ chỗ Tương Hưu, nhấn nút tạm dừng. Hắn cười một chút, âm thanh qua loa hời hợt, nhưng nghe vào khiến người ta tê cả da đầu: "Quay được nhiều như vậy rồi à."
Cả người Tương Hưu đều choáng váng, "Mày..."
Lưu Diệu Văn vốn định gửi video cho bản thân mình để lưu trữ, không ngờ vừa bấm vào lại hiện ra tin nhắn mà Tương Hưu gửi cho Tống Á Hiên.
Số điện thoại của Tống Á Hiên hắn thuộc lòng, sẽ không nhận sai người.
Tương Hưu đứng sau lưng chụp mấy bức hình có Vương Từ cùng hắn, dưới góc chụp này, nhìn vào là thấy Vương Từ không có ý tốt, còn hắn lại đang bị bắt nạt.
Tin nhắn cũng tràn đầy ác ý.
[Nhìn thấy không? Kết cục khi đắc tội Từ ca.]
Ngón tay Lưu Diệu Văn dừng lại, một hồi sau mới cười nhẹ một tiếng, vứt điện thoại cho Tương Hưu: "Cậu thế mà làm được chuyện tốt."
Advertisement
.
Tòa Thư Sơn, trên sân thượng.
Cao Phong thẹn quá hóa giận: "Đệt mẹ nhà mày, mày chiếm tiện nghi của bố mày!"
Tống Á Hiên tự mình nói xong cũng sững sờ. Ai muốn làm ông xã của thằng đầu bò này chứ.
"Mày có thể bớt nói nhảm lại hay không."
Một đề thi toán, một đề thi Anh, một bài luận văn vẫn đang chờ cậu đây này.
Cao Phong đợi mãi mới có cơ hội để làm náo động, làm sao có thể để trận đánh này nhẹ nhàng, dễ dàng như vậy. Gã hoạt động gân cốt một chút: "Gấp cái gì, tao đánh nhau bao nhiêu trận, vẫn là lần đầu tiên có nhiều người vây xem thế này. Nhìn đông đảo khán giả chen chen chúc chúc trong hành lang liền thấy không thể đơn giản qua loa được. Dĩ nhiên, mày mang theo người, tao cũng mang theo người, bằng không mọi người lễ phép một chút, đao côn vũ khí này nọ khoan hãy dùng, tay không đánh một trận trước đã. Thế nào?"
Tầm mắt Tống Á Hiên liếc xung quanh, cười nhạo: "Tao nhớ là tao tới đây để làm cha mày." Cậu tiến về phía trước một bước, "Tao cảm thấy, chỉ cần mày kêu 'cha' thành tiếng, trò này liền kết thúc."
Cao Phong phi thường phẫn nộ đối với thái độ ngạo mạn này của cậu, hung tàn bảo: "Mày mơ hay lắm!"
Tống Á Hiên: "Ồ, đánh cược không?"
Cao Phong trừng mắt.
Tống Á Hiên đã bước lên phía trước, cũng không dùng bất cứ động tác đẹp đẽ gì, chỉ đưa tay trực tiếp tóm chặt cổ áo của gã. Đáng thương cho Cao Phong một tên vai u thịt bắp, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người xách cổ áo lôi về trước. Cổ áo xiết lấy cần cổ của gã, hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn. Vẻ mặt Cao Phong đỏ chót, mắt trợn lớn: "Mày ——!"
Gã đưa tay muốn tách ngón tay Tống Á Hiên ra, nhưng khí lực của Tống Á Hiên lớn đến kinh người, căn bản không thể lay chuyển được.
Nhớ tới chuyện lần trước ở sân bóng rổ, Cao Phong rốt cuộc ý thức được, đây không phải là do Tống Á Hiên may mắn. Sự sợ hãi tràn ra khỏi mắt gã, "Mày muốn làm gì."
Tống Á Hiên xách áo gã, lôi về phía trước.
Những người khác trên sân thượng nhìn mà trợn mắt ngoác mồm. Nhưng từ lúc bắt đầu đã là hai người này đơn độc đánh với nhau, đám đàn em của Cao Phong muốn tới hỗ trợ liền bị Mã Tiểu Đinh cản lại.
Thời điểm Hiên ca của bọn họ ra oai, những người không liên quan đều phải tránh ra.
Mã Tiểu Đinh: "Gấp gì vậy em trai, để cho em xem thử xem cái gì gọi là giáo bá chân chính."
Trên sân thượng tòa Thư Sơn có rào chắn nhưng không quá cao. Sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, trường học một mực nghiêm cấm học sinh đến đây, nhưng cũng không ngăn được đám học sinh lứa tuổi nhảy nhót tưng bừng này, chỗ này liền bị biến thành thánh địa yêu đương.
Trong góc sân thượng có chất một chồng gỗ, lúc trước thi công còn thừa lại, vẫn không xử lý.
Tống Á Hiên lôi Cao Phong, một bước nhảy lên, đứng ở trên tấm ván gỗ, cúi đầu lạnh lẽo cười: "Thích gây náo động như vậy?"
Cao Phong trừng cậu, bộ phận hô hấp bị người ghìm lại, căn bản không động nổi tay chân.
Đối diện tòa Thư Sơn là tòa Dục Đức, trên hành lang lầu sáu đứng một loạt quần chúng ham hóng chuyện.
Họ đưa điện thoại lên, hướng camera về phía bên đây, cũng bị tình cảnh này làm cho ngu người.
Advertisement
Tống Á Hiên xách Cao Phong lên chồng ván gỗ. Chồng gỗ này so với hàng rào chắn cao hơn một chút, đứng ở trên cúi đầu xuống chính là độ cao sáu tầng lầu, kích thích tới mức khiến người ta hai mắt tối sầm.
Chân Cao Phong đều sắp mềm nhũn.
Tống Á Hiên nhất định hôm nay phải dạy cho thằng nhóc này một bài học, vỗ vỗ bờ vai của gã, chỉ vào bên kia: "Nhìn thấy mấy người khán giả kia không, điện thoại di động đều chĩa vào mặt mày đó. Mày không phải thích oai phong sao, nào, say hi đi."
Một đám người tòa Dục Đức: "..."
Muốn cười lắm, nhưng nhìn Cao Phong một mặt trắng bệch, lại cười hết nổi. Thật cmn thảm.
Cái 'hi' này làm thế đ*o nào mà 'say' nổi!
Cao Phong họ Cao, nhưng không có nghĩa là gã không sợ độ cao!
Kỳ thực, nếu như gã để ý một chút sẽ phát hiện tầm mắt Tống Á Hiên hoàn toàn không dám nhìn xuống, đứng cực kỳ vững, chỉ là lời ra khỏi miệng hết sức thiếu đòn: "Đừng nha đại huynh đệ, cười với màn ảnh một cái đi kìa."
Cao Phong tức giận không chịu nổi: "Tống Á Hiên!!"
Gã muốn phản kháng, nhưng chỗ này quá hẹp, quá nguy hiểm, hơn nữa quá nhiều điều để kiêng kỵ, gã căn bản không dám có động tác lớn nào.
Kết quả, gã chỉ có thể phản kháng một chút, lại không hề có chút tác dụng. Thậm chí Tống Á Hiên còn xách cổ áo gã lên, mặt gã nghểnh lên thẳng trời cao. Trong nháy mắt, Cao Phong tức ngực tới khó thở, suýt chút nữa bị dọa tới tắt thở chết tươi.
Tống Á Hiên cười nhạo: "Cố tình hẹn tao tới chỗ này đánh nhau, tao còn tưởng mày thích độ cao."
Cao Phong sắp bị hù chết: "Tao sai rồi, tao sai rồi! A a a a! Thằng chó, mày đừng buông tay. Đừng buông tay!"
Tống Á Hiên như cười mà không cười: "Cần tao nhắc nhở mày hiện tại nên gọi tao là gì à?"
Tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, cảm giác kích thích tê cả da đầu.
Cao Phong nhắm mắt kêu to: "Cha cha cha cha cha cha cha cha!"
Trên sân thượng, tất cả mọi người miệng há to tới mức có thể chứa nguyên quả trứng vịt. Trong tòa Dục Đức tiếng rít gào càng điên cuồng, trong tức khắc đèn flash chớp lóe từng mảnh.
Tống Á Hiên nhảy về phía sau một cái, kéo Cao Phong đang bị dọa tới mức hồn sắp bay đi trở về.
Cậu vốn là muốn tốc chiến tốc thắng, đây là phương pháp nhanh nhất. Cậu mở điện thoại ra, định xem mấy giờ rồi, lại nhận được một tin nhắn từ người lạ.
Trong tình huống bình thường, điện thoại di động của cậu nhận được tin từ người lạ sẽ là chuyện không tốt đẹp gì.
Bấm vào. Quả nhiên.
Hai tấm hình, đều là Vương Từ cùng Lưu Diệu Văn.
Tấm thứ nhất Vương Từ hai chân giang rộng ngồi trên ghế, Lưu Diệu Văn cúi đầu, nhìn có vẻ hết sức ẩn nhẫn.
Tấm thứ hai Vương Từ vươn tay ra chạm vào mặt Lưu Diệu Văn, che đi biểu tình của Lưu Diệu Văn.
Nhưng Tống Á Hiên dựa vào sự não bổ của bản thân đã bị tức giận đến nổ tung!
Bạn cùng bàn của cậu!
Bạn cùng bàn thiện lương từ trong xương, lại ôn nhu, không tranh chấp với đời của cậu!
Hiện tại lại bị cái thằng cờ hó Vương Từ này làm nhục!
Mắng một câu thô tục xong, Tống Á Hiên trực tiếp đi xuống dưới lầu.
Advertisement
Nhưng không nghĩ tới Cao Phong vừa nãy đóng vai con ngoan, sau một chốc hồi thần liền trở mặt không quen biết.
Sau khi bị mất mặt trước toàn trường, vừa thẹn vừa giận, gã đi tới trực tiếp ôm chân Tống Á Hiên, muốn lôi cậu xuống mặt đất đánh một trận.
"Bố mày hôm nay không để yên cho mày!"
"Cút."
Tống Á Hiên hiện tại nào còn rảnh để ý đến gã, không chút lưu tình một cước đạp ra.
Cao Phong ôm bụng lăn trên mặt đất, gào thét với đám đàn em của mình: "Ngu người làm cái gì! Giúp tao báo thù! Đ*t mẹ nó, hôm nay có thể dễ dàng thả nó đi như vậy?"
Một đám người tre già măng mọc ùa tới, Tống Á Hiên sắc mặt xám xịt, căn bản không quay đầu lại. Cậu thu dọn cả đám người, động tác vừa ngoan lệ lại khốc liệt, không chút dây dưa dài dòng. Áo trắng quần đen, một trận đánh xong, mái tóc cũng không loạn.
Trong hành lang mấy cô bé a a a a rít gào, nhưng soái ca lấy một địch mười này căn bản không đếm xỉa tới các cô, gấp gáp hai bước thành một bước, vội vội vàng vàng xuống lầu.
Bài post 'Quyết chiến tầng thượng tòa Thư Sơn' lại nhấc lên một đợt cao trào.
[... Thật ngại quá, lúc nãy điện thoại của Đại K mém chút nữa rơi mất, hiện tại tường thuật một ít nội dung vừa nãy cho mọi người. Tống Á Hiên túm chặt Cao Phong, Cao Phong hô to 'cha', sau đó Cao Phong không phục, một mình đấu Tống Á Hiên, Cao Phong bị đánh cho một trận, đàn em của Cao Phong không nhìn nổi, đi quần ẩu Tống Á Hiên, đàn em của Cao Phong lại bị đánh cho một trận.]
Bình luận.
[????]
[... Tôi cmn mắt mù sao, Tống Á Hiên yếu như gà què thế mà là một nhân vật hung ác?]
[A a a tôi có thể làm chứng! Hơn nữa cậu ấy thực sự thừa nhận chính mình là Hiên ca!]
[Cậu ấy hiện tại đi rồi, ngay cả bước đi cũng đẹp trai như vậy, mị thật hạnh phúc ô ô ô ô]
[Chỉ có tôi mới để ý những người cá cược đêm đầu của mình thôi sao?]
Cảnh tượng trong bài post được khép lại bởi một tiếng gầm rú phát ra từ tòa nhà!
[Đừng a a a ô ô ô, người bên tòa Thư Sơn cmn chạy mau lên – giám thị tới!]
Tổ trưởng tổ giám thị của trường Nhất Trung thành phố C, danh tiếng xưa nay chưa bao giờ mất đi, lãnh khốc vô tình, nếu bị thầy tóm lấy, đứng dưới quốc kỳ 'nói chuyện' gì đó đều là điều không trốn khỏi. Đương nhiên, tồi tệ nhất là bất kỳ một chuyện sai lầm nhỏ nhặt gì ông ta đều gọi phụ huynh tới trường học, nếu phụ huynh không sống trong thành phố, vậy thì một cú điện thoại có thể kéo dài tới ba giờ.
Một đám nữ sinh trong tòa Thư Sơn cùng nhau hút vào khí lạnh, cất điện thoại di động, mau mau chạy xuống.
Nhưng mà thầy giám thị phi thường tuyệt tình, cầm chìa khóa cùng ổ khóa, trực tiếp khóa cửa lại, cầm một cái loa, đứng ở dưới gào thét:
"Một đám nhóc trên lầu kia! Cửa sắt tôi đã khóa! Các trò một người cũng đừng hòng chạy!"
"Thứ sáu không trở về nhà? Ở trong trường đánh nhau? Được, gọi điện thoại cho phụ huynh mấy trò tới đón người, đến một người tôi thả một người!"
Toàn bộ học sinh: "..."
Oa oa oa.
Tống Á Hiên chạy đến tầng hai, thầy giám thị đã tới rồi, giọng đặc biệt lớn, từng chữ đều nghe rõ. Vừa nghe thấy gọi phụ huynh, Tống Á Hiên liền đau đầu, nhíu mày, đây là cái trò gì vậy.
Mấy nữ sinh trên cùng hành lang với cậu chen chúc nhau, nhìn cậu một vẻ buồn bực, liền gập ghềnh trắc trở nói: "Hiên Hiên Hiên Hiên ca, nếu như cậu có việc gấp, có thể từ cửa sổ của phòng học ngoài cùng bên trái kia nhảy xuống."
Advertisement
Vấn đề lớn nhất đã được giải quyết. Tống Á Hiên nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nữ sinh kia một cái, vui vẻ cười, "Cảm ơn."
Cậu vẻ ngoài đẹp mắt, là bộ dáng thiếu niên sạch sẽ trong sáng lại hăng hái kia, khi cười lên, trong mắt như có dải ngân hà, cả hành lang chật chội âm u cũng trở nên ngời sáng.
"Không... không cần cám ơn."
Mấy cô bé mặt đỏ chót, mừng rỡ điên cuồng.
Các cô cùng theo sau, đứng trên hành lang tầng hai, thò nửa người ra ngoài, nhìn thấy bóng người thiếu niên kia từ cửa sổ nhảy xuống, động tác nước chảy mây trôi, vừa ngầu vừa đẹp trai.
"A a a a a."
Nhưng cùng với tiếng rít gào của các cô là tiếng thầy giám thị gào thét, tức tới nổ phổi trong loa.
"Cái cậu nhảy cửa sổ bên kia, cậu có phải xem tôi thành người mù rồi không?! Quả thực không để tôi vào mắt! Lớp mấy! Báo tên ngay cho tôi!"
Tống Á Hiên đã nhảy xuống sân cỏ, không thèm nghe tiếng loa của thầy giám thị, dựa theo ấn tượng đại khái về tòa nhà kia trong trí nhớ mà chạy về phía nam.
Thầy giám thị nổi trận lôi đình: "Trò tiêu rồi! Hôm nay không bắt được trò, tôi không theo họ Điền!"
Tống Á Hiên trẻ tuổi khỏe khoắn, chân dài, chỉ chốc lát đã bỏ lại ông ta.
Rốt cuộc nhìn thấy tòa nhà giảng dạy kia.
Cậu chạy đường tắt, trước mặt không phải là cổng chính, nhưng mà cũng đủ rồi. Gian phòng bỏ không kia ở lầu một, một cánh cửa sổ của nó đang ở ngay đối mặt của cậu.
Bên cạnh là bức tường bám đầy dây thường xuân.
Tống Á Hiên rất gấp, bất chấp tất cả, trước hết trèo lên bệ cửa sổ, sau đó dùng tay điên cuồng đập vào cánh cửa, "Lưu Diệu Văn! Lưu Diệu Văn! Cậu có ở bên trong không?"
Lưu Diệu Văn ngồi trên bàn, chính là vì chờ Tống Á Hiên.
Trong phòng học người nằm đầy trên mặt đất.
Phía sau hắn có bù thêm mấy đao, tay Vương Từ sợ là phải phế bỏ.
Căn phòng này kỳ thực cũng không xa lạ gì với hắn.
Thành phố C có rất nhiều chuyện đã bị hắn quên lãng qua năm tháng, cần phải đến địa điểm đặc biệt mới có thể từng chút từng chút nhớ lại.
Ví Hiên như bức tường nơi cổng sau trường cấp hai, bút tích đỏ tươi nhìn thấy mà kinh người, là những năm tháng đen tối nhục nhã.
Ví Hiên như căn phòng này.
Kiếp trước hắn cũng bị Vương Từ chặn trong này, thậm chí bị yêu cầu càng thêm quá đáng. Nhưng khi đó tay hắn bị thương từ kỳ nghỉ hè, cũng không đánh nhau giỏi như hiện tại, đả thương địch thủ một ngàn cũng tự tổn hại tám trăm, đám người Vương Từ ngã xuống đất, hắn cũng cả người thương tích, đồng phục học sinh dính không ít máu.
Bụi bặm dày nặng, ánh sáng mờ tối. Mùi vị buồn nôn, cổ họng muốn ói.
Cửa chính bị khóa, hắn cũng là từ cửa sổ này nhảy ra ngoài.
Nhưng lúc đó, hắn quá mê man, quá sụp đổ, thời điểm từ ngoài cửa sổ nhảy xuống, trong nháy mắt cảm giác không trọng lượng làm cho hắn cảm thấy tự sát cũng là một lựa chọn không tồi.
Mười lăm tuổi, cô đơn và tuyệt vọng.
Lưu Diệu Văn nghe được tiếng Tống Á Hiên đập cửa sổ mới hồi phục tinh thần, cụp mắt, thu lại lệ khí.
Hắn từ trên bàn nhảy xuống, đến bên cửa sổ, mở ra.
"Lưu Diệu Văn!"
Tống Á Hiên đã dự định phá cửa sổ mà vào, không nghĩ tới người mở cửa sổ cho cậu lại chính là Lưu Diệu Văn, ngay tức thời đôi mắt của cậu đều sáng lên.
Gió từ bên ngoài thổi tan khí tức nặng nề, mục nát trong phòng học. Trên người Tống Á Hiên có mùi thơm của nước xả quần áo, tươi mới lại khác biệt.
Lưu Diệu Văn trong nháy mắt có chút ngây người, nhìn cậu nửa ngồi nửa quỳ trên cửa sổ, sau lưng là ánh tà dương huy hoàng.
Còn có thầy giám thị cầm loa hùng hùng hổ hổ chạy tới.
Thế giới ồn ào, thời thanh xuân chân thật.
Tống Á Hiên nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn, não bổ một chút, sắp khiến bản thân tức chết, từ trên cửa sổ nhảy vào: "Cái thằng chó Vương Từ kia ở chỗ nào! Tớ hôm nay muốn đánh nó đến mẹ nó cũng nhận không ra!"
Lưu Diệu Văn hoàn hồn, cười kéo cậu lại: "Không có chuyện gì, tôi đã giải quyết."
Xác thực là vậy. Lưu Diệu Văn không bị thương, mười tên Vương Từ cũng không đủ để hắn đánh.
Nhưng Tống Á Hiên vẫn rất giận.
Tầm mắt cậu chợt bắt gặp vết máu trên tay Lưu Diệu Văn, ngay lập tức con ngươi đều trừng lớn.
"Đệt, tại sao cậu lại chảy máu?! Có đau hay không?"
Máu của người khác.
Hắn đau cái gì.
Nhưng nhìn bộ dáng lo lắng của Tống Á Hiên, lông mi Lưu Diệu Văn run rẩy, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười tái nhợt, ẩn nhẫn đè nén sự mệt mỏi trong một thời gian dài.
Hắn khàn giọng nói.
"Đau."
Tống Á Hiên đã quá lười để ý cái thằng khốn Vương Từ kia, vội la lên: "Vậy chúng ta trước tiên tới phòng y tế đi!"
Thầy giám thị thở hồng hộc chạy tới, phóng tầm mắt nhìn, không thấy Tống Á Hiên, nhưng cả một khu vực trường học chỉ có một tòa nhà này.
Thầy giám thị giơ loa, đứng bên ngoài gào thét: "Trò cho rằng trốn trong đó tôi không có biện pháp gì sao?! Ra hay không ra? Trò không ra tôi liền khóa cổng! Cho trò ở trong đó một buổi tối!"
Tống Á Hiên thầm mắng tục một câu.
Lưu Diệu Văn cười nhìn cậu: "Cậu không muốn bị thầy ấy bắt được?"
Tống Á Hiên: "Ông này sẽ gọi phụ huynh đó."
Lưu Diệu Văn: "Ông ta nhìn thấy mặt cậu rồi sao?"
Đối với điều này Tống Á Hiên cũng rất tự tin, ưỡn ngực, "Không, tớ trộm trốn ra, chỉ để lại cho ông ấy một bóng lưng anh tuấn."
Lưu Diệu Văn nín cười, "Vậy chúng ta trực tiếp leo tường đi."
Hắn cầm áo khoác đồng phục trên bàn lên, chân dài sải một bước đã nhảy lên cửa sổ.
Tống Á Hiên hận đến cắn răng, liếc nhìn Vương Từ đang nằm trên mặt đất rên rỉ, "Cứ như vậy mà buông tha cho nó sao?"
Lưu Diệu Văn vươn tay ra về phía cậu, cười: "Nếu cậu muốn xử lý nó, tôi tất nhiên sẽ cùng cậu."
Tống Á Hiên khẳng định vẫn lo lắng về vết thương của hắn.
Nhưng mà.
"... Cái tư thế nhảy cửa sổ của cậu so với tớ còn côn đồ hơn."
Lưu Diệu Văn cong môi: "Thiên phú."
Chờ đến khi cùng hắn đồng thời nhảy ra ngoài, Tống Á Hiên mới phát hiện điểm không hợp lý: "Này, không phải cậu bảo đau sao? Tại sao trông như không có chuyện gì vậy?"
Lưu Diệu Văn cười một chút. Diễn một người bị thương chả lẽ còn không đơn giản quá ư?
Hắn sắc mặt tái nhợt, đi hai bước liền phát ra một tiếng rên.
Thần sắc Tống Á Hiên biến đổi, đi tới muốn đỡ hắn.
Cánh tay Lưu Diệu Văn giơ lên, khoát lên eo Tống Á Hiên, thoạt nhìn như động tác vì suy yếu nên phải dựa vào.
Tống Á Hiên khẩn trương: "Cậu không sao chứ?" Lưu Diệu Văn mượn bệnh làm nũng, ngả vào bên tai cậu, thấp giọng cười: "Hơi đau một chút."
Nhóc con này vòng eo cũng thật mảnh.
Chương 36. Một cái tát
Lưu Diệu Văn dán vào lỗ tai cậu thì thầm, mang chút giọng mũi, hơi thở ấm nóng.
Khiến cho phần da của Tống Á Hiên không hiểu tại sao trở nên mẫn cảm. Cậu không được tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, nhưng tầm mắt vẫn lo âu quan sát sắc mặt của Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như thật sự rất đau thì dựa vào người tớ này, tớ đỡ cậu đi."
Lưu Diệu Văn nhìn khuôn mặt của cậu, yết hầu nóng rực, cười nhẹ, giọng khàn khàn: "Được."
Dễ mắc lừa như vậy, sao lại có đủ can đảm đến bên cạnh hắn chứ.
Phòng y tế, buổi chiều thứ sáu không có người nào.
Lưu Diệu Văn căn bản không bị thương tích gì.
Bác sĩ kiểm tra nửa ngày cũng chỉ nhìn thấy một vết bầm nhỏ trên cánh tay hắn, lúc bôi thuốc còn hỏi nhỏ: "Làm sao lại bị bầm vậy? Hẳn là do đánh nhau phải không. Các em cái tuổi này, cái tốt không học, chỉ học cái xấu."
Tống Á Hiên ở bên cạnh theo dõi, tích cực đề nghị: "Thầy, thầy có muốn khám lại lần nữa cho cậu ấy không. Em cảm thấy nhất định không chỉ mỗi vết thương đó." Lưu Diệu Văn là một người có thể nhẫn nhịn như vậy mà cũng đau đến mức phải dựa vào người cậu, nào có chuyện thương tích đơn giản như vậy.
Bác sĩ trợn mắt trừng cậu một cái, không để ý tới cậu nữa.
Lưu Diệu Văn nín cười, nói với Tống Á Hiên: "Đợi lát nữa muốn tôi đưa cậu về nhà không?"
Tống Á Hiên sững sờ. Đưa cậu về nhà? Kỳ thực không cần, cậu gọi điện thoại sẽ có người tới đón, hơn nữa cậu đã đáp ứng hệ thống sẽ không bại lộ thân phận của bản thân – tuy rằng cái hệ thống vô dụng này vừa biến mất đã biệt vô tung tích luôn mấy tháng, cũng không biết khi nó trở về sẽ đem tin tức gì đến cho cậu.
Nói mới nhớ, Lưu Diệu Văn hình như từ trước tới giờ chưa từng hỏi về bối cảnh gia đình của cậu.
Cậu không nói hắn liền không hỏi, thật sự quá chu đáo.
Advertisement
Tống Á Hiên bảo: "Không, vẫn là để tớ đưa cậu về nhà đi, cậu còn đang bị thương."
Trong lúc bác sĩ bôi thuốc, Tống Á Hiên ngồi trên ghế, gửi tin nhắn cho bà ngoại, nói mình ở trường học có chút việc, có thể sẽ về trễ một chút.
Bà ngoại Mạnh rất lo lắng, trực tiếp gọi điện thoại tới.
Tống Á Hiên chỉ có thể cầm điện thoại di động, đi ra ngoài hành lang nhỏ giọng nói chuyện.
Đầu bên kia điện thoại, bà lão dùng lời nhỏ nhẹ oán giận: "Làm sao lại bị trì hoãn vậy. Tối nay anh họ, còn có bác trai và bác gái của cháu đều tới. Khó được lúc hội họp đông đủ, bà còn muốn người một nhà cùng nhau dùng bữa tối."
Tống Á Hiên có chút áy náy: "Xin lỗi bà ạ."
Bà ngoại Mạnh trong lòng thương cậu, không đành lòng trách cứ, chỉ nói: "Không sao, Hiên Hiên, chuyện bên cháu khi nào xử lý xong, bà gọi người tới đón cháu."
Tống Á Hiên xem thời gian: "Nửa tiếng ạ, đến lúc đó cháu có thể không ở trường, sẽ gửi địa chỉ cho bà."
Bà ngoại Mạnh hài lòng, cười rộ lên: "Tốt, tốt, tốt."
Tống Á Hiên tắt cuộc gọi, nhìn thấy tin nhắn từ Mã Tiểu Đinh.
[Sadako không quên người đào giếng: Hiên ca, em bị cha lãnh về rồi, em có lẽ không sống nổi qua tối nay. *khóc* *khóc* *phất tay*]
[Sadako không quên người đào giếng: Có điều anh yên tâm, có em ở đây, không ai dám khai anh ra!]
Tống Á Hiên giật môi dưới, cảm thấy mình không nên nhận ước hẹn tòa Thư Sơn này. Nếu như không nhận, nói không chừng cậu đã có thể cùng Lưu Diệu Văn đi đối phó Vương Từ, như vậy hắn hẳn sẽ không thụ thương.
Cầm điện thoại di động, cậu đứng ở cửa ra vào, nhìn Lưu Diệu Văn trong phòng y tế.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, thiếu niên hơi nhíu mày, môi mân thành một đường thẳng tắp, đôi mắt nửa khép, thần sắc lãnh đạm, nhưng Tống Á Hiên lại không hiểu sao nhìn thấu một phần yếu ớt trong đó.
Bôi thuốc xong, bác sĩ phân phó một ít điều cần chú ý.
Tống Á Hiên cùng hắn đi ra ngoài, suy nghĩ hồi lâu, vẫn có chút bất mãn mà nói: "Cậu đi tìm Vương Từ, tại sao không nói cho tớ?"
Lưu Diệu Văn nghiêng đầu, tròng mắt đen nhánh nhìn cậu, cười bảo: "Cậu đã đủ căng thẳng, sợ cậu nghĩ nhiều."
Tống Á Hiên ngờ vực: "Tớ căng thẳng cái gì."
Lưu Diệu Văn nhíu mày: "Tối hôm qua ai nói với tôi, ngủ không được, sợ đánh không lại."
À, thì ra là cái này.
Tống Á Hiên giải thích: "Đó là do tớ muốn kiếm chuyện cùng cậu tán gẫu, tùy tiện bịa ra thôi. Ai sợ nó chứ."
Nói xong, Tống Á Hiên liền: "..."
Cậu vừa nói cái gì vậy?!
Lưu Diệu Văn cười ra tiếng, ý tứ sâu xa: "Muốn cùng tôi tán gẫu à?"
Tống Á Hiên một lần nữa giải thích: "Nhàm chán quá muốn tìm người nói chuyện phiếm ấy mà, cậu đừng suy nghĩ nhiều."
Lưu Diệu Văn nín cười: "Lần sau có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi."
Tống Á Hiên: "... Không phải là do tớ sợ quấy rầy cậu học tập à."
Lưu Diệu Văn cũng lười vạch trần cậu, ánh mắt rơi xuống trên mặt cậu, tựa như cười mà không cười: "Trên diễn đàn có bài post, cậu có xem chưa?"
Advertisement
"Cậu mà cũng lên diễn đàn sao."
Tống Á Hiên nghe đến diễn đàn liền sửng sốt. Ở trong lòng cậu, loại học sinh làm học thần đứng ở đỉnh kim tự tháp như Lưu Diệu Văn sẽ không bao giờ dính khói bụi trần gian.
Âm thanh của Lưu Diệu Văn mang ý cười: "Vốn không lên, nhưng lần trước có người cưỡng bức gửi cho tôi một đường link, muốn tôi đi nhìn xem cậu ta có bao nhiêu fangirl, tôi thuận tay tải luôn trang diễn đàn về."
Tống Á Hiên: "... Ồ."
Lưu Diệu Văn hạ thấp giọng, dùng giọng điệu rất hời hợt nói: "Bài post có tên rất thú vị, 'Tiền đồ tựa hải, Tuy Hiên Nhi An.'"
???
Bước chân Tống Á Hiên khựng lại.
Cả người cứng ngắc tại chỗ.
Ôi đệt mợ!
—— Là cái post cp cậu hận không thể ẩn đi, mỗi lần đều vội vàng lướt qua?
Lưu Diệu Văn bấm vào coi rồi?! Hắn có biết chữ 'Tuy' trong 'Tuy Hiên' là chỉ hắn hay không!
Lưu Diệu Văn đứng dưới ánh đèn đường, cặp mắt đào hoa trời sinh bạc tình, nhưng ánh mắt lại khiến người ta có cảm giác thâm tình ôn nhu. Hắn cong môi lên: "Kỳ thực mấy bạn ấy phân tích không sai, câu 'lai nhật phương trường' kia là tôi lâm thời thêm vào, muốn nói với cậu."
Tống Á Hiên một chữ cũng không nói ra được.
Lưu Diệu Văn khẽ cười.
"Trong bài post thảo luận chúng ta là một đôi trời sinh. Kết hợp với những điều lần trước cậu nói, người không có lý do mà đến tiếp cận cùng lấy lòng đều là bụng dạ khó lường. Hiện tại, cậu ba lần bốn lượt giúp đỡ tôi, lại tận lực tìm kiếm chủ đề để tán gẫu."
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Tống Á Hiên, tôi cũng sắp cho rằng, là cậu thích tôi rồi?"
Tống Á Hiên: "..."
Lỗ tai cậu nhanh chóng ửng hồng, không phải thẹn thùng, mà là phẫn nộ!
Thích cái đinh!
"Không phải! Cậu đừng cứ mãi nhìn mấy thứ kỳ kỳ quái quái kia có được không — Trên đời này không có tình bạn nào không cần hồi báo, anh em giúp nhau không tiếc mạng sống à?"
"Tớ đã nói nguyên nhân bao nhiêu lần rồi, cậu tại sao lại không tin, chính là do tớ thiện lương!"
Lưu Diệu Văn cũng không ngoài ý muốn.
Lời nói hững hờ khách sáo vừa nãy, vốn là có ý riêng.
Hắn trước đây không tốn sức nghĩ về mục đích Tống Á Hiên tiếp cận hắn là bởi vì trong lòng cảm thấy không cần thiết. Hiện tại, hắn bắt đầu ý thức được sự đặc biệt của nhóc con này đối với mình, cho nên trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
Từ phản ứng của Tống Á Hiên, hắn đại khái biết được đáp án mình muốn.
— Là có mục đích.
— Chỉ là, mục đích này lại đơn thuần tới bất ngờ.
Tống Á Hiên buồn bực túm tóc, trong lòng đột nhiên cảm thấy oan ức.
Vậy tức là Lưu Diệu Văn kỳ thật vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu?
Cảm thấy cậu tiếp cận hắn là do có mục đích khác?
Thậm chí coi mình là cùng một giuộc với đám tra công kia, chỉ ham muốn vẻ ngoài của hắn?
Có một loại cảm giác không tên, như thể bản thân bị hiểu lầm, bị phản bội.
Tống Á Hiên càng nghĩ càng giận. ĐM nó!
"Được được được, làm cái gì cũng là bụng dạ khó lường! Từ đây về sau tớ mặc kệ chuyện của cậu, được chưa!"
Nói xong, Tống Á Hiên quay đầu rời đi, chân dài nhanh chóng sải về phía trước, rõ ràng đang đè nén lửa giận.
Lưu Diệu Văn: "..."
Đùa hơi quá đà rồi.
Nhìn bóng lưng Tống Á Hiên nổi giận đùng đùng, Lưu Diệu Văn hiếm thấy mà có chút bất đắc dĩ, cất bước đuổi theo, đi tới bắt lấy tay Tống Á Hiên, dùng sức kéo lại. Âm thanh hắn hạ thấp, dưới tầng thanh lãnh là sự dịu dàng, lưu luyến: "Xin lỗi."
Tống Á Hiên ha ha.
Kỳ thực, đây ngược lại là Tống Á Hiên hiểu lầm Lưu Diệu Văn.
Nếu như Lưu Diệu Văn bắt đầu hoài nghi mục đích cậu tiếp cận hắn, đó không phải bởi vì không tín nhiệm, mà trái lại là do hắn bắt đầu để tâm.
Kiếp trước sống tới một bước kia, trọng sinh về năm mười lăm tuổi, Lưu Diệu Văn cũng không cảm thấy có người có thể đến bên cạnh để mưu hại hắn. Hắn đã quen nghe lời đoán ý, giấu tài, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu được rất nhiều người. Vậy nên, nghi kỵ, hoài nghi, phòng bị gì đều có vẻ dư thừa.
Chỉ là, đối với Tống Á Hiên, đương nhiên không thể nói ra những điều này.
Lưu Diệu Văn nhớ lại thiết lập nhân cách của bản thân trong mắt Tống Á Hiên, sững người lại một lát.
Lông mi hắn khẽ run, da dẻ dưới ánh trăng càng lộ vẻ tái nhợt, thần sắc có mấy phần luống cuống, ngượng ngùng nở nụ cười.
"Xin lỗi, lần đầu tiên có người đối tốt với tôi như vậy, vẫn chưa quá quen."
Tống Á Hiên vốn đang nổi nóng, nhưng nhớ tới việc hắn còn đang bị thương, liền nghẹn xuống.
Lại nghe những lời này, sửng sốt một chút.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Diệu Văn gặp phải tình cảnh nan giải, cùng với lúc trước khi Lưu Diệu Văn tiếp nhận thuốc từ tay cậu, trong mắt là vẻ khó tin cùng hoảng loạn.
... Hoảng loạn đối với thiện ý.
Mấy ngày qua, bọn họ ở chung ngày càng tự nhiên.
Khiến cho cậu mém chút nữa đã quên mất sự tự ti cùng yếu đuối Lưu Diệu Văn ở tuổi này giấu tận trong xương.
Tống Á Hiên cúi đầu, nhìn thấy bàn tay Lưu Diệu Văn đang nắm lấy cổ tay của mình.
Hắn dùng sức rất lớn, siết chặt tới mức cậu có chút đau.
Đồng phục học sinh được xắn lên, lộ ra cánh tay, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu xanh nhạt.
Lưu Diệu Văn khẽ nói: "Xin lỗi, đừng tức giận. Sau này tôi sẽ không hỏi lại những vấn đề này."
Âm lượng hạ thấp, như đang làm nũng, làm tê dại bên lỗ tai cậu.
Tống Á Hiên: "..."
Được rồi.
Hết giận rồi.
Nhưng Tống Á Hiên vẫn cảm thấy mình cần phải thanh minh một chút: "Giải thích với cậu một lần cuối cùng."
"Cậu là người bạn cùng lứa tuổi đầu tiên tớ gặp được ở thành phố C, tớ cảm thấy chúng ta đặc biệt có duyên, hơn nữa tớ đặc biệt thương cảm cậu, muốn đối xử tốt với cậu, chỉ đơn giản như vậy. Cậu có thể coi tớ như một người lương thiện truyền bá tình yêu cùng chính nghĩa. Không phải hôm qua vừa nhắc đến Peter Pan à?"
"... À, là sách giáo dục dành cho thiếu nhi trong mắt cậu đấy. Cậu có thể xem tớ như kiểu Peter Pan, chính nghĩa, thiện lương, mục đích là mang đến niềm vui cho cậu. Hiểu chưa?"
... Giải thích tầm bậy tầm bạ gì vậy.
Nhưng Lưu Diệu Văn lại nở nụ cười, âm thanh lẫn vào gió đêm, trầm thấp ôn nhu.
"Được, nhớ kỹ rồi."
Peter Pan của tôi.
Tống Á Hiên cảm thấy thái độ biết nhận sai của hắn rất tốt, còn muốn tiếp tục, kết quả điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, đánh gãy suy tư của cậu.
Vừa nhìn xuống tên người gọi lại thấy Âu Y Liên.
Quyết đoán tắt máy.
Nhưng Âu Y Liên tựa như rất quyết tâm, một mực gọi tới.
Tống Á Hiên chỉ cần đoán liền biết rõ là chuyện gì.
Khẳng định liên quan đến Vương Từ.
Cậu cũng không tắt nữa, cuộc gọi thông.
"Có chuyện gì sao?"
Bên kia điện thoại là âm thanh bao hàm phẫn nộ của Âu Y Liên: "Lưu Diệu Văn có ở bên cạnh trò hay không?"
Tống Á Hiên: "Cô đoán xem."
Tâm tình Âu Y Liên cực kỳ bực bội, giọng điệu có thể xem như đã đóng băng: "Tôi gọi điện thoại về nhà, bà nội cậu ta bảo vẫn chưa về, gọi điện thoại cho cậu ta lại tắt máy, chỉ còn trò, trò có thể tìm cậu ta được không, nếu tìm được, bảo cậu ta lập tức tới văn phòng của tôi! Chậm một chút, thứ hai cậu ta cũng không cần đi học nữa."
Tống Á Hiên tức tới bật cười, đến lúc nào rồi mà Âu Y Liên còn muốn ra lệnh cho cậu? Bất quá, cô ta chết đến nơi còn không biết, sắp sửa bị đuổi rồi, Tống Á Hiên quyết định cho cô ta một bài học cuối cùng.
Cậu cười với người bên kia điện thoại: "Có, tới ngay, mua một tặng một, em cũng tới."
Cậu cúp điện thoại, nói với Lưu Diệu Văn: "Đi, tớ đi báo thù cho cậu."
.
Bên ngoài văn phòng.
Âu Y Liên cúp điện thoại, trên mặt một lần nữa chồng chất đủ loại hoảng sợ cùng kinh hoảng, ở bên ngoài kéo dài một hồi lâu mới giẫm giày cao gót, một lần nữa vào phòng.
Bên trong văn phòng ngồi một người phụ nữ.
Trang điểm tinh xảo, một thân quần dài, cầm trong tay một cái giỏ, ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh lùng như băng.
Mẹ của Vương Từ.
Âu Y Liên lộ ra nụ cười lấy lòng: "Vương phu nhân, tôi đã gọi điện thoại kêu người học sinh kia tới đây. Đến lúc đó, bà muốn hỏi cái gì cứ trực tiếp hỏi nó."
Mẹ Vương Từ tức giận: "Con trai của tôi bây giờ còn đang nằm viện! Nếu như không phải tài xế không thấy nó ở cổng trường, tiến vào tìm, phải chăng nó sẽ bị khóa trong phòng học kia cả một buổi tối!"
"Hỏi cái gì? Tôi còn cái gì để hỏi? Tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy! Tôi thấy nó nên vào tù ngồi mấy năm!"
Đối mặt với lửa giận của mẹ Vương Từ, Âu Y Liên chỉ có thể nịnh bợ cười. Cô ta không dám đắc tội với Vương gia, phụ họa: "Vâng vâng vâng, ngài nói rất đúng."
Thầy giám thị ngồi bên cạnh một mặt thối hoắc, rất bất mãn. Ông biết Lưu Diệu Văn, học sinh xuất sắc nhất toàn khối, không hiểu tại sao lại xuất hiện ở chỗ kia, vừa nhìn vào liền thấy kỳ lạ.
Nhưng người suýt chút nữa khóa cửa nhốt người chính là ông, hơn nữa Vương gia tại thành phố C đúng là thứ một giáo viên bình thường không trêu chọc nổi. Ông cúi đầu, không nói lời nào.
Mẹ Vương Từ mấy ngày nay tâm tình vẫn luôn tồi tệ, móng tay sắp sửa đâm thủng túi da, nổi giận: "Người nhà nó chỉ có một bà nội? Cái thứ không cha không mẹ, quả nhiên cũng không có giáo dục, cô gọi bà nội nó tới cho tôi, cho bà ta nhìn xem mình dạy dỗ ra mặt hàng gì."
Tống Á Hiên đi tới cửa liền nghe lời nói như thế.
Cậu đẩy cửa bước vào.
"Bà không bằng trước tiên xem một chút coi con trai mình là mặt hàng gì."
Âm thanh thiếu niên lạnh lẽo, mang theo sự trào phúng.
Nhìn thấy người đến là Tống Á Hiên, sắc mặt Âu Y Liên liền trầm xuống, các loại ý nghĩ ác độc trong lòng cũng nảy lên. Tống Á Hiên đụng tới Vương gia, phỏng chừng gai góc gì cũng sẽ bị nhổ sạch sành sanh. Xã hội chung quy sẽ dạy cậu ta làm người.
Mẹ Vương Từ bật dậy, gắt gao nhìn Tống Á Hiên: "Chính là cậu?!"
Tống Á Hiên mở điện thoại, bật tin nhắn của Vương Từ lên, đứng lại, đưa màn hình điện thoại lên trước mắt Vương Từ, "Biết chữ không? Số điện thoại này là của con trai cô phải không. Cô xem kỹ chút xem cậu ta là mặt hàng gì."
Cho dù không nhìn kỹ, từ mấy từ 'gái điếm', 'phá hủy', 'địa ngục' trong tin nhắn cũng có thể cảm nhận được ác ý.
Nhưng mẹ Vương Từ chỉ liếc mắt nhìn qua dãy số một cái, xác định là của con trai mình xong cũng chả thèm nghĩ gì thêm, vẻ giận dữ không giảm, vung tay một cái định tát rơi điện thoại: "Con trai của tôi dạng gì cũng không đến lượt cậu dạy tôi!"
Tầm mắt bà ta lạnh lẽo đến cực điểm: "Cậu cho rằng tuổi cậu còn nhỏ sẽ không sao ư? Tôi sẽ liên hệ luật sự của tôi, việc này không để yên được, chúng ta lên tòa nói chuyện!"
Tống Á Hiên nhanh tay lẹ mắt lấy lại điện thoại di động, mặt không hề cảm xúc: "Ồ, dùng pháp luật? Không thể tốt hơn."
Âu Y Liên trong lòng thoải mái đến không chịu được. Cô ta sợ mẹ Vương Từ giận chó đánh mèo, ước gì có người đến chịu đựng lửa giận của bà ta. Tống Á Hiên tự đẩy mình đến trước họng súng là tốt nhất.
Lên tòa nói chuyện. Một thằng con trai của gia đình bình thường, lấy cái gì để lên tòa nói chuyện cùng Vương gia, chỉ nói đến tiền mời luật sư sợ đã là gánh nặng rồi.
Cô ta vui vẻ cong khóe môi, tiến lên trước: "Vương phu nhân, cậu ta không phải Lưu Diệu Văn, là bạn cùng bàn."
Mẹ Vương Từ đã bị Tống Á Hiên chọc cho tức giận cực kỳ, tầm mắt nhìn sang, vẻ mặt là loại lạnh lùng ác cảm của các quý bà giới xã hội thượng lưu, chê cười: "Quả nhiên là cùng một giuộc."
Lưu Diệu Văn vừa lúc này tiến lên trước một bước, mở trong điện thoại di động cái video lúc trước gửi qua từ máy Tương Hưu, nhàn nhạt nói: "Cô, tại sao trước hết cô không hỏi em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Âu Y Liên sững sờ: "Cái gì?"
Mẹ Vương Từ cười lạnh một tiếng.
Trong văn phòng, tầm mắt của tất cả mọi người đều tụ về chỗ hắn.
Video trong điện thoại được bật lên.
Là âm thanh của Vương Từ.
Dính nị, lại buồn nôn.
"Tôi biết ngay tấm hình kia sẽ khiến cậu tới. Tôi mấy ngày nay chẳng muốn đến trường, ở nhà tẻ nhạt, nên điều tra thân thế của cậu một chút."
"Nghe nói mẹ cậu là gái điếm? Chẳng trách cậu lớn lên câu nhân như vậy, tràn đầy sức sống."
"Cậu phải biết, bà cậu đã lớn tuổi rồi, tùy tiện một chút sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, coi chừng mạng cũng chẳng còn."
"Muốn để bạn cùng bàn và bà nội cậu an toàn cũng được, cậu để cho tôi chơi một tháng."
"..."
Một hồi im lặng như đóng băng.
Ý tứ trong lời nói quá rõ ràng, huỵch toẹt mà tràn đầy ác ý. Lần này vẻ mặt của mẹ Vương Từ không giả bộ nổi nữa, biểu tình xuất hiện một vết rách.
Âu Y Liên cũng thế, lúc trước Vương Từ tìm cô yêu cầu đổi chỗ ngồi, cô ta đại khái đã đoán được một phần. Lúc ấy ám muội không rõ, hiện tại coi như đã rõ ràng.
Lưu Diệu Văn tắt điện thoại, lạnh nhạt nói: "Cậu ta lấy bà nội em ra uy hiếp, muốn em tới chỗ đó, sau lưng còn mang theo một đám người, toan tính sỉ nhục em. Em phản kích để tự vệ, trốn ra được. Lúc cô gọi điện thoại cho Tống Á Hiên, bọn em đang ở trong phòng y tế. Sự tình đơn giản chỉ có vậy."
Trong văn phòng yên tĩnh tới xấu hổ.
Âu Y Liên há miệng, tổ hợp lại ngôn ngữ, "Chuyện này... bạn Vương Từ cũng chỉ là lời nói đùa trên đầu môi. Lời đùa giỡn giữa bạn học với nhau, trò còn tưởng là thật, còn phản ứng quá khích..."
Mẹ Vương Từ so với cô ta bình tĩnh hơn nhiều. Lấy thân phận của bà ta, làm sao lại có thể để hai thằng học sinh cấp ba không quyền không thế vào trong mắt. Bà ta ngoài cười nhưng trong không cười, tầm mắt vẫn mang vẻ trào phúng khinh bỉ, tựa hồ nhìn thấu tất cả: "Con trai của tôi có loại nữ nhân nào mà chưa gặp, còn coi trọng cậu á? Đã ác độc như vậy, còn là một thằng đồng tính luyến ái buồn nôn. Nó gọi cậu, cậu liền đi? Sao tôi lại cảm thấy chính cậu tự mình đưa tới cửa, theo đuôi nịnh bợ, kết quả con trai của tôi nhìn không lọt mắt, cho nên thẹn quá hóa giận vậy."
Bà ta chậm rãi cười, bờ môi đỏ tươi đầy trào phúng.
"Dù sao, một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, tôi thấy cậu chính là —"
"Chát!"
Một tiếng thanh thúy, vang vọng khắp văn phòng.
Một cái tát vừa tiêu sái vừa quyết đoán.
Khiến Âu Y Liên đang định phụ họa thêm sợ hết hồn.
"Cậu —!!"
Mẹ Vương Từ khó tin nổi ngẩng đầu, che một bên mặt bị tát đỏ ửng, biểu tình vỡ tan, trợn mắt nhìn.
Tống Á Hiên đứng thẳng người, ý cười trên khóe môi lạnh lẽo lại thâm trầm, trong đôi mắt tràn đầy giận dữ, hỏi bà ta: "Một bàn tay, vỗ vang không?"
Một bàn tay, vỗ vang không?
Câu nói này rơi vào tai Âu Y Liên, cũng vang lên ong ong.
Mẹ Vương Từ giận điên lên: "Gọi phụ huynh nó lên đây cho tôi! Nhìn xem con trai quý báu bọn họ làm thế nào kéo đổ cả gia đình! Thành phố C này, bọn họ đừng có mơ sống nổi!"
Tống Á Hiên cười lạnh một tiếng, tự mình bấm điện thoại, "Không cần cô gọi, tự em gọi."
Cậu gọi vào điện thoại Mạnh Quang.
Không nghĩ tới người tiếp điện thoại là một giọng nữ.
Âm thanh nhẹ nhàng lại ôn nhu.
"Alo, Hiên Hiên? Sắp về rồi sao?"
Tống Á Hiên sửng sốt, "Bác... bác gái?"
Mẹ Mạnh bên kia cười rộ lên, hình như đang rửa trái cây, "Là bác đây. Bà ngoại cháu hôm nay dự định tự mình xuống bếp, Mạnh Quang bị bác tịch thu điện thoại di động, đuổi đi siêu thị giúp chọn thức ăn rồi. Sao thế? Là muốn bác kêu người đi đón cháu à?"
Tống Á Hiên: "Không, không có gì ạ."
Được rồi... Đối phó người đàn bà trước mắt này, nhờ bác gái của cậu càng tốt hơn.
Cậu cụp mắt.
"Bác gái, bác có thể đến trường Nhất Trung một chuyến không ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro