Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6-12

Chương 6

Đã có nụ hôn đầu cho nên tiếp theo quả là thuận lý thành chương. Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên càng dính nhau hơn trước, ngoại trừ ăn và ngủ, thời gian còn lại họ luôn ở bên nhau.

Bọn Lưu Chấn nói đùa rằng Tống Á Hiên đã hoàn toàn trở thành tùy tùng thiếp thân của Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn ở đâu thì Tống Á Hiên sẽ ở đó.

Lưu Diệu Văn rất đắc ý, còn ôm cổ Tống Á Hiên và nói mối quan hệ của bọn tôi tất nhiên không ai có thể so sánh được!

Tống Á Hiên dùng cùi chỏ chọc hắn, còn nói: "Ai là tùy tùng của anh hả?"

Trước đây họ nói Tống Á Hiên là tùy tùng của Lưu Diệu Văn thì cậu cũng chẳng coi đó là vấn đề gì to tát. Nhưng từ sau khi hai người có bí mật đó, cậu cứ nghe thấy lời này là thấy khó chịu!

Tâm tình Lưu Diệu Văn rất tốt, hắn không quan tâm chuyện bị Tống Á Hiên huých cùi chỏ, chỉ cười nói: "Anh là tùy tùng của em, vậy được chưa?"

Bọn Lưu Chấn chỉ muốn véo mặt Lưu Diệu Văn để xem hắn có đeo mặt nạ da người như trong các bộ phim cổ trang hay không!

Gì đấy? Đây có thật là Lưu Diệu Văn không hả trời!

Trước đây, khi bọn Lưu Chấn đến nhà Lưu Diệu Văn chơi, cơ bản đều ở lại ăn tối rồi mới về nhà. Nhưng gần đây thì không, Lưu Diệu Văn luôn đuổi họ về sớm, nói mình muốn làm bài tập với Tống Á Hiên!

Bọn họ vừa rời đi, Lưu Diệu Văn đã kéo Tống Á Hiên vào phòng sau rồi đóng cửa lại, ép người vào tường để hôn.

Nhưng hôm nay chưa kịp làm gì thì Tống Á Hiên đã quay mặt sang chỗ khác, không cho Lưu Diệu Văn hôn.

Lưu Diệu Văn siết chặt eo cậu, nôn nóng đuổi theo miệng cậu muốn hôn.

"Cho anh hôn nào ~" Lưu Diệu Văn vội vàng, giọng điệu có chút ủy khuất, "Á Hiên, cho anh hôn đi mà ~"

Tống Á Hiên không thể chịu được hắn gọi như vậy, mỗi lần hắn dịu dàng gọi Á Hiên là trái tim cậu lại run lên.

Nhưng Tống Á Hiên vẫn giận dỗi, cậu trừng mắt hỏi: "Ai là tùy tùng của anh hả?"

"Bọn nó nói linh tinh ấy mà." Lưu Diệu Văn không biết làm sao, "Đừng nghe bọn nó nói, anh là tùy tùng của em còn không được sao ~~" Hắn dán vào người Tống Á Hiên, vô thức cọ cọ lên người cậu, hơi thở hổn hển nói: "Để anh hôn đi ~ Tối qua anh về sớm quá, hôn chưa đủ."

Nói đến đây Tống Á Hiên lại tức giận, "Anh còn nói! Em đã bảo anh phải nhẹ nhàng chút, vậy mà anh vẫn cắn em! Miệng em bị sưng lên, bà còn hỏi em làm sao đấy!"

Lưu Diệu Văn nghe vậy thích lắm, đụng đụng Tống Á Hiên một chút, "Thì em nói vì em để anh cắn nhiều quá là được mà ~~ hahaha."

"Anh cút đi!" Tống Á Hiên muốn đánh hắn, "Sao mà nói như vậy được?"

"Ừm, không nói vậy được ~~" Lưu Diệu Văn thở hổn hển nghiêng đầu hôn cậu: "Vậy để anh cắn là được....."

"A...." Tống Á Hiên ngậm chặt miệng, nói không ra lời. Rất nhanh đã bị Lưu Diệu Văn hôn đến không biết đông tây nam bắc.

Kỹ năng hôn của cả hai ngày càng thuần thục, môi lưỡi phối hợp hoàn hảo. Thiếu niên nhanh chóng học cách hôn lưỡi, hai chiếc lưỡi dính nị đầy tình sắc xâm chiếm khoang miệng nhau, cướp đi lượng dưỡng khí còn lại của nhau.

Nhưng khi nụ hôn sâu hơn, dục vọng không rõ cũng dần dần đậm màu.

Hai thân thể non nớt cọ xát vào nhau, bên trên hôn đến mức nóng bỏng, bên dưới cũng dần dần bị ngọn lửa thiêu đốt.

Lưu Diệu Văn theo bản năng cố gắng đứng thẳng dậy đối mặt với Tống Á Hiên những mong giảm bớt phần nào sự bồn chồn khó nhịn trong cơ thể.

"Ưm....." Tống Á Hiên thu lại đầu lưỡi bị Lưu Diệu Văn cắn đau, cậu tức giận cắn một cái vào môi dưới của Lưu Diệu Văn!

Hôn môi lập tức biến thành gặm cắn, nhưng hai người đều thích thú, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

Lưu Diệu Văn không tự chủ được mà đưa tay mò vào trong áo len của Tống Á Hiên, vừa chạm vào làn da mịn màng, hắn liền không nỡ buông tay.

Hắn hôn càng dùng sức, thuận tiện mút cằm Tống Á Hiên, còn mê muội liếm hôn cổ cậu.

Tống Á Hiên cảm thấy ngứa ngáy cùng một nỗi sung sướng mơ hồ, cậu có chút không biết làm sao, chỉ khẽ vươn cổ để Lưu Diệu Văn tiếp tục liếm láp, cậu nhắm mắt lại, khó nhịn mà nhỏ giọng rầm rì.

Lưu Diệu Văn bị phản ứng của Tống Á Hiên kích thích, hắn vừa hôn sâu vừa dùng thân dưới húc mạnh vào Tống Á Hiên, còn gần như mất khống chế mà nhào nặn làn da mịn màng cùng núm vú nhỏ cứng rắn.

"Ưm ưm....." Tống Á Hiên ngâm nga giọng mũi, ngắt quãng nói: "Đừng, đừng anh, đau quá....."

"Á Hiên, Á Hiên...." Lưu Diệu Văn động tình nỉ non, hắn cũng không biết vì sao mình cứ muốn gọi tên Á Hiên như vậy, chỉ cảm thấy rất muốn gọi, muốn nghe Tống Á Hiên đáp lại, muốn cắn thật mạnh lên người cậu!

Lưu Diệu Văn lại tiến đến liếm chóp mũi Tống Á Hiên, chính là nốt ruồi nhỏ này đã câu dẫn hắn, khiến hắn mất lý trí, khiến hắn muốn ăn thịt Tống Á Hiên!

"Tưởng, Diệu Văn... đừng cắn." Mũi của Tống Á Hiên đau xót, cậu không biết nốt ruồi trên mũi mình có xúc phạm gì tới Lưu Diệu Văn không mà mỗi lần Lưu Diệu Văn đều phải cắn một cái, lâu sau mới liếm.

"Á Hiên ..." Lưu Diệu Văn rốt cục cũng buông tha chóp mũi cậu, nhưng đột nhiên hắn vén áo len của cậu lên rồi cúi xuống ngậm lấy đầu vú nhỏ nhắn đáng thương trên ngực cậu.

"A......" Tống Á Hiên như muốn phát điên vì đau đớn và tê dại, cậu không tự chủ được khẽ rên rỉ, vặn vẹo người, không biết mình muốn dừng lại hay tiếp tục.

Lưu Diệu Văn siết chặt vòng eo mảnh mai của Tống Á Hiên, không cho cậu di chuyển, hắn dùng răng kéo đầu vú nhỏ, lại nghiến mạnh. Sau đó hắn buông tha núm vú nhỏ đang run lên rồi dùng môi quấn lấy nó mút mạnh, rồi lại dùng đầu lưỡi chọc vào khiến hai núm vú nhỏ căng cứng lăn lộn trên đầu lưỡi mình. Lúc này giọng nói của Tống Á Hiên đã run lên, ngọt ngào đến mức hắn không biết phải hôn Tống Á Hiên như thế nào cho đủ.

Sau khi liếm đến mức sưng tấy lên, Lưu Diệu Văn mới buông tha cho hai núm thịt tội nghiệp này.

Tống Á Hiên cơ hồ đứng không vững nữa, cậu rưng rưng nói: "Anh đừng, đừng nữa mà...."

Lưu Diệu Văn lại với đầu lưỡi vào miệng cậu, hắn liếm láp niêm mạc miệng cậu như thể hôn chưa đủ, như muốn ăn hết tất cả mọi thứ trong miệng cậu vậy.

Giữ lấy đầu lưỡi của Lâm Đông Đồng mà mút một hồi, Lưu Diệu Văn mới lùi về phía sau một chút, hắn chạm vào chóp mũi của Tống Á Hiên, lại ôm cậu đẩy đẩy hông, hô hấp bất ổn, nhỏ giọng nói: "Á Hiên, dương vật anh cứng rồi, anh khó chịu quá."

Tống Á Hiên nghe thấy những lời thô lỗ của hắn liền cảm thấy linh hồn mình như muốn bay ra ngoài. Trên thực tế, sau khi bị Lưu Diệu Văn hôn liếm lâu như vậy, tiểu Á Hiên của cậu cũng đã cứng lại, phồng lên khó chịu không kém.

Nhưng cả hai đều là nam mà, cứng thì cũng có làm được gì đâu? Hơn nữa giờ trời còn chưa tối, người nhà Lưu Diệu Văn vẫn còn ở đằng trước, họ có thể làm được gì chứ.

"Vậy, phải làm sao đây?" Tống Á Hiên sợ hãi nói: "Em cũng cứng rồi....."

Từ lần đầu mộng tinh đến giờ, Lưu Diệu Văn chưa từng hưng phấn như vậy. Cơn khát vọng cực độ này như muốn dằn vặt chết hắn, mà Tống Á Hiên cũng vậy, cậu muốn đến đỏ cả mắt.

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn ngập ngừng đưa tay luồn vào trong quần của Tống Á Hiên, "Chúng ta sờ nó trước nhé, được không?"

Còn chưa đợi Tống Á Hiên trả lời, hắn đã nhanh chóng nắm lấy vật cứng nóng kia.

Tống Á Hiên kích động đến mức ngẩng đầu kêu "A" một tiếng, sau đó lại che miệng, nhìn Lưu Diệu Văn đáng thương mà lắc đầu.

Không, không thể nào chịu được, quá kích thích rồi! Bàn tay của Lưu Diệu Văn còn lớn hơn bàn tay cậu, ngón tay thon dài của hắn ôm chặt lấy tiểu Á Hiên, trong thoáng chốc, cậu không thể phân biệt được tiểu Á Hiên nóng hơn hay tay hắn nóng hơn nữa!

Trước đây cậu cũng đã từng chạm qua, nhưng chưa cảm thấy kích thích như vậy bao giờ, da đầu cậu tê dại! Đến cùng thì bàn tay của Lưu Diệu Văn có gì khác biệt vậy kìa!

Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tống Á Hiên cảm thấy bản thân sẽ không kiềm chế nổi mất, nếu bị người nhà Lưu Diệu Văn phát hiện thì sao?!

Nhưng tay Lưu Diệu Văn bắt đầu di chuyển lên xuống, Tống Á Hiên vốn đã cứng ngắc lập tức phun trào, lòng bàn tay của Lưu Diệu Văn cũng ẩm ướt.

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn hôn hôn Tống Á Hiên, hắn cao hứng kéo tay cậu vào trong quần mình, "Em cũng sờ anh đi, sờ đi."

Tống Á Hiên lắc đầu nguầy nguậy, vùng vẫy cố gắng kéo tay mình ta khỏi khí cụ của Lưu Diệu Văn, cậu thì thào nói: "Người nhà anh thấy thì sao."

"Không sao, không thấy đâu." Lưu Diệu Văn lại mạnh mẽ xoa nắn cây thịt của Tống Á Hiên, "Anh cài cửa rồi, không ai vào được đâu."

Lâm Đông Đồng nước mắt lưng tròng nhìn căn phòng, chỉ có trên kháng là có cửa sổ, nhưng cả ngày hôm nay rèm cửa đều kéo kín, hình như không ai để ý.

Lưu Diệu Văn tiếp tục nắm tay Tống Á Hiên nhét vào trong quần của mình, "Sờ anh đi, Á Hiên, anh khó chịu lắm."

"Nhưng mà....." Tống Á Hiên cắn môi, tự hỏi họ có nên tiếp tục "thử" luôn cả chuyện này không.

Lưu Diệu Văn đã cứng đến sắp nổ, thậm chí còn hơi đau.

Hắn nắm cây thịt của Tống Á Hiên trong tay, cảm giác rất thích, thân trắng mịn, lớp da lại mềm mại. Kể cả không to dài bằng mình, nhưng sờ rất sướng.

Lưu Diệu Văn càng sờ càng thích, cũng càng sờ càng nóng nảy khó nhịn.

"Mau sờ anh đi." Lưu Diệu Văn cầu xin, dùng hết sức đẩy tay Tống Á Hiên vào trong quần, thậm chí còn nói cả những lời dỗ dành trẻ con trong thôn, "Á Hiên, Hiên bảo nhi, van em đó, làm ơn chạm vào anh đi."

Tống Á Hiên không thể chịu đựng được Lưu Diệu Văn khàn khàn ghé vào tai cậu nói như vậy, chưa kể đầu óc cậu đã váng vất nãy giờ rồi. Cậu mở tay nắm lấy khí cụ đang đau nhói của Lưu Diệu Văn.

Hai người đồng thời thở ra một hơi.

Lưu Diệu Văn là sảng khoái, dục vọng cuối cùng cũng được giải tỏa. Da tay Tống Á Hiên mềm mại mịn màng, bàn tay trắng nõn đang cầm d.ương vật cứng ngắc của hắn, khiến hắn cảm thấy linh hồn như muốn xuất ra khỏi cơ thể.

Tống Á Hiên thì cảm thấy càng hưng phấn hơn khi nắm chặt khí cụ của Lưu Diệu Văn, họ đang vuốt ve nơi thầm kín nhất của nhau, sự thân mật và hưng phấn này khiến tâm lý và sinh lý của Tống Á Hiên càng kích thích, rồi đột nhiên cậu cao trào!

Tống Á Hiên bắn rồi, bắn đầy tay Lưu Diệu Văn.

Nhưng Lưu Diệu Văn không rút tay ra, hắn vẫn tiếp tục sờ soạng, lại còn ngửa đầu liếm liếm môi cậu, thở hổn hển thúc giục: "Sờ tiếp đi, nhanh lên, Hiên bảo nhi, nhanh nữa lên, thật thoải mái."

Tống Á Hiên đỏ mặt nhắm mắt lại, nhớ lại một chút kinh nghiệm khi sờ soạng chính mình, nỗ lực tuốt cây thịt của Lưu Diệu Văn.

Khí cụ của Lưu Diệu Văn thô dày hơn Tống Á Hiên, mặc dù không có vẻ dữ tợn nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được trong tương lai nó sẽ cao và thẳng đến mức nào!

Tiếng thở hổn hển trong phòng càng lúc càng nặng, Lưu Diệu Văn một tay nhào nặn da thịt mềm mại dưới đáy quần của Tống Á Hiên, tay kia ôm chặt lấy eo Tống Á Hiên, hôn say đắm, ngoài ra, hắn còn cố gắng cọ xát cây hàng của mình vào tay Tống Á Hiên.

Cuối cùng, trong tiếng rên rỉ kêu đau của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn cắn đầu lưỡi cậu, ngâm nga một tiếng rồi bắn ra ngoài.
Chương 7

Sau khi thử "giúp nhau" một lần, Lưu Diệu Văn cảm thấy rất hài lòng! Lần đầu tiên hôn Tống Á Hiên, hắn đã cảm thấy hôn rất thoải mái rồi, nhưng không ngờ khi chạm vào nhau hóa ra lại càng thoải mái hơn!

Nhưng Tống Á Hiên lại hơi rối rắm, hôn thì không sao, bây giờ lại còn động vào bộ phận sinh dục của nhau nữa, bọn họ như vậy là không ổn đúng không?

Tuy nhiên, Lưu Diệu Văn chỉ dùng vài câu đã có thể thuyết phục cậu rằng họ đều là con trai, mấy cái việc chạm vào nhau chẳng có gì sai cả, họ đâu phải con gái, có thiệt thòi gì đâu! Hơn nữa, hai người họ đều thấy thoải mái, vậy tại sao lại không làm? Bây giờ bọn họ nên chăm chỉ học tập, không phải là lúc tìm bạn gái! Chính vì vậy việc giúp nhau như này là rất tốt!

Tuy Tống Á Hiên cảm thấy Lưu Diệu Văn nói có vẻ cũng có lý, nhưng hình như vẫn có gì đó sai sai. Chỉ là quá phức tạp, cho nên cậu lười không muốn tìm hiểu, nhưng có một chuyện, đó là Lưu Diệu Văn không thể cùng người khác "giúp nhau"! Không được cùng với bất cứ ai, kể cả bọn Lưu Chấn!

Lưu Diệu Văn tức giận gõ vào đầu Tống Á Hiên! Làm sao hắn có thể tìm những người khác để "giúp đỡ" lẫn nhau như vậy được! Lại còn nhắc đến bọn Lưu Chấn nữa chứ, hắn nghe thôi đã nổi da gà rồi.

Hắn chỉ muốn ở cạnh Tống Á Hiên, muốn hôn cậu, ôm cậu, sờ cậu, thậm chí không hề cảm thấy trở ngại việc Tống Á Hiên cũng là nam sinh giống hắn.

Lưu Diệu Văn cũng không biết tại sao, chỉ biết là rất muốn. Mỗi khi chạm vào tính khí của Tống Á Hiên, hắn đều rất phấn khích, thậm chí càng lúc càng thích chạm vào nó.

Hắn lớn như vậy, trừ thứ của Tống Á Hiên, còn những nam sinh khác hắn nhìn cũng còn lười chứ đừng nói động vào!

Ai chẳng có, hiếm lạ gì mà nhìn?

Thời gian tốt đẹp luôn trôi qua nhanh chóng, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên bí mật trốn trong nhà không ngừng hôn hít, chẳng mấy mà đã kết thúc kỳ nghỉ đông, bắt đầu vào học kỳ hai của năm hai sơ trung.

Ấy vậy mà hai người chỉ ôm nhau phóng túng, còn chưa làm một chữ nào trong đống bài tập nghỉ đông cả.

Đám Lưu Chấn ngạc nhiên lắm: "Hai người không phải lúc nào cũng ở nhà làm bài tập sao, sao còn chưa làm xong?"

Lưu Diệu Văn đá hắn một cước, "Sách bài tập bị rách rồi!"

Lưu Chấn vẫn không hiểu ra sao, "Sách bài tập mà cũng rách, hai người ở nhà làm cái gì vậy?"

Tống Á Hiên cảm thấy nếu Lưu Chấn áp dụng logic tỉ mỉ này vào việc học của mình thì kiểu gì hắn cũng đỗ cao trung.

"Đù!" Lưu Diệu Văn đập hắn một phát, cười lạnh nói, "Sao mày nói nhiều thế hả! Hôm qua tao để chó xé đấy được không!"

"Được được được!" Lưu Chấn giơ tay đầu hàng, "Mày nói thế nào thì là thế ấy!"

Lưu Diệu Văn nói chuyện phiếm với mọi người một hồi, sau đó ngồi vào bên cạnh Tống Á Hiên, thấp giọng hỏi: "Còn muốn ăn thịt xé sợi hương cá không? Trưa anh sẽ đi mua."

"Không muốn. Anh cứ mua đồ ăn cho mình đi, em tự mang cơm đi rồi." Tống Á Hiên đẩy Lưu Diệu Văn dậy, bạn cùng bàn cậu còn phải về chỗ, thấy Lưu Diệu Văn ngồi ở đây, mấy nữ sinh cũng không dám đến gần.

"Bà em mỗi ngày đều xào khoai tây cho em, em ăn lúc nào chẳng được." Lưu Diệu Văn không rời đi, ỷ mình cao lớn chân dài, hắn đơn giản ngồi ở trên bàn nói chuyện với người ta, "Em ăn thịt xé sợi hương cá, còn anh ăn khoai xào, được không? Bà em nấu rất ngon ~ "

Tống Á Hiên cau mày nói: "Em không muốn! Anh tự mua cơm ăn đi! Em cũng sẽ không cho anh ăn khoai tây xào đâu!"

Không hiểu Lưu Diệu Văn làm sao mà cứ như đang dỗ dành nịnh nọt bạn gái vậy! Mấy nam sinh trong trường lúc theo đuổi nữ sinh cũng luôn mua đồ ăn nhẹ cho họ, nhưng cậu đâu phải một cô gái! Hơn nữa, quan hệ của hai người bọn họ cũng không phải loại quan hệ người nọ đuổi theo người kia! Hừ!

Lưu Diệu Văn không vui, hắn nghệt mặt ra, vừa định nói gì đó thì chuông vào lớp vang lên.

Tống Á Hiên ngồi ở hàng thứ hai, còn Lưu Diệu Văn ngồi ở hàng cuối cùng, vị trí chéo nhau, cả tiết học không biết Lưu Diệu Văn đã nhìn chằm chằm sau gáy Tống Á Hiên bao nhiêu lần.

Hắn không thích Tống Á Hiên từ chối hắn, rõ ràng hai người ở cạnh nhau tốt như vậy, tại sao Tống Á Hiên luôn từ chối hắn thế này lại từ chối hắn thế kia?

Tối qua khi đưa Tống Á Hiên về nhà, Lưu Diệu Văn còn đưa tôm cay cùng nước ngọt cho cậu, nhưng cậu không muốn. Hôm nay đến trường Lưu Diệu Văn muốn ăn cơm cùng cậu, hắn không muốn cậu ngày nào cũng phải ăn khoai tây, nhưng cậu vẫn không muốn!

Cái tên nhóc Tống Á Hiên này! Thực sự muốn điên mất, biết làm sao giờ! Đám Lưu Chấn đã chơi với hắn từ nhỏ mà hắn còn chưa bao giờ tốt với họ như vậy. Tất nhiên, bây giờ với hắn Tống Á Hiên là tốt nhất!

Hết cách, không phải là hắn không có nghĩa khí đâu, mà bởi vì có một số chuyện không thể dùng thời gian quen biết lâu hay không mà so sánh được, dù sao tương lai sau này vợ hắn cũng đâu thể quen biết hắn lâu bằng bọn Lưu Chấn được, chẳng nhẽ đối xử với vợ mà lại giống như đối với đám Lưu Chấn ấy hả? Không thể nào!

Lưu Diệu Văn cảm thấy phân tích của mình quả thực chuẩn không cần chỉnh, cũng không nhận thấy có gì không ổn.

Không hiểu sao Lưu Diệu Văn bỗng dưng muốn đơn phương chiến tranh lạnh với Tống Á Hiên, lúc ra chơi hắn không tới chỗ Tống Á Hiên nữa mà chỉ ngồi sau nói chuyện với bọn Lưu Chấn. Nhưng đôi mắt hắn vẫn luôn luôn lướt về phía trước, muốn xem Tống Á Hiên đang làm gì.

Nhưng đã ra chơi được mười phút rồi mà Tống Á Hiên thậm chí còn không quay lại nhìn Lưu Diệu Văn! Cậu cứ cúi đầu viết viết tính toán, thỉnh thoảng tán gẫu cười nói với bạn cùng bàn, còn không biết Lưu Diệu Văn đang hờn dỗi đằng sau!

Lưu Diệu Văn cảm thấy Tống Á Hiên thực đúng là cái đồ đầu gỗ, ngốc hề hề! Sau giờ ra chơi của hai tiết học liên tiếp, Tống Á Hiên vẫn không để ý đến hắn!

Cuối cùng, đến lần ra chơi của tiết thứ ba, Lưu Diệu Văn không thể chịu đựng thêm được nữa.

"Em đang làm gì vậy?" Lưu Diệu Văn bước tới bàn của Tống Á Hiên, nghiêm mặt hỏi.

Tống Á Hiên cầm sách bài tập lên, "Làm bài tập nha, vẫn chưa xong đây này."

Lưu Diệu Văn nâng cằm, cố làm ra vẻ nói: "Đi, đi vệ sinh."

Tống Á Hiên lắc đầu, "Em không muốn đi."

"Sao lại không đi?" Lưu Diệu Văn trừng cậu!

"..." Tống Á Hiên chỉ muốn mở đầu tên này ra xem bên trong là cái gì! Vì sao lại không đi vệ sinh? Vì không buồn chứ còn sao! Mình có phải người hầu của hắn đâu, hừ, không có nhu cầu thì sao phải đi vệ sinh chứ!

Lưu Diệu Văn duỗi tay tóm lấy cánh tay Tống Á Hiên, ngang ngược nói, "Em phải đi!"

"Này, Lưu Diệu Văn!" Tống Á Hiên tức đến phát điên lên, "Thả tôi ra! Tôi không muốn đi vệ sinh, bên ngoài lạnh muốn chết!"

Nhưng tất cả phản kháng đều không có tác dụng, Lưu Diệu Văn đã dùng vũ lực khống chế cậu, thậm chí còn lôi cậu ra ngoài!

Vừa ra khỏi lớp, đã bị gió đã thổi tung đám tuyết lên mặt.

"Đù ~" Sau khi đi chơi với bọn Lưu Diệu Văn lâu ngày, Tống Á Hiên cũng bắt chước mà chửi thề, khi tức giận hoặc lo lắng, cậu sẽ bật ra một hai câu. Gió thổi vào cổ khiến cậu rùng mình một cái, "Lưu Diệu Văn, anh điên à! Tôi không buồn, không muốn đi vệ sinh!"

Lưu Diệu Văn liếc xéo cậu một cái rồi kéo chiếc mũ sau áo khoác lên cho cậu, vẫn cứ ngang ngược như trước, "Không buồn cũng phải đi!"

Tống Á Hiên không vùng vẫy nữa, miệng cũng ngậm chặt. Không có cách nào, gió từ miệng thổi vào cổ họng như lưỡi dao vậy!

Lưu Diệu Văn kéo người vào nhà vệ sinh, cũng may trời đang mùa đông, mọi thứ đều đóng băng hết. Nếu là mùa hè, còn lâu Tống Á Hiên mới đi cùng hắn mà ngửi mùi nhà vệ sinh!

"Mau đi đi!" Tống Á Hiên co rụt cổ lại, "Đi nhanh rồi về, lạnh chết mất!"

Lưu Diệu Văn nhìn cái mũi nhỏ bị gió thổi đỏ bừng của Tống Á Hiên, đột nhiên nhếch miệng cười. Giờ phút này, chính hắn cũng không biết vì sao lúc trước bực bội, cũng không hiểu vì sao hiện tại lại thấy vui vẻ.

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng gọi một tiếng rồi vươn tay sờ chóp mũi của Tống Á Hiên, chính bản thân hắn cũng không biết mình muốn nói gì.

Tống Á Hiên lùi về sau né tránh, lại nhanh chóng nhìn quanh một lượt, may mắn lúc này không có ai!

"Anh đang làm gì vậy hả?" Tống Á Hiên nhanh chóng nắm lấy tay Lưu Diệu Văn không cho hắn chạm vào mình, thì thào nói: "Đây là trường học!"

Lưu Diệu Văn không quan tâm, "Anh không làm gì nha, hơn nữa ở đây cũng đâu có ai."

Tống Á Hiên không muốn nói linh tinh với hắn nữa, "Tóm lại anh có đi vệ sinh không? Nếu không thì quay về."

"Buổi trưa ăn cơm cùng nhau, được không?" Lưu Diệu Văn dùng tay trái nắm lấy Tống Á Hiên, cúi đầu sát vào mặt cậu, "Anh mua thịt xé sợi hương cá về, chờ anh cùng anh ăn nhé, anh muốn ăn khoai tây xào."

Cái tên này! Tống Á Hiên không khỏi muốn cười, nhưng vẫn muốn trêu chọc hắn, "Không cho anh ăn khoai tây đâu."

"Tại sao?" Vẻ mặt của Lưu Diệu Văn vừa vội vừa oan ức, Tống Á Hiên không thể nhịn cười được nữa.

"Hahaha ~ Đồ ngốc!" Tống Á Hiên cười nói, "Bởi vì sáng nay bà em hầm đậu hũ ~"

"Em cố ý trêu anh!" Lưu Diệu Văn cũng cười theo, nhìn Tống Á Hiên cười xấu xa, lộ ra một hàng răng nhỏ trắng sáng, hắn không nhịn được nghiêng đầu hôn lên, còn nhân cơ hội liếm môi Tống Á Hiên một chút.

"Hừ ~" Tống Á Hiên giơ mu bàn tay lên lau miệng, tức giận nói: "Thật khiến người ta nhìn không ra nha!"

Lưu Diệu Văn nghiêng đầu tùy hứng cười.

Tống Á Hiên nhịn không được, "Rốt cuộc anh có đi vệ sinh không vậy? Sắp vào lớp rồi!"

"Không đi nữa ~" Lưu Diệu Văn ôm cổ cậu đi ra ngoài.

"Không đi còn cố vào nhà vệ sinh làm gì!" Tống Á Hiên tức giận đến muốn đánh hắn!

Lưu Diệu Văn cúi đầu nói nhỏ bên tai cậu, "Vì anh muốn hôn em ~"

Tống Á Hiên dừng lại, không nhịn được mà nhìn Lưu Diệu Văn.

Vào mùa đông, ánh nắng không mạnh lắm, ngay cả ánh sáng cũng yếu ớt hơn một chút.

Lưu Diệu Văn lúc này đang đối diện với ánh mặt trời, khẽ nheo mắt cười với cậu.

Tống Á Hiên bỗng cảm thấy tất cả ánh sáng mặt trời đều rơi vào mắt Lưu Diệu Văn rồi.

Lời trans: Thứ nhất, cá xé sợi hoặc thịt xé sợi là được, thịt xé sợi vị cá là cái giề hả??? Thứ hai, có cần thiết phải kéo nhau vào wc để nói chuyện ăn trưa không hả???

Chương 8

Sau tiết Thanh minh, cơn mưa xuân đầu tiên lặng lẽ đến, xào xạc rơi xuống đất bùn.

Trời bắt đầu đổ mưa ngay trước khi tan học, học sinh đang ngồi học tiết cuối đều nhìn ra cửa sổ. Mưa đầu mùa bao giờ cũng náo nhiệt, nó tượng trưng cho mùa đông lạnh giá đã kết thúc, thời tiết sẽ ấm áp hơn, hoa nở, cây cối xanh tươi, có thể đi ra ngoài chơi rồi.

Đám Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên, Lưu Chấn đạp xe về nhà dưới cơn mưa phùn, cả bọn phấn khích một cách vô lý. Mấy đứa nhóc choai choai luôn thích thể hiện mình, thả tay đạp xe trên con đường nhựa không bằng phẳng, dang rộng đôi tay như muốn bay trong gió.

Dù chỉ là mưa bụi nhưng sau khi đi một quãng đường dài, khi về đến thôn áo quần vẫn ướt sũng.

Tống Á Hiên muốn về nhà, quần áo ướt đẫm, vừa lạnh vừa ẩm, phải nhanh chóng thay ra, nếu không sẽ rất dễ bị cảm lạnh.

Lưu Diệu Văn không chịu để cậu đi, kéo tay Tống Á Hiên, "Em về nhà anh đi. Nhà anh dùng nước rất tiện, tắm luôn là được."

Tống Á Hiên thừa biết trong đầu Lưu Diệu Văn đang nghĩ gì, mấy hôm trước nhà hắn có người tới chơi, phòng nhỏ cũng bị chiếm dụng, hai tiện không tiện hôn hôn sờ sờ, quá lắm cũng chỉ dám ở nơi không người thơm một cái.

Nhưng Tống Á Hiên cũng muốn cái kia, thực ra cũng rất thoải mái.

"Vậy em cũng phải về nhà trước." Tống Á Hiên cười nói, "Em phải về nhà lấy quần áo, nếu không thì mặc cái gì."

Lưu Diệu Văn liền thả cậu ra, mắt hắn lấp lánh nhìn cậu rồi nói: "Vậy em mau đi đi, anh về đun nước trước."

Tống Á Hiên mím môi cười, đạp xe về nhà lấy quần áo.

Nhà của Lưu Diệu Văn rất lớn, có hai sân trước và sau, đằng trước là cửa hàng tạp hóa Diệu Văn, phía sau là ba gian nhà lợp ngói để cả gia đình sinh hoạt. Từ đó có thể thấy gia đình của Lưu Diệu Văn quả thật là một trong những hộ giàu có nhất trong thôn, phô trương như vậy mà!

Khi Tống Á Hiên bước vào sân, cậu thấy bố Tưởng đang bê một thùng bia. Cậu vội vàng tiến lên giúp đỡ, "Chú, để cháu bê cho ~"

Bố Tưởng cũng đã quen với việc ngày nào Tống Á Hiên cũng tới điểm danh, cũng khá có hảo cảm với đứa nhóc này. mẹ Lưu cũng khen Tống Á Hiên vừa ngoan vừa hiểu chuyện, không quậy phá, lại còn trắng trẻo đáng yêu!

"Không cần không cần ~ chú làm tí là xong ấy mà." Bố Tưởng đáp lời: "Cháu ra sau mà chơi với Dương Dương đi, chú thấy nó lại mua thẻ game đấy."

Bố Tưởng không tin con trai mình thật sự học chung với Tống Á Hiên trong nhà, đoán chừng hai đứa nhóc đang lén lút chơi game đây! Nhưng ông cũng không quan tâm lắm, Lưu Diệu Văn từ nhỏ đã có chính kiến, chỉ cần nói hai câu là đủ. Con trai thì phải có trách nhiệm với bản thân. Hồi đó cũng có ai quản lý bố Tưởng đâu, vậy mà bây giờ ông vẫn làm chủ một cửa hàng tạp hóa lớn nhất thôn đó thôi!

Tống Á Hiên chột dạ đáp lại rồi chạy ra sân sau. Kỳ thực chỉ khi Lưu Diệu Văn rủ bọn Lưu Chấn đến thì mới chơi cái máy chơi game kia, còn khi cậu và Lưu Diệu Văn ở riêng với nhau thì rất ít khi động tới.

Trước đây quả thực hai người có đánh Contra hay gì đó trong phòng, nhưng từ năm mới, họ tìm được trò thú vị hơn, cho nên khi cả hai đơn độc ở cùng nhau thì máy chơi game cũng bị vứt xó...... khụ ~

Tống Á Hiên đi qua cửa gió tiến về phía căn phòng nhỏ phía sau của Lưu Diệu Văn, tình cờ thấy Lưu Diệu Văn đang xách một xô nước nóng về.

"Sao em đến muộn vậy." Lưu Diệu Văn than thở nhưng không hề chậm trễ kéo Tống Á Hiên, "Mau vào đi, nước anh vừa đun, để thêm một lát sẽ nguội mất."

Nhà Lưu Diệu Văn không thiếu tiền, bốn tháng mùa đông đều đốt bếp trong bếp ngoài nên cả nhà đều rất ấm.

Lưu Diệu Văn đã chuyển một cái bồn tắm lớn vào phòng, bên trong đã có nửa bồn nước còn đang bốc hơi.

Tống Á Hiên giúp Lưu Diệu Văn đổ xô nước trong tay vào bồn tắm, cậu có chút hưng phấn nhìn bồn tắm lớn. Cũng không thể trách cậu chưa thấy cảnh đời được, chủ yếu là vì tắm rửa trong thôn quá mất công! Thường mọi người đều chỉ bưng cái chậu vào nhà rồi dùng khăn kỳ cọ, không thoải mái bằng tắm ở thành phố.

Lưu Diệu Văn cài cửa, rèm cửa cũng kéo chặt, xong xuôi hắn tháo cặp sách sau lưng Tống Á Hiên xuống rồi ôm lấy cậu.

Tống Á Hiên giữ lấy cánh tay Lưu Diệu Văn đang ôm eo mình, cậu có hơi không yên lòng, thấp giọng hỏi: "Mẹ anh đâu?"

"Ra ngoài tính sổ sách rồi." Lưu Diệu Văn áp môi lên cổ Tống Á Hiên hôn hít, một tay kéo khóa áo khoác, một tay kéo khóa quần cậu, "Không sao đâu, anh đã nói với bố là anh cũng muốn tắm rửa, không có ai tới đâu."

Cảm giác nóng ẩm sau gáy khiến tim Tống Á Hiên đập nhanh hơn, "Ai tắm trước? Cái bồn này không chứa được hai người đâu."

"Có thể, chúng ta cùng nhau tắm rửa đi." Lưu Diệu Văn cởi áo khoác của Tống Á Hiên, bắt đầu thè lưỡi liếm dái tai dọc theo chiếc cổ dài trắng nõn của cậu, "Mau cởi quần áo ra nào."

Tống Á Hiên xoay người trong vòng tay Lưu Diệu Văn, động tác của cậu có hơi gấp gáp cởi bỏ quần áo hắn.

Cậu và Lưu Diệu Văn lén lút làm chuyện xấu đã hai ba tháng rồi, nhưng họ vẫn luôn đưa tay luồn vào quần áo của nhau, cũng chưa từng cởi quần áo trần trụi.

Thực ra cả hai đều là nam, bộ phận cơ thể đều giống nhau cả thôi. Trước đây cậu cũng đã thấy nhiều nhà tắm trong thành phố, cũng sẽ không ngại ngùng chút nào cả. Ngoài ra, khi đi vệ sinh trong trường cũng hàng ngày nhìn thấy cả rồi.

Nhưng không biết hôm nay có chuyện gì mà đối mặt với ánh mắt nặng nề của Lưu Diệu Văn trong căn phòng nhỏ ướt át chỉ có hai người bọn họ này, Tống Á Hiên lại hơi ngượng ngùng!

"Nhanh cởi nào ~" Lưu Diệu Văn đã thoát hết, thấy Tống Á Hiên vẫn chậm rì rì liền tiến đến giúp cậu cởi quần, "Đợi lát nữa nước sẽ lạnh mất."

Tống Á Hiên không khỏi nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của Lưu Diệu Văn, làn da vàng chính tông thực mịn màng săn chắc, cơ bắp nơi eo và đùi thấp thoáng, động tác tràn đầy sức co dãn. Mặc dù vẫn còn là một thiếu niên nhưng thân hình với bờ vai rộng và đôi chân dài đã hiện ra phong thái tương lai của hắn.

Còn vật dưới đũng quần Lưu Diệu Văn kia, trước đây cậu chạm cách quần thôi đã biết nó không hề nhỏ. Không ngờ lúc trần trụi lại kích thích thị giác đến vậy.

Khí cụ của Lưu Diệu Văn lớn hơn của cậu một vòng, màu sắc cũng đậm hơn một chút, nhưng cũng vẫn là một màu hồng sạch sẽ. Lúc này, đầu thịt vẫn nằm im trong bao quy đầu, chỉ lộ ra nửa đầu tròn trịa.

Lưu Diệu Văn kéo quần của Tống Á Hiên, nhưng hắn không kéo được, vì tay cậu đang siết chặt.

Vừa ngẩng đầu, hắn tình cờ thấy Tống Á Hiên đang nhìn chằm chằm thân dưới của mình.

Lưu Diệu Văn cố ra vẻ tự nhiên mà cười, "Nhìn cái gì vậy?"

Tống Á Hiên xấu hổ nhìn sang chỗ khác, nhưng cậu lại thấy mặt Lưu Diệu Văn thực ra có hơi..... đỏ?

Lưu Diệu Văn lại ôm lấy cậu, nhẹ giọng dỗ dành, "Á Hiên, mau cởi quần ra nào."

Tống Á Hiên thở ra một hơi, quên đi, đều là con trai, có gì mà phải xấu hổ! Sờ còn sờ rồi giờ nhìn mà lại ngại chắc?!

Cậu dứt khoát kéo quần dài xuống, ngay cả quần đùi cũng trực tiếp kéo qua đầu gối.

Lưu Diệu Văn lùi lại một chút, cúi đầu nhìn thân dưới của Tống Á Hiên.

Thịt mềm màu nhạt ẩn trong đám lông đen nhánh, khiến cho cậu nhỏ của Tống Á Hiên càng thêm hồng hào.

Hai người gần như không mảnh vải che thân, Tống Á Hiên xoay người cởi nốt quần đùi ra, "Nhìn cái gì vậy! Không phải vừa nói nước sẽ lạnh sao, giờ nhanh tắm đi."

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn từ phía sau ôm lấy Tống Á Hiên, ngực áp vào lưng người kia, lần đầu tiên họ trần trụi tiếp xúc, cả người hắn đều run lên.

"Để anh vào trước," Giọng nói của Lưu Diệu Văn có chút không ổn, "Vì bồn tắm hơi nhỏ, em ngồi lên người anh đi."

Không làm vậy thì quả thực không thể cùng nhau tắm rửa, hai người đều là con trai tay dài chân dài, cái bồn tắm này thật sự không vừa.

Lưu Diệu Văn hôn một bên mặt Tống Á Hiên một cái rồi nhấc chân bước vào trong bồn, hắn ngồi xuống rồi vươn tay về phía Tống Á Hiên, "Nhanh vào đi."

Tống Á Hiên mím chặt môi bước vào trong bồn, hai chân đứng ở hai bên đùi của Lưu Diệu Văn, trong bồn không còn chỗ trống nào cho cậu ngồi ngoại trừ hai chân của Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên ngậm chặt miệng, khuỵu gối ngồi trên đùi Lưu Diệu Văn, hai tay vịn thành bồn tắm. Cậu không dám mở miệng, sợ tim bật ra khỏi cổ họng.

Hai tay Lưu Diệu Văn ôm lấy eo Tống Á Hiên, đặt người trước mặt mình, không nhịn được mở miệng ngậm lấy môi Tống Á Hiên.

Hai đôi môi áp vào nhau, và nhịp tim bắt đầu đập cùng tần số. Tống Á Hiên nhắm mắt tùy ý Lưu Diệu Văn công thành.

Lưỡi của Lưu Diệu Văn dường như cũng dài hơn cậu, mỗi lần hôn nhau, đầu lưỡi của Lưu Diệu Văn gần như liếm hết cổ họng cậu.

Hai người ngồi trong làn nước ấm áp, da thịt trơn trượt dán vào nhau. Lưu Diệu Văn yêu thích không rời tay mà vuốt ve lưng Tống Á Hiên, cong lưỡi móc lưỡi Tống Á Hiên ra quấn lấy nó, đưa vào miệng mình mút mạnh, sau đó lại đưa đầu lưỡi vào trong miệng Tống Á Hiên, liếm lên xuống niêm mạc miệng của Tống Á Hiên, tiếng nước tràn ra khi môi lưỡi tương giao.

"Ưm......" Tống Á Hiên không khỏi rên rỉ, nụ hôn điên cuồng của Lưu Diệu Văn dường như khiến cả người cậu như có luồng điện chạy qua, cậu không tự chủ được mà dốc hết tâm sức cho nụ hôn thân mật này.

Cậu vươn đầu lưỡi đuổi theo đầu lưỡi Lưu Diệu Văn, thỉnh thoảng thừa dịp hút đầu lưỡi Lưu Diệu Văn vào trong miệng, mê hoặc liếm láp. Đầu lưỡi hắn thật sự rất mềm mại, cảm giác tê dại khi hai miếng thịt mềm mại nóng ẩm cuộn vào nhau khiến người ta lưu luyến không thôi.

Hô hấp của hai người càng lúc càng gấp gáp, nụ hôn ướt át đến không thể khống chế nổi dịch thể, nước miếng chảy xuống khóe miệng. Lưu Diệu Văn liếm ngược nước bọt vào miệng dọc theo cằm Tống Á Hiên, cắn môi cậu thở hồng hộc.

Bên trên hôn đến không thể tách rời, thân dưới bắt đầu không chịu nổi. Lần đầu tiên họ khỏa thân, làn da mỏng manh của thiếu niên như được tráng thêm một lớp dầu mỡ, trượt trượt mài mài trong nước.

Tống Á Hiên khóa ngồi trên đùi Lưu Diệu Văn, khí cụ của hai người chen nhau ở phần bụng dưới, đụng chạm rất rõ ràng, cả hai đều đã cương.

Lưu Diệu Văn thúc eo lên trên, một tay vươn vào giữa hai thân thể, bắt lấy hai thân hành đang bừng bừng tỉnh dậy.

Tống Á Hiên bị cọ xát đến mức phát ra một tiếng rên rỉ, cậu rời khỏi môi lưỡi của Lưu Diệu Văn, ngẩng đầu thở dốc.

"Em cũng sờ đi." Lưu Diệu Văn khàn khàn cầm lấy tay Tống Á Hiên đặt ở trên hai cây côn thịt đang rúc vào nhau, đan chéo ngón tay, rồi cùng nhau siết chặt vuốt ve lên xuống.

Hai khí cụ một tráng kiện một thanh tú, hai đầu thịt tròn ép sát vào nhau, hai mép và góc hình ô cọ xát như tương giao trong nước.

"Hiên bảo nhi......." Giọng nói Lưu Diệu Văn trầm thấp khàn khàn, một tiếng rên rỉ yếu ớt tràn ra cổ họng hắn, tựa hồ là quá nhẹ nhõm, lại tựa như bất mãn.

Hắn không biết biểu đạt cảm xúc thời khắn này như nào, chỉ biết là thích vô cùng! Quy đầu kịch liệt đè ép ma sát lẫn nhau, liều chết triền miên. Khoái cảm xông thẳng lên đỉnh đầu, như sắp chia cắt toàn thân hắn!

Lưu Diệu Văn dùng một tay siết chặt eo Tống Á Hiên, ép đối phương sát vào mình. Khí cụ vốn đã thân mật cọ xát với nhau, môi lưỡi quyện vào nhau nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ.

"Thật thoải mái quá, Hiên bảo nhi." Giọng nói khàn khàn khàn khàn của Lưu Diệu Văn phi thường gợi cảm, áp lên môi Tống Á Hiên, hai tay cầm hai cây thịt chuyển động thật nhanh: "Con c** anh sướng quá."

Tống Á Hiên sắp phát điên. Những lời thì thầm thô tục và thẳng thắn của Lưu Diệu Văn, hơi thở gấp gáp và nhiệt tình của hắn, còn cả hai khí cụ cứng rắn đỏ bừng cọ xát vào nhau bên dưới, tất cả như muốn giết chết cậu!

Lưu Diệu Văn nắm lấy cây thịt cương cứng đến mức tối đa, di chuyển eo hông va chạm với quy đầu đỏ bừng và hưng phấn không kém của Tống Á Hiên, khàn giọng hỏi: "Hiên bảo nhi, em có thoải mái không, hả? Nói đi."

Tống Á Hiên nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới, liều mạng lắc đầu, sợ rằng khi mở miệng sẽ hét lên mất. Hai tay cậu nắm lấy vai Lưu Diệu Văn, vô thức vặn vẹo thân thể rồi thẳng lưng đập mạnh khí cụ về phía trước, đụng vào da thịt nóng bỏng của Lưu Diệu Văn. Rõ ràng đang cứng như vậy nhưng quy đầu lại mềm nhũn, khoái cảm dâng lên như sóng, cậu sắp bắn ra rồi.

"Nói đi nào, Hiên bảo nhi." Lưu Diệu Văn thè lưỡi chui vào miệng Tống Á Hiên, mãnh liệt khuấy động, sau đó cầm khí cụ của hai người cùng nhau cọ xát, "Con c** có thoải mái không?

Tống Á Hiên vẫn lắc đầu, nhưng đột nhiên cậu kêu lên "A" một tiếng, giọng nói run lên, khác hẳn với giọng nói thường ngày, nó ngọt ngào, tế nhị và đầy ẩn ý.

Một tay khác của Lưu Diệu Văn nắm lấy đầu vú của cậu, hắn vặn mạnh khiến đầu ti tội nghiệp đỏ bừng và cứng ngắc.

"Đừng......" Tống Á Hiên không chịu nổi sự kích thích cả trên lẫn dưới, cậu rớt nước mắt cầu xin, "Tưởng, Diệu Văn.....đừng....."

"Vậy hãy nói cho anh biết đi." Nhìn vẻ mặt của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn càng thêm kích động, giọng hắn khô khốc: "Con c** của Hiên bảo nhi có thoải mái không, hả? Nói với anh đi."

Tống Á Hiên cảm thấy mình sắp bị Lưu Diệu Văn giết chết, cậu nhỏ giọng khóc thút thít: "......thoải mái, thoải mái mà." Cậu cố gắng gỡ tay Lưu Diệu Văn trên đầu vú mình ra, chớp chớp đôi mi ướt đẫm nước mắt, rụt rè cầu xin, "Đau quá, đừng làm vậy với em nữa....."

Hai mắt Lưu Diệu Văn đỏ ngầu lên, ánh mắt u ám. Tay hắn nắm chặt khí cụ của hai người, ở trong nước vuốt ve dữ dội. Rồi hắn cúi đầu cắn liếm hạt nhỏ trên ngực Tống Á Hiên, tay còn lại đưa ra phía sau xoa nắn cặp mông căng tròn săn chắc của cậu.

Tống Á Hiên rên rỉ thành tiếng, sau đó vội vã bịt chặt miệng mình. Cậu bị kích thích đến mức nước mắt sinh lý bị tràn ra khóe mắt, cả người đều bị Lưu Diệu Văn khống chế.

Lúc đỉnh điểm, Lưu Diệu Văn buông đầu vú bị hắn cắn mút đến gần như chảy máu ra, khịt mũi gặm gặm xương quai xanh của Tống Á Hiên. Hai cây gậy thịt cùng lúc co rút phun ra tinh dịch, hai người cùng nhau cao trào.
Chương 9

Tống Á Hiên không biết họ đã ở trong bồn bao lâu, chỉ biết khi bước ra thì nước đã lạnh hẳn rồi.

Lưu Diệu Văn lấy khăn lau người cho Tống Á Hiên trước, khi lau đến ngực, Tống Á Hiên thấp giọng kêu một tiếng, nhìn xuống, núm vú nhỏ đã bị gặm nhấm đến trầy da.

"Anh là chó à?" Tống Á Hiên tức giận nhìn chằm chằm, vừa rồi mí mắt vẫn còn hơi sưng, nhìn chẳng có chút khí thế nào, ngược lại còn có phần đáng thương.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy hai đầu vú sưng đỏ cũng rất đau lòng, không biết tại sao, mỗi lần thân thiết với Tống Á Hiên, hắn luôn muốn cắn cậu.

"Sau này anh sẽ cẩn thận hơn." Lưu Diệu Văn ôm cậu lấy lòng, thận trọng dỗ dành, "Đau không? Anh thổi thổi cho em nhé?

"Anh cút đi!" Tống Á Hiên dở khóc dở cười, thoát khỏi cánh tay của Lưu Diệu Văn, định chui ra ngoài.

Cả hai đều chưa mặc quần áo, da kề da. Lưu Diệu Văn còn chưa lau người, tuy hơi lạnh nhưng khi cọ vào người Tống Á Hiên lại có chút nóng, rất thoải mái.

"Đừng nhúc nhích." Lưu Diệu Văn siết chặt cánh tay, đem Tống Á Hiên vững vàng ôm vào trong lòng, quấn quýt nói: "Á Hiên ~ đừng nhúc nhích, cho anh ôm nào."

Tống Á Hiên dừng động tác, cũng duỗi tay ôm chặt lấy eo Lưu Diệu Văn.

Lồng ngực chạm vào nhau, hai trái tim đập cùng một nhịp. Làn da trần trụi áp chặt vào nhau, truyền nhiệt độ cơ thể cho nhau, thân mật không kẽ hở.

Căn phòng im lặng, hai người không ai lên tiếng. Một cảm xúc khó tả tuôn trào giữa những nhịp thở của họ, dù họ vẫn chưa biết đó là gì, nhưng vẫn nhẹ nhàng trào dâng.

"Ắt xì ~" Tống Á Hiên đột ngột hắt hơi.

Lưu Diệu Văn vội vàng mặc quần áo cho cậu, cứ mải ôm, còn quên cả mặc đồ, haizz!

"Liệu có phải cảm lạnh rồi không?" Lần đầu tiên Lưu Diệu Văn ân cần như vậy, "Hay anh lấy thuốc cho em nhé?"

Tống Á Hiên xoa xoa mũi, "Thuốc cái gì, em vừa hắt hơi một cái thôi mà, không sao đâu."

Lưu Diệu Văn cũng là lần đầu tiên mặc quần áo cho người khác, vì vậy hắn còn không nhìn trước sau đã trùm lên đầu Tống Á Hiên, "Mau mặc quần áo đi, trong phòng lạnh lắm."

"Ai nha!" Tống Á Hiên thật sự chịu thua tên này, "Anh nhìn lại đi, mặc ngược hết rồi."

"Ờm." Lưu Diệu Văn tỉnh bơ lấy lại quần áo trên tay Tống Á Hiên, kiên trì mặc tiếp.

Tống Á Hiên không nhịn được cười, "Em tự mặc được rồi, anh cũng mặc đồ đi, đừng để bị lạnh."

"Không, anh sẽ mặc cho em."

"Em đâu phải trẻ con ~"

"Anh rất thích mặc đồ cho em!" Lưu Diệu Văn độc đoán nói: "Tại sao em luôn không hiểu chuyện như vậy? Người khác muốn anh mặc anh cũng không làm đâu!"

Cứ ra vẻ đi, ai cần anh mặc đồ cho chứ! Tống Á Hiên bĩu môi không nói.

Sau khi cả hai mặc quần áo và thu dọn đồ đạc xong, Tống Á Hiên giúp Lưu Diệu Văn đổ nước trong bồn tắm ra.

"Haizzz ~" Tống Á Hiên than thở, "Tắm mệt quá."

"Mệt gì?" Lưu Diệu Văn hùng hồn nói: "Sau này em cứ tới nhà anh tắm, anh xách nước cho, em chỉ cần chờ là được."

Bây giờ mẹ Lưu mới về, Tống Á Hiên liền lễ phép chào hỏi. Cậu vô cùng sợ hãi, may mà vừa rồi bà không về, nếu không cậu vừa rên rỉ vừa khóc, người ta không nghi ngờ mới là lạ.

Tống Á Hiên cũng nghĩ phải về nhà thôi, có thể bà ngoại còn đang đợi cậu về ăn cơm.

mẹ Lưu nói với Tống Á Hiên, "Ở đây ăn cơm nhé, hôm nay cô hầm cá đó."

"Đúng đó, ở đây ăn cơm đi." Lưu Diệu Văn cũng nói luôn, "Mẹ anh hầm cá ngon lắm!"

Tống Á Hiên cảm ơn mẹ Lưu, nhưng cậu vẫn lễ phép từ chối: "Bà ngoại cháu còn đang chờ ạ, cháu phải về."

mẹ Lưu cùng Lưu Diệu Văn nói nửa ngày, nhưng Tống Á Hiên vẫn nhất định phải về, nói sao cũng không ở lại ăn cơm.

Lưu Diệu Văn hết cách, "Thế để anh đưa em về."

"Đưa cái gì nha?" Tống Á Hiên cảm thấy không thể giải thích được, "Có xa đâu, hơn nữa em cũng không phải con gái!"

Nếu không phải mẹ Lưu còn ở đây, cậu còn muốn hỏi có phải não Lưu Diệu Văn vừa ngâm nước lâu quá không vậy! Chả lẽ trong thôn có sói trên núi xuống? Cùng trong thôn cả mà đưa tiễn cái gì chứ? Lưu Diệu Văn ngày càng kỳ lạ!

mẹ Lưu cũng nhìn Lưu Diệu Văn tò mò cười, lắc đầu nói với Tống Á Hiên: "Dương Dương chưa từng tốt với ai như vậy nha ~"

Nghe vậy, Tống Á Hiên cảm thấy hơi chột dạ, sau khi chào mẹ Lưu liền vác cặp sách rời đi, trước khi đi còn lén trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn!

Sắp sửa đến ngày Quốc tế Lao động 1/5, lại là mùa bận rộn của nhà nông rồi. Nhưng lần này, bà ngoại không phải lo lắng gì cả, Lưu Diệu Văn từ lâu đã tình nguyện đến giúp bà, làm bà vui tới mức suýt nữa cười rụng thêm một cái răng.

Gieo hạt không giống như thu hoạch. Khi thu hoạch ngô, chỉ cần khỏe mạnh chịu khó là được. Nhưng gieo hạt thì cần phải có kỹ năng và kinh nghiệm nhất định, nếu không rất dễ không nảy mầm.

Xới đất gieo hạt giống như một loại kiến thức khác vậy, Tống Á Hiên hầu như mù tịt.

Bà ngoại nói đừng lo, trước lạ sau quen, năm nay dạy cho cháu, năm sau cháu sẽ làm được thôi.

Tống Á Hiên thương bà ngoại tuổi đã cao nên để bà ngồi hướng dẫn cậu là được. Cũng may Tống Á Hiên không quá ngốc, Lưu Diệu Văn ngày nào cũng tới sớm giúp đỡ, cho nên công việc này cũng không bận.

Mặc dù Lưu Diệu Văn được cưng chiều, nhưng hắn vẫn có tinh thần trách nhiệm mà một chàng trai nên có. Hắn có thể làm tất cả những công việc đồng áng, không hề ỷ vào gia đình mà lười biếng.

Bà ngoại chỉ đến hướng dẫn có hai ngày, sau đó Lưu Diệu Văn đơn giản để bà ở nhà nghỉ ngơi, hắn sẽ dạy Tống Á Hiên làm việc.

Tống Á Hiên rất ngưỡng mộ Lưu Diệu Văn ở điểm ấy, hắn làm gì cũng có bài bản, nếu đã bắt đầu thì sẽ làm đến cùng, không phải là một kẻ đầu voi đuôi chuột.

Lưu Diệu Văn đã dạy Tống Á Hiên cách gieo hạt, độ nông sâu của hố, khoảng cách giữa các hạt và cả việc dùng bao nhiêu sức lực khi giẫm lên đất nữa.

Tống Á Hiên học rất nghiêm túc. Thứ nhất là bà ngoại ngày càng già đi, là một người đàn ông, cậu phải gánh vác trách nhiệm trong gia đình. Thứ hai, đây cũng là kiến thức của cuộc sống, mặc dù sau này cậu không tính làm nông, nhưng học thêm kiến thức thì có gì không tốt đâu?

Kiến thức về cuộc sống của Lưu Diệu Văn rộng hơn cậu rất nhiều. Và khi Lưu Diệu Văn nghiêm túc dạy cậu, cậu thấy Lưu Diệu Văn thực sự rất đẹp trai! Tống Á Hiên nghĩ.

Lúc mặt trời sắp lặn, Tống Á Hiên mệt bã người, cậu ngồi trên mặt đất hóng gió. Nhà bà ngoại ở lưng chừng núi, bên kia núi là ruộng đồng bát ngát. Vụ gieo trồng mùa xuân bắt đầu, đất cũng được bừa cho tơi xốp, tượng trưng cho niềm hy vọng vô bờ bến.

Tống Á Hiên ngồi trên mặt đất cũng có thể nhìn ra xa rất xa. Cánh đồng đằng kia có những bóng người đang cúi xuống làm việc, còn có người dưới chân núi mang theo dụng cụ chuẩn bị về nhà. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn bị chia đôi bởi bóng của ngọn đồi, bên này hơi âm u nhưng đằng xa kia lại có ánh sáng dịu.

"Đang nghĩ gì vậy?" Lưu Diệu Văn ngồi ở bên cạnh ôm lấy vai Tống Á Hiên, nhẹ thở hổn hển. Hắn vừa chạy sang bên kia sân lấy nước khoáng về, vặn mở nắp chai đưa rồi đưa cho Tống Á Hiên, "Uống chút nước đi, lát về ăn tối."

Tống Á Hiên cầm lấy nước, ngẩng đầu uống một ngụm, sau đó đưa lại chai nước cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn hơn cậu một tuổi, mọi thứ trên cơ thể cũng lớn hơn cậu. Khi ngẩng đầu uống nước, quả táo Adam hơi nhô ra của Lưu Diệu Văn trượt xuống, gợi cảm không thể tả.

"Sao em lại nhìn anh như thế?" Lưu Diệu Văn lau miệng, "Không quen biết sao?

Tống Á Hiên cười lắc đầu, bất giác nhẹ giọng kêu một tiếng, "Mặt anh dính đầy tro."

Lưu Diệu Văn cười cười, sau đó giơ cánh tay lên lau mặt, "Làm ruộng sao có thể sạch sẽ được, mặt em cũng như mèo hoa đó ~"

Tống Á Hiên cũng cười khúc khích, rồi không nhịn được đưa tay ra chạm vào mặt Lưu Diệu Văn.

Khuôn mặt rám nắng hơi ngăm đen, còn mang theo bụi bặm. Nhưng đường nét rõ ràng và nét mặt sáng sủa vẫn có thể khiến người ta nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là một anh chàng điển trai.

"Làm sao vậy?" Lưu Diệu Văn nắm tay Tống Á Hiên áp vào mặt mình, cười xấu xa nói: "Em bị anh mê hoặc sao?"

Tống Á Hiên cuối cùng cũng định thần lại, cậu vội rút tay về rồi nhìn xung quanh, cũng may không có ai bên cạnh.

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn cười xấu xa, cúi người gần hơn, nhỏ giọng nói: "Buổi tối đến nhà anh đi."

Tống Á Hiên đứng dậy phủi phủi bụi đất sau mông, "Không đi."

Lưu Diệu Văn hơi cuống, "Tại sao?"

Tống Á Hiên mỉm cười bước xuống núi, "Bởi vì em mệt muốn chết rồi!"

Lưu Diệu Văn mỉm cười nhìn Tống Á Hiên đi xuống núi, nụ cười của hắn đầy vẻ dịu dàng của một chàng trai trẻ. Hắn bỏ đồ trên tay xuống, chạy theo đuổi kịp Tống Á Hiên, một tay ôm lấy cổ Tống Á Hiên, không chịu buông ra. Hai người bước đi trong ánh hoàng hôn dần khuất bên ngọn núi.

Buổi tối, Lưu Diệu Văn ở nhà bà ngoại Tống Á Hiên ăn cơm, nhưng hắn càng ngày càng không coi mình là người ngoài. Ngồi bên cạnh bếp lò nói chuyện rôm rả với bà cụ, bà cụ cũng đối xử với hắn như thể với cháu trai mình vậy, cứ gắp thịt cho Tống Á Hiên rồi lại gắp cho Lưu Diệu Văn, chỉ sợ bọn nhóc không đủ ăn.

Tất nhiên, Tống Á Hiên không phản đối, Lưu Diệu Văn đã giúp nhà mình rất nhiều, lẽ ra nên cảm ơn hắn. Hơn nữa, phần lớn thịt trong bát của Lưu Diệu Văn lại được hắn gắp sang cho cậu, hehe ~

Thực ra, trong lòng Tống Á Hiên rất vui, cậu lớn như vậy rồi, nhưng ngoại trừ bà ngoại và mẹ Tống, không ai tốt với cậu như Lưu Diệu Văn.

Sau khi ăn xong, Lưu Diệu Văn lại giúp Tống Á Hiên đổ đầy vại nước, sau khi dọn dẹp bên ngoài nhà, Lưu Diệu Văn bảo Tống Á Hiên đưa mình về.

"Hả?" Tống Á Hiên chết cười, "Anh không tìm được nhà sao?

"Bà ơi ~" Lưu Diệu Văn mặt dày làm nũng, "Bảo Á Hiên đưa cháu về đi ~"

Bà ngoại cười móm mém, "Đi, đi chứ, Á Hiên đưa Tiểu Dương về đi con, nhóc đó cũng mệt lắm rồi."

Hắn mệt với cháu đưa hắn về thì liên quan gì chứ? Cháu có cõng được hắn đâu! Tống Á Hiên tự lẩm bẩm, bà ngoại thực sự bị Lưu Diệu Văn lừa rồi nha!

Nhưng Tống Á Hiên cũng hiểu Lưu Diệu Văn đang nghĩ gì. Nhà bà ngoại nhỏ, chỉ có một gian phòng, Tống Á Hiên ở cùng phòng với bà, Lưu Diệu Văn muốn làm việc gì cũng không tiện.

Không chịu nổi một già một trẻ đang giục giã, Tống Á Hiên vẫn phải theo Lưu Diệu Văn ra ngoài.

Advertisement

Chương 10

Lưu Diệu Văn không đi đường lớn mà lôi kéo Tống Á Hiên đến con đường mòn ở cuối thôn. Trời đã tối hắn, trong thôn chẳng còn ai đi lại, chỉ có tiếng côn trùng râm ran.

Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn lôi đi, cứ cảm thấy quái lạ, như thể gian phu dâm phụ trên ti vi vậy.

"Anh tính lừa em đi đâu vậy nha?" Tống Á Hiên hất tay Lưu Diệu Văn, "Tối đen như mực rồi."

Đi được một lúc, Lưu Diệu Văn đẩy Tống Á Hiên đến mép một bức tường đất đổ nát. Một bàn tay đưa ra sau đầu Tống Á Hiên, trong bóng tối hôn trúng lên miệng Tống Á Hiên.

Ngay khi hai đôi môi vừa dính vào, Lưu Diệu Văn vội vàng đưa đầu lưỡi vào trong miệng Tống Á Hiên liếm láp, rồi lại quấn lấy đầu lưỡi Tống Á Hiên hút ra âm thanh chậc chậc.

"Ưm......" Tống Á Hiên thoải mái ngâm nga, thè chiếc lưỡi mềm mại ra sức đáp lại nụ hôn của Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn duỗi tay vào trong quần áo của Tống Á Hiên lung tung sờ loạn. Sau khi xoa xoa tấm lưng mịn màng của Tống Á Hiên một lúc, hắn vòng tay ra phía trước nắm lấy núm vú nhỏ của Tống Á Hiên vặn mạnh, tiếng rên rỉ của Tống Á Hiên lớn hơn một chút khiến Lưu Diệu Văn càng thở gấp.

Lưu Diệu Văn buông miệng Tống Á Hiên ra, sau đó lại liếm từ cổ lên cằm cậu, mút mạnh dái tai cậu, nhìn dâm mỹ cực kỳ.

Tống Á Hiên không thể chịu được sự khiêu khích như thế này của Lưu Diệu Văn, nếu hắn cứ liếm láp như thế này, tiểu Á Hiên sẽ cứng ngay nha!

Cậu khịt mũi thở hổn hển, vươn tay đẩy người trước mặt, "Đừng... Lưu Diệu Văn..."

Lúc này, Lưu Diệu Văn đã đưa tay vào trong quần của Tống Á Hiên, nắm lấy mông thịt của cậu rồi áp lên người mình, "Á Hiên, anh nhớ em..."

Cách lớp quần áo nhưng Tống Á Hiên vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể Lưu Diệu Văn, hắn đã cương rồi.

"Đừng như vậy......" Tống Á Hiên trầm giọng nói, "Em mệt lắm..."

"Anh nhớ em." Lưu Diệu Văn không nhịn được nắm lấy tiểu Á Hiên, nhiệt tình trêu chọc vật nhỏ, sau đó vật nhỏ liền đứng lên. Một tay hắn xoa nắn gậy thịt của Tống Á Hiên, tay kia vừa xoa vừa chơi với núm vú nhỏ khiến Tống Á Hiên nhũn người.

"Hiên bảo nhi......" Lưu Diệu Văn gọi Tống Á Hiên, đầu óc choáng váng vì dục vọng, giọng nói khàn khàn, "Sờ của anh đi, sờ anh đi, anh muốn em..."

Tống Á Hiên thực sự không thể chống lại Lưu Diệu Văn, chỉ dựa vào giọng nói trầm ấm của hắn thôi là cậu cảm giác như Lưu Diệu Văn có thể bảo cậu sống chết gì cũng được.

Mở khóa quần của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên đưa tay vào cầm lấy gậy thịt nóng hổi. Đầu thịt vốn đã ướt, sau khi xoa hai lần lại càng ướt hơn. Tống Á Hiên nắm chặt hai tay, nghiêm túc vuốt ve.

Lưu Diệu Văn cũng vuốt ve khí cụ của Tống Á Hiên, hắn đung đưa thắt lưng mình phối hợp với động tác vuốt ve của Tống Á Hiên, còn không nhịn nổi mà thúc giục, "Nhanh chút nữa đi em."

Tống Á Hiên cố gắng hết sức để tăng tốc độ, nhưng lúc này cậu đã hơi nhũn ra. Lưu Diệu Văn sờ sờ rất tốt, cậu sắp bắn rồi.

"Hiên bảo nhi muốn bắn rồi sao?" Lưu Diệu Văn liếm chóp mũi của Tống Á Hiên.

"Ừm......" Tống Á Hiên cũng bắt đầu đẩy hông về phía trước, tầm mắt có chút mơ hồ, hai tay gần như không cầm được gậy thịt của Lưu Diệu Văn.

Advertisement

"Bé cưng, chờ anh." Lưu Diệu Văn rên rỉ từ sâu trong cổ họng, hắn cọ hông vào tay Tống Á Hiên, "Cùng nhau bắn đi."

Tống Á Hiên lắc đầu thở dốc, cậu ậm ừ nói: "Em, không nhịn được nữa..."

"Bé ngoan của anh ~" Hơi thở của Lưu Diệu Văn ngày càng gấp gáp, "Anh sẽ bắn ngay thôi, bé ngoan, Hiên bảo nhi....."

"A!" Lúc Tống Á Hiên bắn ra, Lưu Diệu Văn lại cắn chóp mũi cậu. Ngay khi cậu cảm thấy lòng bàn tay mình như bị Lưu Diệu Văn mài ra lửa đến nơi, rốt cục hắn cũng thở hổn hển bắn ra.

Hai người tựa vào nhau thở hổn hển, rõ ràng không gian nơi đây cực kỳ thoáng đãng nhưng họ vẫn có cảm giác vừa rồi bản thân gần như nghẹt thở.

Một lúc sau Lưu Diệu Văn mới bình tĩnh lại, hắn rút tay từ trong quần của Tống Á Hiên ra, trên tay hắn đầy tinh dịch trắng dính nhớp.

Trên tay Tống Á Hiên cũng vậy.

"Làm sao đây?" Tống Á Hiên nhìn quanh, trong bóng tối cũng không nhìn rõ thứ gì, giờ lấy gì lau tay đây? Cái tên Lưu Diệu Văn đáng chết này cứ luôn động dục!

Lưu Diệu Văn hoàn toàn không lo lắng, hắn còn đưa tay lên mũi ngửi ngửi, "Hiên bảo nhi, mùi của em hình như còn không nồng bằng anh."

"Anh điên à!" Tống Á Hiên nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch Lưu Diệu Văn mà cạn lời, "Tay này giờ làm sao đây?"

Lưu Diệu Văn cười cười, "Không sao đâu." Hắn kéo áo ra lau tay rồi đưa cho Tống Á Hiên, "Cứ lau lên áo anh đi."

"......." Tống Á Hiên thực sự chịu hắn, "Không ghê sao? Rồi sau này làm sao mặc được bộ này nữa?"

"Giặt sạch rồi mặc thôi chứ có gì mà ghê?" Lưu Diệu Văn đàng hoàng nói: "Anh không ghê bản thân mình, lại càng không ghê em."

Tống Á Hiên nghẹn lại, "......Hừ, miệng lưỡi trơn tru!"

"Anh nói thật mà!" Lưu Diệu Văn lại cười, "Á Hiên, anh thực sự không chê em."

"Được, được rồi!" Tống Á Hiên không muốn tiếp tục ở đây buồn nôn nữa, "Mau về đi, không lát nữa bà ngoại lại tưởng em đi luôn theo anh mất!"

Lưu Diệu Văn lau lau tinh dịch của hai người lên quần áo mình, "Bà ngoại mà biết em ở cùng anh thì càng yên tâm chứ sao."

"Hừ ~~ làm gì mà gọi tự nhiên như vậy, ai là bà ngoại anh nha?"

"Bà ngoại em chính là bà ngoại anh, bà của chúng ta ~~"

"Sao anh lại nhận thân bừa bãi thế chứ!" Tống Á Hiên cố giấu khóe miệng đang vui vẻ nhếch lên.

Lưu Diệu Văn dang tay ôm Tống Á Hiên rồi bước đi, "Anh rất quý bà ngoại em mà, hồi trước bà ngoại anh còn sống cũng rất thương anh, nhưng năm ngoái bà cũng đã đi theo ông ngoại rồi."

Giọng điệu Lưu Diệu Văn tuy vẫn bình thường, nhưng trong lời nói vẫn toát ra chút hoài niệm.

Đây là lần đầu tiên Lưu Diệu Văn đề cập đến chuyện gia đình, hay phải nói là tâm sự những chuyện dưới đáy lòng với Tống Á Hiên.

Nhưng dù sao cũng là nam sinh mà, chẳng cần dịu dàng an ủi. Tống Á Hiên chỉ nhích vào lồng ngực Lưu Diệu Văn, dựa đầu lên bả vai hắn.

"Thật ra thì ..." Đi được một lúc, Tống Á Hiên không khỏi thì thào nói: "Em cũng rất nhớ mẹ, đã lâu mẹ em không về thăm em rồi."

Advertisement

Lưu Diệu Văn dừng một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước, vòng tay ôm lấy Tống Á Hiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Anh sẽ ở bên em." Lưu Diệu Văn trịnh trọng nói, nghiêng đầu hôn lên trán Tống Á Hiên đang dựa vào vai mình, "Đi về ngủ sớm đi, chiều mai anh giúp em làm việc ~"

Trong bóng tối, Tống Á Hiên cười ngọt ngào, cậu đổi chủ đề nói: "Lại còn ngủ sớm đi, muốn em ngủ sớm mà anh còn bắt cóc em tới đây!"

"Hì hì ~" Lưu Diệu Văn không biết xấu hổ cười cười, "Vì anh nhớ em mà, lâu lắm em có tới nhà anh đâu."

"Ngày nào anh cũng chỉ biết nghĩ đến mấy cái chuyện này thôi!" Tống Á Hiên cố ý tách khỏi hắn rồi bước nhanh về phía trước.

"Anh mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện này bởi vì chúng ta đã rất nhiều ngày không làm rồi nha." Lưu Diệu Văn bước tới ôm Tống Á Hiên lần nữa, vừa đi vừa nói lan man.

Trời càng ngày càng nóng, một mùa hè nữa lại đến. Tống Á Hiên nghĩ, cậu đã quen Lưu Diệu Văn được một năm rồi. Ban đầu cậu còn e ngại, nghĩ mình bị sói theo đuôi, không ngờ bây giờ lại như vậy. Không thể phủ nhận rằng gần như tất cả những khoảng thời gian vui vẻ của Tống Á Hiên ở sơn thôn này đều do Lưu Diệu Văn mang đến.

Nếu không có Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên không biết mình có thể có nổi một người bạn thân nào hay không. Có thể sẽ có, nhưng chắc chắn sẽ không thể thâm nhập vào mọi khía cạnh cuộc sống của cậu một cách toàn diện như Lưu Diệu Văn.

Hơn nữa, cậu và Lưu Diệu Văn có chung một bí mật duy nhất chỉ thuộc về họ. Bọn họ thân thiết như vậy, không ai thân bằng cậu và Lưu Diệu Văn. Tống Á Hiên cảm thấy cậu sẽ không bao giờ có thể thân thiết với bất kỳ ai như Lưu Diệu Văn nữa.

Mấy hôm nay đi học về, bọn Lưu Chấn đang cân nhắc việc Chủ nhật này đi ăn ếch nướng. Đây gần như là thói quen bất di bất dịch của họ mỗi khi hè về, dù sao thôn này cũng dựa núi, tất nhiên là phải ăn rồi.

Cách làng hơn mười dặm có một cái hồ lớn, hàng năm họ đều đến đó bắt ếch đem về nướng hoặc chiên. Lưu Chấn sinh động nói với Tống Á Hiên đến mức nước miếng của cậu cũng sắp trào ra rồi.

Năm ngoái họ cũng đi rồi, nhưng khi đó Tống Á Hiên vẫn là người ngoài, vì vậy lúc đó không ai rủ Tống Á Hiên đi cùng. Nhưng năm nay thì khác, mọi người đã quen thân và Tống Á Hiên cũng muốn đi chơi.

Lưu Diệu Văn không có ý kiến, chỉ cần Tống Á Hiên đi cùng thì sao cũng được.

Vì vậy, mấy người quyết định mười giờ sáng Chủ nhật sẽ hẹn nhau trước cửa hàng tạp hóa Diệu Văn rồi đi ra hồ nướng ếch.
Chương 11

Sáng Chủ nhật, Lưu Diệu Văn lấy xe máy của ba Lưu đến đón Tống Á Hiên.

"Bà ngoại ơi ~" Lưu Diệu Văn vừa bước vào cửa đã ngọt ngào gọi, "Bà cùng Á Hiên ăn xong chưa?"

Bà ngoại đang ngồi trên giường gỗ điếu, cười nói: "Vừa ăn xong, Á Hiên ra giếng múc nước rồi, lát về bây giờ."

Lưu Diệu Văn nghe xong liền chạy ra ngoài, "Cháu đi giúp Á Hiên xách nước."

Chưa đến giếng đã thấy Tống Á Hiên lảo đảo xách hai thùng nước về.

Lưu Diệu Văn vội vàng đi lên đỡ lấy một thùng nước, còn thùng kia Tống Á Hiên nhất định đòi tự mình xách.

"Sao hôm qua em không bảo anh," Lưu Diệu Văn nhìn những hạt mồ hôi nhỏ trên chóp mũi Tống Á Hiên, "Anh sẽ tới giúp em xách nước."

Advertisement

Tống Á Hiên không quan trọng, "Không cần đâu, em tự xách cũng được, dù sao cũng đâu thể cứ luôn gọi anh như vậy."

Lưu Diệu Văn nghe vậy có hơi không vui, "Sao lại không thể tìm anh, em cũng đâu có khỏe bằng anh!"

"Chẳng lẽ nhà em có chuyện gì cũng gọi anh?" Tống Á Hiên cười trêu chọc hắn, "Hay anh là cô dâu nuôi từ bé hả?"

Lưu Diệu Văn buột miệng thốt lên, "Em là cô dâu của anh thì có!"

Vừa dứt câu, cả hai đều sững sờ.

Rõ ràng là hai người họ đồng thời nghĩ tới một chuyện, cái bí mật kia, nếu nói cái gì mà cô dâu, thật sự là có chút.......

Tống Á Hiên lắc lắc, nhanh chóng dừng những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình. Nghĩ cái gì vậy chứ! Đều là đàn ông, không ai là cô dâu cả! Phi phi phi!

Nhưng Lưu Diệu Văn lại nghĩ đến từ "vợ" kia, hắn càng nghĩ càng vui vẻ! Sao trước đây mình không nghĩ ra nhỉ?

Vợ ư, nếu Tống Á Hiên là vợ hắn, vậy tất nhiên hắn sẽ cực kỳ hài lòng! Tống Á Hiên chỗ nào cũng đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả mấy cô gái trong phim! Tống Á Hiên có thể cùng hắn chơi bóng rổ, chơi game, bắt ếch, làm bài tập, làm ruộng, còn có thể cùng đi học trong gió tuyết, còn có thể sờ soạng hắn... Còn nhiều quá kể không hết, tất cả những việc hắn làm được thì Tống Á Hiên cũng có thể làm, quả thực quá là hoàn hảo!

À mà, Tống Á Hiên không thể sinh con. Nhưng chuyện đó thì không vấn đề gì, không có cũng không sao, dù sao hắn cũng chẳng thích trẻ con, thật khó chịu! Chỉ cần Tống Á Hiên là được.

Lưu Diệu Văn vui đến mức sắp nở hoa rồi, hắn cười khúc khích nhỏ giọng gọi Tống Á Hiên, "Á Hiên?"

"Hả?" Tống Á Hiên nhìn hắn một cái, "Sao vậy?"

Lưu Diệu Văn cười cong mắt, "Vợ ơi ~~"

"Cút đi!" Tống Á Hiên thật muốn úp cái thùng lên đầu hắn, "Ai là vợ anh hả!"

"Em nha." Lưu Diệu Văn trả lời một cách đương nhiên.

"Đừng nói nhảm nữa!" Vợ cái gì chứ, Tống Á Hiên cậu là con trai cơ mà! Hơn nữa họ đều là con trai, sao cậu phải làm vợ chứ?!

"Này, sao em lại tức giận?" Lưu Diệu Văn xách thùng chạy theo dỗ người, "Được rồi được rồi, anh không nói nữa, vậy được chưa? Á Hiên đừng tức giận."

Hai người xách nước về nhà xong, Tống Á Hiên theo Lưu Diệu Văn ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, Lưu Diệu Văn đã kéo người hỏi: "Em không tức giận chứ, Á Hiên?"

"Ai nha, em không giận nữa!" Tống Á Hiên cười nhìn hắn, "Sao anh vẫn cứ cuống lên vậy?"

Lưu Diệu Văn gãi gãi đầu, "Anh sợ em không vui."

Tống Á Hiên ngồi trên ghế sau xe máy, lông mày cong lên, vỗ vỗ đằng trước, "Anh còn chưa đi sao?"

Làn da của Tống Á Hiên như phản quang dưới ánh nắng, Lưu Diệu Văn gần như lóa mắt. Hắn vui vẻ chạy xe máy và chở Tống Á Hiên đến cửa hàng tạp hóa nhà mình để tụ hợp với bọn Lưu Chấn.

Tổng cộng có sáu người, ngoại trừ Tống Á Hiên đang ngồi trên yên sau xe máy của Lưu Diệu Văn, những người khác đều đi xe máy một mình.

Đường ra hồ cũng không phức tạp, chỉ cần quẹo vài khúc cua ra khỏi cổng thôn rồi chạy thẳng theo con đường rợp bóng cây là tới.

Lưu Diệu Văn đưa một cái túi lớn đựng nước và đồ ăn nhẹ cho cậu. Tuy họ đến để bắt ếch ăn, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn lo Tống Á Hiên sẽ khát hoặc đói.

Nhưng còn có những người khác, Lưu Diệu Văn không thể chỉ cho mỗi Tống Á Hiên được, cũng phải cho những người khác nữa, dù sao họ cũng là một nhóm anh em từ nhỏ đến lớn mà, khụ khụ ~

Năm chiếc xe máy hoành tráng lần lượt đi qua con đường rợp bóng cây, gió thổi cỏ lau bên đường đung đưa.

Lưu Diệu Văn dẫn đầu, không ai có thể vượt qua hắn. Nhưng con đường này là một con đường cát, lại không quá bằng phẳng. Tống Á Hiên ôm chặt eo hắn hét lớn: "Anh chậm chút đi!"

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn cười toe toét, "Hôm nay anh rất vui!"

Tống Á Hiên thấy hắn như vậy cũng muốn cạn lời, "Vui cũng phải chậm lại!"

Thấy Tống Á Hiên sợ hãi, Lưu Diệu Văn cũng chạy chậm lại, thậm chí còn khiến cho đám kia chậm theo, cả bọn vững vàng chạy tới hồ nước.

Cả đám lấy dụng cụ trên xe xuống, xắn ống quần rồi lội xuống nước.

Lưu Diệu Văn cũng dẫn Tống Á Hiên xuống. Trước đây Tống Á Hiên chưa bao giờ chơi trò này, cậu cảm thấy rất mới lạ và hào hứng.

Lưu Diệu Văn cũng dạy cậu làm sao để nhìn thấy con ếch và cách bắt nó thế nào cho chính xác. Hắn cũng làm ví dụ cho cậu hai lần, xiên được hai con đều to và mập.

Tống Á Hiên dù sao cũng là người mới vào nghề, tuy đã học kiến thức lý thuyết nhưng lại không có kinh nghiệm thực tế nên xiên vài lần vẫn không được con nào.

Trước mặt cả đám người, Lưu Chấn gọi cậu, "Tống Á Hiên, qua đây đi, bên này nhiều lắm."

Tống Á Hiên vội vàng bước thấp bước cao đi về phía đó, Lưu Diệu Văn cũng đi theo sau.

"Đây này," Lưu Chấn chỉ vào một chỗ nước cạn, "Nhìn thấy chưa, có vài con đó, xiên đi."

Tống Á Hiên mạnh mẽ gật đầu, cầm xiên nhắm một chút rồi đâm vào một con ếch mập mạp!

Tuy nhiên, chiếc nĩa xiên trúng bùn, còn con ếch đã nhảy ra xa. Lưu Chấn ôm bụng cười một lúc rồi mới hướng dẫn Tống Á Hiên cách cầm xiên.

Tống Á Hiên khiêm tốn lắng nghe, điều này khiến Lưu Chấn rất hài lòng, cuối cùng hắn cũng có thể trở thành một giáo viên.

Nhưng Lưu Diệu Văn lại không vui lắm, hắn vẫn luôn tự mình dạy Tống Á Hiên, cái tên Lưu Chấn này ở đâu nhảy vào đây chứ!

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn nghiêm túc gọi, "Lại đây, anh làm mẫu cho em thêm vài lần nữa rồi sẽ ổn thôi."

Tống Á Hiên còn chưa đáp lời, Lưu Chấn đã phản ứng lại. Hắn nhìn nhìn Tống Á Hiên cùng Lưu Diệu Văn một chút, chợt nhận ra, không biết từ khi nào cách xưng hô của Lưu Diệu Văn với Tống Á Hiên đã thay đổi. Hắn nghi ngờ hỏi: "Á Hiên? Hai người đổi xưng hô khi nào vậy?"

"Lâu rồi ~~" Lưu Diệu Văn cười to, "Bọn tao thích xưng hô vậy, mắc mớ gì tới mày!"

Tống Á Hiên hơi xấu hổ, cậu cười nói với Lưu Chấn: "Nếu cậu muốn thì cũng có thể gọi vậy cũng được, dù sao cũng chỉ là một cái tên."

Lưu Diệu Văn vừa định nói không, Lưu Chấn đã xua tay, "Tôi không muốn, nghe thật kỳ quái."

Lưu Diệu Văn sợ Lưu Chấn nói gì đó lung tung lại chọc tức Tống Á Hiên, cho nên hắn đổi chủ đề nói: "Còn đứng đây làm gì, đi xiên ếch của mày đi, trưa đến nơi rồi!"

"Cần thêm à?" Lưu Chấn nhìn xiên trong tay, "Cần bao nhiêu nữa để tao đi xiên."

Lưu Diệu Văn mỉm cười chỉ tay sang một bên rồi ra hiệu với Lưu Chấn: "Bên kia kìa, đi nhanh đi!"

Tống Á Hiên cười haha nhìn Lưu Chấn đi qua chỗ đó tiếp tục xiên ếch, cứ xiên xuống là được một con. Aiz, Tống Á Hiên thở dài, cái này nó phụ thuộc vào tay nghề rồi.

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn đứng bên cạnh Tống Á Hiên, dịu dàng hỏi: "Em có khát không, anh lấy nước cho em nhé?"

Tống Á Hiên vẫn đang nhìn hồ nước, lơ đãng trả lời: "Không khát."

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn nhìn xuống bắp chân thon thả cân đối của Tống Á Hiên rồi nói: "Em lên kia ngồi chút đi, đừng ngâm nước nữa."

"Anh đừng có Á Hiên Á Hiên nữa!" Tống Á Hiên buồn bực nói: "Bọn ếch bị anh dọa chạy hết rồi kia kìa!"

Tống Á Hiên tròn mắt nhìn Lưu Diệu Văn, nhưng Lưu Diệu Văn cũng chẳng để ý chuyện đó. Hắn chỉ thấy Tống Á Hiên thật đáng yêu, ngay cả khi tức giận cũng đáng yêu như thế!

Lưu Diệu Văn cười hì hì, hắn cầm tay Tống Á Hiên đặt lên xiên, "Anh sẽ dạy em cách xiên ~ Lần này, em chắc chắn sẽ xiên được ếch."

Tư thế của hai người có hơi chặt chẽ. Lưu Diệu Văn đứng sau Tống Á Hiên và cầm tay cậu đặt lên xiên, người ngoài nhìn trông giống như Lưu Diệu Văn đang ôm Tống Á Hiên trong tay vậy.

Tống Á Hiên căng thẳng nhìn bọn Lưu Chấn, cố gắng đẩy Lưu Diệu Văn ra.

Nhưng Lưu Diệu Văn lại bất động nhìn chằm chằm vào mặt nước, trước khi Tống Á Hiên đẩy hắn ra, hắn đột nhiên nắm tay Tống Á Hiên rồi đâm mạnh cái xiên xuống nước.

Giơ xiên lên, một con ếch đã bị ghim lại!

"Haha ~" Tống Á Hiên bất ngờ hoan hô, cậu quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn, mặt mày hớn hở vô cùng, "Xiên được rồi, anh lợi hại thật đó nha, hahaha ~"

Lưu Diệu Văn vênh mặt tự hào, hắn rất thích nghe Tống Á Hiên khen ngợi mình! Tất nhiên, hắn cũng thích điệu cười của Tống Á Hiên, chỉ cần nhìn nét vui vẻ của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn cảm thấy hắn có thể làm bất cứ việc gì cậu muốn.

Nụ cười của Hiên bảo nhi thật đẹp, Lưu Diệu Văn hơi ngứa ngáy. Nếu không có bọn Lưu Chấn ở đây, lúc nãy hắn đã nhào tới ôm Á Hiên rồi! Haizz, mấy tên bóng đèn!

Sau đó, Lưu Diệu Văn lại cầm tay Tống Á Hiên xiên thêm vài con ếch, không phải để ăn mà là để dỗ Tống Á Hiên vui vẻ.

Đến chiều, cả bọn đã xiên được một bao ếch lớn, lại chạy xe máy về thôn.

Sáu người dừng lại ở cửa thôn, chọn một sườn núi hẻo lánh, đào một cái hố và bắt đầu làm sạch ếch.

Những người này đều đã quen tay, nhưng Tống Á Hiên nhìn quá trình làm sạch ếch, có hơi sờ sợ.

Lưu Diệu Văn nói muốn vào rừng cây bên cạnh đi vệ sinh, còn kéo cả Tống Á Hiên đi cùng nữa.

Advertisement

Chương 12

Trong bóng cây mơ hồ truyến đến một vài âm mũi yếu ớt như có như không, còn cả tiếng rên rỉ kìm nén.

Sau hai cây dương đầy lá, Lưu Diệu Văn đang ôm hôn Tống Á Hiên nồng nhiệt.

Hắn cuộn lấy đầu lưỡi của Tống Á Hiên, dây dưa nhớp nháp, vô tư liếm mút.

Lưu Diệu Văn giống như người bị trúng độc trong phim truyền hình, chỉ có môi lưỡi của Tống Á Hiên là liều thuốc giải độc duy nhất. Vì vậy, hắn liều mạng hôn hôn liếm liếm, giống như làm thế nào cũng không đủ.

"Ưm......." Hai tay Tống Á Hiên nắm lấy cổ áo của Lưu Diệu Văn, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng đẩy hắn ra.

Hôn nữa thì sưng miệng mất, lát về biết nói sao! Tống Á Hiên vội muốn chết, túm hắn mãi không ra liền nhấc chân đá.

Một tay Lưu Diệu Văn cố định gáy Tống Á Hiên, tay kia quấn chặt lấy eo cậu. Khi Tống Á Hiên nhấc chân lên, Lưu Diệu Văn đã đẩy một chân của mình vào giữa hai chân Tống Á Hiên, gần như nâng cả người cậu lên.

Tống Á Hiên hoảng sợ mở to hai mắt, nếu lại để cho tên này hôn thì không xong! Cậu tàn nhẫn cắn vào đầu lưỡi của Lưu Diệu Văn, người kia bị cắn cuối cùng cũng buông miệng ra.

Hai đôi môi rời ra còn kéo ra một sợi chỉ bạc sáng bóng.

Tống Á Hiên lau miệng, nhỏ giọng nổi nóng: "Anh đừng như vậy nữa được không! Bọn Lưu Chấn đang ở ngay đó, nếu họ phát hiện ra thì sao!"

"Anh sẽ không để bọn nó phát hiện đâu, yên tâm đi." Lưu Diệu Văn cong cong lưỡi, có hơi đau.

"Hiên bảo nhi," Lưu Diệu Văn oan ức nhìn cậu, "Em thật nhẫn tâm, cắn lưỡi anh như vậy."

Tống Á Hiên vừa tức giận vừa đau lòng, nhưng vẫn mạnh miệng, "Cắn chết anh! Ai bảo anh cứ xằng bậy hoài!"

"Được, vậy em cắn chết anh đi." Lưu Diệu Văn vẫn ôm cậu không buông, "Cắn chết anh, anh vẫn muốn hôn em!"

Trời ạ! Tống Á Hiên muốn đập đầu vào gốc cây. Mạch não của Lưu Diệu Văn là cái kiểu gì vậy? Có thể ngừng nói những lời khiến người ta đỏ mặt này được không?

Lưu Diệu Văn ôm người một lúc rồi mới quay lại, bọn Lưu Chấn đã xử lý ếch rồi lần lượt đặt chúng lên giá gỗ.

"Hai người các cậu chạy tận đến Bắc Kinh đi vệ sinh à?" Hai tay Lưu Chấn còn đang nướng ếch, nhưng vẫn ngẩng lên nói "Nếu không trở về, bọn tôi ăn hết luôn ấy ~"

Tống Á Hiên sợ miệng mình sưng đỏ sẽ bị người ta phát hiện nên cúi đầu muốn giúp họ nướng ếch.

Ngược lại, Lưu Diệu Văn bất cần ngồi xuống phía sau Tống Á Hiên, "Bọn mày đúng là heo, để xem hôm nay có ăn hết nổi chỗ ếch này không nhé!"

Lưu Chấn quả thực cạn lời, "Rõ ràng lần nào mày cũng ăn nhiều nhất cơ mà!"

"Cái đó thì có gì lạ." Lưu Diệu Văn đứng sau lưng Tống Á Hiên, chống cằm lên vai cậu, "Tao cao to khỏe mạnh, ăn nhiều là đương nhiên."

Khi Lưu Diệu Văn lên tiếng, luồng khí gần như phun vào tai Tống Á Hiên, làm cho lỗ tai cậu ngứa ngáy, vì vậy cậu nhân cơ hội xoay người nói chuyện mà đẩy người hắn ra khỏi vai mình, "Vậy mà anh còn nói bọn họ là heo?"

"Ai bảo nó nói anh trước ~" Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm môi Tống Á Hiên, vẫn còn rất hồng. Nghĩ đến việc vừa rồi mình đã mút đôi môi này, hắn liền cảm thấy vui vẻ thỏa mãn.

Lưu Chấn nghe Lưu Diệu Văn uốn éo giọng mà rùng mình, chỉ muốn xiên cho hắn một phát.

Hắn nghi ngờ nhìn Lưu Diệu Văn, còn nghĩ mình nghe nhầm. Giọng điệu vừa rồi thực sự là Lưu Diệu Văn sao? Làm sao ấy nhỉ.......hắn không thể nói được, nhưng dù sao cũng rất khác! Lưu Diệu Văn nhất định không bao giờ nói chuyện với bọn hắn như vậy!

Tống Á Hiên mới tới đây một năm, Lưu Diệu Văn đã đối với cậu ta tốt như vậy sao? Haizz, Lưu Chấn thở dài, họ và Lưu Diệu Văn đã chơi chung từ khi còn mặc quần thủng đít, nhưng Lưu Diệu Văn chưa bao giờ nói chuyện tử tế với họ như vậy. Hãy nhìn cách cư xử của Lưu Diệu Văn với Tống Á Hiên kìa, đúng là cái tên trọng sắc khinh bạn!

Hả? Trọng sắc khinh bạn? Lưu Chấn nhìn Tống Á Hiên một chút, rõ ràng là một thằng nhóc mà, sao mình lại liên tưởng đến cái cụm từ này được nhỉ?

Phi phi phi, mình nghĩ cái tầm bậy gì vậy. Hắn vơ một mớ ếch rồi xiên lên nướng tiếp.

Tống Á Hiên vô cùng tò mò, cậu đứng một bên để xem xem ếch phải nướng kiểu gì.

Lưu Diệu Văn lấy trong túi ra một gói muối nhỏ đưa cho Lưu Chấn, hắn cũng ngồi trên mép hố lấy hai xâu ếch nướng cho Tống Á Hiên.

Sáu người xếp thành một vòng tròn, mỗi người cầm một vài que xiên và đặt lên bếp lửa được xây tạm trong hố đất.

"Cứ nướng như thế này thôi sao?" Tống Á Hiên hỏi, "Không cần thứ gì cũng có thể ngon sao?"

"Chỉ cần có muối là đủ rồi." Lưu Diệu Văn vội vàng đáp: "Đồ nướng bằng lửa vốn đã thơm, không cần cho quá nhiều gia vị đâu, thứ này sau khi cháy sẽ tự tiết ra mỡ, khi nướng lên sẽ ngoài giòn trong mềm đó, thơm lắm ~ "

"Oa ~" Tống Á Hiên đã học được ít nhiều, cậu lật con ếch trong tay mình vì sợ nướng không đều.

Lưu Diệu Văn tiếp tục nhiệt tình nói với Tống Á Hiên, "Thứ có thể ăn nhiều lắm, chờ nghỉ hè, anh sẽ dẫn em đi Tây Hà Duyên bắt vịt trời, vịt trời lúc đó rất béo, nướng trong bùn thơm ngon lắm ấy!"

Tống Á Hiên nghe đến mức chảy nước miếng, mắt sáng lên, "Còn có vịt trời sao?"

"Ừ." Lưu Chấn nói tiếp, "Bọn tôi thường đi nhặt trứng vịt, sau này lên thị trấn học trung học cơ sở còn ít đi đấy, chứ khi còn học tiểu học, bọn tôi hay đi lắm ~ "

"Đúng đó, hồi tiểu học hay đi lắm." Tống Dương bên cạnh nói tiếp, "Tôi còn nhớ Lưu Diệu Văn mang về nhà cho mẹ nó ấp thành vịt con, sau đó bị Tiểu Ngũ ngồi vỡ luôn. ~ Hahahaha ~ "

Lưu Diệu Văn nghe vậy không nhịn được cười, hắn cũng nhớ tới chuyện này, lúc đó còn tức giận đến mức đuổi đánh Tiểu Ngũ.

"Đừng, đừng nói nhảm." Tiểu Ngũ nói lắp bắp một chút, hiển nhiên là nghĩ đến quá khứ bi thảm, liền mắng Tống Dương: "Nếu không phải là bởi vì, vì bọn mày, bọn mày, cứ trêu tao, làm, làm sao, tao ngồi vào được! "

Người luôn luôn ít nói ngồi bên cạnh cậu ta, Điền Thu Sinh, nói, "Mày không chỉ ngồi vỡ trứng vịt, mà còn giẫm chết con vịt mới nở của lão đại mà."

Điền Thu Sinh là người nhỏ nhất bọn, trận chiến thành danh của Lưu Diệu Văn ngày trước chính là vì đi cứu cậu ta, từ đó Điền Thu Sinh sẽ không gọi tên Lưu Diệu Văn, mà luôn gọi hắn là lão đại.

Cậu ta là người nhát gan sợ phiền phức, còn đặc biệt thích khóc. Đôi khi Lưu Diệu Văn rất phiền, tại sao một đứa con trai mà cứ luôn khóc chứ! Nhưng dù sao nó cũng là người trong thôn, lại vẫn hay chơi cùng hắn, cho nên nhất định không thể nhìn nó bị người khác ức hiếp được.

"Đù!" Tiểu Ngũ cuống lên, chửi người không hề lắp bắp, "Mày đúng là, sao lại kể ra một đống thứ vậy! Lần đó, lần đó, tao có cố ý đâu! "

Lưu Diệu Văn cười nhạo, "Ờ, mày không cố ý, mày mù ấy!"

Nói đến những chuyện này, Lưu Diệu Văn lại cảm thấy mình quả thật rất nghĩa khí, Tiểu Ngũ này đã làm nhiều chuyện khiến hắn tức phát rồ lên như vậy, thế mà hắn lại không đánh chết Tiểu Ngũ! Ây, mình thật là rộng lượng, nhưng còn cách nào đâu, mình là lão đại mà, phải có phong độ chứ.

Tống Á Hiên cố nhịn cười, cậu có thể tưởng tượng lúc nhỏ họ chơi chung ở thôn vui đến mức nào. Không giống như cậu, lúc đi học ở thành phố, cậu không có một người bạn thân nào, đi học về cũng không có ai chơi với cậu, cũng chẳng có kỉ niệm đẹp nào.

Lưu Diệu Văn lại quay đầu nhìn Tống Á Hiên, "Em ăn trứng vịt lộn bao giờ chưa?"

Tống Á Hiên cười lắc đầu, "Chưa, em chưa bao giờ trông thấy vịt trời."

Lưu Diệu Văn hào hứng, "Chủ nhật tới anh sẽ đưa em đến đó!"

Lưu Chấn không chịu nổi nữa, "Mày có thể để cho vịt hoang lớn lên được không hả? Tống Á Hiên ăn chậm mấy ngày thì thiếu mất vài miếng thịt à!"

Tống Á Hiên có chút xấu hổ, vội vàng gật đầu rồi nói với Lưu Diệu Văn: "Đúng vậy, đợi đến khi nghỉ hè đi, không phải vừa rồi anh nói khi đó vịt trời mới mập sao?"

"Không phải em chưa từng nhìn thấy vịt trời sao?" Lưu Diệu Văn nóng lòng muốn đưa Tống Á Hiên đi chơi. "Vậy em cũng chưa đến Tây Hà Duyên đúng không? Hồi nhỏ bọn anh còn tắm ở đó đấy."

Tống Á Hiên rất hào hứng, càng ở lâu trong sơn thôn, cậu càng nhận ra nơi đây thật sự rất đẹp và có rất nhiều điều thú vị.

"Đừng nhắc đến vụ tắm rửa nữa." Vẻ mặt Tống Dương không chịu nổi, "Năm ngoái tao đi tắm về, suýt nữa đã bị ba tao đánh chết!"

Cả đám cười hô hố, "Ai bảo mày không nghe lời bọn tao." Lưu Chấn hả hê nói: "Lúc từ Tây Hà Duyên trở về, đã bảo đến nhà Lưu Diệu Văn tắm rửa rồi hãy về, mày không chịu nghe cứ đòi đi về trước, ba mày nhìn bùn trên quần áo mày mà không nhận ra mới lạ đó ~ "

Tống Á Hiên không hiểu, liền hỏi Tống Dương, "Sao ba cậu lại muốn đánh cậu?"

Lưu Diệu Văn trả lời cậu: "Người lớn trong thôn không cho con mình đến Tây Hà Duyên tắm đâu, vì sợ chết đuối."

"Hả? Tây Hà Duyên sâu lắm sao? Là sông lớn à?"

"Không sâu lắm." Tống Dương nói, "Cũng không quá lớn, chỗ rộng nhất chỉ hơn hai mét thôi. Nhưng nó dài lắm lắm, hình như thông với con sông gì ấy"

Tống Á Hiên càng không hiểu, "Vậy mà cũng có người chết đuối á?"

Lưu Diệu Văn gật đầu, "Mấy năm trước cũng có vài người bị chết đuối. Nước không sâu lắm, nhưng có lúc lại chảy rất xiết, nếu không cẩn thận thì trẻ con rất dễ bị cuốn đi."

"Ồ." Tống Á Hiên hiểu rồi, "Vậy mà các anh còn đến đó tắm à?"

"Đi với anh làm sao mà chết đuối được chứ." Lưu Diệu Văn nói khoác không biết ngượng.

Lưu Chấn bĩu môi, "Mày quên năm đó Điền Thu Sinh suýt chết đuối rồi à?"

"Đệt!" Lưu Diệu Văn tức giận giơ chân đạp hắn, "Cái đó sao có thể trách tao, ai biết nó to như gấu thế mà rơi xuống nước lại chìm mất tiêu vậy chứ."

"Đấy là do tao không đứng vững." Điền Thu Sinh nói chữa cho Lưu Diệu Văn, "Lão đại thực sự đã cứu tao, nếu không tao cũng chết đuối rồi."

Tống Á Hiên để ý thấy Điền Thu Sinh dường như rất ngưỡng mộ Lưu Diệu Văn, cũng phải thôi, Lưu Diệu Văn đã cứu hắn mà, lão đại này cũng danh xứng với thực đấy chứ.

Sau một hồi cười đùa vui vẻ, mùi thơm của ếch nướng đã tỏa ra, mỡ đã chảy xèo xèo lúc nào không hay.

Đùa nghịch hơn nửa ngày giờ đã đói rồi, cả đám ăn như hùm như sói, cắn nhanh đến mức bỏng cả miệng.

"Hô ~" Tống Á Hiên thở gấp, thè lưỡi vì nóng.

"Đừng ăn vội như vậy ~" Lưu Diệu Văn đau lòng cậu, hắn cầm lấy thịt trong tay Tống Á Hiên, xé ra từng miếng, lại thổi một lần nữa rồi mới đưa vào miệng Tống Á Hiên, "Ăn chậm chút ~"

Tống Á Hiên mặc kệ đầu lưỡi đau đớn, há mồm ăn thịt mà Lưu Diệu Văn đút cho, nheo mắt nói: "Thơm quá ~"

Lưu Diệu Văn cười nhìn Tống Á Hiên, hắn không ăn nhiều, chỉ gỡ từng miếng thịt ra, thổi nguội rồi đút cho Tống Á Hiên.

Đôi má bé Tống Á Hiên đang ăn cứ phồng lên, đáng yêu như chú thỏ hắn nuôi hồi nhỏ vậy.

Khóe miệng còn vương vết dầu bóng loáng, Lưu Diệu Văn duỗi ngón tay cái ra lau nhẹ trên môi Tống Á Hiên, động tác của hắn mang một vẻ dịu dàng khó tả.

Những người khác đều mải ăn, chỉ có Điền Thu Sinh lặng lẽ ngước mắt lên nhìn hai người, đó chính là một Lưu Diệu Văn mà hắn chưa từng thấy qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: