Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13-16

Chương 13

Năm nay trời mưa nhiều và thường xuyên hơn. Ở nhà thì không sao, sáng ra đi học mà mưa thì rất mệt.

Sáng nay lại là một ngày mưa lớn kèm theo sấm sét, Tống Á Hiên bị tiếng sấm ù ù đánh thức. Nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, cậu thở dài, nghiến răng vùng dậy.

Bà ngoại thấy trời mưa lớn, băn khoăn không biết hôm nay có nên cho cháu đi học không, vất vả quá. Tuyết thì không sao, nhưng mưa to thì rất khó đi. Đường không được tốt, có đoạn đường đất, trời mưa lầy lội, xe đạp không đi được, còn phải bê qua.

Nhưng Tống Á Hiên vẫn nhất quyết muốn đến trường, trời mưa liên tục như này trong thời gian ngắn sẽ không thể tạnh được. Hơn nữa cậu cũng không có một mình, còn có Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nhất định sẽ đi học.

Khi cậu đang ăn cháo, Lưu Diệu Văn đã đến đón cậu. Bây giờ mỗi sáng Lưu Diệu Văn đều đến đón cậu, sau đó hẹn gặp bọn Lưu Chấn ở cổng thôn.

Vừa bước vào nhà, Lưu Diệu Văn đã cởi áo mưa, nước chảy ào ào xuống.

"Bà ngoại ~" Lưu Diệu Văn chào hỏi, "Hôm nay mưa to lắm ~"

"Tới đây ngồi đi." Bà ngoại gọi hắn lên kháng ngồi, "Hôm nay chắc chỉ có hai đứa đi học thôi nhỉ, mấy nhóc kia chắc không đi đâu."

Sau khi Tống Á Hiên húp ngụm cháo cuối cùng, cậu lau miệng rồi nói, "Mưa nhỏ hơn đây mà họ còn không chịu đi nữa là."

Bà ngoại nhấm nháp miếng cháo trong miệng rồi nhìn hai đứa nhỏ cười khích lệ. Dù bà rất thương mấy đứa, nhưng bé trai mà, mạnh mẽ chút mới được.

Lưu Diệu Văn nhìn túi đường trên bàn ăn nhỏ, chỉ còn dư lại một ít, bà ngoại ăn dè nên chỉ xúc một thìa nhỏ, cho vào cháo.

"Bà ngoại, không cần dè sẻn." Hắn ngoan ngoãn nói, "Ngày mai con lại mang thêm cho bà."

Bà ngoại xua xua tay, "Đừng mang đừng mang, làm gì có chuyện cứ lấy không của con. Ăn hết bà sẽ tự mua, con đừng mang, nghe lời."

"Không sao đâu, nhà con mà để lâu không bán được cũng hỏng mà."

"Như vậy cũng không được." Bà ngoại nghiêm túc nói: "Đều là tiền mà."

"Đúng đó." Tống Á Hiên vừa mặc áo mưa vừa nói: "Con còn nghe người ta nói người già không được ăn quá nhiều đường, rất dễ sinh bệnh".

"Bệnh gì?" Lưu Diệu Văn cười hỏi.

Tống Á Hiên cười trêu chọc hắn, "Bệnh thiếu dây thần kinh như anh đấy."

Lưu Diệu Văn cười cười than thở với bà ngoại, "Bà ngoại, nhìn kìa, cậu ấy mắng cháu."

"Mau đi thôi!" Tống Á Hiên kéo hắn ra ngoài.

Bà ngoại vội vàng xuống đất chạy ra cửa dặn dò: "Hai đứa đi cẩn thận."

"Cháu biết rồi." Lưu Diệu Văn quay lại trấn an bà ngoại, "Con sẽ chăm sóc Á Hiên."

"Ừ ~" Bà ngoại mỉm cười gật đầu, "Bé ngoan ~"

Tống Á Hiên liếc mắt nhìn Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng mắng, "Anh cút đi! Ai cần anh chăm sóc chứ, em không phải trẻ con!"

Lưu Diệu Văn cười không nói, trong lòng nghĩ thầm, anh đương nhiên sẽ chăm sóc em, em là vợ anh mà! Hehe ~

Cả hai lên xe đạp và khởi hành, đoạn đường thực gian nan, họ cảm giác như mình đã lĩnh hội được tinh thần của những năm kháng chiến rồi!

Mưa như trút nước, cứ mặc áo mưa rồi đội mũ nên cũng không nghe thấy gì. Nước mưa nhỏ qua mũ tạo thành một màn nước nhỏ. Khuôn mặt cũng ướt đẫm, và nước chảy ra từ lông mi mỗi khi nheo mắt lại. Mặc dù áo mưa bao bọc cơ thể nhưng lại không có tay áo. Hai cánh tay duỗi ra để giữ ghi đông sớm đã ướt sũng.

Đi qua con đường đất càng khó hơn, qua mấy trận mưa lớn thì chỗ này không còn là đường nữa, chỉ là hố bùn. Ngay khi giẫm lên, nửa bàn chân cũng đã chìm trong bùn. Đường không dễ đi, hai người phải khiêng xe đạp, quả thực là từng bước phải trèo đèo lội suối!

Lưu Diệu Văn theo sau Tống Á Hiên, nhưng hắn khỏe nên không thấy mệt lắm. Chỉ có thể lực của Tống Á Hiên không tốt lắm, cậu mệt đến mức thở hổn hển.

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn từ phía sau hét lớn, "Hay là em bỏ xe xuống đi, anh khiêng xe của anh lên xong sẽ quay lại khiêng cho em."

Tống Á Hiên không còn sức để hét lên nữa, nhưng cậu không dừng lại, chỉ nghiến răng nghiến lợi cố khiêng xe đạp ra khỏi khu vực lầy lội này.

Cuối cùng cũng đi được tới con đường đẹp hơn chút, Tống Á Hiên dựa vào xe đạp hít một hơi.

Lưu Diệu Văn lau nước mưa trên mặt cho cậu, nhẹ giọng nói: "Sao em lại cứng đầu như vậy?"

"Anh có thể làm được mà em lại không sao?" Tống Á Hiên cố ý nói thẳng, "Đâu phải em không khiêng được."

Lưu Diệu Văn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cậu, cánh mũi hơi phập phồng giữa những hơi thở, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi cũng có vẻ đang động đậy, rất là dễ thương.

Mặc dù hắn nói hắn muốn chăm sóc Tống Á Hiên, nhưng hắn cũng rất thích nghị lực của Tống Á Hiên. Đàn ông mà, nên vậy, dù khó khăn đến đâu cũng phải kiên trì.

Hít một hơi, cả hai tiếp tục đạp xe đến trường. Chặng đường tiếp theo cũng không còn dài, rất nhanh sẽ tới.

Mưa nhẹ hơn một chút, đường trải nhựa nhưng cũng không quá bằng phẳng, lâu ngày cũng xuất hiện rất nhiều ổ gà.

Tống Á Hiên đạp xe phía trước, nước từ trên trán chảy xuống mắt. Cậu không nhìn rõ, bánh xe lăn vào một vũng nước nhỏ, đúng lúc cậu chưa mở mắt nên không kịp nắm ghi đông, cả người cả xe ngã chổng vó.

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn thấy người trước mặt ngã xuống liền nhanh chóng nhảy xuống xe, đầu tiên là ôm lấy người, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Em không sao chứ?"

"Không sao đâu." Tống Á Hiên đứng dậy, thu cánh tay đau rát vào trong áo mưa, "Đi thôi, nếu chậm nữa sẽ đến muộn."

Lưu Diệu Văn giúp cậu dựng xe đạp lên, sau đó ngẩng đầu nhìn, trên người cậu còn quấn một chiếc áo mưa dài nên cũng không thấy gì, không thể làm gì khác ngoài lo lắng dặn dò: "Em đi chậm thôi, cẩn thận chút ~"

Tống Á Hiên vẫn đi xe phía trước, cậu cầm ghi đông bằng cả hai tay. Vừa rồi ngã xuống đất nghiêng sang bên trái nên cậu vô thức dùng cánh tay trái chống trên mặt đất. Giờ nhìn xuống, cẳng tay đã bị trầy xước.

Sau "muôn vàn gian khó", cuối cùng họ cũng đến trường. Nhưng ai cũng vậy thôi, cứ đi học hôm nay là cả người đều lấm bùn.

Sau một thời gian dài bị trì hoãn trên đường, giờ đã đến trường. Tống Á Hiên cởi áo mưa, xoay cánh tay trái ra nhìn, xước to rồi. Nhưng khi đi đường, nước mưa đã cuốn trôi vết máu, giờ vết thương vẫn còn hơi trắng.

Bạn cùng bàn Lý Đình nhìn thấy cậu bị thương, tranh thủ khi giáo viên đang viết trên bảng, cô bé lại gần hỏi nhỏ: "Làm sao vậy?"

Cô bé này là một người rất tốt, lúc Tống Á Hiên không hiểu bài sẽ hỏi cô, cô bé cũng rất nhiệt tình trả lời.

"Bị ngã." Tống Á Hiên cũng nghiêng đầu về phía cô, trầm giọng đáp.

Lý Đình nhoẻn miệng cười, "Hôm nay cũng có mấy bạn bị ngã nữa đó."

Theo thói quen, Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn Tống Á Hiên ngồi trước mặt, vừa nhìn đã thấy Tống Á Hiên cùng con nhóc kia đang thầm thì với nhau!

Advertisement

Hừ! Đi học không chịu tập trung nghe giảng còn nói chuyện riêng! Lúc tan học nói chuyện thì cũng thôi, nhưng bây giờ vẫn đang trong lớp, lại còn thừa dịp thầy giáo không thấy mà nói chuyện nữa chứ!

Bực tức chịu đựng một tiết học, ngay khi tiếng chuông tan học vang lên, Lưu Diệu Văn đã chạy đến "hưng sư vấn tội"!

Sau khi vào lớp, Tống Á Hiên cởi áo mưa và mặc áo ngắn tay, Lưu Diệu Văn nhìn thấy vết thương trên cánh tay cậu, hưng sư vấn tội gì cũng quên, chỉ ôm cánh tay cậu đau lòng hỏi: "Đây là do khi nãy bị ngã phải không?"

"Ừm." Tống Á Hiên rút tay về, "Không sao đâu."

"Vậy sao vừa rồi em không nói!" Lưu Diệu Văn lại kéo cánh tay cậu ra, thấy vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, bản thân hắn cũng luôn xước xát tay chân nên chẳng thấy gì. Nhưng với Tống Á Hiên thì khác, hắn nhìn mà đau lòng vô cùng! Hắn kéo người ra nhìn một lượt, "Em có bị đau chỗ nào nữa không? Chân thì sao?"

"Ầy, không sao đâu!" Tống Á Hiên không nghĩ ra, con trai bị thương một chút thì có sao?

"Anh ra ngoài mua thuốc." Lưu Diệu Văn nhấc chân chạy ra ngoài.

Tống Á Hiên muốn gọi lại nhưng người đã biến mất rồi. Thuốc thang cái gì chứ, này!

Lý Đình thấy Lưu Diệu Văn đi rồi mới dám nói chuyện: "Cậu ấy tốt với cậu thật đó."

Tống Á Hiên nghe vậy, lúc đầu rất vui, sau đó có hơi xấu hổ, mơ hồ nói: "Bọn tớ ngày nào cũng chơi với nhau mà, thực ra anh ấy rất tốt với mọi người."

"Thật sao?" Lý Đình không hiểu lắm. "Các bạn gái trong lớp đều không dám nói chuyện với cậu ấy. Ngày nào cậu ấy cũng đi cùng đám Lưu Chấn, trông thật hung thần ác sát."

Tống Á Hiên là một người rất dễ gần, Lý Đình ngồi cùng bàn với cậu đã lâu, cảm thấy cậu rất tốt nên cô bé mới dám nói chuyện này. Bằng không cô cũng không dám nói nhảm, nếu đám Lưu Diệu Văn biết cô nói xấu sau lưng họ thì sao? Đúng là dọa người.

Tống Á Hiên nghe thấy mấy từ hung thần ác sát này cũng muốn cười, lúc đầu cậu cũng cảm thấy đám người này thật nóng nảy. Nhưng sau một thời gian dài chơi cùng, cậu biết họ thực sự rất tốt.

Lưu Chấn thẳng thắn, không hề tính toán gì với bạn bè. Tống Dương lẫm liệt, không hề có tâm nhãn gì. Tiểu Ngũ lắp ba lắp bắp, đôi khi rất khôi hài. Điền Thu Sinh không thích nói chuyện, nhưng cậu ta rất khéo léo, cũng rất sùng bái Lưu Diệu Văn.

Về phần Lưu Diệu Văn, khụ khụ, ngoại trừ thỉnh thoảng hơi ngốc nghếch một chút, mọi mặt đều ổn cả!

Chương 14

Vào học rồi Lưu Diệu Văn mới quay lại lớp, còn mang theo một chiếc túi nilon không biết đựng gì. Đây là tiết Ngữ văn, nhưng giáo viên bộ môn cũng không quản Lưu Diệu Văn, cho dù sau nửa tiết học hắn mới vào lớp thì giáo viên cũng không nói gì.

Tan học, Lưu Diệu Văn mới cầm túi lại gần, Lý Đình thấy hắn, rất thức thời đứng dậy nhường chỗ.

Lưu Diệu Văn không bắt nạt cô gái nhỏ, nói với cô không cần, rồi ngồi thẳng lên bàn của Tống Á Hiên.

"Anh mua cái gì vậy?" Tống Á Hiên nhìn túi nhựa đựng đầy chai lọ, giống như một tủ thuốc nhỏ.

"Điều trị ngoại thương." Lưu Diệu Văn lấy tăm bông tẩm cồn sát trùng, "Giơ cánh tay lên nào~"

Tống Á Hiên cạn lời, "Chỉ là một vết xước nhỏ, ngoại thương cái nỗi gì chứ?"

Lưu Diệu Văn không nói nhiều, hắn trực tiếp kéo cánh tay Tống Á Hiên lên, cẩn thận lau vết thương bằng cồn sát khuẩn.

Advertisement

Vết thương lập tức nổi bọt, còn hơi đau. Tống Á Hiên giãy dụa, "Thôi thôi, không sao nữa rồi."

"Đau hả? Chịu khó một chút." Lưu Diệu Văn nhẹ giọng dỗ dành, nhưng vẫn giữ chắc cổ tay của cậu, cúi người tiếp tục nghiêm túc lau, "Cần phải khử trùng."

Rửa vết thương, sát khuẩn xong rồi rắc một đống thuốc bột, cuối cùng là quấn một miếng gạc.

Tất cả mọi người trong lớp đều lén liếc nhìn Lưu Diệu Văn, nghĩ thật là lạ! Động tác đó thật nhẹ nhàng làm sao, cứ như sợ cậu đau vậy! Ầy, Tống Á Hiên thật lợi hại!

Lưu Diệu Văn còn lấy hai viên thuốc trong hộp ra, sau đó mở nắp một chai nước khoáng đưa cho Tống Á Hiên, "Uống thuốc đi."

"Hả?" Tống Á Hiên cảm thấy khó mà tin nổi, "Thuốc gì?"

"Thuốc kháng viêm."

"Em không uống!" Sao lại cầu kỳ như vậy chứ, đến mẹ Tống Á Hiên cũng còn chưa bao giờ cẩn thận với Tống Á Hiên như vậy!

"Nghe lời nào!" Lưu Diệu Văn lo lắng dỗ dành cậu, nhẹ giọng nói: "Mau uống thuốc đi, là kháng viêm mà."

"Không!" Tống Á Hiên thoáng trông thấy Lý Đình đang nhịn cười, cậu rất xấu hổ, "Hai ngày nữa sẽ ổn thôi, uống kháng viêm làm gì chứ?"

"Đông–" Lưu Diệu Văn vừa muốn gọi Hiên bảo nhi, nhưng ngay lập tức nhận ra trong lớp còn có nhiều người như vậy, đừng nói Tống Á Hiên ngại ngùng, hắn cũng hơi xấu hổ. Ngập ngừng một lúc, hắn đổi chủ đề và nói: "Bà ngoại em nhờ anh chăm sóc cho em nên em phải ngoan ngoãn nghe lời anh."

Bà em cũng không bảo anh phải chăm sóc em nhé! Tống Á Hiên oán thầm, thật đáng ghét, lúc nào cũng đối xử với cậu như một đứa trẻ!

"Mau uống đi." Lưu Diệu Văn dịu dàng nói: "Uống thuốc mà cũng khó như vậy sao? Thuốc này không đắng đâu mà——"

"Được được được, em uống!" Tống Á Hiên vội vàng ngắt lời hắn rồi uống thuốc vào, uống thêm cả nước. Đây không phải là chuyện thuốc có đắng hay không, nếu cậu cứ không uống, chắc Lưu Diệu Văn sẽ mua kẹo cho cậu mất!

Buổi học cuối cùng cũng kết thúc, Lưu Diệu Văn chăm sóc người bị thương rồi ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.

Tranh thủ lúc giáo viên đang viết trên bảng đen, Lý Đình lặng lẽ nói với Tống Á Hiên: "Tớ tin những lời cậu nói rồi, có vẻ Lưu Diệu Văn thực sự rất tốt."

Buổi trưa tan học, Lưu Diệu Văn không cho Tống Á Hiên ra ngoài, hắn tự mình đi mua đồ ăn.

Có người chạy việc vặt càng tốt, Tống Á Hiên cũng không có ý kiến gì nên đưa tiền cho Lưu Diệu Văn rồi bảo hắn mua bánh mì về.

Bà ngoại cũng không cho cậu nhiều tiền ăn trưa như Lưu Diệu Văn nên không thể muốn ăn gì thì ăn được. Không còn cách nào khác cả, dù sao cũng là khoảng cách giàu nghèo.

Lưu Diệu Văn không lấy tiền của Tống Á Hiên, hắn không ngừng hỏi: "Em muốn ăn gì, có một hàng bán thịt thủ đấy, em ăn thịt thủ không?"

"Anh ăn đi!" Tống Á Hiên đơn giản từ chối, "Mua cho em cái bánh mì là được!"

Không có ai trong lớp, họ ra ngoài mua đồ ăn trưa hết rồi. Lưu Diệu Văn nhân cơ hội ôm lấy Tống Á Hiên dỗ dành, "Á Hiên, ăn cùng anh đi ~"

"Em không ăn." Tống Á Hiên đẩy người ra, "Anh không mua thì em tự đi mua!"

"Ừ ừ, để anh đi mua." Lưu Diệu Văn không còn cách nào khác, thôi thì lát nữa mua bánh mì, hắn lấy một nửa ăn vậy, sau đó Tống Á Hiên tự nhiên có thể ăn cơm của hắn rồi ~

"Anh cầm tiền đi."

"Không cần, anh có rồi mà."

Tống Á Hiên bực lên, "Lưu Diệu Văn!"

Lưu Diệu Văn ngoan ngoãn cầm lấy tiền, trước khi đi còn ôm mặt Tống Á Hiên hôn một cái! Hừ! Lớn giọng với anh này!

Cuối cùng, Tống Á Hiên vẫn ăn thịt của Lưu Diệu Văn. Không còn cách nào cả, Lưu Diệu Văn cướp đi phần lớn bánh mì của cậu, nếu cậu mà không chịu ăn thịt, Lưu Diệu Văn sẽ dỗ dành, làm nũng như một đứa trẻ vậy.

Càng ngày càng có nhiều bạn trở về phòng học, cậu thật sự không muốn cùng Lưu Diệu Văn lằng nhà lằng nhằng, đành phải ngoan ngoãn ăn đồ ăn của Lưu Diệu Văn.

Trưa nay trời quang mây tạnh, đến chiều liền nóng lên. Đến tiết thể dục, mọi người đều ra ngoài thông khí, hôm nay Tống Á Hiên có hơi lười vận động liền ngồi trong lớp làm bài tập.

Lưu Diệu Văn vốn chỉ cần có cơ hội là sẽ ra sân chơi bóng rổ, nhưng hôm nay Tống Á Hiên không ra ngoài cùng hắn, cậu còn đang bị thương, nên hắn cũng không đi ra ngoài chơi, ngồi lại trong lớp với Tống Á Hiên.

"Anh ra ngoài chơi đi ." Tống Á Hiên nheo mắt nhìn đề toán, "Cứ ngồi trong này làm gì chứ?"

Lưu Diệu Văn chống tay nghiêng đầu trên bàn, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Tống Á Hiên nói: "Ngồi cùng em."

"Ngồi cùng em làm gì?" Tống Á Hiên liếc hắn, "Em đang học mà."

"Anh cũng học." Lưu Diệu Văn trở lại chỗ ngồi, cầm sách rồi cười nói: "Cùng nhau học đi."

"Vậy về chỗ anh mà học." Tống Á Hiên cười nói, "Lát nữa bạn cùng bàn của em sẽ vào, anh ngồi đây người ta ngồi đâu?"

"Nhỏ đó vào thì anh sẽ về chỗ."

Tống Á Hiên lật bút, cố ý trêu chọc hắn, "Người ta đã đồng ý chưa, anh nói đổi là đổi sao, sao lại hống hách như vậy?"

Lưu Diệu Văn không thích nghe, vừa nghĩ tới hai cái đầu chụm vào nhau sáng nay hắn đã đen mặt, "Không muốn thì sao chứ! Làm sao, em cứ muốn ngồi chung với nhỏ sao?"

"Đây không phải chuyện muốn hay không?" Tống Á Hiên hơi buồn cười, "Nhỏ vốn là bạn cùng bàn của em, vốn dĩ là ngồi ở chỗ này mà."

"Vậy thì em xuống chỗ anh ngồi!" Lưu Diệu Văn nghiêm nghị nói, "Sau này chúng ta sẽ cùng bàn."

Tống Á Hiên mỉm cười, "Anh mà ngồi đằng trước thì rất cao, làm sao các bạn học phía sau nhìn lên bảng được?" Dừng một chút, còn không chờ Lưu Diệu Văn mở miệng, cậu đã nói tiếp: "Em cũng không muốn ngồi đằng sau."

Lưu Diệu Văn bị chặn họng, sau khi suy nghĩ xong liền lẩm bẩm: "Vậy em không thể cứ luôn nói chuyện với nhỏ!"

"Tại sao?" Tống Á Hiên cảm thấy không thể giải thích được, "Chẳng lẽ anh không nói chuyện với bạn cùng bàn sao?

"Bạn cùng bàn của anh là nam!" Lưu Diệu Văn hung dữ nói, "Nhỏ là nữ! Em với nhỏ có chuyện gì mà nói nhiều vậy, anh đã nhìn thấy hết rồi, em luôn nói cười với nhỏ!"

Tống Á Hiên nhất thời không biết nên nói gì, lời Lưu Diệu Văn nói khiến lòng cậu chua như vại dưa muối vậy.

Không biết Lưu Diệu Văn đang nghĩ gì, nhưng giọng điệu hắn đã dịu đi, "Á Hiên ~ đừng nói chuyện với nhỏ hoài, được không?"

Tống Á Hiên cảm thấy trong lòng càng thêm phập phồng, cậu quay đầu nhìn đề toán, trầm giọng đáp: "Ừm."

Lưu Diệu Văn vui mừng liếc nhìn về phía cửa, thấy không có ai ở đó. Hắn nhanh chóng quay mặt Tống Á Hiên và hôn lên miệng cậu, "Hiên bảo nhi ngoan lắm~"

"Này !" Tống Á Hiên tức giận lau miệng, "Đang trong lớp mà, sao lúc nào anh cũng như vậy! Em giận đó!"

"Hì hì ~" Lưu Diệu Văn giả bộ ngoan ngoãn, "Anh sai rồi, em đừng tức giận ~"

"Anh về chỗ đi!"

"Không." Lưu Diệu Văn ngồi thẳng lưng, mở sách ra, giả bộ nói: "Anh phải học rồi, em cũng nghiêm túc chút đi nhé."

"..." Tống Á Hiên quyết định phải ăn nhiều để cao hơn chút mới được. Một ngày nào đó nếu có thể đánh Lưu Diệu Văn, vậy phải đánh hắn thật mạnh!

Lưu Diệu Văn đúng là coi Tống Á Hiên như người bị thương vậy, tan học xong cái là đưa cậu về nhà. Hắn không nói nhiều, chỉ vội trước vội sau thay băng cho cậu.

Trước khi đi, hắn còn nói với bà ngoại: "Bà ơi, bà nhớ nhắc Á Hiên uống thuốc kháng viêm đi, em ấy cứ không chịu uống thuốc".

Thấy Lưu Diệu Văn đưa cậu về, bà ngoại sửng sốt, còn tưởng Tống Á Hiên gẫy tay! Sau khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay Tống Á Hiên, bà vỗ đùi một cái, "Ôi, rách da thôi mà! Bé trai không sợ va chạm!"

Nhưng Lưu Diệu Văn vẫn cứ lo lắng như vậy, bà ngoại cười nói: "Được rồi, đừng lo lắng, bà sẽ nhắc nó."

Tống Á Hiên không chịu nổi nữa, đẩy người ra, "Mau về nhà đi!" Cứ nghe một già một trẻ nói chuyện này nữa cậu sẽ phát điên mất!

Ngày hôm sau, đám Lưu Chấn thấy Lưu Diệu Văn thay băng cho Tống Á Hiên trong lớp cũng thực sự kinh sợ.

Đây thực sự là Lưu Diệu Văn chứ không phải một đại tiên nào à? Trước đây đánh nhau mặt mũi sưng tấy cả lên, còn chảy máu mà hắn còn không coi ra gì. Tống Á Hiên vừa ngã trầy có tí da mà phải quấn băng gạc rồi nhìn người ta uống thuốc, làm cái quái gì vậy??

Tống Dương cười toe toét nói: "Tao biết rồi, sau này Lưu Diệu Văn nhất định sẽ rất chiều vợ mình cho mà xem."

Tiểu Ngũ chỉ nói một từ cho đỡ lắp, "Đúng!"

Điền Thu Sinh chỉ đứng bên cạnh nhìn, không lên tiếng.

Lưu Diệu Văn nhìn lướt qua cả đám rồi cười toe, "Lại chẳng!"

Dưới sự chăm sóc tận tình của Lưu Diệu Văn, cánh tay của Tống Á Hiên đã lành lặn chỉ trong vài ngày, và kỳ nghỉ hè nóng nhất cũng đã tới
Chương 15

Lưu Diệu Văn vẫn luôn nghĩ về việc đưa Tống Á Hiên đến Tây Hà Duyên để nướng vịt trời, chỉ vài ngày sau khi kỳ nghỉ bắt đầu, hắn đã thu xếp việc này.

Ăn tối xong, bọn Lưu Chấn tới cửa hàng tạp hóa nhà Lưu Diệu Văn thương lượng hành trình. Cả bọn còn xem dự báo thời tiết, ngày mai là một ngày nắng, không có gió, thời tiết rất tốt.

Lại nói bọn họ cũng đã lâu không đi Tây Hà Duyên nên cũng rất hưng phấn với hoạt động ngày mai. Cả bọn thương lượng xong, chiều nay sẽ xuất phát, Tây Hà Duyên cũng không xa, chỉ cách thôn tầm ba bốn dặm, đi nửa giờ là tới. Nướng vịt trời thay cho bữa chiều, ăn xong lại về thôn, sau đó có thể ngắm đom đóm bên bờ sông.

Chốt xong hành trình, cả đám còn chơi game một lúc. Chỉ có hai chiếc điều khiển, Tống Á Hiên cùng Điền Thu Sinh cũng không vội, để ba người kia tranh nhau. Còn sở dĩ chỉ có ba người tranh nhau là vì Lưu Diệu Văn không cần tranh, đương nhiên hắn sẽ chơi trước.

Chơi đến 8h hơn, Lưu Diệu Văn đuổi cả đám về. Hắn nói mình phải làm bài tập hè với Tống Á Hiên, không cho người khác quấy rầy.

"Lại làm bài tập......" Lưu Chấn quay lại nhắc nhở hắn: "Lần này nhớ trông kỹ, đừng để chó xé nữa đấy ~~"

"Đm, lượn!" Lưu Diệu Văn một cướp đạp người văng ra ngoài!

Tống Á Hiên bình tĩnh ngồi ở trên băng ghế nhỏ giả bộ nghiên cứu máy chơi game, nhưng mặt đã hơi đỏ lên.

"Á Hiên ~" Trong phòng không còn ai, Lưu Diệu Văn lập tức lôi kéo, "Đứng dậy nào, chúng ta đến phòng sau đi..."

Lưu Diệu Văn gọi Tống Á Hiên, nửa ôm nửa kéo cậu vào phòng trong.

Phòng sau không bật đèn, rèm kéo kín, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ sân trước hắt vào.

Vừa mở cửa, Lưu Diệu Văn đã đây Tống Á Hiên lên giường rồi hôn cậu say đắm! Lưỡi hắn mạnh mẽ tiến vào miệng đối phương, bá đạo xâm chiếm từng lớp niêm mạc bên trong. Thỉnh thoảng còn cắn môi Tống Á Hiên vài cái, hận không thể ăn luôn môi cậu, nhưng rồi lại không nỡ làm cậu đau nên chỉ dùng sức liếm láp.

Đã mấy ngày rồi không thân thiết, Tống Á Hiên cũng rất muốn. Cậu dùng sức hút chặt đầu lưỡi Lưu Diệu Văn, hai cánh tay ôm chặt cổ hắn, trầm mê hừ hừ giọng mũi.

Lưu Diệu Văn đè lên người Tống Á Hiên, cuồng nhiệt liếm cổ cậu, hai tay luồn vào áo cậu lần mò trên vòng eo mềm mại rồi vuốt ve đầu vú.

"Ưm...." Tống Á Hiên vui sướng than nhẹ, đầu vú nhỏ bị Lưu Diệu Văn xoáy như sắp đứt.

Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt ngào của Tống Á Hiên, khát vọng trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.

Hắn gặm cắn xương quai xanh của Tống Á Hiên, lại hút hút nơi hõm cổ cậu, như thể trong đó có mật vậy.

"Đừng...." Tống Á Hiên đẩy đầu hắn, thở hổn hển nói: "Anh đừng dùng sức như vậy, sẽ để lại dấu, về nhà bị bà trông thấy mất."

"Ừ." Lưu Diệu Văn đáp một tiếng, sau đó cuộn áo của cậu lên sát trên cổ rồi vùi đầu hút núm vú khi nãy bị hắn chà đạp.

Đầu vú nhỏ thực sự rất đáng yêu, bình thường xẹp xẹp, vậy mà khi kích thích một chút lại phồng lên. Lúc không chạm vào thì màu sắc phấn nộn, chạm hai lần đã đỏ bừng. Vừa hồng vừa cứng, dùng lưỡi liếm lên sẽ long lanh ánh nước, quyến rũ mê người.

Lưu Diệu Văn rất thích hai viên nhỏ này, mỗi lần như vậy đều phải trêu chọc thật lâu. Đầu tiên, hắn dùng lưỡi liếm mạnh, lúc này Tống Á Hiên sẽ run rẩy và nín thở. Sau đó hắn cuộn lưỡi liếm quanh đầu nhũ, hô hấp của Tống Á Hiên sẽ trở nên gấp gáp hơn. Sau đó dùng đầu lưỡi chọc vào đầu vú nhỏ, Tống Á Hiên sẽ rên rỉ. Và cuối cùng, hắn dùng lực hút mạnh sẽ khiến Tống Á Hiên nhăn mặt rồi vặn vẹo người.

Lưu Diệu Văn rất thích phản ứng của Tống Á Hiên nên luôn tìm mọi cách dằn vặt cậu, cuối cùng hai đầu vú nhỏ vẫn luôn sung huyết, khi quần áo cọ vào sẽ hơi đau.

Lúc liếm đầu vú Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn cũng cứng rồi. Hắn vừa xoa mạnh làn da trắng trẻo của Tống Á Hiên vừa cho tay xuống mò cái gậy thịt xinh xắn kia.

Hai người đã lén lút thân mật được nửa năm, thân thể Tống Á Hiên càng ngày càng nhạy cảm. Lưu Diệu Văn liếm hôn càng lâu, khí cụ của cậu sẽ càng cứng, còn rỉ nước.

"Á Hiên~~" Lưu Diệu Văn cứ thỉnh thoảng lại dập háng vào thân dưới cậu rồi nói: "Của em ướt quá, dính đầy tay anh này."

Vừa dứt lời, hắn liền khom người cởi quần của Tống Á Hiên.

"Đừng." Tống Á Hiên kéo cạp quần nói nhỏ, "Lát nữa mẹ anh vào thì sao."

"Không đâu." Lưu Diệu Văn gỡ tay Tống Á Hiên, cởi cúc quần rồi kéo quần cậu xuống tận đầu gối. "Còn phải một lúc nữa cửa hàng mới đóng cửa, cho nên họ không thể tới đây đâu."

Lưu Diệu Văn lại nắm tay Tống Á Hiên đặt trên lưng quần mình, "Hiên bảo nhi, cởi giúp anh."

Khí cụ của Tống Á Hiên đã dựng đứng, hiển nhiên đang rất khát khao được phát tiết. Cậu không chống đỡ nổi mê hoặc của Lưu Diệu Văn, liền ngồi xuống cởi quần hắn.

Cứ như vậy liền biến thành Lưu Diệu Văn quỳ trên đùi Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên kéo quần Lưu Diệu Văn xuống đến tận chân rồi nắm lấy của quý kia âu yếm nó, rồi lại ngẩng đầu hôn lên môi Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn sảng khoái thở ra một tiếng, hắn ôm đầu Tống Á Hiên, vô cùng kích tình hôn cậu. Lần này hắn không vội vã như trước mà kiên trì dẫn dắt đầu lưỡi Tống Á Hiên qua miệng mình rồi dịu dàng ngậm lấy liếm mút.

Cả hai đều thích sự mềm mại ẩm ướt này, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau rượt đuổi, thè ra và cuộn tròn trong không khí, khi môi hai người áp vào nhau, cả hai đều cố gắng hút lưỡi của nhau vào miệng của mình.

Tính khí của Lưu Diệu Văn đang nằm trong tay Tống Á Hiên, hắn luồn tay vào cổ áo phía sau Tống Á Hiên, mê muội vuốt ve làn da trơn mềm sau lưng cậu.

Nhưng quần áo vẫn rất vướng víu, Lưu Diệu Văn vội vén áo lên trên rồi nói với cậu: "Cởi đồ ra nào Hiên bảo nhi, như này khó chịu lắm."

Cởi áo sơ mi của Tống Á Hiên xong hắn lại kéo thắt lưng của mình. Cuối cùng cũng không bị vải vóc ngăn trở nữa, hắn ôm người vào ngực, vừa nghiêng đầu hôn vành tai Tống Á Hiên vừa vuốt ve thân thể trong ngực mình.

Tống Á Hiên cũng rất thích cảm giác da thịt trần trụi tiếp xúc như này, cậu càng dùng sức vuốt ve tính khí của Lưu Diệu Văn, tay kia ôm chặt eo hắn, đồng thời cũng vểnh mông lên trên, âm thầm đòi hỏi vuốt ve như vậy.

Bàn tay Lưu Diệu Văn vươn đến nơi tiếp giáp giữa hai người, hắn nắm tính khí của cả hai rồi vuốt ve lên xuống, "Thoải mái không Hiên bảo nhi?"

"Có...." Tay Tống Á Hiên được giải phóng, cậu ôm cổ Lưu Diệu Văn, càng đến gần hắn hơn rồi nhỏ giọng rầm rì: "Thoải mái....."

"Hiên bảo nhi......" Lưu Diệu Văn thở hồng hộc, hắn duỗi hai tay ra, một tay cầm khí cụ của mình, tay kia cầm của Tống Á Hiên, ép hai bộ phận sinh dục vào nhau, vừa bóp vừa cọ xát mạnh mẽ.

Cả hai khí cụ đều ướt đẫm, còn có chất nhờn trong suốt chảy ra từ trên xuống, khi cọ vào nhau thì dính bết lại, lúc tuốt động còn có tiếng nước "xì xì".

Lưu Diệu Văn dùng quy đầu trơn trượt của mình đối diện với Tống Á Hiên, đẩy mã mắt nhỏ trên quy đầu vào nhau, hai khí cụ giống như đang hôn nhau vậy.

"Hiên bảo nhi, em nhìn này." Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn Tống Á Hiên, đôi mắt hắn như tóe lửa, "Dương vật của bọn mình cũng đang hôn nhau."

Khoái cảm từ việc ma sát khí cụ với nhau kích thích đến mức Tống Á Hiên cắn chặt môi, nếu không cậu sẽ thực sự không nhịn nổi mà rên lên mất. Không cần Lưu Diệu Văn nói, cậu cũng biết giờ khắc này khí cụ của hai người đang ở tư thế như nào. Là bộ phận mẫn cảm nhất trên cơ thể, mỗi một cảm xúc đều cực kỳ rõ ràng, khiến cậu không thể kiềm chế.

"Lưu Diệu Văn......" Cậu run giọng gọi người, khát đầu đối phương cho cậu thỏa mãn.

"Ơi?" Lưu Diệu Văn tăng lực tay, thở hổn hển cố ý hỏi: "Sao vậy, cục cưng?

Tống Á Hiên suýt nữa đã bắn, cảm giác muốn bắn mà không được này cũng là một kiểu dằn vặt, "Nhanh....nhanh lên đi....."

Lưu Diệu Văn cũng sắp sửa cao trào, nghe thấy lời thúc giục thẳng thắn của Tống Á Hiên, máu hắn như dồn hết lên đỉnh đầu. Hắn dùng cả hai tay ấn tính khí vào nhau rồi di chuyển nhanh chóng, lại ngẩng lên cắn chặt môi nhau rồi cùng bắn ra trong những tiếng thở hổn hển đan xen lẫn lộn.

Cả hai ôm chặt lấy nhau bình ổn hơi thở, chờ nhịp tim dần bình tĩnh trở lại.

Tinh dịch của cả hai dính đầy trên tay Lưu Diệu Văn, có vài giọt còn văng cả xuống đám lông ở thân dưới hai người.

"Hiên bảo nhi ~" Lưu Diệu Văn ôm lưng cậu, khiến lưng cậu dính đầy tinh dịch trên tay hắn. Ngẩng đầu hôn cậu một cái, hắn thử thăm dò nói: "Lần sau thử kiểu khác không?"

"Hả?" Tống Á Hiên hơi lười biếng, "Thử cái gì?

"Chính là....." Lưu Diệu Văn ấp a ấp úng, giống như chó con mà nhìn người trước mặt, "Chính là giống như trong video, hôn....."

Đầu óc Tống Á Hiên giờ cũng không được nhanh nhẹn cho lắm, "Hôn gì cơ? Chúng ta vẫn hôn mà."

"Không phải hôn môi." Lưu Diệu Văn hơi gấp, hắn ghé sát tai Tống Á Hiên, khàn khàn nói: "Hôn dươn.g vật."

Tống Á Hiên nghe rất rõ, và cuối cùng cũng hiểu hắn đang nói gì. Trong video, cậu thấy người phụ nữ hôn xuống thân dưới của người đàn ông, thậm chí còn ăn cả cây gậy vào miệng, vừa liếm vừa quấn lấy nó, khiến người đàn ông trông rất sảng khoái, thắt lưng đẩy vào rút ra trong miệng người nữ, cơ bụng thắt chặt.

Cậu sửng sốt, không biết là bị hình ảnh trong trí nhớ kích thích, hay là sợ hãi trước đề nghị của Lưu Diệu Văn, chỉ lắc đầu, "Không."

"Tại sao nha?" Lưu Diệu Văn cố gắng thuyết phục cậu, nhẹ nhàng nói: "Em có nhớ chúng ta đã xem video không, trông người đàn ông đó rất sướng. Anh cũng nghĩ... có lẽ là khá thoải mái."

Thực ra Lưu Diệu Văn đã có ý tưởng này từ lâu, nhưng có chút ngại ngùng không dám nói ra. Hắn không chắc, hắn sợ Tống Á Hiên sẽ không bằng lòng, cậu sẽ tức giận.

Tống Á Hiên không biết nên nói cái gì, liền đẩy hắn một cái, "Mau tìm một tờ giấy lau đi, em phải về nhà."

Lưu Diệu Văn còn muốn tiếp tục nài nỉ, nhưng nghĩ một lát liền thôi không nói nữa. Thái độ của Tống Á Hiên có vẻ không có cửa, không thể nóng vội nhất thời được, thôi cứ từ từ.

Bật đèn tìm giấy vệ sinh, Lưu Diệu Văn lau cho cả hai người.

Tống Á Hiên đã mặc xong quần áo chuẩn bị về nhà rồi, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn đang ôm chặt lấy cậu, "Hay tối nay em ngủ ở nhà anh đi Á Hiên, ngủ phòng anh này, anh muốn ôm em ngủ."

Trước đây Lưu Diệu Văn đã đề cập đến chuyện này vài lần rồi, nhưng Tống Á Hiên nghĩ một chút liền cảm thấy không được. Những nhà trong thôn đâu có xa nhau, tự nhiên lại ngủ ở nhà người khác làm gì. Hơn nữa ban ngày đã gặp nhau suốt rồi, tối lại còn ngủ cùng thì quá mức dính người, sợ cha mẹ Lưu Diệu Văn sẽ suy nghĩ nhiều.

Đương nhiên, cũng có thể là do cậu có tật giật mình.

Hơn nữa, tối mà ngủ chung sợ là tiểu kê kê của mình sẽ bị Lưu Diệu Văn tuốt hỏng mất! Tên kia tinh lực quá dồi dào, hở tí là táy máy tay chân, nếu cứ đắp chung một chăn chắc hôm sau cậu không dậy nổi mất.

Tống Á Hiên nhất định không đồng ý, Lưu Diệu Văn cũng chẳng còn cách nào phải thả người đi, nhưng hắn cũng tiễn cậu về tận nhà.

Tống Á Hiên cũng đã quen với Lưu Diệu Văn cứ lằng nhà lằng nhằng, tiễn thì cứ tiễn, dù sao cậu cũng không mệt, hừ!

Hôm nào không trăng thì trong thôn rất tối, trên đường chỉ có chút ánh sáng đèn từ mấy nhà xung quanh hắt ra. Nhưng như vậy cũng có chỗ tốt, chính là vừa ngẩng đầu đã có thể thấy một bầu trời đầy sao.

Chương 16

Đêm mùa hạ thật dễ chịu, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.

Hai người nắm tay nhau đi trên đường, lúc này hầu như chẳng có ai. Khi có người, Lưu Diệu Văn sẽ khoác vai Tống Á Hiên, còn khi không có ai, hắn sẽ nắm tay Tống Á Hiên, kiểu mười ngón đan xen ấy.

Tống Á Hiên vẫn luôn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, cậu không cần nhìn đường, dù sao có Lưu Diệu Văn ở đây, cậu không thể ngã được.

"Em không mỏi cổ à?" Lưu Diệu Văn cười cưng chiều.

Tống Á Hiên nghiêng đầu cười, "Em thích ngắm sao."

"Vậy ngày mai đi Tây Hà Duyên xem." Lưu Diệu Văn nói: "Bên đó không có gì ngăn trở, các vì sao như chảy thành sông vậy."

Tống Á Hiên hơi giật mình trước sự miêu tả của Lưu Diệu Văn, so sánh ổn đó, giờ cậu mới thấy thực ra Lưu Diệu Văn cũng khá lãng mạn.

Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên nhìn mình chằm chằm, liền vui vẻ hỏi: "Sao em lại nhìn anh như vậy?"

Tống Á Hiên bật cười trêu chọc hắn, "Nhìn anh đẹp trai đó ~"

Tuy đây đúng là sự thật, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn thích nghe Tống Á Hiên nói hơn. Hắn ôm người rồi hôn lên má cậu, "Hiên bảo nhi trông đẹp hơn ~"

"Ai nha!" Tống Á Hiên lau mặt, giả bộ chán ghét nói, "Anh thành thật chút đi, em phải về nhà."

Lưu Diệu Văn khúc khích cười, hắn dẫn người đi về phía trước, nhưng sau vài bước liền dừng lại hỏi, "Á Hiên, em muốn gọi anh là gì?

"Hả?" Tống Á Hiên không hiểu, "Thì là Lưu Diệu Văn."

"Chẳng thân mật chút nào!" Lưu Diệu Văn không vui, "Không được, gọi cái khác đi!"

"Thế gọi là gì," Tống Á Hiên suy nghĩ chút, rồi không nhịn được cười, nói: "Thế gọi giống bà em nhé, tiểu Dương?"

Lưu Diệu Văn cau mày lẩm bẩm, tiểu Dương, tiểu Dương ... Thật không dễ nghe! Hơn nữa, hắn hơn Tống Á Hiên một tuổi, sao có thể gọi là tiểu Dương?

"Không được!" Lưu Diệu Văn lẩm bẩm: "Gọi là anh đi!" (ô vãi giờ mới gọi anh à =))))

"Em không gọi~~" Tống Á Hiên mặc kệ hắn rồi chạy về nhà. Thực ra gọi anh.....thì cũng không sao, nhưng cậu muốn trêu hắn chút! Hehe!

Lưu Diệu Văn ôm lấy cậu từ phía sau, "Tại sao lại không gọi? Em cứ toàn gọi tên anh, nghe chẳng thân mật gì cả."

"Vậy anh còn muốn thân mật tới mức nào?" Tống Á Hiên cười trộm.

"Em xem anh gọi em thế nào kìa, Á Hiên, Hiên bảo nhi." Lưu Diệu Văn ra vẻ tủi thân lắm, "Thế mà em không chịu gọi anh thân mật hơn chút sao?"

Èo, Tống Á Hiên cũng không muốn buồn nôn như Lưu Diệu Văn đâu, gì mà cứ liên tục gọi bảo nhi chứ, nghe rợn chết đi được!

"Vậy....." Tống Á Hiên suy nghĩ một chút, "Gọi Diệu Văn nhé?"

Lưu Diệu Văn dán vào người cậu, bĩu môi nói: "Cũng chưa thân lắm."

"Thế thì dẹp!" Tống Á Hiên lười nói linh tinh với hắn, "Buông ra, em phải về nhà."

"Vậy em gọi anh đi." Lưu Diệu Văn chơi xấu, "Không gọi sẽ không thả em về đâu."

Tống Á Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, "Lại còn uy hiếp à?"

"Ừa đó!" Lưu Diệu Văn vô lại nói: "Hôm nay em phải gọi, nếu không thì không được về đâu. Bà em cũng biết em tới nhà anh rồi, không về cũng chẳng sao."

"Anh!" Tống Á Hiên uy hiếp hắn, "Không buông ra em sẽ giận đó!"

Lưu Diệu Văn cũng bướng bỉnh lên, "Anh cũng đang giận đây!"

Tống Á Hiên bật cười, "Được được được, buông em ra đi, rồi em gọi."

"Đừng có lừa anh!" Lưu Diệu Văn tự cho là thông minh: "Anh mà buông là em sẽ chạy ngay."

Tống Á Hiên vui vẻ hồi lâu, "Tự nhiên lại thông minh vậy nha~~"

"Hừ!" Lưu Diệu Văn ôm chặt cậu, "Gọi mau."

"Anh."

Lưu Diệu Văn còn chưa kịp phản ứng, "Gì cơ? Em gọi lại lần nữa đi."

Tống Á Hiên xoay người trong lồng ngực hắn, vô cùng dịu dàng gọi lại một lần, "Anh ơi~~"

"Hahaha....." Lưu Diệu Văn vui sướng phát rồ, ôm eo cậu xoay một vòng, "Hiên bảo nhi, Hiên bảo nhi~~"

Tống Á Hiên cũng cười không ngừng, trong lòng rất vui. Nhưng vừa quay đầu lại, cậu liền trông thấy ánh đèn vàng hắt ra từ cửa sổ ở nhà, vội vàng vỗ vỗ Lưu Diệu Văn, "Bỏ em xuống, em thực sự phải về nhà, bà em đang đợi em."

"Ừm." Lưu Diệu Văn ngẩng đầu hôn lên mặt cậu, "Sáng mai anh sẽ đến đón em, còn mang đường cho bà nữa."

"Đừng mang." Tống Á Hiên ngăn hắn lại: "Nếu anh mang, bà lại phải trả anh tiền."

Lưu Diệu Văn thả người xuống, "Anh không lấy đâu. Thôi, em đừng lo lắng chuyện này, ngủ sớm đi, bé ngoan ~"

Sau khi đưa người về nhà, Lưu Diệu Văn cũng ra về. Hắn cũng ngắm sao một lúc, vừa ngắm vừa cười khúc khích. Kể từ khi có Tống Á Hiên, ngày nào hắn cũng thấy vui vẻ, nhìn gì cũng thấy hạnh phúc. Haha, Hiên bảo nhi thật tốt!

Về đến cửa nhà, vừa vặn thấy Điền Thu Sinh từ cửa hàng tạp hóa nhà hắn đi ra.

"Điền Thu Sinh?" Lưu Diệu Văn nghi ngờ hỏi: "Sao lại tới muộn vậy?"

"Mua thuốc lá cho ba tôi." Điền Thu Sinh thấp giọng nói, cậu ta thấp hơn Lưu Diệu Văn rất nhiều, mỗi lần nói chuyện đều phải ngẩng đầu, "Cậu.....đi đâu vậy?"

Lưu Diệu Văn thoải mái cười nói: "Đưa Á Hiên về nhà, cậu cũng mau về đi." Hắn không nhìn Điền Thu Sinh nữa, trực tiếp vào nhà.

Điền Thu Sinh nhìn bóng lưng Lưu Diệu Văn, ánh mắt lóe lóe, cuối cùng vẫn cúi đầu yên lặng rời đi.

Ngày hôm sau, Lưu Diệu Văn ăn sáng ở nhà xong mới đến tìm Tống Á Hiên, hắn còn mang cả đường trắng, hơn nữa còn mang theo rất nhiều.

Quả nhiên bà ngoại cũng đưa tiền cho hắn, hắn nhận lấy, sau đó thừa lúc không ai để ý liền nhét lại dưới giường.

Suốt buổi sáng, Lưu Diệu Văn giúp Tống Á Hiên dọn dẹp vườn rau, lau nhà, lau kính, ra giếng lấy nước.

Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn tích cực bận trước bận sau, nhìn sao cũng giống như con rể tới cửa trong truyền thuyết! Phi phi, không đúng, sao lại là con rể tới cửa, phải là con dâu nuôi từ bé mới đúng!

Mùa hè tới, người trong thôn đều mở to cửa sổ để gió lùa vào nhà cho mát.

Bà ngoại ngồi trên băng ghế nhỏ trước cửa, vừa vặn chỗ đó có một chút bóng râm. Bà quạt chiếc quạt trong tay, nhìn hai thiếu niên đang đùa giỡn trước cửa, bên cạnh còn có thêm một chú chó Bắc Kinh nhỏ.

"Con ngoan~~" Bà ngoại cười híp mắt, lẩm bẩm: "Thật là đứa bé ngoan."

Buổi chiều, đến giờ hẹn, Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên đến đầu thôn tụ họp với bọn Lưu Chấn.

Hai bên đường đến Tây Hà Duyên đều có những cây dương cao, bóng cây rậm rạp che khuất ánh nắng, thỉnh thoảng có gió núi thổi qua, rất mát mẻ.

Sáu người vừa đi vừa cười đùa, chốc chốc lại túm cành cây ném nhau, cả đám ấu trĩ vô cùng, hệt như trở về tuổi thơ vậy.

Tống Á Hiên rất sợ sâu nên cậu tránh xa vòng chiến của mấy tên quỷ ấu trĩ này. Nhưng Tống Dương lại là tên không tim không phổi, hắn cầm một con sâu đỏ cực lớn ném về phía cậu.

Tống Á Hiên sợ tới mức trốn ở phía sau Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn bảo vệ cậu rồi cười mắng Tống Dương, "Đừng làm cậu ấy sợ!"

Tống Dương lẫm liệt nói ra mấy câu kinh người, "Cậu ta trở thành vợ mày rồi sao! Làm gì che chở như vậy!"

Tiểu Ngũ cùng Lưu Chấn cười hô hố, nhất trí gật đầu.

Lưu Diệu Văn cũng muốn nói cậu ấy là vợ tao! Nhưng tạm thời hắn chỉ có thể tưởng tượng, chưa thể nói ra được.

Hắn đuổi theo mấy tên kia đùa giỡn rồi nhặt một con sâu xanh béo mập ném trên người lũ bạn. Tiểu Ngũ xui xẻo nhất, ai bảo cậu ta chạy trốn chậm, bị một con sâu rơi vào trong cổ áo, cậu ta sợ tới mức kêu to, quên cả nói lắp!

Nghịch đủ rồi, Lưu Diệu Văn liền đi song song với Tống Á Hiên, cười hì hì hỏi: "Sao em lại sợ sâu nha, có gì đáng sợ đâu, nó còn không có cả xương cốt."

"Không có xương cốt mới dọa người ấy." Tống Á Hiên run rẩy, " Cũng không phải dọa người, mà là buồn nôn."

Lưu Diệu Văn gật đầu, "Trông cũng buồn nôn thật, nhưng mà lúc bé, bọn anh toàn chơi những con sâu này đấy."

Tống Á Hiên ngạc nhiên: "Chơi kiểu gì?"

"Lấy kim xỏ qua mấy con sâu béo mập này," Lưu Diệu Văn cười cười, "Sau đó sâu sẽ càng lúc càng mập, cuối cùng quá nhiều nước nên nó nổ tung."

Tống Á Hiên nhe răng, "Thật buồn nôn!"

Lưu Diệu Văn ngây ngô gãi đầu cười, "Lúc đó còn nhỏ mà, chỉ cảm thấy làm vậy cũng hay hay."

"Vậy anh không sợ sao?"

"Hình như là không." Lưu Diệu Văn lắc đầu, bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, liền sửa miệng, "Bây giờ thì có."

Tống Á Hiên hiếu kỳ, "Sợ gì vậy?"

Lưu Diệu Văn nhìn mấy người kia, thấy không ai để ý đến họ. Hắn áp sát vào cậu nói nhỏ: "Sợ em không để ý tới anh."

Tống Á Hiên huých cùi chỏ hắn, ngượng ngùng nói: "Đừng nói linh tinh!"

Lưu Diệu Văn cười, "Anh nói thật mà."

Tống Á Hiên mặc kệ cái tên buồn nôn này, chạy đi nói chuyện với tiểu Ngũ. Cậu rất thích tiểu Ngũ, cảm thấy tiểu Ngũ nói lắp cũng rất dễ thương.

Lưu Diệu Văn cũng theo sau cậu như cái đuôi, Tống Á Hiên đi đâu hắn liền theo đó!

Lúc họ đến Tây Hà Duyên chính là lúc nóng nhất trong buổi chiều. Nước sông phơi nắng cũng rất nóng, cả đám đã lâu không tới đều xắn quần xuống nghịch nước.

Đoạn này nước rất nông, chỉ gần đến đầu gối. Nước sông rất trong, đáy nước là những viên đá tròn, cát đen mịn, nhìn kỹ có thể thấy từng đàn nòng nọc dưới đáy nước.

Tống Á Hiên đứng một mình bên sông, hơi do dự, cậu đột nhiên thấy mình có vẻ hơi sợ nước thì phải. Mặt nước bồng bềnh, lắc lư dưới ánh nắng mặt trời, nhìn một lúc lâu sẽ cảm thấy choáng váng.

"Á Hiên ~" Lưu Diệu Văn đứng trong nước gọi cậu, "Xuống đây đi."

Tống Á Hiên nghiến răng nghiến lợi đi xuống. Dù sao nước cũng cạn, sao phải sợ. Hơn nữa vừa rồi cậu đã rất sợ côn trùng, nếu bây giờ còn sợ nước thì còn ra thể thống gì! Cậu muốn giống như Lưu Diệu Văn, ít nhất cũng không thể sợ này sợ kia được.

Cậu bước tới chỗ Lưu Diệu Văn, tuy tâm lý đã tự nhủ không việc gì phải sợ, phải ra dáng đàn ông, nhưng cậu vẫn không tự chủ được mà cảm thấy ở bên cạnh Lưu Diệu Văn có vẻ an toàn hơn chút.

Lưu Diệu Văn nắm cánh tay cậu, "Cứ thoải mái đi, từ nhỏ anh đã thích nghịch nước đó."

Tống Á Hiên cười nói: "Lúc nhỏ có cái gì anh không thích chơi sao?"

"Sao lại không." Lưu Diệu Văn nhớ lại, "Anh không thích nhảy dây chun, tiểu Ngũ còn từng chơi nhảy dây chun với một đám con gái đó. Nhưng anh thích nhảy dây thừng, cả đám người luân phiên nhảy, vui phết."

Trước đây Tống Á Hiên cũng từng chơi nhảy dây thừng kiểu đó rồi, rất vui. "Ừ, em cũng thích nhảy dây thừng, nhưng còn chưa chơi được mấy lần."

Lưu Diệu Văn nói: "Em tới đây sớm hơn chút có phải tốt không ~"

"Tại sao nha?" Tống Á Hiên giả vờ không hiểu.

"Nếu về sớm thì em có thể quen anh sớm hơn." Lưu Diệu Văn nói như thật, "Anh có thể dẫn em đi chơi rất nhiều thứ. Mùa hè đến bờ sông bắt vịt trời, nhặt trứng vịt, ra hồ nước bắt ếch. Mùa thu ra ruộng ăn dưa, nướng ngô. Mùa đông lên núi bắt gà rừng, đi xe trượt tuyết.... Mấy cái đó em đều chưa từng chơi phải không, vui lắm đó!"

Tống Á Hiên ngẩng đầu cười, nhìn ánh mặt trời chiếu lên đôi mắt của Lưu Diệu Văn, nghe hắn miêu tả lại tuổi thơ cực kỳ thú vị.

Thời gian đó thực sự rất vui nha, thôn này cũng thật tốt, năm ngoái cậu mới về đây còn ghét bỏ này kia, đúng là không có mắt nhìn!

"Nhưng không sao, giờ cũng không muộn." Lưu Diệu Văn cười còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời, "Sau này anh sẽ dẫn em đi chơi tất cả những trò đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: