Chương 8
Ban đêm Tống Á Hiên ra cửa đi làm, hàng cây ven đường được quấn những vòng dây đèn trắng xanh.
Giáng Sinh đã gần kề.
Tống Á Hiên lên tàu điện ngầm, cậu quấn một chiếc khăn quàng cổ dày màu đen, khuôn mặt to cỡ bàn tay bị che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt bình thản chẳng có chút nhiệt độ nào.
Tống Á Hiên sợ lạnh nên cả tháng nay luôn mặc đồ rất ấm, cậu đã dần quên cảm giác lạnh rồi.
Xuống tàu điện ngầm, Tống Á Hiên đột nhiên cởi khăn quàng cổ, gió lạnh thấu xương ập vào mặt cậu, thi nhau chui vào cổ cậu, hàng mi dài rũ xuống, Tống Á Hiên bụm hai tay lại rồi hà hơi vào đó.
Nửa tháng rồi.
Cậu nghĩ nếu trời lạnh thêm chút nữa thì hồ chứa sẽ đóng băng, phải học câu cá trên băng.
Lúc này một chiếc Maybach chạy vút qua Tống Á Hiên trên đường.
Sắp tới Giáng Sinh nên Oxygen náo nhiệt hơn hẳn, khi Tống Á Hiên đến quầy bar thì đã đầy ắp phiếu order.
Quản lý chạy tới bảo cậu, "Tiểu Tống, pha trước ba ly cho phòng 202 đi."
Vẻ mặt hết sức khẩn trương.
Tống Á Hiên rũ mắt nhìn tờ phiếu.
Ba ly đều là Negroni.
—
"Tớ thật không hiểu tại sao các cậu lại thích Negroni nữa." Sở Tử Ngọc nếm thử một miếng, trên mặt lộ vẻ chê bai, "Thà uống nước chanh còn hơn."
Tạ Quân Kiệt không thèm để ý hắn mà nhìn sang Lưu Diệu Văn, "Thế nào?"
Ánh sáng trong phòng lờ mờ nên không thấy rõ vẻ mặt Lưu Diệu Văn, "Không tệ."
Tạ Quân Kiệt vỗ tay, "Được Lưu tổng đánh giá như vậy thật không dễ gì!"
Sở Tử Ngọc ghim một miếng dưa lưới nhai rào rạo, "Bartender này giỏi lắm nhé, lúc nãy quản lý tán gẫu với tớ mấy câu, người ta chỉ mới mười tám thôi đó! Hồi mười tám tớ vẫn còn đang nghịch đất."
Tạ Quân Kiệt cà khịa, "Mười tám tuổi cậu còn đang phá của, cảm ơn."
Lưu Diệu Văn im lặng đặt ly rượu xuống, đột nhiên gọi quản lý tới, "Cho một ly Old Fashioned."
Quản lý khẽ nhếch miệng, muốn giải thích mà không dám, Tạ Quân Kiệt và Sở Tử Ngọc còn dễ, nhưng Lưu Diệu Văn...... Hắn thật sự không có can đảm nói chỉ được gọi một ly.
Tạ Quân Kiệt và Sở Tử Ngọc muốn xem náo nhiệt nên chẳng ai lên tiếng.
Quản lý thật sự không dám đối diện với ánh mắt Lưu Diệu Văn, áo vest của hắn ướt đẫm mồ hôi, cắn răng gật đầu, "Chờ em một lát ạ."
Sau đó chạy nhanh như trốn.
Quản lý vừa đi xong, Tạ Quân Kiệt lập tức mở phiên giao dịch, "Nào, tụi mình đánh cược xem ly Old Fashioned này có thể bưng lên không."
Sở Tử Ngọc lại gần đặt cược, "Cược gì?"
"Khu đất ở Tây Đơn."
"OK!" Sở Tử Ngọc ghim thêm một miếng dưa lưới, "Tớ cược không thể!"
Tạ Quân Kiệt nhíu mày, "Tớ không được chọn, vậy cược có thể đi."
"Thôi thôi." Sở Tử Ngọc xua tay, "Làm như tớ chơi ép cậu không bằng, cậu cứ chọn tùy ý đi, vậy mới gọi là cược chứ."
Tạ Quân Kiệt quay sang hỏi Lưu Diệu Văn, "Lưu ổng, cậu nói xem có nên đổi không?"
Lưu Diệu Văn nhíu mày, "Là sao?"
Lúc này Sở Tử Ngọc mới cười đùa tí tửng giải thích, "Bartender này cá tính lắm, quy định mỗi đêm một người một ly thôi, có boa bao nhiêu tiền cũng vô ích."
Một bên khác, quản lý chạy xuống quầy bar ở tầng trệt, hắn nghĩ kỹ rồi, hôm nay dù có quỳ lạy Tống Á Hiên cũng phải lấy bằng được ly Old Fashioned này!
Lưu Diệu Văn là ai chứ, một ánh mắt cũng đủ làm các đại gia Bắc Kinh run như cầy sấy, đắc tội ai chứ không thể đắc tội anh được!
Ngoài dự đoán của hắn, Tống Á Hiên không từ chối ngay mà hỏi, "Người này lợi hại lắm à?"
"Đâu chỉ lợi hại." Quản lý nắm lấy cơ hội nói, "Con đường này, kể cả quán bar này đều là sản nghiệp của anh ta đấy. Tiểu Tống à, để quán bar của chúng ta được mở tiếp, rượu này cậu nhất định phải pha nhé."
Nửa câu đầu của quản lý là sự thật, nửa câu sau là hắn phóng đại.
Mặc dù khi đối mặt với Lưu Diệu Văn, áp lực sẽ tăng lên gấp bội.
Đây là sự uy nghiêm được lắng đọng qua nhiều năm của vị lãnh đạo tiếp quản Lưu thị từ năm hai mươi hai tuổi, các thế hệ thứ hai thứ ba khác đều không thể nào sánh được.
Nhưng ở nơi mà các đại gia lắm tiền và người nổi tiếng hay lui tới này, Lưu Diệu Văn đóng vai trò thấp nhất và cũng nho nhã nhất.
Một ly rượu mà thôi, nếu quản lý chủ động giải thích thì Lưu Diệu Văn sẽ không làm khó.
Không giải thích, không bưng lên, Lưu Diệu Văn cũng sẽ không vì một ly rượu mà nổi giận.
Chỉ là quản lý không dám mở miệng thôi.
Tống Á Hiên không vạch trần quản lý, mọi chuyện đang đi theo đúng kế hoạch của cậu.
Trong ly Negroni của Lưu Diệu Văn, cậu đã pha thêm một nguyên liệu ngoài công thức.
Cậu đoán Lưu Diệu Văn sẽ vì hương vị mà gọi ly thứ hai.
Nhưng mọi chuyện có thể tính toán chính xác, còn Lưu Diệu Văn thì không.
Tống Á Hiên vừa định pha rượu thì quản lý nhận được điện thoại, hắn luôn miệng vâng dạ rồi khúm núm cúp máy.
Quản lý quay lại gác tay lên quầy bar, tay kia lau mồ hôi, "Tiểu Tống, khỏi cần pha nữa, hủy rồi."
Ngón tay Tống Á Hiên hơi khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn gian phòng trên lầu hai, một bóng người vén rèm cửa quay lưng rời đi.
Lưu Diệu Văn trở lại chỗ ngồi, Sở Tử Ngọc nhai dưa rôm rốp, "Lưu ổng của chúng ta đang làm ăn đấy à, đến quán bar mà vẫn tuân thủ quy củ, chắc cả đời tớ cũng theo không kịp."
Tạ Quân Kiệt lại hỏi, "Lão Lưu , cậu có thấy bartender kia giống em ấy lắm không?"
Lưu Diệu Văn chẳng buồn ngước mắt, "Ai."
Tạ Quân Kiệt âm thầm thở dài, Lưu Diệu Văn thật sự chẳng có chút hứng thú nào với tiểu thiếu gia nhà họ Lâm kia, anh đã gặp ai thì sẽ không bao giờ quên, thế mà ngay cả mặt người ta cũng chẳng có ấn tượng.
"Không ai hết." Tạ Quân Kiệt nói giễu, "Đừng nói chuyện với hai lão già không hiểu phong tình này nữa."
Sở Tử Ngọc ngồi không cũng trúng đạn, hắn bất mãn gõ bàn, "Ê ê ê, nói ai già vậy, tớ đang tuổi ba mươi thành thục chín chắn đấy nhé, ai không hiểu phong tình hả, hôm nay tớ gọi tới mấy em đẹp lắm!"
Hắn vừa dứt lời thì có người gõ cửa.
"Tiểu Sở tổng."
Nhà Sở Tử Ngọc mở công ty truyền thông giải trí nên dưới trướng có không ít minh tinh người mẫu tiếng tăm.
Hôm nay Sở Tử Ngọc gọi tới hai người mẫu nữ, hai nữ chính trong phim thần tượng đang ăn khách và ba sao nam.
Một là uống rượu với trai xinh gái đẹp mới vui, hai là hắn muốn dắt mối cho Lưu Diệu Văn.
Cũng không phải hắn định tìm vợ cho Lưu Diệu Văn, với thân thế như bọn họ thì hôn nhân chính là vốn làm ăn.
Chỉ là cậu bạn thân này của hắn đã ba mươi rồi mà vẫn còn là trai tân chưa yêu đương lần nào, hắn chỉ sợ anh nhịn quá thành b.iến thái thôi.
Sở Tử Ngọc nháy mắt với cô nàng đẹp nhất, "Trình Trình, kể cho Lưu tổng nghe phim mới của em đi, cậu ta thích nhất là phim kinh dị đấy."
Tần Trình Trình đã bị Lưu Diệu Văn thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, vẻ chững chạc lắng đọng qua năm tháng kia ngay cả ánh sáng lờ mờ cũng che không được.
Cô đang vui vẻ đi qua thì Lưu Diệu Văn uống cạn chỗ rượu còn lại rồi đặt ly xuống, đứng dậy nói, "Các cậu cứ chơi đi, tớ về đây."
Sở Tử Ngọc đứng lên, "Lão Lưu——"
Đáp lại hắn là tiếng đóng cửa.
Tạ Quân Kiệt đã quá quen thuộc nên chẳng buồn nhúc nhích, "Khỏi gọi mất công, lão già kia dị ứng sắc đẹp mà!"
Trên mặt Tần Trình Trình lộ vẻ hụt hẫng, Sở Tử Ngọc vừa xào bài poker vừa bảo cô, "Nào nào nào, u buồn không thuộc về mỹ nhân đâu, qua bàn anh chơi đi, đang thiếu một tay đây."
Tần Trình Trình tươi cười đi tới ngồi xuống.
—
Lưu Diệu Văn xuống tầng trệt, trên sân khấu có mấy ca sĩ vừa đàn vừa hát.
Chỗ ngồi lờ mờ, sàn nhảy quái dị, bầu không khí ồn ào sôi động.
Chỉ riêng quầy bar trong góc có một bóng người gầy gò đang yên lặng pha rượu.
Ánh đèn neon lập lòe lướt qua góc nghiêng của cậu, lạnh nhạt hờ hững hoàn toàn trái ngược với xung quanh.
Sơ mi trắng, ghi lê đen, đồng phục giống hệt nhau nhưng khi mặc trên người cậu lại có một vẻ đẹp rất riêng.
Lưu Diệu Văn dừng lại mấy giây ngắn ngủi rồi thu hồi ánh mắt, đôi giày da trên sàn bình thản rời đi.
Về đến nhà, Tống Á Hiên đã đói lả nên nấu cho mình một tô hoành thánh nhỏ.
Những viên hoành thánh do cậu tự cán vỏ, nhân thịt nạc, nhân tôm lột, nhân rau củ chất đầy trong ngăn đá.
Ban ngày cậu đi câu cá, ban đêm ôn bài, còn phải làm thêm ở quán bar hai đêm nên không có thời gian nấu cơm, trữ đông hoành thánh rồi lấy ra nấu là tiện nhất.
Một tô canh rong biển nấu tôm thanh đạm đựng hai mươi viên hoành thánh tròn căng.
Tống Á Hiên yên lặng ăn.
Trong đầu hồi tưởng lại chuyện tối nay.
Kế hoạch ban đầu của cậu là pha ly rượu thứ hai để thu hút sự chú ý của Lưu Diệu Văn.
Nhưng Lưu Diệu Văn có hàm dưỡng hơn dự đoán làm kế hoạch của cậu bị đảo lộn.
Nhưng Tống Á Hiên không hề thất vọng.
Ăn xong viên hoành thánh cuối cùng, cậu bưng tô lên húp cạn nước canh.
Kiên nhẫn chờ đợi cơ hội duy nhất.
——
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tống Á Hiên đã lên đường đi câu.
Vẫn là hồ chứa Điền Sơn.
Nhiệt độ giảm mạnh, tuyết chưa rơi mà mặt hồ đã đóng một lớp băng dày, khi Tống Á Hiên tới đã có người khoan lỗ trên mặt băng.
Câu cá trên băng nguy hiểm nhưng cũng thú vị kí.ch thích hơn, người tới đây còn đông hơn mọi ngày.
Tống Á Hiên chưa mua máy khoan nên đứng nhìn người khác câu cá trên băng, yên lặng học hỏi kinh nghiệm.
Hôm nay ông lão tới khá muộn, người già sợ lạnh, chưa tới thời điểm lạnh nhất mà đã trang bị đầy đủ.
Ông rủ Tống Á Hiên đi chung với mình, tìm một chỗ câu vừa ý rồi sai Tống Á Hiên dựng lều trải đệm.
"Lót đệm thì khí lạnh từ mặt băng mới không xuyên qua được, nhiệt độ trong lều có cao cỡ nào cũng không sợ băng tan." Ông lão mang theo lò sưởi, cười ha hả nói, "Nếu đủ gas còn có thể câu đêm nữa đấy."
Ông lão mơ màng hồi tưởng, "Câu đêm mang lại cảm giác đặc biệt lắm, mọi âm thanh đều lắng xuống, nếu có tuyết thì vừa nghe tuyết rơi vừa chờ cá mắc câu, thi vị không sao tả hết."
Tống Á Hiên trải đệm xong, ông lão đem lò sưởi và bình gas nhỏ vào, loay hoay mấy lần mới bật được lò sưởi.
Lều vải nhỏ ấm lên rất nhanh, ngón tay lạnh buốt của Tống Á Hiên dần có lại cảm giác, cậu không ngồi bệt xuống mà ngồi xổm nhìn ông lão mắc mồi.
Hôm nay mồi câu của ông lão là giun đỏ, hình dạng khá giống que diêm, da dày dễ móc vào lưỡi câu, đầu đen bóng, thân màu đỏ sẫm, thả xuống nước có màu đỏ tươi dễ thu hút con mồi.
Ông lão còn trộn thêm một vài nguyên liệu, nói nhỏ với Tống Á Hiên: "Ông đã trộn thêm mỡ heo và mật hoa quế vào mồi, cá thích ăn lắm."
Tống Á Hiên nghiêm túc ghi lại, muốn thu hút con mồi thì phải trộn thêm nguyên liệu.
Một ngày trôi qua rất nhanh, mặc dù ông lão muốn câu đêm như trước đây nhưng sức khỏe chịu không nổi nên đành xách thùng rỗng về nhà.
Chọn chỗ câu trên băng rất quan trọng, hôm nay ông lão chọn vị trí không tốt lắm nên luôn miệng càu nhàu, nói ba giờ sáng mai sẽ đến giành chỗ.
Ông lão có xe, Tống Á Hiên giúp ông cất đồ nghề, từ chối khéo lời đề nghị cho quá giang của ông rồi tự đi bộ tới ga điện ngầm.
Tay trái cậu xách một cái túi nhựa, bên trong đựng một con cá đã sơ chế.
Hôm nay cậu vừa câu được con cá trích đầu tiên.
Lên tàu điện ngầm về lại thành phố, ra khỏi cổng ga, đầu khu phố có một siêu thị mini, Tống Á Hiên vào mua miếng đậu hũ và tép hành lá để tối nay hầm canh cá trích.
Hành lang cũ kỹ, hình như đèn cảm ứng đã hỏng, Tống Á Hiên dò dẫm đi lên lầu, vừa rẽ qua chỗ ngoặt, sắp đến nhà mình thì chợt thấy một chấm đỏ lập lòe trong bóng tối phía trước.
Đúng lúc này đèn cảm ứng chợt sáng lên.
Trước cửa nhà, Lục Mục Trì hờ hững đứng dựa vào tường, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc sắp hút hết.
Một đống tàn thuốc nằm dưới chân Lục Mục Trì, đôi mắt đen như hồ sâu nhìn Tống Á Hiên từ trên xuống dưới.
Gần một tháng không gặp, hình như lại càng đẹp hơn.
Hắn chậm rãi nhả khói.
"Tìm được em rồi, đồ chơi nhỏ."
Chương 8
Tống Á Hiên không hề bất ngờ khi Lục Mục Trì tìm đến.
Cậu cũng chẳng muốn trốn tránh Lục Mục Trì.
Trong con ngươi màu nâu nhạt, một tia sáng ngầm nặng nề lướt qua dưới ánh đèn công suất thấp.
Túi nhựa va nhau phát ra tiếng ma sát rất nhỏ.
Sau đó Tống Á Hiên ngước mắt lên.
Cách mười bậc thang, cậu bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét của Lục Mục Trì, hờ hững lên tiếng, "Tìm được em trai tôi rồi à?"
Lục Mục Trì không ngờ câu đầu tiên của Tống Á Hiên lại là hỏi chuyện này.
Hắn rút ra điếu thuốc cuối cùng, "Có cần thiết không?"
"Cần."
"Em là cái thá gì chứ." Lục Mục Trì rút điếu thuốc vứt xuống đất rồi chà mạnh bằng mũi chân, "Em tưởng mình thật sự có tư cách ra điều kiện với tôi à? Chỉ cần tôi muốn thì ngay bây giờ có thể đem em đi nhốt lại, chẳng ai dám quản hết."
Lục Mục Trì lạnh lùng chế giễu, "Cũng chẳng ai quan tâm em đâu, trong mắt bố mẹ nuôi em còn thua cả chó nữa."
Tống Á Hiên không hề nao núng, những lời lăng mạ của Lục Mục Trì xuất hiện khắp nơi trong nguyên tác.
Trong truyện, ngay đêm ký hợp đồng cậu đã bị Lục Mục Trì đưa đến biệt thự nghỉ mát.
[ Lục Mục Trì dựa vào ghế sofa nhàn nhã hút thuốc, môi mỏng thốt ra những lời còn lạnh hơn thời tiết âm độ.
"Cởi ra."
Cửa biệt thự chưa đóng, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của vệ sĩ và người hầu.
Sắc mặt Tống Á Hiên trắng bệch, cố sức kiềm chế sự run rẩy và tuyệt vọng, giữ lại chút tự tôn sau cùng, "Tới chỗ khác đi."
Đuôi mày Lục Mục Trì hơi nhướng lên, dài giọng hỏi, "Còn ra điều kiện với tôi nữa à?"
Hắn cười nhạo, "Em là cái thá gì chứ!"
Hắn đột ngột quăng điếu thuốc rồi đứng dậy sải bước đi tới chỗ Tống Á Hiên, thản nhiên xé rách quần áo cậu.
Cửa mở toang, người hầu ái ngại quay lưng đi.
"Khóc à?" Lục Mục Trì đưa ngón trỏ nâng mặt cậu lên, vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, từ từ nghiền nát tự tôn của Tống Á Hiên, "Giả bộ ngây thơ làm gì, em là món đồ tôi mua với giá cao, sau này ăn quen bén mùi còn quỳ xuống năn nỉ tôi ** ấy chứ."
Ngày hôm sau, Lục Mục Trì vứt một tờ giấy lên thân thể tàn tạ của cậu.
"Đơn xin nghỉ học đấy, bắt đầu từ hôm nay phải ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu hết."
......]
Ánh mắt Tống Á Hiên bình tĩnh không một gợn sóng.
Không nhìn thấy cảm xúc mình muốn trên mặt Tống Á Hiên, nhục nhã, tổn thương, khó chịu...... tất cả đều không có.
Lửa giận tích tụ trong ngực Lục Mục Trì.
Rốt cuộc Tống Á Hiên không sợ hắn hay coi thường hắn vậy?
Dù là cái nào cũng khiến Lục Mục Trì nổi nóng, "Em ——"
Tống Á Hiên đồng thời mở miệng, "Xem ra không tìm được rồi."
"Vậy mời anh về cho, trước khi tìm được em tôi, tôi chẳng có lời nào để nói với anh cả."
Lục Mục Trì thật sự tức giận, xem ra Tống Á Hiên vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
"Em ——"
Meo.
Một tiếng mèo kêu cắt ngang lời hắn.
Tống Á Hiên bỗng quay phắt lại.
Ánh mắt Lục Mục Trì khẽ động, thì ra là kéo dài thời gian để chạy, hắn lập tức thấy nhẹ nhõm, nhanh chân đuổi theo, "Em chạy......"
Giọng hắn đột ngột im bặt.
Lục Mục Trì đứng cách Tống Á Hiên mấy bậc, kinh ngạc nhìn xuống chiếu nghỉ cầu thang.
Đèn cảm ứng tối đi, ánh đèn đường lốm đốm hắt qua cửa sổ cầu thang chạm rỗng, lấm tấm rơi xuống khuôn mặt thiếu niên, đó là vẻ dịu dàng mà hắn chưa bao giờ thấy.
Tống Á Hiên không chạy, cậu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, bên chân là hai con mèo hoang gầy nhom.
Tống Á Hiên cẩn thận lấy nửa con cá đã sơ chế ra khỏi túi nhựa rồi để trên lòng bàn tay cho chúng ăn.
Có lẽ hai con mèo bị đói lâu ngày nên ăn ngấu nghiến.
Lục Mục Trì hơi động lòng.
Lâm Phong Trí cũng thích mèo, nuôi ba con đều là bảo bối của y.
Đây chính là anh em hợp nhau sao?
Ánh mắt Lục Mục Trì dần phức tạp, hắn lạnh lùng nhắc Tống Á Hiên, "Cá sống chưa xử lý có ký sinh trùng đấy, em có biết nuôi mèo không thế?"
Tống Á Hiên không ngẩng đầu lên mà chăm chú cho mèo ăn, "Còn sống là được rồi."
Lục Mục Trì nhíu mày, "Cái......"
Hắn liếc nhìn vách tường bẩn thỉu đã tróc sơn quá nửa, từng mảng loang lổ, dán đủ loại quảng cáo.
Chỗ này còn tệ hơn nhà họ Tống lần trước hắn đến.
Rách nát, tồi tàn, nghèo khó.
Lần đầu tiên hắn ý thức được rõ ràng Tống Á Hiên rất nghèo.
Tống Á Hiên không mua nổi đồ hộp nhập khẩu, sữa dê vận chuyển bằng đường hàng không, thịt tươi được xử lý vô trùng, một con cá sống là tất cả những gì cậu có.
Tống Á Hiên cũng không khác gì hai con mèo hoang kia, có đồ ăn để sống là được, vô trùng hay có trùng chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Lục Mục Trì im lặng.
Hắn ngắm nghía Tống Á Hiên lần nữa, so với lần trước gặp, Tống Á Hiên đã mặc đồ dày hơn nhưng vẫn nhìn ra được quần áo quá rộng so với cậu.
Đàn ông trưởng thành cao một mét tám mấy mà gầy như Tống Á Hiên sẽ không tìm được hàng may sẵn có kích cỡ phù hợp, trừ khi đặt may riêng.
Quần áo Lâm Phong Trí đều là đồ đặt may, da y non mịn nhạy cảm nên phải dùng loại vải mềm nhất.
Đèn cảm ứng sáng lên lần nữa, Lục Mục Trì thấy rõ bàn tay Tống Á Hiên đỏ bừng.
Không phải máu cá mà là đỏ vì lạnh.
Lục Mục Trì chợt nảy sinh một cảm giác khó tả.
Lâu nay hắn vẫn nhớ đến người phụ nữ kia.
Cũng là mùa đông, bà đắp cho hắn một người tuyết thật lớn, hai bàn tay lạnh cóng đỏ bừng mà vẫn hớn hở về phòng gọi hắn.
Ai ngờ khi họ ra sân, người hầu đang cầm nước nóng tưới lên người tuyết.
Ông nội chống gậy, nói mà chẳng có biểu cảm gì, "Cháu đích tôn nhà họ Lục không cần quà rẻ tiền đâu."
Người phụ nữ luống cuống đứng đó, vừa sợ vừa tủi thân.
Hắn nhớ rất rõ người phụ nữ kia cũng nghèo như Tống Á Hiên.
Thỉnh thoảng bà lại kể chuyện hồi bé mình nghèo đến nỗi không có cơm ăn, có lần nửa đêm đói quá chạy sang rẫy người ta trộm khoai lang, chưa kịp trộm đã bị chó phát hiện rồi rượt chạy thật xa, cuối cùng vẫn bị táp một miếng.
Lục Mục Trì từng thấy vết thương kia trên ngón út tay trái của người phụ nữ, có tiền cũng không xóa đi được.
Vì vậy bà không được phép tham gia bất kỳ sự kiện công khai nào.
Vết sẹo của bà là dấu ấn của người nghèo.
Tống Á Hiên trước mắt dần trùng khớp với người phụ nữ kia.
Cơn giận của Lục Mục Trì mãnh liệt chưa từng có, hắn hung dữ nói, "Không có tiền còn bày đặt thanh cao, tôi cho em thêm một cơ hội nữa, một năm năm triệu, cả đời em cũng chẳng kiếm ra số tiền này đâu!"
Tống Á Hiên vẫn bất động, lạnh nhạt nói, "Tiền tôi sẽ tự kiếm, tôi chỉ có một điều kiện là tìm em trai cho tôi thôi."
Lục Mục Trì bẻ tay răng rắc.
Giờ hắn có thể túm Tống Á Hiên đến bất kỳ khách sạn nào, hoặc là vào căn phòng thuê chưa đầy hai mươi mét vuông của Tống Á Hiên rồi chơi cậu thỏa thích.
Thậm chí đó là mục đích duy nhất hắn tới đây hôm nay.
Nhưng giờ khắc này hắn chẳng còn sức nhấc chân nữa.
Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng mèo hoang ăn, Lục Mục Trì im lặng thật lâu, đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại đời cũ.
Là điện thoại của Tống Á Hiên.
Hắn đi xuống cầu thang rồi ném điện thoại vào mũ áo Tống Á Hiên.
"Nhớ nghe điện thoại của tôi đấy. Đừng hòng chạy trốn, có đi đâu tôi cũng tìm ra em thôi."
Lục Mục Trì bỏ đi.
Chỉ giây lát sau tiếng bước chân đã biến mất khỏi chung cư.
Đèn cảm ứng hành lang dần tắt, một con mèo ăn cá xong nhảy phóc lên cửa sổ, lách qua khe hở chạy đi.
Con kia còn đang liếm lòng bàn tay Tống Á Hiên, bên trên còn dính chút cá vụn.
Đầu lưỡi mềm mại có gai ngược nên cảm giác bị liếm không tốt lắm, Tống Á Hiên kiên nhẫn chờ mèo con liếm xong bỏ đi mới xách đồ ăn về nhà.
Về đến nhà, Tống Á Hiên bật đèn thay dép lê rồi vào bếp trước.
Vặn nước ấm cọ rửa từng ngón tay.
Nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Lục Mục Trì, cậu biết mình đã thả mồi câu thành công.
Cho mèo hoang ăn là sự lương thiện mà chỉ Lâm Phong Trí mới xứng đáng có, trước kia cậu đói ba bữa no một bữa nên thật sự không còn sức để thương xót người khác.
Buổi chiều đầu tiên dọn nhà, cậu phát hiện khu chung cư này có rất nhiều mèo hoang.
Cậu bắt đầu cho chúng ăn mỗi đêm.
Lần nào cũng đựng đồ ăn trong túi nhựa, khi cho ăn túi nhựa ma sát phát ra âm thanh, dần dà mèo hoang nghe tiếng sẽ biết có đồ ăn và chủ động ra tìm cậu.
Tối nay mèo hoang tới hơi ít, nhưng hai con cũng đủ rồi.
Tống Á Hiên rửa tay, nước chảy đầy nửa bồn, cậu lấy chiếc điện thoại cũ ra khỏi mũ áo.
Sau đó ——
Độp.
Điện thoại từ từ chìm xuống đáy nước.
Tống Á Hiên quay người cầm chổi và ki hốt rác đi ra ngoài lần nữa, quét sạch tàn thuốc trước cửa, không để lại chút tàn tro nào.
Dưới lầu, Lục Mục Trì hạ cửa xe xuống nhìn lên căn phòng nhỏ tối om bỗng vụt sáng, đôi mắt đen lộ ra một cảm xúc khác lạ.
Hắn bảo tài xế, "Lái đi."
Tài xế e dè hỏi, "Đi đâu ạ?"
"Nhà chính."
Lục Mục Trì rất hiếm khi về đó, lễ Tết mới về một chuyến.
Trời tối người yên, bảo vệ mở cổng, xe chạy trên con đường rợp bóng ngô đồng, cuối đường chính là nhà họ Lục.
Biệt thự theo phong cách retro của thế kỷ trước, bề ngoài cổ kính giản dị, phòng khách vẫn sáng đèn.
Lục Mục Trì thay giày đi vào, có chút kinh ngạc. Đã rạng sáng mà còn ai ——
"Chú?" Thấy rõ người đàn ông trong quầy bếp, Lục Mục Trì càng bất ngờ hơn.
Lưu Diệu Văn hơi cúi đầu, ngón tay như ngọc cầm một chai Campari.
Trên quầy bày một dãy ly cổ điển được xếp thẳng hàng.
"Muộn quá vậy?" Lưu Diệu Văn không ngẩng đầu lên mà rót rượu vào ly.
Lục Mục Trì nói qua loa, "Có chút chuyện ạ." Hắn đi tới mấy bước, "Sao hôm nay chú có hứng vậy?"
Lưu Diệu Văn ít khi uống rượu, càng không bao giờ tự pha rượu.
Lưu Diệu Văn nhớ lại cảm giác đêm đó, là một ly Negroni tuyệt hảo rất hợp khẩu vị mình.
Anh thích đắng.
Rót thêm chút Campari, Lưu Diệu Văn lại nếm thử một miếng, vẫn không đúng.
Anh đặt ly xuống rồi quay người tới tủ rượu, "Ngủ đi, muộn rồi."
Lục Mục Trì không hề buồn ngủ, ánh mắt dõi theo Lưu Diệu Văn, yết hầu nhấp nhô mấy lần mới khó nhọc nói, "Chú có bà ấy......"
Với thế lực của Lục gia mà không điều tra được tung tích một người phụ nữ bình thường nhất định là vì ông nội hắn cản trở, hoặc người phụ nữ kia cố tình trốn tránh, không muốn về thăm hắn nữa.
Nỗi oán hận vì bị bỏ rơi dâng lên, Lục Mục Trì gượng gạo sửa lời, "Có thể giảm bớt vệ sĩ không ạ, cháu chẳng có chút riêng tư nào cả."
Lưu Diệu Văn cầm một chai Regan No. 6 trở lại, đường viền hàm lạnh lùng chẳng có chút nhiệt độ nào, "Đó là ý của ông nội cháu."
Lục Mục Trì lẩm bẩm, "Cháu biết, nhưng......" Hiện giờ cả nhà họ Lục đều do Lưu Diệu Văn làm chủ.
Lưu Diệu Văn nói một câu, chắc chắn ông nội sẽ đồng ý ngay.
"Chức trách của vệ sĩ là bảo vệ thân chủ." Lưu Diệu Văn rót chút Regan No. 6 vào ly rượu, "Đâu liên quan gì đến chuyện riêng tư."
Ngụ ý là vệ sĩ sẽ không báo cáo chuyện riêng tư của Lục Mục Trì.
Lục Mục Trì mấp máy môi mấy lần, cuối cùng không dám nói thêm nữa, "Cháu ngủ trước đây, chú cũng nghỉ sớm đi ạ."
Lưu Diệu Văn hờ hững đáp, "Ngủ ngon."
"Chú cũng ngủ ngon ạ."
Lục Mục Trì lên lầu.
Chỉ còn lại Lưu Diệu Văn, anh tính tỷ lệ kỹ càng rồi khuấy đều, lại pha thêm một ly Negroni.
Bưng lên nếm thử, vị đắng gần giống nhưng vẫn thua kém chút xíu.
Lưu Diệu Văn đổ đi rồi lại tới tủ lạnh lấy thêm một cái ly cổ điển để tiếp tục pha chế.
Thời gian dần trôi qua trong tiếng khuấy rượu khẽ khàng, nắng sớm lờ mờ, Lưu Diệu Văn nếm thử một hớp Negroni mới pha.
Vị đắng nồng tăng dần, giống hệt ly rượu đêm đó.
Mắt đen lóe lên.
Bartender trẻ tuổi kia đã thêm hai giọt nước ép ô liu vào công thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro