Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31+32+33

Nhà ăn của viện mồ côi ở cạnh sân chơi, mấy chiếc xe tải lớn chạy vào làm lũ trẻ ùa ra xem náo nhiệt.

   Tống Á Hiên đang gọt táo cho chúng, đến khi nghe tiếng nói chuyện loáng thoáng ngoài cửa nhà ăn mới ngước mắt lên.

   Ngoài trời âm u, đèn dây tóc trong nhà ăn bật sáng, hai cánh cửa nhà ăn hệt như ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối.

   Ngay thời khắc nhìn thấy Lưu Diệu Văn đẩy cửa vào, bóng dáng từ mơ hồ đến rõ ràng, Tống Á Hiên biết kế hoạch của mình đã bắt đầu thành công.

   Cậu cúi đầu xuống, trên tay là một quả táo nhỏ đã gọt sạch, cậu đưa cho bé gái đang háo hức trông mong rồi nhìn cô bé, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết, "Ăn đi em."

   Bé gái cầm lấy quả táo, lễ phép nói "Cảm ơn anh" rồi mới vui vẻ ăn từng miếng nhỏ.

   Tống Á Hiên dọn dẹp vỏ táo, vừa định đứng dậy thì một đôi giày da đen bóng đến gần lọt vào tầm mắt cậu.

   Cậu ngẩng đầu lên, thân hình cao lớn che khuất ánh đèn trên đầu, khuôn mặt người đàn ông hơi mơ hồ nên không thấy rõ cảm xúc.

   Tiếng bước chân dồn dập cắt ngang ánh nhìn chăm chú của Tống Á Hiên, viện trưởng bước nhanh tới trước, trông thấy Tống Á Hiên nhưng không thấy rõ lắm, dù sao cũng mặc áo khoác nhân viên, viện trưởng nói ngay: "Mau chuẩn bị bữa sáng cho Lưu tiên sinh đi."

   Tống Á Hiên đứng dậy, cậu lễ phép gật đầu với Lưu Diệu Văn xem như chào hỏi rồi quay người đi vào quầy.

   Đôi mắt đen của Lưu Diệu Văn hơi nheo lại, dưới mắt phải Tống Á Hiên dán băng cá nhân, bị thương à?

   Viện trưởng nhìn quanh nhà ăn, phát hiện một chỗ ngồi thích hợp nên mời Lưu Diệu Văn sang, "Lưu ổng, qua bên kia ngồi đi ạ."

   Lưu Diệu Văn thu mắt lại rồi theo viện trưởng tới bàn ăn.

   Tống Á Hiên trở lại quầy, bắt gặp Từ Kiều Âm hốt hoảng ngồi xổm dưới gầm bàn, bà đã nhận ra Lưu Diệu Văn.

   Bốn mắt nhìn nhau, Từ Kiều Âm thấy Tống Á Hiên thì trên mặt lộ vẻ xấu hổ, chột dạ cúi đầu xuống, Tống Á Hiên vờ như không thấy bà, đi thẳng tới quầy lấy điểm tâm.

   Cũng như bữa sáng phát cho lũ trẻ, khay cơm đựng bánh quẩy, bánh bao thịt và một quả táo, chỉ khác là khẩu phần dành cho người lớn, lại múc thêm hai bát cháo, để lên hai đôi đũa, mỗi tay bưng một khay đến bàn ăn phía trước.

   Hôm nay âm độ, nhà ăn không có điều hòa hay máy sưởi nên bát cháo nóng hổi lập tức nguội đi.

   Viện trưởng trợn mắt, nhỏ giọng răn dạy Tống Á Hiên, "Sao lại bưng mấy thứ này, mau bảo nhà bếp nấu tô mì đi, bỏ nhiều thịt vào."

   Lưu Diệu Văn lại nói: "Cứ như mọi người là được rồi, không cần đặc biệt đâu."

   Viện trưởng tươi cười gật đầu, "Vâng, nhưng đây là lần đầu tiên ngài tới ăn cơm nên vẫn phải chiêu đãi ngài thịnh soạn chứ ạ. Cái này......"

   Viện trưởng hơi bất đắc dĩ, "Trời lạnh quá, đồ ăn nóng mấy cũng thành nguội, lỡ ngài ăn bị đau bụng thì làm sao bây giờ."

   Lưu Diệu Văn nhìn thoáng qua Tống Á Hiên, băng cá nhân không giống mới dán mà là vết thương cũ, đột nhiên anh nhìn sang viện trưởng, "Điều hoà không khí sẽ đưa tới sau, theo số liệu do chỗ ông cung cấp, nhà ăn sẽ có bốn cái."

   Hai mắt viện trưởng lập tức sáng lên, ông sợ nhất là mùa đông, kinh phí có hạn nên không trả nổi chi phí sưởi ấm cho diện tích rộng, chỉ có thể ưu tiên cho ký túc xá của bọn trẻ, còn phòng học và nhà ăn đều không có.

   Bởi vậy mỗi lần đến mùa đông lũ trẻ rất tội nghiệp, lúc nãy ông cũng cố ý kể khổ để Lưu thị tài trợ thêm mấy máy điều hoà, không ngờ Lưu Diệu Văn đã chuẩn bị sẵn!

   Viện trưởng hết sức cảm động, nếu không phải Lưu Diệu Văn quá uy nghiêm thì ông chỉ muốn nắm tay anh cảm tạ một ngày một đêm.

  "Vâng vâng vâng." Ông bưng cháo lên, "Ngài mau ăn đi, đừng để nguội quá."

   Lưu Diệu Văn chợt hỏi: "Ăn sáng chưa?"

   Viện trưởng lập tức trả lời, "Chưa ạ, không ——" Chợt nhận ra hình như không phải nói với mình, viện trưởng quay đầu sang, đúng là Lưu Diệu Văn không hỏi ông mà nhìn tình nguyện viên ở nhà ăn lúc nãy.

   Tống Á Hiên gật đầu, "Ăn ở nhà rồi ạ."

   Viện trưởng hết sức kinh ngạc, "Hai người quen nhau à?"

   Tống Á Hiên giải thích, "Lưu iên sinh đã giúp đỡ cháu."

   Lưu Diệu Văn không hài lòng lắm về lời giải thích này nhưng cũng chẳng nói gì.

   Viện trưởng gật đầu, phạm vi làm từ thiện của Lưu thị rất rộng.

   Ngoại trừ quyên góp tiền bạc và hàng hóa khi thiên tai, nghe nói còn tặng học bổng giá trị lớn cho các trường đại học, hai ngày trước thư ký từng nói viện mồ côi này có một tình nguyện viên là sinh viên giỏi, có lẽ là thiếu niên thanh tú trước mắt này, đoán chừng cậu đã nhận học bổng của Lưu thị.

   Người quen dễ nói chuyện, viện trưởng nghĩ đến chuyện xây phòng y tế, thư viện và ký túc xá mới, ông liếc nhìn thẻ nhân viên của Tống Á Hiên, họ Tống, lập tức thuận nước đẩy thuyền, "Lưu ổng, vậy lát nữa để Tiểu Tống dẫn ngài tham quan viện mồ côi nhé."

   Lưu Diệu Văn cầm đũa gắp một cái bánh quẩy, "Được."

   Viện trưởng tranh thủ ăn điểm tâm rồi viện cớ đi vệ sinh để chạy tới tìm Tống Á Hiên, kéo cậu đến một góc vắng dặn dò, "Tiểu Tống à, lát nữa cháu dẫnLưu tổng đi tham quan nhớ nhắc Lưu thị quyên góp tòa nhà nhé, nhất là phòng y tế và thư viện, viện mồ côi thực sự cần lắm, tốt nhất là năm sau khởi công luôn đi."

   Không phải ông nhỏ nhen mà từng gặp nhiều trường hợp vậy rồi, có mấy công ty đến quyên góp tòa nhà, nếu không nuốt lời thì cũng đổ móng xong rồi bỏ dở, giờ phải thấy tòa nhà thì ông mới hoàn toàn yên tâm, dù là Lưu thị cũng vậy.

   Tống Á Hiên cứ tưởng Lưu Diệu Văn chỉ tặng quà, không ngờ còn quyên góp cả tòa nhà, cậu gật đầu.

   Trở lại nhà ăn, Lưu Diệu Văn đã ăn xong điểm tâm, viện trưởng muốn kiểm kê hàng hóa trên xe tải nên khách sáo nói vài câu rồi nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn và lũ trẻ đầy lòng hiếu kỳ.

   Tống Á Hiên hỏi Lưu Diệu Văn: "Lưu iên sinh, giờ đi chưa ạ?"


   Lưu Diệu Văn nhìn cậu hỏi, "Mặt cậu bị thương à?"

  Anh là người đầu tiên hỏi thăm, mắt Tống Á Hiên hơi cong lên, "Vết thương nhỏ thôi ạ, sơ ý bị quẹt trầy, cũng sắp khỏi rồi."

   Ánh mắt Lưu Diệu Văn trầm xuống, "Cẩn thận một chút, gần mắt lắm đấy."

   Tống Á Hiên thoáng sửng sốt, giây lát sau cậu mỉm cười gật đầu, "Cảm ơn anh đã nhắc, mắt quan trọng với tôi lắm, sau này tôi sẽ cẩn thận."

   Lưu Diệu Văn nhấc chân đi trước, "Đi thôi."

   Tống Á Hiên theo sau, lũ trẻ kia cũng tranh nhau chạy theo.

  "Đây là nhà tổng hợp." Tống Á Hiên dẫn Lưu Diệu Văn tới ký túc xá trước, "Lầu một lầu hai là văn phòng, lầu ba bốn năm là ký túc xá của tụi nhỏ."

   Lần trước Lưu Diệu Văn từng đến đây và lên lầu nhìn qua, anh chợt hỏi: "Trước kia cậu ở đây à?"

   Tống Á Hiên lắc đầu rồi chỉ tới một tòa nhà bỏ hoang cách đó không xa, cửa sổ đã bị phá bỏ, "Tôi ở lầu ba của tòa nhà kia kìa."

  "Mấy tuổi." Lưu Diệu Văn hỏi.

  "Năm tuổi."

   Lưu Diệu Văn im lặng một hồi mới mở miệng lần nữa, "Lên lầu đi."

   Tống Á Hiên gật đầu rồi dẫn Lưu Diệu Văn lên lầu ba, lũ trẻ đang chơi đùa, trong lớp hò hét ầm ĩ, nhìn thấy họ, mấy đứa chạy tới đòi quà, trong đó có một bé trai nghịch ngợm làm tay dơ hầy, nó vô tư níu lấy áo khoác Lưu Diệu Văn, "Chú, quà chú đem đến đâu rồi ạ?"

   Tống Á Hiên nhìn sang Lưu Diệu Văn, anh không tức giận, cũng không đẩy chúng ra mà chỉ lấy chiếc khăn trong túi rồi ngồi xuống cầm tay đứa bé lau sạch, "Lau sạch tay mới được cầm quà, nếu không quà của cháu sẽ bị bẩn đấy, hiểu chưa?"

   Bé trai không hiểu lắm nhưng vẫn có thể hiểu được quà bị bẩn, nó chủ động đi lau tay, chỉ sợ làm bẩn quà của mình.

   Lau tay cho đứa bé xong, Lưu Diệu Văn đứng dậy, Tống Á Hiên để ý thấy anh xếp khăn lại rồi nắm trong tay chứ không lập tức ném đi, tay kia lấy điện thoại ra nói mấy câu, gọi nhân viên của mình đem quà lên lầu ba.

   Chẳng bao lâu sau, ngoài phòng học vang lên tiếng bước chân.

   Ngay lập tức, một đám nhân viên mặc áo khoác đồng phục xanh dương có thêu logo Lưu thị trên ngực bưng đủ loại thùng to nhỏ nối đuôi nhau vào.

   Dẫn đầu là một thanh niên đeo kính không gọng, hắn ít khi làm việc nặng nên chỉ bưng một cái thùng cỡ vừa mà đã thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, hắn chạy chậm tới.

   Liếc thấy Tống Á Hiên, lông mày hắn khẽ nhíu lại, chẳng phải đây là nhân viên quán cà phê mà sếp hắn mời đến văn phòng ăn cơm sao?

   Nhìn thấy thẻ nhân viên của Tống Á Hiên, trợ lý hiểu ngay tại sao sếp mình đổi kế hoạch đến viện mồ côi sớm, thì ra là ý không nằm trong lời.

   Trợ lý kính cẩn nhìn Lưu Diệu Văn, "Lưu ổng, quà cho bọn trẻ đang bưng lên từ từ, giờ phát luôn hay sao ạ?"

   Lưu Diệu Văn gật đầu.

   Thấy họ sắp làm việc, Tống Á Hiên định đi quét dọn vệ sinh.

   Trợ lý lanh tay lẹ mắt tiến lên một bước đưa thùng quà cho Tống Á Hiên, "Anh bạn, cậu phụ chúng tôi phát quà đi, hôm nay không đủ người, với lại mấy đứa nhỏ này." Hắn lịch sự mỉm cười, "Chúng tôi không rành giao tiếp cho lắm."

   Tống Á Hiên nhận lấy, "Vâng." Cậu ngồi xuống nhanh nhẹn xé băng keo in logo Lưu thị trên thùng rồi mở nắp ra, bên trong là hộp đựng bút xanh xanh đỏ đỏ. Cậu ngẩng lên hỏi trợ lý, "Phát hết một lượt hay phát riêng từng lần?"

   Quà tặng Lưu thị mang đến chẳng mấy chốc đã chất đầy tường, cả số lượng và chủng loại đều rất nhiều.

   Trợ lý không ngờ Tống Á Hiên phản ứng nhanh vậy, hắn liếc nhìn Lưu Diệu Văn, "Cậu làm việc ở đây nên rành hơn tôi, cậu thấy cái nào được?"

   Tống Á Hiên suy tư một lát, "Phát riêng đi, tụi nhỏ có thể lãnh thêm mấy lần nữa." Cũng có thêm mấy lần háo hức vui vẻ, thật ra lũ trẻ ở viện mồ côi thiếu thốn tình cảm hơn là vật chất, trong thế giới nhỏ bé này chúng rất ít khi được tiếp xúc với người khác, mỗi lần có tình nguyện viên hay đoàn từ thiện tới đều là thời khắc hạnh phúc nhất của chúng.

   Trợ lý lại nhìn sang Lưu Diệu Văn, thấy anh không phản đối thì lập tức gật đầu, "Vậy cứ làm theo ý cậu đi."

   Tống Á Hiên không nói gì nữa mà nhanh nhẹn bắt tay vào việc.

   Những người khác đều lấy kéo hoặc dao rọc giấy để cắt băng keo nhưng Tống Á Hiên lại gỡ bằng tay, các thùng văn phòng phẩm được phân phát một cách trật tự, Lưu Diệu Văn đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn cậu, trong đôi mắt đen tĩnh mịch lóe lên một tia sáng ngầm.

   Lầu bốn lầu năm cũng có người lên phát quà, đến gần trưa mới phát xong đống quà rực rỡ muôn màu.

   Lúc này nhân viên đến lắp đặt TV.

   Mỗi phòng học đều có một chiếc TV mới.

   Dì Trương hớn hở mời nhân viên Lục thị đến nhà ăn ăn trưa, nãy giờ lũ trẻ đã quen với nhân viên Lưu thị nên cũng ríu rít mời họ ăn chung, trợ lý lập tức hỏi Lưu Diệu Văn, được anh cho phép, hắn lịch sự mỉm cười, "Từ chối thì bất kính quá."

   Tống Á Hiên cũng đến nhà ăn nhưng không phải để ăn mà lấy mười mấy phần cơm bưng lên lầu năm.

  Lũ trẻ ở đó cần phải đưa cơm tới.

   Trong ký túc xá nữ, các bé gái khác lấy cơm xong đều yên lặng ăn, chỉ có một bé lí nhí gọi Tống Á Hiên, "Anh ơi."

   Bé gái này chính là bạn thân của đứa bé câm điếc lần trước, em bị liệt hai chân nên phải luôn ở trên giường, Tống Á Hiên đi tới cúi xuống kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy em?"

   Bé gái hơi sợ nhưng nhớ lại sáng nay anh trai này đã dọn tã lót cho mình, em lấy ra món quà để dưới gối, đó là một khối vuông vức trong suốt như pha lê, tò mò hỏi: "Anh ơi, đây là cái gì vậy?"

   Tống Á Hiên ngắm nghía, vừa giống vật trang trí vừa giống khối rubic trong suốt nhưng hình như không xoay được, cậu đang định cầm lên nghiên cứu thì sau lưng có tiếng bước chân tới gần.

   Một bóng người phủ xuống mang theo mùi hương thoang thoảng như lá thông sau tuyết, năm ngón tay thon dài cầm lấy khối vuông trong tay bé gái, "Đây là pha lê lập phương."

   Tống Á Hiên đứng im, nếu giờ cậu quay lại sẽ đụng vào Lưu Diệu Văn.

   Bé gái hỏi tiếp: "Pha lê lập phương để làm gì ạ?"

   Trên tóc thiếu niên thoang thoảng mùi dầu gội tựa như hương hoa mai, Lưu Diệu Văn không nhúc nhích, anh giải thích với bé gái, "Nó có thể bắt được nắng."

   Nghe thấy nắng, hai mắt bé gái lập tức sáng lên, lâu lắm rồi em chưa nhìn thấy nắng nên háo hức hỏi: "Bắt thế nào ạ, chú dạy cháu được không?"

   Lưu Diệu Văn nói: "Hôm nay thì không được vì không có nắng."

   Bé gái thất vọng thấy rõ, lập tức ỉu xìu. Lưu Diệu Văn lại nói: "Nhưng có thể nhìn thấy cầu vồng."

   Mấy bé gái khác cũng ngừng ăn cơm, không hẹn mà cùng nhìn sang, chúng cũng muốn xem cầu vồng.

   Lưu Diệu Văn vỗ nhẹ lên vai Tống Á Hiên, "Kéo màn cửa lại đi."

   Giờ Tống Á Hiên đã biết nguyên lý của khối pha lê lập phương này.

   Nguyên lý lăng kính, khúc xạ ánh sáng.

   Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy nên khá mới mẻ, cậu gật đầu rồi đứng thẳng dậy, đi tới cửa sổ kéo kín màn.

   Trong phòng lập tức tối om, Tống Á Hiên vừa quay lại thì một vệt sáng rọi xuống sàn nhà trước mặt, là ánh đèn từ điện thoại của Lưu Diệu Văn.

   Tống Á Hiên mượn ánh sáng trở lại chỗ cũ, Lưu Diệu Văn đưa điện thoại cho cậu, "Chiếu đèn đi."

   Tống Á Hiên cầm lấy, Lưu Diệu Văn nói với bé gái: "Xòe tay ra."

   Bé gái vừa hồi hộp vừa mong đợi xòe tay ra, Lưu Diệu Văn chỉnh góc độ khối lập phương rồi đưa vào ánh đèn, một giây sau, mấy tia sáng đủ màu chiếu vào lòng bàn tay bé gái, trong phòng lập tức vang lên tiếng cười mừng rỡ, "Cầu vồng kìa!"

   Đôi mắt Tống Á Hiên cũng sáng lên một giây ngắn ngủi.

   Lưu Diệu Văn không bỏ lỡ một giây này, anh đặt khối lập phương vào tay bé gái, sau đó lấy lại điện thoại rồi rời đi.

   Trợ lý ăn cơm xong thì nhận được điện thoại của Lưu Diệu Văn, hắn vâng dạ rồi cầm chìa khóa xe chạy ra nhà ăn.

  ......

   Lưu Diệu Văn rời đi nhưng đợt tài trợ của Lục thị vẫn chưa kết thúc, Tống Á Hiên và nhân viên Lục thị bận đến sáu giờ chiều mới nghỉ, ăn cơm xong cậu xoa bả vai, vừa xách ba lô định về thì đột nhiên có người gọi cậu, "Tiểu Yến."

   Lưu Diệu Văn đi rồi Từ Kiều Âm mới dám ra, bà cầm một cây dù đen đến gần đưa cho Tống Á Hiên, khách sáo nói: "Dù lần trước cháu cho cô mượn đấy, cảm ơn cháu nhé."

   Tống Á Hiên mỉm cười nhận lại dù, "Không có gì ạ. Nếu không còn việc gì thì cháu đi trước đây."

   Cậu hoàn toàn không nhắc đến chuyện sáng nay, lúc sắp ra cửa, Từ Kiều Âm lại gọi cậu, "Còn...... Còn chuyện sáng nay nữa, cảm ơn cháu, cô có một vài lý do......"

   Tống Á Hiên quay đầu lại, khóe môi hơi cong lên, "Mỗi người đều có mà, cô không cần giải thích với cháu, cháu sẽ không nói lung tung đâu."

   Từ Kiều Âm ngây ngẩn cả người, đợi bà hoàn hồn lại thì Tống Á Hiên đã đi xa.

   Ra khỏi viện mồ côi, Tống Á Hiên vừa đi mấy bước thì có người gọi sau lưng, "Tống Á Hiên!"

   Tống Á Hiên quay đầu thấy trợ lý của Lưu Diệu Văn, cậu dừng lại.

   Trợ lý chạy tới, hắn xách theo túi vải từ thiện, lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh ngọc đưa cho Tống Á Hiên, "Lục tổng bảo tôi đưa cho cậu đấy."

   Tống Á Hiên hơi băn khoăn nhưng vẫn nhận lấy, "Cảm ơn."

   Trợ lý lịch sự mỉm cười, "Đây là việc của tôi mà, đừng khách sáo, vậy tạm biệt nhé, đi đường nhớ chú ý an toàn đó."

   Tống Á Hiên gật đầu.

   Chờ trợ lý đi xong Tống Á Hiên mới mở hộp ra, bên trong là một khối pha lê lập phương giống loại phát cho lũ trẻ nhưng lớn hơn chút xíu.

   Về đến nhà, Tống Á Hiên đi tắm rồi ôn thi cho ngày mai, đến 11 giờ mới để sách xuống, vừa tắt đèn định về giường ngủ thì thoáng thấy khối lập phương trên bàn trà.

   Lẳng lặng đứng mấy giây, Tống Á Hiên cầm khối lập phương tới cạnh giường.

   Bật đèn bàn lên, cậu ngồi xuống để khối lập phương dưới chụp đèn.

   Ánh sáng rực rỡ đủ màu lập tức tỏa ra bốn phía, mỗi tia sáng đều trong veo chói lọi, so với lúc trưa ở viện mồ côi càng đẹp hơn.

   Tống Á Hiên chậm rãi xoay khối lập phương, luồng sáng đầy màu sắc xoay tròn trong không khí hệt như ánh mặt trời.

   Chốc lát sau, Tống Á Hiên giơ tay phải lên, nhẹ nhàng nắm chặt tất cả ánh sáng trong lòng bàn tay mình.

  —

   Cùng lúc đó, Lưu Diệu Văn trở về nhà họ Lục, phòng khách bật đèn sáng, Lưu Diệu Văn mở cửa, đang cởi giày thì có tiếng bước chân hấp tấp chạy tới gần, "Chú Lục!"

   Lưu Diệu Văn thay giày xong nhìn sang, trước cửa có một thiếu niên lạ mặt, anh thờ ơ hỏi: "Cậu là?"

   Lâm Phong Trí cứng đờ, sau chuyện tối hôm đó, y trằn trọc hai ngày rồi quyết định đến tìm Lưu Diệu Văn để giải thích y và Lục Mục Trì tuyệt đối không có bất cứ quan hệ nào! Nhưng Lưu Diệu Văn không nhớ y......

   Có nghĩa là tối hôm đó Lưu Diệu Văn không hề nhìn y sao?

   Lưu Diệu Văn hoàn toàn không nhớ y!

   Lâm Phong cắn chặt môi dưới, trong miệng lập tức tỏa ra mùi máu tươi.

   Lúc này trong phòng khách lại xuất hiện một người, thân hình cao lớn, gương mặt khá giống Lưu Diệu Văn nhưng lớn tuổi hơn nhiều.

   Lục Hàn và Lưu Diệu Văn xưa nay rất xa cách, ông ta cũng chẳng ưa cậu em trai chẳng sống chung mấy năm này, nhưng giờ Lưu Diệu Văn là lãnh đạo đương nhiệm của Lục thị.

   Lục Hàn nặn ra một nụ cười, "A Lẫm em không nhớ à, đây là Lâm Phong Trí, con út của Lâm Hữu Tường đấy."

   Hôm nay Lục Hàn về nhà cũ lấy đồ, gặp Lâm Phong Trí ở cửa nên dẫn y vào, lúc này mới nhớ ra: "À phải rồi, Trí Trí cháu đến tìm Mục Trì đúng không? Ban đêm nó không về đây đâu."

   Lâm Phong Trí cúi đầu xuống, tim đau cực kỳ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là Lưu Diệu Văn hoàn toàn không có khả năng thích mình, thậm chí mình là ai cũng không nhớ......

   Còn ở đây tiếp nữa y sợ mình sẽ không chịu được mà sụp đổ, cúi đầu khó nhọc nói: "Cháu về đây."

   Y chật vật chạy đi.

   Bên ngoài đang có tuyết rơi, gió lạnh cuốn theo tuyết quất vào mặt, Lâm Phong Trí cắm đầu chạy một đoạn thật xa mới dừng lại, hai tay ôm đầu gối, nước mắt tuôn đẫm mi.

   Y run rẩy lấy điện thoại ra định gọi cho mẹ, sắp bấm số thì sợ mẹ Lâm lo lắng nên lại thôi.

   Y nuốt xuống máu trong miệng, nhất thời không nghĩ ra ai khác để bộc bạch tâm sự.

   Cha nhất định sẽ nói lại với mẹ, anh Cả thì không tiện nói mấy chuyện này, anh Hai lại càng không được, hắn không cho y yêu đương mà luôn miệng nhắc y lên đại học phải học thật giỏi, những bạn bè khác... càng không thể tiết lộ chuyện riêng tư nhất của y.

   Nếu là hai ngày trước, nhất định y sẽ tìm Lục Mục Trì, nhưng sau khi xảy ra chuyện kia y không muốn gặp hắn nữa.

   Lâm Phong Trí càng đau khổ hơn, âm thầm khóc nửa ngày, đột nhiên nghĩ tới một người.

   Nếu là cậu thì nhất định sẽ an ủi y vô điều kiện.

  ......

   Rè rè rè.

   Tống Á Hiên vừa mới ngủ thì bị tiếng điện thoại rung làm tỉnh giấc, cậu mở mắt cầm điện thoại xem, thấy tên người gọi thì suy nghĩ một hồi, đến khi sắp kết thúc mới nghe máy, "Gì......"

   Vừa mở miệng thì đầu dây bên kia đã nức nở gọi cậu, "Anh ơi."
32
Mười mấy năm xa cách, nghe tiếng "anh ơi" này Tống Á Hiên đã không còn rung động nữa, chỉ hơi thắc mắc tại sao đêm đó y không sụp đổ mà giờ lại khóc?

   Nhưng cậu mau chóng điều chỉnh lại rồi dịu giọng hỏi thăm, "Có chuyện gì vậy? Sao lại khóc."

   Nghe giọng Tống Á Hiên, Lâm Phong Trí không kìm được nữa, càng thấy tủi thân hơn.

   Rõ ràng mọi người đều thương y như vậy mà sao Lưu Diệu Văn không nhớ y chứ? Chẳng lẽ...... Lưu Diệu Văn đã thích ai rồi sao?

   Nghĩ đến khả năng này, nước mắt Lâm Phong Trí tuôn ra ồ ạt, "Anh, em muốn hỏi anh một chuyện."

  "Ừ."

   Lâm Phong Trí cắn rách môi, một lát sau y nhả ra rồi lí nhí hỏi: "Người bạn tặng anh trái cây đắt tiền ấy, anh...... anh có thích người đó không?"

   Y cảm thấy thích một người thực sự quá đau khổ.

   Nghe y nói vậy, Tống Á Hiên đã đoán được phần nào.

  Trong đầu Lâm Phong Trí chỉ có yêu đương, khóc lóc thế này là vì y mới đến tìm Lưu Diệu Văn, tiệc cưới đêm đó Lưu Diệu Văn đã tới phòng 2120.

   Có lẽ Lưu Diệu Văn hoàn toàn không nhớ y nên mới suy sụp như vậy.

   Truyện gốc tổng cộng 5.01 triệu chữ, đến đoạn kết Lưu Diệu Văn mới nhớ tên Lâm Phong Trí trong hôn lễ của y và Lục Mục Trì.

  "Anh?" Tống Á Hiên không trả lời khiến Lâm Phong Trí sốt ruột, "Người đó rất tốt với anh, thích anh vô cùng, sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì vì anh dù có phải hy sinh cả tính mạng mình, thế mà anh cũng không cảm động sao, không chấp nhận người đó sao?"

   Tống Á Hiên im lặng một hồi mới lên tiếng, "Không."

   Lâm Phong Trí nghẹn lại, nước mắt tuôn như mưa, y lẩm bẩm, "Nhưng...... người đó thật sự rất yêu anh mà...... Tại sao chứ? Người đó thích anh như vậy cũng không được sao?"

  "Đối với người dễ dàng từ bỏ mạng sống của mình, anh sẽ không cảm động, càng sẽ không chấp nhận." Tống Á Hiên bình thản nói, "Anh sẵn sàng hy sinh tất cả để được sống."

   Lâm Phong Trí sững sờ, "Em không hiểu......"

   Tống Á Hiên lạnh nhạt đổi chủ đề, "Giờ em đang ở đâu?"

   Lâm Phong Trí nhìn quanh, y đã chạy ra khỏi khuôn viên nhà họ Lục, giờ đang ở một giao lộ tĩnh mịch, không có người qua đường, chỉ có đèn xe thỉnh thoảng lóe lên phía xa, y lắc đầu, "Em không biết...... Em không biết nhìn đường...... Đây là ngã ba......"

   Tống Á Hiên chợt hỏi: "Hôm nay ngày mấy?"

   Lâm Phong Trí sửng sốt, y dời điện thoại ra xem thời gian rồi lại áp vào tai, "Ngày 29."

   Y không rõ tại sao Tống Á Hiên lại hỏi ngày.

   Tống Á Hiên nói: "Ngày mai bắt đầu thi cuối kỳ đấy."

   Đại học T và đại học Bắc Kinh có cùng lịch thi nên ngày mai Lâm Phong Trí cũng đi thi.

   Quả nhiên Lâm Phong Trí ngẩn ngơ hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Em quên mất......"

   Tống Á Hiên đổi tư thế nằm, không nhanh không chậm nói: "Giờ nghe lời anh, đứng lên trước đi."

   Lâm Phong Trí dụi mắt rồi làm theo, "Đứng rồi."

  "Đi tới ven đường."

   Lâm Phong Trí đi tới ven đường.

  "Đưa tay tới trước."

   Lâm Phong Trí thoáng do dự rồi đưa tay tới trước, y thực sự không hiểu, đang định hỏi thì một chiếc taxi dừng lại trước mặt y.

   Nghe thấy động tĩnh, Tống Á Hiên hỏi: "Có xe tới à?"

   Lâm Phong Trí hiểu ra Tống Á Hiên muốn mình đón xe! Y sụt sịt một cái, "Ừm."

  "Lên xe nói với tài xế địa chỉ nhà em. Về nhà lập tức đi ngủ, ngày mai đi thi."

  Mũi Lâm Phong Trí cay xè, nước mắt lại trào ra, Tống Á Hiên rất thương y, y cố kìm lại nước mắt, "Dạ, nghe lời anh."

   Y mở cửa lên xe rồi nói cho tài xế biết địa chỉ.

   Y nhận ra nói chuyện với Tống Á Hiên thật sự rất dễ chịu, còn muốn nói tiếp nhưng Tống Á Hiên đã mở miệng trước, "Về nhà gọi điện cho anh, anh ngủ trước đây."

   Lúc này Lâm Phong Trí mới nghe được giọng nói ngái ngủ của Tống Á Hiên, y không nỡ nhưng đúng là đã quá muộn rồi, y xoa xoa chóp mũi, "Ừm."

   Tống Á Hiên cúp máy.

   Bị đánh thức nên tạm thời cậu không còn buồn ngủ, bật đèn bàn lên, cầm áo khoác ở nhà khoác lên người rồi xuống giường bật máy tính.

   Ánh sáng mờ nhạt từ màn hình chiếu vào mặt cậu, băng cá nhân đã gỡ, màu vết trầy nhạt đi, sắp lành rồi.

   Tống Á Hiên chăm chú gõ phím, đến gần 12 giờ thì điện thoại rung lên, không phải cuộc gọi mà là tin nhắn Wechat của Lâm Phong Trí, "Anh ngủ chưa? Em về nhà an toàn rồi."

   Tống Á Hiên đáp: "Ngủ ngon."

   Lâm Phong Trí đọc tin nhắn gửi đến ngay tức thì, y để điện thoại xuống rồi gẩy gẩy mô hình Ultraman treo dưới đèn bàn, Ultraman nhẹ nhàng lắc lư dưới vầng sáng.

   Sống mũi y cay cay, nếu Lưu Diệu Văn cũng quan tâm y như Tống Á Hiên thì tốt quá......

  ——

   Trong gian phòng xám trắng đơn giản, giữa ngón tay Lưu Diệu Văn kẹp một điếu thuốc sắp tàn.

   Cộc cộc.

   Có người gõ cửa.

   Lưu Diệu Văn hờ hững nói: "Vào đi."

   Cửa đẩy ra, Lục Xương Thành ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, ông nhíu chặt mày rồi đứng ở cửa nói: "A Lẫm, tối mai dành chút thời gian ăn cơm với chú Tưởng của con nhé."

   Lưu Diệu Văn đã ba mươi mà vẫn chưa kết hôn khiến Lục Xương Thành rất bất mãn, nhưng ông không quản được Lưu Diệu Văn, trước kia ông kết hôn với mẹ Lưu Diệu Văn, điều kiện là đứa con thứ hai phải thuộc về nhà ngoại, mẹ Lưu Diệu Văn cũng họ Lục, đứa con thứ hai là Lưu Diệu Văn.

   Lưu Diệu Văn vừa ra đời đã được ông bà ngoại bế đi, đến khi lên đại học mới về nhà họ Lục, quan hệ với bọn họ cực kỳ nhạt nhẽo.

   Lục Xương Thành chẳng có tình cảm gì với đứa con trai gần ít xa nhiều này, dù có cùng họ Lục thì cũng không phải họ Lục của ông và Lục Hàn.

   Ông dồn hết hy vọng vào Lục Hàn nhưng Lục Hàn quá vô dụng, trước khi ông nội qua đời đã chỉ định Lưu Diệu Văn tiếp quản gia nghiệp.

   Năm kia bà ngoại Lưu Diệu Văn qua đời, năm sau ông ngoại cũng đi theo, Lục Xương Thành bắt Lưu Diệu Văn nhận lại tổ tông, theo họ Lục này của mình.

   Lưu Diệu Văn phớt lờ, Lục Xương Thành tức đến nỗi cao huyết áp phải vào viện gần nửa tháng.

   Giờ Lục Xương Thành cũng không dám công khai nhắc chuyện xem mắt mà chỉ nói khéo để Lưu Diệu Văn đến ăn cơm, ngồi cùng bàn còn có con gái duy nhất của Tưởng thị.

   Lưu Diệu Văn thừa biết ý đồ của Lục Xương Thành.

   Điếu thuốc sắp cháy hết, Lưu Diệu Văn bỏ vào ly giấy làm gạt tàn tạm thời, khói bốc lên giây lát rồi tắt ngấm.

   Thậm chí anh còn không quay đầu lại, "Không được, bận rồi."

   Lục Xương Thành nén giận hỏi: "Bận gì."

  "Câu cá."

   Lục Xương Thành tức đến nỗi đứng không vững, rõ ràng Lưu Diệu Văn đang chống đối ông, toàn thân ông run rẩy, "Chắc không phải mẹ mày nói thì mày mới đi đấy chứ?"

   Sức khỏe mẹ Lục vẫn luôn rất kém, sinh Lưu Diệu Văn chưa đầy mấy năm thì yếu đến nỗi đi lại cũng khó, lâu nay vẫn an dưỡng ở biệt thự lưng chừng núi.

   Rốt cuộc Lưu Diệu Văn quay đầu lại, hờ hững nói: "Đừng nhắc tới mẹ con. Cũng bỏ ý định bắt con xem mắt đi, con muốn cưới thì tự khắc sẽ cưới."

   Lục Xương Thành quay lưng bỏ đi.

   Lưu Diệu Văn nhìn lọ mồi trên bàn, đứng dậy sửa soạn dụng cụ câu cá cho ngày mai.

   Sáng thứ Ba, thư ký như thường lệ đặt các hồ sơ cần xử lý lên bàn làm việc của Lưu Diệu Văn để hôm sau anh giải quyết.

   Đặt chồng hồ sơ dày cộp xuống, thư ký vừa định đi thì bỗng nhiên khựng lại, kinh ngạc nhìn chỗ để vật trang trí ở góc trái trên cùng, vật trang trí đâu rồi? Cô không biết Lưu Diệu Văn đã lấy đi hay là bị trộm, nghe nói vật trang trí kia của Lưu Diệu Văn là hàng đặt riêng, giá tới mấy trăm ngàn.

   Cô vội vã chạy về quầy thư ký lấy điện thoại của mình gọi cho trợ lý.

   Trợ lý trả lời mấy câu khiến thư ký hết sức kinh ngạc, sau đó gật đầu, "Hiểu rồi."

   Cô vẫn luôn thắc mắc tại sao Lưu Diệu Văn bỗng nhiên gọi cà phê và bánh kem thường xuyên, thì ra là vì thiếu niên xinh đẹp kia. Thư ký lập tức lo sợ, cô còn định tán tỉnh Tống Á Hiên nữa...... Chẳng biết chủ tịch đã nghe lời cô nói chưa, may mà Tống Á Hiên không cho cô Wechat, lỡ như giành đàn ông với Lưu Diệu Văn thì......

   Thư ký sợ hãi vỗ ngực.

   Cùng lúc đó, Tống Á Hiên vào phòng thi, vừa tới trường cậu cố ý ra cổng chính xem thử, Yến Thắng Bỉnh không có, còn Triệu Huệ Lâm vẫn ngồi chờ ở đó.

   Phát đề xong, Tống Á Hiên định thần lại rồi tập trung làm bài.

   Chẳng mấy chốc trang giấy trắng đã viết đầy những hàng chữ ngay ngắn, Tống Á Hiên làm bài rất nhanh, làm xong cậu dò lại lần nữa rồi nộp bài sớm.

   Đến căn tin ăn một bữa đơn giản, sau đó tới thư viện, chiều nay vẫn còn thi, cậu lại bắt đầu buổi thi thứ hai, đề thi không khó với cậu nên cũng nộp bài sớm.

   Lần này cậu cố ý đi ra cổng chính.

   Có lẽ vì cậu thay đổi quá nhiều nên phải chủ động đi tới trước mặt Triệu Huệ Lâm thì bà ta mới nhận ra cậu.

   Triệu Huệ Lâm quả thực không dám nhận Tống Á Hiên.

   Thiếu niên trước mắt mặc áo dày ấm áp, khuôn mặt láng mịn như phát sáng hoàn toàn không giống đứa bé mồ côi lặng lẽ ít nói, lúc nào cũng để mặc người đánh chửi kia.

   Triệu Huệ Lâm lắp bắp, "Mày, mày là Hạc Thanh hả?"

   Tống Á Hiên hỏi, "Sao chỉ có mình bà?"

   Lúc này Triệu Huệ Lâm mới dám chắc đây là Tống Á Hiên, mọi khi bà ta đã chửi ầm lên, nhưng hôm nay xích lại gần hỏi: "Chẳng biết tao có nhớ lầm không nhưng hình như mày có đứa em trai được nhà giàu nhận nuôi đúng không?"

   Tống Á Hiên hờ hững nói: "Sao chỉ có mình bà."

   Triệu Huệ Lâm nhếch miệng cười, "Xem ra mày cũng chưa vô tình vô nghĩa lắm, dạo này cha mày bận việc rồi." Gần đây Yến Thắng Bỉnh liên tục chạy ra ngoài, hoàn toàn không ở nhà. Triệu Huệ Lâm đắc ý nói, "Mày đừng tưởng chuyển hộ khẩu đi là xong, tao hỏi luật sư rồi, với hoàn cảnh nhà mình mày nhất định phải nuôi tụi tao đến già."

   Tống Á Hiên bình tĩnh nói: "Xem ra luật sư bà tìm không chuyên nghiệp lắm đâu."

   Nụ cười của Triệu Huệ Lâm cứng đờ, "Là sao?"

  "Luật sư của tôi nói chỉ cần cha mẹ ngược đãi con nghiêm trọng, đôi bên hoàn toàn không có mối liên hệ tình cảm nào thì đủ để cơ quan tư pháp phán định——" Tống Á Hiên đợi Triệu Huệ Lâm biến sắc mới nói tiếp, "Mất quyền yêu cầu phụng dưỡng."

   Triệu Huệ Lâm không rành luật nên không biết thực hư, nhưng Tống Á Hiên nói quá hùng hồn làm bà ta đứng chết trân.

   Sau đó Tống Á Hiên hỏi bà ta một câu kỳ quái, "Tìm tôi gấp vậy là hết sạch tiền rồi đúng không?"

   Lúc này Triệu Huệ Lâm mới hoàn hồn, vò mẻ không sợ nứt nói, "Chứ sao, có bao nhiêu đâu, đều tại mày hết, cho năm triệu không lấy, một trăm ngàn còn chẳng bõ dính răng nữa!"

   Tống Á Hiên gật đầu, vậy là tốt rồi.

   Cậu không để ý Triệu Huệ Lâm nữa mà bỏ đi thẳng.

   Triệu Huệ Lâm vốn định đuổi theo nhưng nhớ lại Tống Á Hiên vừa nói tư pháp gì đó nên sốt ruột giậm chân một cái, cuối cùng ra trạm xe buýt chạy về nhà tìm luật sư trong hẻm đối diện.

  ......

   Hồ tư nhân ở ngoại thành, mồi câu Lưu Diệu Văn đổ xuống lỗ băng hai tiếng trước làm cả đàn cá bị say mồi, dưới mặt băng đầy ắp cá chờ anh câu lên.

   Hôm nay Tống Á Hiên không đến câu cá.

   Lưu Diệu Văn lật ra một trang "Và Rồi Chẳng Còn Ai", không để ý cần câu đang rung lên dữ dội.

(Tiểu thuyết trinh thám "And Then There Were None" của Agatha Christie)

   Câu đến gần chín giờ, Lưu Diệu Văn thu dọn đồ đạc quay lại bãi đậu xe, vừa lên xe thì điện thoại trong túi rung nhẹ.

   Lưu Diệu Văn ngồi vào ghế lái mới lấy điện thoại ra.

   Vừa bật lên thì một thông báo WeChat xuất hiện.

   Người gửi là 52 Hz.

   Đồng thời tin nhắn Tống Á Hiên vừa soạn xong cũng gửi đến.

  [ Xin lỗi Lục tiên sinh, hôm nay tôi bắt đầu thi cuối kỳ nên giờ mới có thời gian chuẩn bị quà đáp lễ, cảm ơn khối pha lê lập phương của anh, tôi thích lắm, hy vọng anh cũng sẽ thích món quà này.]
33
Sau khi kết bạn, đây là lần đầu tiên Tống Á Hiên liên lạc với Lưu Diệu Văn.

   Trong xe tối lờ mờ, ánh đèn nhạt nhòa của bãi đậu xe rọi qua kính chắn gió.

   Lưu Diệu Văn mở khóa màn hình rồi bấm vào khung chat.

   Có hai tin nhắn.

   Tin thứ nhất là một phần mềm.

   Tin thứ hai là ——

  [ Xin lỗi Lục tiên sinh, hôm nay tôi bắt đầu thi cuối kỳ nên giờ mới có thời gian chuẩn bị quà đáp lễ, cảm ơn khối pha lê lập phương của anh, tôi thích lắm, hy vọng anh cũng sẽ thích món quà này.]

   Lưu Diệu Văn khẽ nhíu mày, quà?

   Ấn vào phần mềm.

   Màn hình điện thoại lập tức tối đen, đầu tiên vang lên tiếng sóng biển xen lẫn vài tiếng hải âu, sau đó một dải sao lung linh màu xanh hiện ra rồi dần hòa vào biển cả.

   Giây lát sau, một tiếng kêu như trẻ con khóc phá vỡ sự yên tĩnh, một con cá voi trắng đột nhiên nhảy vọt lên khỏi mặt biển lấp lánh, đó là cá voi beluga, nó nhanh nhẹn bơi đi, lúc ẩn lúc hiện, vây đuôi làm loang ra từng gợn sóng lăn tăn, đến không trung thì dừng lại.

   Sau đó là tiếng kêu của vô số loài cá khác.

   Từ cá voi trắng biến thành cá vàng và đủ loại cá khác nhau, cá chép, cá trắm cỏ, cá mè, cá lóc bông, cá trắm đen, cá hố, cá mòi......

   Thậm chí còn có cua sò ốc hến, đủ loại cá đếm không xuể lần lượt rơi xuống biển từ trên cao làm tóe lên những đốm sáng màu vàng kim.

  ......

   Thời gian không dài lắm mà chỉ gần một phút, chương trình kết thúc rồi trở về giao diện Wechat.

   Trong xe lại trở nên im ắng.

   Chốc lát sau, một tiếng cười khẽ phá vỡ sự yên tĩnh.

   Đây là món quà thú vị nhất mà anh từng nhận được.

   Lưu Diệu Văn gõ chữ trả lời, "Giờ cậu đang học công nghệ phần mềm à?"

   Tống Á Hiên vừa rửa sạch một hộp việt quất, việt quất dính nước hệt như những viên ngọc trai óng ánh màu xanh tím.

   Tống Á Hiên ngồi trước ghế sofa rồi để khay việt quất xuống, không gõ chữ mà gửi một tin nhắn thoại.

   Tin nhắn thoại hiện ra, Lưu Diệu Văn ấn mở, giọng thiếu niên trong trẻo như tiếng cá voi kêu trong phần mềm cậu làm, có độ tinh khiết nguyên thủy nhất, không gấp gáp, cũng không ồn ào, nhất là giữa đêm tuyết tĩnh mịch, thiếu niên nói: "Dạ, Lục tiên sinh."

   Lưu Diệu Văn chợt nhớ lại hôm đó ở viện mồ côi, trong ký túc xá lờ mờ, mái tóc thiếu niên tỏa ra hương hoa mai.

   Tống Á Hiên tựa như một đóa mai trắng nở rộ trong đêm tuyết, ngay cả âm sắc cũng có hương hoa mai.

   Anh muốn tiếp tục nghe giọng thiếu niên.

   Lưu Diệu Văn ấn nút chat voice.

   Tống Á Hiên cầm một quả việt quất, vừa bỏ vào miệng thì lời mời chat voice hiện ra. Cậu không kịp nhai việt quất mà ấn nút nghe trước, "Lục tiên sinh?"

   Lưu Diệu Văn điều chỉnh ghế dựa rồi ngả người ra sau, nhìn tuyết rơi rì rào qua kính chắn gió, vẻ mặt trở nên hiền hòa, "Đang ăn gì thế?"


  "Việt quất ạ." Tống Á Hiên khó nhọc nuốt việt quất xuống, "Bốc một nắm mà hơi nhiều."

  "Thích việt quất à?"

  "Vâng, tốt cho mắt mà." Tống Á Hiên lại bốc một quả việt quất, "Chỗ anh yên tĩnh quá nhỉ, đang câu cá sao ạ?"

   Hiện giờ tâm trạng Lưu Diệu Văn đang rất thoải mái, đưa tay cởi nút áo khoác, "Nhờ có mồi của cậu mà hôm nay bội thu đấy."

  "Tôi còn nhiều lắm, lần sau lấy thêm mấy lọ cho anh."

   "Được." Mặc dù còn muốn nghe giọng thiếu niên nhưng Lưu Diệu Văn vẫn nói, "Cúp máy đây, ngủ sớm chút đi, ngày mai thi cố lên nhé."

   Anh hơi ngập ngừng, "Tôi thích quà của cậu lắm."

   Tống Á Hiên cũng lễ phép trả lời: "Anh thích là được rồi."

   Cúp máy, trong khay còn bảy tám quả việt quất, Tống Á Hiên gom hết bỏ vào miệng.

   Thi cuối kỳ không liên tục mà kéo dài cả tuần mới xong, buổi thi cuối cùng của ngành công nghệ phần mềm là vào buổi sáng.

   Thi xong Tống Á Hiên ra khỏi phòng, vừa đi mấy bước thì có người gọi cậu sau lưng, "Bạn học Yến."

   Tống Á Hiên dừng lại, một nam sinh chạy tới, vóc dáng hắn rất cao, hơn Tống Á Hiên cả nửa cái đầu, để tóc kiểu Mohican.

   Tống Á Hiên nhớ kiểu tóc này, đây là bạn học ngồi cạnh cậu hồi khai giảng năm nhất.

   Thấy Tống Á Hiên, hai mắt Phó Hà Lãng sáng rực, hắn dừng lại trước mặt cậu, nước da hơi ngăm đen nhưng vẫn có thể nhìn ra màu đỏ mờ nhạt trên mặt, "Lâu rồi không gặp, nghe thầy nói cậu xin nghỉ ốm, cậu đã khỏe hơn chút nào chưa?"

   Tống Á Hiên gật đầu, "Khỏe rồi."

  Từ lúc khai giảng Phó Hà Lãng đã thích Tống Á Hiên, khi hắn bước vào lớp của tân sinh viên, thiếu niên yên lặng ngồi trong góc xa nhất nhưng vẫn thu hút sự chú ý của hắn.

   Không riêng gì hắn mà các bạn học khác đều chú ý tới Tống Á Hiên.

   Tống Á Hiên mặc đồ hết sức bình thường, vóc dáng gầy gò, sắc mặt tái nhợt, dù vậy người khác vẫn lập tức chú ý đến cậu trong đám đông, chỉ chú ý mình cậu mà thôi.

   Trong bóng đêm mịt mờ, cậu vẫn tỏa sáng rực rỡ.

   Nhưng chung quanh Tống Á Hiên như có một bức tường vô hình cự tuyệt người khác tới gần.

   Chỉ có Phó Hà Lãng mặt dày mày dạn ngồi xuống cạnh cậu.

   Phó Hà Lãng là người thích gì làm nấy nhưng giờ lại không dám lộ liễu theo đuổi Tống Á Hiên, hắn chưa biết rõ xu hướng tính dục của cậu.

   Vì yêu thầm nên Phó Hà Lãng u sầu do dự mãi, đến khi tỉnh táo lại thì Tống Á Hiên đã xin nghỉ tạm thời, hỏi mãi mới biết cậu sẽ quay lại thi cuối kỳ, tiếc là mấy hôm trước họ không thi chung phòng, khó khăn lắm hôm nay mới thi chung.

   Hắn còn một câu hỏi quan trọng chưa làm mà Tống Á Hiên đã nộp bài, Phó Hà Lãng chẳng chút do dự nộp theo.

   Không tranh thủ gặp thêm mấy lần nữa thì phải đợi hết kỳ nghỉ đông mới được gặp lại Tống Á Hiên.

   Cuộc trò chuyện đơn giản đã đến hồi kết, thấy Tống Á Hiên muốn đi, Phó Hà Lãng xoa cái ót trụi lủi, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc tìm được một cái cớ, "Hai giờ chiều nay có buổi tọa đàm đấy, hình như là sinh viên duy nhất đạt toàn điểm A trong lịch sử đại học Bắc Kinh thì phải, còn là chủ tịch một công ty lớn nữa."

   Bước chân Tống Á Hiên hơi dừng lại.

   Sinh viên duy nhất đạt toàn điểm A trong lịch sử đại học Bắc Kinh là Lưu Diệu Văn.

  Cậu dừng lại rồi lịch sự hỏi: "Ở hội trường đúng không?"

  ——

   Một chiếc Porsche lái ra khỏi đại học T.

   Lâm Phong Dật nhìn sang Lâm Phong Trí trên ghế phụ, từ hôm dự tiệc cưới của Tạ Quân Kiệt, Lâm Phong Trí đột ngột có việc về trước, dạo này y cứ mãi buồn bã ủ dột, cơm cũng ăn không ngon.

   Lâm Phong Dật đưa tay xoa đầu Lâm Phong Trí, "Thi xong rồi muốn ăn gì?"

   Lâm Phong Trí lắc đầu, "Không thấy ngon miệng."

  "Lại ăn không ngon à, nhìn em cứ như thất tình vậy." Lâm Phong Dật thuận miệng nói.

   Toàn thân Lâm Phong Trí run lên.

   Lâm Phong Dật vốn chỉ đùa Lâm Phong Trí, thoáng thấy phản ứng của y, tim Lâm Phong Dật như bị búa sắt nện mạnh, dừng xe lại ven đường rồi nhíu mày hỏi, "Thất tình thật à?"

  "...... Đâu có......" Lâm Phong Trí vẫn muốn giấu.

  "Đừng nói dối trước mặt anh." Lâm Phong Dật cố nén lửa giận, "Em không bao giờ thành công đâu."

   Lâm Phong Trí đã nhẫn nhịn mấy ngày, dù sao cũng chẳng quan trọng, lửa giận của y cũng bốc lên, "Đúng, em thất tình đó! Người em thích không thích em, anh vừa lòng chưa!"

  Mỗi khi tủi thân hai mắt y đỏ hoe, tim Lâm Phong Dật lại mềm nhũn, hắn bực bội muốn tìm hộp thuốc lá nhưng nửa chừng lại thôi, nghiến răng mắng, "Đứa đui mù nào dám từ chối em thế hả!"

   Lâm Phong Trí lập tức cãi lại, "Người ta không bị mù đâu, anh không được chửi người ta!"

   Lâm Phong Dật tức quá hóa cười, "Mỹ nữ thần tiên nào mà bênh chằm chặp thế."

   Lâm Phong Trí cắn môi, không phải mỹ nữ thần tiên mà là nam thần của y, nhưng Lâm Phong Dật hiểu lầm cũng tốt, Lâm Phong Trí đột nhiên quay sang níu tay Lâm Phong Dật, vô cùng đáng thương nói: "Anh, anh hẹn hò nhiều lắm mà, anh dạy em cách làm đối phương thích mình đi."

   Lâm Phong Dật lập tức biến sắc, chẳng lẽ Tống Á Hiên gửi video cho Lâm Phong Trí rồi sao? "Nói bậy bạ gì đó, anh hẹn hò nhiều lúc nào."

  "Anh đừng có gạt em." Lâm Phong Trí lầm bầm, "Anh thường xuyên đi qua đêm không về, đừng tưởng em không biết nhé."

   Thì ra là chuyện này, Lâm Phong Dật thở phào nhẹ nhõm, "Người lớn phải xã giao chứ, em không hiểu đâu. Thôi đừng đánh trống lảng nữa, em còn nhỏ......"

  "Em lớn rồi!" Lâm Phong Trí ngắt lời hắn, "Anh có dạy không thì bảo, không dạy em đi hỏi người khác."

   Lâm Phong Dật không làm gì được y, mặc dù không muốn Lâm Phong Trí yêu đương vì chẳng ai xứng với em trai cưng của hắn nhưng nhìn bộ dạng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của Lâm Phong Trí, hắn đành phải sửa lời, "Dạy, đương nhiên là dạy rồi."

   Hai mắt Lâm Phong Trí lập tức có thần trở lại, y háo hức ngẩng mặt nhìn Lâm Phong Dật, "Anh mau nói đi, anh tốt với em nhất đó!"

   Giờ phút này mặt hai người cách nhau rất gần, tim Lâm Phong Dật đập rộn, hắn mất tự nhiên quay mặt đi rồi ho khan một tiếng, "Liệt nữ sợ triền lang, phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào cũng không chịu nổi đàn ông bám riết mình đâu, em cứ liều mạng bám chặt người ta đi."

   Lâm Phong Trí càng nghe càng thấy có lý.

   Đúng vậy, Lưu Diệu Văn đã không nhớ y thì y càng phải ra sức xuất hiện trước mặt Lưu Diệu Văn để anh nhớ mình!

   Sao mấy ngày nay y phải đau xuân buồn thu, trưng ra bộ dạng thảm sầu vậy chứ!

   Lâm Phong Trí đột nhiên vỗ mạnh lên trán một cái.

  "Em làm gì vậy." Lâm Phong Dật vội vàng chụp tay y, "Lỡ đập đau thì sao."

  "Em ngốc quá, có vậy mà cũng xoắn xuýt bao lâu nay!" Lâm Phong Trí lộ ra khuôn mặt tươi cười, y chồm sang ôm chầm Lâm Phong Dật, "Cảm ơn anh nha, anh tốt với em quá!"

   Sau tai Lâm Phong Trí thoang thoảng mùi nước hoa như lá thông sau tuyết làm Lâm Phong Dật ngẩn ngơ, còn đang mơ màng thì Lâm Phong Trí đã buông hắn ra rồi xách ba lô xuống xe, "Em có việc phải đi trước đây!"

   Hồi lâu sau Lâm Phong Dật mới hoàn hồn, hắn hạ cửa xe xuống định gọi Lâm Phong Trí lại để mình chở y đi, nhưng bóng dáng y đã biến mất từ lâu.

   Lâm Phong Trí chạy rất nhanh, sau đó đón một chiếc taxi.

   Y lên xe đóng cửa lại rồi bảo tài xế: "Đến đại học Bắc Kinh!"

   Lục Mục Trì đã nói một ngày trước kỳ nghỉ Lưu Diệu Văn sẽ đến đại học Bắc Kinh thuyết giảng, chính là hôm nay! Y lấy điện thoại ra gọi cho bạn mình ở đại học Bắc Kinh, "Tớ sắp đến trường cậu rồi, cho tớ mượn thẻ sinh viên của cậu đi, ừ, chờ tớ ở cổng chính nhé."

   Trụ sở Lục thị, Lưu Diệu Văn đã xong việc.

   Trợ lý vào báo cáo lịch trình buổi chiều, "Hai giờ chiều nay ngài đã nhận lời mời của hiệu trưởng đại học Bắc Kinh đến dự buổi tọa đàm kéo dài một tiếng đấy ạ."

   Lưu Diệu Văn giơ tay lên nhìn đồng hồ, 12 giờ rưỡi, anh tắt máy tính đứng dậy rồi bấm số nội bộ, "Chuẩn bị xe đi."

   Trợ lý theo Lưu Diệu Văn ra ngoài, sực nhớ ra một việc, "Lục tổng, học bổng dành cho sinh viên xuất sắc năm tới vẫn chưa quyết định chọn trường nào, chủ nhiệm đại học Bắc Kinh đã gọi tôi mấy lần, chúng ta tài trợ cho đại học Bắc Kinh lâu rồi, năm nay ngài có định đổi sang đại học T không ạ? Khoa truyền thông của đại học T nắm quyền phát ngôn trên các phương tiện truyền thông toàn quốc, tôi thấy tài trợ cho đại học T rất có lợi vì họ sẽ tích cực quảng bá hình ảnh công ty mình đấy ạ."

   Hai người vào thang máy, trợ lý ấn nút tầng trệt, Lưu Diệu Văn hỏi: "Còn bao lâu nữa?"

   Trợ lý tính nhẩm, "Đầu xuân khai giảng, còn hai tháng nữa ạ."

  "Đưa vào chương trình nghị sự tháng sau đi."

  "Dạ."

   Thang máy nhanh chóng xuống tầng trệt, cửa mở, Lưu Diệu Văn bước ra ngoài.

   Lên xe, trợ lý nhận được một cuộc điện thoại, hắn quay đầu báo cáo với Lưu Diệu Văn, "Lục tổng, chủ nhiệm đại học Bắc Kinh gọi tới nói buổi tọa đàm của ngài được hoan nghênh lắm ạ, giờ hội trường đã chật kín rồi, không ai vào được nữa."

   Lưu Diệu Văn nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau không có phản ứng gì, trợ lý lập tức nâng vách gỗ cách âm lên rồi yên lặng quay người lại.

   Cùng lúc đó, Tống Á Hiên đưa thẻ sinh viên cho người soát vé rồi theo dòng người tiến vào hội trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: