Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 6


Tiệc tối có rất nhiều tiết mục, tất cả đều do công nhân viên thuộc nội bộ công ty sắp xếp và thay phiên biểu diễn. Tống Á  Hiên là người Lưu  Diệu Văn dẫn tới nên tất nhiên ngồi cùng nhau ở bàn chính, giữa chừng Lưu  Diệu Văn được gọi lên phát biểu, hắn bèn ngồi dưới xem, bất ngờ có một nhân viên kỳ cựu ngồi bên cạnh huých tay.

"Chào cậu, nghe nói cậu là đàn anh của tiểu Lưu ?"

Tống Á  Hiên lạnh nhạt đáp "ừm".

"Cậu thân với omega nhà cậu ấy không?"

"Cũng khá thân."

"Vậy cậu nhớ nhắc nhở người ta, nhìn thấy omega ngồi bên kia chưa?" Người đó chỉ về một hướng, chính là omega vừa nãy bắt chuyện với hắn: "Đấy là giám đốc bộ phận chúng tôi, tính cách rất kiêu ngạo, chúng tôi đều có thể nhìn ra anh ta thích tiểu Lưu , mặc dù trong công việc tiểu Lưu rất ra dáng người làm sếp nhưng về mặt này thật sự quá ngốc, không biết một chút nào, mấy hôm trước đi công tác suýt rơi vào tay anh ta."

Tống Á  Hiên nhíu mày: "Suýt rơi vào tay?"

"Đúng vậy, tối hôm đấy chúng tôi nói chuyện về gia đình, cũng chẳng biết tiểu Lưu  làm sao mà tự dưng uống nhiều rượu, về sau say khướt nằm bò ra bàn không dậy nổi, sau đó điện thoại reo, tôi nhìn thì thấy người gọi là "cục cưng", chắc là cái người ở nhà cậu ấy, nhưng giám đốc của chúng tôi cúp máy rồi nằng nặc đòi đưa tiểu Lưu về phòng nghỉ ngơi, cơ mà cuối cùng vẫn bị đuổi đi."

Hóa ra là thế, Tống Á  Hiên nghĩ thầm, thảo nào hôm đó hắn gọi video cho anh lại bị cúp.

Rõ ràng không biết uống vẫn dám say bét nhè ở ngoài để omega khác lợi dụng sơ hở.

Ngứa đòn, đúng là ngứa đòn.

Lưu  Diệu Văn - người chưa biết mình đã bị Tống Á  Hiên đánh tơi bời hoa lá ở trong lòng - vẫn đang tiếp tục tìm đường chết.

"Á Hiên... Ợ!" Lưu  Diệu Văn bị chuốc hai ly rượu đã hơi say, loạng choạng xuống sân khấu định ôm omega của mình: "Á Hiên... đừng giận nữa... được không em?"

Tống Á  Hiên nghiêng người tránh, nghiến răng nghiến lợi: "Được con khỉ, ngồi yên đấy đi."

Lưu  Diệu Văn bĩu môi, nghe lời ngồi về chỗ, cúi đầu nói lí nhí: "Á Hiên hung dữ với anh... Ợ! Á Hiên hết yêu anh rồi..."

Câu này chỉ có Tống Á  Hiên ngồi gần nghe thấy, lập tức cốc cái đầu cúi gằm của anh: "Giả vờ tủi thân nỗi gì, tự kiểm điểm hẳn hoi cho em."

Lúc này trên sân khấu bắt đầu bước vào phần trò chơi, người dẫn chương trình lại gọi tên Lưu  Diệu Văn. Tống Á  Hiên quay qua nhìn, trong phút chốc mặt đen hơn than.

Không ngờ là trò hai người kẹp vỡ bóng bay, mà bạn cặp với  Lưu  Diệu Văn lại là omega kia.

"... Má nó anh định chơi trò này với người khác trước mặt em?"

"Sao cơ..."Lưu  Diệu Văn không hề biết trước mù mịt ngẩng đầu, thấy khuôn mặt gần kề của  Tống Á  Hiên lại muốn hôn: "Á Hiên... Em đẹp quá..."

Một loạt chuyện bực mình làmTống Á  Hiên cáu tiết, đẩy anh ra: "Cút, về phòng em xử anh sau."

Nói xong hắn đi thẳng lên sân khấu, mặc kệ Lưu  Diệu Văn tiu nghỉu ra sao.

Người dẫn chương trình thấy hắn lạ mặt bèn thắc mắc: "Anh là..."

"Uông Triết không khỏe, tôi chơi thay cậu ấy." Tống Á  Hiên xoay cổ, nở nụ cười lạnh lùng với omega trước mặt: "Xin cậu chỉ bảo."

Omega kia bỗng dưng rùng mình: "Xin anh..."

"Được rồi! Bắt đầu!" Người dẫn chương trình ra lệnh.

Tống Á  Hiên lôi phắt người trước mặt xô mạnh vào.

Đoàng!

Bóng bay nổ tung, mảnh vụn bay trong không trung rơi lả tả xuống đất, cùng ngã nhào còn có anh bạn omega bị xô mà đầu óc quay mòng mòng, mặt đần thối ngồi trên sàn, vẫn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra.

Tống Á  Hiên ngồi xổm xuống búng mạnh cái trán đỏ ửng của cậu ta.

"Anh Lưu là xưng hô cho cậu gọi à? Chỉ có ông đây được gọi anh ấy là anh, tỉnh táo đi, lần sau cậu còn dám quyến rũ alpha của tôi, tin tôi xô cho cậu rớt óc không?"

Tất nhiên đây chỉ là lời hăm dọa, hắn không đến mức tàn bạo vô nhân đạo như thế, nhưng ánh mắt ác liệt và màn trả đũa cay độc vừa rồi vẫn khiến omega kia sợ cứng người.

"Tin, tin... Em xin lỗi... Em không biết anh là..."

Người dẫn chương trình thấy họ vẫn lề mề ngồi đó thì chạy qua hỏi: "Không sao chứ?"

Tống Á  Hiên đứng dậy kéo theo người dưới đất, quay đầu cười: "Không sao, cậu ấy say thôi."

Cậu omega kinh hãi quá độ run cầm cập được dìu xuống sân khấu, Tống Á  Hiên thuận lợi tiến vào vòng tiếp theo. Do thiếu bạn cặp nên người dẫn chương trình đã phân cho hắn một alpha khác, đáng lẽ hắn định từ chối, nhưng liếc xuống dưới thấy Lưu  Diệu Văn đang nhìn mình chằm chằm, hình như anh lại uống thêm rượu, mặt đỏ hơn rồi.

Đúng là không nhớ đời.

Hắn quyết định đồng ý đổi bạn cặp, cũng phải cho cún ngốc trải nghiệm cảm giác của mình hiện giờ chứ.

Cuộc thi tiếp tục, alpha mới lên sân khấu hớn hở giữ lấy đồng đội omega xinh đẹp nhất ở đây của mình: "Xin lỗi em trước, sức tôi hơi mạnh, lát nữa có khi sẽ làm đau em."

Tống Á  Hiên hờ hững đáp lời: "Vậy tôi cũng xin lỗi anh trước."

"Hử? Vì sao?"

Mười giây sau alpha này đã hiểu vì sao.

"Đệch mợ quá đáng sợ..." Anh ta lảo đảo đi xuống sân khấu, khϊếp đảm nói với người cùng bàn: "Cậu kia là omega thật à, cái eo già của tôi sắp bị ghìm gãy luôn rồi..."

Tống Á  Hiên đã giành được giải nhất trò chơi với tốc độ không ai bì nổi, người dẫn chương trình vừa định đi sang trao giải thì có người xông lên sân khấu, liêu xiêu túm tay Tống Á  Hiên kéo đi.

"Làm gì đấy? Không cho động vào em."

Tống Á  Hiên muốn giãy ra nhưng cổ tay bị nắm cứng ngắc, thậm chí còn hơi đau, bất kể hắn la mắng kiểu thì Lưu  Diệu Văn đi trước vẫn im ỉm, cứ thế lôi hắn đến phòng khách sạn.

Vừa vào phòng hắn đã bị đè mạnh lên ván cửa.

"Em đã bảo không cho động... Ưʍ..."

Hắn nói nửa chừng thì bị chặn miệng,Lưu  Diệu Văn vội vã cạy răng hắn luồn môi lưỡi nóng bỏng vào, hơi rượu nồng nặc nháy mắt choán đầy khoang miệng cả hai.

Tống Á  Hiên bực bội đẩy ngực anh mà bị chụp tay ấn lêи đỉиɦ đầu.

"Anh..."

"Em cho người khác ôm." Lưu  Diệu Văn tách ra hôn mυ"ŧ cánh môi hắn, nói không rõ tiếng: "Anh chưa kịp... Anh ghét em bị người khác ôm..."

Tống Á  Hiên chế giễu: "Em chỉ cho người ta giữ hờ một tí thôi, đâu ra mà ôm, anh thì sao? Anh bị người ta để lại dấu hôn kia kìa, còn có mặt mũi nói em, bây giờ biết cảm giác của em chưa?"

Lưu  Diệu Văn đã say mèm không hơi đâu suy nghĩ đáp án, chỉ biết lặp đi lặp lại: "Em là của anh... Sao em có thể cho người khác ôm..."

Lưu  Diệu Văn nói mãi rồi cúi đầu hôn cần cổ trắng nõn nhung nhớ đã lâu, mυ"ŧ ra một loạt dấu hôn, như thế vẫn chê chưa đủ, bàn tay to hư hỏng vuốt ve vòng eo nhỏ của Tống Á  Hiên, từ thắt lưng luồn vào quần tây, lần dọc khe mông dò dẫm nơi quen thuộc.

Tống Á  Hiên tức nước vỡ bờ lấy đầu gối đẩy anh ra, giận bừng bừng: "Biến đi, không cho động vào em."

Nếu là Lưu  Diệu Văn tỉnh táo lúc bình thường thấy hắn giận chắc chắn sẽ ngoan ngoãn dừng lại, nhưng bây giờ Lưu  Diệu Văn vốn đã bị kiêng khem lâu ngày còn nhìn thấy omega của mình suýt ôm người khác, cộng thêm rượu vào bạo gan, ham muốn chiếm hữu kiềm chế bao lâu cuối cùng cũng bùng nổ, không nghĩ nhiều đã lật người trong lòng ấn lên cánh cửa.

"Anh dám!?"Tống Á  Hiên ra sức vùng vẫy, tuy nhiên thân hình cao to như quả núi của  Lưu  Diệu Văn đè lên hắn khiến hắn không thể cựa quậy.

"Cục cưng..."Lưu  Diệu Văn hà hơi nóng bên taiTống Á  Hiên, vòng tay ra trước cởi dây lưng và quần tây của hắn xuống đầu gối, dùng giày da sáng bóng giẫm hẳn xuống, đôi chân dài trần trụi lập tức lồ lộ.

"Cục cưng... Anh muốn em..."

Giọng nói trầm khàn bên tai làm  Tống Á  Hiên nhũn chân nhưng vẫn quật cường khép chặt chân không cho anh đạt được ý xấu, cắn răng nói: "Lưu  Diệu Văn! Khuyên anh dừng tay, nếu không chờ anh tỉnh rượu thì khóc lóc xin lỗi cũng vô ích!"

Lưu  Diệu Văn không hề hay biết mình đang cận kề nguy hiểm, lòng bàn tay nóng rực xoa nắn cặp đùi trơn nhẵn của omega nhà mình, quyến luyến vuốt ve đùi trong, sau đó thò tay ra trước tụt qυầи ɭóŧ của Tống Á  Hiên, nắm thằng em của hắn xóc lên xuống.

"Chỗ này... đáng yêu quá..."

Cỡ của  Tống Á  Hiên cũng không nhỏ, nghe nói thế cứ như bị khıêυ khí©h, lửa giận bốc lên ngùn ngụt: "Đáng yêu chỗ nào!! Anh thì to lắm đấy??"

"Chỗ nào cũng đáng yêu..." Lưu  Diệu Văn chỉ lọt tai vế đầu, buông bàn tay cầm thằng em của hắn, ngón giữa thọc vào giữa hai chân Tống Á  Hiên từ đằng trước, mon men từ đáy chậu đến cửa mình, đáng tiếc hắn khép chân quá chặt, ngón tay chỉ có thể đánh vòng ngoài miệng lỗ không vào được.

"Anh bỏ ra cho em!" Tống Á  Hiên dồn sức cạy tay Lưu  Diệu Văn, vùng vẫy giãy giụa không ngừng.

"Suỵt... Cục cưng nghe lời..." Lưu  Diệu Văn dễ dàng giữ cái tay bướng bỉnh của hắn bẻ ra sau lưng, rút ngón tay cắm lên miệng Tống Á  Hiên chơi đùa lưỡi hắn.

"Ưʍ... ưʍ..." Trong phút chốc Tống Á  Hiên không nói nên lời, bị chơi đùa mà nước bọt không khỏi chảy xuống.

Thấy hắn như vậy ham muốn của Lưu  Diệu Văn ngày càng bành trướng, pheromone alpha bị kí©h thí©ɧ vô thức tràn khắp không khí.

Tống Á  Hiên ngửi thấy mùi hương ấy thì toàn thân lập tức xụi lơ, cố gắng chống chọi đến mấy cũng có sơ hở, ý chí vừa buông lỏng đã bị alpha sau lưng dùng đầu gối tách hai chân.

Một khi có kẽ hở, tiếp theo sẽ dễ như bỡn. Lưu  Diệu Văn lách một chân vào đè chặt hắn lên cửa, không ngừng hôn liếʍ vành tai hắn, khàn giọng nói:

"Cục cưng, mở chân ra..."

Tống Á  Hiên nhìn màu mắt xanh rêu nhuốm du͙© vọиɠ của anh là biết mình không thoát nổi, bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ ấm ức, rõ ràng Lưu  Diệu Văn phạm lỗi trước mà còn không giữ đúng cam kết, uống say xong cứ đòi hắn, nghĩ thế nào cũng là hắn lỗ to.

Hắn khịt mũi song vẫn cứng miệng: "Nếu anh dám vào... thì anh toi đời."

Nhưng bình thường Lưu  Diệu Văn nghe hắn nói "vào đi" nhiều rồi, bây giờ say túy lúy chỉ chộp được chữ này.

"Anh vào ngay đây..."

Anh vội vã cởϊ qυầи tây đã căng phồng khó chịu của mình làm dương v*t thô to đỏ tím bật ra, bấu mông Tống Á  Hiên tách sang hai bên để thấy rõ cửa sau, sau đó thúc vào bất chấp.

Chưa được mở rộng dạo đầu, lỗ sau chật hẹp của omega hoàn toàn không thể chứa được thứ hung hãn đáng sợ ấy, mặc dù có pheromone alpha vỗ về nên không đau lắm nhưng bị cưỡng ép mở ra vẫn trướng mỏi nhừ.

Mới có đầu khấc cắm vào mà Tống Á  Hiên đã đỏ hoe mắt, cắn chặt răng quyết không hé môi, chỉ lo mình lỡ xin tha.

Tay Lưu  Diệu Văn vân vê hai núʍ ѵú dựng đứng trước ngực hắn, ngang ngược xoay mặt hắn hôn sâu, đồng thời tiếp tục cắm rút.

Tống Á  Hiên tức nghiến răng nhưng rốt cuộc vẫn bị hôn đến rạo rực, lỗ sau từ lâu đã quen với dương v*t alpha bắt đầu thả lỏng, vô thức cắn nuốt khiến người phía sau cắm vào càng thêm suôn sẻ.

Khi mông và háng cuối cùng cũng dán sát nhau, cả hai cùng không cầm được tiếng thở dài.

"Nóng thật..." Đã lâu Lưu  Diệu Văn chưa tận hưởng cảm giác được lối vào quấn siết, hít thở nặng nề hẳn, trong đầu toàn là ham muốn thét gào, ý loạn tình mê bắt đầu ưỡn hông đâm thúc.

Tống Á  Hiên chưa kịp thở lấy hơi đã bị đâm đến kiễng chân, cả người như bị đóng đinh trên dương v*t thô dài ấy, chỉ có thể tròng trành lắc lư lên xuống.

"Ức ưʍ... Rút ra... Rút ra cho em..."

Lưu  Diệu Văn mắt điếc tai ngơ, một mực hỏi: "Cục cưng... sướиɠ không?"

Sau khi nhận được đáp án phủ định, anh đổi góc độ, dương v*t cắm bên trong nghiền điểm nhạy cảm trong ký ức, cảm giác người trong lòng run bần bật bèn hỏi tiếp: "Sướиɠ không?"

Sao Tống Á  Hiên có thể nói sướиɠ, nhưng mấy năm nay cơ thể đã sớm bị alpha của mình làm quá nhiều, chẳng mấy mà lỗ sau chảy nước, chỗ kết hợp phát ra tiếng nước nhóp nhép khiến hắn ngượng tới nỗi muốn đập đầu vào tường.

Dù Lưu  Diệu Văn đã bị ham muốn và men say hun váng đầu thì giọng vẫn dịu dàng: "Cục cưng... không được cho người khác ôm... đừng bắt nạt anh..."

Bây giờ rốt cuộc là ai bắt nạt ai?

Tống Á  Hiên thật sự tức cười, muốn mắng nhưng lại bị đâm khó nói liền mạch.

Đúng lúc này ngoài hành lang có tiếng gõ cửa.

"Ư..." Lỗ sau bất chợt xoắn chặt làm  Lưu  Diệu Văn vô cùng hưng phấn, động tác ngày càng nhanh và mạnh, không mảy may để ý bên ngoài có người.

Tống Á  Hiên vội vàng lấy tay bịt miệng mình không cho tiếng rên bật ra, cơ thể căng chặt bị đâm mở hết lần này đến lần khác, kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ hắn đứng không vững, phải dựa hết vào ớt của Lưu  Diệu Văn mới không trượt xuống.

"Lưu  Diệu Văn, cậu có ở trong không?" Người ngoài cửa có giọng nói êm ái, là omega vừa nãy bị xô choáng váng: "Tôi đến để xin lỗi. Xin lỗi cậu... Sau này tôi sẽ không như thế nữa..."

NhưngLưu  Diệu Văn trong phòng hoàn toàn không nghe thấy, chỉ mải hôn mυ"ŧ đôi môi mềm mại của omega nhà mình, khàn giọng hỏi: "Sao cục cưng không nói gì... Anh muốn nghe giọng em..."

Tống Á  Hiên bị ép lấy tay ra, chỉ có thể cắn chặt môi tức giận lắc đầu.

Lưu  Diệu Văn thấy hắn như thế thì rút dương v*t ra một chút, sau đó chậm rãi thúc vào nơi bí mật sâu hơn khác.

Tống Á  Hiên trợn to mắt, con ngươi phóng đại ra sức phản kháng.

"Em là của anh..."

Khoảnh khắc bị đâm vào khoang sinh sản,  Tống Á  Hiên biết mình còn không làm gì sẽ thật sự hết sức, lập tức hắng giọng hét to với bên ngoài: "Cút!"

Nghe thấy hắn rống giận, omega kia sợ sệt xin lỗi liên tục: "Xin lỗi xin lỗi, em đi ngay đây!" Giọng cậu ta xa dần.

Tống Á  Hiên vừa lên tiếng thì hung khí cắm trong cơ thể thúc mạnh lên lấp đầy khoang sinh sản yếu ớt.

Lưu  Diệu Văn hài lòng nghe omega của mình bật thốt tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t, cơ thể hắn hoàn toàn xụi lơ, lỗ sau xoắn chặt cái ấy của anh, cuối cùng cũng không còn sức chống cự, mềm oặt mặc anh làm, nức nở hừ khẽ sau mỗi cú đâm thúc.

"Cục cưng đáng yêu quá..."

Mắt Tống Á  Hiên ướt nước vì kɧoáı ©ảʍ, bên dưới cũng vô thức chảy tràn trề nước, nhoài lên ván cửa bị đâm sắp ngất, vừa tức vừa tủi: "Con sâu rượu... Mở mồm ra là cục cưng... Hức ưʍ... Rốt cuộc anh đang gọi cục cưng nào... Biết mình đang làm ai không..."

Lưu  Diệu Văn say bí tỉ mắt hơi mờ mịt: "Anh chỉ có một cục cưng mà..."

Nghe anh nói xong,  Tống Á  Hiên tì trán lên cửa.

Má nó thua rồi.

Lưu  Diệu Văn vẫn chưa biết câu vừa rồi đã cứu mình một mạng, mơ màng dụi cái cổ trắng bóc của omega nhà mình, nhào nặn bờ mông đã bị dập đỏ bừng: "Nhưng anh rất muốn... có thêm một bé con..."

Tống Á  Hiên đỏ mắt sững sờ.

"Nhà người khác đều có bé con... Hỏi anh bao giờ thì sinh một đứa..."

"Anh cũng muốn chứ... Nhưng anh đi trải nghiệm mô phỏng, đau lắm, đau cực kỳ..."

"Chắc chắn cục cưng sẽ khóc... Em ấy nói từ sau năm tám tuổi đã không còn khóc, đánh nhau bị thương cũng không rơi một giọt nước mắt, sao anh có thể để em ấy khóc..."

"Anh không cần nữa, anh có một cục cưng là đủ rồi..."

Lưu  Diệu Văn say rượu bộc bạch tất thảy, dương v*t đâm dữ dội trong khoang sinh sản nhưng giọng lại đầy yêu thương: "Chỗ này của cục cưng nhà anh vừa nhỏ vừa chặt... Chính em ấy vẫn là một bé con mà..."

Tống Á  Hiên- người còn lớn hơn alpha của mình hai tuổi - nghe xong đầu óc trống rỗng.

Đến tận khi bị thúc mạnh một cái run chân rêи ɾỉ lêи đỉиɦ, hắn mới dần hiểu ra.

"... Đệt!"

Hắn cắn môi im lặng, che hai má đỏ bừng và đôi mắt ầng ậng nước chỉ để hở mỗi tai, tỏ rõ tâm trạng khó mở miệng của hắn.

Dù cho trong lòng vẫn nghĩ ngày mai nhất định phải xử phạt nghiêm khắc cái tên Lưu  Diệu Văn dám ép mình, nhưng Tống Á  Hiên cũng không thể không thừa nhận.

Hắn thật sự yêu người đàn ông này chết đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: