Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52

Ngày tiếp theo vừa vặn là thứ bảy, hai người họ thu dọn đơn giản rồi cùng nhau ra cửa. Công viên trò chơi cách nhà của Tống Á Hiên rất gần, đi bộ là tới, hồi nhỏ hắn đi nhiều tới mức thấy chán ghét, nhưng hôm nay sau bao năm quay trở lại, ngược lại lại có một chút tâm tình mới lạ.

Tới đây chơi đa số đều là gia đình dẫn theo trẻ nhỏ, cũng có nhiều cặp đôi trẻ, hai người họ một Alpha một Omega đi cùng nhau cũng không phải chuyện kỳ quái, nhưng mấy Omega khác đều như con chim nhỏ nép vào y ôi trên người Alpha của mình, Tống Á Hiên lại cắm hai tay vào trong túi quần đi nghênh ngang phía trước, còn Alpha của hắn thì lại nhắm mắt theo sát phía sau, hơn nữa hai người họ nhìn qua tướng mạo khiến người khác rất dễ chú ý, ai cũng quay lại nhìn.

Tống Á Hiên lơ đễnh, quay đầu hỏi Lưu Diệu Văn: "Trước tiên đi đâu?"

Lưu Diệu Văn chỉ vào một lộ trình được đánh dấu trên bản đồ, ý bảo đi chỗ này.

"... Anh đã nói là sẽ tính sau, mà em còn không chịu nói chuyện với anh?"

  Lưu Diệu Văn lắc đầu, thái độ cực kỳ kiên định.

Tống Á Hiên không nói gì, xem ra phải dùng một chút thủ đoạn rồi, hắn không tin không trị được y.

Bọn họ theo lộ trình kế hoạch mà đi chơi, trước tiên là chơi trò Vượt thác (1), một chiếc đĩa tròn lớn bằng da từ phía trên cao của đỉnh thác trượt xuống, bọt nước văng tung tóe làm ướt cả quần áo, may là tiết trời đang dần ấm dần lại, đợi hai người họ chơi xong trò Vòng quay thần tốc (2) thì quần áo cũng đã khô.

Mặc dù  Lưu Diệu Văn ngoài miệng không nói, nhưng chụp ảnh xếp hàng mua đồ uống đều cực kỳ tích cực, lúc mấy bạn nhỏ ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ cực kỳ ấu trĩ xoay vòng vòng, y đứng ở phía ngoài giơ điện thoại quay lại toàn bộ quá trình Tống Á Hiên tham gia trò chơi, cười tới dịu dàng đầy cưng chiều.

Lúc tới chỗ sân khấu biểu diễn trong công viên xem trình diễn, Tống Á Hiên cố ý kéo tay của y đặt lên người mình, Lưu Diệu Văn không nói gì, thậm chí cũng đem đầu của mình nhẹ nhàng dựa vào người hắn.

Tống Á Hiên ở nơi y không nhìn thấy, nhẹ nhàng nâng khóe miệng.

Coi em có thể chịu tới khi nào.

Bởi lộ trình được thiết kế hợp lý, hai người họ ở trước trời tối, đã có thể sớm hơn một tiếng dự tính ngồi được trên hạng mục cuối cùng: Vòng xoay chọc trời.

Cửa khoang đóng lại, chậm rãi đi lên, tiếng động ồn ào cũng dần dần xa dần, chỉ còn lại tiếng gió không ngừng thổi vào trong kính cửa thủy tinh. Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người họ, Tống Á Hiên nhìn khoang thuyền ở trước có cặp tình nhân đang dần ôm sát nhau đi lên cao, liền đá chân của Lưu Diệu Văn.

"Này, định khi nào hôn anh?"

Lưu Diệu Văn đang quan sát phong cảnh giả bộ không nghe thấy, nhưng lỗ tai lại đỏ.

"Em không tới, vậy có cần anh nhào tới không?"

Tống Á Hiên nói được làm được, liền đứng dậy đi về phía của Lưu Diệu Văn, hai tay đưa ra, lúc đem y vây ở trong hai cánh tay mình, khiến cho y phải đối mặt với mình: "Nếu không hôn thì khoang sẽ đi xuống đó."

Lưu Diệu Văn rốt cục không nhịn được nữa, mở miệng, trầm giọng nói: "... Tại sao lại muốn hôn? Anh còn chưa đồng ý với em mà?"

Nguy thật, con sói con này thật là hung dữ.

Tống Á Hiên trong ngực cười thầm, cố ý nói: "Nếu không đồng ý, thì em sẽ làm gì anh?"

"Anh biết rõ em không thể làm gì anh." Lưu Diệu Văn quay mặt sang chỗ khác, bộ dạng có chút khổ sở ủy khuất. "Em chỉ có thể nhìn anh bị thương, nhìn anh ngã xuống, không cản được anh lần sau lại tiếp tục cùng người khác liều mạng, em còn có thể bắt anh làm gì bây giờ?"

Tống Á Hiên khẽ cười dùng chóp mũi cà cà gò má của y: "Tức giận thật rồi?"

Lưu Diệu Văn nghiêng đầu né tránh: "Phải, em rất tức giận, dù cho anh đánh em mắng em, em cũng không tức giận, thế nhưng anh không quý trọng chính bản thân mình, em sẽ rất tức giận. Cho nên em sẽ không hôn anh, trừ khi anh đồng ý với em."

Tống Á Hiên hừ lạnh một tiếng, quay về chỗ mình ngồi.

"Cánh cứng rồi đúng không? Dám uy hϊếp anh?"

Lưu Diệu Văn cứng đờ người, cắn chặt môi không nói gì.

Tống Á Hiên sau đó lạnh lùng nói: "Ai mới hôm qua nói là lỗi của người đó, nói là sẽ bảo vệ thật tốt Omega của mình? Chỉ chớp mắt lại cùng anh tức giận."

"..."

"Cho em thêm một cơ hội em lại không cần, vì em nghĩ rằng anh thích được em hôn?" Hắn mắt lạnh nhìn y. "Vì em nghĩ rằng anh thích em?"

Lưu Diệu Văn khó tin mà mở to mắt, mấy giây sau, run rẩy hỏi: "... Anh.. anh không thích em nữa sao ...?"

Lúc này, vòng xoay đã kết thúc.

Tống Á Hiên đẩy cửa bước ra ngoài, bước nhanh như bay, Lưu Diệu Văn từ phía sau lảo đảo chạy đuổi theo, bắt lấy tay hắn.

"Chẳng phải anh đã nói là thích em sao? Học trưởng, anh không có gạt em chứ?" Y gấp gáp hỏi.

Tống Á Hiên cũng không quay đầu lại, mặc cho y cầm, cứ như vậy một đường giằng co về tới cửa nhà mình.

Lưu Diệu Văn một đường không nghe thấy hắn trả lời, gấp gáp tới hoang mang lo sợ, vừa vào cửa liền đem  Tống Á Hiên đè cả người lên tường, gầm hỏi: "Nói cho em biết đi! Vì sao không nói gì?"

Tống Á Hiên nét mặt lạnh lùng nhìn y.

"Thích, thích em tới muốn chết."

Lưu Diệu Văn trừng đỏ mắt, ngơ ngẩn.

"Cho nên bây giờ em đã hiểu được cảm giác khi người mình thích không chịu nói chuyện với mình rồi chưa?" Trên mặt Tống Á Hiên lúc này mới lộ ra nét cười. "Bỏ mặc anh suốt một tháng, chỉ có mình em được tức giận, anh thì không được tức giận?"

Lúc này Lưu Diệu Văn mới ý thức được bản thân mình bị đùa giỡn, thở dài một hơi, nhưng trong lòng ngực vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.

"Dù cho em có tức giận cũng không đem chuyện này ra đùa giỡn ..." Y cô đơn quay sang chỗ khác. "Sự yêu thích của em dành cho anh chẳng có chút quan trọng gì hay sao ..."

Tim của Tống Á Hiên chợt thấy nặng nề.

Xong, ăn hϊếp y quá đáng rồi.

Hắn vội vã từ phía sau ôm lấy đối phương. "Xin lỗi, xin lỗi, anh chỉ muốn giận dỗi em thôi, chứ không có nói không thích em, yêu thích của em rất quan trọng với anh, cực kỳ quan trọng! Là anh sai, em đừng tức giận nữa, ca, đừng giận nữa!"

Một tiếng "ca" vừa được gọi ra,  Lưu Diệu Văn liền cảm giác sự cô đơn biến mất hơn phân nửa, nhưng vẫn xụ mặt không chịu nói gì, cơ thể cường tráng cùng đường viền khuôn mặt mang lại cảm giác áp bách mười phần.

Tống Á Hiên đi vòng ra phía trước, đưa hai tay ôm lấy hắn, lấy lòng mà nói. "Anh rất vui vẻ được em hôn mà, đặc biệt thích đó, hôn anh đi, được không?"

"Không được." Lưu Diệu Văn quay đầu chỗ khác, cực kỳ quật cường.

"Được, vậy anh tự mình hôn." Tống Á Hiên chẳng hề biết ngượng, hôn lên cằm y xong chuyển qua cổ.

"Đừng ... "  Lưu Diệu Văn hai má đỏ bừng, muốn đẩy người trước mặt đi, lại bị lôi kéo hai tay đặt lên thắt lưng nhỏ hẹp của Omega nhà mình.

Tống Á Hiên thuận theo đó mà dựa vào lòng ngực y, nâng lên đôi mắt đen bóng nhìn y, liếʍ liếʍ đôi môi đỏ ửng của mình.

"Ca, anh sai rồi, sau này anh sẽ không bao giờ liều mạng nữa, em nói gì chính là cái đó, chịu không? Hôn nhẹ anh, nếu em cứ tiếp tục hờ hững với anh như vậy, anh sống không nổi nữa."

Hắn đang còn muốn nói mấy câu xấu hổ kí©h thí©ɧ Alpha nhà mình, nhưng hắn lại quên,  Lưu Diệu Văn vốn chẳng bao giờ chịu được sự kí©h thí©ɧ của hắn, huống chi Lưu Diệu Văn vốn đã phải nhẫn nại suốt 1 tháng.

Bị đoạt lấy hô hấp là chuyện trong nháy mắt, cái gáy bị đè chặt lại, đôi môi áp sát vào, đầu lưỡi tiến quân thần tốc vào tận chỗ sâu bên trong, đem toàn bộ lời nói của hắn nuốt ngược vào trong cổ họng.

"Ngô ... Ân ..."Tống Á Hiên chỉ kịp thở một hơi, sau đó lại bị tay y siết chặt cằm mình, mạnh mẽ hôn sâu, đối mặt với khí thế bức thiết bá đạo như muốn ăn thịt người của y, hắn không hề sợ, trái lại lại có chút hưng phần mà bắt đầu phản công. hơi hơi khập khễnh, đem bản thân dâng lên cho kẻ xâm lược.

Tin tức tố Alpha cùng Omega dần dần bị xao động rồi trào dâng ra, quấn vào cùng nhau, hóa thành mùi vị nồng nặc câu nhân, khiến kẻ khác tâm thần mê say.

Tống Á Hiên ngửa đầu thừa thụ mùi vị cường hãn cuộn trào mãnh liệt cùng đầu lưỡi tàn sát bừa bãi trong khoang miệng mình, nước bọt trong suốt không ngừng tràn ra từ khóe miệng, đại não dần dần bị thiếu dưỡng khí, khí lực cánh tay dần mất đi, trượt xuống vai của Lưu Diệu Văn.

"Ngô ... Khoan ..."

Chó ngốc trước đây có hung hãn thế này sao..? Sao chỉ mới một cái hôn đã có thể khiến cho hắn như vừa bị ăn sạch thế này?

Lưu Diệu Văn không có chờ, biến đổi góc độ đem đầu lưỡi càng tiến vào vị trí sâu hơn, thẳng tới khi  Tống Á Hiên không thể nào thở được mới buông tha cho hắn.

Đôi mắt màu xanh lam không thấy đáy: "Anh lại mê hoặc em ..."

Tống Á Hiên không kịp thở, cố gắng mới thể hiện được sự đắc ý của mình: "Haha ... Chẳng phải lần nào cũng có tác dụng hay sao?"

Cánh tay của  Lưu Diệu Văn siết chặt lại: "Tống Á Hiên... Em chính là nghiêm túc, đồng ý với em đi được không? Em không muốn lại thấy anh bị thương ..."

Tống Á Hiên liền ôm lấy y: "Vậy nếu như anh nghe lời em, sau này cái gì cũng ỷ lại vào em, trở nên một người chẳng còn gì lợi hại, đến cuối cùng em không thích anh nữa, bỏ mặc anh thì anh phải làm sao?"

"Làm sao có thể được chứ! Lẽ nào anh còn hoài nghi tình cảm của em dành cho anh —"

"Anh đùa đấy!"Tống Á Hiên che lại miệng của y. "Chỉ là có chút sợ — Dù sao tới tận giờ anh vẫn chưa từng đem mình giao cho ai cả."

Hắn nói xong liền ngượng ngùng. "Hừ, nói xong câu này anh cũng thấy buồn nôn."

Lưu Diệu Văn rốt cục nở nụ cười. "Anh rốt cục ở trước em chịu nói ra từ sợ, nói rõ anh đã bắt đầu dựa vào em, em thật vui vẻ."

Tống Á Hiên đem tức giận xả vào gò má của y: "Hiện tại đã hài lòng chưa? Hôn anh lại đi nào, tháng này nhịn sắp chết lão tử rồi."

Lưu Diệu Văn nghe lời liền đích thân tiến lên hôn, hơn nữa không chỉ một lần, Tống Á Hiên lần thứ hai bị hôn tới chân mềm nhũn ra, đem tay Lưu Diệu Văn đang siết chặt bên hông mình kéo ra: "Buông anh ra, thở không được sẽ tức giận ..."

Nhưng cánh tay cường tráng chống đỡ cho hắn vừa buông lỏng, hắn liền mềm chân trợt xuống mặt đất.

Lưu Diệu Văn muốn kéo hắn lên, lại bị Tống Á Hiên đẩy tay ra: "Đợi lát nữa đã ..."

Hắn thở hổn hển mấy cái, hơi thở lúc này mới bình phục lại, tiện đà ngẩng đầu lên nhìn  Lưu Diệu Văn đang đứng ở trên mình, nhếch khóe miệng, cười tới xấu xa, đưa tay chạm vào phần đang cương cứng trước mặt mình.

"!!!!"  Lưu Diệu Văn giật mình lùi về sau một bước, lưng chạm vào tường.

Tống Á Hiên quỳ nhích lên trên hai bước, kề sát vào thứ đó. "Hoảng sợ cái gì? Muốn hoảng phải là anh hoảng mới đúng." Hắn vừa nói vừa cởi bỏ dây lưng quần của Lưu Diệu Văn, đem quần cởi ra, qυầи ɭóŧ ngay trước mặt hắn phình to, vẫn khiến cho người ta kinh hãi.

"Rốt cục ăn cái gì mới có thể lớn tới vậy chứ ..." Hắn hâm mộ nỉ non một câu, sau đó đưa môi tiến lên, hôn nhẹ một cái.

Lưu Diệu Văn vừa sợ vừa thẹn, chân tay luống cuống: "Học trưởng anh, anh làm gì ... Đừng ..."

Tống Á Hiên đã đem cái cây to dài đó móc ra, đem gò má của mình tiến lên cọ cọ.

"Anh nói rõ cho em biết trước, tuy rằng anh đồng ý với em, nhưng lúc đó anh không hề hành động theo cảm tính, anh là người của em, không muốn để chúng làm, chỉ có em mới được làm anh, hiểu không?"

Lưu Diệu Văn nhìn khuôn mặt xinh đẹp kiêu căng Omega đang ngồi quỳ dưới chân mình, nhìn đôi môi hồng nhuận cọ cọ liếʍ liếʍ hạ thân của mình, đại não trống rỗng, chỉ có thể lúng túng nói: "Hiểu ..."

"Vậy mới đúng chứ."Tống Á Hiên biểu thị thỏa mãn. "Thấy rõ chứ, lão tử chỉ làm chuyện này cho một mình em thôi."

Dứt lời, hắn hé miệng, đem thứ to dài kia ngậm vào, trong nháy mắt chỉ tới được phân nửa.

Lưu Diệu Văn thấy hắn vừa ngậm thứ đó của mình vào miệng, dù mới được phân nửa thì y cũng phải hít sâu một hơi, sau đó hơi thở lập tức trở nên gấp gáp.

Tống Á Hiên cố ý trước đó có xem qua vài clip 'dạy học', biết được cách làm thế nào để khiến cho đàn ông thoải mái, nên hắn cố gắng thả lỏng cổ họng, nuốt thứ đó vào sâu hơn, đồng thời đem phần miệng của mình cố gắng lấy lòng đón ý thứ nằm trong miệng, trong chốc lát thứ đó lập tức cương cứng hoàn toàn, lại vừa cứng vừa nóng, tựa như một cây côn được đun đỏ, trong nháy mắt không ngừng chảy ra dịch thể, mang theo tin tức tố Alpha nồng nặc, hắn không cách nào từ chối được mùi vị này, trong lúc hỗn tạp đem toàn bộ nuốt xuống.

Lưu Diệu Văn siết chặt cạnh tủ, nếu không làm vậy, y sợ rằng chỉ cần một giây nữa thôi y sẽ lập tức mất đi lý trí đem người dưới thân đè xuống mà thống khoái tiến vào.

Từ góc nhìn của y, chỉ có thể thấy được hàng lông mi dày của Tống Á Hiên, cùng với đôi môi đỏ hồng đang không ngừng phun ra nuốt vào thứ của mình, dữ tợn cùng mềm mại tạo thành sự đối lập quá mức rõ ràng, quả thực như một cảnh tượng đang làm nhục.

Tống Á Hiên ngậm thứ quá lâu đó khiến cho cả hàm căng cứng, đành phải tạm thời lui ra, trên tay lại không quên đỡ lấy thứ đó, đem thứ đó từ trên xuống dưới không ngừng tuốt, đầu lưỡi lại linh hoạt liếʍ phần đỉnh cùng phần lỗ phía trên.

"Đủ ... được rồi ..." Thanh âm của Lưu Diệu Văn nghẹn lại, như không thể phát ra lời.

Tống Á Hiên giương mắt: "Chưa đủ, anh muốn nuốt thứ của em."

"Anh ... Ân ..." Lưu Diệu Văn ngây thơ thực sự không cách nào chịu đựng nổi mấy sự kí©h thí©ɧ mang lại từ câu nói thô tục này, xấu hổ cùng quẫn bách mà che mặt lại, rồi thả tay xuống, không thể bỏ qua hình ảnh có thể đủ khiến y phải phun máu mũi này.

Tống Á Hiên tiếp tục động tác, tiếng liếʍ mυ"ŧ phát ra tiếng, đầu lưỡi lại không ngừng liếʍ lộng, khiến cho nướt bọt không ngừng chảy ra, tha lỏng cổ họng, từng chút một mà nuốt vào thứ đó, quá trình này quả thực có chút dằn vặt người, nhưng hắn từ trước tới nay chính là dạng hiếu thắng, không đạt được mục tiêu tuyệt không bỏ qua, khoảng chừng phải mất hơn năm phút sau, rốt cục mới có thể đem miệng mình nuốt trọn thứ đó của Lưu Diệu Văn, phần môi chạm tới bộ lông mao của y, hoàn toàn đem thứ đó nuốt trọn trong cổ họng.

Tống Á Hiên chau mày, trong miệng bị mở rộng căng to khiến cho thanh âm không cách nào phát ra được, không cách nào tiếp tục động tác nuốt, nước bọt chỉ có thể theo khóe miệng chảy ra, nhìn chẳng khác gì đang bị ngược đãi.

Lưu Diệu Văn cố gắng chịu đựng du͙© vọиɠ của mình, đau lòng mà muốn rút ra: "Từ bỏ ... em không muốn khiến anh khó chịu ..."

Tống Á Hiên không nói gì, cũng không thể nói ra lời, nên mắt điếc tai ngơ với câu nói của Lưu Diệu Văn, quỳ đối đem đầu của mình ở ngay trước phần bụng dưới của Alpha nhà mình đung đưa qua lại, dùng miệng hầu hạ không ngừng thứ to lớn kia, liếʍ duyệt càng lúc càng tạo ra tình sắc, thường thường trêu chọc Lưu Diệu Văn bằng cách nâng lên đôi mắt đầy ánh nước mà nhìn y.

Thứ trong miệng càng lúc càng trướng to, mắt thấy sắp lêи đỉиɦ,  Tống Á Hiên đang muốn tiếp tục kí©h thí©ɧ nó, thì lại bị một cánh tay chặn lại ngay gáy.

"Khụ ... em làm gì vậy?" Hắn bất mãn nói.
  Lưu Diệu Văn cả mặt đỏ bừng, đáy mắt lại dâng trào du͙© vọиɠ mãnh liệt, khàn giọng nói: "Sẽ khiến anh dơ ..."

"Ít nói mấy câu này với anh đi, em thử coi em bắn vào trong anh bao nhiêu lần rồi?"

Lưu Diệu Văn nhất thời xấu hổ mà nói năng lộn xộn: "Em ... Anh ..."

Tống Á Hiên đem tay y tránh ra, tiếp tục mở miệng tiến tới, đem cái lưỡi mềm mại của mình liếʍ lên phần đỉnh, nhìn y nói: "Ca ... đút cho anh ..."

Một chút lý trí còn sót lại trong  Lưu Diệu Văn trong nháy mắt đã bị đốt cháy chẳng còn sót lại chút gì.

Một tay kéo lấy Omega phách lối quá phận của mình đè xuống sàn nhà, đem chân quỳ gối ở bên đầu của hắn, đem cái thứ cứng rắn sưng to của mình đút vào trong miệng hắn, mạnh mẽ không ngừng đưa đẩy hơn mười vòng, sau đó rên khẽ rồi bạo phát.

Tống Á Hiên vốn không kịp nuốt lấy phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ đột ngột bắn ra như vậy, nuốt phải rồi không ngừng ho khan liên tục, phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ sềnh sệch màu trắng từ trong miệng hắn trào ra, theo phần má hồng của hắn mà rơi xuống nền nhà.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mang theo tin tức tố Alpha chính là thuốc kí©ɧ ŧìиɧ mạnh mẽ nhất, hắn nuốt vào vài hớp, cũng cảm thấy bên trong cơ thể bắt đầu gào thét, cả người xụi lơ vô lực, phía dưới bắt đầu tuôn trào nước mà ngứa ngáy co thắt lại, mong muốn có thứ gì đó nóng rực to lớn nhét vào.

"Ca ..." Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng Tống Á Hiên còn chưa kịp nuốt sạch, nói cũng có chút dính dính, đỏ mắt khẩn cầu nhìn về phía Alpha nhà mình.

"Ca, phía dưới cũng muốn được em đút"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: