Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Sáng sớm,Tống Á Hiên ở trong lòng ngực rộng rãi ấm áp củaLưu Diệu Văn tỉnh lại, giường rõ ràng rất lớn, nhưng hai người bọn họ vẫn giống như hồi lúc còn ở ký túc xá mà cùng nhau chen chung một chỗ nằm, Tống Á Hiên cũng chợt cảm thấy mình quá dính người.
Sau khi đánh răng xong thì hắn mặc một thân áo ngủ, mái tóc rối nùi đi xuống dưới lầu, thấy bên cạnh bàn ăn là Hạ Ngạn đang ăn điểm tâm, mới đột nhiên nhớ tới ở đây còn có anh.
Bộ dáng lúc này của hắn có chút lúng túng, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là người trong nhà, nên cũng rất tự nhiên tiến lên ngồi xuống, thuận tiện chào hỏi.
"Anh, anh tự làm điểm tâm hả?"
Hạ Ngạn cười cười: "Lúc anh xuống thì đã có sẵn rồi, chắc là A Văn sáng dậy sớm làm đó."
Tống Á Hiên liền cầm lấy muôi khuấy cháo trong chén nhỏ, rồi nhìn sang trứng gà luộc nước trà cùng sandwich chân giò hun trên mâm, với sự hiền lành ngoan ngoãn của Lưu Diệu Văn ở trong nhà lại tăng thêm một bậc hảo cảm.
"Á Hiên." Hạ Ngạn biểu tình có chút ngại ngùng, chỉ chỉ chỗ cổ áo. "Quần áo mặc ấm, khí trời lạnh, cẩn thận cảm lạnh."
Trong phòng đang mở hệ thống sưởi, một chút cũng không thấy lạnh,  Tống Á Hiên cảm thấy có chút khó hiểu, liền cúi đầu nhìn vào chỗ cổ mình, mới phát hiện ngay dưới xương quai xanh có một vết hôn.
Cái này dù là hắn cũng thấy có chút ngượng ngùng.
Tối hôm qua vốn là hai người thủ giao cho nhau xong thì liền lên giường nghỉ ngơi. Hắn mở điện thoại ra tùy tiện mở weibo để thêm Hạ Ngạn làm bạn, muốn vào weibo của anh tìm coi ảnh chụp trước kia của Lưu Diệu Văn. Lúc này chẳng biết chó ngốc Lưu Diệu Văn tự dưng lại phát điên cái gì, vùi đầu vào cổ của hắn không ngừng cọ qua cọ lại, nhiều lần môi chạm tới chỗ tuyến thể của anh, thậm chí còn liếm một chút.
Hắn bị chọc thiếu chút nữa lại cương cứng, liền đè đầu của Lưu Diệu Văn lại, Lưu Diệu Văn liền thuận thế đó mà cúi xuống chỗ xương quai xanh cố sức mút mạnh. Sau đó mới thành thật mà nằm thẳng lại.
Vì vậy mới để lại một dấu vết mập mờ như vậy?
Tống Á Hiên liền kéo kéo cổ áo lên, tai có chút đỏ, ho nhẹ nói: "Y chẳng khác gì chó cả, đáng ghét."
Bên cạnh chợt truyền tới tiếng kéo ghế, Tống Á Hiên vừa quay đầu, liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn chẳng biết từ lúc nào đã đánh răng rửa mặt xong mà đi xuống, trên mặt tựa hồ chẳng có chút tinh thần.
"Học trưởng sớm, chào anh."
Hạ Ngạn buông chén đũa xuống: "Sớm nha, anh ăn xong rồi, cám ơn em đã làm sẵn nhé, thế nhưng trứng gà chiên trong sandwich hình như còn sống nhỉ, cẩn thận có vi khuẩn nha."
Lưu Diệu Văn cầm muỗng bắt đầu ăn: "Học trưởng thích ăn nhất là trứng gà còn sống một chút, để lần sau em tách riêng ra chiên."
Tống Á Hiên cũng không muốn làm phiền y: "Không sao, anh ăn trứng chín cũng được, cứ theo khẩu vị của anh họ đi."
Lưu Diệu Văn vừa cắn xong một ngụm sandwich, trứng gà ốp la liền chảy ra phần lòng đỏ, y toàn bộ nuốt vào trong cổ họng, thanh âm lại mang chút mơ hồ.
"Ừ."
Tống Á Hiên chợt suy nghĩ, nói thêm. "Hay là để em nấu cơm cho, anh họ, anh thích ăn gì?"
"Anh không sao hết, cậu làm gì anh cũng ăn." Hạ Ngạn cười nói, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. "Anh phải tới công ty rồi, hai người từ từ ăn nhé."
Tống Á Hiên rất khách khí đứng dậy tiễn anh ra tận cửa, Lưu Diệu Văn cũng theo phía sau, tư thế có chút long trọng.
"Hai người làm cái gì thế, đừng có khách sáo như vậy mà." Hạ Ngạn cười sang sảng. "Vào trong đi, tối gặp lại."
Sau khi Hạ Ngạn đi rồi, hai người mới vào trong nhà bếp lần lượt ngồi xuống, Tống Á Hiên vừa ăn cháo vừa nhớ lại xem  Lưu Diệu Văn thích ăn món gì, đang âm trong định ra vài món để làm, thì Lưu Diệu Văn đang ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng.
"Học trưởng, anh thấy anh họ em ... ảnh thế nào?"
Tống Á Hiên thuận miệng nói: "Rất tốt nha, người rất là được."
"Thật à .... Vậy được chỗ nào?"
"À, dáng dấp không tệ, tính cách cũng tốt, các mặt đều ưu tú, sao anh họ em tới giờ không có đối tượng vậy? Không thể nào."
"Chắc là không gặp được đối tượng thích hợp đi ..."Lưu Diệu Văn nhẹ giọng nói, cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.
Sáng sớm bên ngoài đã có bão tuyết, lúc này trên mặt đất đã tích tích một tầng tuyết dày, một bước chân là một cái hố. Tống Á Hiên cũng không có hăng hái đi ra ngoài trong cái thời tiết này, nên ăn điểm tâm liền cùng Lưu Diệu Văn tới thư phòng giết thời gian.
Trong thư phòng có một cái tủ kính đặt rất nhiều bằng khen cùng cúp, đều là của Lưu Diệu Văn giành được, phần lớn đều là từ mấy trận thi đấu, có nào là chạy Ma-ra-tông hoặc là không thủ đạo ...
"Thật lợi hại nha." Tống Á Hiên nhớ kỹ trước đây Lưu Diệu Văn từng nói qua thành tích của mình rất là tốt, hiện tại xem qua lúc đó là khiêm tốn.
Lưu Diệu Văn rót một chén nước tuyết lê mới vừa nấu xong, đặt lên bàn. "Cũng chỉ là mấy trận thi đấu nhỏ mà thôi, không có gì lợi hại cả đâu."
Tống Á Hiên ngồi xuống ghế sofa, nhấp một ngụm nước tuyết lê, nước vào miệng mang theo mùi thơm ngát, lại ngọt dịu, nhuận hầu sinh tân.
"Uống ngon."
Mắt Lưu Diệu Văn chợt cong lên: "Một lát em nấu thêm."
Tống Á Hiên chống lại ánh mắt sáng sủa ấm áp của y, trêu đùa: "Chó ngốc, nhìn qua thì vô hại, nhưng đánh nhau không ngờ lại dữ dằn tới thế, có phải bình thường hay ở ngoài gây sự hay không? Nghe anh họ em nói trước đây em thiếu chút nữa đánh bạn họ gãy xương? Lần này cũng thế, một chọi ba mà vẫn đứng vững được, trâu bò quá nha, chắc anh phải sửa lại gọi em là Văn ca rồi."
Lưu Diệu Văn bị hắn nói ra cái lịch sử đen tối kia bất chợt thấy khẩn trương, ngồi xỗm trước mặt hắn, nhấc tay phát thệ: "Em chỉ đánh nhau có 2 lần thôi, lần sau tuyệt đối không có nữa, em hứa!"
Tống Á Hiên nhìn bộ dáng cẩn cẩn dực dực, giương mắt nhìn thẳng vào mình, trong lòng mềm mại đi.
Một người ngoan như vậy, ôn nhu như vậy, bị ăn hiếp lại chưa bao giờ hé răng lại không đánh trả, à không, cũng có đánh trả, hai lần.
Hắn rốt cục là ăn được cái vận gì mà nhặt được một bảo bối thế này.
Tống Á Hiên âm thầm hít một hơi, che giấu tâm tình của mình, thình lình hỏi: "Em lấy viết của anh hồi nào thế?"
Lưu Diệu Văn giật mình: "Học trưởng, sao anh biết ..."
"Anh họ nói." Hắn chẳng chút chần chừ bán Hạ Ngạn.
Lưu Diệu Văn càng thêm hốt hoảng: "A, cái đó ... Học trưởng thi xong, có một ngày trở về trường, em canh lúc anh không có trong phòng học, liền lén vào lấy ..."
"Ồ? Thì ra là trộm?" Tống Á Hiên lạnh mặt.
"Em, em ..."Lưu Diệu Văn lúc này không tìm ra được lý do để phản bác, cảm thấy lo nghĩ bất an, cắn cắn môi, dời tầm mắt về phía một góc trong tủ kính. "Xin lỗi, em không nên lấy trộm đồ của học trưởng ... Cây viết đó em còn giữ, học trưởng nếu muốn lấy lại thì cứ lấy về ..."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng biểu hiện trên mặt y lại chẳng có chút nào tình nguyện cả.
Tống Á Hiên chẳng chút khách khí, đứng lên đi tới phía trước tủ kính, liếc mắt nhìn thấy được một cái hộp gỗ đặt ở tầng 2. Hắn lấy ra, mở nhìn, bên trong hộp, trên lớp nhung là một cây bút lông màu đen cực kỳ bình thường, chính là cái loại thường bán trong văn phòng phẩm, mất đi một hai cây sẽ chẳng cách nào phát hiện. Viết đã bị đập nát, nhưng lại đặt trong một cái hộp tinh mỹ như vậy, thực sự nhìn quá chói mắt.
"Vậy anh lấy lại." Hắn đưa tay cầm lấy.
Lưu Diệu Văn bật người ngăn cản trước mặt hắn: "Học trưởng, viết đã không thể dùng được nữa ... Anh lấy về cũng đâu dùng được ..."
"Nhưng viết này cậu cũng đâu có dùng được, bằng không để anh ném đi."
"Không được!" Lưu Diệu Văn gấp tới mơ hồ đặt anh lên trước tủ kính. "Học trưởng, đưa nó cho em đi, xin anh đó!"
"Tại sao lại phải cho em? Cho anh một lý do."
"Bởi vì ... bởi vì đây là
thứ duy nhất mà em có, thứ duy nhất thuộc về anh ..."Lưu Diệu Văn cúi đầu khẩn thiết nhìn y, ánh mắt có chút thương cảm.
Tống Á Hiên sửng sốt, phản ứng đầu tiên là làm sao mà thế được, tuy rằng hắn cũng không phải người biết cách nuông chiều người khác, nhưng tặng đồ cho Lưu Diệu Văn cũng không ít mà, sao cái này lại là duy nhất cho được?
Nhưng sau đó cẩn thận nghĩ lại, hình như mấy thứ hắn cho Lưu Diệu Văn đều là đồ ăn, quả thực chẳng có món nào lưu giữ được cả.
Hắn về phương diện này cũng không suy nghĩ sâu xa, dù sao hai người họ suốt ngày dính lấy nhau, căn bản chẳng cần vật gì dùng để nhớ người cả, dĩ nhiên là không để tâm. Nhưng Lưu Diệu Văn lại không cho là vậy, y cần một thứ gì đó để ký thác tình cảm.
Chó ngốc có lẽ là thiếu đi cảm giác an toàn.
Tống Á Hiên đầu óc suy nghĩ thật nhanh, sau đó liền có cách, bình tĩnh mà đem cây viết bỏ lại chỗ cũ, khép hộp lại.
"Vậy cho em đó, sau này nếu muốn đồ gì của anh, có thể trực tiếp hỏi."
Lưu Diệu Văn vui vẻ ôm lấy hắn: "Cảm ơn học trưởng! Anh thật là tốt!"
Tống Á Hiên cũng vỗ vỗ ở phía sau lưng của y, khóe miệng hơi nhếch.
Một cây viết cũng có thể thỏa mãn tới như vậy, hai ngày nữa sẽ cho em một cái kinh hỉ lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: