Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58-61

Chương năm mươi tám
Trong noãn các có một bình phong lớn mạ vàng, Giang Đức Thanh là ở phía ngoài, bên trong là tình hình gì cũng không thấy được, dù như vậy Á Hiên vẫn bị dọa sợ đến đổ mồ hôi, cuống quít kéo lại xiêm y, không cẩn thận đem bình bằng lưu ly ở trên kháng đá xuống. Giang Đức Thanh ở bên ngoài nghe tiếng hoảng sợ, còn tưởng rằng bên trong xảy ra chuyện, vừa muốn đi vào lại nghe Lưu Diệu Văn cười: "Đừng vào.... Ta cùng Thế tử đùa giỡn." (Phải là "ta đùa giỡn Thế tử" đi, rất không biết xấu hổ =;;=)

Giang Đức Thanh nháy mắt hiểu, tự biết mình đến không đúng lúc, như trước cúi đầu đứng phía sau bình phong không nói nữa.

Trong phòng, Lưu Diệu Văn lắc đầu than nhẹ: "Cái bình này nhưng là đồ cổ mấy trăm năm, thợ thủ công phủ ta vì gia cố thứ này, chỉ là vàng đỏ đã dùng hết một trăm hai, nay bị ngươi đá một cái nát nhừ.... Nói xem, ngươi làm sao đền cho ta?"

Á Hiên đang hoảng sợ, vừa nghe bình nhỏ này là đồ cổ liền kinh hãi, im lặng một lát: "Này... vật như vậy, sao lại tùy ý đặt ở ngoài...."

Lưu Diệu Văn bật cười: "Chứ làm sao? Ta tốn nhiều công như vậy sửa nó, không đem dùng để làm gì?"

Á Hiên lập tức quên chuyện vừa nãy còn đau khổ bị Lưu Diệu Văn khi dễ, ngồi dậy nhìn bình nhỏ vỡ thành mấy mảnh, lại quay đầu nhìn Lưu Diệu Văn, giống như đứa nhỏ lỡ tay đánh vỡ bình hoa yêu quý của người lớn vậy, bất an: "Ta... ta không biết...."

Lưu Diệu Văn cười khẽ, kéo Á Hiên ôm vào lòng: "Đùa ngươi nha, vỡ liền vỡ, thật là đồ quý trọng ta cũng không tùy tiện đặt ở đây. Chân có đau không... cũng không phải ngươi ngoài, Giang Đức Thanh vào thì ngươi sợ cái gì...."

Á Hiên lén lút nhìn mảnh vỡ dưới đất lại nhìn Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng: "Ngươi... ngươi vừa rồi như vậy, làm ta kinh hoảng...."

Lưu Diệu Văn cũng biết hôm nay mình khi dễ người ta quá mức: "Trách ta.... Giang Đức Thanh, một lát sai người đưa mảnh vỡ ra ngoài cho thợ xem xem, còn sửa được hay không, nếu không thì thôi, nếu sửa được thì đừng tiếc rẻ hoàng kim, ta còn muốn dùng."

Giang Đức Thanh vội đáp lời, chỉ nghe trong noãn các Lưu Diệu Văn lại thấp giọng nói cái gì, Á Hiên cũng nhỏ giọng trả lời hai câu, hai người nói thầm một hồi. Giang Đức Thanh nghe không rõ, nhưng cảm giác là Lưu Diệu Văn đang dỗ dành Á Hiên, Á Hiên lại cũng một bộ dịu ngoan, không khỏi nhớ đến lúc Á Hiên vừa dến trong phủ một bộ cương liệt kia, thầm cười cười, chủ tử nhà mình xem như vén mây gặp trăng sáng rồi.

Trong phòng, Lưu Diệu Văn thay Á Hiên sửa lại xiêm y: "Mới vừa nói cái gì? Lặp lại."

Giang Đức Thanh liền nói lại một lần: "Lúc này, An Khang quận chúa vẫn chưa ra khỏi cung. Lão nô còn nhớ rõ tối hôm qua thám tử có báo, rõ ràng nhị công tử không cho An Khang quận chúa vào cung, cho nên mới thấy không ổn, muốn báo cho Thái tử một tiếng. Thái tử... có cần sai người đi hỏi thám tử trong Phượng Hoa cung không?"

Lưu Diệu Văn nhếch môi cười lạnh: "Hỏi đi.... Cho dù không hỏi ta cũng biết đại khái là thế nào. Phùng hoàng hậu giờ thật là cái gì cũng có thể lầm, lại trong cậy vào Văn Ngọc và An Khang đến cứu mình, ngu xuẩn.... cũng không mở to mắt mà nhìn, hoàng thượng lập tức muốn giải quyết Văn Ngọc."

Nói đến chuyện này Á Hiên cũng rất nghi hoặc, nhịn không được hỏi: "Vậy tại sao hoàng thượng vẫn luôn không nhắc nhớ Văn Ngọc? Tùy ý hắn kết giao đại thần như vậy...."

Lưu Diệu Văn sủng nịch nắm chặt tay Á Hiên, từng bước hướng dẫn: "Trong nhà ngươi có quỷ đến, âm thầm muốn liên kết với ăn trộm trộm đồ của ngươi, nếu ngươi là chủ nhà, sẽ thế nào?"

Á Hiên ngẩn ra, Lưu Diệu Văn cười khẽ: "Lập tức nổi giận bóp chết con quỷ này, xem như ngươi quyết đoán; Nhưng nếu làm ngược lại, giả vờ không biết.... chờ xem con quỷ này có thể thông đồng với kẻ trộm nào, sau đó một lưới bắt hết mới là thông minh. Hoàng đế không phải ngu ngốc, hắn muốn biết đến cùng Văn Ngọc muốn cái gì, càng muốn nhìn rõ bản chất người bên cạnh hắn, đến cùng ai mới là kẻ trộm."

Lưu Diệu Văn cười: "Nói ăn trộm cũng có chút quá, chỉ là hoàng đế muốn nhìn xem ai có mắt không tròng mà thôi, ngay cả thứ tử của vương khác họ cũng dám thông đồng, là ngu xuẩn...."

Á Hiên nháy mắt hiểu rõ, không khỏi có chút nghĩ mà sợ, Lưu Diệu Văn sủng nịch cười: "Không sao.... Loại chuyện này ngươi gặp nhiều liền có thể hiểu được. Đáng thương Phùng hoàng hậu, đi theo hoàng đế mấy năm, lại không hiểu rõ hoàng đế.... Quả thật là ngu ngốc."

Á Hiên mím môi, thấp giọng: "Vậy An Khang đi vào cung... mặc kệ có phải ý của Văn Ngọc hay không, ở hoàng đế nhìn xem, cũng là Phùng hoàng hậu có ý tạo quan hệ với Lĩnh Nam."

Lưu Diệu Văn gật đầu: "Cho nên không cần lo lắng, hoàng đế đã nhìn kỹ, không ra được sóng gió gì. Phùng hoàng hậu cùng An Khang tính toán cái gì trong đầu ta cũng đại khái đoán được, cho dù không đoán ra cũng không sao, cuối cùng... khẳng định là giỏ trúc múc nước công dã tràng."

Lĩnh Nam vương phủ, trong viện của An Khang, Văn Ngọc lạnh mặt ngồi ở chủ vị, hạ nhân quỳ đầy đất.

Văn Ngọc cười lạnh: "Hiện giờ lại không dám nói chuyện.... Hừ, lá gan gạt ta đưa tiểu thư ra ngoài đâu rồi?! Vô liêm sỉ! Thế tử đi ra ngoài, ta không ở trong phủ, các ngươi liền dám để tiểu thư đi! Lỡ như có sai lầm, các ngươi ai chịu trách nhiệm?!"

Mọi người câm như hến, một câu cũng không dám nói, Văn Ngọc càng nghĩ càng giận, lại hối hận, An Khang to gan lại không biết suy nghĩ, lúc trước căn bản không nên đồng ý để nàng đi theo. Chỉ hận Lĩnh Nam vương rất sủng An Khang, từ trước đến nay chỉ cần nàng làm nũng là muốn gì cũng được, mẫu phi* lại có tâm tư, muốn cho An Khang đến trong kinh nhìn xem Nhu Gia gả cho ai. Này thì tốt rồi, Nhu Gia có chê cười hay không không biết, chính mình ngược lại sắp thành chê cười!

*Cái này cũng là nguyên tác. Văn Ngọc dùng "mẫu phi" thể hiện hắn đương nhiên xem Hạ trắc phi mới là đương gia chủ mẫu, chính mình mới là thế tử thật, còn Lĩnh Nam vương phi, Á Hiên chỉ là tạm thời. Nói chung là não tàn, hại lão nương edit mệt não theo ="=

Văn Ngọc hít sâu một hơi, vừa muốn nổi giận, bên ngoài truyền đến Nhị tiểu thư hồi phủ, Văn Ngọc càng giận, lệnh các ma ma đưa người vào, sau khi đuổi hạ nhân đi liền mắng to một hồi. An Khang ngược lại rất bình tĩnh, cười nhạt: "Ca ca cần gì như vậy? Ta chỉ là vào cung một chuyến thôi, ca ca không muốn biết hoàng hậu nương nương nói gì với ta?"

Văn Ngọc cười lạnh: "Ta không muốn biết. An Khang... hôm qua ta nói với ngươi thế nào? Nay Phùng hoàng hậu sa cơ, ngươi cùng nàng kết giao chính là...."

"Vậy nàng cũng là hoàng hậu." An Khang bị Văn Ngọc nói đến xấu hổ, lạnh giọng ngắt lời, "Bách túc chi trùng tử nhi bất cương (ý chỉ một thế lực lớn dù có sa cơ cũng vẫn còn có thể xoay người), không lẽ đại ca không biết đạo lý này?"

Văn Ngọc bật cười: "Nàng cương không cương thì quan hệ gì đến ngươi? Chờ sau khi Nhu Gia đại hôn ngươi lập tức trở về Lĩnh Nam, đại khái một đời cũng sẽ không gặp lại nàng!"

An Khang do dự một lát, hạ giọng: "Nếu về sau ta ngày ngày đều gặp nàng thì sao?"

Văn Ngọc sửng sốt, đột nhiên hoảng hốt: "Ngươi... ngươi nói bừa cái gì?! Cái gì ngày ngày gặp? Hôm nay ngươi đến cùng đã làm cái gì?!"

An Khang cắn môi, sắc mặt phiếm hồng, nhỏ giọng: "Ta ở Phượng Hoa cung... tình cờ gặp Nhị hoàng tử đến thỉnh an hoàng hậu nương nương."

Trong lòng Văn Ngọc lộp bộp một tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn cửa sổ, lạnh giọng: "Ngươi điên rồi?! Ngươi dám không quy củ đi gặp nam nhân lạ...."

Văn Ngọc nói khó nghe, mặt An Khang đổi sắc, nhíu mày vội nói: "Cái gì gọi là không quy củ gặp nam nhân lạ? Là các ngươi nói a, Nhu Gia gả cho Hạ gia, đều là người một nhà...."

"Người một nhà cái quỷ!" Văn Ngọc đột nhiên giận dữ, "Quan hệ nhiễu hết vài vòng! Tính cái gì người nhà! Hoàng thượng cùng Thái tử làm mai, đó là coi trọng chúng ta, ngươi là ai mà dám nói người ta là thân thích?! Ngươi nói rõ ràng cho ta! Đến cùng hôm nay xảy ra chuyện gì!"

Hôm nay An Khang lén vào cung, vốn muốn nịnh nọt Phùng hoàng hậu, hòng mai mốt giúp nàng tìm hôn sự, chỉ là tuyệt không nghĩ tới, sau khi vào cung lại hoàn toàn ngoài ý muốn, Phùng hoàng hậu không có mời phu nhân tiểu thư khác, chỉ có một mình nàng. Không bao lâu sau nhị hoàng tử Kỳ Hoa đến, nàng vốn muốn tránh đi, Phùng hoàng hậu lại nói không cần. Nhị hoàng tử ở đó nói chuyện nửa ngày, sau khi hắn đi Phùng hoàng hậu vẫn câu câu không rời Nhị hoàng tử, cho dù An Khang có là ngu dốt cũng nghe ra ý Phùng hoàng hậu là gì.

An Khang vẫn biết chính mình mấy cân mấy lượng, nếu là gả cho Kỳ Hoa, đương nhiên không làm được chính phi, nhưng làm thiếp thất cho người... nàng đương nhiên không muốn. Nhưng nếu làm trắc phi của Kỳ Hoa, ít nhất thân phận này cũng đủ để chèn ép Nhu Gia....

Trong lòng An Khang rất loạn, đơn giản toàn bộ nói cho Văn Ngọc, không nghĩ nói xong mặt Văn Ngọc đều trắng rồi, An Khang vốn chột dạ, thấy hắn như vậy càng bất an, tức giận: "Ngươi... khí thế vừa rồi ngươi mắng ta đâu? Nói chuyện a!"

Văn Ngọc hận không thể nuốt sống An Khang, nghiến răng: "Từ trước đến nay, chuyện hôn nhân đều là cha mẹ nói, trước không nói chuyện hôn nhân này rốt cuộc là thế nào.... Chỉ nhìn chuyện Phùng hoàng hậu cùng ngươi một nữ nhi khuê các nói này đó liền biết là ngươi bị người lừa!"

Sắc mặt An Khang trắng bệch: "Làm sao... làm sao không đúng? Lại nói hoàng hậu nương nương cũng không nói rõ, nhưng... ý tứ chỉ cần nghe là thấy...."

"Ta không biết, ta chỉ biết lúc trước Đôn Túc trưởng công chúa muốn cầu hoàng đế khiến Nhu Gia gả cho Thái tử điện hạ, sau này không biết vì sao lại thay đổi, nhưng khẳng định có Á Hiên nhúng tay, nay Thái tử như mặt trời ban trưa, Á Hiên còn không muốn đưa tỷ tỷ làm trắc phi cho hắn, trái lại nhị hoàng tử... ngươi cảm giác ngươi đi làm thiếp cho hắn, thật là chuyện tốt?" Văn Ngọc nhắm chặt mắt, "Lại nói... nếu cọc hôn sự này thích hợp, hoàng đế cũng đồng ý, vì sao Phùng hoàng hậu không trực tiếp truyền tin cho phụ vương? Chỉ cần phụ vương đồng ý, vậy việc này xem như định rồi, lần này Phùng hoàng hậu làm như vậy, tất nhiên là vì ngay cả nàng cũng không nắm chắc hoàng đế phụ vương sẽ đồng ý."

An Khang cũng hiểu được, hoảng sợ: "Vậy... về sau ta không lại vào cung gặp nàng là được...."

"Lần này là người khác ép ngươi đi sao?!" Văn Ngọc càng nghĩ càng giận, hận không thể lập tức trói An Khang lại đưa về Lĩnh Nam, "Ngàn dặn vạn dặn ngươi không thể làm bậy, cố tình không nghe! Nhất định muốn tự cho là thông minh! Hôm nay ta nói rõ, từ hôm nay trở đi, một bước ngươi cũng không được bước ra khỏi viện này! Chờ sau khi Nhu Gia đại hôn lập tức theo ta về Lĩnh Nam!"

An Khang bỗng nhiên đỏ mắt, Văn Ngọc sợ nàng lại muốn khóc lóc làm phiền, trước một bước lạnh giọng: "Nếu không phục, ta lập tức đem nha đầu ma ma của ngươi bán hết, để ngươi một mình ở trong phòng. Ngươi có giận cũng tự chịu đi, chờ trở lại Lĩnh Nam, ngươi muốn cáo trạng phụ vương mẫu phi như thế nào thì tùy!" Văn Ngọc nói xong liền đi, An Khang thừa thẹn vừa giận, ôm gối mềm khóc nức nở.

Sau khi ra khỏi khuê phòng của An Khang, Văn Ngọc lập tức trừng phạt toàn bộ người hầu theo nàng, cũng nghiêm lệnh chuyện này không thể truyền ra, thầm nghĩ che giấu. Ai ngờ, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, hôm sau, trong cung chậm rãi lan truyền một tin đồn... Nhị tiểu thư phủ Lĩnh Nam vương cùng Nhị hoàng tử tình cờ gặp nhau ở Phượng Hoa cung, nhất kiến chung tình, chờ sau đại hôn của Nhu Gia quận chúa và Hạ Hàn Lâm, ước chừng cũng sẽ đính hôn.
Chương năm mươi chín
Á Hiên là ở phủ Thái tử nghe được tiếng gió, lúc này liền đổi sắc mặt, Lưu Diệu Văn nhíu mi: "Lời này từ đâu truyền ra?"

Giang Đức Thanh lắc đầu: "Này không biết được, trong cung nhiều người nhiều miệng, chúng ta chỉ nghe được lời đồn, lại không cách nào tra ra là ai thả tiếng gió.... Trong cấm cung nha, làm sao tra được."

Á Hiên cắn răng: "Hôm sau là ngày đính hôn của Nhu Gia, lỡ như Hạ phủ bên kia nghe được...."

"Yên tâm." Lưu Diệu Văn trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Á Hiên, nhẹ giọng, "Tử Thần không phải người nghe theo tin đồn, mà mấy ngày này Nhu Gia vẫn ở trong phủ công chúa, An Khang có hỏng thanh danh cũng không lan đến nàng."

Nữ nhi khuê các, kiêng kị nhất chính là truyền ra loại tin đồn yêu đương này, thứ gọi là nhất kiến chung tình định chung thân, hoàn toàn chỉ là kịch diễn trên sân khấu, diễn trong nhà thì chẳng khác gì dèm pha. Lại cứ thanh danh của nữ nhi khuê các đều là tỷ muội tương liên, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn, một người bị mang tiếng xấu, người còn lại muốn tìm nhà gả đi cũng khó. May mắn Nhu Gia đã định thân, mà người trong hoàng thành cũng rõ ràng dòng đích thứ của Lĩnh Nam vương có khúc mắc, biết Nhu Gia cùng An Khang từ nhỏ chưa bao giờ cùng một chỗ, cho nên ảnh hưởng không lớn.

Dù là như vậy, Á Hiên cũng bị giận đến trắng mặt, Lưu Diệu Văn cho Giang Đức Thanh một ánh mắt khiến hắn lui xuống, nhẹ kéo Á Hiên ngồi lên giường, ôn nhu nói: "Hạ phủ người ta còn chưa nói gì đâu, ngươi trước sốt ruột làm gì, giận nhiều thương thân, uống trà...."

Á Hiên nhíu chặt mày: "Bọn họ chưa nói cái gì, nhưng làm sao biết trong lòng có ghét bỏ hay không. An Khang... ta liền biết nàng xuất hiện không phải là chuyện tốt, nếu khiến ta biết bởi vì việc này mà Nhu Gia ở Hạ phủ bị làm khó, ta nhất định...."

"Được rồi." Lưu Diệu Văn cười khẽ, "Không phải ta cố ý dỗ ngươi, Hạ thái thái người ta thích tỷ tỷ ngươi như vậy, xem nàng là phúc tinh đâu. Để ta sai người thăm dò, xem có phải cố ý nhằm vào Nhu Gia hay không.... Ta xem là không phải. Ai cũng biết hôn sự của Nhu Gia và Hạ Tử Thần là hai bên đều nguyện ý, điển chuyện nhỏ đó không có khả năng khiến Hạ gia thay đổi giữa chừng. Theo ta thấy... có vài người là kiếm chế không được làm bậy, mà Nhu Gia, chỉ là ngộ thương."

Á Hiên mím môi, nghĩ một lát, giật mình: "Ý ngươi là... đây là Phùng hoàng hậu truyền ra?"

Lưu Diệu Văn chưa nói phải hay không, chỉ cười: "Ta chỉ biết, truyền ra lời đồn như vậy, An Khang muốn tìm nhà khác là chuyện rất khó, mà Kỳ Hoa có thể nương cọc hôn sự này làm cho Phùng phủ xoay người, là chuyện Phùng hoàng hậu muốn. Lúc trước nàng mời An Khang vào cung, còn cố tình khiến An Khang gặp Kỳ Hoa, không phải vì vậy sao?"

Á Hiên triệt để hiểu được: "Hóa ra thuyết phục An Khang là giả, dụ dỗ An Khang vào cung, mượn việc này làm hỏng thanh danh của An Khang, khiến nàng không thể không gả cho Kỳ Hoa mới là thật. Phùng hoàng hậu... cũng quá ác độc."

Lưu Diệu Văn cười khẽ: "Chó cùng rứt giậu mà thôi, chỉ là việc này xem như thất bại."

Á Hiên nghi hoặc nhìn Lưu Diệu Văn: "Vì sao không thể thành? Truyền ra lời như vậy, nếu muốn bình ổn tiếng gió, cũng vì thanh danh của nhị hoàng tử và An Khang, biện pháp tốt nhất là biến giả thành thật."

Lưu Diệu Văn lắc đầu: "Hôm trước ta có nói với ngươi, mặc kệ các nàng tính toán cái gì, cuối cùng đều sẽ là công dã tràng."

"Hoàng thượng còn đang vì chuyện cung nữ lúc trước mà chán ghét Kỳ Hoa, hắn lại hoài nghi Phùng phủ, làm sao có thể để Phùng phủ phục khởi? Chỉ cần nói là lời đồn vô căn cứ, không tứ hôn, Phùng phủ hiện giờ cũng không có tư cách nói điều kiện với hoàng đế, Phùng hoàng hậu chỉ có thể lo lắng suông. Trải qua một chuyện này, có chiến tiện nghi hay không không nói, nhưng chắc chắn hoàng đế sẽ buông tha Kỳ Hoa.... Thủ đoạn đều phải đem dùng lên người một nữ nhi khuê các, có thể có tiền đồ gì?"

Lưu Diệu Văn cười trấn an: "Cho nên nói, việc này đến cùng sẽ là Phùng hoàng hậu chịu thiệt, còn An Khang... vậy chỉ có thể nói nàng tự làm mình xui xẻo."

Lưu Diệu Văn phân tích hợp tình hợp lý, Á Hiên cũng tìm không ra sơ hở, gật đầu: "Có lẽ là như vậy.... Các nàng thế nào ta mặc kệ, chỉ cần Nhu Gia không có việc gì là được, hẳn là không sao đi?"

Á Hiên chỉ nghĩ đến Nhu Gia, sợ nàng bị An Khang liên nlụy, căn bản không có tâm tình cân nhắc cái khác, Lưu Diệu Văn cười nhẹ: "Ta lừa gạt ngươi làm gì? Khẳng định không sao."

Lúc này Á Hiên mới thoáng yên tâm, dừng một lát, không khỏi áy náy: "Ta để người đi đón Nhu Gia, lập tức muốn đính hôn, không thể luôn ở phủ công chúa. Ta... một lát cũng trở về, để nàng một mình trong phủ ta không yên tâm."

Lưu Diệu Văn than nhẹ: "Ngươi không yên tâm nàng, liền yên tâm ta?"

Á Hiên không khỏi bật cười: "Ngươi không khi dễ người khác đã là chuyện tốt, chẳng lẽ ta còn muốn sợ ngươi bị người khi dễ? Chờ... chờ sau khi đính hôn ta liền trở lại, được chưa?"

Lưu Diệu Văn như cười như không nhìn Á Hiên, Á Hiên chịu không nổi, đến gần hôn lên môi Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng: "Ta sẽ sớm trở về."

Lưu Diệu Văn nhướng mi cười: "Đây là chính ngươi nói.... Giang Đức Thanh, sai Thuận Tử chuẩn bị xe ngựa, lại đem kẹp hạt dẻ kỳ lân kia lấy ra, cùng đưa về."

Trong Phượng Hoa cung, hoàng đế cho cung nhân lui xuống, thở dài: "Hoàng hậu... ngươi đang bức An Khang, hay là ép trẫm?"

Sắc mặt Phùng hoàng hậu trắng bệch, miễn cưỡng ổn định tâm thần, thấp giọng: "Hoàng thượng... lời đồn đãi bên ngoài, thật sự không phải do thần thiếp thả ra. Thần thiếp ở trong cung nhàm chán, lại rất thích An Khang, mới mời nàng vào cung ngắm hoa, trò chuyện. Không nghĩ đến đúng lúc Hoa nhi đến thỉnh an. Này... này chỉ là tình cờ a, không biết kẻ nào to gan truyền ra lời đồn như vậy, thần thiếp đã cho người đi tra, thần thiếp...."

"Hoàng hậu." Hoàng đế không kiên nhẫn nghe Phùng hoàng hậu dông dài như vậy, nhíu mày, "Hôm nay trẫm không dẫn người lại đây, cũng cho cung nhân lui ra, là muốn nghe ngươi nói lời thật...."

Phùng hoàng hậu cười thành tiếng: "Lời thật.... Nay, sợ là thần thiếp nói cái gì hoàng thượng cũng sẽ không tin đúng không?"

Từ sau chuyện cung nữ kia, Phùng hoàng hậu đột nhiên già đi trông thấy, không còn tươi sáng như ngày xưa, trong mắt tràn đầy ảm đạm, nhìn người chính tay mình cưới về thành bộ dáng như vậy, hoàng đế cũng không đành lòng, chỉ là vừa nghĩ đến những chuyện nàng làm, không khỏi khó tiêu giận, hoàng đế nhắm chặt mắt: "Vậy ngươi nói... chuyện An Khang ở trong cung gặp Kỳ Hoa, không phải ngươi sắp xếp sao?"

Phùng hoàng hậu nghẹn, bất đắc dĩ gật đầu, hoàng đế lại hỏi: "Muốn hứa gả An Khang cho Kỳ Hoa, cũng là ngươi kế hoạch?"

Trên má Phùng hoàng hậu trượt xuống hai hàng nước mắt, lại gật đầu, hoàng đế bật cười: "Ngươi sợ trẫm không đồng ý, liền cố ý thả tin đồn, lấy thanh danh của An Khang bức Lĩnh Nam vương phủ đồng ý cọc hôn sự này, trẫm vì giữ mặt mũi mọi người, tự nhiên phải gật đầu, đúng không?"

"Không phải!" Phùng hoàng hậu đột nhiên trợn to mắt, lạnh giọng, "Lời đồn không phải thần thiếp thả ra! Căn bản là có người cố ý hại thần thiếp, là... là tiện nhân Tiết quý phi, nàng không chấp nhận nhìn thiếp lại được sủng ái.... Còn không thì là An Khang! Xem tình hình ngày ấy, chính nàng cũng muốn như vậy. Đúng! Khẳng định là các nàng...."

Một chút tình cũ vừa hiện lên trong lòng hoàng đế bị tiếng Phùng rít the thé đạp vỡ nát, hoàng đế khoát tay, giọng mỏi mệt: "Hôm nay trẫm không đến khởi binh vấn tội, trẫm vốn muốn.... Mà thôi, nhiều lời vô ích."

Hoàng đế đứng dậy, liếc mắt nhìn Phùng hoàng hậu đầy thương hại, thấp giọng: "Trẫm nhớ ở nhiều năm này phu thê tình thâm, nhẫn nhịn ngươi rất nhiều, không nghĩ đến ngươi càng lúc càng quá quắt, không ra thể thống gì. Hôm nay trẫm nói rõ với ngươi, chuyện của Kỳ Hoa, trẫm biết rõ, An Khang cũng không phải xứng đáng, ngươi không cần nghĩ nữa." Sợ Phùng hoàng hậu còn muốn dây dưa, hoàng đế nhíu mày, bước nhanh rời đi.

Phùng hoàng hậu kinh ngạc nhìn hoàng đế đi xa, một lúc lâu cũng chưa hồi phục. Lúc lời đồn vừa truyền ra, trong lòng nàng còn có chút mừng thầm, chỉ cho là An Khang tức nước vỡ bờ, việc này thế nào cũng thành. Không nghĩ đến hoàng đế lại nhẫn tâm như vậy, hoàn toàn không cho nàng mặt mũi, một chút tình cảm cũng không.

"Nương nương.... Nương nương?" Thị nữ bên cạnh Phùng hoàng hậu cố sức nâng người dậy, khổ giọng khuyên, "Nương nương đừng thương tâm, chờ ngày sau hoàng thượng hết giận, nương nương lại nói rõ với hoàng thượng là được rồi...."

Phùng hoàng hậu cười khổ một tiếng: "Vô dụng, nay... thật sự là thất bại thảm hại...."

Trong thư phòng phủ Thái tử, Lưu Diệu Văn ngắm ngọc bội trong tay, nhẹ giọng cười: "Nàng thật nói như vậy?"

Giang Đức Thanh gật đầu: "Không chờ hoàng thượng nói chuyện, nàng đã trước mắng Tiết quý phi một trận, nói không phải Tiết quý phi hại nàng thì là An Khang quận chúa tự mình truyền ra, hoàng đế nghe liền lười nói tiếp."

Lưu Diệu Văn nhẹ vuốt phù văn trên ngọc bội, cười nhẹ: "Việc này... là người biết nghĩ đều sẽ hoài nghi đến trên đầu Phùng hoàng hậu. Nàng càng đổ tội cho người khác, hoàng đế càng thêm chán ghét nàng.... Ngu xuẩn a."

Giang Đức Thanh cười: "Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến này là điện hạ truyền ra. Như vậy vừa có thể triệt để đánh đổ Phùng hoàng hậu, lại hủy thanh danh của An Khang quận chúa, thay Thế tử báo thù, một tên trúng hai đích, điện hạ sáng suốt."

Lưu Diệu Văn trách cứ nhìn Giang Đức Thanh, Giang Đức Thanh tự biết nói lỡ, vội vàng tự tát nhẹ một cái, cười làm lành: "Hai ngày này Thế tử không ở bên cạnh, lão nô liền quên cảnh giác. Kỳ thật cũng không có việc gì... không phải điện hạ cố ý muốn để Nhu Gia quận chúa bị liên lụy a, vì trừng trị những người đó, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."

Lưu Diệu Văn cười nhạo: "Bất đắc dĩ cái gì, nếu không phải vì Á Hiên, Nhu Gia chết sống liên quan gì đến ta.... Ngươi cẩn thận một chút, nếu bị Á Hiên biết được, lúc trước có làm tốt đến đâu cũng vô dụng."

Giang Đức Thanh vội gật đầu: "Điện hạ yên tâm."

Lưu Diệu Văn nhìn nhìn đồng hồ cát, nhíu mày: "Này đều giờ Tuất, sao người còn chưa đến? Chỉ là đính hôn mà thôi, lại tốn thời gian như vậy?"

"Này thật không thể trách Thế tử." Giang Đức Thanh cười cười, "Điện hạ không biết, lão nô nghe hạ nhân đi đưa quà tặng nói, hôm nay Lĩnh Nam vương phủ rất náo nhiệt. Chỉ là đính hôn mà thôi, nhưng Thế tử ở bên ngoài, trưởng công chúa ở bên trong, vội nửa ngày còn không xã giao hết, người chúc mừng đến đi không dứt. Hạ Tử Thần cũng thật bỏ được, sính lễ bày nửa sân, nghe nô tài Hạ phủ nói... Thái thái cùng thiếu gia nhà bọn họ nói rõ, bên ngoài càng đồn khó nghe, bọn họ càng phải trân trọng quận chúa. Như vậy... xem như người Hạ phủ cũng rất minh bạch đâu."

Lưu Diệu Văn gật đầu, lại nhìn nhìn bên ngoài: "Khiến phòng bếp trước đi chuẩn bị một ít đồ ăn, hắn vội vã một ngày, lúc này đói bụng."

Giang Đức Thanh đáp ứng: "Đã phân phó rồi, hôm trước Thế tử ngẫu nhiên nói muốn ăn hồn đồn, lão nô làm cho phòng bếp chuẩn bị, canh gà để nấu hồn đồn đã hầm từ trưa, là gà mái vừa đẻ trứng, bỏ chung với nhân sâm cẩu kỷ hầm hơn hai canh giờ, vừa thơm lại bổ, một lát dùng canh này nấu hồn đồn, không cần lại nêm nếm, Thế tử sẽ thích."

Đang nói, bên ngoài truyền lời Thế tử đến đây, Lưu Diệu Văn cười: "Nói đến ta đều đói, nhanh đi làm cho bọn họ chuẩn bị."
Chương sáu mươi
Lưu Diệu Văn đứng dậy ra đón, nhìn Á Hiên lại sửng sốt. Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn kinh ngạc nhìn mình, cúi đầu nhìn xiêm y trên người, cười: "Ngươi làm Thuận Tử giục ta như vậy, còn chưa kịp đổi xiêm y, chỉ kịp tiễn khách liền vội đến đây. Có phải rất kỳ quái không? Ta đi trước đổi...."

"Không cần."

Hôm nay Á Hiên mặc một thân lễ phục màu đỏ, cổ áo cùng ống tay áo thêu một vòng tường vân màu đen, vừa cao quý lại trang nghiêm. Bình thường hắn rất ít khi mặc trang phục màu sắc rực rỡ như vậy, ngẫu nhiên đổi một thân, Lưu Diệu Văn không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Á Hiên bị Lưu Diệu Văn nhìn đến xấu hổ, cười: "Có phải nhìn ngốc lắm không? Này còn đỡ, còn một bộ phải mặc lúc Nhu Gia đại hôn, càng chói mắt, áo đỏ dệt vàng, chỉ nghĩ đến đã không dám mặc đi ra ngoài...."

Lưu Diệu Văn bật cười: "Không, rất dễ nhìn...."

Đang nói chuyện, Giang Đức Thanh từ ngoài đi vào, khom người cười: "Thái tử, hồn đồn chuẩn bị cho Thế tử vừa nấu xong, hiện giờ đưa lên?"

Lưu Diệu Văn nhìn Á Hiên: "Đói bụng không? Hay là dùng điểm tâm nghỉ ngơi một chút?"

Á Hiên ngượng ngùng cười cười: "Ăn trước đi.... Vội vàng một ngày, còn chưa ăn cái gì."

Giang Đức Thanh vội đáp ứng rời đi, không bao lâu đã đưa hồn đồn cùng mấy dạng món ăn nhẹ đưa đến. Lưu Diệu Văn cho hạ nhân lui, cùng Á Hiên ở noãn các chậm rãi dùng bữa.

Lưu Diệu Văn nhìn kỹ khuôn mặt Á Hiên, hỏi: "Mặt có chút đỏ, trong tiệc có người kính rượu ngươi?"

Á Hiên uống một ngụm canh, nghe vậy lắc đầu: "Cũng không.... Chỉ uống một chút, mặt đỏ sao? Ta chỉ cảm thấy hơi choáng đầu."

Lưu Diệu Văn khẽ nhíu mi: "Ta đã dặn bọn Văn Tường thay ngươi chắn rượu, nhưng người này chết hết rồi sao?"

"Nha, ta còn nói đâu...." Á Hiên cười, "Đừng nói oan người tốt, bọn họ vẫn thay ta chắn rượu, lúc đầu ta còn nghi hoặc, ngày thường cũng không trò chuyện nhiều với bọn hắn, làm sao đột nhiên như vậy, hóa ra là xem mặt mũi điện hạ."

Lưu Diệu Văn cười: "Ngươi vỗ mông ngựa rất không tự nhiên. Hôm nay ta không tiện đi qua, cũng không thể uống rượu mừng, nếu ngươi thật lòng muốn cám ơn, lấy trà thay rượu kính ta một ly đi."

Lưu Diệu Văn vốn chỉ đùa hắn, không nghĩ đến Á Hiên nghe lời này mặt càng đỏ. Lưu Diệu Văn vốn khó hiểu, lại thấy Á Hiên cầm chén trà, uống một ngụm, lại không nuốt xuống, mà đến gần, ngại ngùng hôn lên môi Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn nháy mắt hiểu ra, thầm buồn cười, trước kia chính mình lấy chuyện chén môi đùa giỡn Á Hiên, lúc đó Á Hiên suýt nữa giận đến tắt thở. Hiện giờ không nói, đứa nhỏ này còn rất tự nguyện tự giác. Lưu Diệu Văn thoải mái tiếp nhận hiểu làm nho nhỏ này, cuối cùng còn đùa: "Chỉ kính một ly thôi sao?"

Mặt Á Hiên càng đỏ, Lưu Diệu Văn thấy tốt liền thôi, cười: "Được rồi, một ly thì một ly, chờ lúc thành thân ta nhất định đi qua, tự mình vì ngươi chắn rượu, lấy làm báo đáp tình nghĩa một ly trà của ngươi hôm nay, thế nào?"

Á Hiên sửng sốt: "Lúc thành thân Thái tử muốn đi? Sợ là... không tốt đi? Hôn sự của Nhu Gia Thái tử đã giúp đỡ rất nhiều, đã rất nhiều người nhìn vào, nếu còn đi đến...."

Lưu Diệu Văn không để ý: "Cũng vậy, đều biết ta là nửa bà mai, bây giờ mới tị hiềm thì muộn rồi. Hôm nay không đi là vì sợ quá phô trương khiến ngươi khó xử, đến ngày chính lại không cần kiêng dè. Phải rồi, Văn Ngọc An Khang thế nào?"

Ý cười trên mặt Á Hiên thoáng nhạt đi, lắc đầu: "Sắc mặt Văn Ngọc rất kếm, tuy vẫn như bình thường theo ta tiếp đón khách nhân, nhưng đuôi mày khóe mắt đều giấu không được mệt mỏi, có lẽ mấy ngày này cũng lo lắng. Từ trước chuyện đó ta đã không gặp An Khang, nhưng nghe nói cũng rất không tốt.... Thanh danh bị hủy, hoàng thượng còn không để ý đến, cũng chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên. Nay bọn họ chỉ hy vọng lời đồn nhanh một chút biến mất, đừng truyền đến Lĩnh Nam, như vậy chờ An Khang trở về Lĩnh Nam vẫn còn có thể gả đi."

Trong lòng Lưu Diệu Văn vừa động, lập tức cười: "Mà thôi, dừng bữa, không nói này đó."

Hai người đều đói bụng, không lại nói nhiều, không bao lâu liền ăn sạch thức ăn. Lưu Diệu Văn nhìn Á Hiên còn chưa thỏa mãn, nhẹ giọng dỗ: "Không sơm, ăn nhiều không tốt, một lát trước khi ngủ uống một chén tổ yến, được không?"

Á Hiên đương nhiên là nghe lời, gật gật đầu, cùng Lưu Diệu Văn trò chuyện một lát mới vào phòng trong.

Sau khi tắm rửa hai người chỉ mặc trung y, Lưu Diệu Văn tựa đầu giường, ôm Á Hiên vào lòng, lại kéo chăn gấm che lại, câu được câu không trò chuyện. Lưu Diệu Văn chậm rãi hỏi hắn hôm nay có ai đến, trên bàn có món gì ngon, mời gánh hát nào.... Á Hiên lần lượt trả lời, lại nhỏ giọng kể chút chuyện cười, Lưu Diệu Văn mỉm cười nghe, lúc nói đến sính lễ của Hạ gia, Á Hiên thấp giọng: "Này nọ bao nhiêu ta không để ý, nhà bọn họ không quá giàu có, có thể cầm ra vài thứ kia rất không dễ dàng. Ta chỉ mừng với tâm ý bọn họ.... Đa tạ Thái tử, cọc hôn sự này thật rất tốt."

Lưu Diệu Văn cúi đầu hôn hôn tóc Á Hiên, nhếch môi cười: "Hôn sự của chị vợ nha, ta nào dám làm qua loa, không cần gì, chỉ hy vọng ngươi vừa lòng là được."

Á Hiên sửng sốt một lát mới hiểu được "chị vợ" là ý gì, lập tức đỏ mặt, mạnh miệng: "Thái tử tính sai bối phận, rõ ràng là chị chồng."

Lưu Diệu Văn bật cười: "Làm phản a!" Nói xong thò tay vào trong chăn gãi ngứa Á Hiên, Á Hiên chịu không nổi, nháy mắt liền đổ vào lòng Lưu Diệu Văn chịu thua: "Đừng... tha ta đi... ha ha...."

Lưu Diệu Văn sợ hắn cười nhiều sốc hông, nhẹ vuốt lưng thuận khí cho hắn, cười: "Ỷ vào ta sủng ái ngươi, càng lúc càng to gan...."

Trong lòng Á Hiên ấm áp, không nói, tựa sát vào người Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn vươn tay mở ra ngăn tủ đầu giường, đem một hộp Cảnh Thái Lam* nhỏ đưa cho Á Hiên, thấp giọng: "Hôm nay là ngày tốt để định thân, ta cũng tham gia, ngươi mở ra xem xem."

* Cảnh Thái Lam: Cảnh Thái lam còn được coi là "Pháp lang với sợi khảm trên đồng ", là đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, cũng là một trong tám tuyệt tác của Yến Kinh (tức Bắc Kinh ngày xưa), có lịch sử lâu đời, tháng 5/2006 được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể quốc gia Trung Quốc. Do màu men trên phôi kim loại lấy màu lam là chính, cũng vì đồ mỹ nghệ này ra đời và thịnh hành vào niên hiệu Cảnh Thái nhà Minh (từ 1450-1457), nên được gọi là Cảnh Thái lam.

Á Hiên nhíu mày: "Định thân?" (aka đính hôn kết hôn vân vân vũ vũ, nói chung là liên quan đến cưới hỏi)

Lưu Diệu Văn cười không nói, đỡ Á Hiên ngồi dậy. Á Hiên mở hộp nhỏ, chỉ thấy bên trong trải một tầng vải nhung màu trắng dày, bên trên là hai khối ngọc bội khảm vàng giống nhau như đúc. Á Hiên chỉ cảm thấy quen mắt, nhìn kỹ... là mệnh phù lúc trước hắn cho Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cười nhẹ: "Ta để cho thợ già đem khối ngọc bội kia tách thành hai, hai nửa bổ sung bằng ngọc khảm vàng, liền thành hai khối như vậy." Lưu Diệu Văn đem một khối lấy ra, xuyên chỉ đỏ, nhẹ giọng, "Mệnh phù bị phá như vậy, ta cũng không biết còn linh nghiệm không, ta chỉ biết...."

Lưu Diệu Văn kéo tay Á Hiên, đặt ngọc bội vào tay hắn: "Bất cứ khi nào, ở đâu, mặc kệ mệnh phù còn linh nghiệm hay không, chỉ cần có Lưu Diệu Văn ta ở, chắc chắn bảo vệ tính mạng ngươi không bị nguy hiểm, trời sập, có ta chống đỡ."

Lưu Diệu Văn lật ngọc bội trong tay Á Hiên, lộ ra hoa văn hồng nhạn, ánh mắt ôn nhu, lời nói nhẹ như gió thoảng lại trịnh trọng vô cùng: "Nay ta lấy tôn nghiêm của Thái tử đem lời hứa này thành lời thề đính ước, lấy đôi nhạn làm bằng, lấy mệnh phù làm chứng, Á Hiên đáp ứng ta sao?"

Khóe mắt Á Hiên nháy mắt đỏ lên, hắn nhìn ngọc bội trong tay, run lên, giọng khàn khàn: "Ngươi làm sao đột nhiên.... Ta đã cho là... ngươi ném...."

Lưu Diệu Văn buông mi cười, nhẹ giọng thề: "Nhạn bay đi nam, yến bay về bắc*, thời gian có trôi, đến chết không thay lòng, Á Hiên nguyện ý đáp ứng ta sao?"

* Thành ngữ này để chỉ thời gian một năm. Về mùa đông, chim nhạn (tức hồng nhạn) thường di cư về phía nam để tránh rét (hồng nhạn còn gọi là chim sếu). Về mùa xuân, chim yến (én) bay về. Thành ngữ này giống thành ngữ đông qua xuân tới.

"Tử sinh xa cách, nguyện lập lời thề, nắm chặt tay ngươi, cùng nhau một đời*. Hậu duệ Kỳ gia nguyện trao trả một đời, Á Hiên có nguyện ý đáp ứng ta?"

*Nguyên văn của nó là "Tử sinh khế thoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão", cơ mà ta dịch thoáng một tí (cơ bản là làm cho nó sến hơn một tí =;;=)

"Lấy anh linh của phụ hoàng mẫu hậu trên trời làm chứng, cuộc đời này chỉ cần Lưu Diệu Văn ta còn sống một ngày, cũng nhất định không để ngươi chịu nửa phần đau khổ, trời cao đất rộng chứng giám, Á Hiên có nguyện đáp ứng ta?"

Nước mắt Á Hiên cuối cùng tràn mi, nghẹn ngào liều mạng gật đầu. Lưu Diệu Văn cười, đem một ngọc bội khác xuyên chỉ đỏ, nắm trong tay mình, thấp giọng: "Nếu mệnh phù thật linh nghiệm, vậy về sau... mệnh chúng ta buộc cùng một chỗ." Nước mắt Á Hiên lã chã rơi xuống tay Lưu Diệu Văn, xông thẳng vào tim, nhói lên, "Đừng khóc, chê ta không thành tâm sao...."

Á Hiên liều mạng lắc đầu, nắm chặt mệnh phù trong tay, một lúc lâu sau mới nức nở: "Lúc trước... ta cũng không dám khẳng định là ngươi thật thích ta, ta sợ ngươi chỉ là nhất thời hứng thú.... Ta không dám nói ta thích ngươi, chỉ dám đưa mệnh phù cho ngươi.... Như vậy liền xem như ta thành toàn phần tình cảm này, ta xem ngươi như mệnh của ta, ngươi sống ta sống, ngươi chết ta chết...."

Á Hiên đặt ngọc bội lên ngực, nghẹn ngào: "Ngày đó ta đã nghĩ... nếu ngày sau ngươi biết ý nghĩa mệnh phù này, cũng nguyện ý đưa mệnh phù cho ta, vậy... cho dù cuộc đời này có trắc trở thế nào, cũng đã là ông trời rủ lòng thương...."

Trái tim Lưu Diệu Văn giống như bị ai siết chặt, dùng lực ôm chặt Á Hiên vào lòng, lại không biết nói gì, chỉ có thể không ngừng lặp lại: "Đừng khóc, đừng khóc...."

Á Hiên không ngừng gật đầu, nước mắt lại không dừng được, giống như vỡ đê vậy, mười mấy năm nhẫn nhịn ủy khuất nhất thời trào ra, Lưu Diệu Văn đau lòng không được, cúi đầu không ngừng hôn lên mi tâm Á Hiên, nắm chặt ngọc bội trong tay, Á Hiên nháy mắt cảm thấy, vận may của một đời cơ hồ đều ở thời khắc này dùng hết.

Người hắn thích, dùng mạng sống làm sính lễ đưa cho hắn, chỉ như vậy đã quét sạch mười lăm năm hung ác nham hiểm kia ra khỏi đời hắn, hắn vượt nửa giang sơn, ngàn dặm xa xôi đến hoàng thành, rốt cuộc đã tìm được chốn về, từ nay về sau, không cần lại phiêu bạc
Chương sáu mươi mốt
Đêm đó, Á Hiên ôm mệnh phù Lưu Diệu Văn cho hắn mà ngủ.

Lưu Diệu Văn ngủ ít, nửa đêm còn chưa nghỉ, hắn bình tĩnh nhìn người trong lòng, ngàn vạn suy nghĩ.

Lưu Diệu Văn nghĩ nhiều, nhưng hắn rất ít khi suy nghĩ chuyện nữ nhi tình trường này đó, nhưng đêm nay, trong đầu Lưu Diệu Văn toàn bộ đều là Á Hiên, không có tạp niệm, không có tính kế, chỉ là đơn thuần nghĩ đến người này.

Mới đầu là làm sao thích hắn đâu? Lưu Diệu Văn nhẹ vuốt lưng Á Hiên, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, chỉ nhớ rõ lúc trước chính mình theo ý Đôn Túc trưởng công chúa, nghĩ nạp Nhu Gia làm trắc phi, cho nên chủ động bắt chuyện với Á Hiên, nhưng đứa nhỏ này lại một bộ lạnh lẽo, cách người vạn dặm, quay đầu lại lại rất thân thiết với Sầm Triều Ca. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ đến cảnh trong rừng trúc kia, Lưu Diệu Văn đều sẽ tức giận, nhịn không được trừng phạt cắn môi Á Hiên.

Á Hiên ngủ rất say, bị khi dễ cũng chỉ nhíu nhíu mày, vô ý thức chui vào lòng Lưu Diệu Văn trốn. Tâm tình Lưu Diệu Văn nháy mắt lại từ nhiều mây chuyển nắng, không lại so đo chuyện đứa nhỏ này trước đây phạm sai.

Lưu Diệu Văn nghĩ nghĩ, xác định lúc đó còn chưa động tâm. Khi đó chỉ là vì hắn có ý xấu, cố ý muốn hủy đôi tiểu uyên ương này, cho nên sai Hỉ Tường thả tiếng gió, quả nhiên lừa được Sầm Triều Ca thay lòng. Hiện giờ Lưu Diệu Văn cẩn thận ngẫm nghĩ, kỳ thật nếu lúc đó lập trường của Sầm Triều Ca kiên định hơn, cắn chặt răng không đi, nhất định phải cùng Á Hiên, đại khái sẽ không có tất cả những chuyện sau này.

Thế nhưng, Sầm Triều Ca cô phụ Á Hiên.

Lưu Diệu Văn làm người ác làm quen, khinh thường đám người hay tìm lý do đường hoàng để che giấu. Là hắn chia rẽ bọn họ, thì sao? Sầm Triều Ca có bản lĩnh thì đến cướp đi.

Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi khiến chính mình bình tĩnh trở lại, hắn vốn không dễ giận, nhưng mỗi lần nghĩ đến Sầm Triều Ca lại kiềm chế không được. Lưu Diệu Văn hít một hơi, lại nghĩ tiếp lúc đó đã động tâm hay chưa, suy xét một hồi, đáp án vẫn là phủ định. Lúc đó chính mình còn thầm nghĩ ít nhất có thể trước chiếm được người, về phần tâm hư vô mờ mịt gì đó, có được hay không cũng không quan trọng. Ngẫm lại, Lưu Diệu Văn không khỏi thở dài... tâm đều chiếm được rồi, thân còn chưa đến tay đâu.

Nghĩ đến này, Lưu Diệu Văn lại nhịn không được phát điên mà cắn môi Á Hiên một hồi, Á Hiên khó chịu hừ hai tiếng, Lưu Diệu Văn lại an ủi hôn nhẹ môi hắn, tiếp tục suy nghĩ, lúc đó quả thật là nguy hiểm, chỉ cần đi nhầm một bước liền có thể bị Á Hiên hận cả đời, sẽ không bao giờ thổ lộ tình cảm như bây giờ.

Quay đầu ngẫm lại, lúc đầu chính mình cũng đối xử với Á Hiên không tốt, nhưng Á Hiên vẫn thích phải mình, thậm chí còn đưa mệnh phù. Lưu Diệu Văn không khỏi đau lòng, có lẽ... một chút ôn nhu giả dối kia đối với Á Hiên mà nói đã là rất khó được đi?

Ngay từ đầu Lưu Diệu Văn ghen ghét Á Hiên tốt mệnh hơn mình, kỳ thật căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân, chính mình không cha không mẹ không vướng bận gì, Á Hiên lại hơn một mẫu thân một tỷ tỷ, nhiều hai phần trách nhiệm, thêm hai phần ràng buộc. Nếu như không phải nhiều cố kỵ như vậy, lấy khả năng của Á Hiên, làm sao có thể bị đám người thứ xuất kia chèn ép?

Lưu Diệu Văn khẽ vuốt lưng Á Hiên, cười nhẹ, là lúc nên nghĩ chuyện tương lai.

Lúc trước chính mình chỉ một lòng muốn báo thù, nhưng sau khi giết hoàng đế thì sao? Sau khi đoạt lại ngôi vị vốn thuộc về mình kia thì sao? Lưu Diệu Văn chưa từng nghĩ qua, trước kia Lưu Diệu Văn chỉ vì một khắc báo thù mà không ngừng vươn lên, mà hiện tại, hắn là vì ngày sau khi báo thù mà phấn đấu.

Chỉ cần đi lên ngai vàng, liền có thể giúp Á Hiên thuận lợi trở thành Lĩnh Nam vương, khiến hắn có thể an tâm phụng dưỡng mẫu phi, Lưu Diệu Văn còn có thể danh chính ngôn thuận đưa Á Hiên đến bên cạnh mình, không cần lại che che lấp lấp, muốn sủng hắn thế nào, liền sủng thế ấy.

Người ta nói, mỹ nhân là mộ anh hùng, Lưu Diệu Văn nhìn bảo bối trong lòng cười khẽ, làm sao đến phiên mình lại ngược lại rồi?

Càng thương hắn, càng muốn đi tranh đi cướp, cho dù là một ngày kia quân lâm thiên hạ, Lưu Diệu Văn cảm thấy chính mình cũng sẽ không thỏa mãn.

Trong lòng Lưu Diệu Văn nóng lên, lại nhịn không được cúi đầu hôn Á Hiên, Á Hiên mơ màng mở mắt, nhẹ giọng than: "Thái tử... sao còn chưa ngủ?"

Trước khi ngủ Á Hiên khóc nửa ngày, lúc này ánh mắt còn đỏ, Lưu Diệu Văn nhìn đau lòng, ôn nhu dỗ hắn: "Không có gì, ta lập tức ngủ...." Á Hiên dụi mắt, nương ánh nến mỏng manh nhìn đồng hồ cát bên ngoài, hơi nhíu mi: "Đều muộn như vậy... ngươi ngủ quá ít."

Lời này cũng không phải lần đầu Á Hiên nói với Lưu Diệu Văn, có lẽ là do Á Hiên còn đang lớn, hắn cơ hồ ngủ gấp hai Lưu Diệu Văn. Tuy rằng mỗi ngày Lưu Diệu Văn chỉ ngủ một chút như vậy cũng rất tỉnh táo, ít khi mệt mỏi, Á Hiên vẫn sẽ đau lòng.

Á Hiên ngồi dậy, đặt tay che mắt Lưu Diệu Văn, chờ hắn nhắm mắt lại mới nhẹ xoa hai bên thái dương cho Lưu Diệu Văn, thấp giọng: "Không mệt cũng phải nghỉ ngơi, lúc trẻ không biết giữ gìn, chờ ngươi già đi sẽ khổ...."

Lưu Diệu Văn nhẹ giọng cười, Á Hiên xấu hổ: "Không phải ta lên mặt dạy đời, lời này vẫn là Thái tử nói với ta đâu."

Lưu Diệu Văn lắc đầu: "Ta không có cười ngươi.... Mà thôi, đừng động ta, ngươi cứ ngủ, ta nhìn ngươi ngủ ngon cũng giống như ta ngủ rồi vậy." Á Hiên bật cười: "Nói cái gì đó, đừng ồn ào... ta xoa như vậy, một lát ngươi liền ngủ."

Ngón tay Á Hiên thon dài, mềm mại lại hữu lực, xoa huyệt thái dương rất thoải mái, Lưu Diệu Văn khẽ nghiêng đầu, nghe mùi huân hương nhàn nhạt trên cổ tay áo hắn, không khỏi thoải mái thở dài....

Á Hiên khóc một buổi tối, không thể lại ép buộc như vậy, Lưu Diệu Văn nhắm mắt, giọng khàn khàn: "Được rồi, ta mệt mỏi, ngươi nằm đi, một lát ta liền ngủ."

Á Hiên "hư" một tiếng, không biết sống chết còn nói: "Đừng nói nữa, chờ ngươi ngủ ta lại nằm, tranh thủ chợp mắt đi...."

Lưu Diệu Văn thật nhịn không được, nắm lấy tay Á Hiên, bình tĩnh nhìn hắn: "Ngươi thật muốn ta nhanh lên đi ngủ?"

Á Hiên sửng sốt: "Đương nhiên là thật...."

Thanh âm Lưu Diệu Văn thấp đến gần như mất tiếng: "Ta biết một cách, chỉ phải xem ngươi có chịu hay không." Không biết là do hai người tâm ý tương thông hay là do ánh mắt Lưu Diệu Văn quá mức trắng trợn, Á Hiên nháy mắt hiểu, không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi. Đến cùng Lưu Diệu Văn không đành lòng, lại lo lắng hắn còn quá nhỏ,, cười nhẹ: "Đùa ngươi, ngủ đi."

Lưu Diệu Văn ôm Á Hiên nằm xuống, kéo chăn che cho hai người. Trong bóng tối, hai người im lặng một lúc lâu, Á Hiên đột nhiên giật giật, giống như con chuột nhỏ cọ vào lòng Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng: "Đến...."

Lưu Diệu Văn ngẩn ra, mặt Á Hiên đỏ bừng, vẫn nhỏ giọng lặp lại: "Ta cũng nhớ ngươi." Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, xoay người đặt Á Hiên dưới thân.

Sáng ngày hôm sau mặt trời lên cao, hai người còn chưa dậy.

Phá lệ, Lưu Diệu Văn ngủ được bốn canh giờ.

Giờ Tỵ, Giang Đức Thanh ở bên ngoài thật không yên lòng, nhẹ tay nhẹ chân đi vào liếc mắt nhìn, Lưu Diệu Văn vén rèm lộ ra một khe hở, thấp giọng: "Làm sao?"

Trong thanh âm Lưu Diệu Văn mang theo nồng đậm thỏa mãn, Giang Đức Thanh ngâm mình trong cung mấy thập niên làm sao nghe không ra, vội hạ giọng: "Điện hạ... có cần tuyên thái y không? Hay là... lão nô đi lấy thuốc mỡ đến? Đã chuẩn bị sẵn từ lâu, lại là trân phẩm, chắc chắn dùng tốt."

Lưu Diệu Văn nhẹ giọng cười, khoát tay buông màn. Giang Đức Thanh thầm kinh ngạc, không cần? Hắn hầu hạ Lưu Diệu Văn từ nhỏ đến lớn, thân mình Lưu Diệu Văn thế nào hắn rõ ràng, lại nghĩ đến thân thể nho nhỏ của Á Hiên.... Cho dù không đến mức tuyên thái y, nhưng không thể ngay cả thuốc mỡ cũng không cần đi?

Giang Đức Thanh lo lắng cho Á Hiên, lại không dám hỏi nhiều, khom người lui ra.

Trên giường, Lưu Diệu Văn chống người vuốt ve dấu đỏ ái muội trên cổ, ngực Á Hiên, cười nhẹ, tối hôm qua... hắn không có làm đến cùng.

Không phải do Á Hiên không nghe lời. Tối hôm qua Á Hiên rất nhu thuận, Lưu Diệu Văn khiến hắn làm gì hắn làm đó, cho dù là chuyện xấu hổ đến mức nào, nhưng thân thể hắn vẫn còn quá nhỏ, chỉ có hai ngón tay đi vào đã đau đến phát run. Hắn còn nhịn, vẫn nói không sao, nhưng làm sao Lưu Diệu Văn có thể nhẫn tâm như vậy?

Lại nói, kỳ thật Á Hiên cũng không nhỏ tuổi, trong nhà người ta tuổi này đều đã làm cha, nếu là ở chốn thanh lâu, tuổi này đã là lớn, tiểu quan mười hai mười ba tuổi đã có thể nhận được, Á Hiên cũng sẽ nhận được, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn mềm lòng. Không phải đứa nhỏ nhà mình thì không đau lòng, hiện tại Lưu Diệu Văn xem như hiểu lời này.

Tuy không có làm đến cuối cùng, Lưu Diệu Văn vẫn rất vừa lòng. Lúc trước hai người cũng từng thân mật nhiều lần, nhưng tha thiết đến tận cốt tủy như hôm qua là lần đầu tiên. Thứ gì có thể giả vờ, chỉ có hôm qua thái độ hận không thể đặt tính mạng vào tay hắn của Á Hiên là không giả được. Đặt tay lên lồng ngực đơn bạc của Á Hiên, Lưu Diệu Văn cơ hồ cảm giác sắp bị tình yêu của Á Hiên nhấn chìm.... Nếu không phải thích hắn đến cùng cực, lấy tôn nghiêm của Thế tử, làm sao có thể làm chuyện như vậy?

Lúc trước Lưu Diệu Văn vẫn không vội chuyện này, một là vì không đành lòng, hai là vì muốn chứng minh... Á Hiên không phải vì chuyện của Nhu Gia mới chấp nhận cùng hắn thân thiết.

Hôn sự của Nhu Gia đã định, nếu Á Hiên còn nguyện ý cùng mình áp má kề môi, vậy đã không phải là vì giao dịch lúc trước, mà là thật lòng.

Lưu Diệu Văn sủng nịch cúi đầu hôn hôn Á Hiên, thầm than, đứa nhỏ tốt như vậy, mình là sao có thể không đau không yêu?

Á Hiên nhíu mày, chậm rãi mở mắt, sửng sốt một lúc, đủ loại chuyện đêm qua hiện lên, đùng một cái đỏ mặt, lập tức cuộn vào ổ chăn không chịu ra.

Lưu Diệu Văn buồn cười: "Ngươi giấu cái gì? Đi ra...." Á Hiên không nghe, Lưu Diệu Văn càng nói hắn càng lùi sâu vào chăn, Lưu Diệu Văn bật cười, không nặng không nhẹ vỗ mông hắn một cái: "Đi ra! Một lát lại khó thở!"

Á Hiên không dám lại kéo chăn, Lưu Diệu Văn lôi người ra, để hắn tựa trên người, nhẹ giọng cười: "Lúc này biết xấu hổ? Can đảm trêu chọc ta tối hôm qua đi đâu rồi?"

Á Hiên xấu hổ cúi đầu một câu cũng không nói, Lưu Diệu Văn hôn hôn vành tai hắn, nhỏ giọng thì thầm: "Hôm qua thoải mái sao?" Vành tai Á Hiên lập tức đỏ lên, Lưu Diệu Văn cười: "Ngươi không nói, ta xem như ngươi thích."

Lưu Diệu Văn buông tay, xoa nhẹ hắn, nhỏ giọng: "Nơi này còn đau không?"

Á Hiên đỏ mặt lắc đầu, một lúc sau mới nhỏ giọng: "Có điểm là lạ...."

Lưu Diệu Văn nhếch môi cười, hạ giọng nói mấy câu bên tai Á Hiên, Á Hiên nghe liên liền giấu mặt vào lòng Lưu Diệu Văn, nói thế nào cũng không chịu ngẩng đầu. Lưu Diệu Văn bất đắc dĩ: "Nam nhân nhà mình nha, ngượng ngùng cái gì? Nghe lời... thường xuyên như vậy, về sau sẽ không khó chịu."

Á Hiên không hé môi, Lưu Diệu Văn xem như hắn cam chịu, lại ôm Á Hiên vừa dỗ vừa lừa hết nửa ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: