Chương 46-48
Chương bốn mươi sáu
Giờ Tý, kịch trong Thanh Hòa điện kết thúc, hoàng đế dẫn đầu kính trời đất ba ly rượu, cầu nguyện cho năm mới mưa thuận gió hòa, quốc nước phồn vinh lê dân an ổn, Lưu Diệu Văn đi the kính rượu, cầu khẩn đế hậu thọ như ngọc thạch, phúc trạch vạn năm, tiếp theo là bách quan cùng nâng chén, cùng cầu xin cho đất nước hưng thịnh, trường tồn vạn năm.
Lưu Diệu Văn cách hoàng đế gần nhất, nhìn khuôn mặt hiền hòa của hoàng đế, cười thầm, cái khác không nói, nhưng một bộ công phu ngoài mặt này Lưu Diệu Văn là thật sự bội phục hoàng đế, đặt mình vào hoàng cảnh đó mà nghĩ, có người cho mình mang nón xanh, Lưu Diệu Văn tự nhận không thể làm được bộ dáng tự nhiên nhẹ nhàng, giống như cái gì cũng không biết như vậy.
Đương nhiên, không phải do Lưu Diệu Văn kém cỏi, Lưu Diệu Văn nghiêng mặt liếc mắt nhìn Phùng hoàng hậu, cười trào phúng, nếu so với Phùng hoàng hậu, mình quả thật mạnh hơn nhiều lắm.
Tuy Phùng hoàng hậu đã trang điểm lại, cười đến đoan trang có lễ, nhưng không che giấu nổi thấp thỏm lo âu nơi đáy mắt. Khóe mắt Lưu Diệu Văn đảo qua một vòng cũng không thấy Kỳ Hoa, có lẽ còn say chết ở kia.
Lưu Diệu Văn cười thầm, vừa rồi Phùng hoàng hậu giận quá mất khôn, không tìm thái y bắt mạch cho Kỳ Hoa, đến lúc này.... Hắn nhìn đồng hồ cát, đã qua một đêm, dược hiệu đã tan, đừng nói là tìm thái y, cho dù là tìm khám nghiệm tử thi đến cũng không tra ra được cái gì.
Lưu Diệu Văn nhận chén rượu cung nhân đưa đến, trước dâng cho hoàng đế, tiếp theo dâng cho Phùng hoàng hậu. Lưu Diệu Văn nhìn hai mắt Phùng hoàng hậu tràn đầy mệt mỏi, thầm cười lạnh một hồi, không phải muốn trả thù Tống Á Hiên sao? Không biết quà đáp lễ của mình, Phùng hoàng hậu có vừa lòng hay không.
Tế trời đất xong liền tính là qua hết năm cũ, hoàng đế lại chọn một màn kịch vui vẻ, mọi người nghe kịch, nhìn pháo hoa xong liền tan. Phùng hoàng hậu cố gắng tỉnh táo đi an bài nghỉ ngơi cho các vương phi thái phi cùng công chúa, tuy rằng Đôn Túc trưởng công chúa chán ghét Phùng hoàng hậu, nhưng lại không thể khiến hoàng gia mất mặt, đành phải thay nàng lo liệu một vìa việc Phùng hoàng hậu không chú ý đến.
Giờ Tý canh ba, nên lo lắng cái gì đều đã lo lắng xong, thái giám Phúc Hải Lộc mang theo một tiểu thái giám đến trước mặt, khom người: "Thỉnh an hoàng hậu, hoàng thượng nói, hôm nay vất vả hoàng hậu nương nương, khiến ngài nhanh trở về tẩm điện."
Sắc mặt Phùng hoàng hậu tái nhợt, nàng không cảm thấy hoàng đế sợ nàng vất vả, lúc này sai Phúc Hải Lộc đến nhắc nhở, sợ là đã biết chuyện Kỳ Hoa và cung nữ kia. Phùng hoàng hậu vẫn thầm mong may mắn, lúc này triệt để bỏ cuộc, mím chặt môi đi theo Phúc Hải Lộc.
Trong tẩm điện Thừa Càn cung, hoàng đế lạnh lùng nhìn Phùng hoàng hậu, trầm giọng: "Hôm nay Hoa nhi say rượu... ở trong Thiên điện nghỉ tốt không?"
Phùng hoàng hậu miễn cưỡng cười: "Say thành rượu, còn có cái gì không tốt, chỉ là ngủ một giấc mà thôi...."
"Chỉ là ngủ sao?" Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hắn nhịn đã lâu, lúc này phổi đều sắp nổ, gặp Phùng còn che che giấu giấu nhịn không được cầm một chén trà ném qua, cả giận, "Con trai ngươi làm chuyện tốt, ngươi còn muốn thay hắn che giấu sao?!"
Một chén trà nóng ngã dưới chân Phùng hoàng hậu, hắt sạch nước trà lên người nàng, Phùng hoàng hậu vừa kinh vừa sợ, quỳ xuống khóc: "Hoàng thượng... Hoa nhi thật sự vô tội a, đều là do tiện tì kia câu dẫn hắn nàng biết Hoa nhi say đến không biết gì, còn đi đến trèo lên giường. Hoa nhi say đến như vậy, làm sao phân biệt được ai là ai, còn tưởng là nha đầu thông phòng của mình, này... thật không thể trách Hoa nhi a."
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Ý của hoàng hậu là... nha đầu kia mạo hiểm nguy hiểm mất đầu đi câu dẫn Kỳ Hoa? Ha ha.... Nói đùa! Nàng rõ ràng biết sang năm trẫm liền phong nàng làm thiếp! Không làm phi tần của trẫm, lại muốn nghĩ cách trèo lên giường hoàng tử...."
Tuy hoàng đế chưa già, nhưng cũng đã sắp bốn mươi tuổi, năm tháng qua đi, vài năm này đều cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, trong lòng vốn đã không dễ chịu. Lại nghĩ đến có lẽ nha đầu kia là ngại mình già, cho nên mới đi quyến rũ hoàng tử liền giận không kiềm chế được, liên tục cười lạnh: "Được a... Hoàng hậu nói rất đúng, nay trẫm đến một cung nữ cũng không thu phục được...."
"Hoàng thượng đừng nói như vậy...." Phùng hoàng hậu rối loạn, không ngừng nức nở, chuyện đã như vậy, nàng biết cũng không giấu được. Dựa theo tính cách hoàng đế, nhất định sẽ truy vấn đến cùng, trong lòng Phùng hoàng hậu loạn như ma, sợ chính mình không cẩn thận liền lộ ra chuyện muốn mượn tay hai nha đầu kia hại Tống Á Hiên. Hoàng đế rất khôn khéo, chỉ cần một câu nói không đúng liền có khả năng bị đoán ra. Phùng hoàng hậu không ngừng lau nước mắt, sợ nói nhiều sai nhiều, chỉ dám nói vài câu mơ hồ, "Là thần thiếp bị tiện tì kia lừa gạt, không thấy rõ toan tính của hồ ly kia, hoàng thượng... hoàng thượng đừng nghĩ nhiều."
Hoàng đế giận dữ cười: "Ha ha.... Là trẫm nghĩ nhiều? Con trai ngươi gây ra chuyện gièm pha này cũng là trẫm tưởng ra?! Có phải đều cảm giác trẫm già đi, nhìn không thấy cũng nghe không được?! Hiện tại hắn cướp nữ nhân của trẫm, tiếp theo có phải muốn cướp luôn ngôi vị hoàng đế hay không?!"
Phùng hoàng hậu kinh hãi, lớn tiếng khóc: "Hoàng thượng! Hoa nhi là ruột thịt của ngươi a, tính tình hắn như thế nào hoàng thượng không biết sao? Trong mắt hắn hoàng thượng là ông trời a! Làm sao hắn dám?"
Hoàng đế cười lạnh: "Không dám? Ta lại thấy hắn rất dám!"
Phùng hoàng hậu khóc không ngừng: "Nếu hoàng thượng nói như vậy, thần thiếp chỉ có thể lấy cái chết tạ tội với tổ tông! Không thể chỉ dạy hoàng tử đến nơi đến chốn, lại khiến hoàng thượng hiểu lầm như vậy...."
Hoàng đế thấy Phùng hoàng hậu càng nói càng loạn cũng không còn lòng dạ nào nghe, hít sâu một hơi, cật lực đè nén lửa giận trong lòng, đem chuyện hôm nay xem xét lại một lần, một lúc lâu sau mới lạnh giọng: "Hoàng hậu.... Đừng khóc!"
Tiếng khóc của Phùng hoàng hậu ngưng bặt, sụt sịt thấp giọng: "Vâng...."
Trong mắt đều là chán ghét, lắc đầu thấp giọng: "Ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, hoàng hậu... không nói lại chuyện vừa rồi, hiện giờ trẫm không muốn lại nghe một câu nói dối."
Phùng hoàng hậu lộ vẻ do dự, nhưng vẫn gật đầu, hoàng đế trầm giọng hỏi: "Nha đầu kia, thật là Phùng phủ đưa đến?"
Phùng hoàng hậu vội gật đầu, hoàng đế lại hỏi: "Vậy... thật là muốn dâng cho trẫm?"
Phùng hoàng hậu nghe vậy, người như rơi vào hầm băng, trời lạnh lại đổ mồ hôi ướt đẫm lưng, vừa rồi nàng chỉ lo lắng sau khi hoàng thượng biết được sẽ xử lý mình cùng Kỳ Hoa thế nào, lại không nghĩ đến, chính mình còn kéo cả nhà mẹ đẻ xuống nước!
Hoàng đế thấy sắc mặt Phùng hoàng hậu kỳ lạ, càng thêm nghi ngờ, lạnh giọng: "Phải hay không liền nói, có cái gì do dự?!"
Phùng hoàng hậu lại khóc: "Hoàng thượng... nghi ngờ nhà mẹ đẻ của thần thiếp sao? Phụ thần cùng ca ca của thần thiếp điên rồi? Làm sao dám động tay đến người dâng cho hoàng thượng?"
Kỳ thật hoàng đế cũng không rất tin, Phùng hoàng hậu khó mà nói, nhưng Phùng lão thái gia cùng Phùng quốc cữu còn có chút đầu óc, không đến mức này. Nhưng xưa nay hắn vốn đa nghi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, hoàng đế cau mày khoát tay: "Trẫm chỉ là thuận miệng hỏi, ngươi làm gì phản ứng như vậy? Mà thôi, trẫm lại hỏi ngươi một câu cuối cùng...."
Hoàng đế bình tĩnh nhìn Phùng hoàng hậu, trầm giọng: "Nha đầu kia, các ngươi hiểu rõ sao?"
Phùng hoàng hậu sửng sốt. Nếu nói lời thật, vậy tất nhiên, phụ thân và ca ca đã chọn hai cô nương không gia thế, diện mạo tốt, không người thân, Phùng gia sẽ không hại nàng, lúc chọn lựa đương nhiên phải hiểu rõ, chọn người tuyệt đối không thể có sai lầm. Thế nhưng... hoàng đế vừa hỏi như vậy, kia hiển nghiên là đang hoài nghi có phải có người cố ý ly gián tình cảm của phụ tử hoàng đế cùng Kỳ Hoa hay không. Nếu chính mình biết thời biết thế, đem chuyện hôm nay đổ lên đầu người khác....
Hoàng hậu thấp giọng: "Bẩm hoàng thượng... thần thiếp không dám nói bừa, tuy hai nha đầu kia đều là do Phùng phủ đưa đến, nhưng nếu các nàng là thám thử ẩn thân trong Phùng phủ nhiều năm, lại rắp tâm hại người, vậy nhà mẹ đẻ thần thiếp làm sao biết được...."
Hoàng đế không tin Phùng hoàng hậu. Phùng hoàng hậu nghĩ gì, hắn biết rõ, chỉ là muốn đem việc này đẩy lên đầu người khác mà thôi, nhưng hoàng đế cũng không cảm thấy Phùng phủ sẽ ngu ngốc như vậy. Tùy tiện đưa hai người vào cung, chẳng lẽ bọn họ không sợ có rắc rối, phải thay người khác gánh trách nhiệm sao?
Hoàng đế cũng không biết lúc trước Phùng hoàng hậu định hại Tống Á Hiên, cho nên có vài chỗ nghĩ không rõ. Chuyện hôm nay nhìn như đơn giản, lại rất kỳ quái, nhưng nếu muốn hoàng đế nói rõ chỗ nào không đúng, hắn lại nói không rõ được.
Thật là Kỳ Hoa say rượu loạn tính sao? Vẫn là giống như hoàng hậu nói, là nha đầu kia ái mộ hoàng tử trẻ tuổi, cho nên làm liều?
Đều nói không thông.
Thức suốt một đêm lại ra chuyện này, hoàng đế vô cùng mỏi mệt, nhắm chặt mắt thấp giọng: "Chuyện hôm nay, sớm muộn gì trẫm cũng phải điều tra rõ, hoàng hậu...."
Trái tim Phùng hoàng hậu đột nhiên bị treo cao, hoàng đế xoa nắn mi tâm, thấp giọng: "Cuối năm này nhiều việc, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.... Chuyện hậu cung có Tiết quý phi, Thục phi, Nhàn phi, ngươi có thể yên tâm...."
Sắc mặt Phùng hoàng hậu nháy mắt trắng bệch, nàng hoàn toàn không hề nghĩ đến, hoàng đế muốn đoạt quyền thống lĩnh lục cung của nàng.
"Về phần Kỳ Hoa...." Hoàng đế hít sâu một hơi, "Sau ngày hôm nay, ngoại trừ Hối Tín viện, không cho hắn đi bất kỳ nơi nào! Thành thật ở yên trong cung của mình cho trẫm, chờ trẫm tìm hiểu rõ sự việc lại giải quyết. Còn có...."
Hoàng đế nhìn chằm chằm Phùng hoàng hậu, gằn từng chữ: "Xem kỹ miệng những người này.... Phàm là người biết chuyện hôm nay, mặc kệ ngươi dùng biện pháp nào, khiến các nàng vĩnh viễn ngậm miệng. Nếu việc này truyền đi ra, hoàng hậu.... Cho dù trẫm có niệm tình phụ tử, cũng không thể buông tha Kỳ Hoa."
Phùng hoàng hậu nghe thế rùng mình, vội gật đầu: "Vâng.... Hoàng thượng cứ yên tâm."
Hoàng đế mệt mỏi ngả vào long ỷ, khoát tay: "Đưa hoàng hậu hồi cung...."
Hoàng đế tốn hết công sức muốn che giấu việc này, là vì bảo hộ Kỳ Hoa, càng là vì giữ mặt mũi cho mình. Đêm giao thừa, phi tần của mình lại bị con trai mình sủng hạnh, dù thế nào hoàng đế cũng không dám công khai.
Đáng tiếc chuyện không như ý, ngày thứ hai, chuyện phong lưu ở Thanh Hòa điện của Nhị hoàng tử Kỳ hoa và tần phi trong cung đã ồn ào truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Chương bốn mươi bảy
Chuyện của Kỳ Hoa và cung nữ kia bị lan truyền nhanh chóng, quả thật hoàng đế muốn bị tức điên rồi, hận không thể ăn sống cả Kỳ Hoa và cung nữ kia. Bất quá, trong lòng hắn hiểu rõ, đừng nói là ăn sống, cho dù là nấu sống hai người họ, cũng sẽ chỉ là chứng thực lời đồn đãi mà thôi.
Vốn hoàng đế định âm thầm xử lý kẻ biết chuyện này, áp chế sự tình lại, cho nên sau khi chuyện xảy ra vẫn chưa cùng các cận thần thương nghị. Nhưng hiện tại đã ồn ào đến thiên hạ đều biết, lại che giấu cũng vô dụng, hoàng đế đành tuyên vài đại thần mình tin dùng nhất vào cung, quân thần cùng nghĩ đối sách.
Hoàng đế mệt mỏi xoa mi tâm, thấp giọng: "Có lẽ các ngươi cũng biết vì sao trẫm gọi các ngươi đến đây. Nói đi, bên ngoài đã truyền thành cái dạng gì rồi?"
Một đại thần do dự, trầm giọng: "Bẩm hoàng thượng, dân gian nói rất không dễ nghe, đều nói là...."
Hoàng đế cười lạnh: "Nói trẫm hoang dâm vô đạo, học theo Đường Huyền Tông, cướp đoạt thê thiếp của con cháu, phải không?"
Đại thần kia cúi đầu: "Phải, bây giờ người nhiều miệng nhiều, dù chưa nói rõ, nhưng đã có người kể lại chuyện xưa, ám phúng thánh thượng."
Hoàng đế cười nhạo: "Hóa ra trừ Đường Huyền Tông còn có khác? Chuyện xưa gì? Nói nghe một chút."
Đại thần kia thở dài: "Tân Đài nạp tức."
Hoàng đế nghẹn một hơi trong ngực, thiếu chút liền thổ huyết tại chỗ. Các vị đại thần thấy sắc mặt hoàng đế không tốt vội quỳ xuống khuyên nhủ: "Long thể quan trọng, hoàng thượng chớ tức giận, vẫn là trước nghĩ phải ứng đối thế nào thôi...."
Hoàng đế cật lực đè nén lửa giận trong lòng, một lúc lâu sau mới nói: "Đều đứng lên đi...."
Một đại thần khác lộ vẻ chần chờ, trầm giọng: "Thần cả gan... Dám hỏi tình hình ngày hôm qua rốt cuộc là thế nào, không dối gạt hoàng thượng, nay bên ngoài lời nào cũng có, chúng thần cũng là chắp vá lung tung mới biết được một ít, cũng không thật biết tình hình. Chúng thần trước muốn biết tình hình rốt cuộc là thế nào, mới có thể nghĩ đối sách."
Hoàng đế cắn răng, đem chuyện đã xảy ra toàn bộ kể lại. Một đại thần nghe xong cau mày, thấp giọng: "Chuyện này rõ ràng là Nhị hoàng tử.... Hoàng thượng tha tội, là lỗi của Nhị hoàng tử, vì sao tất cả lời đồn bên ngoài đều nhắm vào bệ hạ?"
Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Trẫm cũng không nghĩ ra, người hoàng hậu dâng cho trẫm, làm sao lại trở thành người trong lòng Kỳ Hoa, lại nghe mấy lời đồn kia, hai người bọn họ còn là lưỡng tình tương duyệt, là trẫm chia rẽ đôi tình nhân kia."
"Đồn đãi lan nhanh như vậy, khẳng định là có người cố ý làm ra, cố ý đem mũi nhọn chỉ về hướng thánh thượng. Vì sao?" Một đại thần chậm rãi nói, "Thần đáng chết, hoàng thượng, việc này có liên can đến Phùng phủ không? Chung quy... lời như vậy, xem như hoàn toàn kéo Nhị hoàng tử ra khỏi nguy hiểm."
Một đại thần khác nghe vậy lắc đầu: "Không giống.... Người Phùng gia không có gan lớn như vậy, mà những lời đồn này chỉ có thể khiến cho những dân chúng không biết gì kia cảm thấy Nhị hoàng tử vô tội, hoàng thượng cũng sẽ không vì thế mà tha thứ Nhị hoàng tử. Có tác dụng gì? Lại nói, vốn là chuyện có thể không chế được, Phùng phủ sao lại muốn tung hô lên? Không khỏi mất nhiều hơn được."
"Vậy... có thể là do Thái tử không?" Một đại thần cẩn thận nhìn sắc mặt hoàng đế, "Hoặc là, Đôn Túc trưởng công chúa?"
"Thần cả gan.... Hoàng hậu nương nương cũng là người biết việc này, mà hoàng hậu nương nương vì quá yêu con...."
"Lúc đó Đức Hinh trưởng công chúa cũng ở...."
Các đại thần bận rộn nghị luận, đem tất cả những người biết được việc này ra tỉ mỉ phân tích một lần, tuy rằng mỗi người đều có hiềm nghi, nhưng mỗi người đều có lý do để không đi làm như vậy, phân tích nửa ngày cũng không ra được kết quả xác định. Hoàng đế nghe phiền lòng, lạnh giọng trách mắng: "Không có chứng cớ, ở đây tranh chấp được cái gì?! Trước âm thầm điều tra, từng bước kéo tơ lột kén, chậm rãi tìm theo ngọn tìm đến gốc, tìm ra kẻ chủ mưu. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là giải quyết như thế nào!"
Một lão thần ngày thường không hay nói chuyện tiến lên một bước, khom người trầm giọng: "Hoàng thương nguôi giận.... Nay cũng không thể lại đơn giản xử lý Nhị hoàng tử và cung nữ kia. Tất cả mọi người đều cho rằng hoàng thượng chia rẽ uyên ương, nếu lúc này hoàng thượng lại nổi giận trách phạt bọn họ, không khác gì chứng thực lời đồn kia. Theo ngu kiến của thần, không bằng hoàng thượng đơn giản ban cung nữ kia cho Nhị hoàng tử. Không nói đến chuyện trước đó, chỉ nói đây là một nữ tì tầm thường của hoàng hậu, tối hôm ba mươi ấy may mắn lọt vào mắt xanh của nhị hoàng tử, cho nên có chuyện, chỉ vậy mà thôi."
Lời lão thần còn chưa dứt, một đại thần bên cạnh vội lắc đầu: "Này không chu toàn. Trong cung không ít người biết cung nữ kia là hoàng hậu dùng để dâng cho hoàng thượng, mà hôm qua trong cung còn có hoàng thân quốc thích, làm sao giấu được?"
Lão thần quay đầu liếc mắt nhìn đại thần kia, nhạt giọng: "Là ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ quan trọng, hay chặn miệng của hoàng thân quốc thích quan trọng?"
Đại thần im lặng, lão thần tiếp tục nói: "Hoàng thượng tỏ thái độ, vậy những người biết chuyện kia cũng sẽ theo đó mà biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Như vậy lời đồn sẽ tự sụp đổ. Tuy vẫn cần một đoạn thời gian mới có thể triệt để im lặng, nhưng so với chuyện lời đồn đãi càng ngày càng ác liệt thì tốt hơn nhiều. Tuy biện pháp này không chu toàn, nhưng càng thỏa đáng... lão thần nghĩ không ra."
Hoàng đế thở dài một hơi, gật đầu: "Cứ như vậy đi."
Mọi người lại trau chuốt ý kiến của lão thần, đem từng điểm nhỏ nhặt đều xem xét kỹ một lần, hoàng đế vẫn không nói chuyện, một lúc lâu sau mới trầm giọng: "Chờ việc này ổn định.... Lập tức điều tra cho trẫm, nhất định phải tìm cho ra... đến cùng là ai cố tình gây chuyện!"
Ngoài cung, trong phủ Thái tử, Lưu Diệu Văn cho người hầu lui ra, đóng cửa phòng, lạnh giọng hỏi: "Lời đồn bên ngoài... có phải do ngươi phát tán hay không?"
Tống Á Hiên khẽ mím môi mỏng, gật đầu.
Lưu Diệu Văn nổi giận, cật lực đè nén ý muốn xuống tay với Tống Á Hiên, cắn răng: "Có phải ngươi không muốn sống nữa đúng không? Ngươi cho rằng ngươi là ai?! Chỉ cần hoàng đế điều tra ra là ngươi làm, hắn có thể trực tiếp muốn mạng ngươi! Đừng nhìn bình thường hắn luôn che chở cho ngươi, thật cố ý động đến hắn, cho dù liều mạng phải khai chiến với Lĩnh Nam hắn cũng sẽ xử lý ngươi đầu tiên!"
Tống Á Hiên lắc đầu: "Hắn tra không được.... Người thay ta làm việc đã sớm ra khỏi thành, chờ đến khi hoàng thượng tra được, có lẽ bọn họ đã trở lại Lĩnh Nam, người đi nhà trống, hoàng đế theo không được."
Lưu Diệu Văn cau mày, sáng nay hắn cùng Tống Á Hiên xuất cung, hắn đi Lễ bộ quản lý công việc cuối năm, Tống Á Hiên thì trở về phủ Lĩnh Nam vương dâng hương tế tổ. Nói cách khác... Tống Á Hiên đã sớm thả ra tin này.
Lưu Diệu Văn không thể tin nhìn Tống Á Hiên: "Ta đã giải quyết Kỳ Hoa. Rốt cuộc thì ngươi còn cái gì không hài lòng? Lại mạo hiểm làm ra chuyện như vậy?!"
Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, nghiêm mặt: "Nhị hoàng tử từng làm nhục ta, tuy rằng vết thương trên cổ đã lành.... Nhưng chuyện lúc trước, ta còn nhớ kỹ."
Lưu Diệu Văn vẫn cảm thấy không thể tin, bật cười: "Ta không có báo thù cho ngươi sao?! Bởi vì chuyện tai nạn trong ngõ nhỏ kia, Kỳ Hoa đã mất lòng hoàng đế, nửa năm cũng chưa thể bò lên, ngươi còn muốn thế nào?!"
"Đó là Thái tử trị hắn, ta cảm tạ ân tình của Thái tử, nhưng này cũng không phải là do ta ra tay." Trong giọng nói Tống Á Hiên hiếm có mang theo một tia bất khuất, "Cho dù không có chuyện lúc trước, chỉ nói lần này.... Thái tử, ta đã biết, chuyện lần này vốn là nhằm vào ta. Hai nha đầu kia... vốn là Phùng hoàng hậu dùng để trả thù ta."
Lưu Diệu Văn im lặng, lần đầu tiên hắn hiểu cái gì gọi là nhấc đá đập chân mình, hắn bày mưu để Giang Đức Thanh tiết lộ sự thật cho Tống Á Hiên, cũng không phải là vì khiến Tống Á Hiên báo thù a....
Nhìn hai mắt Tống Á Hiên mang theo lửa giận, Lưu Diệu Văn lại nhớ đến, lúc trước Đôn Túc trưởng công chúa đã từng nói với hắn.... Mặc kệ bị vây trong hoàn cảnh nào, Tống Á Hiên đều là Thế tử Lĩnh Nam vương, thân phận quý trọng, không bao giờ có thể mặc người khi nhục, chỉ cần khiến hắn có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không để mình chịu thiệt dù chỉ một chút.
Lưu Diệu Văn giận dữ cười: "Thế tử điện hạ quả thật anh dũng.... Ha ha, Thế tử điện hạ...." Lưu Diệu Văn tiến lên một bước, một tay đẩy Tống Á Hiên đến bên tường, cúi đầu nhìn chằm chằm hai mắt hắn, "Ta cũng từng làm nhục ngươi, thậm chí tính kế ngươi, cô thật muốn hỏi Thế tử điện hạ một chút, chờ đến khi Thế tử điện hạ đủ lông đủ cánh rồi, định đáp lễ với chuyện cô đối với Thế tử điện hạ làm nửa năm này như thế nào? Ân?"
Tống Á Hiên sửng sốt, trong mắt chợt lóe một tia ủy khuất, quay đầu đi không nói, Lưu Diệu Văn cười lạnh một tiếng: "Nói a, cũng làm cho cô chuẩn bị một chút, là muốn ta lên núi đao, hay là xuống biển lửa?"
Tống Á Hiên vẫn cúi đầu không chịu nhìn Lưu Diệu Văn, ánh mắt vô ý đảo qua ngọc quyết Lưu Diệu Văn vẫn mang bên hông, ánh mắt nháy mắt đỏ lên, giọng khàn khàn: "Ngươi cảm thấy ta muốn hại ngươi? Lên núi đao... xuống biển lửa? Vậy người chết nhất định là ta!"
Tống Á Hiên luôn nhẫn nhịn, nếu Lưu Diệu Văn vẫn giống bình thường như vậy nhỏ nhẹ ôn hòa nói chuyện với hắn, Tống Á Hiên cũng sẽ đem toàn bộ ý nghĩ trong lòng nói ra. Cố tình hôm nay Lưu Diệu Văn vừa đến liền lạnh mặt, lời nói cũng khắc nghiệt, khiến Tống Á Hiên đem toàn bộ lời muốn nói đều nuốt vào lòng. Hiện giờ nghe được một câu "lên núi đao xuống biển lửa", trong lòng càng khó chịu, đột nhiên vươn tay giật lấy ngọc quyết bên hông Lưu Diệu Văn, liều mạng đẩy ra Lưu Diệu Văn muốn chạy đi.
"Ngươi còn dám phản!" Lưu Diệu Văn vốn chỉ tức giận ba phần, nay bị Tống Á Hiên kích thành mười phần, vừa rồi hắn không chú ý mới bị Tống Á Hiên đẩy ra, lúc này một tay đem Tống Á Hiên kéo trở về, một tay ôm người ném đến trên giường, cướp lấy ngọc quyết trong tay hắn, cười trào phúng, "Thế nào? Không muốn cho ta? Còn muốn đem cho ai?"
Tống Á Hiên giận dữ, còn muốn đứng dậy giành lấy, nhưng hắn thật rất gầy yếu, không có bao nhiêu khí lực, dễ dàng bị người khống chế. Lưu Diệu Văn xé màn giường xuống trói chặt hắn lại, Tống Á Hiên vừa giận lại vội: "Lưu Diệu Văn! Ngươi dám!"
"Ta có gì không dám?!" Lúc đón người đến phủ, Lưu Diệu Văn đã tự nhủ ba lần, ngàn vạn lần không cần thật sự nổi giận, chỉ hù dọa vài câu cho hắn biết nặng nhẹ liền thôi. Lại không nghĩ rằng Tống Á Hiên luôn ôn thuần cũng có ngày cắn người. Lưu Diệu Văn luôn không phải người có tính tình tốt, Tống Á Hiên chỉ cãi vài câu đã nổi giận, càng đừng nói Tống Á Hiên còn muốn lấy lại ngọc quyết này!
Ngọc quyết này là Lĩnh Nam vương phi cho Tống Á Hiên, mà Tống Á Hiên lại nhiều lần nói cho mình, dù có phải đập vỡ cũng tuyệt đối không được đưa cho người khác, Lưu Diệu Văn hiểu được, đây là thứ rất quan trọng. Ý tứ của Lĩnh Nam vương phi, đại khái là muốn truyền lại cho Thế tử phi đi, Lưu Diệu Văn nhận lấy phần tình cảm này, lại không bao giờ cho rằng Tống Á Hiên sẽ muốn thu lại!
Lưu Diệu Văn cật lực áp chế lửa giận tràn ngập trong lòng, hắn sợ chính mình vừa nổi điên liền làm Tống Á Hiên bị thương, cho nên đơn giản đem người trói lại tránh cho hắn lại chọc mình giận càng thêm giận, đẩy cửa đi ra ngoài tĩnh tâm.
Giang Đức Thanh vẫn canh giữ ngoài cửa tẩm điện, nghe đến động tĩnh vừa rồi đã muốn đứng ngồi không yên, thấy Lưu Diệu Văn đi ra vội khom người cười làm lành: "Thái tử nguôi giận, Thế tử vẫn còn là trẻ con, không khỏi có đôi khi nói chuyện lỡ lời. Thái tử khoan dung đi, đừng vì nhất thời nổi giận làm người ta bị thương, quay đầu không phải càng khiến mình đau lòng sao?"
Lưu Diệu Văn cười lạnh, vẫn đi thẳng, Giang Đức Thanh vội đuổi theo, khom người: "Điện hạ biết tâm tính thế tử, trong lòng hắn đều hiểu, chỉ là ngoài miệng nói không nên lời mà thôi. Điện hạ luôn khoan dung, sao hôm nay lại như vậy?"
Lưu Diệu Văn dừng chân, chần chờ một lúc, đưa ngọc quyết vẫn nắm chặt trong tay cho Giang Đức Thanh, lạnh giọng: "Đi tìm vài lão tiên sinh uyên bác, tìm hiểu kỹ càng cho ta xem thứ này đến cùng là cái gì...." Tốt nhất là dùng để đính ước, bằng không....
Lưu Diệu Văn nhắm chặt mắt, đi thẳng đến thư phòng, tự mình sai người đem lời đồn bên ngoài dẫn hướng Phùng gia, dù thế nào cũng không thể để người tra ra là Tống Á Hiên.
Thời gian qua thật lâu sau, Giang Đức Thanh mới cầm ngọc quyết trở về. Lưu Diệu Văn liếc nhìn hắn: "Để người xem kỹ?"
Giang Đức Thanh gật đầu, thổn thức: "Rất khó tin.... Lão nô chỉ cho thứ khắc trên ngọc là tiếng Phạn, liền tìm vài tiên sinh đến giải, nhưng bọn họ đều không nhận ra. Cuối cùng vẫn là Thuận tử đi đến một hiệu cầm đồ trong ngõ nhỏ tìm một lão tiên sinh hơn tám mươi tuổi, hỏi hắn mới biết được, nguyên lai trên ngọc khắc không phải tiếng Phạn, là phù chú. Này cũng không phải ngọc bội, nghe lão tiên sinh nói... thứ này gọi là mệnh phù."
Lưu Diệu Văn sửng sốt: "Mệnh phù?"
Giang Đức Thanh gật đầu: "Này không phải của chúng ta, lão tiên sinh nói, thứ này xuất phát từ Nam Cương, là đồ cổ của tiền triều, hiện tại cũng rất hiếm gặp. Cái gọi là mệnh phù, có nghĩa là...."
Giang Đức Thanh ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, cười khổ một tiếng: "Mệnh phù mệnh phù, ý là thay người nghe mệnh, lấy mạng đền mạng."
"Không phải điện hạ nói, này vốn là Lĩnh Nam vương phi cho Thế tử sao? Vậy thì rõ rồi, vương phi lo lắng cho con, cho nên muốn đưa mệnh phù cho Thế tử, nghĩ sau này lỡ có việc gì, liền thay Thế tử nhận hết đau khổ, Thế tử không chịu mang, là vì hắn hiếu thuận. Nhưng thế tử lại đưa cho điện hạ... điện hạ còn không hiểu đây là ý gì sao?"
Giang Đức Thanh thở dài: "Lão tiên sinh nói.... Này một đưa một nhận, mệnh hai người liền nối cùng một chỗ, Thế tử điện hạ... là vì điện hạ mà gánh vác một cái mạng đâu. Ai... kỳ thật lão nô vẫn không tin này đó, nhưng nghe lão tiên sinh kia nói, người Nam Cương vẫn rất tin...."
Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, lúc trước Tống Á Hiên từng nói cho hắn, nếu như có một ngày không thích, cho dù phải đập vỡ cũng không được đưa cho người khác. Hóa ra là hắn sợ, mình sẽ vì vô tình, mà thay người khác mất mạng....
Lúc ấy chính mình còn đùa hắn, hỏi hắn nếu đó là bùa bình an, vì sao lúc trước không mang. Lúc ấy Tống Á Hiên chỉ cười không nói, Lưu Diệu Văn liền cho rằng đó chỉ là lý do thoái thác của Tống Á Hiên, kỳ thật ngọc quyết là để cho người trong lòng....
Yết hầu Lưu Diệu Văn nghẹn lại. Vừa rồi hắn còn hỏi Tống Á Hiên, có phải muốn đẩy mình lên núi đao xuống biển lửa hay không, Tống Á Hiên còn nói, nếu thật sự như thế, vậy người chết trước nhất định là hắn....
Lưu Diệu Văn nháy mắt hiểu được.
Chính mình cũng không nghĩ sai, này quả thật là tín vật đính ước của Tống Á Hiên. Chỉ là vật đính ước của người khác đều là một ít bảo vật tiền tài, mà Tống Á Hiên cho hắn, là mạng của chính mình.
Hốc mắt Lưu Diệu Văn đỏ lên, cầm lấy ngọc quyết, đẩy cửa đội tuyết đi về tẩm điện....
Chương bốn mươi tám
Trên giường trong tẩm điện, tư thế của Tống Á Hiên vẫn như lúc Lưu Diệu Văn rời đi, cuộn tròn người đưa lưng về phía ngoài, thân mình vốn gầy yếu nhìn càng thêm đáng thương. Lưu Diệu Văn siết chặt nắm tay, Tống Á Hiên bị hắn trói sắp hai canh giờ....
Lưu Diệu Văn cởi áo khoác, chậm rãi đến gần, Tống Á Hiên nghe được hắn đến, chậm rãi khép mắt, không nói nửa lời.
Hốc mắt Lưu Diệu Văn đỏ lên, ngồi vào bên giường nhẹ nhàng ôm Tống Á Hiên khiến hắn xoay người, Tống Á Hiên nửa khép mắt, thấp giọng: "Nếu ngươi có ý định đó, không bằng giết ta đi.... Bằng không cho dù phải cắn lưỡi tự sát, ta cũng không chịu mối nhục này."
Lưu Diệu Văn nhắm chặt mắt, không nói một lời, chỉ chậm rãi đem mệnh phù vẫn nắm chặt trong tay buộc lên đai lưng của Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên tuy là chất tử, nhưng từ nhỏ đã thân phận quý trọng, lớn lên tôn quý, chưa từng chịu ủy khuất như vậy, hôm nay bị Lưu Diệu Văn trói nửa ngày đã nản lòng thoái chí, quả thật sinh ra ý định phí hoài bản thân. Lúc ấy bởi vì giao dịch kia, hắn mới không kiêng dè cùng Lưu Diệu Văn thân thiết, sau lại vì có tâm tư khác, cho nên lại càng thản nhiên. Tuy hai người chưa làm đến bước kia, nhưng trong lòng Tống Á Hiên đã sớm có chuẩn bị. Nếu là bình thường, Tống Á Hiên cũng liền theo, nhưng hôm nay hai người tranh cãi một hồi, dù thế nào Tống Á Hiên cũng không thể chấp nhận. Tống Á Hiên cảm giác Lưu Diệu Văn dụng đến thắt lưng mình, ngẩng đầu vừa thấy liền hồng mắt, lập tức hiểu, Lưu Diệu Văn biết rồi!
Nhất thời Tống Á Hiên vừa thẹn vừa giận, liều mạng muốn xoay người tránh đi, đáng tiếc hắn vốn không địch lại Lưu Diệu Văn, tay chân lại bị trói, làm sao tránh được? Tống Á Hiên giận dữ, lạnh giọng: "Buông ta ra! Ngươi không muốn thì ném đi là được, buông ra.... Buông ta ra!!"
Lưu Diệu Văn khẽ mím môi mòng, đem mệnh phù buộc lên thắt lưng Tống Á Hiên, sau khi buộc chắc mới ngẩng đầu nhìn hắn, một câu cũng không nói, một bên giữ chặt Tống Á Hiên không cho hắn vùng vẫy, một bên cởi trói cho hắn. Tống Á Hiên đỏ mặt, hắn vốn ỷ vào người bên này không ai biết mệnh phù mới giả làm ngọc bội bình thường đưa cho Lưu Diệu Văn, tính tình hắn nội liễm, vui buồn không thích hiện ra, hiện tại lại bị người chọc thủng tâm tư, lại vẫn ở trong tình hình như thế này, hận không thể đập đầu chết đi mới tốt, liên tục giãy dụa. Lưu Diệu Văn phải mất một hồi công phu mới cởi trói cho hắn được, Tống Á Hiên vừa được thả ra lập tức đi cởi ngọc bội, đáng tiếc, hắn bị trói lâu lắm, tay không có sức, Lưu Diệu Văn nhìn hắn đỏ mắt, hai tay run rẩy đi cởi mệnh phù, trong lòng giống như bị ngàn vạn lưỡi đao cắt nát, đau triệt nội tâm.
Lưu Diệu Văn tiến lên ôm người vào lòng, giữ chặt tay hắn, giọng khàn khàn: "Đừng cởi ra, đừng...."
Tống Á Hiên thẹn quá thành giận, giống như con thú bị bức đến đường cùng, cũng không còn chú ý thể diện gì, dùng cả tay lẫn chân giãy dụa, Lưu Diệu Văn bị đánh không đánh trả, bị mắng không mắng trả, chỉ là dùng lực ôm chặt Tống Á Hiên vào lòng, bình thường miệng lưỡi có thể so với Khổng Minh đại chiến quần nho lúc này lại không nói được lời khác, chỉ không ngừng lặp lai, đừng cởi bỏ, đừng cởi bỏ....
Tống Á Hiên không phải nữ nhân, cho dù yếu, nhưng nắm tay đánh lên người Lưu Diệu Văn cũng không phải giả, Lưu Diệu Văn hét lớn một tiếng, siết chặt Tống Á Hiên, vùi mặt vào cổ Tống Á Hiên, thấp giọng: "Ngươi giận liền đánh.... Đánh đến khi ngươi nguôi giận...."
Lưu Diệu Văn nói như vậy, Tống Á Hiên ngược lại dừng tay. Lưu Diệu Văn thấy hắn bất động một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn, lại thấy, không biết từ khi nào, trên mặt Tống Á Hiên đã tràn đầy nước mắt.
Trái tim Lưu Diệu Văn đau như bị người xé nát, khổ giọng: "Ngươi... ngươi có giận liền đánh ta, đừng như vậy...."
Hai mắt Tống Á Hiên đỏ bừng, nức nở nghẹn ngào: "Ngươi đánh ta, còn trói ta...."
Từ sau khi đến hoàng thành, tuy rằng Lưu Diệu Văn cũng từng tính kế hắn, nhưng đa số thời điểm vẫn đối với hắn rất tốt, từ lúc đầu phòng bị đến bây giờ ái mộ, Tống Á Hiên phát hiện Lưu Diệu Văn đối với hắn cũng không chỉ là giao dịch đơn thuần như vậy. Nhưng, hôm nay xảy ra chuyện này, đột nhiên Tống Á Hiên không dám tin cái gì nữa, bỗng nhiên rất nhớ nhà, rất nhớ mẫu phi.
Trái tim Lưu Diệu Văn đều sắp đau đến nát rồi, ôm Tống Á Hiên không ngừng dỗ dành: "Vừa rồi ta giận quá mất khôn, ta nhìn xem.... Buộc đau sao?"
Lưu Diệu Văn kéo tay áo Tống Á Hiên lên nhìn cổ tay hắn. Vừa rồi tuy tức giận nhưng Lưu Diệu Văn vẫn có chừng mực, sợ Tống Á Hiên bị thương, vẫn dùng mảnh vải rộng, cho nên tuy cổ tay Tống Á Hiên có vết đỏ, nhưng vẫn chưa bị thương, dù là như vậy cũng đủ để Lưu Diệu Văn đau lòng. Lưu Diệu Văn muốn đi lấy thuốc, lại sợ để Tống Á Hiên lại mà đi hắn sẽ lại càng ủy khuất, chỉ phải cao giọng gọi người bên ngoài đưa thuốc vào. Tống Á Hiên vừa nghe càng khóc càng hung, mặt đều đỏ lên, gấp giọng: "Ngươi... ngươi còn muốn người khác thấy bộ dạng này của ta...."
Lưu Diệu Văn không có cách, chỉ phải để người đặt thuốc ở cửa tẩm điện, chính mình đi lấy, lại đặt trên lò sưởi làm nóng lên, mới thay Tống Á Hiên xoa cổ tay. Tống Á Hiên vẫn không ngừng khóc, chờ cổ tay lại có sức lực liền đẩy Lưu Diệu Văn ra, lại muốn cởi mệnh phù bên hông, Lưu Diệu Văn thầm kêu khổ, một tay ôm chặt người: "Đừng như vậy.... Ngươi giận liền trút lên ta, đừng động nó, Tống Á Hiên, Tống Á Hiên!"
Tống Á Hiên thở hổn hển, nức nở: "Ta không cần...."
Lưu Diệu Văn cúi đầu không ngừng hôn hai má Tống Á Hiên ướt đẫm nước mắt, nhỏ giọng vỗ về: "Đừng như vậy.... Nghe lời, hôm nay là do ta sai, ta tạ tội với ngươi, được không? Ngươi mang mệnh phù ta đưa, khiến Lưu Diệu Văn ta thay ngươi nhận mệnh, dùng này làm hình phạt, phạt ta cô phụ tinh nghĩa của ngươi, được không?"
"Ta không cần ngươi!"
Hai tay Tống Á Hiên đều bị Lưu Diệu Văn ôm, không thể động đậy, cắn lấy vai Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn lại giống như không biết đau vậy, nhỏ giọng trấn an: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận...."
Tuy Tống Á Hiên nổi giận, nhưng vẫn không đành lòng thật khiến Lưu Diệu Văn bị thương, không bao lâu liền buông, trong lòng lại càng khó chịu. Chính mình để ý hắn như vậy, Lưu Diệu Văn lại đối với chính mình như thế, nói nổi giận liền nổi giận, còn trói lại ném trong phòng mặc kệ, hoàn toàn không khác gì đối đãi luyến đồng!
Lưu Diệu Văn cũng biết vì sao Tống Á Hiên nổi giận, nhẹ giọng giải thích: "Hôm nay vốn ta chỉ muốn gọi ngươi đến hù dọa vài câu, ta thật sợ ngươi không cẩn thận sẽ bị hoàng đế bắt được. Nay ta còn chưa có đủ thực lực, chưa thể chống lại hắn, cho dù ngươi gặp chuyện gì, cho dù ta dùng hết sức cũng chỉ là cá chết lưới rách, ngươi nói là phải làm sao?!"
Không chờ Tống Á Hiên lên tiếng, Lưu Diệu Văn cười khổ: "Tính tình ta không tốt, lại vốn mang ba phần lửa giận, ngươi còn cố ý muốn lấy lại thứ này, ta nhất thời không kiềm chế được... Được rồi, đừng khóc, nói đến cùng đều là ta sai, nếu ngươi còn khó chịu, lại cắn ta, được không?"
Trong mắt Tống Á Hiên ngậm lệ, thấp giọng nghẹn ngào: "Ta bố trí... rất chu toàn, sẽ không xảy ra sự cố...."
"Ta biết, ta biết." Lưu Diệu Văn than nhẹ, "Nhưng lần sau.... Chuyện như vậy ngươi vẫn nói trước với ta một tiếng, ta giúp ngươi lo liệu, cho dù có xảy ra chuyện, kia cũng là ta...."
"Cái gì về sau?!" Tống Á Hiên hung hăng trừng Lưu Diệu Văn, "Hiện tại liền tách ra...."
Lưu Diệu Văn bật cười, tiếp tục dỗ dành: "Đừng dỗi, ngươi cùng ta tách ra, ta lại đi đâu tìm bảo bối như vậy.... Được rồi, chuyện hôm nay thật là lỗi của ta, ta tạ tội với ngươi, Thế tử điện hạ thông cảm ta từ nhỏ không cha mẹ không được người dạy dỗ, tha cho ta lần này đi, được không?"
Tống Á Hiên còn muốn phản bác, thấy Lưu Diệu Văn đến ngay cả chuyện chính mình không còn cha mẹ đều nói ra, lập tức im lặng, trong lòng lại càng ủy khuất, quay đầu đi không để ý đến hắn.
Lưu Diệu Văn thở dài, cẩn thận ôm lấy Tống Á Hiên, nhẹ giọng: "Còn khó chịu? Thôi.... Ngươi trước nằm xuống, ta xem cổ chân có bị siết thương không."
Lưu Diệu Văn kéo một chiếc gối mềm cho Tống Á Hiên tựa vào, chính hắn ngồi trên giường, kéo chân Tống Á Hiên để lên đùi, cẩn thận kéo ống quần hắn nhìn xem. Có lẽ do Tống Á Hiên vùng vẫy rất dùng lực, vết thương trên cổ chân nặng hơn cổ tay nhiều lắm, Lưu Diệu Văn đau lòng, cẩn thận xoa thuốc cho hắn. Lúc này hai tay Tống Á Hiên tự do, lại muốn đi cởi mệnh phù kia, Lưu Diệu Văn vội giữ tay hắn, cười khổ: "Tống Á Hiên... Ngoan, nghe lời...."
Mắt Tống Á Hiên lại đong đầy nước, giọng khàn khàn: "Vẫn là... vẫn là cho ngươi đi, nếu ngươi không thích, cứ ném là được. Ta... đây là lần đầu tiên ta tặng người thứ này, bị ném trở về, tính cái gì...."
Lưu Diệu Văn nhìn cổ chân Tống Á Hiên bầm tím, nghe Tống Á Hiên nói như thế, hốc mắt cũng đỏ lên, Lưu Diệu Văn hít sâu một hơi, quay đầu lấy một ít thuốc mỡ, thoa lên lòng bàn tay mới áp lên cổ chân Tống Á Hiên, một lúc lâu sau mới thấp giọng: "Ngươi cho rằng... ta không phải lần đầu tiên sao?"
Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng xoa vết thương trên chân Tống Á Hiên, giọng khàn khàn: "Tống Á Hiên, lần đầu ta yêu thương một người, có rất nhiều chuyện không hiểu, chỉ là theo ý muốn của mình mà đối tốt với ngươi. Nhưng có đôi khi... không cẩn thận sẽ khiến ngươi bị thương tổn, Tống Á Hiên, khác ta không dám hứa hẹn, nhưng chuyện như hôm nay, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa."
Lưu Diệu Văn buông tay, cúi người khẽ hôn lên cổ chân Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên giống như bị phỏng, mạnh rút chân về, Lưu Diệu Văn lại bình thản nhấc chân còn lại của hắn, kéo quần, lại thoa thuốc.
Tống Á Hiên kinh ngạc nhìn Lưu Diệu Văn, trong lòng hỗn loạn, lại nhìn xuống mệnh phù bị buộc chặt bên hông, tựa hồ... cũng không còn tức giận nữa.
Tống Á Hiên cảm giác chính mình choáng váng mới nghe lầm, Lưu Diệu Văn là đang nói... yêu thương hắn? Tống Á Hiên cũng có thể đoán ra Lưu Diệu Văn với mình có chút tình cảm, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến, Lưu Diệu Văn sẽ nói ra.
Không bao lâu sau Lưu Diệu Văn thoa thuốc xong, dùng khăn lụa lay tay, đứng lên khẽ hôn trán Tống Á Hiên, xoay người đi ra ngoài.
Tống Á Hiên một mình ở trong phòng ngơ ngác một hồi, lại ngốc ngốc co chân lại, nhẹ vuốt đến nơi vừa bị Lưu Diệu Văn hôn qua.
"Tống Á Hiên...." Lưu Diệu Văn mang một hạp thức ăn tinh xảo đi vào đặt ở cạnh giường, mở tráp lấy một chén tổ yến, thấp giọng, "Buổi tối chưa ăn cơm, có lẽ bây giờ ngươi còn tức giận, miễn cưỡng ăn sẽ thương thân, trước uống chút tổ yến lót dạ, ta đã phân phó, đêm nay phòng bếp không tắt lửa, buổi đêm khi nào ngươi bị đói tỉnh liền để bọn họ làm."
Ép buộc đến lúc này, Tống Á Hiên cũng đã đói bụng, nhận lấy bát tổ yến, chậm rãi uống.
Tống Á Hiên liếc mắt nhìn Lưu Diệu Văn, do dự, thấp giọng: "Ngươi... có lẽ cũng chưa ăn tối phải không? Ta thấy trong hạp còn có trứng chưng, ngươi... ngươi ăn chút đi."
Lưu Diệu Văn im lặng, đến gần ngồi xuống bên cạnh Tống Á Hiên, nhẹ giọng thử: "Tống Á Hiên... không giận ta?"
Tống Á Hiên quay đầu đặt bát xuống bàn nhỏ cạnh giường, mím môi: "Chuyện hôm nay... ta cũng có sai, về sau... về sau cũng đừng nhắc lại."
Trong lòng Lưu Diệu Văn vừa xót xa lại ngọt ngào, nhẹ nhàng ôm Tống Á Hiên vào lòng, cúi đầu hôn lên trán hắn, trầm giọng: "Không, về sau phải thường xuyên nhắc lại, thời thời khắc khắc nhắc nhở ta...."
Tống Á Hiên bối rối lại ngượng ngùng, thấp giọng: "Còn có, này... ta không thể mang, không phải ta tức giận, chỉ là... không thể mang." Tống Á Hiên tháo mệnh phù, nhẹ nhàng vuốt ve phù văn phía trên. Lưu Diệu Văn do dự một lát, trong lòng cũng có quyết định, gật đầu, "Được rồi... chỗ này có còn đau không?"
Lưu Diệu Văn nhẹ vuốt cổ tay Tống Á Hiên, Tống Á Hiên muốn nói không đau, nhưng nhìn Lưu Diệu Văn đau lòng liền nhịn không được muốn hắn càng thêm yêu thương mình, thấp giọng: "Một chút."
Tay Lưu Diệu Văn lại càng thêm mềm nhẹ, chậm rãi xoa nắn vết bầm. Tống Á Hiên tức giận một hồi lâu, còn bị Lưu Diệu Văn trói hai canh giờ, lúc này bình tĩnh lại mệt mỏi liền xông lên, tựa trước ngực Lưu Diệu Văn, chậm rãi thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro