Chương 48-50
Tống Á Hiên sửng sốt, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Tống Á Hiên sợ rằng Lưu Diệu Văn sẽ nghe được nhịp tim đang dần tăng tốc của mình.
Xe hơi nảy lên, Lưu Diệu Văn cứ thế ngả xuống người Tống Á Hiên, Tống Á Hiên vô thức nắm lấy phần áo bên hông anh.
Bác tài xế lưu loát nói tiếng địa phương: "Mấy bây đừng có đánh nhau ở phía sau đấy nhá."
Đánh nhau là chuyện không đời nào.
Một người là không nỡ đánh, người kia là không có hứng thú với chuyện đánh nhau.
"Không buông ra à?" Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, khẽ hỏi.
Tống Á Hiên chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng.
Lưu Diệu Văn nhìn xuống tay cậu: "Không nỡ à?"
Lập tức như bị bỏng, Tống Á Hiên rụt tay về, cậu hơi nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đừng có không biết xấu hổ như thế."
Giọng của bạn nhỏ đã nghẹn hết cả rồi.
Xe taxi đúng lúc dừng ở cửa nhà Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn xuống xe, nhưng không đóng cửa xe ngay. Anh đứng ở bên ngoài, nói ngủ ngon xong mới đi vào.
Bác tài xế vừa đánh tay lái quay đầu vừa hỏi: "Bạn trai bây hả?"
Nhiệt độ lập tức tuôn trào từ cổ đến mặt, cậu phủ nhận: "Là bạn học, bạn cùng lớp, bạn bè bình thường thôi."
"Ầy, thôi khỏi phải nhấn mạnh, lặp đi lặp lại như thế làm gì." Bác tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, nghịch ngợm nháy mắt với cậu: "Tau hỏi con gái tau đang yêu đương hở, nó cũng cãi y như mi vậy đó, cứ giả vờ làm gì."
"Tau nhìn phát là biết."
Tống Á Hiên: "..."
-
Lưu Diệu Văn về đến nhà, trong phòng khách hiếm khi không có ai, chỉ có mình Hạ Chi Nham đang bưng ly cà phê. Nhìn thấy Lưu Diệu Văn về, gã quan sát anh từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày, gã hỏi: "Quần áo của đứa bé kia à?"
Lưu Diệu Văn gật đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Sắc mặt Lưu Diệu Văn không tốt lắm, phía sau lưng đau đớn rát bỏng như thiêu như đốt, lúc cản cho Tống Á Hiên anh cũng chẳng nghĩ nhiều vậy, chỉ làm theo bản năng, dù làm xong anh cũng không hối hận.
Anh nghĩ, thà rằng người bị thương là mình.
Đau đớn như vậy, bạn nhỏ sẽ không chịu nổi.
Hạ Chi Nham nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nó đưa anh về à?"
Lưu Diệu Văn gật đầu, trả lời một cách rất lạnh nhạt.
Hạ Chi Nham cũng không quan tâm đến thái độ của Lưu Diệu Văn, gã không cần phải tìm cảm giác thành công hay vui sướng của người làm cha ở Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn chỉ cần ngoan ngoãn làm người thừa kế của nhà họ Hạ là đủ, Hạ Chi Nham không còn yêu cầu gì khác.
So với cha con, hai người bọn họ giống đối tác hơn.
Cho nên gã cũng chỉ tùy tiện hỏi mấy câu, chứ thực ra, Lưu Diệu Văn có muốn cưới ai gã cũng không quan tâm, nhà họ Hạ không cần phải dùng thông gia để củng cố địa vị. Thấy thái độ Lưu Diệu Văn hời hợt, gã bèn phất tay ra hiệu cuộc trò chuyện kết thúc, gọi Tiểu Lục tới, chơi đùa với bé con.
Có nhiều con như vậy, Hạ Chi Nham thích nhất là Tiểu Lục, ở trước mặt cô bé gã ta mới có chút dáng vẻ một người cha.
"Ba ba, con muốn cái kia đó, búp bê ý, loại to thật to..."
"Ngày mai ba ba dẫn con đi mua nhé."
Lưu Diệu Văn kéo khóe miệng, ánh mắt bình thản, trong lòng không có một gợn sóng, cũng không có bất kì cảm xúc nào gọi là không thích.
Lưu Diệu Văn tắm rửa xong thì đứng ở trong nhà vệ sinh, đưa lưng về tấm gương để thoa thuốc, bả vai anh rộng lớn, eo hẹp, lưng đã có đường rãnh sâu, nghiễm nhiên đã có mấy phần dáng vẻ của một người đàn ông.
Anh đã qua mười tám, nhưng Tống Á Hiên, ngay cả mười bảy cũng còn thiếu hai tháng.
Sắp rồi.
Việt Phong phản ứng nhanh, xử lý kịp thời, bên trong áo khoác đồng phục lại là vải trơn nên không ma sát vào da, tình trạng không quá nghiêm trọng, bác sĩ cũng dặn dò trong khoảng thời gian này ăn uống thanh đạm một chút, không được mặc quần áo bó sát kín gió.
Đầu thu sáng tối đều lạnh, trưa lại nóng, nếu như vết thương ma sát bị nứt ra, vậy chắc chắn là sẽ nhiễm trùng.
Trong phòng anh rất yên tĩnh, nếu có người bước vào, Lưu Diệu Văn sẽ là người đầu tiên phát hiện ra. Anh lấy áo ngủ treo trên móc, mặc vào, không kịp đóng cúc, mở cửa nhà vệ sinh đã thấy Tiểu Lục bê cốc sữa bò đứng ở giữa phòng.
Lưu Diệu Văn không thích trẻ con, không liên quan gì đến việc lạ hay quen, lạ anh không thích, mà quen cũng chẳng ưa.
Trông xinh xắn thì có thể nhìn nhiều thêm hai cái.
Lưu Diệu Văn thấy là Tiểu Lục, bèn trở lại nhà vệ sinh bắt đầu tự thoa thuốc. Tiểu Lục đặt cốc sữa xuống chạy theo anh vào trong.
"Anh ơi." Bé con sợ hãi gọi.
Lưu Diệu Văn nhìn con bé, thản nhiên hỏi: "Không chơi tiếp với ba mày à?"
"..." Tiểu Lục mới bốn năm tuổi, lời này của Lưu Diệu Văn quá sâu xa, cái gì mà ba mày: "Cũng là ba ba của anh mà."
Đèn trong nhà vệ sinh rất sáng, Tiểu Lục kiễng chân, nhìn thấy cả mảng lưng đỏ rực của Lưu Diệu Văn, con bé giật mình, hỏi: "Anh ơi, anh sao thế ạ?"
"Ăn nhiều kẹo."
Tiểu Lục che miệng: "Đáng sợ quá!"
Gần đây Tiểu Lục bị đau răng, bởi vì con bé chưa tới tuổi thay răng, lại thích ăn đồ ngọt, mỗi tối Lưu Diệu Văn về nhà, hết mười hôm thì có đến tám hôm nghe thấy con bé khóc, hoặc là khóc vì đau răng, hoặc là khóc vì mẹ con bé không cho phép ăn đồ ngọt.
Phần xương bả vai Lưu Diệu Văn không với tới, Tiểu Lục muốn kéo ngón tay anh lại không dám, cuối cùng kiên cường chen vào khoảng trống giữa Lưu Diệu Văn với bồn rửa tay, ngửa mặt lên: "Anh ơi, để em bôi cho anh."
Lưu Diệu Văn nhìn con bé, nhìn rất lâu, khẽ ừ một tiếng.
Lưu Diệu Văn ngồi xổm xuống để Tiểu Lục bôi thuốc lên lưng mình, bé con sợ làm anh bị đau, động tác rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn thổi thổi, khiến anh nghĩ đến lúc ở trên xe taxi, anh dụ dỗ Tống Á Hiên thổi cho mình, dọa cho bạn nhỏ luống cuống tay chân, mặt cũng đỏ bừng.
Lần đầu tiên Tiểu Lục tiếp xúc gần với Lưu Diệu Văn như vậy, trẻ con mắc bệnh hay quên, con bé đã quên mất Lưu Diệu Văn đối xử với các anh chị khác của mình như thế nào, vỗ vai Lưu Diệu Văn: "Anh ơi, sau này anh đừng ăn kẹo nữa."
Lưu Diệu Văn thản nhiên nói: "Tự quản chính mày đi."
"Sau này tao tan học về còn nghe mày ầm ĩ như thế nữa sẽ nhổ sạch răng mày đấy." Giọng điệu của anh không có vẻ gì là dọa trẻ con cả, giống như lúc nói chuyện với một người trưởng thành, giọng điệu rất thản nhiên, không mang theo chút cảm xúc nào.
Tiểu Lục bị dọa cho run rẩy, chớp chớp mắt, cái mũi chua chua, lại không dám khóc thành tiếng, chỉ dám thút thít nho nhỏ, lúc hít mũi còn nghe được tiếng sụt sịt.
Lưu Diệu Văn: "..."
Bản chất Lưu Diệu Văn là một người rất xấu xa, anh khẽ cười hai tiếng.
Hoàn toàn không sợ việc Tiểu Lục khóc.
Tiểu Lục di truyền gen mê cái đẹp của nhà họ Hạ, thấy Lưu Diệu Văn cười, con bé không khóc nữa, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt: "Lau sạch rồi ạ."
Lưu Diệu Văn cũng không đứng dậy ngay, mà thò tay lên bồn rửa lấy hai tờ khăn giấy, quay người lau nước mắt cho bé con, khẽ nói: "Đừng chơi với đám người kia nữa."
"Bọn nó chỉ muốn lừa mày thôi, mày không cần bạn bè."
"Ngoài ra, đừng có ăn kẹo nữa."
"Tao sẽ nhổ sạch răng mày thật đấy."
Nước mắt của Tiểu Lục lại trào ra.
Lưu Diệu Văn: "..."
Hai phút sau, dì giúp việc sợ hãi cuống cuồng chạy đến ôm Tiểu Lục đi, Tiểu Lục ghé vào trên vai dì, khóc đến sắp ngất rồi, dì đau lòng chết đi được, vừa xuống dưới lầu vừa hỏi: "Anh trai đánh con à?"
Tiểu Lục tủi thân nức nở, lắc đầu: "Không phải, anh hu hu hu anh trai muốn... Muốn nhổ răng con."
Dì sững sờ: "Tại sao lại muốn nhổ răng của con?"
Tiểu Lục: "Bởi vì hu hu hu hu hu bởi vì con ăn kẹo."
Dì giúp việc suýt nữa không kiềm chế được mà bật cười, vừa lau nước mắt cho bé con nhõng nhẽo, vừa thầm thấy bất ngờ ở trong lòng. A Hoàn không thân thiết với ai cả, dì chăm A Hoàn lớn lên mà thằng bé cũng chỉ nói nhiều hơn với dì vài câu, còn đối với mấy đứa nhỏ này thì một ánh mắt cũng chẳng buồn bố thí.
Không ngờ, vẫn rất quan tâm đến Tiểu Lục.
-
Tống Á Hiên tắm xong, khoanh chân ngồi ở trên giường, trên đầu vẫn còn phủ khăn lông, trong phòng vang lên tiếng nhạc.
Không hiểu sao cảm thấy thật an tâm.
Gần đây Cố Đại Chí thích trồng hoa cỏ, mỗi ngày tan sở sẽ từ công ty đến bệnh viện thăm bà Cố, thăm xong về nhà bắt đầu thú vui hoa lá của mình, nguyên một sân cỏ bằng phẳng đã bị ông xới tung cả lên.
Ông hỏi Tống Á Hiên thích hoa gì, Tống Á Hiên không chút nghĩ ngợi nói hoa hồng.
Trả lời xong, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh về rừng hoa hồng mà sau này Lưu Diệu Văn trồng cho nguyên thân, màu sắc rực rỡ, diễm lệ vô biên, có dùng để chế tạo thành khu du lịch cũng không quá đáng.
Nhưng nó chỉ thuộc về riêng nguyên thân.
Tống Á Hiên thở dài, cậu cũng không biết vì sao mình lại thở dài, nhưng lòng cậu thấy ê ẩm.
Wechat hiện lên tin nhắn mới, Lưu Diệu Văn hỏi cậu đã ngủ chưa.
Tống Á Hiên nhìn một hồi mới nhắn lại: [Ngủ ngay đây.]
Người bên kia dường như chỉ chờ tin nhắn của Tống Á Hiên, trả lời trong tích tắc.
[Lưu Diệu Văn: Tôi không ngủ được, đau quá.]
Tống Á Hiên biết chắc chắn Lưu Diệu Văn lại đang ra vẻ đáng thương.
Cậu sẽ không mắc lừa.
Lưu Diệu Văn tựa ở trên giường, phía sau lót một chiếc gối, mấy phút sau anh mới nhận được tin nhắn trả lời của Tống Á Hiên, là tin nhắn thoại.
Lần đầu tiên Tống Á Hiên gửi tin nhắn thoại cho anh.
Lưu Diệu Văn mở loa ngoài.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, ánh đèn đầu giường mờ ảo, cảm giác vừa yên ả vừa mềm mại.
Người kia không nói chuyện, tin nhắn chạy được mấy giây rồi mới có tiếng động.
"Phù~~~~"
[Hiên bé con: Được rồi đó.]
Lưu Diệu Văn không nhịn được, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, cõi lòng trở nên mềm mại vô cùng.
49
Động tác hơi khựng lại, Lưu Diệu Văn nghe thêm một lúc lâu, rồi lưu nó lại.
Anh cũng không nói cho Tống Á Hiên biết hiệu quả cái thổi của cậu như thế nào, chỉ nhắn chúc cậu ngủ ngon.
Tóc hơi khô Tống Á Hiên đã ném cả di động lẫn khăn tắm vào trong ngăn tủ, ngã người xuống giường ngủ mất.
Điều hòa trong phòng để nhiệt độ rất thấp, Tống Á Hiên đắp kín chăn lông vịt, cuối giường còn có một chiếc đèn ngủ màu vàng ấm áp, cậu đang mơ mơ màng màng, cửa phòng bị đẩy ra.
Có người đang chỉnh nhiệt độ điều hòa.
Cậu ngồi dậy, yếu ớt nhìn xem người vừa tới, là Cố Đại Chí.
"Lão Cố, làm gì vậy?"
Cố Đại Chí đang ngửa đầu nâng cao nhiệt độ, nghe một tiếng gọi lão Cố của Tống Á Hiên còn giật mình mất hai giây. Từ khoảng một hai tháng trước, Tống Á Hiên đã không gọi ông là lão Cố nữa, luôn gọi ba, giờ bỗng dưng gọi lại khiến ông có chút không quen.
"Tháng mười rồi còn mở điều hòa 17 độ, muốn giết ai hả?" Cố Đại Chí lẩm bẩm, chỉnh nhiệt độ điều hòa đến 25 độ, hơi khựng lại, quyết định tắt luôn.
Tống Á Hiên còn chưa tỉnh hẳn, cậu cau mày: "Lão Cố, lão không hiểu đâu."
Bật điều hòa đắp chăn mới là cái sung sướng của cuộc đời.
"Tôi không hiểu, tôi rất không hiểu, anh mau đi ngủ đi." Lúc đi ra, Cố Đại Chí còn tiện tay cầm theo điều khiển điều hòa của Tống Á Hiên, vẻ mặt rất đắc ý.
Tống Á Hiên: "..."
Không có điều hòa, Tống Á Hiên mất một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ, cũng không ngủ quá say, dường như cậu lại bị ai đó kéo vào cuộc sống của một người khác, nhưng cuộc sống ấy lại vô cùng quen thuộc, như thể cậu đã trải qua nó vậy.
Cậu đang ở trong phòng khách ăn sáng, nói đúng hơn là, nguyên thân đang ngồi ở trong phòng khách nhà Lưu Diệu Văn ăn sáng.
Nguyên thân nói muốn ra ngoài, mặc dù xảy ra tai nạn khiến chân hắn bị tàn phế, nhưng bản chất hắn vẫn là một thanh niên thích chơi bời náo nhiệt, cứ ở nhà hoài hắn sẽ chết ngạt.
Lưu Diệu Văn nói đợi anh tan làm rồi cùng đi.
Nguyên vui vẻ đến nỗi bữa sáng hôm ấy còn ăn thêm một miếng bánh mì, buổi chiều hắn ngồi trên xe lăn đợi ở cửa nhà, mong ngóng Lưu Diệu Văn tan tầm. Mười giờ tối Lưu Diệu Văn mới trở về, anh nhanh chóng bước tới, quấn chặt tấm thảm trên người nguyên thân, ngồi xổm ở trước mặt hẳn, ngẩng lên, trong mắt ngập tràn sự áy náy.
"Hiên Hiên, anh xin lỗi, công ty có việc đột xuất, hôm khác anh đưa em ra ngoài chơi nhé?"
Nguyên thân không nghi ngờ gì, gật đầu nói không sao.
Lưu Diệu Văn mỉm cười, hôn lên vành tai hắn, rồi từ vành tai hôn xuống cổ, cho đến khi nguyên thân xấu hổ, khó khăn đẩy anh ra.
Tống Á Hiên như một người ngoài cuộc, nhưng cậu lại có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của nguyên thân, như thể, đó chính là cảm xúc của cậu vậy.
Khi Lưu Diệu Văn hôn nguyên thân, Tống Á Hiên cảm thấy phần da thịt đó của mình cũng nóng rực như thiêu đốt, cả người như bị một luồng điện chạy xuyên qua. Cậu nhìn nguyên thân, thấy phản ứng của nguyên thân cũng giống hệt mình.
Hôm khác của Lưu Diệu Văn, không biết là khi nào, cho đến lúc nguyên thân không nhịn được nữa, nhắc lại chuyện muốn ra ngoài chơi thì đã là hai tháng sau, hắn nói dù chỉ là đến trung tâm thành phố đi dạo một chút cũng được.
Từ khi đi cùng với Lưu Diệu Văn, trừ hai người giúp việc trong nhà ra, hắn chưa từng gặp ai ngoài Lưu Diệu Văn và mấy vệ sĩ bên cạnh anh.
Lần này Lưu Diệu Văn đồng ý, đúng giờ tan tầm về nhà, nguyên thân ôm ghita ra khỏi phòng: "Em hát cho anh nghe nhé, em đến quảng trường hát cho anh nghe."
Nguyên thân vui vẻ, khiến cho Tống Á Hiên cảm thấy hoảng sợ.
Xe đi được nửa đường, Lưu Diệu Văn bỗng nhận được điện thoại nói công ty có chuyện khẩn cấp, cần phải trở về tăng ca, anh cực kì xin lỗi nhìn nguyên thân.
Nguyên thân còn chưa nhận ra điều gì khác thường, hắn bám lấy ô cửa xe: "Tự em chơi được rồi, anh để dì Trương ở lại với em là được."
Lưu Diệu Văn mãi không nói chuyện, nguyên thân nghi hoặc quay đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh không cảm xúc, sau khi nhìn nguyên thân mới hơi mỉm cười.
Anh giúp nguyên thân quấn chặt chăn hơn một chút, khẽ nói: "Lần sau rồi lại đi chơi, anh không yên lòng."
Sự chờ mong trong mắt nguyên thân lập tức trở nên ảm đạm, lần đầu tiên hắn tức giận: "Có gì mà không yên lòng chứ? Em ở quảng trường chơi một chút cũng không được sao? Cả ngày cứ ở nhà em chán sắp chết rồi."
"Sao cái gì anh cũng quản em vậy, em ăn gì mặc gì anh cũng muốn xen vào, em muốn ra ngoài chơi anh cũng không cho, anh phiền chết đi được."
Nguyên thân cúi đầu gảy dây đàn, hắn thích Lưu Diệu Văn như vậy, nổi giận với Lưu Diệu Văn cũng khiến bản thân hắn khổ sở, nhưng mâu thuẫn tích lũy qua bao tháng ngày, nếu cứ để nó bị đè nén tới trình độ phải bùng nổ thì sẽ không thể cứu vãn được nữa, chi bằng cứ nói hết ngay từ đầu.
"Em nhớ lão Cố, A Hoàn, em muốn về thăm nhà."
Câu nói này giống như giẫm lên ranh giới cuối cùng của Lưu Diệu Văn, anh rũ mắt, nhìn cậu trai ở bên cạnh mình, bởi vì tai nạn xe cộ mà cậu gầy đi nhiều, may mà tính tình lạc quan, chân bị tàn phế không khiến cho lòng cậu héo mòn, cậu vẫn tươi vui như trước.
Nhưng cậu muốn rời đi.
Lưu Diệu Văn gạt phần tóc mái có hơi dài trên trán nguyên thân, chậm rãi nói.
"Ở bên cạnh anh, em không muốn ư?"
"Bên ngoài có gì vui đâu?"
"Hiên Hiên, chính em nói, em thích anh."
"Bây giờ, anh cũng thích em, em hãy ngoan ngoãn ở nhà, được không?"
Nguyên thân không thể tin nổi, mở to mắt nhìn anh, dường như hắn không rõ ý tứ của Lưu Diệu Văn, lại dường như hiểu ra tất cả.
Sự sợ hãi nơi cõi lòng của nguyên thân trực tiếp ảnh hưởng đến Tống Á Hiên, cậu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, véo chính mình một cái, xác định cảm giác chân thật, mới thở ra một hơi.
Tống Á Hiên không biết nguyên thân có hiểu hay không, nhưng cậu đã hiểu rồi, Lưu Diệu Văn trá hình cầm tù nguyên thân, trực tiếp cắt đứt tất cả mối liên hệ của hắn với thế giới bên ngoài.
Cho nên, đây chính là cái mà Lưu Diệu Văn gọi là thích?
Cậu chưa từng hoàn toàn tách mình khỏi nguyên thân, đây là cuộc đời của nguyên thân, cậu đang giúp hắn, nhưng cậu chắc chắn mình và nguyên thân là hai người khác nhau, cậu vẫn luôn tin chắc như vậy.
Nhưng đây là lần đầu tiên, cậu không còn vững tin nữa, vì sao cậu lại có thể cảm nhận được rõ ràng niềm vui nỗi buồn, sự thất Hiên cũng như tuyệt Hiên của nguyên thân đến thế, rõ đến từng cảm xúc nhỏ nhất, như thể nó đã xảy ra với chính cậu vậy.
Tống Á Hiên là người thông minh, mà người thông minh thì thường hay nghĩ nhiều, từ đáy lòng cậu nổi lên một suy đoán gần như không có cơ sở, nó chỉ hơi ló cái đầu ra đã bị Tống Á Hiên mạnh mẽ ghìm xuống.
Không thể nào, cậu không thể là nguyên thân được.
Cuộc đời thảm thương như vậy, sao có thể là của cậu được?
Cậu hơi ngẩn người, nghĩ đến Lưu Diệu Văn.
Bây giờ Lưu Diệu Văn thích cậu, hình như cũng không có biểu hiện nào của ham muốn khống chế cũng như chiếm giữ, Tống Á Hiên nhìn lên trần nhà, hi Hiên lần này cậu sẽ không bước lên con đường cũ của nguyên thân.
Nếu như thực sự không thể tránh khỏi, cậu cũng không đời nào ngồi chờ chết, là ve sầu thoát xác hay là trực tiếp ngả bài thì cậu cũng sẽ không bao giờ để mình trở thành một người phải phụ thuộc vào người khác.
Bị người ta cầm tù, lại càng là chuyện nghìn lẻ một đêm*.
*Nguyên văn: 天方夜谭, thiên phương dạ đàm, một cụm thành ngữ được dùng để chỉ truyện Ả Rập "Nghìn lẻ một đêm", hàm ý chỉ những việc chỉ có trong trí tưởng tượng, không có căn cứ, hoang đường và kì quái.
-
Trong nhà có hai tài xế thì hôm nay Cố Đại Chí và Đỗ Lệ Bình mỗi người trưng dụng một, Tống Á Hiên đành phải tự mình bắt xe đến trường.
Gặp đúng giờ cao điểm, không bắt được taxi, Tống Á Hiên quyết định ngồi xe buýt.
Không ngờ lại gặp phải người quen ở trên xe.
Tống Á Hiên nắm tay cầm trên đầu, nhìn Tưởng Trì đang ngồi ở trước mặt mình, hai người đối mặt mấy giây, trong chốc lát không ai nói gì.
Đang sáng sớm, ánh ban mai chiếu vào trong xe, chính diện với chỗ Tống Á Hiên đứng, cả người cậu như được dát ánh vàng.
Mỗi cái chớp mắt, hàng mi như rũ xuống từng vụn sáng li ti.
Hàng mi rủ xuống tạo thành một cái bóng dưới mắt, tựa như bút lông vẽ lên một nét mực trên trang giấy trắng.
Bỏ qua thành kiến, Tưởng Trì không thể không thừa nhận, Tống Á Hiên thật sự rất đẹp.
Gã căm giận nói: "Mày hẹn hò với Lưu Diệu Văn rồi à?"
Giọng của gã lớn, nửa cái xe đều nhìn về phía hai người bọn họ, Tưởng Trì mất tự nhiên hắng giọng, hừ một tiếng.
Tống Á Hiên nhìn gã, mỉm cười: "Vẫn chưa."
Hai mắt Tưởng Trì sáng lên nhìn cậu.
"Sắp." Tống Á Hiên lại ung dung bổ sung.
Đa số đều là Tống Á Hiên bắt chẹt người khác.
Điều kiện tiên quyết phải là quang minh chính đại, xưa nay Tống Á Hiên không thích mấy trò đánh lén.
Mặt Tưởng Trì tối sầm, không nói gì nữa.
Tống Á Hiên hơi tò mò, nhà Tưởng Trì giàu như thế, sao gã ta lại ngồi xe buýt. Cậu không hỏi, nhưng Tưởng Trì cảm nhận được cái nhìn của cậu, gã sờ lên mặt mình: "Mày nhìn cái gì?"
Tống Á Hiên thản nhiên nói: "Không có gì."
Hai người cũng chẳng phải bạn bè, thậm chí có thể nói là kẻ địch của nhau, cậu chỉ là tò mò chút thôi chứ không quan tâm.
Tưởng Trì cười lạnh một tiếng, gã hỏi: "Hôm nay mày chạy 3000 mét?"
Tống Á Hiên nhìn gã.
Tưởng Trì: "Tao cũng thế, mày lại muốn được tao nghiền ra bã à?"
Tống Á Hiên nhíu mày: "Mày không là cái gì."
Cậu nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không có chút đùa giỡn, là giọng trần thuật.
Nhờ có Tưởng Trì, Tống Á Hiên mới nhớ ra trong truyện có một tình tiết--
Nguyên thân và Tưởng Trì vẫn luôn chí chóe với nhau vì Lưu Diệu Văn, cái gì cũng muốn giành với nhau, trừ học tập. Nguyên thân học hành bết bát đứng cuối khối, thành tích của Tưởng Trì vẫn luôn bơi lội khoảng top trên, nguyên thân biết rõ nếu so thành tích thì mình không bằng, bèn cố gắng vượt qua Tưởng Trì ở những phương diện khác.
Đại hội thể dục thể thao mùa xuân năm lớp 10, hai người chạy 5000 mét, Tưởng Trì có tốc độ, nhưng không có sức bền, nguyên thân lại trái ngược với gã, chạy cự ly dài, chắc chắn Tưởng Trì sẽ thua.
Về phần tại sao Tưởng Trì lại tự tin như vậy, bởi vì gã thích giở trò, chính mình va chạm với nguyên thân còn chưa đủ, gã còn đưa tiền mua chuộc những thí sinh khác để bọn họ ngáng chân nguyên thân, đều là học sinh nên chẳng đáng là bao, Tưởng Trì rất hào phóng, bị phán phạm quy cũng chỉ là hủy thành tích của hạng mục đó thôi nên không ai quan tâm.
Giở trò thì thôi đi, còn ra vẻ như mình thật sự có tài năng.
Xe buýt thông báo đã đến trạm của trường cấp ba Kim Dương, Tống Á Hiên rũ mắt nhìn Tưởng Trì, thả tay cầm ra, nhếch khóe môi: "Tưởng Trì, mày cứ chờ xem."
Tưởng Trì sững sờ, lập tức cười khẩy đáp trả.
-
Ba ngày đại hội thể dục thể thao liên tiếp, có học sinh không thèm mặc đồng phục nữa, khu bồn hoa hai bên đường có dãy lều của các lớp được dựng lên, nước ấm, đường glu-cô luôn chuẩn bị sẵn sàng.
Ở chính giữa sân thể thao có một cái bảng đen rất lớn, phía trên ghi lại tổng điểm và xếp hạng của các lớp ngày hôm qua.
Tống Á Hiên nhìn, lớp bọn họ xếp thứ ba.
Cũng nhờ cán sự thể dục của lớp bọn họ liều mạng giành về từng điểm, còn có vài bạn nữ văn hay chữ tốt không ngừng sáng tạo khẩu hiệu cổ vũ, mặc dù phần này không được chấm nhiều điểm, nhưng chân muỗi vẫn là thịt, từng chút từng chút tích lũy lại cũng không ít.
Tống Chi Ngôn xách theo mấy chai Coca, đặt lên bàn cho mấy bạn nữ viết khẩu hiệu mỗi người một chai, cậu ta nói: "Có thể viết cho cá nhân không?"
Văn Đình ngẩng lên: "Cậu muốn viết cho ai?"
Tống Chi Ngôn chỉ vào chính mình.
Tống Á Hiên: "..."
Ngay sau đó cậu ta chỉ vào Tống Á Hiên: "Tôi với Tống Á Hiên."
Văn Đình đặt bút xuống: "Hôm nay Tống Á Hiên chạy 3000 mét, cậu là nhảy cao, muốn viết như thế nào?"
Tống Chi Ngôn vuốt tốc, hất cằm: "Thì, khen bọn này đẹp trai đi, dù sao thì cái này là rõ nhất rồi, ai cũng thấy, cậu vừa hô là bọn họ biết ai ngay."
Văn Đình hoàn toàn bị sự mặt dày của Tống Chi Ngôn làm cho kinh sợ, cô chống cằm: "Tự cậu viết đi, cái này tôi không viết nổi."
Lớp khác đều là cổ vũ các bạn cố lên, xông lên, riêng lớp bọn họ lại viết thành khen người ta đẹp trai nhất, có thấy ê mặt không hả?
Tống Chi Ngôn cầm bút lên: "Tự viết thì tự viết, tôi còn sợ mấy cậu không miêu tả hết được độ đẹp trai của tôi."
Thẩm Chiếu bước vào trong cổng trường, ba nó đưa nó đến, nó vào trong trường rồi vẫn còn chí chóe với ba nó.
"Không đưa cũng không tiễn, con mách mẹ để mẹ đánh chết ba!"
Ba nó bám vào cửa sắt: "Thằng ranh con, có ngon mày ra đây, hôm nay ba lột da mày!"
Âm thanh quá lớn, có mấy học sinh ở trong lều gần đó đều nhìn về phía nó, Thẩm Chiếu lại không quan tâm. Hôm nay nó không có hạng mục nào, cũng không mặc đồng phục, bên trong mặc áo thun màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo chống nắng kèm mũ màu lam nhạt.
Trông rất nhỏ bé.
Nó "sầm" một tiếng ném cặp lên trên bàn, mở cặp ra: "Tôi mang nước ngọt đây, nè, cho các ông một chai, phần còn lại tôi phải mang cho lớp mình."
Nó xách cặp lên chạy sang lều bên cạnh.
Tống Chi Ngôn còn đang cúi gằm múa bút thành văn khen mình với Tống Á Hiên đẹp trai nhất quả đất, bỗng nghe thấy tiếng Tống Á Hiên do dự nói: "Tống Chi Ngôn, mày nhìn xem, có phải quần của Chiếu ướt không?"
Tống Chi Ngôn ngó theo, ném bút đi cười rõ ngu: "Nước ngọt nó mang theo ướp đá, bỏ trong cặp nên ướt cặp, cặp ướt làm quần ướt, mày đừng nói cho nó biết, há há há há há há há há há há há há há ngu vl."
Tống Á Hiên: "..."
Cậu nhớ lại trước đó không lâu, cậu còn bẽ mặt với Lưu Diệu Văn.
Cũng là bị ướt quần, nhưng còn ê mặt hơn cả Thẩm Chiếu, bởi vì thứ bị ướt không phải là cặp sách, mà là quần lót.
Dù đã qua nhiều ngày rồi, nhưng nghĩ lại, Tống Á Hiên vẫn muốn đào cái hố mà chui xuống.
Nói mới nhớ, đống quần áo của Lưu Diệu Văn còn ở nhà, phải tìm lúc nào đó trả lại cho anh mới được.
Có lẽ là nghĩ gì được nấy, Tống Á Hiên nhìn Tống Chi Ngôn viết văn khen mình xong, bắt đầu viết về Tống Á Hiên, cậu không thể nhìn nổi nữa, bèn giương mắt quan sát xung quanh.
Vừa hay nhìn thấy Lưu Diệu Văn và Việt Phong đi ra khỏi dãy lớp học.
Hôm nay Lưu Diệu Văn mặc một cái áo cổ tròn dài tay màu trắng rộng rãi, quần thể thao buộc chun màu xám, vừa thoải mái dễ chịu vừa nhàn nhã, Tống Á Hiên rất ít khi thấy anh mặc như vậy. Hầu hết thời gian đều thấy anh mặc đồng phục, khóa kéo cao đến tận cổ, vừa cấm dục vừa lạnh nhạt, cảm giác cực kì xa cách.
Anh đi một mạch đến lều, có rất nhiều người ở trong ngẩng lên nhìn.
Lưu Diệu Văn không thể phơi nắng, trực tiếp đi thẳng vào trong, bởi vì quá cao nên lúc vào còn phải hơi cúi đầu.
Ngước mắt đã đối diện với Tống Á Hiên.
Tống Á Hiên chớp mắt, hỏi anh: "Lưng đỡ hơn chưa?"
Lưu Diệu Văn đi tới, đứng ở bên cạnh Tống Á Hiên, khẽ nói: "Hôm qua được em thổi cho thì đỡ hơn nhiều rồi."
Tống Á Hiên: "..."
Tống Chi Ngôn ngồi thẳng dậy, nhìn hai người: "Thổi? Thổi cái gì? Thổi kèn à?" (thổi kèn ở đây mang ý 18+ đó mấy bạn)
Tống Á Hiên: "..."
Không ai trả lời cậu ta, Tống Chi Ngôn chẹp miệng rồi tiếp tục viết, viết xong bèn đọc cho Tống Á Hiên nghe thử.
"Hiên Hiên, mày thấy tao viết được không?" Tống Chi Ngôn nhìn tác phẩm xuất sắc của mình, cực kì đắc ý, tràn đầy tự tin: "A, thiếu niên chạy mang theo cơn gió! A, ngay cả ánh nắng cũng muốn nhường đường cho cậu! Ôi, mồ hôi cậu rơi xuống cũng ngát hương mê người! Ôi, tất cả chúng tôi đều say mê cậu! Cậu đó, Tống Á Hiên, là ngọc quý Nam Hải! Là kim cương hiếm có, cậu, Tống Á Hiên..."
Tống Á Hiên không nghe nổi nữa, cậu đạp Tống Chi Ngôn một phát: "Im mồm."
Không cần phải quá lố như thế.
Văn Đình cười nghiêng ngả: "Tống Chi Ngôn, cậu chắc là muốn đọc cái này chứ, cậu thử hỏi xem lớp trưởng có đồng ý cho cậu đọc không?"
Tất cả khẩu hiệu cổ vũ sau khi đưa lên đài phát thanh đều phải được người chủ trì sàng lọc mấy lần, để đảm bảo phù hợp với quan điểm giá trị của chủ nghĩa xã hội, phù hợp với tác phong của thanh thiếu niên, qua hết mới được chọn lên đọc.
Mấy câu này của Tống Chi Ngôn, có khi còn không đến nổi tay của Lưu Diệu Văn.
Văn Đình nói thế xong khiến tất cả nhao nhao nhìn về phía Lưu Diệu Văn, muốn xem anh có phản ứng gì với hành vi mặt dày mày dạn này của Tống Chi Ngôn.
Tống Á Hiên có linh cảm, cậu có thể đoán được đại khái Lưu Diệu Văn sẽ trả lời như thế nào.
Lưu Diệu Văn đón nhận ánh mắt hiếu kì của đám người, liếc nhìn bên mặt của cậu bé bên cạnh mình, mỉm cười, giọng điệu vẫn thản nhiên: "Chỉ cần đúng với sự thật, không quá khuếch đại là được."
Đồ văn vở*!
*Xem lại giải nghĩa chương 46.
Văn Đình truy hỏi: "Vậy lớp trưởng, cậu có thấy, cái này khuếch đại sự thật quá không?"
Lưu Diệu Văn dừng lại một chút, lắc đầu: "Không."
"Là sự thật."
Nhiệt độ nóng rực theo đầu ngón tay tràn lên trên mặt, cuối cùng ngay cả gáy lẫn lỗ tai đều nóng bỏng, Tống Á Hiên xoa vành tai, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh: "Quá khen rồi."
Việt Phong nhìn Lưu Diệu Văn rồi nhìn Tống Á Hiên, không nhịn được cười ra tiếng.
Tống Chi Ngôn không để ý tới mấy chuyện đó, cậu ta phe phẩy tờ giấy trong tay: "Thấy chưa thấy chưa, tôi đã nói là không khoa trương mà, đến lão Hạ còn ok rồi, mấy người đợi lát nữa nhét cái này vô chung luôn."
Văn Đình không thể tin nổi, cô cảm thấy Tống Chi Ngôn quá vô liêm sỉ, mà dạo gần đây lớp trưởng cũng rất kì quái.
Cái này còn không khoa trương á, khen người ta là nước mắt mỹ nhân ngư còn không khoa trương?
Thế cô tự giới thiệu mình là Hằng Nga được không?
Ánh mắt Việt Phong đi dạo một vòng, dừng lại ở trên người nào đó trong căn lều phía đối diện, nét mặt trở nên kì quái.
Thẩm Chiếu ở lều đối diện đang chổng mông lên buôn chuyện, nó mặc một chiếc quần bò màu xanh nhạt, khoảng quần ướt ẩm ướt kia lộ rõ mồn một.
Tống Á Hiên định đi sang đó nhắc nhở một chút, dù sao thì chính cậu cũng đã từng trải qua, Tống Chi Ngôn giữ cậu lại: "Hiên Hiên, đừng, nó thấy bọn mình xấu mặt bao lần rồi? Lần trước mày uống say, ôm thùng rác gọi Lưu Diệu Văn, nó còn quay cả lại kia kìa, nói là đợi đến lúc mày kết hôn nó sẽ chiếu trên sân khấu để mọi người biết mày đã từng có một thời trẻ trâu như thế nào."
Tống Á Hiên cứng đờ: "Tao ôm thùng rác gọi Lưu Diệu Văn?"
Đây đều là những chuyện lặt vặt, trong truyện chủ yếu chỉ nhắc đến những thứ liên quan đến cốt truyện, những tình tiết lẻ tẻ bé như hạt vừng thế này không hề xuất hiện, thế nên Tống Á Hiên không biết.
Việt Phong phì cười: "Bây giờ A Hoàn thật ở đây rồi, cậu có thể ôm người thật mà gọi."
Mặt Tống Á Hiên nóng lên, xấu hổ tới nỗi muốn xỉu bảy ngày không tỉnh, bỗng nghe thấy Lưu Diệu Văn ở bên cạnh thản nhiên nói:
"Có thể."
Tác giả có lời muốn nói:
Lưu Diệu Văn: Đến đây đi
Tống Á Hiên:?
50
Chính vào thời điểm lúng túng ấy, lại xuất hiện cái người càng thêm xấu hổ, Thẩm Chiếu chạy như bay, nhào lên ôm lấy Tống Á Hiên, nó ngửa mặt nói: "Mấy người đang nói chuyện gì vậy?"
Tống Á Hiên đang do dự không biết có nên nói cho Thẩm Chiếu biết chuyện quần nó ướt không, nhưng nghĩ tới việc trong tay Thẩm Chiếu có video mình ôm thùng rác gọi Lưu Diệu Văn...
Trong chốc lát không ai trả lời nó, Thẩm Chiếu lại nhìn về phía Lưu Diệu Văn: "Lớp trưởng, anh không xin phép nghỉ à?"
Có lẽ là do mấy ngày ở chung khiến cho Thẩm Chiếu cảm thấy Lưu Diệu Văn cũng không đáng sợ đến vậy, cũng giống như bọn nó thôi, nên cảm giác câu nệ trước đây bớt đi nhiều.
Thật ra tất cả đều là do tưởng tượng thôi, lại còn chỉ có mình nó ảo tưởng.
Việt Phong nhìn Lưu Diệu Văn một cái: "Buổi sáng tôi hỏi cậu ta, cậu ta không chịu, nói là thiếu đi mình thì cái đại hội thể dục thể thao này sẽ mất đi một cảnh đẹp."
Đương nhiên đó không phải là nguyên văn câu nói của Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nói rằng: Hôm nay Hiên Hiên chạy 3000 mét, tôi không thể vắng mặt.
Nhưng Thẩm Chiếu lại quan sát Lưu Diệu Văn một hồi, sau đó gật gù, cực kì nghiêm túc nói: "Đúng thật, tôi cũng cảm thấy vậy."
Việt Phong: "..."
Hôm nay Tống Á Hiên cũng không mặc đồng phục, đồng phục của cậu đã đưa cho Lưu Diệu Văn vào tối qua rồi, sáng nay hơi lạnh, cậu bèn mặc một chiếc áo hoodie màu trắng.
Thẩm Chiếu kéo áo cậu: "Ông mua quần áo mới lúc nào thế?"
Áo hoodie có màu trắng thuần, không có cả logo, lại thêm quần áo của nguyên thân từ đầu đã nhiều rồi, sao Thẩm Chiếu lại nhìn ra đây là quần áo mới?
"Mẹ tôi mua." Cứ một quãng thời gian Đỗ Lệ Bình sẽ đi dạo phố, sắm sửa cho cả nhà già trẻ lớn bé, chủ yếu vẫn là để thỏa mãn ham muốn mua sắm của bà. Buổi sáng Tống Á Hiên trông thấy trong tủ có thêm mấy bộ quần áo chưa cắt mác là biết Đỗ Lệ Bình mua rồi.
"Đây có lẽ là bạn thân nhỉ, tôi còn biết ông mua quần áo mới..." Thẩm Chiếu đặt mông ngồi xuống ghế, lập tức im bặt, nó bật dậy như bị châm kim vào mông.
Thẩm Chiếu không thể tin nổi quay đầu, cuối cùng nó cũng hiểu vì sao lúc đi sang đây Tống Chi Ngôn lại toe toét với nó, Hiên Hiên có vẻ muốn nói lại thôi rồi.
Nó nhìn về phía Việt Phong: "Tại sao anh không nói cho tôi biết là quần tôi ướt? Tuyệt giao!"
Việt Phong: "..." Tự dưng bị ụp cho cái nồi thật lớn!
Chu Hổ tuyên bố trong loa hạng mục ngày hôm nay chính thức bắt đầu, Lưu Diệu Văn nhìn về phía Tống Á Hiên: "Tôi đi lên đây."
Trên đài chủ tịch có dựng lều, bởi vì có giáo viên ở đó, phía sau còn bày hai cái quạt điện, tốt hơn chỗ bọn họ nhiều.
Tống Á Hiên gật đầu.
Cậu thu hồi tầm mắt từ trên người Lưu Diệu Văn về, đúng lúc lướt qua một cái bồn hoa cách đó không xa, chỗ đó có mấy người vây quanh Tưởng Trì, Tưởng Trì đang nói gì đó.
Sau đó Tống Á Hiên trông thấy bọn họ lấy điện thoại ra, Tưởng Trì lần lượt quét mã cho từng người, rồi vỗ vai một người trong số đó, cười vô cùng đắc ý.
Tống Á Hiên hơi nhíu mày.
Trong đầu đã có suy đoán.
-
Nội dung chạy 3000 mét diễn ra vào buổi chiều, không phân đường chạy, chia nhóm thi theo khối, Tống Á Hiên là nhóm thi lớp 11, cậu điểm danh và kiểm tra xong lập tức đứng ở trên đường chạy, mấy người trước đó nói chuyện với Tưởng Trì, đương nhiên cũng ở trong khối 11.
Tống Á Hiên cảm thấy chỉ số IQ của Tưởng Trì quá thấp, một trò mà sử dụng đến hai lần...
Buổi sáng Thẩm Chiếu đã phải cởi quần ra phơi khô mất nửa tiếng, lúc này nó chạy đến sau lưng Tống Á Hiên, giúp cậu buộc lại dây cột tóc, có hơi căng thẳng: "Có khi nào Tưởng Trì sẽ lại ngáng chân ông không?"
Đại hội thể dục thể thao vào mùa xuân năm lớp 10, Tưởng Trì ngáng chân khiến Tống Á Hiên phải vào phòng y tế, chưa tính đến đầu gối bị trầy xước, còn bị trặc chân, Thẩm Chiếu thầm chửi bới ở trong lòng, sao tên Tưởng Trì này con mẹ nó cứ như âm hồn không tan vậy chứ.
"Có thật là thằng đó thích Lưu Diệu Văn không vậy? Sao lúc nào cũng kiếm cớ nhằm vào ông thế?"
Thẩm Chiếu lầm bầm, nó cảm thấy Tưởng Trì cứ như thằng điên, rõ ràng mồm nói thích Lưu Diệu Văn, nhưng thằng đó lại chưa từng làm cái gì vì Lưu Diệu Văn, nhưng nếu nói mỗi ngày gây chuyện với Tống Á Hiên là vì Lưu Diệu Văn, thì đúng là làm không ít đâu.
Tiếc là bây giờ Lưu Diệu Văn cũng không cần Tưởng Trì phải thay anh gây chuyện với Tống Á Hiên.
Nghĩ đến đây, Thẩm Chiếu quay sang phía Tưởng Trì, cười một tiếng đầy khiêu khích.
Tưởng Trì nhìn sang, nụ cười của Thẩm Chiếu cũng chỉ gói gọn trong mấy ý tứ kia, gã suy nghĩ một hồi, mặt sầm xuống.
"Không sao." Tống Á Hiên nói: "Tôi nắm chắc được."
Tự mình tới cửa tìm tai vạ, Tống Á Hiên cũng không ngại dạy cho bọn họ cách làm người.
Tống Chi Ngôn cầm tờ giấy ghi khẩu hiệu chạy lên đài chủ tịch, hạng mục nhảy cao đã kết thúc từ trưa, không ai thèm đọc khẩu hiệu cổ vũ cho cậu ta, cậu ta bèn để Thẩm Chiếu đọc, thu hút đủ sự chú ý.
Bây giờ đến lượt Tống Á Hiên...
Là thiếu niên tỏa sáng có mồ hôi thơm ngát, Tống Á Hiên cảm thấy hơi khó thở, cậu đẩy Thẩm Chiếu một cái: "Đừng để Tống Chi Ngôn đọc."
Thẩm Chiếu: "Ok, vậy để tôi đọc cho."
"..."
Hai bậc thang cuối cùng, Tống Chi Ngôn gần như là nhảy lên, hai tay cậu ta chống trên mặt bàn, nhìn Lưu Diệu Văn: "Lão Hạ, cậu đọc hay là tôi đọc?"
Lưu Diệu Văn còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Chiếu đã chạy lên: "Tao đọc tao đọc cho, Hiên Hiên bảo tao đọc."
Lưu Diệu Văn đứng dậy, đưa míc cho Thẩm Chiếu: "Tôi xuống dưới xem."
Tống Chi Ngôn nhét bản thảo vào trong tay Thẩm Chiếu: "Tôi đi nữa."
Thật ra Thẩm Chiếu muốn chạy mấy vòng cùng Tống Á Hiên, sau đó đứng ở đích tặng cho cậu một cái ôm nồng thắm cơ, sao bây giờ lại thành một mình nó ở lại đài chủ tịch rồi?
Khối 11 có cả thảy 15 người, chỉ thi một lần, lấy 5 vị trí đầu, trừ ba hạng đầu thì hai hạng còn lại phát giải khuyến khích.
Trọng tài giơ cờ lên, còi ngậm ở trong miệng.
Tống Á Hiên đứng ở vòng chạy ngoài cùng, không phải vị trí thuận lợi nhất, khi chen vào trong có nhiều người sẽ dễ bị trượt chân.
Mặt trời chói chang, giống hệt như hôm đại hội thể dục thể thao mùa xuân năm lớp 10 ấy, cậu bé đội mũ lưỡi trai, ghé vào bàn chủ tịch: "Lưu Diệu Văn, tớ sẽ mang giải nhất về cho cậu."
Hắn nói xong, nhanh chóng chạy khỏi đài chủ tịch, một câu "Đừng để bị ngã" của Lưu Diệu Văn theo góc áo của nam sinh chạy đi bay vào trong gió.
Tiếng còi vang lên, lá cờ rơi xuống.
Tống Á Hiên không định giành chỗ vào trong ngay, nhưng chưa gì đã có người muốn ngăn cản cậu.
Không quen.
Tên kia cao hơn Tống Á Hiên nhiều, trực tiếp lao đến chỗ cậu, hoàn toàn không tuân theo quy tắc thi đấu, có lẽ là Tưởng Trì đã nói cho bọn họ là Tống Á Hiên không có lực bật nên không cần lo lắng, cậu thích thoải mái nhàn nhã mà chạy, không coi ai ra gì.
Y không ngờ Tống Á Hiên sẽ tăng tốc, y vồ hụt, cắm đầu xuống đất.
Trên đường chạy cao su bỗng có một khuôn mặt đỏ bừng, không đứng lên được, giáo viên lập tức cho người ra đỡ y vào.
Lưu Diệu Văn đứng ở vạch đích, đôi mắt hơi híp lại.
Tưởng Trì đang dẫn đầu, gã không có lực bền, chỉ có thể cố gắng kéo dài khoảng cách với mọi người ngay từ đầu, giảm bớt tỉ lệ bị đuổi kịp vượt qua.
Tống Á Hiên ở vị trí thứ ba, cậu cũng không nóng nảy, cậu thích nhìn kẻ địch tự cho là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, sau đó cứ thế kéo gã xuống, để gã làm vẻ mặt không thể tin được không thể nào chấp nhận được.
Tưởng Trì tìm bốn năm người, gần như mỗi vòng chạy đều có người muốn gây khó dễ cho Tống Á Hiên, khi Tống Á Hiên ở vòng chạy thứ tư mặt không cảm xúc giẫm thẳng lên cổ chân của một kẻ, người kia ngã ra đất gào khóc, dáng vẻ như không chỉ bị giẫm một phát, khiến cho những kẻ chưa kịp ra tay cũng trở nên lo sợ bất an.
Tưởng Trì không nói cho bọn họ Tống Á Hiên khó đối phó như vậy, hoàn toàn không có vẻ gì là ngu ngốc.
Nửa vòng chạy cuối cùng, Tống Á Hiên bắt đầu tăng tốc, Tưởng Trì đang dẫn trước cậu nửa vòng, nhưng nhìn dáng vẻ của gã là biết kiệt sức rồi, mặt đỏ bừng, cả cổ cũng đỏ, thở hổn hển, mỗi bước chân đều rất nặng nề.
Loa phát thanh bắt đầu vang lên tiếng cổ vũ.
Giọng của Thẩm Chiếu rất cao, rất trong, ngay từ chữ đầu tiên Tống Á Hiên đã nhận ra giọng của nó rồi.
Quả nhiên là vẫn không thoát.
"A, thiếu niên chạy mang theo cơn gió! A, ngay cả ánh nắng cũng muốn nhường đường cho cậu! Ôi, mồ hôi cậu rơi xuống cũng ngát hương mê người! Ôi, tất cả chúng tôi đều say mê cậu! Cậu đó, Tống Á Hiên, là ngọc quý Nam Hải! Là kim cương hiếm có, cậu, Tống Á Hiên, cậu là mặt trăng xa vời không thể chạm tới, là mặt trời nóng cháy rực rỡ! Cố lên nào người thiếu niên! Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về cậu!"
Hai câu cuối là do Văn Đình thật sự không nhìn nổi phải thêm vào cho bọn họ, chứ ban đầu là Tống Chi Ngôn viết ngàn vạn thiếu nữ cuối cùng cũng sẽ mê muội vì cậu. Nếu thật sự đọc ra, có khả năng cao là Chu Hổ sẽ xách dao phay đuổi theo chém Tống Chi Ngôn.
Là bạn cùng lớp, Văn Đình không đành lòng nhìn Tống Chi Ngôn qua đời khi còn niên thiếu.
Bên tai Tống Á Hiên đã không còn những tiếng hô hào, cậu chỉ muốn thắng.
Làn da cậu rất trắng, bây giờ lại ửng hồng, mồ hôi dọc theo gương mặt chảy từ cằm xuống cổ, chạy được nửa đường cậu đã xắn tay áo lên, khi chạy qua đám người đứng ở bên đường chạy, cậu còn mang theo cả gió.
Vòng chạy cuối cùng, Tưởng Trì nghe được tiếng bước chân sau lưng, hơi hoảng sợ.
Sao gã có thể thua Tống Á Hiên được?
Tống Chi Ngôn đứng ở vạch đích, tay chống hông, đứng ở chính giữa: "Tới đây, Hiên, vòng ôm của bố vĩnh viễn mở rộng vì mày!"
Mọi người: "..."
Lưu Diệu Văn đi qua, vỗ vai Tống Chi Ngôn: "Tôi đón em ấy cho, cậu về lớp lấy hai thanh đường glu-cô lại đây, thêm chai nước nữa."
Tống Chi Ngôn không nghĩ tới những chuyện đó, vỗ trán: "Đúng rồi, đúng rồi, để tôi đi lấy đường glu-cô với nước, lão Hạ, cậu đón Hiên Hiên nhé, cậu không phơi nắng được, để tôi đi cho."
Ngay cả lý do không thể đi lấy đồ Tống Chi Ngôn cũng đã nghĩ hộ Lưu Diệu Văn, bởi vì bây giờ anh không thể ra nắng.
Cậu ta vội vàng chạy về lều của lớp, Lưu Diệu Văn hợp tình hợp lý thế chỗ cho cậu ta.
Mặt mày Lưu Diệu Văn lạnh nhạt, khi đứng ở đó, tiếng líu ríu xung quanh cũng trở nên nhỏ hơn. Mặc dù mỗi ngày trên diễn đàn đều có "tin đồn" liên quan đến việc Lưu Diệu Văn theo đuổi Tống Á Hiên, nhưng bọn họ chưa được thấy tận mắt, là tận mắt đó!
Phải nhìn cho thật kĩ mới được.
100 mét cuối cùng là đường chạy thẳng, Tống Á Hiên và Tưởng Trì cùng lúc xuất hiện ở khúc rẽ.
Ít nhất bằng mắt thường có thể thấy được khoảng cách không quá lớn.
Thẩm Chiếu cầm míc gào thét ở trên đài chủ tịch: "Hiên Hiên, vượt qua thằng đó đi!"
Chu Hổ ngồi ở trong phòng làm việc với máy điều hòa mát mẻ, ấn đường hơi nhăn lại.
Thầy giáo ngồi bên cạnh cười ha hả: "Học sinh khóa này hăng hái ghê, ha ha ha ha ha."
"..."
50 mét cuối, Tưởng Trì như thằng thiểu năng, gã giành đường chạy của Tống Á Hiên trước mặt tất cả mọi người, muốn vượt qua cậu, khoảng cách hai người rất gần.
Hơi thở của Tống Á Hiên hơi loạn, cậu hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: "Mày nợ tao."
Vừa dứt lời, Tưởng Trì ngã sấp xuống trên đường chạy cao su, gã tự trượt chân, tiếng cổ vũ của bạn học lớp gã lập tức im bặt, mọi người luống cuống chạy lên đỡ Tưởng Trì rời khỏi đường chạy.
Giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn trên mặt Tưởng Trì, mặt gã từ đỏ bừng nhanh chóng chuyển thành tái nhợt, gã kéo ống quần lên, nhìn thấy chỗ cổ chân nhô cao, giống như da thịt nhô lên do bị gãy xương.
Lần tăng tốc cuối cùng, Tống Á Hiên đã cảm thấy hơi kiệt sức, hơn một nửa sức lực của cậu đều hao phí trên đám Tưởng Trì, cuối cùng cũng kết thúc, khi cậu thở ra một hơi, sự mệt mỏi cũng theo đó mà xông tới.
Mồ hôi thuận theo sợi tóc, nhỏ xuống lông mi, Tống Á Hiên chớp chớp mắt, đưa tay lau đi.
Cậu nhìn vạch đích, chỉ thấy Lưu Diệu Văn đứng đó, vẻ mặt anh hờ hững, khi ánh mắt nhìn đến Tống Á Hiên, lại có phần mềm mại.
Mười mét cuối cùng.
Năm mét.
Giây phút cán đích, chân Tống Á Hiên mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống, chạy cự li dài rất mất sức, cộng thêm việc cậu luôn phải cảnh giác mức độ cao với đám người Tưởng Trì, khiến cho sau khi mọi thứ kết thúc cậu mới cảm nhận được sự mệt mỏi.
Lưu Diệu Văn kịp thời đỡ lấy cậu, ôm eo cậu bé trong lòng, để cậu tựa ở trên vai mình.
Môi Tống Á Hiên dán lên tai Lưu Diệu Văn, thở hổn hển.
Lưu Diệu Văn rũ mắt, giơ tay vuốt tóc Tống Á Hiên, khẽ nói: "Hiên Hiên giỏi quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro