Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46-49

46
Tống Á Hiên ngơ ngác nhìn Lưu Diệu Văn, dường như không hiểu tại sao Lưu Diệu Văn lại nói như vậy.

Y chưa từng nghĩ như thế.

Tống Á Hiên nhớ rõ thân phận của mình ở xã hội hiện đại, nhớ được ký ức, những việc đã trải qua và cả kiến thức học được, tất cả đều là thật. 

Sao y có thể là nguyên chủ được?

"Không thể nào." Tống Á Hiên lắc đầu, "Chuyện này thật vô lý."

"Vô lý?" Lưu Diệu Văn như nghe thấy chuyện cười, "Ngươi vừa nói với ta rất nhiều thứ, gì mà thế giới khác rồi xuyên tới, còn bảo ta chỉ là một nhân vật trong sách. Có thứ nào là hợp lẽ thường không?"

Lưu Diệu Văn cũng không ngờ bản thân lại dễ tin người như vậy, có thể tiếp nhận hết mấy câu chuyện khó tin của Tống Á Hiên.

Sau khi biết được đáp án, Lưu Diệu Văn chợt hiểu rõ tất cả. Mấy lời Tống Á Hiên nói tối nay đã xóa tan gần hết nghi ngờ của hắn trong mấy ngày qua.

Từ khi bắt đầu sống với Tống Á Hiên tới khi Úc Diễn xuất hiện, bí ẩn ngày càng tăng, nhưng Lưu Diệu Văn cũng dần chắc chắn một chuyện.

Đó là Tống Á Hiên không thể giết hắn.

Điều này buộc hắn phải nhớ lại suy đoán ban đầu của mình.

Trong ba năm ấy, có lẽ Tống Á Hiên đã gặp phải chuyện gì đó. Hơn nữa, chuyện này cũng không đơn giản chỉ là việc khó nói bình thường.

Vì thế Lưu Diệu Văn đã dùng chuyện của Tiêu Hoán để thăm dò Tống Á Hiên.

Đúng như dự đoán, Tống Á Hiên không hề nhớ mấy chuyện ngày xưa.

Sau khi chắc chắn không phải là do Tống Á Hiên thay đổi, vậy thì chỉ còn lại một cách giải thích. Dù trong ba năm ấy đã xảy ra chuyện gì, dù Tống Á Hiên vẫn còn chuyện giấu hắn thì cũng không ảnh hưởng đến đáp án này.

Tống Á Hiên bị mất trí nhớ.

Đây là đáp án mà Lưu Diệu Văn rút ra được sau bao ngày điều tra, thăm dò và suy nghĩ.

Mãi đến hôm nay, sau khi Tống Á Hiên kể hết mọi chuyện, cuối cùng phần bị thiếu hụt cũng được bổ sung.

Lưu Diệu Văn nói ra toàn bộ suy đoán của mình cho Tống Á Hiên nghe, hắn khẽ nói: "Nếu hiện tại ngươi có thể tới đây thì tại sao trong quá khứ lại không thể? Nếu mọi chuyện đều không rõ ràng, vậy sao chúng ta không nghĩ, khoảng thời gian ngươi bị mất trí nhớ hồi nhỏ, chính là lúc ngươi đến nơi này."

"Ban đầu ngươi tỏ ra xa lạ với thế giới này, nhưng lại có thể đoán được chính xác chuyện xảy ra trong tương lai, nếu không phải đã biết trước kết cục thì sao ngươi có thể làm được điều đó?"

"Ta..." Lông mi Tống Á Hiên khẽ run, yếu ớt nói: "Ta không biết."

Y đã từng nghĩ nguyên chủ cũng đến từ một thế giới khác giống mình. Nhưng đó chỉ là suy đoán, không thể kiểm chứng được.

"Chỉ còn một chuyện mà đến giờ trẫm vẫn không hiểu." Lưu Diệu Văn nói tiếp: "Sao ngươi lại phản bội trẫm."

Tống Á Hiên nói: "Không phải vì nguyên chủ muốn báo thù cho gia tộc của mình sao?"

"Báo thù?" Lưu Diệu Văn khẽ cười rồi nói: "Khi đó ngươi chỉ là con riêng của Diệp gia, con trai của một nô tỳ, từ khi sinh ra đến lúc rời khỏi Diệp gia, ngươi không hề nhận được ơn huệ hay săn sóc nào từ họ. Ngươi cảm thấy trẫm sẽ tin chuyện báo thù này à?"

Tống Á Hiên cũng thấy giả thuyết này vô lý, lẩm bẩm nói: "Sao ta biết được là y nghĩ thế nào chứ."

Lưu Diệu Văn lại im lặng.

Đây đúng là phần duy nhất còn thiếu trong toàn bộ câu chuyện

"Có lẽ mọi chuyện cũng không phức tạp như thế đâu." Lưu Diệu Văn bỗng nhiên nói: "Ngươi vừa nói chúng ta đang ở trong một cuốn sách, mà cuốn sách này bắt đầu bằng việc Diệp thừa tướng âm mưu tạo phản, bị trẫm xử tử. Vậy nếu muốn câu chuyện này có khởi đầu, sự phản bội của ngươi là phần quan trọng nhất."

"Ý của ngươi là..."

Lưu Diệu Văn nói: "Trẫm chỉ muốn nói, có khi nào việc ngươi phản bội đã được định sẵn từ trước, nên ngươi không thể kiểm soát được hành vi của mình trong ba năm đó không?"

Tống Á Hiên không trả lời, trong điện yên tĩnh một lúc lâu.

Suy đoán của Lưu Diệu Văn vô cùng táo bạo nhưng không phải là không có lý.

Nếu trong ba năm đó, Diệp thừa tướng bắt buộc phải tuân theo kịch bản gốc mà làm ra một số chuyện, vậy thì có thể giải thích rõ toàn bộ hành vi, thói quen và cả tính cách khác thường của y rồi.

"Nhưng ..." Tống Á Hiên rũ mắt, "Nhưng đây chỉ là suy đoán của ngươi, không có gì để chứng minh hết."

"Không sai, tất cả đều không có căn cứ, cũng không thể tra ra được." Lưu Diệu Văn thở dài, cúi người ôm Tống Á Hiên vào lòng, "Nhưng A Thư à, bí ẩn của thế giới này vốn là khó hiểu, đừng để bị che mắt."

Lưu Diệu Văn vuốt tóc Tống Á Hiên, khẽ nói: "Đối với trẫm, bí mật trên người ngươi hay chân tướng mọi chuyện đều không quan trọng. Dù trước đó ngươi đã gặp phải chuyện gì thì bây giờ ngươi cũng đang ở cạnh ta, như thế là đủ rồi."

"Nhưng lỡ như ta không phải.."

Lưu Diệu Văn híp mắt lại: "Ngươi cứ như vậy, trẫm sẽ tức giận thật đấy."

Tống Á Hiên im miệng ngay.

"Ngươi đó, cứ phải để trẫm nói thế này mới chịu ngoan ngoãn nghe lời." Tay Lưu Diệu Văn trượt theo sống lưng Tống Á Hiên xuống dưới, lén nhéo một cái, "Đừng quên, ngươi dám nhân cơ hội trẫm say rượu, một mình đi gặp nam nhân khác, trẫm còn chưa tính sổ với ngươi đâu."

Tống Á Hiên: " Nhưng Tiêu Hoán là khôn quân..."

"Nhưng cậu ta thích ngươi." Lưu Diệu Văn ngắt lời: "Mấy năm trước, tên khốn đó đã muốn cướp ngươi đi, giờ đã thành khôn quân nhưng lòng vẫn mang ý xấu. Có lẽ trẫm nên cho cậu ta một chức quan rồi đẩy đi canh giữ biên cương."

Tống Á Hiên ngẩng đầu lên: "Bắt khôn quân ra chiến trường, sao ngươi quá đáng thế?"

Lưu Diệu Văn bình tĩnh nhìn y.

Tống Á Hiên lật mặt ngay: "Tiêu Hoán lớn lên ở quân doanh, có ước mơ được tòng quân, thế này... Thế này cũng rất tốt."

Lưu Diệu Văn nở nụ cười, tay hắn xoa nhẹ lên eo Tống Á Hiên: "Được, xem như đã quyết định xong hình phạt cho cậu ta, vậy ngươi thì sao?"

"Ta... Ta cũng phải bị phạt à?"

Lưu Diệu Văn liếc y: "Ai vừa mới khóc sướt mướt bảo tùy trẫm xử lý thế?"

"..."

Y đã nói lời này sao?

Tống Á Hiên nhíu mày, kết hợp với vành mắt hơi sưng đỏ, nhìn rất đáng thương: "Bệ hạ định xử lý ta thế nào?"

Lưu Diệu Văn không trả lời.

Bàn tay hắn từ từ men theo người Tống Á Hiên xuống dưới rồi chạm vào phần hơi nhô lên trên bụng y.

Tống Á Hiên căng thẳng đến mức nắm chặt chăn mỏng bên dưới.

"Có nhóc con này ở đây, đúng là không tiện lắm." Lưu Diệu Văn sờ bụng y qua lớp áo mỏng, hắn hơi tiếc nuối mà nói: "Nợ đó đi, chờ sau khi sinh nhóc con ra rồi mới thi hành hình phạt hôm nay."

Tống Á Hiên "A" một tiếng, đang định nói tiếp thì bị tiếng xôn xao ngoài cửa sổ cắt ngang.

Tiếng ồn ào của người hầu truyền từ ngoài cung vào phòng.

Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên lên: "Sắp tới giờ Tý rồi, mọi người đang chuẩn bị đón năm mới."

Tống Á Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn lồng được treo khắp cung điện, khiến cả hoàng thành sáng rực rỡ.

"Chỗ này nhìn không rõ, để trẫm dẫn ngươi đến nơi khác." Lưu Diệu Văn khoác áo lông cáo lên người Tống Á Hiên rồi bế y lên.

Lưu Diệu Văn bước ra cửa, Tống Á Hiên chưa kịp hỏi hắn muốn đi đâu thì bỗng nhiên thấy bản thân bay vọt lên trời.

Lưu Diệu Văn bật nhẹ bằng mũi chân rồi nhảy lên nóc nhà.

Hắn đặt Tống Á Hiên đứng vững trên mái hiên.

Tầm nhìn của y lập tức được kéo rộng ra.

Tống Á Hiên ngước lên, nhìn thấy một vài cung nữ đang vui vẻ chơi đùa trong tuyết, xa hơn nữa là vài tiểu thái giám đang quây quần đốt pháo hoa.

Ở phía chân trời, từng chiếc đèn Khổng Minh bay lơ lửng giữa trời rồi nhanh chóng hòa vào màn đêm đầy sao.

Đây là lần đầu Tống Á Hiên bình tĩnh ngắm nhìn phong cảnh của thế giới này.

Đây cũng là lần đầu y cảm nhận rõ nơi này không chỉ là thế giới trong sách. Nó là cuộc sống hiện thực của rất nhiều người, bọn họ đều là người thật, đều có máu có thịt.

Tất nhiên cũng bao gồm... người đang đứng cạnh y.

Lưu Diệu Văn không có lòng dạ ngắm phong cảnh. Hắn cẩn thận kéo áo lông cáo trên người Tống Á Hiên kín lại, một tay ôm chặt eo y, như sợ y bất cẩn té xuống.

Tống Á Hiên nghiêng đầu nhìn sang.

Tối nay, phản ứng của Lưu Diệu Văn khiến y rất bất ngờ.

Y không ngờ hắn lại có những suy nghĩ như thế trong đầu.

Dường như vị đế vương trẻ tuổi này trời sinh đã là như vậy, trước giờ hắn đã tin tưởng chuyện gì thì sẽ luôn chắc chắn, chuyên chế và không nói lý lẽ.

Nhưng chính vì thế mà trông hắn mới thật....Chói mắt

Tống Á Hiên nhìn hắn đến ngẩn người, y chợt nói: "Lưu Diệu Văn—"

Bỗng nhiên, có tiếng nổ vang trời truyền từ nơi xa đến cắt ngang lời Tống Á Hiên. Sau đó, từng đợt pháo hoa bay vút lên từ khắp nơi trong cung rồi nở rộ trong màn đêm tăm tối.

Năm mới đã đến.

Lưu Diệu Văn quay đầu lại, đôi mắt tuấn mỹ ẩn chứa ý cười, hắn khẽ mở miệng, nhưng tiếng pháo nổ đì đùng đã át đi giọng hắn.

"Ngươi đang nói cái gì..." Tống Á Hiên định hỏi, Lưu Diệu Văn bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi y.

Nụ hôn này không sâu nhưng lại rất dài, mãi đến khi tiếng pháo nổ ngừng lại, Lưu Diệu Văn mới buông y ra.

"Lúc ở Phương Hiên Lâu ta đã muốn làm như vậy rồi." Lưu Diệu Văn cụng trán với y, mỉm cười nói: "Nhưng khi đó ta không dám "sàm sỡ" ngươi, vì sợ ngươi giận rồi chạy đi mất."

Tống Á Hiên bị hắn hôn đến khó thở, hai má hơi ửng đỏ: "Giờ ngươi hết sợ rồi à?"

"Sợ chứ." Lưu Diệu Văn nhìn y chăm chú, "Vậy ngươi sẽ bỏ đi sao?"

Tống Á Hiên: "Ta không biết..."

Lưu Diệu Văn im lặng hôn y tiếp.

Hắn đè Tống Á Hiên lên đầu rồng trên mái hiên, dùng sức hôn y.

"Suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời." Lưu Diệu Văn lùi nửa tấc, đáy mắt lộ ra ý cười dí dỏm: "Ngươi sẽ bỏ đi sao?"

Tống Á Hiên mím môi, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, chỉ cần Tống Á Hiên mở miệng là sẽ chạm phải môi đối phương.

"...Thả ta xuống." Tống Á Hiên nói.

Lưu Diệu Văn dứt khoát:"Trả lời trước, không nói thì không thả."

"..." Tống Á Hiên vẫn không trả lời, "Mau thả ta xuống!"

Lưu Diệu Văn cười cười, nhưng cuối cùng vẫn không dám để y ngồi trên nóc nhà quá lâu. Hắn ôm lấy Tống Á Hiên rồi nhún chân nhảy xuống mái hiên, sau đó bế người về phòng.

Đêm đã khuya, trong hoàng thành dần yên tĩnh lại, đèn ở Dưỡng Tâm Điện cũng đã tắt.

Tống Á Hiên dựa vào ngực Lưu Diệu Văn, mắt hơi khép lại.

Trong bóng tối, Lưu Diệu Văn hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"

Tống Á Hiên vẫn nhắm mắt, khẽ nói: "Đang nghĩ tại sao ngươi dám khẳng định suy nghĩ của mình là đúng."

"Không phải là hoàng đế thì nên cẩn thận sao? Lúc trước, ta bịa ra nhiều lý do như vậy mà ngươi chẳng tin cái nào cả." Tống Á Hiên khẽ thở dài, "Nhưng tối nay ta kể rất nhiều chuyện khó tin, sao ngươi không nghĩ rằng ta lại lừa ngươi tiếp? "

"Đúng là mấy lời ngươi nói tối nay rất khó tin. Nếu ngươi kể chuyện này với ai, sợ là mọi người chỉ biết cười trừ cho qua chuyện."

"Nhưng ngươi vẫn tin."

"Đúng, ta tin." Giọng Lưu Diệu Văn rất nhỏ: "Trẫm sẵn lòng tin tưởng ngươi."

Tống Á Hiên: "Tại sao?"

"Ngươi biết rõ câu trả lời." Lưu Diệu Văn nói, "Bởi vì ta yêu ngươi."

Đầu ngón tay Tống Á Hiên khẽ run lên.

Bởi vì yêu ngươi nên ta sẵn lòng tin tưởng toàn bộ lời ngươi nói, dù sự tin tưởng này chỉ đến từ một phía.

Trong bóng tối, giọng hắn trầm thấp mà rõ ràng: "Từng có một khoảng thời gian ta không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào. Ngươi đã giúp ta khi ta khốn khó, chúng ta lại có tình nghĩa bạn bè nhiều năm, nhưng cũng có cả... lừa dối, phản bội và thù hận."

"Vào đêm ngươi phân hóa trong rừng cây gần khu săn bắn, đã rất nhiều lần ta có ý định giết ngươi. Nhưng lúc đó trông ngươi yếu ớt như vậy, lại hoàn toàn tin tưởng và ỷ vào ta, rất giống dáng vẻ trong ký ức của ta."

"... Ta không nỡ ra tay."

"Bỏ lỡ cơ hội lần đó, sau này lại càng không thể ra tay." Lưu Diệu Văn cười giễu, "Thật đáng tiếc, điều đơn giản như vậy mà đến tận bây giờ ta mới hiểu được." 

Lưu Diệu Văn hỏi: "A Thư, có phải ngươi cần thêm ít thời gian để suy nghĩ kỹ mọi chuyện không?"

"Ta...chỉ là ta lo lắng thôi." Tống Á Hiên khẽ nói, "Lỡ như, ý ta là lỡ như, ta không phải...người mà ngươi biết, nhưng do ta mà người ấy không thể quay về được nữa, chuyện này không công bằng với ngươi... "

Lưu Diệu Văn ngắt lời y: "Có thật là ngươi chỉ đang lo lắng việc này không?"

Tống Á Hiên ngẩn người.

Lưu Diệu Văn thở dài, xoay người đè Tống Á Hiên xuống giường.

Trong điện mờ tối, chỉ có ánh trăng le lói từ từ đổ xuống, bao lấy bóng hình cả hai.

Đáy mắt hai người phản chiếu bóng hình của nhau, hồi lâu sau Lưu Diệu Văn mới lên tiếng: "Nãy giờ toàn là ngươi hỏi, trẫm cũng có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

Tư thế này khiến Tống Á Hiên không thể trốn tránh, y cố nghiêng đầu đi: "Ngươi...Ngươi nói đi."

Lưu Diệu Văn hỏi: "Sao lúc nãy ngươi không đi với Tiêu Hoán."

Tống Á Hiên ngẩn người.

"Nếu vừa rồi người chọn rời đi, trẫm sẽ không bao giờ biết được sự thật, ngươi có thể sống tự do ở một nơi khác trên thế giới này." Mắt Lưu Diệu Văn sáng rực lên, "Sao ngươi không đi?"

Tống Á Hiên mấp máy môi: "Bởi vì...... Bởi vì ta cảm thấy, ta đã chiếm thân thể người khác, còn lừa ngươi lâu như vậy, ta không thể...... Không thể rời đi như thế được."

Lưu Diệu Văn hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

Không hiểu sao Tống Á Hiên bị hắn nhìn cho chột dạ: "Chỉ ... Chỉ đơn giản như vậy."

"Vậy giờ ngươi đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, trẫm cũng không trách ngươi, ngươi vẫn muốn rời đi à?"

Tống Á Hiên im lặng.

Lưu Diệu Văn nhìn y chăm chú một lúc lâu, bỗng nhiên hắn buông y ra.

Lưu Diệu Văn đứng dậy, quay lưng về phía Tống Á Hiên, giọng hắn nhỏ mà lạnh lùng: "Trẫm không nói đùa, cũng không cố ép buộc, Tống Á Hiên, trẫm hỏi ngươi lần cuối, ngươi muốn rời khỏi kinh đô chứ?"

Tống Á Hiên nhìn bóng lưng hắn, mở miệng nhưng lại không nói nên lời.

"Nếu ngươi muốn, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ cho phép ngươi rời kinh đô, trẫm sẽ không hỏi nơi ngươi đến, cả đời này cũng không làm phiền ngươi nữa." Lưu Diệu Văn nói, "Quân vô hí ngôn, trẫm nói được làm được."

Giọng hắn rất nhỏ, nhưng lại ẩn chứa mấy phần uy nghiêm của đế vương.

Bầu không khí trong điện chợt cứng lại như đóng băng.

Tống Á Hiên ngồi ở đầu giường, hai chân từ từ cuộn lại: "Ta..."

Lưu Diệu Văn lạnh lùng nói: "Tống Á Hiên, nói cho trẫm nghe quyết định của ngươi."

Cơ thể Tống Á Hiên khẽ run lên.

"Ta không biết..." Viền mắt Tống Á Hiên hơi ửng đỏ, khẽ lặp lại, "Ta không biết..."

Lưu Diệu Văn lặng lẽ thở phào.

"Chỉ nói câu ngươi không muốn rời đi khó đến vậy sao?" Lưu Diệu Văn trở lại mép giường, ôm cơ thể run rẩy kia vào ngực, "Xin lỗi, sau này trẫm sẽ kiên nhẫn hơn, nhưng....giờ trẫm không muốn đợi thêm nữa."

Đây là lần thứ ba hắn nói xin lỗi trong tối nay, Tống Á Hiên ngẩng đầu lên, đôi mắt y long lanh đỏ hồng như mắt thỏ.

"Ngươi không muốn rời đi, chuyện này chẳng liên quan gì đến thân phận hay bí mật của ngươi."  Lưu Diệu Văn nghiêm túc nhìn y, "Ngươi không đồng tình với suy đoán trẫm nói tối nay, không phải do ngươi sợ lỡ đoán sai sẽ khiến trẫm không chịu được.

"...Mà là do ngươi không chấp nhận kết quả đó nổi."

"A Thư, trẫm không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì ở thế giới kia mà lại trở nên dè dặt như vậy, không dám tùy tiện trao tình cảm cho người khác."

Lưu Diệu Văn vuốt ve gương mặt tái nhợt của Tống Á Hiên, dịu dàng nói: "Ngươi sợ có được rồi lại mất đi, nên thà rằng không tin, cũng không muốn tin." 

Môi Tống Á Hiên khẽ run: "Ta... Ta không hiểu ngươi đang nói gì."

"Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện khác đi." Lưu Diệu Văn nói, "Ngươi thích ở chung với trẫm không?"

Lông mi Tống Á Hiên khẽ run lên.

Lưu Diệu Văn nghiêng người ghé lại gần rồi ôm y vào lòng: "Ngươi thích trẫm ôm ngươi như thế không?"

Tống Á Hiên vẫn không trả lời.

Lưu Diệu Văn càng ghé sát hơn, hôn lên mi mắt Tống Á Hiên.

Hắn cẩn thận hôn từ đuôi mắt xuống má rồi mũi, đến tận khóe môi, Lưu Diệu Văn mới ngẩng đầu: "Thích trẫm hôn ngươi không?"

Tống Á Hiên thở hổn hển.

Lưu Diệu Văn rất kiên nhẫn, hắn đè Tống Á Hiên xuống giường, hôn từng chút từng chút để trấn an y. Động tác của hắn đầy lôi cuốn, mê hoặc người khác dần vứt mũ đầu hàng, chìm xuống vực sâu dịu dàng.

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Ngươi thấy không, rõ ràng là ngươi thích nó."

Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Đừng nói với trẫm đây là bản năng của khôn quân, không có quyển sách nào viết như thế hết. Mấy ngày qua ngươi đọc nhiều như vậy mà vẫn không hiểu sao?"

"Luôn muốn ở gần người khác, mong muốn được ôm hôn, đây không phải do bản năng quấy rối, mà là do nơi này." Lưu Diệu Văn ấn lên ngực y, "Cảm nhận được không?"

Tim Tống Á Hiên đập nhanh theo tiết tấu, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lưu Diệu Văn nghiêm túc nhìn Tống Á Hiên, hắn giơ tay cầm tóc mai y lên rồi vuốt nhẹ nó.

Qua hồi lâu, hắn mới khẽ nói: "Tống Á Hiên, ngươi yêu ta."

___________________

Tác giả có lời muốn nói: 

Lưu Diệu Văn: Cuối cùng vẫn là trẫm gánh team.
Chương 47: Quay về nơi cũ

Edit: Dẹt

Beta: Yuyu + Dii

________________

Ánh mắt Lưu Diệu Văn nóng rực, khóe môi hắn cong lên vừa phải.

Dù trong tình cảnh này, hắn vẫn tỏ ra trầm tĩnh quyết đoán như thể nắm trong tay tất cả, đây là phong thái có được từ khi sinh ra và nhờ ngồi quanh năm trên địa vị cao. 

Tống Á Hiên cứ như bị câm, môi y khẽ run, không nói nên câu.

Y không biết nên trả lời thế nào.

Đối mặt với tra hỏi của Lưu Diệu Văn, y không thể chối được, cũng không dám nói dối.

E rằng đây là khoảnh khắc thảm hại nhất trong đời Tống Á Hiên. Có lẽ là do y quá chậm hiểu trong một số chuyện, hoặc là do y không dám, cũng không muốn suy nghĩ về nó.

Y vốn không thuộc về nơi này, thậm chí y còn lợi dụng tình cảm không dành cho mình, lợi dùng cả người trước mặt.

Y là người duy nhất không có tư cách cân nhắc việc đó.

Tống Á Hiên luôn muốn trốn tránh thế giới này. Chỉ cần y không lưu luyến người hay chuyện nơi đây, hoàn toàn coi nó là thế giới trong sách, thì y có thể làm bất cứ việc gì để giữ mạng.

Y có thể dùng rất nhiều lời nói dối để lừa gạt, cũng có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.

Nhưng nếu y đắm chìm trong đấy, tất cả sẽ thay đổi hết.

Vì thế y đã phải tự nhủ rất nhiều lần trong lòng, đừng nên quan tâm tới nó, không cần coi nó là thật, những chuyện xảy ra ở đây đều là giả.

Mãi tới khi Lưu Diệu Văn bày ra toàn bộ suy nghĩ y không muốn, cũng không dám nghĩ ở trước mặt y.

"Nếu tối nay ngươi không nói ra chuyện này, trẫm vốn muốn đợi thêm một thời gian nữa." Lưu Diệu Văn nhéo má Tống Á Hiên, khẽ cười, "Trẫm chưa từng thấy ngươi như vậy, rõ ràng trẫm là hoàng đế của một nước, ngươi coi trẫm thành cái gì rồi? Là công cụ giải khuây à?"

"Tất, tất nhiên là không phải!" Tống Á Hiên mím môi: "Ta. . ."

Giọng y hơi khàn, muốn nói lại thôi.

Lưu Diệu Văn không ép y nữa, hắn hơi nâng người dậy, lặng lẽ đợi.

Tống Á Hiên hít sâu, chậm rãi nói: "Ta muốn. . . muốn suy nghĩ thêm mấy ngày."

Con ngươi của Lưu Diệu Văn khẽ chuyển động, Tống Á Hiên vội nói: "Mấy ngày sau ta sẽ trả lời ngươi. Tối nay có quá nhiều chuyện, ta. . . giờ ta rất bối rối, ta cũng không biết. . ."

"Không sao hết." Lưu Diệu Văn xoa tóc Tống Á Hiên, trấn an y: "Nếu giờ nghĩ không ra thì để mai nghĩ tiếp, ngươi cần bao nhiêu thời gian cũng được. A Thư, không sao hết, đừng tự ép bản thân."

Viền mắt Tống Á Hiên hơi nóng lên, y cúi xuống dụi đầu vào ngực Lưu Diệu Văn để che giấu: ". . . Sao tự dưng ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy."

Lưu Diệu Văn ngẩn ra.

Tống Á Hiên rầu rĩ nói: "Sao ngươi không giống như lúc trước, tốt biết mấy, chứ như bây giờ, ta. . . . ."

Tống Á Hiên nắm chặt ống tay áo của hắn, giọng y hơi nghẹn ngào.

"Không đối xử tốt với ngươi, ngươi sẽ mắng ta." Lưu Diệu Văn khẽ vuốt tóc y: "Hơn nữa, nếu không như thế, ngươi lại chạy mất thì sao?"

Lưu Diệu Văn kéo chăn bọc kín người trong ngực, khẽ nói bên tai y: "Hồi nãy là lừa ngươi thôi, thật ra tối nay ta rất lo."

"Đất phong của Hộ Quốc công cách kinh đô ngàn dặm, đường đi lại gồ ghề, cơ thể ngươi không chịu nổi đâu. Nếu ngươi bỏ đi thật, ta sẽ không thể gặp lại ngươi nữa." Lưu Diệu Văn thở dài: "Lúc nào hoàng phi nhỏ của trẫm cũng nghĩ đến việc chạy trốn, không phải trẫm nên thể hiện tốt một chút, cố nghĩ cách giữ ngươi lại à?"

". . .Cẩu hoàng đế." Tống Á Hiên lẩm bẩm: "Biết ngay là ngươi không có ý tốt mà."

Lưu Diệu Văn cười.

"Được rồi, nghỉ ngơi thôi." Vừa nói xong, tay hắn đã sờ lên phần bụng nhô ra của y, "Dù ngươi không thấy mệt nhưng đứa bé thì mệt rồi."

Tống Á Hiên chớp mắt mấy cái.

Đúng nhỉ, thái y đã dặn, hiện giờ đứa bé đang lớn rất nhanh, y cần ngủ sớm để bồi bổ tinh thần

. . . Suýt nữa thì quên mất nhóc con này.

Tống Á Hiên ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mặt lại, nhịp thở nhanh chóng ổn định.

Ánh trăng trong trẻo, trong điện yên lặng đến mức chỉ còn nghe thấy nhịp thở ổn định của  cả hai, một lúc sau, Tống Á Hiên lặng lẽ mở mắt ra.

. . . . . . Không ngủ được.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, y ngủ được mới là lạ.

Tống Á Hiên ngước mắt lên, thấy người nằm cạnh y vẫn im lặng nhắm mắt, nhịp thở nhẹ nhàng mà ổn định.

Dù là ngoài hiện thực hay trong sách, Lưu Diệu Văn luôn là người đẹp nhất y từng gặp.

Hơn nữa người này còn đối xử tốt với y như thế.

Thật là quá đáng mà.

Tống Á Hiên rũ mắt, khẽ nói: "Ngươi còn như vậy nữa, dù ta không phải là nguyên chủ, ta cũng ——-"

"Shh. . . " Tống Á Hiên bỗng nhiên thấy đau.

Nhóc con đạp một cái lên bụng y.

Bị làm phiền cả đêm, cuối cùng chó con này cũng không nhịn được nữa, bắt đầu tức giận.

Tống Á Hiên nhíu mày ôm bụng, cố chịu cơn đau, bực bội nói: "Nhóc bại hoại, có tin ta không cần con nữa không?"

". . ."

Có lẽ là bị y quấy nhiễu giấc ngủ, Lưu Diệu Văn bỗng ôm Tống Á Hiên vào lòng, tay hắn sờ lên bụng y rồi nhẹ nhàng xoa. Được cha vỗ về, nhóc con dần yên tĩnh lại, không phá nữa.

"Ngủ đi." Lưu Diệu Văn vẫn nhắm mắt, khẽ nói: "Đừng quậy nữa." Không biết câu trấn an này là dành cho Tống Á Hiên hay cho đứa bé trong bụng, nhưng người được lợi nhất vẫn là y.

Trán Tống Á Hiên tựa vào ngực Lưu Diệu Văn, cảm xúc lo lắng nóng nảy dần bình tĩnh hơn.

Tống Á Hiên nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ say.

Mấy ngày tiếp theo, hai người họ ngầm hiểu ý nhau, không nhắc đến chuyện này nữa.

Sau đêm giao thừa sẽ có ba ngày nghỉ.

Vào ngày nghỉ cuối cùng, Tống Á Hiên bảo muốn xuất cung.

"Trở về Diệp phủ?" Y nhắc đến chuyện này là khi cả hai đang ăn cơm trưa, tròng mắt Lưu Diệu Văn khẽ chuyển động: "Sao lại muốn về đó?"

Tống Á Hiên nói: "Ta, ta muốn. . . .muốn xem nơi ta từng sống, có lẽ sẽ tìm thấy manh mối nào đó."

Lưu Diệu Văn không hề ngạc nhiên.

Thật ra từ khi Tống Á Hiên quyết định thẳng thắn với hắn, hắn đã đoán trước là người này sẽ có ý định như vậy.

Trong đầu Tống Á Hiên không có đoạn kí ức kia, nên rất khó thuyết phục bản thân tin việc y có mối liên hệ với nguyên chủ.

Vì vậy y muốn trở về chốn cũ, thử tìm lại chút dấu vết.

Lưu Diệu Văn suy nghĩ hồi lâu, hắn hơi do dự.

Tống Á Hiên căng thẳng: "Không được sao?"

"Cũng không phải không được, chỉ là. . . . " Lưu Diệu Văn thở dài, lắc đầu nói: "Thôi, nếu ngươi muốn đi thì trẫm sẽ đi với ngươi."

Hai người đổi sang trang phục thường dân, ngồi xe ngựa rời khỏi hoàng thành, chốc lát đã đến cửa sau Diệp phủ.

Lưu Diệu Văn tiện tay xé giấy niêm phong trên cửa, dùng sức đẩy một cái, cửa gỗ lâu rồi chưa mở vang lên tiếng 'két', một lớp bụi bặm bị hất tung lên.

Chờ bụi rơi xuống hết, Tống Á Hiên mới thấy rõ cảnh vật bên trong.

Lần trước tới, bọn họ chỉ đứng ở cái ngõ hẹp cạnh cửa sau chứ không vào phủ, nên Tống Á Hiên chưa từng thấy quang cảnh trước nhà.

Mãi tới hôm nay.

Diệp phủ đã mất đi vẻ xán lạn ngày xưa. Trong sân, mảnh đất vốn để trồng hoa cỏ đã bị xới tung lên, ngay cả nước trong ao sen cũng khô cạn, tuyết đọng chưa kịp tan lất phất rơi, trông rất đìu hiu.

Tất cả cửa phòng đều mở toang, liếc sơ một lượt bên trong không thấy gì cả, hoàn toàn trống rỗng.

Tống Á Hiên: ". . . ."

Lưu Diệu Văn "khụ" một tiếng rồi mới nói: "Cấm vệ quân đã đến tịch thu đồ đạc ở đây tận ba lần, nên. . . .không còn gì cả."

"Nhìn. . .nhìn ra được." Tống Á Hiên ngập ngừng.

Cấm vệ quân của Lưu Diệu Văn có năng lực chuyên môn thật đấy.

E là không thể moi ra được đồng cắc nào ở cái nơi rách nát này rồi.

Lưu Diệu Văn nói: "Mấy món đồ bị tịch thu đều được để ở Đại Lý Tự, nếu muốn xem, ta dẫn ngươi đi xem."

Tống Á Hiên lắc đầu: "Không cần."

Chắc chắn Lưu Diệu Văn đã tra xét mấy món này rất nhiều lần rồi, nếu có manh mối gì thì hắn đã tìm được từ lâu.

Tống Á Hiên nói: "Chúng ta tuỳ tiện đi dạo đi."

Diệp phủ không lớn lắm, đồ đạc bị tịch thu sạch sẽ, hai người nhanh chóng lục soát xong Diệp phủ.

. . . . Không phát hiện được gì.

Sau một canh giờ, Tống Á Hiên mới chịu dừng lại, y ngồi bên cạnh hồ sen cạn nước, nhìn sân nhà vắng vẻ ở đằng xa.

Thật ra việc tìm manh mối ở đây chỉ là phụ, y trở về vì nghĩ nếu bản thân thật sự có mối liên hệ với nguyên chủ, vậy có lẽ quay lại đây sẽ giúp y cảm nhận được điều gì đó.

Dù đó chỉ là cảm giác quen thuộc với nơi này.

Sách nào cũng viết như vậy hết.

Nhưng thực tế thì không cảm nhận được gì cả.

. . . Bị lừa rồi.

Tống Á Hiên nằm sấp lên lan can của hồ sen, thở dài não nề.

"Giờ không nghĩ được thì từ từ nghĩ tiếp, đừng nóng vội." Lưu Diệu Văn bước tới sau lưng Tống Á Hiên, ôm y vào lòng: "Ta vừa lệnh cho người hầu mang một vài món đồ của ngươi về Dưỡng Tâm Điện, cứ từ từ mà tìm, thế nào cũng tìm ra manh mối."

Tống Á Hiên quay đầu lại, vừa khéo thấy được gò má tuấn mỹ của hắn.

Sau giờ Ngọ, mặt trời mới dần ló rạng, ánh nắng ấm áp mà ôn hòa, sưởi ấm toàn bộ cơ thể con người.

Tống Á Hiên hơi lơ đễnh, y dời mắt đi: "Sao lại tin tưởng ta như thế, không sợ là ta chỉ đang diễn trò để lấy lại những thứ đã bị ngươi tìm ra à? Trong đó có khá nhiều thư tín cơ mật đấy."

"Nếu ngươi muốn thì cứ đến tìm ta là được, cần gì phải phiền phức như vậy." Lưu Diệu Văn nói: "Nói tin tưởng ngươi mà ngươi vẫn lo lắng như thế, vậy phải làm gì thì ngươi mới chịu yên tâm ở bên ta?"

Tống Á Hiên cứng họng.

Ánh mặt trời đầu tiên sau trận tuyết lớn luôn khiến lòng người dịu lại, gió nhẹ lướt qua sân vắng, thổi qua cỏ dại đọng tuyết, quấn sợi tóc của bọn họ vào nhau.

Tống Á Hiên nhìn gò má Lưu Diệu Văn chăm chú, một lúc sau, y mới buông mắt, thở dài nói: "Ngươi thế này là không được rồi. . . ."

Lưu Diệu Văn: "Sao thế?"

"Ngươi cứ như vậy sẽ khiến ta. . . "

Sẽ khiến y không muốn nghĩ tiếp về chuyện của nguyên chủ nữa, sẽ khiến y muốn bất chấp tất cả.

Tống Á Hiên lắc đầu, giãy ra khỏi ngực Lưu Diệu Văn: "Không có gì, chúng ta đi thôi, ở đây không còn gì để xem nữa."

Lưu Diệu Văn: "Không tìm tiếp sao?"

"Không cần, về xem mấy món đồ bị tịch thu đi." Y khép vạt áo lại, tiến về phía trước: "Nguyên chủ bị sao thế nhỉ, ở đây tận ba năm mà không có cái gì cả, trái lại chứng cứ cấu kết với địch thì tìm được chính xác——"

Y nói tới đây thì ngừng lại.

Không đúng.

Sau khi nguyên chủ lên chức thừa tướng, Lưu Diệu Văn mới phái người xây căn nhà này rồi ban tặng cho gã.

Nguyên chủ chỉ ở đây ba năm.

Mà ba năm này cũng vừa khớp với thời gian nguyên chủ trở nên kì quái.

Nếu Lưu Diệu Văn đoán đúng, thì ý thức của nguyên chủ đã bị khống chế trong ba năm đó, người sống ở đây không phải là nguyên chủ.

Nơi y nên tìm không phải là ở đây.
hương 48: Hôn ta một cái

Edit: Dẹt

Beta: Yuyu + Dii

Ngay trước khi cả hai bước vào cửa, mũi tên bắn tới!

Lưu Diệu Văn nhanh chóng nghiêng người chắn cho Tống Á Hiên.

_____________________

Nếu muốn tìm một nơi rất quan trọng với nguyên chủ, từng để lại kí ức sâu sắc cho gã, vậy đó không phải là phủ Thừa tướng, mà là. . . lãnh cung.

Từ lúc nguyên chủ quen biết Lưu Diệu Văn cho đến khi hắn lên ngôi, là tầm mười năm.

Lúc Lưu Diệu Văn còn nhỏ, mẫu phi của hắn từng nhận được sủng ái trong một thời gian ngắn. Nhưng do Hoàng đế là một kẻ vô tình, cộng thêm có người hãm hại, mẫu phi của Lưu Diệu Văn nhanh chóng thất sủng, rồi bị đưa đến lãnh cung, sau đó qua đời do bệnh nặng.

Chỉ còn lại nguyên chủ và Lưu Diệu Văn sống nương tựa lẫn nhau.

Bọn họ ở lãnh cung năm năm, vừa vạch kế hoạch vừa chờ đợi thêm năm năm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội khôi phục thân phận hoàng tử cho Lưu Diệu Văn, rời khỏi lãnh cung.

"Sao nãy giờ trông ngươi bồn chồn thế, đang suy nghĩ chuyện gì à?" Lưu Diệu Văn nắm tay Tống Á Hiên bước từ từ trên đường mòn ở sân sau Diệp phủ, dịu dàng hỏi.

Tống Á Hiên tỉnh táo lại, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt tuấn mỹ của Lưu Diệu Văn.

Y mở miệng định nói thì chợt dừng lại.

Trong khoảnh khắc đó, thậm chí y còn không định nói kết luận của mình cho hắn nghe.

Giống như cảm giác lâu rồi không về quê*, người muốn đến đây để điều tra sự thật là y, người sợ hãi tra ra sự thật vẫn là y.

(*: 近乡情怯 = cận hương tình khiếp = lâu không trở về quê nhưng đến gần quê nhà lại thấy sợ hãi, đây là một câu thơ trong bài thơ Độ Hán Giang của Lý Tần.)

Lưu Diệu Văn dừng bước, giơ tay vén mấy sợi tóc mai tán loạn ra sau tai y: "Do tìm không được manh mối nên tâm trạng không tốt à?"

Tống Á Hiên buông mắt: "Ta. . ."

"Cứ từ từ thôi, không cần vội." Lưu Diệu Văn nói: "Trẫm đã nói rồi, ngươi không cần trả lời trẫm ngay đâu."

Hắn nắm tay Tống Á Hiên bước tiếp về phía trước.

Lưu Diệu Văn nói: "Qua một thời gian nữa, trẫm sẽ tìm cơ hội sửa chữa lại nơi này."

"Tại sao?"

"Phải để lại một ngôi nhà ngoài cung cho ngươi chứ?" Lưu Diệu Văn cười: "Nếu ngày nào đó trẫm lỡ chọc giận ngươi, ngươi trốn đến nơi này vẫn tốt hơn là chạy lung tung khắp nơi."

Tim Tống Á Hiên run lên, quay đầu nói: "Cũng chưa chắc đâu, ta còn có thể đi tìm Trường Viên đấy, nghe nói hắn mở cửa tiệm rồi, làm ăn cũng không tệ lắm."

Lưu Diệu Văn hơi nhíu mày.

Tống Á Hiên định bước tiếp thì bị Lưu Diệu Văn nắm lấy cổ tay, kéo y vào lòng.

"Có vẻ như gần đây trẫm đối xử tốt với ngươi quá nhỉ?" Lưu Diệu Văn vừa ôm vừa đẩy Tống Á Hiên dựa vào một cái cây ven đường, hắn híp mắt, uy hiếp nói: "Dám nhắc tới người đàn ông khác ở trước mặt trẫm, có gan nhỉ."

Mấy ngày nay Lưu Diệu Văn chiều Tống Á Hiên đến mức y dần can đảm hơn, không còn sợ hắn nữa: "Đúng vậy, ta còn có thể đến Hoài Nam tìm Tiêu Hoán, đến Đại Yến tìm Úc Diễn, đến ưm..."

Lưu Diệu Văn hôn lên cái miệng ngang ngược kia.

Hồi lâu sau hắn mới hơi lùi lại, cắn môi dưới của Tống Á Hiên: "Còn muốn đi đâu nữa?"

Môi Tống Á Hiên đỏ thẫm, nhịn đau nói: "Ngươi là chó hả?"

"Bị ngươi mắng nhiều lần như vậy, không phải trẫm nên thử một lần à?" Lưu Diệu Văn như đang giận hờn mà liếm lên khóe miệng Tống Á Hiên: "Ngươi không được đi đâu cả."

"Ta còn có thể đi đâu được chứ?" Tống Á Hiên dở khóc dở cười: "Trong kinh đô có chỗ nào ngài không tìm được sao? Hơn nữa nếu rời kinh đô, có thằng nhóc này ở đây, chỉ ngồi xe ngựa một canh giờ thôi ta đã không chịu nổi, thì sao đến được những nơi khác?"

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên chăm chú, gật đầu: "Ừ, ta biết chứ."

"Vậy ngươi còn——"

"Vì muốn nghe ngươi nói ra một lần." Mắt Lưu Diệu Văn lóe lên vẻ giảo hoạt, hắn cười nói: "Nói ngươi chỉ có thể ở bên ta."

"...." Tống Á Hiên dời mắt đi: "Trẻ con."

Lưu Diệu Văn ngạc nhiên nói: "Sao tai lại đỏ rồi?"

"Không có!"

Lưu Diệu Văn nói như thật: "Mặt cũng đỏ."

"Lưu Diệu Văn!"

Lưu Diệu Văn "phì" một tiếng rồi cười phá lên.

Tống Á Hiên xấu hổ, đẩy Lưu Diệu Văn ra muốn đi.

Lưu Diệu Văn cười kéo y lại: "Này, ngươi chờ——"

Giọng hắn chợt ngừng lại.

Tiếng lưỡi dao sắc bén xoẹt qua không khí vang lên.

Lưu Diệu Văn nhanh chóng ôm lấy Tống Á Hiên, hắn xoay người lại, một mũi tên ngắn xuyên qua nhánh cây phủ đầy tuyết, xoẹt qua hai người đang dán chặt vào nhau, rồi cắm sâu vào thân cây.

Có thích khách.

"Ngươi không sao chứ?" Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, thích khách trốn trong bóng tối, Lưu Diệu Văn vội cúi đầu nhìn Tống Á Hiên: "Đừng sợ, có ta ở đây."

Mặt Tống Á Hiên trắng bệch, y gật đầu.

Tất nhiên Hoàng đế Trường Lộc sẽ không ra ngoài một mình, nhưng thích khách cũng đã lên kế hoạch từ trước. Rất nhiều mũi tên được bắn ra nhắm vào hai người, không biết thị vệ thân cận nhảy ra từ nơi nào, giơ tay chặn lại từng mũi tên một.

Một thị vệ quỳ xuống đất nói: "Bệ hạ, có rất nhiều thích khách đến đây, xin tránh vào nhà một lúc đi ạ."

Lưu Diệu Văn: "Được."

Vài thị vệ nhanh chóng dẫn hai người đến một căn phòng gần đó, sau đó rời đi.

Ở đằng trước mưa tên vẫn chưa dừng lại. Vậy nên không ai để ý, trong góc tối trên ngọn cây cạnh phòng, một mũi tên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đang lặng lẽ nhắm vào họ.

Mà nơi mũi tên ngắm tới là nơi lồng ngực không được che chắn của Tống Á Hiên.

Ngay trước khi cả hai bước vào cửa, mũi tên bắn tới!

Lưu Diệu Văn nhanh chóng nghiêng người chắn cho Tống Á Hiên.

Máu tươi bắn ra, rơi xuống áo lông cáo trắng như tuyết của Tống Á Hiên.

"Bệ hạ!"

Tiếng bước chân xen lẫn tiếng gào vang lên khắp nơi tạo nên khung cảnh hỗn loạn. Tên thích khách đã bắn tên kia nhanh chóng bị bắt, rất nhiều người vội tiến đến, đỡ Lưu Diệu Văn vào phòng. Nhưng Lưu Diệu Văn vẫn đang nắm chặt tay Tống Á Hiên, y loạng choạng một hồi rồi cũng được dìu vào chung.

Đây là phòng chứa củi ở sân sau, đồ đạc bên trong đã bị lấy đi hết, ngay cả một thứ để ngồi cũng không có.

Lưu Diệu Văn ngồi xuống đất, mũi tên nhuốm máu đang cắm vào bả vai, máu tươi rơi xuống đọng thành vũng.

Tất cả thị vệ thân cận của hoàng đế đều được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh, bọn họ nhanh chóng điểm huyện cầm máu cho hắn. Lưu Diệu Văn chỉ quay đầu qua, cái tay luôn cầm tay Tống Á Hiên giơ lên che mắt y lại: "Đừng nhìn."

Y sợ máu, nhìn tiếp sẽ rất khó chịu.

Nhưng Tống Á Hiên lại nắm lấy tay hắn rồi siết chặt trong lòng bàn tay mình.

Tay của Tống Á Hiên còn lạnh hơn tay Lưu Diệu Văn.

Y chợt nhớ ra, trong sách cũng xảy ra chuyện này.

Khi năm mới tới, trong triều có một bè đảng cấu kết với địch không kiềm chế được, đã phái thích khách đến ám sát hoàng đế.

Nhưng trong sách Lưu Diệu Văn vốn không bị thương.

Đều do y.

Nếu không phải do y sợ bóng sợ gió, suy nghĩ lung tung, kiên quyết muốn tới đây tìm chân tướng. Nếu không phải do y không biết võ công, chỉ biết gây trở ngại cho người khác.

Nếu không phải vì bảo vệ y...

"Đừng khóc." Lưu Diệu Văn trở tay nắm chặt tay y: "Trẫm không sao, không có vấn đề gì hết."

Lời an ủi của hắn không hề có sức thuyết phục, mũi tên này cắm vào vị trí rất gần chỗ hiểm, thậm chí thị vệ cũng không dám tùy tiện rút nó ra cho hắn. Nếu Lưu Diệu Văn không học võ, chỉ sợ là hắn đã ngất xỉu từ lâu.

Nếu lệch thêm tí nữa. . . .

". . . Sao lại khóc lớn hơn thế, túi khóc nhỏ." Mặt Lưu Diệu Văn trắng bệch do mất máu quá nhiều, hắn giơ tay không bị thương lên lau nước mắt cho Tống Á Hiên.

Ngoài kia vẫn chưa đánh nhau xong, trong phòng có khá nhiều người, Tống Á Hiên nghiêng đầu lau nước mắt, khẽ hỏi: "Có đau không?"

"Không đau." Lưu Diệu Văn chợt ngừng lại, hắn nhanh chóng sửa lời: "Thật ra có hơi đau."

Sắc mặt Lưu Diệu Văn ngày càng kém, hắn gượng cười với Tống Á Hiên: "Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ hết đau ngay."

Tống Á Hiên nín khóc mỉm cười: "Ngươi thật là....."

Lưu Diệu Văn đang nói thì đụng phải vết thương, đau đến hít một hơi.

Hắn chỉ cảm thấy sức lực dần yếu đi, cơ thể cũng trở nên lạnh lẽo. Lưu Diệu Văn dựa vào tường, từ từ nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên, môi hắn cảm nhận được một cảm giác mềm mại nhưng lạnh như băng.

Tống Á Hiên đang hôn hắn.

Mắt Lưu Diệu Văn khép hờ, khẽ cười, dùng tay đè lại ót Tống Á Hiên, hôn sâu hơn.

Đây là một nụ hôn mang theo vị mặn của nước mắt và mùi máu tanh, tuy ngắn nhưng sâu, chỉ một lát mà tay Lưu Diệu Văn đã mất hết sức lực, đành phải buông xuống.

Nhưng Tống Á Hiên không dừng lại.

Y nhẹ nhàng hôn lên môi Lưu Diệu Văn, rồi từ từ liếm.

Dù Lưu Diệu Văn đã mất hết sức lực, đầu óc cũng dần mê man, không thể đáp lại.

Nhưng Tống Á Hiên biết Lưu Diệu Văn vẫn cảm nhận được.

Chuyện này tới nhanh đi cũng nhanh, chốc lát đã bắt được hết thích khách ở bên ngoài, nhưng do Lưu Diệu Văn bị thương gần chỗ hiểm nên phải nhanh chóng về cung chữa trị.

Thị vệ đỡ Lưu Diệu Văn lên xe ngựa, Tống Á Hiên cẩn thận để đầu hắn tựa lên vai y.

Y đang định bảo lên đường thì một thị vệ ở bên ngoài xe chợt hỏi: "Công tử, nên xử lý thích khách bắt được như thế nào?"

Tống Á Hiên chỉ chú ý đến Lưu Diệu Văn, nói qua loa: "Nhốt lại trước đi, chờ bệ hạ bình phục rồi mới tra hỏi sau."

Thị vệ tỏ ra hơi do dự.

Tống Á Hiên: "Sao thế?"

"Lúc nãy những người này....tự xưng..." thị vệ ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Tự xưng là bè đảng còn sót lại của Diệp thừa tướng."

". . ."

Tống Á Hiên vô thức nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Môi Lưu Diệu Văn tái nhợt, mắt nhắm lại, không biết hắn có nghe thấy hay không.

Thuộc hạ của "Diệp thừa tướng" đã bị dọn dẹp sạch sẽ ngay khi tra ra được tội mưu nghịch của gã.

Là muốn dùng y làm bia đỡ đạn.

Hay thật sự là bè đảng còn sót lại của nguyên chủ?

Tống Á Hiên cúi đầu, khẽ hỏi: "Ngươi có tin ta không?"

Lưu Diệu Văn không trả lời.

Hắn nhanh chóng rút một tấm lệnh bài từ trong ngực ra, đặt vào tay Tống Á Hiên.

Lệnh bài còn giữ lại nhiệt độ từ cơ thể Lưu Diệu Văn, được làm bằng bạch ngọc, mặt ngoài nhuốm đầy máu, trông hơi dọa người.

Tống Á Hiên nắm chặt lệnh bài, khẽ nở nụ cười, ra lệnh: "Dẫn người về, ta tự tra hỏi.
Chương 49: Đến lãnh cung

Edit: Đông

Beta: Dii

_________________

Hoàng đế Trường Lộc quốc bị ám sát ngoài cung, nhưng may là cứu chữa kịp thời nên không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Ánh trăng treo cao, Tống Á Hiên ra khỏi đại lao, ngẩng đầu nhìn về phía màn đêm.

Áo lông cáo nhuốm máu trên người y còn chưa kịp thay ra, trông như mai vàng vào đông điểm xuyết trên nền tuyết trắng xóa, nhìn mà sợ hãi.

Tống Á Hiên hít một hơi thật sâu mới làm dịu được cơn buồn nôn trong bụng mình.

Hôm nay y theo Lưu Diệu Văn hồi cung. Sau khi nhìn thái y xử lí vết thương do trúng tên của hắn xong, y cầm lệnh bài mà Lưu Diệu Văn đã đưa, đến đại lao.

Một số thích khách mai phục ở Diệp phủ bị thị vệ giết tại chỗ, một số thì tự sát khi bị bắt, cuối cùng chỉ còn lại vài người bị tống vào đại lao.

Nhưng vậy là đủ rồi.

Tống Á Hiên được thị vệ hộ tống trở lại Dưỡng Tâm điện, vừa đi vào cửa đã trông thấy Lưu Diệu Văn đang lười nhác nằm dựa trên giường, cầm tấu chương phê duyệt.

Trừ sắc mặt còn hơi nhợt nhạt ra thì trông hắn rất có tinh thần.

Trông không giống người xém mất mạng tí nào.

Năng lực hồi phục của người này khiến người ta cảm thấy thật phi thường.

"Về rồi sao, mau tới đây shhhh—" Thấy Tống Á Hiên quay lại, Lưu Diệu Văn đang muốn ngồi dậy, không cẩn thận đụng vào vết thương, đau đến nỗi tái cả mặt.

Vài tên nội thị bên cạnh hắn sợ hãi, vội vàng đến dìu hắn.

Tống Á Hiên bước nhanh tới, nhíu mày nói: "Tại sao lại không nằm trên giường?"

"Chờ ngươi về dùng bữa." Lưu Diệu Văn dựa vào gối đệm phía sau, gắng gượng chống người dậy, nở nụ cười nhìn y: "Mệt không, mau ngồi xuống nghỉ một lát."

Tống Á Hiên chần chừ một chút, nói: "Ta đi tắm."

Y mới đi từ đại lao ra. Nơi đó quanh năm không thấy ánh mặt trời, ẩm ướt, âm u lạnh lẽo, mùi máu tanh dày đặc không phai đi được. Tống Á Hiên ở trong đó mấy canh giờ, trên người còn bám mùi rất khó chịu.

Tống Á Hiên đi tắm thay quần áo, khi trở về, vài tên nội thị đang dọn thức ăn lên bàn.

Cao Tiến đang múc canh giúp Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn bị thương ở đầu vai, trước khi lành thì không thể nâng cả cánh tay lên được.

Nhưng hắn là hoàng đế, có rất nhiều người hầu hạ sinh hoạt ăn uống hằng ngày cho hắn.

Tống Á Hiên nhận lấy chén canh trong tay Cao Tiến, ngồi xuống bên cạnh Lưu Diệu Văn: "Tất cả lui xuống đi."

Trước kia lúc ăn cơm, hai người không cần hạ nhân hầu hạ, nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt. Cao Tấn liếc nhìn biểu hiện của bệ hạ, thấy người kia không phản đối, lúc này mới vẫy tay ra hiệu cho nội thị trong điện rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.

Tống Á Hiên múc từng muỗng canh đút cho Lưu Diệu Văn.

Y chợt nhớ tới, trước kia bản thân không thích hầu hạ người này tí nào.

Ở thời đại này, quyền lực của hoàng đế là tối thượng, người trước mặt lại chính là hoàng đế, thân phận của y đã định trước là phải thần phục hầu hạ đối phương.

Tống Á Hiên luôn không quen, cũng không thích kiểu quan hệ không bình đẳng này.

Nhưng bây giờ y không nghĩ như vậy nữa.

Động tác của y tỉ mỉ cẩn thận, Lưu Diệu Văn nhịn không được mỉm cười : "Ngoan ngoãn ăn cơm đi, trẫm không yếu ớt như ngươi nghĩ đâu."

Tống Á Hiên không để ý tới hắn, múc một muỗng canh thổi nguội, đút cho Lưu Diệu Văn.

Y chả tin những gì hắn nói đâu.

Hôm nay là lần đầu tiên y nhìn thấy Lưu Diệu Văn yếu ớt như thế.

Lúc xe ngựa trở về cung, cả người Lưu Diệu Văn đều là máu, mặt còn trắng hơn tuyết đọng bên hiên, tái nhợt không còn một giọt máu.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện hắn thành ra thế này là do mình hại, trái tim Tống Á Hiên đau đến không thở nổi.

Lưu Diệu Văn lại hỏi: "Những thích khách kia...thẩm vấn thế nào rồi?"

Động tác Tống Á Hiên ngừng lại, rũ mắt xuống: "Cấm vệ quân không về bẩm báo sao?"

"Có bẩm." Lưu Diệu Văn cười khẽ, "Bọn họ nói ngươi rất có thủ đoạn, mới thẩm vấn có một tí mà đã tra ra được rồi."

"Nào có khoa trương đến như vậy." Tống Á Hiên lắc đầu một cái, nói, "Ta đã thẩm vấn, những kẻ đó không phải là dư đảng của tả tướng."

Dù sao Tống Á Hiên cũng là tả tướng trên danh nghĩa.

Muốn điều tra rõ những kẻ kia thì không đơn giản chút nào, nhưng muốn biết đó có phải là chân tay của nguyên chủ hay không thì rất dễ.

Y cũng chỉ hỏi có vài câu, mấy kẻ kia cứ mắc sai lầm liên tục, thừa nhận rằng chúng muốn dùng tên của Diệp thừa tướng để bào chữa cho cố chủ thực sự.

(*Cố chủ là người thuê mướn, khác chủ nhân.)

Nhưng mà cố chủ là ai, trước mắt vẫn không ai biết.

Nếu là ngày xưa, Tống Á Hiên được giải oan và thoát khỏi hiềm nghi, có lẽ là y sẽ thấy rất vui, nhưng hôm nay lại thấy có hơi thất vọng.

Lại mất đi một manh mối liên quan đến nguyên chủ.

Đương nhiên là Lưu Diệu Văn biết y đang nghĩ gì, không đề cập đến chuyện này, nói sang chuyện khác: "Những thích khách đó được huấn luyện bài bản, đa số đều là những sát thủ trên giang hồ. Những người như vậy sẽ không bao giờ phản bội cố chủ. Tìm thấy sơ hở của bọn họ dễ dàng, nhưng muốn cạy miệng bọn họ ra thì rất khó.

"...Thật ra cũng không khó." Tống Á Hiên nhỏ giọng nói.

Y giương mắt nhìn Lưu Diệu Văn, nói: "Ngươi cho ta ba ngày, ta sẽ điều tra rõ chân tướng."

Lưu Diệu Văn: "A Thư, ngươi không cần..."

Tống Á Hiên ngắt lời hắn: "Ngươi đã đưa lệnh bài cho ta rồi, giờ ngươi không muốn cũng đành chịu. Ta nhất định sẽ tra."

"..."

Lưu Diệu Văn im lặng một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngốc, trẫm đã nói rồi, chuyện hôm nay không trách ngươi."

Tống Á Hiên ngẩn người, hơi mím môi.

Lưu Diệu Văn nâng cánh tay không bị thương lên, chạm vào gò má đối phương: "Trẫm bị thương vì ngươi, ngươi cảm thấy khó chịu trong lòng, cho nên muốn thay trẫm điều tra ra chân tướng, đúng không?"

"Nhưng trong mắt trẫm, những chuyện đó....không quan trọng bằng ngươi." Lưu Diệu Văn nói: "A Thư, trong lòng trẫm, không có gì quan trọng bằng sự an nguy của ngươi."

Hắn nói đến xúc động, muốn ngồi dậy ôm người trước mặt, lại động vào vết thương trên vai, mặt cứng đờ.

Bầu không khí tốt đẹp vất vả gầy dựng đã bị bay sạch.

"Ta không có cậy mạnh." Tống Á Hiên không chú ý tới động tác của hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi tin ta đi, chỉ cần ba ngày, ba ngày là đủ rồi."

"..." Lưu Diệu Văn từ bỏ chiến đấu với vết thương, nằm lại trên gối, "Vậy thì ngươi phải hứa với trẫm, không được để mình mệt mỏi, không được để bản thân gặp nguy hiểm, không làm những việc có hại cho thân thể."

"Được, ta hứa với ngươi."

"Sau ba ngày, cho dù kết quả có như thế nào, ngươi cũng không được tra tiếp nữa."

"Được."

Lưu Diệu Văn do dự trong chốc lát: "Còn có một việc..."

"Việc gì?"

Lưu Diệu Văn cắn răng, buồn bực nói: "Ngồi gần một tí, trẫm không với tới ngươi."

"..."

Tai Tống Á Hiên hơi nóng lên, đặt chén canh xuống, nhích lại gần Lưu Diệu Văn. Lại suy nghĩ một chút, dứt khoát cúi đầu dựa vào ngực của Lưu Diệu Văn.

Y cẩn thận khống chế sức mạnh, cố gắng không đụng tới vết thương của Lưu Diệu Văn, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai đối phương.

"Như vậy... Được chưa?"

Lưu Diệu Văn giơ cái tay không bị thương lên, ôm lấy eo Tống Á Hiên.

Đối phương vừa mới tắm xong, trên người còn vương hơi nước cùng mùi hương mát mẻ, Lưu Diệu Văn ngửi nhẹ một cái, cố ý nói: "Chỉ vậy thôi sao?"

Tống Á Hiên ngước lên nhìn hắn.

Lưu Diệu Văn dời tầm mắt, nói bóng gió: "Vết thương đau, đau đến mức ăn không ngon."

Tống Á Hiên ghé sát vào, hôn nhẹ lên môi hắn một cái.

Nụ hôn ngắn ngủi, vừa chạm vào đã tách ra, Tống Á Hiên hơi ngượng ngùng nói: "Ngươi muốn vậy chứ gì."

Xúc cảm kia đến mà đi cũng nhanh, dường như chẳng cảm nhận được gì cả, Lưu Diệu Văn dở khóc dở cười: "Ngốc."

Tống Á Hiên không thích: "Rõ ràng là ta đang dỗ ngươi mà, ngốc chỗ nào?"

"Làm gì có ai dỗ dành như ngươi." Lưu Diệu Văn buông mắt nhìn y, nhẹ nhàng  nói, "Cúi đầu, trẫm dạy ngươi."

.

Tống Á Hiên nói được làm được, thậm chí còn chưa đến thời hạn ba ngày, mới chiều ngày thứ hai đã tống hết tất đám quan viên âm mưu ám sát vào ngục.

Người khác có thể mất nhiều thời gian để làm việc này, nhưng Tống Á Hiên thì không. Sau khi xác nhận những kẻ ám sát đó không liên quan đến tả tướng, thì việc cố chủ là ai, không cần nói cũng biết.

Có những ai, nên lấy bằng chứng thế nào, nên bắt làm sao, tất cả đều được viết rõ ràng trong sách.

Lần này hoàng đế bị thương, không ai ngờ rằng hắn sẽ giao việc này cho Hoàng phi, càng không ngờ là Hoàng phi lại làm việc nhanh chóng đến vậy. 

Bè đảng quan viên âm mưu tạo phản còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị nhổ tận gốc.

Trên dưới triều đình ai cũng khiếp sợ không thôi.

Một nghi ngờ mà họ chưa bao giờ nghĩ đến bỗng xuất hiện trong đầu.

Cách làm việc này... rất giống Diệp Thừa Tướng trong quá khứ.

Mọi người bàn tán thế nào, Tống Á Hiên cũng không thèm để ý.

Chuyện y muốn làm không chỉ dừng lại tại đây.

Ngày cuối cùng của kì hạn ba ngày, Tống Á Hiên trình lên Lưu Diệu Văn một danh sách.

"Đây là danh sách các quan viên trong triều có tâm tạo phản, đa số đã tra khảo xong rồi. Nếu bệ hạ không tin, chờ đến khi vết thương hồi phục thì có thể đích thân điều tra." Tống Á Hiên nói.

Lưu Diệu Văn đảo mắt qua mấy cái tên trên danh sách, cười nói: "Ngươi làm thế có bị coi là làm rối kỉ cương không đây?

Lúc Tống Á Hiên bảo muốn tra rõ chân tướng, Lưu Diệu Văn còn sợ y sẽ vất vả, ai ngờ đâu...

Quả nhiên, biết được tương lai sẽ giúp được rất nhiều việc.

"Không có bằng chứng thì bắt từng kẻ về tra khảo... ngươi làm tốt đấy. "Lưu Diệu Văn nghiêng người dựa vào giường, nói tiếp: "Danh sách này liên quan đến phần đông các quan viên, chỉ sợ bứt dây động rừng."

"Hiện giờ không thể động vào họ được , mau chóng thay các quan lại đáng tin cậy càng sớm càng tốt, sau đó tìm cách loại trừ đám người kia." Tống Á Hiên nghiêm túc nói, "Hai tháng nữa là đến kì thi mùa xuân, đây là cơ hội."

Lưu Diệu Văn yên lặng nhìn y.

Tống Á Hiên bị hắn nhìn nên có hơi mất tự nhiên: "Sao vậy?"

"Không có gì..." Lưu Diệu Văn thu tầm mắt về.

Tống Á Hiên như vậy, trông rất giống với dáng vẻ trong trí nhớ của hắn.

Trong trí nhớ của hắn, người này cũng là người thay hắn dọn đường. Phong thái quyết đoán, chắc chắn và tinh ý kia khiến người ta không thể dời mắt.

Lưu Diệu Văn không nói gì nữa, thậm chí hắn còn không thèm nhìn kỹ danh sách kia, chỉ tùy ý vứt nó sang một bên, dang hai tay ra.

Tống Á Hiên ngoan ngoãn đến gần, được hắn ôm lấy.

Lưu Diệu Văn hỏi: "Cả đêm hôm qua ngươi không ngủ sao?"

Tống Á Hiên sửng sốt.

Giọng Lưu Diệu Văn trầm xuống: "Lúc trước trẫm đã nói với ngươi cái gì, cấm không cho ngươi mệt nhọc, quên rồi à?"

Âm thanh của Tống Á Hiên có hơi khó chịu, nhỏ giọng nói: "...Không cố ý mà."

"Ta ngủ không được."

Mấy ngày nay Lưu Diệu Văn nằm trên giường dưỡng thương, Tống Á Hiên không ngủ cùng hắn nữa, ban đêm sẽ về Vĩnh Thọ Cung nghỉ ngơi.

Về Vĩnh Thọ Cung thì lại càng không ngủ được.

Y cứ nhắm mắt lại là sẽ thấy hình ảnh Lưu Diệu Văn bị mũi tên nhọn đâm vào ngay trước mặt y, cả người toàn là máu. Lúc ngủ gặp ác mộng liên tục, một đêm thức dậy mấy lần.

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng xoa lưng cho y: "Xem ra trẫm phải nhanh chóng bình phục."

Tống Á Hiên chôn đầu vào vai Lưu Diệu Văn, không nói lời nào.

Lưu Diệu Văn đột nhiên hỏi: "Kỳ thi mùa xuân năm nay, ngươi muốn làm đốc khảo không?"

(*Đốc khảo: giám sát kì thi.)

Thi xuân ba năm một lần. Kì thi ba năm trước là do Diệp thừa tướng đảm nhận vị trí đốc khảo này.

Tống Á Hiên hơi giật mình.

Y hiểu hàm ý trong câu hỏi này.

Tay y cầm lệnh bài của Lưu Diệu Văn, thay hắn điều tra sự thật về vụ ám sát, không ai có thể chất vấn. Nhưng muốn chủ trì kì thi mùa xuân thì phải là trọng thần trong triều.

Lưu Diệu Văn muốn... Khôi phục thân phận của y.

Lưu Diệu Văn nói: "Đừng nói rằng ngươi chưa từng nghĩ như vậy. Lúc ngươi làm việc, trên dưới triều đình đều thấy hết, ngươi giấu được sao?"

"Ta..." Tống Á Hiên buông mắt.

Đương nhiên là y hiểu chuyện đó.

Nếu có đủ tỉnh táo, y sẽ không đích thân ra mặt điều tra. Nhưng mấy ngày gần đây y chỉ muốn bắt hết đám người làm Lưu Diệu Văn bị thương lại, chẳng quan tâm mấy việc khác.

"Làm thừa tướng không tốt sao, ngươi cùng ta trị vì thiên hạ, giúp đỡ lẫn nhau."

"Nhưng ta vẫn tôn trọng tâm nguyện của ngươi." Lưu Diệu Văn nói, "Nếu như ngươi muốn tiếp tục làm Hoàng phi của ta, tất nhiên là ta cũng bằng lòng.".

"Lại thử ta nữa." Tống Á Hiên cười rộ lên, "Không phải ta đã hứa với ngươi là sẽ ở lại kinh đô vĩnh viễn sao?"

Lưu Diệu Văn hào phóng thừa nhận: "Không sai."

Tống Á Hiên giãy khỏi lồng ngực của hắn: "Vậy ta muốn suy nghĩ thêm một chút."

Nội thị đưa chén thuốc tới, Tống Á Hiên đút Lưu Diệu Văn uống hết, đỡ người nằm xuống.

Chén thuốc có tác dụng an thần, Lưu Diệu Văn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tống Á Hiên nhét chăn cho hắn, ngồi ở bên giường ngơ ngác nhìn hắn.

Lưu Diệu Văn muốn khôi phục thân phận cho y.

Sau khi khôi phục thân phận, Tống Á Hiên không còn phải phụ thuộc vào sự sủng ái của hoàng đế dành cho phi tần, quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên bình đẳng, độc lập.

Cùng trị vì thiên hạ, giúp đỡ lẫn nhau.

Thật là một sự lựa chọn hấp dẫn

"Ngươi mới là đồ ngốc." Tống Á Hiên ghé vào bên giường, nhỏ giọng nói, "Ngộ nhỡ ta là tu hú chiếm tổ chim khách, vậy thì ngươi sẽ lỗ lớn."

Y cầm lấy ngón tay Lưu Diệu Văn, vuốt ve âu yếm: "Nhưng ta vẫn muốn biết đáp án."

"Mặc kệ đáp án kia là gì, ta vẫn sẽ thẳng thắn đối mặt."

Y đứng thẳng người, ghé lại gần Lưu Diệu Văn, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ của người kia, nhẹ nhàng nói: "Cho dù ta không phải người trong trí nhớ của ngươi, thì ta vẫn..."

Tống Á Hiên không nói hết những lời còn lại, y cúi đầu xuống, đặt lên môi Lưu Diệu Văn một nụ hôn, đứng dậy rời khỏi hoàng cung.

Long liễn chờ sẵn ở ngoài cửa, Tống Á Hiên ngồi lên long liễn, dặn dò: "Đến lãnh cung."

___________

Tác giả có lời muốn nói: Nếu tui mắc kẹt ở đây thì có bị đánh chết không? _(:з" ∠)_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: